Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Mang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 87 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 506 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:23:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 22: Bà Xã À, Anh Rất Đói!
nh mắng ai là bà già hả?" Lương Tuấn Đào mất hứng trừng mắt quát hỏi.
Lâm Thông nghe tiếng liền quay đầu, thấy Lương Tuấn Đào, vẻ hung ác trên mặt biến mất, gã cúi đầu khom lưng hỏi thăm: "Em rể tới rồi à!"
Có thể nhận ra Lương Tuấn Đào yêu thích và nuông chiều Lâm Tuyết, chắc hẳn so với Nhị thiếu gia - gọi hắn một tiếng ‘em rể’ càng có lợi cho quan hệ thân thiết hơn.
"Ừ!" Lương Tuấn Đào gật gật đầu, xem như đã chấp nhận cách gọi này. Hắn không tiếp tục nhìn Lâm Thông mà quay đầu ân cần hỏi thăm Lâm Văn Bác: "Ba cảm thấy thân thể sao rồi? Có cần đến bệnh viện tĩnh dưỡng không?"
Lâm Văn Bác vội vàng chống batoong đứng dậy, tươi cười đáp: "Không cần đâu! Nhờ phúc của cô gia, ba thấy khỏe hơn phân nửa rồi!"
Hứa Tĩnh Dao ôm Tiểu Bảo đã ngủ say ân cần hỏi han: "Hai đứa ăn cơm chưa? Có muốn dùng bữa khuya không? Để mẹ đặt tiểu tổ tông này xuống rồi làm chút đồ ăn ngon cho hai đứa!"
"Không cần đâu." Lâm Tuyết lắc đầu, cô nói với Hứa Tĩnh Dao: "Tiểu Bảo đang ngủ, mẹ mau ẵm nó lên phòng đi!"
Như vậy, Hứa Tĩnh Dao liền ôm Tiểu Bảo lên lầu.
Lâm Á Linh giống như kẻ trộm, lúc nào cũng muốn co cẳng chạy. Thật ra cô ta không hề nghĩ Lâm Văn Bác sẽ đích thân gọi điện ình, còn bảo nếu đêm nay, trước khi đi ngủ mà không gặp được cô ta thì sẽ coi như không sinh ra đứa con gái này!
Hết cách, sau khi dùng cơm chiều, cô ta đành rình lúc người nhà họ Lương không chú ý, lén chạy ra ngoài, bắt taxi dựa theo địa chỉ cha mình cung cấp mà qua đây. Đâu ngờ vừa tới liền lần lượt bị mắng chửi, chưa đợi Lâm Văn Bác mở miệng, Lâm Thông đã chửi cô ta mất mặt trước.
Nói cái gì mà nuôi cô ta còn không bằng nuôi chó, nói cô ta vô lương tâm mất gốc... Tóm lại một đống tội danh, không phải đều do ban ngày lúc Lưu Mỹ Quân đuổi bọn họ ra khỏi cửa, cô ta không nói giúp hay sao? Bọn họ cũng không thèm nghĩ lại, lúc ấy cô ta có thể tự bảo vệ bản thân mình đã là không tệ rồi, chẳng lẽ cứ nhất định phải cùng bọn họ bị đuổi đi mới được tính là hiếu thuận, mới được gọi là trượng nghĩa ư? Đáng hận nhất chính là Lâm Thông còn nói cô ta không bằng Lâm Tuyết, còn nói cái gì mà nếu không có Lâm Tuyết, cả nhà Lâm gia đã phải tới bãi rác ngủ.
Hừ, cô ta không phục! Đợi đến một ngày nào đó, khi cô ta trở thành Thiếu phu nhân Lương gia, bảo đảm tác dụng không nhỏ như Lâm Tuyết đâu! Cha con Lâm gia tầm nhìn hạn hẹp, chẳng lẽ mới vậy đã chắc chắn chuyện sau này sao? Đương nhiên bây giờ không phải lúc tranh luận, nhìn bộ dạng hung thần ác sát của Lâm Thông, nếu Lâm Á Linh dám cãi lại chắc chắn sẽ bị tát tai từng cái một.
Cô ta cúi gằm đầu mặt dày mày dạn mặc cho Lâm Thông thoá mạ, chửi đến mức chết đi sống lại, tam hồn rời xác... Cũng may Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết đã tới giải vây cho cô ta, không thì đêm nay chưa biết sẽ bị mắng đến lúc nào nữa!
Lâm Tuyết quét mắt qua phòng khách một lượt, thấy Hứa Tĩnh Dao đã ôm Tiểu Bảo lên lầu, cô cũng không ở lại thêm liền nói với Lương Tuấn Đào: "Chúng ta đi thôi!"
Lương Tuấn Đào gật gật đầu rồi tạm biệt Lâm Văn Bác: "Ba, chúng con đi đây!"
"Ừ!" Lâm Văn Bác thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng cười nói: "Trễ như thế còn tới gặp ba, hiếm có người hiếu thuận vậy, ba rất vừa lòng! Lâm Thông, còn chày bửa ở đó giật mình làm gì? Mau tiễn em gái và em rể con đi!"
Lâm Thông nhanh chóng theo sau, nói: "Em rể và em ba đi thong thả nha!"
Không ai để ý tới gã, Lâm Á Linh cũng chạy chậm theo, cô ta hô lên: "Đợi một chút! Đưa tôi cùng đi với! Muộn thế này, ở đây cũng không tìm thấy taxi, đêm nay không về thì chắc chắn ngày mai mẹ sẽ trực tiếp nhốt tôi ở ngoài cửa mất!"
Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết đều không để ý tới cô ta nhưng cũng không từ chối. Dù sao trễ thế này, nếu Lâm Á Linh không đi nhờ xe, về nhà quả thực khó khăn.
