It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Gia Diệp Mạn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 43 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 569 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:11:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - 24
Chương 23
Trải qua mây mưa xong, Mộ Tây cùng Lục Nhược lái xe về nhà.
“Đúng rồi,” Lục Nhược đầu dựa dựa vào cửa kính xe, miễn cưỡng nhìn Mộ Tây lái xe, “Mấy ngày hôm nay Lưu Kiểm vẫn thúc giục anh cho em đi làm, em nghĩ sao?”
Mộ Tây khẽ run lên: “Không được, vợ chồng đi làm cùng một chỗ ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa Lưu Kiểm người đó….”
Lưu Kiểm là trưởng phòng tiêu thụ, hằng năm đều đạt thành tích cao cũng là một nhân tài của Lăng Hiên. Sau khi về nước Mộ Tây đến văn phòng Lục Nhược thu thập đồ đạc bị anh ta gọi vào trong phòng. Đối phương là một người đàn ông lạnh như băng, dưới cặp kính gọng vàng là đôi mắt sắc bén quan sát cô.
Mộ Tây nhìn anh đang mở hồ sơ ra, nói là thời gian trước Lục Nhược có nhờ anh sắp xếp việc cho cô bây giờ anh mới có thể quan tâm đến, Mộ Tây ngày mai có thể đến phòng tiêu thụ làm việc. Mộ Tây kinh ngạc nhớ đến mình còn có suy tính khác, Lưu Kiểm khí thế bức người, lại là một người cương ngạnh. Đối với cô, nơi này thật không phù hợp.
Mộ Tây lấy dũng khí hỏi anh: “Anh trông rất cường ngạnh lãnh đạm, rốt cuộc làm sao có thể gặp khách hàng bàn chuyện làm ăn!”
Lưu Kiểm đẩy đẩy gọng kính, lại s vuốt mặt mình: “Khách hàng đều nói khuôn mặt này của tôi rất đáng tin cậy.”
“Ha ha ha…” Nghe Mộ Tây nói xong, Lục Nhược cười lớn.
“Có gì buồn cười sao?” Mộ Tây nhìn anh một cái, cô rất buồn cười sao? “Anh cũng nên nói anh đi, anh thật là…”
Lục Nhược cười đủ: “Nhị Tây có phải em rất có ấn tượng với trưởng phòng tài vụ?”
“Phòng tài vụ?” Lúc này vừa đúng đến ngã tư đường có đèn đỏ, Mộ Tây dừng xe suy nghĩ một lúc, nhớ đến hình ảnh một người phụ nữ: “Là cái chị luôn đi giày mười phân, tóc vấn cao, đi rất nhanh? Anh vẫn hay gọi Vương tỷ?” Ngày thường cô không hay tới công ty, nhân viên công ty cũng không quen thuộc lắm.
“Ừ đúng rồi đó.” Lục Nhược cười khinh khích: “Cuối năm, Vương tỷ đề nghị muốn làm trưởng bộ phần tài vụ. Lưu Kiểm đối với chuyện này vẫn không hài lòng anh cho rằng lý lịch Vương tỷ so với anh ta vẫn có phần kém hơn tại sao có đủ tư cách đứng ngang hàng với anh ta.” Mộ Tây có chút khó hiểu, muốn anh nói rõ: “Nói cho cùng là Lưu Kiểm muốn thăng chức?”
“Nhưng nó với em có quan hệ gì?” Đèn đỏ đi qua, Mộ Tây cho xe chậm rãi lăn bánh.
“Chị gái của anh khi mới vào làm là làm ở bộ phận của Vương tỷ, đại khái Lưu Kiểm đem hai chuyện này liên hệ lại với nhau. Nghĩ em là vợ anh nên sẽ có chút nâng đỡ.”
“Trời ơi ạ! Đen tối!” Mộ Tây cảm thán.
