Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Gia Diệp Mạn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 43 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 569 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:11:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ngoại Truyện 07 Part 03
goại truyện 7.3 Thiệu Quân truyền kỳ – Khải hoàn Tần Nhiễm bị Tiểu Đào ôm, áp tới bên cạnh tường, cả thế giới bị ngặn lại bởi đôi cánh tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau. Sức lực của cậu khỏe như vậy, tay của cô bị tỳ vào mặt tường gồ ghề phía sau đến đau. Giờ phút này, cảm giác sợ hãi xâm chiếm Tần Nhiễm, cô chỉ mở to mắt sững sờ nhìn đôi mắt của Tiểu Đào đang hôn sâu mình. “Đào Đào, đừng, a…!” Tiếng phản đối của cô bị cái lưỡi muốn tiến vào của Tiểu Đào nuốt mất. Cậu thực kích động, hàng lông mi dài run run. Hồi lâu sau, thế công mới hoãn, không nhẹ nhàng cắn cánh hoa của Tần Nhiễm một cái, sau đó rời đi. Cậu mở mắt, cúi đầu nhìn cô, hơi thở dồn dập, nói không ra tiếng: “Hiểu Nhiễm, tôi… tôi thích…!” Nhìn cánh tay đang tức giận giơ lên của Tần Nhiễm, cậu mạnh mẽ bắt lại, đuôi mắt hạ xuống, nhuốm buồn còn có chút nước, “Chị không muốn?” Tần Nhiễm muốn đánh cậu, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt này, tay vẫn vô lực rơi xuống. “Tránh ra, cậu thật đáng ghét! Tiểu Đào, cậu học hư rồi.” Cô nói xong, lập tức nghẹn ngào. Cô đây là vì cái gì, chờ mong chạy tới đây để nhìn cuộc sống phóng túng của cậu, tự làm tự chịu? Tiểu Đào bắt lấy tay cô, “Tôi chỉ trưởng thành.” “Thiệu Quân?” Một giọng tiếng Trung ngượng nghịu truyền đến, hai người nhìn lại, là một cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, cô đến tìm Tiểu Đào, vui vẻ chạy đến hôn lên hai gò má cậu. Tiểu Đào hơi sửng sốt, nhíu mày nói: “Sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy?” Nói xong, phát hiện sắc mặt Tần Nhiễm ngày càng kém, phát hiện mình nói sai rồi. Tiểu thư tóc vàng thanh minh: “Ngày mai cậu có rảnh không, lần trước chơi thật vui, lần này lại đến đi, nhất định vui không giống lần trước đâu.” Tiểu Đào còn chưa nói, Tần Nhiễm đã thay cậu trả lời, “Cậu ta thật sự rảnh, chắc chắn cậu ta sẽ đi.” Hung hăng trừng mắt với cậu một cái, “Cậu trưởng thành lên như vậy?” Nhìn bóng dáng Tần Nhiễm sa sầm bước đi, Tiểu Đào đứng tại chỗ đột nhiên nở nụ cười, nói với tóc vàng muội muội, “Cám ơn, lần sau tôi sẽ đến nhóm nấu nướng của cậu.” Mỹ nữ tóc vàng chẳng hiểu gì cả. “Này, Hiểu Nhiễm, đừng đi nhanh như vậy chứ.” Còn vui vẻ như vậy, thật ghét thằng nhóc này! Tần Nhiễm đi rất nhanh, lại cảm nhận được tiếng bước chân ở phía sau càng gần, quả thực phải thở dốc mà chạy theo. Tiểu Đào vui vẻ nói: “Hiểu Nhiễm, chị ghen.” “Không có!” Tần Nhiễm cường ngạnh cãi lại. “Không có sao? Tôi rất buồn.” Tiểu Đào làm bộ mặt tan nát cõi lòng, Tần Nhiễm quay đầu đi không nhìn cậu, nhấc chân đá bay một hòn đá nhỏ ở bên cạnh. “Hiểu Nhiễm…” “Gọi