Lâm Á Linh mặt dày chen lên xe, cố gắng lui vào một góc, còn không nói lời hẹn gặp lại với Lâm Thông.
Chờ xe khởi động lái ra khỏi sân, cô ta như được tiêm thuốc kích thích, tinh thần tỉnh táo liền bắt đầu nghiến răng nghiến lợi ra sức mắng mỏ Mạc Sở Hàn, bảo hắn mất hết lương tâm, ác độc đuổi người nhà họ Lâm ra khỏi cửa, thật sự quá xấu xa.
"Không biết rốt cuộc hắn phát điên gì nữa! Trước kia đâu mất trí như vậy! Chắc chắn lại có người kích thích hắn rồi!" Lâm Á Linh liếc Lâm Tuyết, ngấm ngầm hại người: "Rốt cuộc là ai đã đắc tội với hắn chứ? Làm gì mà để hắn tức giận kích động đến mức thú tính đại phát, hại cả nhà chúng ta bị đuổi, rõ là...."
Theo lời nói ra, sở dĩ Lâm gia bị đuổi đi hoàn toàn do bị Lâm Tuyết liên lụy, bởi người có thể làm Mạc Sở Hàn thú tính đại phát không còn ai khác ngoài Lâm Tuyết!
Lâm Tuyết không khỏi nhớ tới một câu nói của Mạc Sở Hàn, hắn nói chưa thủ tiêu Lâm gia vì vốn định thẳng tay chém giết hai nhà Vân Lâm! Nếu không bởi vì cô, có lẽ Lâm gia sớm đã bị diệt không người nối dõi!
Tới hôm nay, Mạc Sở Hàn đuổi Lâm gia ra khỏi cửa, xem ra hắn thật sự... hoàn toàn đã vứt bỏ tia tình cảm cuối cùng với cô!
Lâm Tuyết lạnh lùng cười, cô không tranh luận với Lâm Á Linh, ánh mắt liếc qua như đang coi một đứa nhỏ giở thói ngang ngược.
"Keeeét!" Lương Tuấn Đào đột nhiên dừng lại, Lâm Á Linh ngồi ghế sau đang vung tay múa chân thình lình bị đụng mạnh vào ghế phía trước, cô ta kinh sợ kêu một tiếng rồi lập tức ngừng lải nhải, trong xe bỗng nhiên rất yên tĩnh.
Lâm Tuyết đã trải qua huấn luyện, loại phanh gấp này không có khả năng khiến cô té ngã nên không bị sao, ngược lại Lâm Á Linh bị đâm cho nổ đom đóm mắt.
"Ách!" Lâm Á Linh ôm đầu bị thương, cô ta giận mà không dám nói gì về hành vi ác liệt của Lương Tuấn Đào.
"Xuống xe!" Lương Tuấn Đào không quay đầu lại, hắn lạnh lùng ra lệnh.
Trên xe có hai cô gái, không biết hắn bảo ai xuống xe đây. Lâm Tuyết như không nghe thấy vẫn ngồi yên bất động. Lâm Á Linh cẩn thận hỏi han: "Nhị thiếu gia, chúng ta xuống xe ở đây sao?"
"Không phải chúng ta!" Cuối cùng Lương Tuấn Đào quay đầu lại, nhưng trong đôi mắt đẹp hoàn toàn không có nửa phần ấm áp. Hắn chỉ vào mặt Lâm Á Linh, giản lược tóm tắt vấn đề chính: "Cô xuống xe! Bây giờ, ngay lập tức!"
"Hả?" Lâm Á Linh sợ hãi, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, đây vốn không gần Lương gia... rốt cuộc là chỗ nào nhỉ?
Lương Tuấn Đào trả lời nghi vấn của cô ta: "Nơi này là bệnh viện quân khu trực thuộc bộ đội đặc chủng, Mạc Sở Hàn ở ngay trong đó an dưỡng!"
Thì ra là thế nhưng bảo cô ta xuống xe ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ bảo cô ta đi thăm Mạc Sở Hàn ư?
"Không phải lòng cô đầy căm phẫn với hắn ư? Thay vì ở trong xe mắng cho tôi và Lâm Tuyết nghe, chi bằng đích thân đến trước mặt hắn mắng cho hắn nghe để thỏa lòng đi!" Lương Tuấn Đào không muốn tiếp tục nhiều lời vô ích cùng cô ta, thấy Lâm Á Linh ngồi trên xe không muốn đi, hắn liền dứt khoát mở cửa xe bước xuống. Mở ra cửa sau xe, nói với Lâm Á Linh đang sợ tới mức run rẩy thu lu thành một khối: "Xuống xe! Đừng đợi tôi ra tay!"
Chờ cô ta xuống xe, Lương Tuấn Đào mới lên xe đạp chân ga lần nữa. Khi xe phi ra ngoài, hắn ngoái đầu nhìn lại Lâm Tuyết đang ngồi ở ghế sau, nở nụ cười sáng chói: "Thế nào? Bây giờ yên tĩnh nhiều rồi chứ?"
Lâm Tuyết nhàn nhạt mỉm cười, cảm thấy cách này của hắn đúng là rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp mà hữu hiệu!
*
Về đến nhà, đêm cũng khuya, lính cần vụ đã sớm ở trong phòng khách cung kính chờ hai người bọn họ, thấy Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết trở về, liền tiến lên báo Lương Trọng Toàn đang ở trong thư phòng chờ bọn họ.
Vì sao Lương Trọng Toàn đột nhiên muốn gặp hai người? Lâm Tuyết theo bản năng đoán được phần nhiều có liên quan đến chuyến viếng thăm vào ban ngày của Lâm gia.
Khi cùng Lương Tuấn Đào lên lầu, người đàn ông bên cạnh an ủi cô: "Không có việc gì đâu, mọi việc đã có anh đây!"
Trước lúc vào thư phòng, họ nhẹ nhàng gõ cửa, được cho phép mới bước vào trong.