Lục Nhược lồng tay vào tóc cô: “Có cái gì mà đen tối, mọi người ai cũng muốn tiến cao hơn, đó là chuyện tự nhiên thôi mà. Khó trách chị em nói em ngốc, anh bây giờ cũng thấy không sai.”
Mộ Tây không phục lắm: “Anh mới ngốc. Đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, anh nghĩ em và anh sẽ không sao?”
Lục Nhược cười nhạo nói: “Lúc trước em nhận tiền lương của anh nhưng vẫn cùng anh tranh cãi nói cho cùng vẫn không giống một viên chức. Không đi làm cũng được hàng ngày nấu cơm đợi anh về ăn cơm.”
“Em sẽ đi tìm công việc mới, ai muốn làm người hầu của anh.” Mộ Tây chuyển tay lái: “Dù sao vẫn còn sớm, em mang anh đi tới nơi làm mới của em, còn gặp được bạn cũ.”
Trong lòng đã có quyết định rõ ràng, làm việc trong môi trường cường độ cao lại nhiều quy củ vốn không thuộc sở trường của cô. So với Mộ Bắc cùng Mộ Nam nhanh chóng đi làm thì cô lại chầm chậm làm xong nghiên cứu sinh mới đi tìm việc, cho dù Mộ gia là gia đình có thế lực nhưng con đường công danh của cô cũng thật rất gian nan. Mộ Bắc là người có tham vọng, luôn là một người chị kiêu ngạo, cô so sánh thì không bằng, trong bốn chị em chỉ có cô là kém nhất nhưng ai để ý chứ. Mộ Bắc sớm vỗ ngực dặn trước, nếu như có bất cứ vấn đề gì ba chị em họ vẫn có thể đến tìm chị cả để nương tựa.
“Em muốn đến đây làm việc gì? Lau bàn rửa bát sao?” Lục Nhược theo ngón tay Mộ Tây chỉ vào xem qua. Là một quán cà phê mới mở, thông báo tuyển dụng còn dán ngoài cửa.
“Là nhân viên chạy bàn,” Mộ Tây mị mị cười “Chỉ bắt đầu từ 12 giờ trưa, buổi sáng được nghỉ, buổi tối…”
“Buổi tối là của anh!” Lục Nhược vội vàng tuyên bố quyền sở hữu, “Thấy em không có chí lớn như vậy, anh thật vất vả mới nuôi được em… Thế ông chủ đối tốt với em như vậy không có ý đồ gì chứ?”
“Anh nói đi đâu vậy?” Mộ Tây chạy đến trước chào hỏi: “Lâm Sinh bên này!”
Lâm Sinh nhìn thấy Mộ Tây cùng Lục Nhược ngồi bên trong xe, anh cảm thấy hai người đi cạnh nhau rất đẹp đôi.
“Anh ta là ông chủ?” Lục Nhược chỉ Lâm Sinh.
Mộ Tây gật đầu.
“Anh thấy càng lo hơn”
Sinh nhật của Lục Nhược cùng Lục Hi được tổ chức ngay tại Lục trạch, Lục gia phụ mẫu nói rằng ở Lục trạch cả nhà vui vẻ ăn cơm chính là tiệc gia đình. Mặc dù nói như vậy nhưng cũng có không ít người mộ danh mà đến. Cho dù bỏ lại quà tặng rồi về nhưng cũng rất phiền hà, sau Lục Nhược đem cửa chính đóng lại cái ‘rầm’ không cho người lạ đi vào.
Chính là, đang lý ra Mộ Tây phải ngồi trong phong bếp cầm dao nhưng Lục Nhược lại ngồi ngoài phòng khách nói chuyện đến là vui vẻ. Rốt cuộc là vì sao?
Con gái đã có chồng, cô căm hận chút tức giận lên con gà nằm trên thớt, trong khi đàn ông ngồi nói cười hi ha trên phòng khách, cô chặt quá mạnh tay làm văng mất đùi của con gà.