chị gái! Ngày mai chị về nhà, cậu tự đi…” Mặt Tần Nhiễm đỏ bừng, “đi làm loạn đi.” “Hiểu Nhiễm, tôi thích chị.” “…” Tiểu Đào nâng tay, ôm lấy bờ vai thon gầy của cô, cúi đầu cụng trán mình lên trán cô, còn chân thành nói: “Tôi thật sự thích chị, làm bạn gái của tôi đi.” Mắt thấy cô còn rất giận, cậu nhẹ giọng nói, “Tuy rằng chuyện này với con trai mà nói đây không phải là chuyện vui vẻ gì, nhưng mà, tôi thật sự chưa lên giường với bất kỳ cô gái nào khác. Đương nhiên…” Cậu đột nhiên nhếch miệng, “Chị cũng nên suy nghĩ thoải mái ra một chút.” Câu trước rõ ràng đang là chuyện tình trong sáng cảm động, câu sau lại có thể như vậy! Tần Nhiễm hít một hơi thật sâu, không hổi danh là con trai của cô Ba, những phương diện như vậy thật không kiêng dè. Nghĩ tới ngày trước Mộ Hinh mới 12 tuổi đã cầm tiểu thuyết màu vàng đến trước mặt co hỏi cái gì là “hoa tâm”, khẩu vị của anh con bé hẳn cũng không nhẹ nhàng gì. Cô ngốc vậy, trước kia lại có thể xem cậu ta là em trai bé bỏng cần bảo vệ, cậu ta ngụy trang thật giỏi! “Vậy cậu tiếp tục tự an ủi mình đi!” Tần Nhiễm tránh, “Tôi mới không thích cậu, tiểu quỷ. Chị cậu thích người trưởng thành, lớn hơn chị nhiều.” Vẻ mặt Tiểu Đào như thật bi thương, “Chị thật sự không có cảm giác gì với tôi sao?” Tần Nhiễm máy móc gật đầu. “Vậy…” Tiểu Đào nhẹ nhàng nâng tay đặt lên khóe môi mình, “Đêm đó, chị hôn tôi phải…” “Chị bị mộng xuân.” “…” Im lặng một hồi, Tiểu Đào buông Tần Nhiễm ra, thanh minh một chút, “Tôi biết rồi, thật xin lỗi, chị gái. Thứ lỗi cho tôi nhất thời xúc động.” Hai người đều yên lặng trở về ký túc xá của Tiểu Đào. Sau khi Tần Nhiễm đi ra từ phòng tắm phát hiện Tiểu Đào đã sang phòng bên cạnh tắm, bây giờ đã đi ngủ trên giường. Tuy nói là mùa hè, nhưng buổi tối vẫn hơi hơi lạnh. Tần Nhiễm ngẩng đầu nhìn chăn bị cậu đá sang một bên, thử gọi cậu vài tiếng, “Tiểu Đào Đào, dậy.” Lại gọi lại vài tiếng mà vẫn không có phản ứng. Tần Nhiễm nhìn cơ thể to lớn, gầy gầy của cậu, lúc này cảm giác đặc biệt đơn bạc. Tuy những lời cậu mới nói thật làm người khác tức chết, nhưng cũng làm cho người ta thương tâm. Cô cũng dịu dàng đi ít nhiều, dù sao Tiểu Đào cũng còn nhỏ, mới 18 tuổi. Trước kia cô đến nhà chú Ba chơi, thích món đồ chơi của Đào Đào, Đào Đào không nói lời nào liền nhường nó cho cô. Tần Nhiễm lấy tấm chăn ở trên ghế đắp lên cho cậu, nằm xuống lại đau lòng. Kỳ thật, kỳ thật cô vẫn thích Đào Đào. Tình cảm của con trai mới lớn quả nhiên là tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Cô là con ngốc, chạy đi học y tá. Cô càng nghĩ càng thấy buồn, bất tri bất giác trên mặt ướt một mảng. “Ha” một tiếng, cái chăn vừa rồi đắp cho cậu lại rớt xuống từ trên giường, trùm thẳng lên đầu Tần Nhiễm. Tiểu Đào hắt xì một cái. “Lớn như vậy, thật là.” Tần Nhiễm lau nước mắt, nhẹ nhàng tới đầu giường Tiểu Đào nhìn cậu hơi cuộn mình, thật sự là đứa nhỏ khiến người ta đau lòng. Đắp kín chăn cho cậu xong, Tần Nhiễm