Lương Trọng Toàn đang xem sách, thấy bọn họ đến liền chỉ chỉ sô pha bên cạnh, nói: "Ngồi đi!"
Lính cần vụ trực ban bưng lên hai ly sữa nóng chứ không pha trà, bởi vì Lương gia rất chú trọng dưỡng sinh, sợ buổi tối uống trà ảnh hưởng tới giấc ngủ nên dùng sữa nóng có tác dụng an thần thay cho nước trà.
Lâm Tuyết nhấp một hơi, buông ly sữa xuống, cô hỏi: "Ba gọi chúng con tới có chuyện gì vậy?"
Lương Trọng Toàn hòa nhã cười cười: "Nghe nói bên mẹ đẻ con do nhà bị tòa án ép thi hành bán đấu giá, bây giờ mất chỗ ở à?"
Lâm Tuyết rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Đã thu xếp ổn thỏa rồi ạ."
"Ừ, ba biết, Tuấn Đào tạm thời bố trí nhà mới dùng để kết hôn của hai con." Lương Trọng Toàn do dự một chút, nói: "Ba có sắp xếp khác, không biết con có thể lưu tâm không?"
Chẳng lẽ Lương Trọng Toàn phản đối việc người nhà họ Lâm ở nơi đó ư? Cũng đúng, nhà vừa mua, môi trường sống lại tốt như vậy, có khả năng cảm thấy cho Lâm gia thật lãng phí.
"Con đừng lo, ba không có ý gì khác!" Lương Trọng Toàn thoáng nhìn con trai đang liều mạng nháy mắt ra hiệu với mình, hắn sợ ông nói ra điều gì làm Lâm Tuyết không vui, ông liền bình tĩnh cười cười: "Chỉ là ba thấy nhà mới định dùng để kết hôn, các con còn chưa dọn vào ở đã để..." Ông muốn nói đã để người ngoài vào nhưng lời này nói ra có hơi tổn thương tình cảm Lâm Tuyết, dù sao đó cũng là người thân của cô nên lời đến miệng lại đổi thành: "Để người nhà vào ở chưa thỏa đáng lắm! Như vậy đi, ba có ngôi biệt thự bỏ không, ngày mai sai người quét tước, để người bên nhà con dọn đến ở!"
Lâm Tuyết nâng mắt, gắng gượng giương lên khóe môi, nói: "Ba trông coi thu xếp là được rồi."
"Điều 2 người giúp việc trong nhà qua đó, tiền lương tồn ở bên này ba trả, mặt khác, hàng tháng ba sẽ trả tiền sinh hoạt cho bọn họ, con và Tuấn Đào bàn bạc chuyện xây tổ ấm, đừng tiếp tục phiền lòng vì chút chuyện trong nhà. Không đầy 1 tháng nữa là hôn lễ của hai đứa, ba rất mong hai đứa cùng kết liền cành, mau mau cho ba thêm cháu trai cháu gái!" Lương Trọng Toàn vui tươi hớn hở, nói xong một hồi ngược lại bình bình thản thản, xứng tình đạt lý.
Thật sự kết hôn cùng Lương Tuấn Đào ư? Mùng 1 tháng 8 chính là hôn lễ của cô và hắn, trong nháy mắt, ngày mau tới.
*
Đêm nay, Lâm Tuyết không tiếp tục cự tuyệt Lương Tuấn Đào cầu hoan.
Trong phòng ngủ có hơi lạnh điều hòa, ánh sáng ái muội, chỉ có một ngọn đèn tường màu vàng ấm áp. Trên giường lớn, hai thân thể quấn quýt chặt chẽ cùng một chỗ, mồ hôi như mưa.
Lương Tuấn Đào làm thế nào cũng đòi không đủ, hắn hận không thể lột da hủy cốt, hoàn hoàn chỉnh chỉnh nuốt Lâm Tuyết vào bụng, biến cô thành của riêng vĩnh viễn.
Không phải cô không thuận theo nhưng chung quy bản thân hắn cảm thấy thiếu cái gì đó. Hắn khao khát cô đáp lại và nhu tình, dụ dỗ cô một chút, hắn cẩn thận yêu cô, dốc hết dịu dàng.
"Tuyết, đến đây, hôn anh!" Hắn nhu mị nói nhỏ bên tai cô, mang theo tia năn nỉ.
Lâm Tuyết đâu còn sức lực hôn hắn! Cô lau lau mồ hôi chảy bên thái dương, nói: "Anh hôn em đi!"
Vì thế, Lương Tuấn Đào không chút khách khí mà làm theo!
Thân thể thân mật khăng khít dán sát, hai trái tim lại như xa cách. Lâm Tuyết vụng về đáp lại, cô không muốn sắc mặt mình thoạt nhìn lại giống vì nghĩa hi sinh, thấy chết không sờn như vậy, cô cũng muốn bản thân tươi sống, gợi cảm, không đến mức khiến đàn ông có cảm giác không thú vị.
Hắn yêu thân thể của cô, cô liền cố sức cho đi, đó là thứ duy nhất cô có thể cho hắn!
Trái tim cô đã được giấu đi cẩn thận, đời này đâu dễ giao ra ngoài, Lương Tuấn Đào cũng không phải ngoại lệ!
Sau khi thỏa mãn, người đàn ông kia thân mật ôm cô ngủ thật say, trước khi ngủ hắn còn không quên lẩm bẩm nhẹ nhàng bên tai cô: "Tuyết, chúng ta sinh một đứa nhỏ đi! Nhìn Tiểu Hạo Hạo đáng yêu biết bao!"
Lâm Tuyết nghĩ đến lời Hà Hiểu Mạn, người này đặc biệt yêu cầu vợ chồng Lãnh gia ôm tiểu Hạo Hạo từ tay Lãnh lão gia tới làm đạo cụ... cô không khỏi mỉm cười lần nữa.