“Tốt rồi, Mộ Tây ở đây có mẹ và dì Trương là được rồi, con lên phòng khách cùng bọn họ nói chuyện đi, Hi Hi nhà chúng nó cũng sắp tới rồi đó, người trẻ tụ họp lại cũng nên đánh bàn mạt chược cho vui. Phòng bếp cứ để cho chúng ta là được.” Lục mẹ xem cô mất hứng bèn xua cô ra ngoài. “Phiên Phiên cùng Lục Nhược lớn lên cùng nhau. Mẹ cũng gọi nó đến. Các con bằng tuổi chắc cũng có nhiều chuyện để nói, mẹ thấy nên ở cùng một chỗ thì hơn”
“Mẹ, mẹ cứ để đó con làm là được rồi, mẹ lên trên nghỉ ngơi đi!” Mộ Tây cảm thấy thật ngượng, cô thật là cũng muốn lắm nhưng…!
Không biết Lục Nhược cùng Vu Phiên Phiên ở bên kia nói cái gì, cô ta chống cằm tỏ vẻ rất chăm chú, trước ngực là một cơn sóng thần thật lớn.
Thanh mai trúc mã tất có điều mờ ám. Cô lau tay tiến lại.
Vu Phiên Phiên nhìn đến Mộ Tây, cười nói: “Anh, nên xưng hô thế nào cho tiện đây, Tiểu Mộ muội muội hay em dâu!”
Đương nhiên muốn được gọi là em dâu rồi, trong lòng Mộ Tây gào lên.
“Kêu Nhị Tây là được rồi!” Lục Nhược đem chủ nghĩa đại nam tử áp đặt.
“Nhị Tây, nghe thật hay!” Vu Phiên Phiên cười đến minh minh diễm diễm, Mộ Tây cảm thấy hơi khó chịu, không nói rõ được.
Trực giác của phụ nữ quả không sai, Lục Nhược bị Lục cha kéo đi. Cô đành ở lại nói chuyện cùng Vu Phiên Phiên, cô vẫn thích ở cùng Lục Nhược hơn.
Mộ Tây đang ăn nho nghe được câu nói của Vu Phiên Phiên thiếu điều mắc nghẹn, cố gắng nuốt miếng nho xuống. Chị ta có ý tứ gì vậy?
Chị ta nói năng nhỏ nhẹ, lại có chút ưu sầu: “Tôi thật hâm mộ em. Trước khi Lục Nhược quen em chưa bao giờ lo lắng cho cảm giác của người khác tôi cũng nói với anh ấy nhiều về chuyện này rồi. Nhưng sau khi quen em mấy tháng, liền khiến nó đối xử với em thật ân cần, thật khiến cho người khác ghen tỵ,”
Mặc dù được nhân sự giáo dục hoàn hảo từ gia đình, nhưng trên mặt Mộ Tây cũng không giấu nổi vẻ chán ghét.
“Phiên Phiên.” Lục mẹ nhiệt tình nhắc nhở: “Lại đây nếm thử món này xem có hợp khẩu vị các con không.”
“Ngon lắm dì ạ.” Vu Phiên Phiên đứng dậy nói với Mộ Tây: “Em biết không? Nếu em không cùng Lục Nhược kết hôn sẽ là tôi. Em có biết mục đích nó kết hôn là gì không? Nếu không phải anh ấy phát hiện tôi có cảm tình với anh ấy, anh ấy muốn lấy tôi. Anh ấy từng nói: trong lòng anh ấy, người yêu duy nhất cho tới giờ vẫn chưa từng thay đổi.”
“Khoan đã,” Mộ Tây cầm tay Vu Phiên Phiên: “Chị nói này để làm gì?”