muốn về chỗ mình, nhưng cơ thể như bất động. Cậu thật sự rất dễ nhìn. Tần Nhiễm hưi cúi người, môi nhẹn nhàng chạm lên nốt ruồi dưới khóe mắt cậu. Tiểu Đào đột nhiên mở mắt, đôi mắt sáng rực. Tần Nhiễm đang ngồi bên người cậu, xấu hổ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. “Chị còn nói chị không thích tôi?” Tiểu Đào vẫn nằm như vậy, chỉ có hơi ngoảnh đầu qua, chăn rơi xuống, “Không thích tôi, chị đi học y tá để làm gì? Không thích tôi, sao chị lại hôn tôi? Không thích tôi…” Lần này cậu không nói ra lời nữa, bởi vì Tần Nhiễm ôm lấy cậu. Tiểu Đào xoay tay, ôm lấy cô, từ nhỏ là cậu ỷ lại ở cô, sau lại chuyển thành tình yêu say đắm thấm vào máu, “Bây giờ tôi đã học lên nghiên cứu sinh, về sau tuyệt đối có thể nuôi được chị.” Tiểu Đào vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, “Tôi còn rất đáng tin.” Dừng lại, cậu còn ném thêm một câu, “Tôi còn rất thuần khiết.” Một quyền của Tần Nhiễm đáp trên ngực cậu, lại bị cậu kéo lại, Tiểu Đào cực kỳ tình cảm nói: “Nó như muốn nhảy ra ngoài.” Tự nhiên Tần Nhiễm không thể xuống giường được. Sau khi mở đèn, hai người nằm trên một cái giường, nói chuyện rồi hôn nhẹ. Ở đây cùng Tần Nhiễm, ban đêm, mát mẻ giữa ôn nhu vô hạn, lãng mạn tới cực điểm; mà Tiểu Đào cảm nhận được sức nóng rõ ràng. Hai người ôm nhau, cọ xát, tứ chi không ngừng tiếp xúc. Cơ thể mềm mại của cô cùng cơ thể khỏe mạnh của cậu tiếp xúc với nhanh, nếu cậu không có một chút phản ứng thì không phải đàn ông. Một khối thứ cứng rắn, nóng nóng chạn vào bụng cô, rốt cục Tần Nhiễm ngượng ngùng, dịch người ra xa cậu một chút: “Cái kia, Tiểu Đào, tôi trở về ngủ.” Cô ngồi dậy, định bước xuống. Tiểu Đào cũng ngồi dậy theo, ôm lấy cô từ phía sau. Cơ thể cậu thật nóng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Những nụ hôn nóng hầm hậm rơi như mưa lên cổ cô, ngón tay thon dài kéo dây áo ngủ của cô xuống. Tần Nhiễm bị cậu kéo lại trở về giường. Thân thể trắng nõn, nhu thuận mở ra trước mắt, tay Tiểu Đào đi xuống bụng dưới, hơi dừng lại một chút, kéo quần lót của cô xuống. Tần Nhiễm cắn môi, hơi run, động hai đầu gối, phối hợp để cậu cởi thứ che đậy cuối cùng trên người cô xuống. *Tự tử lần 1 – Bất thành.* Cơ thể gầy gầy, rắn chắc của Tiểu Đào che xuống, say sưa hôn lên môi cô. Dùng sức như vậy, tựa hồ như mỗi cái hôn đều in vào tận xương. Giữa những nụ hôn nồng nhiệt, tay cậu bắt đầu trượt xuống, vuốt ve xương quai xanh, rồi trượt xuống bầu ngực no đủ. Không hề giống như trò chơi khi khắc chế khi ẩn nhẫn, mà không kiềm chế vuốt ve thật mạnh. Ngón tay cậu bao lấy cái đỉnh đỏ bừng, ra sức chà xát. Cơ thể trở nên thật mẫn cảm, mỗi tấc da thịt đều cảm giác thật rõ ràng. Cảm giác mồ hôi trong bàn tay chảy ra lại càng rõ ràng, tay Tiểu Đào rời xuống phía dưới của cô. Tần Nhiễm khép chặt chân, cậu nắm lấy đầu gối mượt mà của cô, nhẹ nhàng mở ra. Cô lắc đầu, mắt cầm lệ, trông càng động lòng người. Tiểu Đào ôm lấy cô một lần nữa, trấn an hôn lên tóc cô, “Xin lỗi, là tôi quá nôn nóng. Hiểu Nhiễm, tôi đi phòng tắm.” “Đừng.” Tần Nhiễm ôm cậu không chịu buông tay, mồ hôi chảy đầy đầu. Khẽ cắn môi, để nơi mềm mại mở ra vì cậu, đôi chân tuyết trắng, thon dài quấn lấy thắt lưng Tiểu Đào. *Tự tử lần 2 – Bất thành.