"Em cười rồi!" Người đàn ông sắp ngủ tức thì hưng phấn trỗi dậy, hắn phủ lên thân thể mềm mại, kín kẽ mà dán vào cô, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự quyến luyến si mê."Em cần cười nhiều hơn, chưa ai nói cho em biết em cười rộ lên đẹp cỡ nào à?"
Đúng không? Thật ra chính Lâm Tuyết cũng sắp quên 'cười' là như thế nào. Có lẽ tối nay tâm tình bị ảnh hưởng bởi Hà Hiểu Mạn vui vẻ nên cô vô thức nở nụ cười nhiều lần.
"Ách, " cô than, lần nữa tiếp nhận người đàn ông cuồng dã bên trên. "Anh không mệt ư?"
"Không mệt!" Người đàn ông kia anh dũng chiến đấu hăng hái, cười to nói: "Làm đến hừng đông cũng không mệt!"
"..." Nhưng -- cô thì mệt đó!
Trước lúc sắp ngủ, hắn ôm cô hôn hôn, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Loại chuyện này giống việc đọc một bài văn, sau khi xong còn muốn phát biểu cảm tưởng sao? Lâm Tuyết mệt đến nỗi mắt mở không được, lười trả lời hắn.
"Ha ha, " Lương Tuấn Đào cọ cọ sống lưng bóng loáng của cô, nói: "Không nói gì chẳng khác nào em đã thừa nhận!"
Việc tự hào nhất của đàn ông là ở trên giường có thể khiến người đàn bà của mình thỏa mãn, làm cô vui vẻ chính là thành tựu lớn nhất của hắn!
Chờ tiếng thở đều của người kia vang lên, Lâm Tuyết mạnh mẽ mở to mắt, nhẹ nhàng tránh khỏi cánh tay sắt, rời đi vòm ngực hắn.
Cô cẩn thận kéo chăn bao phủ thân hình hùng tráng rắn chắc kia để tránh bị lạnh, cô xuống giường cầm lấy áo ngủ bị hắn bỏ lại, mặc vào lần nữa, sau đó chân dẫm trên thảm đỏ mềm mại lặng lẽ đi ra ban công.
Lâm Tuyết rót ình một ly rượu nho, khẽ nhấp một hơi ổn định tinh thần. Sau đó cô lấy ra máy tính thu được ở Thu Cẩm Viên, cô đưa vào mật mã khởi động máy rồi tiếp tục nghiên cứu xem có phát hiện mới nào không.
Bên trong lưu trữ không nhiều, Lâm Tuyết đoán đa số tư liệu Mạc Sở Hàn đều lưu trong đĩa, mà lên mạng cũng không tìm thấy gì vì máy tính này rõ ràng được trang bị phần mềm xóa dấu vết trên mạng tiên tiến nhất thế giới.
Máy tính này nhiều nhất là phương tiện Mạc Sở Hàn dùng trên mạng lưới đất liền, bên trong không tìm thấy nhiều tư liệu quý giá. Đoạn phim kia hẳn là chưa kịp thủ tiêu nên mới lưu lại, nếu không với tính cẩn thận của hắn, chắc chắn đã dứt khoát xóa đoạn video này.
Bâng quơ lật xem vài văn bản, cứ có mã hóa Lâm Tuyết liền nhập ngày sinh của mình, đều mở được không có ngoại lệ.
Ngẫu nhiên cũng có một ít nhật kí ghi chép của Mạc Sở Hàn nhưng nội dung đa số trống rỗng, toàn là phát tiết tình cảm, không có thứ gì có tính thực. Cô chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tìm kiếm.
Trong lúc vô tình, Lâm Tuyết lục được mấy tấm ảnh, giống như chụp lại cuộc sống bình thường. Nữ có nam có, trẻ có già có, có chụp riêng, có chụp chung, có tấm xuất hiện Mạc Sở Hàn, có tấm thì không. Đoán rằng đó là bạn bè quen biết của hắn khi ở nước ngoài!
Lâm Tuyết cảm thấy những tấm ảnh này rất có giá trị, cô liền đưa vào đĩa dự phòng. Sau đó trở về, tiếp tục lật xem.
Nếu những bức ảnh trên liên quan tới Hoắc gia thì chúng là vật chứng hữu lực để tố cáo Mạc Sở Hàn.
Nhưng dựa vào hiểu biết của mình với hắn, nếu là đồ cực quan trọng, hắn sẽ không để lại trong máy tính. Có lẽ do Mạc Sở Hàn nghĩ những ảnh này không tạo được uy hiếp gì với mình nên mới không xóa bỏ.
Đêm đã khuya, Lâm Tuyết sức cùng lực kiệt, huống chi vừa rồi cô còn cùng Lương Tuấn Đào một hồi cá nước thân mật vô cùng nhuần nhuyễn, thật sự cạn kiệt thể lực một cách nghiêm trọng.
Ngáp một cái, cô tắt máy chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi máy tính tắt hẳn, hình như trong đầu hiện ra tia sáng, Lâm Tuyết đột nhiên phát hiện ra một bí mật khiến người ta giật mình.
Nhưng màn hình đã đen! Cô mau chóng mở máy lần nữa, khẩn cấp nhập mật mã, một lần nữa mở ra tấm ảnh kẹp trong văn kiện, từ những bức ảnh thường ngày chọn ra một tấm.
Ảnh chụp một cô gái xinh đẹp miền nhiệt đới, vẻ ngoài phong tình vạn chủng, gợi cảm xinh đẹp, mặc áo dây bó sát người và quần short jean. Dáng người chọc giận, mị thái thiên thành. Đương nhiên, đây không phải nguyên nhân chủ yếu thu hút sự chú ý của Lâm Tuyết. Khiến cô có cảm giác khác thường chính là mị thái trong đôi mắt đẹp của cô gái kia cho cô cảm giác như từng quen biết, giống như đã gặp nhau ở nơi nào rồi.