“Là tôi đã lầm. Nhìn anh ấy thương em như vậy, tôi thấy cho dù không phải tình yêu, có thể tận hưởng như là một thói quen cũng hẳn không sai.” Vu Phiên Phiên rút tay mình ra: “Anh ấy luôn làm cho tôi bị tính sai, gặp nhau trong một cuộc chơi, tôi chợt nghĩ chỉ là gặp dịp thì chơi, không nghĩ tới nó là chân tình. Tôi thật ghen tị khi nhìn thấy em bên anh ấy có thể hạnh phúc. Em không cần đắc ý, căn bản anh ấy không yêu em.” Trong đáy mắt Vu Phiên Phiên hiện lên chút hèn mọn: “Bất quá em chỉ là kẻ thay thế mà thôi. Hứ, A Tây sao?”
Mộ Tây chợt hiểu, mình gặp được người phụ nữ ác độc trong truyền thuyết. Chính cô ta không chiếm được cũng phải làm cho người con gái của anh thống khổ. Đó chính là điều mà cô ta đang cố nói. Hẳn trước kia cô ta cùng anh có quan hệ rất tốt với anh nhưng lại chính mình dần dần phá hỏng mối quan hệ: “Đáng tiếc, chị ngay cả một chút danh dự cũng không giữ được.” Mộ Tây chỉ ra điểm cốt yếu: “Chị ghen tị, em bất quá cũng chỉ là một người thay thế mà thôi. Anh ấy từng nói em cùng người đó tuyệt không giống nhau. Hôm nay là ngày vui, em không cùng chị so đo, chị tự trọng một chút. Mặc kệ như thế nào, em là cũng là chủ nhân nhà này, nói bậy.” Mộ Tây làm tư thế đuổi khách: “Liền cút đi.”
Một chút huyết sắc còn lại trên mặt, Mộ Tây môi run run xoay người quay trở lại phòng bếp. Bước hai bước lại quay đầu mang theo ác ý nói: “Hi Hi…”
“Làm sao vậy, ai chọc giận em?” Lục Nhược từ trên lầu đi xuống thấy Mộ Tây bĩu môi tức giận, lại ôm cô dỗ dành.
Cãi thắng thì được cái gì? Mộ Tây thở dài ôm cổ Lục Nhược, người phụ nữ này đã thành công chọc phá tâm trạng của cô. Cô đem tất cả chuyện của Hứa Diệc Hàng nói cho Lục Nhược, anh lại không hé rắng nửa lời về đoạn tình trước kia. Nói không thèm để ý, chính cô cũng không làm được. Yêu càng nhiều lại càng để ý.
“Chính anh chọc vào cây đào hoa. Thế nào muốn được nhận thưởng hay không?” Mộ Tây dựa vào bả vai anh.
Lục Nhược vô tình cười: “Không bằng xử lưu đày.”
“Chính anh tự kết án đấy nhé, Đào Hoa công tử.” Mộ Tây cắn anh một cái. Lục Nhược đẩy cô ra cúi xuống muốn hôn cô, Mộ Tây vừa ngẩng đầu lên lại thấy Lục cha sắc mặt xấu hổ đứng ở trên cầu thang. Cô bối rối đá Lục Nhược một cái: “Có người!”
Sắc mặt Lục Nhược liền mất hứng, nhưng cũng ngoan ngoãn kêu một tiếng “Bố.” Mộ Tây hứ một tiếng. Lục cha chắp tay sau lưng uy nghiêm: “Ừ.”
Nhìn thấy Lục cha đi ra phòng khác Mộ Tây mới từ sau lưng Lục Nhược đi ra: “Bố với anh vừa nói chuyện gì?”
“Chính là bảo anh nghe lời, đừng tạo rắc rối, cưới vợ rồi phải trưởng thành linh tinh, còn có…” Lục Nhược dừng lại.
“Còn có cái gì?”
Lục Nhược véo hai má cô, day day vài cái: “Làm cho anh thêm sức lực, nhanh nhanh để em có em bé.”
Mộ Tây mặt ửng hồng: “Nói linh tinh, bố làm sao có thể không đứng đắn như vậy!”