* Cứng rắn cùng mềm mại trực tiếp đụng chạm, một nơi xuân thủy tràn ra, quả thực là để mời người. Điều này khiến Tiểu Đào giật mình một cái, “Hiểu Nhiễm…” cậu vui vừng mà vội vàng gọi cô. Mà Tần Nhiễm chỉ nhìn cậu sâu sắc, nhẹ động thắt lưng. Tiểu Đào lập tức ngồi dậy, Tần Nhiễm còn chưa kịp hỏi cậu muốn gì thì nửa người dưới mất trọng tâm khiến cô kêu lên sợ hãi. “Cậu làm… A, cậu, Đào Đào, … không cần, đừng làm như vậy…” Quả thực Tần Nhiễm muốn chạy trốn, bởi vì Tiểu Đào kéo chân của cô lên, hôn xuống bắp chân rồi uốn lượn lên đùi non. Tại nơi da thịt mền mịn, nhạy cảm, Tiểu Đào thở ra những hơi thở gấp cảnh cáo Tần Nhiễm. Mỗi một tấc cắn lên đều để lại những dấu hôn đỏ ừng ghê người. Cuối cùng hai phiến môi cũng đặt lên đóa hoa ướt át. Tay trái Tần Nhiễm nắm chặt lấy thành giường, tay phải không biết bám vào đâu trên mặt tường nhẵn nhụi, ngực phập phông dữ dội, cô chịu không nổi, phát ra âm thanh ngày càng say lòng người. Cậu vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng hạ xuống bông hoa, đi qua trân châu nho nhỏ. *Tự tử lần 3 – Bất thành. Hồi máu trong 3 tiếng.* Tần Nhiễm khóc, tới cao triều. Bởi vì trước đó đã chuẩn bị thật tốt, lúc Tiểu Đào đi vào thì Tần Nhiễm cũng không phải rất đau. Nhưng mà đầu Tiểu Đào thì đầy mồ hôi, ngón tay luồn vào tóc cô, nắm chặt khiến da đầu đều đau. Cơ thể cậu hạ xuống, liền càng tiến sâu vào bên trong. Cậu thậm chí còn đáng thương oán giận bên tai cô, “Thật chặt,… chân mở ra một chút thôi.” Sau khi hoàn toàn tiến vào, Tần Nhiễm đau đến mức phát khóc. Tiểu Đào hôn khắp lên người cô, “Đừng khóc,” cậu không chờ đợi được, động vài cái. “Nóng quá, Hiểu Nhiễm,” Tiểu Đào luật động mang theo một chút cảm giác mới mẻ nói, “Bên trong em nóng quá.” Tần Nhiễm ôm lấy cổ cậu, theo cở thể cậu cũng chuyển động theo, “Đừng nói, a, nhẹ một chút!” Khó khăn lúc đầu qua đi, Tiểu Đào bắt đầu ra vào tốt hơn, động tác cũng mạnh mẽ hơn. Dưới thân giường phát ra âm thanh ngày càng vang, “Cọt kẹt” *Tự tử – Bất thành. Xỉu tại chỗ* Hai người đều là lần đầu tiên, Tần Nhiễm chống đỡ không được bao lâu, mà Tiểu Đào kiên trì cũng không đến nửa tiếng. Sau khi làm xong, hai người cùng nằm một chỗ, hơi thở mỗi người so với nhau lại gấp hơn. Sáng lạn qua đi, trống rỗng bắt đầu quay lại. Tần Nhiễm nghe thấy Tiểu Đào ném cái gì xuống, “Ba” một tiếng nặng trịch nằm trên đất. “Cậu ném cái gì vậy?” Giọng Tiểu Đào hơi buồn bực, “Bao.” *đen mặt* Tần Nhiễm dựa vào lưng cậu, “Cậu không sao chứ?” Tiểu Đào xoay người lại, ôm cô rồi thoáng ngập ngừng nói: “Hiểu Nhiễm, tôi, tôi là lần đầu, lần sau, lần sau nhất định lâu hơn một chút!” Cả người Tần Nhiễm đau nhức, nghe