Có lẽ bề ngoài của một người có thể thay đổi, nhưng ánh mắt và khí chất sẽ không thay đổi.
Lâm Tuyết gần như miêu tả sinh động, cô gái này là ai? Cô đã gặp qua! Nhất định đã gặp qua!
Ngủ say đến lúc tự nhiên tỉnh, đây là cuộc sống tốt đẹp mà mọi người đều mong đợi. Nhưng khi Lâm Tuyết ngủ thẳng đến 9h sáng, sau khi tỉnh dậy lại cực kì kinh hoảng.
Trời ạ! Vậy mà cô ngủ tới tận 9h! Đồng hồ báo thức đâu nhỉ? Sao không đổ chuông! Lương Tuấn Đào đâu? Người này sao không đánh thức cô chứ!
Như con cá chép bật người lên, Lâm Tuyết lấy tốc độ nhanh nhất mặc quần áo chỉnh tề, sửa sang giường chiếu, sau đó chạy đi rửa mặt.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong vòng năm phút, hoàn toàn khớp với tiêu chuẩn quân đội, nhưng vấn đề là... cô vẫn đến muộn!
Mở cửa, cô vội vàng xuống lầu, Trương quản gia đi tới nghênh đón, tươi cười hỏi thăm: "Chào buổ sáng, Thiếu phu nhân!"
Còn sáng sao? Lâm Tuyết dừng bước, hơi buồn bực hỏi: "Lương Tuấn Đào đâu rồi?"
"Bảy giờ quân bộ triệu tập cuộc họp, Nhị thiếu gia đã sớm ra ngoài! Cậu ấy không cho đánh thức cô, bảo tối hôm qua cô đã mệt muốn chết rồi!" Trong mắt Trương quản gia che dấu sự vui vẻ không ngừng.
"..." Như có một ngọn lửa từ hai gò má Lâm Tuyết kéo tới tận cổ, cô lúng túng đến mức muốn tìm cái lỗ chui vào! Cái Tên Lương lưu manh này, hắn có thể đừng kiêu ngạo tuyên dương chuyện tốt mình làm với cả thế giới được không?
Trương quản gia thấy cô quá xấu hổ, cũng không nói thêm gì, chỉ bảo: "Mời thiếu phu nhân xuống lầu dung điểm tâm! Nhị thiếu gia dặn dò, phải thấy cô dùng xong bữa sáng mới để cô về quân khu!"
*
Xuống lầu, dưới sự dặn dò của Trương quản gia, người giúp việc bưng điểm tâm giữ ở bếp lên bày trên bàn trong phòng ăn, đồ ăn thập phần phong phú bày đầy một cái bàn khiến người ta không tin nổi những đồ này chỉ có một người ăn.
Nhìn điểm tâm đầy bàn, sắc hương phong phú, Lâm Tuyết oán thầm Lương Tuấn Đào, chẳng lẽ hắn muốn biến cô thành heo sao?
Lưu Mỹ Quân đã sớm ngồi ở bên cạnh, vừa thưởng thức trà vừa lạnh mắt quan sát Lâm Tuyết. Trong mắt bà ta rất không hài lòng như thường lệ. Lâm Á Linh thì đứng ở một bên đấm lưng bóp vai cho bà ta, vẻ mặt hèn mọn thoạt nhìn chẳng khác nào người giúp việc.
Lâm Tuyết lên tiếng chào hỏi Lưu Mỹ Quân: "Mẹ!"
"Ừ!" Lưu Mỹ Quân đầy ý kiến với cô nhưng đành chịu, kết cục đã định, không phải bà ta phản đối là có hiệu quả. Nén nhịn buồn bực, bà ta ôn hoà nói: "Ăn cơm đi!"
Lâm Tuyết ngồi xuống bàn ăn, bưng cháo lên.
"Sáng sớm khi cô còn đang ngủ, cả nhà chúng ta đã ngồi trò chuyện một hồi bên bàn ăn rồi!" Lưu Mỹ Quân đưa ra chuyện cô ngủ nướng, để cô hiểu được chỗ thất lễ.
Lâm Tuyết không hé răng, trong long thầm nghĩ: tôi ngủ quên không phải do con trai bà tắt đồng hồ báo thức đi ư?
Lưu Mỹ Quân phất phất tay, ý bảo Lâm Á Linh lui qua một bên, còn mình thì tiếp tục nói với Lâm Tuyết: "Tôi và ba cô nhất trí cho rằng, hôn lễ của cô và Tuấn Đào sắp tới gần, tạm thời cô không cần tới quân khu! Ở nhà chuẩn bị một chút để làm tân nương tiêu chuẩn đi, tôi sẽ dạy cô ít lễ nghi trong xã hội thượng lưu, mang cô đi gặp một số phu nhân trong giới sĩ quan quân đội! Tránh để đến lúc hai người kết hôn sẽ khiến người ta có cảm giác đột ngột ngoài ý muốn, lại thấy mình chưa từng gặp cô dâu trẻ nào là cô, sao đột nhiên liền kết hôn rồi!"
Uống được nửa bát cháo, Lâm Tuyết cảm thấy đã no. Cô đặt đũa xuống, ngẩng đầu, đáp lại: "Kết hôn là chuyện của con và Tuấn Đào, trước đó hình như không cần phải thông báo cho toàn thế giới cùng biết! Hơn nữa, con cũng không có hứng thú muốn biết mấy vị phu nhân sĩ quan kia!"
"Cô!" Lưu Mỹ Quân nổi giận, bà ta trách móc: "Đúng là bùn nhão không thể trát tường! Tôi có lòng đào tạo cô, cô còn nói không à!"