Chuyện về đứa nhỏ trong câu chuyện vì Âu Dương San đến mà bỏ dở. Âu Dương San lâu rồi chưa gặp Mộ Tây, vừa thấy cô liền hướng cô làm nũng: “Chị A Tây, ôm em một cái, ôm một cái!”
“Kêu là mợ, không đánh vào mông!” Lục Nhược đe dọa, vỗ vỗ vào mông Âu Dương San.
“Cậu phi lễ!” Âu Dương San giả khóc.
Đứa nhỏ đáng yêu chọc một vòng khiến mọi người nở nụ cười. Mộ Tây véo yêu khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Dương San. Không khí vui vẻ làm cô bỏ qua khúc mắc trong lòng. Nếu cô cùng Lục Nhược sinh con, không biết sẽ giống ai đây!
Chương 24
“San San xuống đi, đừng ngồi mãi trên người mợ.” Quả nhiên Âu Dương Triệt vẫn là người bố quyền uy, nói như vậy, Âu Dương San liền không tình nguyện tụt xuống khỏi người Mộ Tây.
Mộ Tây thả cô nhóc xuống lại vỗ vỗ hai má phúng phính: “Béo a.”
Lục mẹ cầm chiếc bánh điểm tâm đưa cô ăn, hết nhìn Lục Nhược lại nhìn Mộ Tây: “Tiểu Mộ thích trẻ con như vậy, cả hai đứa đều lớn cả rồi, khi nào ta có thể bế cháu đây.”
Bà nói vậy. Mộ Tây cúi đầu cười cười, quả nhiên loại lời nói này chỉ có bà mới nói ra được.
“Mẹ, con làm một chiếc bánh ngọt rất lớn, mẹ cùng bố ra xem đi.” Lục Hi đặt mọi thứ xuống, mời mọc mọi người.
“Dạ chị!” Mộ Tây ngoan ngoãn trả lời. Từ sau khi Âu Dương San khỏi bệnh, Lục Hi thoạt nhìn không còn xanh xao nữa.
Nghe tiếng Mộ Tây trả lời, Lục Hi lần đầu tiên nhìn kĩ người con gái sẽ gắn bỏ cả đời cùng Lục Nhược.
Mộ Tây bị Lục Hi nhìn có chút không tự nhiên, cười gượng lại đang muốn tìm đề tài để nói nhưng Lục Hi đã mở miệng trước: “Tiểu Mộ, Lục Nhược có làm khó em không?”
Bây giờ Mộ Tây mới phát hiện khi Lục Hi cười rộ lên trông rất giống Lục Nhược. Khó trách chị cả nói song sinh thường xinh đẹp hơn bình thường, cứ nhìn Lục Nhược và Lục Hi, lại cả Mộ Đông và Mộ Nam là ví dụ: “Kỳ thật.” Mộ Tây nhìn mắt Lục Nhược: “Anh ấy mỗi ngày đều bắt nạt em.”
“Nói ai? Nói ai bắt nạt ai?” Lục Nhược phản bác.
“Lục Nhược, đến xem bánh ngọt chị làm có đẹp không?” Lục Hi thật tự nhiên kéo tay Lục Nhược.
“Ừ… để xem.” Lục Nhược mất tự nhiên đáp, cúi đầu nhìn tay Lục Hi cầm tay anh. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên lại đứng gần nhau. Hai người bọn họ vốn phải thật thân thiết, nhưng khi biết được quan hệ huyết thống lại ngày càng xa, không ôm, không bắt tay, như hai người xa lạ.
“Chị có lời muốn nói với em, em qua đây một chút.” Lục Hi buông Lục Nhược ra nhìn Mộ Tây cười cười: “Tiểu Mộ, trước đây em có chăm sóc San San một thời gian, chị còn chưa cảm ơn em.”
Mộ Tây hiền lành khoát tay: “Đều là người một nhà cả, không có gì phải khách khí.” Cô đá đá Lục Nhược đang bất động: “Ai, chị ấy muốn nói, anh còn không đi theo.”