cậu nói như vậy không khỏi bật cười. Tiểu Đào thẹn quá thành giận, “Không được cười nhạo tôi!” Tần Nhiễm vỗ vỗ lên ngực cậu, “Cậu nghĩ sai rồi.” Tiểu Đào buồn bực cọ cọ cô. Biết rõ lý thuyết là như vậy, nhưng vẫn còn kém xa thực hành. Tiểu Đào dùng thực tế chứng minh cho Tần Nhiễm tốc độ tiến bộ của cậu. Ăn biết vị tủy. Đây thật sự là câu nói đáng sợ. Kỳ du lịch tốt nghiệp này của Tần Nhiễm thật muôn màu muôn vẻ nhờ Đào Đào. Mấy năm sau, cô đi họp lớp, có người hỏi chuyện kỳ du lịch đó của cô, trong đầu cô liền hiện lên cái trần nhà, cơ thể của Tiểu Đào, cái trán Đào Đào không ngừng đổ mồ hồi, đôi mắt thâm tình của Đào Đào… Tần Nhiễm cùng với Tiểu Đào trở về. Đến đón, Tần Tiểu Mạn thấy tay con gái nhà mình bị thằng nhóc Lục gia nắm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng không khỏi chuyển hướng ánh mắt chờ mong nhìn người bên cạnh. Người nọ đảo ánh mắt sắc bén nhìn Tần Nhiễm một vòng, lắc đầu, lạnh lùng phun ra một chữ: “Phá.” Tần Tiểu Mạn bật khóc, nước mắt lưng tròng. Lục Nhược đắc ý, phất tay gọi con mình, còn thiếu điều giơ ngón tay chữ V nữa thôi. Cố Lãng ở phía sau tức giận, đạp mạnh anh một cước. Nam Tịch Tuyệt lạnh băng liếc nhìn Cố Lãng một cái: “Không phải anh cũng nên đá cậu một cước? Không đá thì anh là đàn bà.” Mặt Nam An Lâm ở bên cạnh lập tức đỏ lên. “Tạch tạch tạch” Mộ Hinh chạy đến bên, chủ động cầm giúp hành lý cho Tần Nhiễm, lại hướng Tiểu Đào đòi quà, “Anh trai, có quà cho em không?” Tiểu Đào sờ đầu cô bé, “Có, một con ếch ngâm trong dịch.” “A,” Mộ Hinh chạy đi, “Anh trai đáng chết” Một đám người vui vẻ tụ họp rồi ai lại trở về nhà nấy. Lục Nhược bị Mộ Tây nhốt ngoài cửa. “Nhị Tây, em làm sao vậy?” Lục Nhược vỗ mạnh vào vửa, “Anh lại làm gì sai à? Nhị Tây!” Mộ Tây mở mạnh cánh cửa ca, có vẻ tức giận, “Thượng bất chính hạ tắc loạn! Bố con hai người đều chẳng có cái gì tốt. Chính anh biến thái như vậy, đến con trai cũng chẳng hơn gì.” Trốn ở phía sau nghe lén, Tiểu Đào với Mộ Hinh kinh ngạc liếc mắt với nhau một cái, tiếp tục dựng đứng lỗ tai lên để nghe. Lục Nhược cũng ù ù cạc cạc, không hiểu gì cả. Mộ Tây hung hăng đóng sầm cửa lại trước mặt anh, “Nhìn Đào Đào như vậy chắc anh ghen tị lắm nhỉ. Đi tìm cô ây đi, đúng là có mầm mống tỷ đệ luyến mà.” Rốt cục Lục Nhược cũng hiểu Mộ Tây đang nói cái gì, vừa xấu hổ lại vừa đau lòng, “Nhị Tây, em cũng thích Hiểu Nhiễm mà. Nhị Tây, Hi Hi cũng có đến ba đứa rồi, ai nha, em cũng đừng giận anh nữa.” Tiếng nức nở của Mộ Tây truyền đến từ sau cánh cửa, “Còn gọi nhau thân thiết như vậy. Em chỉ biết anh không quên được cô ấy. Ngày mai em về nhà mẹ đẻ.” Mộ Hinh cùng với Tiểu Đào không phúc hậu cười với nhau. Lục Nhược vừa xấu hổ, vừa tức giận nhảy ra, “Đi, biến qua một bên!… Chờ một chút. Quay lại giúp bố gọi mẹ chúng mày đã!”
(Ngoại truyện 8, hiên nay chưa xong, chừng nào có mình sẽ post lên. 2Ty!)
Khí Người Cũ, Đón Người Mới Khí Người Cũ, Đón Người Mới - Gia Diệp Mạn