Lâm Á Linh ở bên cạnh nghe thấy liền không ngừng hâm mộ và càng thêm ghen tị, cô ta vội ngắt lời, nói: "Mẹ, con thích học mấy thứ kia, mẹ dạy con đi! Còn nữa, con rất thích quen biết mấy vị phu nhân sĩ quan có thân phận địa vị, nếu mẹ có tiệc xã giao cứ mang con theo! Con cũng là tiểu thư khuê các, cũng hiểu những lễ nghi trong xã hội thượng lưu đó!"
"Cô câm miệng đi! Tôi nói chuyện cùng Lâm Tuyết, đâu có phần cho cô xen vào!" Lưu Mỹ Quân tức giận trách móc Lâm Á Linh một câu, mặt mũi tràn đầy giận dữ. Thật ra bà ta hoàn toàn không muốn giúp Lâm Tuyết làm việc này, nhưng chồng và con trai lại quyết tâm muốn cô con dâu Lâm Tuyết trước mặt, bà ta cũng không thể gay gắt mãi. Dù không có chút tình nguyện nào, rơi vào đường cùng vẫn phải quyết định chấp nhận cô, ai ngờ người ta lại không thèm muốn gì. "Lâm Tuyết, cô đừng có không biết tốt xấu! Cô cho rằng mẹ rất rảnh rỗi sao? Tôi là giám đốc Xây dựng Hạo Thiên, còn bận việc công ty, rút ra thời gian từ trăm việc để dạy cô học, cô còn bày ra bộ dạng kéo đứt như vậy, có gì đặc biệt hơn người chứ? Nếu Tuấn Đào không tùy hứng không phải cô thì chẳng chịu, cô cho rằng cô xứng ngồi ở chỗ này ăn cơm sao?"
Lâm Tuyết đẩy chén cháo đã uống được một nửa ra, gần như không động đũa đến đồ ăn khác. Cô đứng dậy, chỉ nói một câu với người gây sự là Lưu Mỹ Quân: "Con đi đây!"
Nói xong, lập tức xoay người rời khỏi nhà ăn, không muốn tiếp tục nghe Lưu Mỹ Quân lải nhải những lời thiếu dinh dưỡng nữa.
"Ôi chao, còn dám quẳng thể diện của tôi đi, cô ta được cưng chiều không nhẹ nha!" Lưu Mỹ Quân ở phía sau hét rầm lên: "Cô cho là Tuấn Đào cưng chiều cô là có thể ỷ sủng mà kiêu ư? Còn không nghĩ đến việc tôi là mẹ đẻ nó à! Vợ thì có thể có rất nhiều, mẹ đẻ nó thì chỉ có một..."
"Mẹ, xin mẹ bớt giận, đừng để ý tới nó! Không phải còn có con sao? Con sẽ ngoan ngoãn hiếu kính ngài!"
...
Bước chân của Lâm Tuyết nhanh hơn, ném lại sau lưng mấy lời lải nhải của hai người phụ nữ kia.
*
Hội nghị sáng sớm xong xuôi, Lương Tuấn Đào vẫn luôn bận bịu làm báo cáo. Báo cáo hắn làm chính là giảm hình phạt cho Hoàng Y Na, đồng thời do nguyên nhân về mặt thân thể cô ta, đề nghị giam ở ngoài nhà tù.
Hầu như lão lãnh đạo trong Quân bộ sẽ nể mặt hắn, phần báo cáo này hẳn có thể xin thông qua.
Hai năm trước, Hoàng Y Na vì cứu hắn mà bị bom tập kích, lúc ấy cho rằng cô ta đã hy sinh, liền phong liệt sĩ. Hiện tại có việc này lại nhắc chuyện xưa, đương nhiên cũng hy vọng quân bộ không quên công trạng trước kia của cô ta.
Vùi đầu bận rộn một hồi, Lương Tuấn Đào nhớ tới chuyện gọi điện về nhà hỏi một chút, xem vợ hắn đã rời giường chưa? Sáng sớm thấy cô ngủ ngon như vậy, hắn không đành lòng quấy rầy cô, liền tắt đồng hồ báo thức, lặng lẽ rời giường. Vi sợ đánh thức cô, hắn còn không dám rửa mặt trong toilet.
Tối hôm qua đòi hỏi vô độ mệt muốn chết cô rồi, trong lòng Lương Tuấn Đào tràn ngập thương xót mềm mại và tình yêu, vốn muốn hôn lên mặt Lâm Tuyệt lại đổi thành hôn lên mái tóc rối tung trên gối, muốn cô được ngủ thêm lát nữa.
Trở lại quân khu, bắt đầu một ngày bận rộn. Khoảng tám giờ rưỡi, hắn gọi điện về nhà, bảo Trương quản gia chú ý Lâm Tuyết dậy chưa, dậy rồi thì bảo nhất định phải giám sát cô dùng bữa sáng.
Hắn không ở nhà, sợ cô vì câu nệ mà không ăn điểm tâm, gọi điện về, Trương quản gia nói cô còn chưa dậy.
Ngẩng đầu lần nữa đã tới 10h, hắn nhanh chóng nhấc điện thoại lên, muốn hỏi xem Lâm Tuyết tỉnh dậy chưa, kết quả chợt nghe thấy Tiểu Cao báo cáo với mình: "Báo cáo thủ trưởng, Lâm văn thư đã tới!"
Quay đầu, thấy Lâm Tuyết vừa vào. Hắn nở nụ cười ấm áp, bỏ điện thoại xuống, ngoắc ngoắc cô: "Lại đây!"
Vốn là Lâm Tuyết tính đi qua, thấy hắn bảo mình qua, cô ngược lại giả vờ không nghe thấy, cứ không thèm nhìn hắn. Đặt đồ trong tay xuống, cô pha ình ly trà trước.