Lục cha không biết từ đâu đi tới: “Có cái gì không thể nói trước mặt!”
“Bố!” Lục Nhược lời nói có chút vội vàng xao động.
“Bố, cho hai bọn họ trò chuyện đi.” Âu Dương Triệt khuyên nhủ: “Sau này chúng cũng khó có cơ hội gặp mặt. Một số chuyện vẫn nên nói thì hơn.”
Lục Nhược cùng Lục Hi nói chuyện một lúc rồi lại gọi Lục cha đi qua. Lục mẹ nhìn ba bọn họ nói chuyện với nhau, chua chua nói Lục Hi cũng chưa nói chuyện với bà.
Thời gian vẫn còn sớm, bà kéo Mộ Tây cùng dì Trương chơi mạt chược.
Mộ Tây chợt nghĩ đến, tiệc gia đình vì sao chưa diễn ra, chán hơn nữa là cô cứ ra quân nào là bị ăn liền quân đó. Thật là chán!
Âu Dương San chuyển ghế lại ngồi bên cô xem, chốc chốc lại hé một quân bài lên, đành phải gọi Âu Dương Triệt đến trông con gái bảo bối.
Âu Dương San đảo bài của Mộ Tây lung tung đi, Âu Dương Triệt đành ôm con bé vào trong lòng không cho phép lộn xộn.
Mộ Tây nhìn cháu gái bị bắt ép cười nói: “Học trưởng, anh cũng đã gặp được khắc tinh rồi a!”
Âu Dương Triệt nắm thật chặt bàn tay lộ xộn của con gáit: “Đứa nhỏ này tính tình thật không giống mẹ nó. Anh nói thế nào cũng không nghe.”Âu Dương San rất đắc trí: “Mẹ hàng ngày đều ôm San San đi ngủ, bố ghen tị, ha!”
“Vậy là con cũng biết đó nhỉ?” Âu Dương Triệt sủng nịnh mắng con gái.
“A di” Vu Phiên Phiên xem thời gian, đứng lên nói: “Con còn có việc phải đi trước”
Tạm biệt không tiễn, Mộ Tây âm thầm hoan hô, không một người phụ nữ nào thích một người khác nói xấu chồng mình.
“Như thế nào cũng phải ở lại ăn một bữa cơm đã chứ! Tiểu Mộ mau ngăn lại.”
Vu Phiên Phiên đi ra cửa, Mộ Tây chậm chạp đi theo sau, mở ra cửa chính, hơi hơi xoay người một tay đặt ở sau lưng một tay chỉ thẳng ra cửa: “Thỉnh không tiễn.”
Cô ta trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái: “Cô so với tôi còn khổ hơn một trăm lần!”
Mộ Tây sờ sờ mũi thấp giọng nói: “Cho cô mặt mũi còn không mau nhận lấy!”
Cô ta như vậy rốt cuộc muốn cái gì? Cho dù cô ta cùng Lục Nhược có chút mâu thuẫn, cô có tư cách gì xen vào chuyện người khác? Cô ta vì sao phải làm ra bộ dạng vừa ghen tị vừa đáng thương như vậy. Cái bí mật đó của Lục Nhược người ngoài có thể biết được nhưng cô không hề biết, cảm giác này khiến cô thật sự rất khó chịu. Cho nên nhìn bóng dáng cô ta đi ra ngoài run run tức giân khiến cho cô cũng không thoải mái mà đóng lại cửa đi vào.
“Tiểu Mộ sao con không giúp mẹ chặn nó lại?” Lục mẹ thấy thế nào cũng như là chính cô vừa đuổi khách đi.
Âu Dương Triệt đem thắt nơ bướm lên đầu con gái: “Mẹ sao mẹ lại nghĩ vậy?”
Mộ Tây lại cầm tay Lục mẹ nũng nịu nói: “Mẹ con đâu dám làm như vậy!”
Lục mẹ là người thông minh hiểu được thầm mằng mình hồ đồ, vỗ vỗ tay Mộ Tây: “Tiểu Mộ yên tâm, mẹ sẽ không để con khổ giống mẹ đâu, nếu anh dám bắt nạt con, nó dám!”
“Mẹ con biết mẹ thương con nhất!” Làm nũng là sở trường của cô mà. Đây là điều thuận lợi của việc sau lưng có hậu thuẫn vững vàng.
“Như thế nào lại thiếu người vậy? Phiên Phiên đâu rồi?” Lục cha hỏi.
Lục mẹ bưng lên một cái rổ: “Phiên Phiên là người ngoài nói tóm lại là đã đi rồi. Nếu đã có gia đình rồi tốt nhất là tránh một chút vẫn hơn. Nói chuyện xong rầi, bây giờ ba nhà hợp lại làm một nhưng bà lão này bây giờ mới được thấy đủ mặt con cháu dâu rể.”
Thật là sùng bái bà nhất nha, Mộ Tây thầm nghĩ.
Lục cha không biết vì sao rất cao hứng, phá lệ ngồi vào bàn mạt chược. Bọn họ chỉ có bốn người chơi nhưng lại thật đông người xung quanh rất khó xếp chỗ, Mộ Tây giúp Lục Nhược chạy quanh xem bài.
“Ha cái này không đúng!” Mộ Tây nhìn lén bài Lục Hi nói cho Lục Nhược: “Đánh quân này đi!”
“A Tây tỷ tỷ, chị xấu lắm xem lén bài mẹ!” Âu Dương San đem tay vòng quanh bài của mẹ mình.
Mộ Tây mặt dày nói: “Ta nhìn lén làm sao, mẹ cháu cũng chưa nói gì mà?” Cô hù dọa tiểu cô nương: “Còn nói nữa liền khâu miệng cháu lại, không có miệng tiểu cô nương xấu lắm!”
Âu Dương San đảo tròn con mắt, bày ra đủ bộ dáng khuôn mặt: “Dì A Tây, cậu cứ cầm tay dì có phải phạt dì nhìn trộm bài không?”
“Rầm” Một tiếng, Lục Nhược đem bài mình ngả thảnh một mảnh, hai tay vô tội giơ lên.
Lục mẹ đỏ mặt già nua: “Nếu ngươi chú ý một chút, có thể đã có cháu rồi”
Mộ Tây nhìn trời, bài này thật không thể tiếp tục nhìn rồi.
Lục Nhược lúc đi toilet bị Mộ Tây phồng mang trợn má trừng phạt vì nhìn bài lén hộ anh mà bị mất mặt. Làm ầm ĩ một lúc, Lục Nhược khó nhịn đem cô để lên trên bồn rửa tay: “Còn nháo nữa sẽ gây loạn đó!”
“Dù là trên người anh có dồi dào tinh lực thế nào…” Mộ Tây bị nơi nóng bỏng cứng rắn của anh đè vào khó chịu.
Lục Nhược cố tình đem nó cọ sát vào giữa hai chân cô: “Nó thích em, ngoan a, chân nhanh lên một chút!”
“Muốn ăn cơm đừng loạn!” Mộ Tây bị anh trêu chọc đem hai chân rụt lại lúi ra sau hết cỡ, lại bị anh nắm lấy thắt lưng ngồi lên trên bàn rửa mặt. Cái lạnh của phiến đá thấm vào trong da thịt, cô kêu “A” một tiếng muốn đi xuống. Lục Nhược thuận thế ôm cô lên, đem dặt cô tựa vào cửa: “Quấn chặt chân.”
“Anh điên rồi!” Mộ Tây bị anh ép cả người phát run.