Phất tay gạt Tiểu Cao lui ra, Lương thủ trưởng kéo thắt lưng mệt mỏi đứng dậy, xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Bận bịu ròng rã từ sáng tinh mơ!"
"Thủ trưởng vất vả rồi!" Lâm Tuyết nhợt nhạt uống hớp trà, ngoái đầu nhìn lại mỉm cười.
"..." Cô gái nhỏ này, lá gan càng ngày càng lớn, không có việc gì lại dám tiêu khiển hắn!
Lương Tuấn Đào đi tới, hơi nheo mắt: "Bà xã à, tinh thần không tệ! Xem ra tối hôm qua không mệt đến em, không hổ là vợ của Lương Tuấn Đào này, thể chất không tồi!" Hắn gật đầu tán thưởng, khóe miệng gợi lên ý cười tà mị: "Đêm nay anh không cần tiếp tục lo lắng em hưởng thụ không nổi nữa, huấn luyện thể năng của vợ anh tuyệt đối đủ tư cách, chiến đấu hăng hái cả đêm cũng không thành vấn đề!"
"..." Tên háo sắc này có thể bớt hạ lưu chút không? Cũng không xem xem đây là chỗ nào! Ở Quân bộ mà hắn cũng có thể theo thói quen tinh trùng lên não sao?
Rõ ràng tối hôm qua mới cùng Lâm Tuyết chiến đấu kịch liệt hơn 2 lần, nhưng nhìn thấy cô, hắn lại nhịn không được mắt tỏa ra lục quang, giống như dã thú đói bụng ngàn năm, ăn thế nào cũng không đủ no!
Bất giác sáp lại gần, cánh tay sắt thân thiết siết chặt cô, ngửi ngửi mùi hương thanh tân của cơ thể, hết sức say mê, Lương Tuấn Đào lẩm bẩm nói: "Vợ à, sáng sớm khi rời giường anh rất đói! Muốn... ăn em, thấy em ngủ ngon như vậy, đành chịu đói bụng, không chạm vào em, em nói xem chồng săn sóc em cỡ nào, đêm nay em bồi thường thật tốt cho anh!"
Không tốt rồi, cô phải đề nghị quân bộ điều đi xa xa người này thôi. Trước kia ở quân khu hắn còn kiêng nể, bất kể ở trên giường háo sắc vô lại cỡ nào thì ở trong phòng làm việc ít nhất còn duy trì hình người dạ thú, hiện giờ sao càng ngày càng quá quắt, quả thực là sắc đến vô hạ tuyến!
"Lương thủ trưởng!" Lâm Tuyết không nhịn được nữa, cô trừng hắn, nhắc nhở: "Đây là quân đội không phải phòng ngủ của anh, xin anh xuất ra phong phạm thủ trưởng, tự trọng!"
Phong phạm của thủ trưởng ư? Lương lưu manh giật mình, giờ mới phát hiện mình thật sự hơi quá! Sáng sớm, tại phòng làm việc của mình, hắn ôm cô giở trò, giống như bụng đói ăn quàng, thật sự tổn hại đến hình tượng thủ trưởng quang minh của hắn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thủ trưởng cũng có nhu cầu, cũng có quyền gần gũi với bà xã chứ!
Phẫn nộ buông Lâm Tuyết ra, người họ Lương nào đó sửa sang lại quân phục, ho 1 tiếng, đắp lại hình tượng quân nhân rực rỡ.
Lâm Tuyết không thèm để ý tới hắn, cô lập tức đi đến trước máy tính cá nhân, khởi động mở máy, sau đó kêu hắn qua xem. "Anh lại đây!"
Bà xã có lệnh, Lương thủ trưởng vội vã tung tẩy đi qua, cười cực kì ái muội: "Bà xã, em gọi anh đến làm chi?"
Khó có dịp Lâm Tuyết chịu chủ động gọi mình qua làm hắn không kìm hãm nổi vui vẻ. Hết cách, đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng càng dễ nảy sinh ý nghĩ bậy bạ.
Sáng sớm thịnh vượng mãnh liệt như vậy bị hắn mạnh mẽ áp chế, còn không phải vì yêu thương cô sao, hắn không đành lòng mới sáng sớm đã giày vò cô tỉnh giấc nhưng chịu khổ lại là bản thân hắn! Vọt vào phòng tắm tắm mười mấy phút đồng hồ nước lạnh, vất vả lắm mới ổn định được, hiện giờ thấy cô lại rất có xu thế ngóc đầu trở lại, bất kể lời nói bình thường nào cũng có thể bị kẻ háo sắc tinh trùng lên não kia hiểu sai.
Thật là không còn gì để nói, khuôn mặt Lâm Tuyết ửng đỏ, xì một tiếng: "Anh không thể đứng đắn chút sao? Nhìn bộ dạng hiện tại của anh, nếu bị cấp dưới thấy còn cho là thủ trưởng của mình có tật xấu đấy!"
"Ôi! Bà xã, anh thật sự có tật xấu mà!" Lương lưu manh sắc nghiện phát tác, dù nhìn Lâm Tuyết thế nào trong lòng hắn cũng ngứa ngáy. Lương Tuấn Đào tiến đến bên cạnh cô, từ phía sau ôm lấy cô, kéo bàn bàn tay mềm mại do thám nơi nào đó của mình. "Ti! Nơi này căng đến đau, em giúp chồng xoa bóp đi!"
Chạm vào cứng rắn như sắt, Lâm Tuyết xấu hổ đến mức vội vã buông tay không kịp, cô giận dữ nói: "Thủ trưởng, mở to con mắt háo sắc của anh mà nhìn cho rõ, đây không phải nơi thích hợp để động dục!"
Thấy Lâm Tuyết tức giận, hắn mới thu lại chút, buông cô ra, không cho là đúng liền đáp lại: "Cùng bà xã giao lưu tình cảm cũng là một trong những công việc của thủ trưởng đó!"