Lục Nhược bịt kín miệng cô: “Nói nhỏ thôi…”
Lúc ăn cơm, Âu Dương San ăn một khối bánh ngọt, mơ hồ không rõ hỏi Mộ Tây: “A Tây. Sao mặt chị hồng như vậy? Trên cổ tỷ là cái gì vậy, muỗi đốt sao?” Cô sờ sờ trên cổ Mộ Tây, lấy ở đâu một chiếc bình đem đưa cho cô: “Chị đi lau đi, nước hoa hồng đó, mẹ cũng thường xuyên bị đốt. Hiểu Manh nói với San San mẹ anh ấy hay làm như thế này!”
Cái này đến mặt Lục Hi cũng đỏ, Âu Dương Triệt ho nhẹ một tiếng: “San San, lúc ăn cơm không nói chuyện.”
Mộ Tây nước mắt lưng trọng nhìn Âu Dương San, đứa nhỏ này tại sao có thể làm cho người ta vừa thấy cảm động vừa thấy xấu hổ vậy? Sao con bé không ngậm miệng vào nhỉ?
Lục cha mặt mày hồng hào: “Hôm nay sinh nhật hai đứa, bố chúc hai con sinh nhật vui vẻ. Hôm nay thật giống với ngày xưa hồi các con còn nhỏ. Nào cùng cạn chén!”
Mọi người nâng chén, vui vẻ cùng nhau cạn sạch. Cơm no rượu say thật là khoái hoạt.
“Đúng rồi trên thư phòng ta còn giữ một bình rượu ngon năm đó dạm hỏi mẹ các ngươi chuẩn bị. Ta vẫn cất giữ chưa uống, hôm nay cả nhà đoàn tụ liền mở ra đi!” Lục cha rất là hào sảng nói “Có thể tìm được lí do chính đáng để phấn đấu thật không dễ dàng, ta năm đó là có lỗi với mẹ của các con, thật có lỗi!”
Lục cha nói thật cảm động, Lục mẹ lau nước mắt: “Đều đã qua cả rồi còn nhắc lại làm gì. Để đó mẹ đi lấy”
“Mẹ, mẹ ngồi lại đi để đó con là được rồi!” Mộ Tây xung phong nhân việc chạy lên lầu, đi đến nơi lại thầm sợ hãi. Lục Nhược đúng là uống nhầm xuân dược mà, ngay cả dưới chân bàn cũng dám động chân động tay với cô.
Trong thư phòng, Mộ Tây đẩy cửa đi vào. Lục cha bố trí thư phòng thật là cổ kính, còn chia ra hai gian. Cái gọi là chân quí rượu ngon… Mộ Tây tìm thấy nhưng ánh mắt lại bị chi phối bởi chiếc khóa nho nhỏ phía ngoài.
Cô lấy chân đá đá cái thùng gỗ nhỏ, rượu ngon chắc ở bên trong rồi. Không có chìa khóa, Mộ Tây thầm cười bất lương, không sợ. Cô đã học được cách phá khóa từ Lục Nhược, tùy tiện hôm nay lại mang theo dụng cụ. “Cùm cụp” một tiếng, cô đã mở được khóa.
(Đây là anh Lục đốt lưới nhà!!)
“Oa~~” Mộ Tây đắc ý, về sau có thể xuống núi được rồi. Bên trái của chiếc rương chính là bình rượu, miệng vẫn bị phủ niêm phong, đây chắc canh là rượu lâu năm rồi. Bên phải lại có một tờ báo dày, trên mặt có chặn một tấm đá vuông.
Chẳng lẽ lại là tài liệu gì vô cùng quý giá sao? Mộ Tây tò mò mở ra xem, nhìn ngày tháng là báo của vài năm trước. Mới gần đây thôi mà liệu có thể chứa được thông tin gì quan trọng đây. Đầu đề bài báo thật bắt mắt: “Bạn gái mới của Lục thiếu gia….”
(Đây là bác Lục đốt lưới nhà! Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh! Anh Lục, anh chính là con của bố anh!!)
Khí Người Cũ, Đón Người Mới Khí Người Cũ, Đón Người Mới - Gia Diệp Mạn