Lười cùng kẻ háo sắc này tán gẫu chuyện không có dinh dưỡng, Lâm Tuyết nghiêm mặt nói: "Em có chính sự nói với anh, nghiêm túc chút đi!"
Thân thể cao lớn vĩ ngạn của Lương Tuấn Đào đứng thẳng tắp, dậm chân một cái, hắn đánh tay chào Lâm Tuyết theo nghi thức quân đội, nói: "Tuân mệnh, thủ trưởng phu nhân!"
Lâm Tuyết lườm hắn một cái, dở khóc dở cười. Nhìn bộ dạng hắn hẳn là tâm tình không tồi nên mới có tâm tư càn quấy với cô.
Lâm Tuyết mở mạng, tìm những tấm ảnh hôm qua gửi đi, lần lượt mở ra để Lương Tuấn Đào ở bên cạnh xem. "Những thứ này tìm được trong máy tính của Mạc Sở Hàn, hình như đều chụp cuộc sống thường ngày, nhìn phong cảnh hẳn là lúc hắn chụp khi lưu lạc bên Thailand. Anh xem có nhận ra người nào hoặc tội phạm truy nã quốc tế nào không?!"
Vừa nghe nói bà xã đại nhân phát hiện ra tin tức quan trọng, Lương thủ trưởng nhanh chóng thưởng một nụ hôn môi để cổ vũ. Mắt hắn quan sát ảnh chụp, từ đầu tới cuối lần lượt xem qua một lượt, trong đầu đất suy nghĩ tìm tòi, đối chiếu những khuôn mặt không quen biết.
Từng tấm ảnh thay đổi, hình ảnh không ngừng biến hóa.
"Ngừng!" Trước mắt Lương Tuấn Đào sáng ngời, hắn đột ngột kêu dừng lại!
Trong lòng Lâm Tuyết kích động một trận, cô nhanh chóng nhấp chuột, nhìn không chớp mắt khuôn mặt nghiêng ở tấm ảnh trên màn hình.
"Cái này!" Lương Tuấn Đào vươn ngón tay thon dài trỏ trỏ người đàn ông trong ảnh, "Cái này thoạt nhìn rất giống Hoắc Vân Hải!"
Hắn vội vàng quan sát cẩn thận người đàn ông đang đứng thẳng, hình như bên cạnh anh ta còn có một cô gái mặc váy đỏ, nhưng hơn nửa khuôn mặt của cô ta đều bị người đàn ông kia che mất.
"Là Hoắc Vân Hải bị chính tay anh đánh gục ư?" Lâm Tuyết hỏi.
"Đúng vậy!" Lương Tuấn Đào nheo mắt nhìn chăm chú trong chốc lát, nói một cách khẳng định: "Đúng thế, chính là hắn!"
"Sao Mạc Sở Hàn lại có ảnh chụp của hắn?" Lâm Tuyết suy nghĩ một lát, quả quyết mở miệng: "Quả thật hắn không thoát khỏi có liên quan đến Hoắc gia!"
Lương Tuấn Đào gật gật đầu, nói: "Em phát hiện ra những tấm ảnh này rất có ích, phải lập tức báo cáo lên quân bộ, để quân bộ nghiên cứu so sánh với kho dữ liệu trùm thuốc phiện quốc tế, nếu có khuôn mặt giống nhau lập tức có thể đối chiếu ra!"
Lâm Tuyết gật gật đầu, "Vậy hiệu suất sẽ càng nhanh hơn!"
"Bà xã anh làm không tệ!" Lương thủ trưởng vỗ vỗ vai cô, nở nụ cười khen ngợi: "Khi báo cáo tài liệu, tiện thể sẽ ghi công cho em, tính cả chuyện băng ghi hình lần trước, ít nhất để em thăng một bậc quân hàm."
"Không cần thiết! Đây chỉ là tình cờ gặp được, tính gì mà lập công chứ!" Lâm Tuyết biết quân hàm thiếu úy của mình cũng là nhờ Lương Tuấn Đào mới đạt được, nếu không nữ binh nhì vừa vào như cô có thể làm được sĩ quan sơ cấp đã không tồi, sao c òn có khả năng ngay lập tức lên tới thiếu úy chứ!
Cô cũng khao khát lập công thăng chức, nhưng muốn dựa vào năng lực thực sự của bản thân chứ không phải một mực dựa vào bóng mát của cây đại thụ Lương thủ trưởng này.
"Khiêm tốn gì chứ!" Lương Tuấn Đào nhíu nhíu mi, ung dung nói: "Yên tâm, Lương Tuấn Đào anh chẳng phải người không phân biệt nổi công và tư! Nếu em là kẻ vô dụng không dậy nổi thì anh sẽ không để em ở trong này lãng phí quân lương! Lập công phải biểu dương khen thưởng, đây là tác phong nhất quán của Lương Tuấn Đào này với cấp dưới!"
Lâm Tuyết biết hắn xưa nay trị quân nghiêm khắc, thưởng phạt phân minh bèn không tiếp tục làm kiêu nữa. Nhớ tới một việc, cô mau chóng đổi hình ảnh, lấy ra ảnh chụp cô nàng nhiệt đới để Lương Tuấn Đào xem.
"Dù sao em vẫn cảm thấy cô gái này thoạt nhìn có chút quen mắt, nhưng không nghĩ ra đã gặp ở đâu! Anh nhìn xem, có biết cô ta không?" Lâm Tuyết chỉ vào cô gái xinh đẹp hỏi.
Lương Tuấn Đào quan sát khuôn mặt cô nàng, cũng hơi ngẩn ra. Đúng vậy, ánh mắt của cô ta rất quen, quả thực là người hắn biết! Nhưng... khuôn mặt xinh đẹp kia gần như hoàn toàn xa lạ, hắn có thể khẳng định mình hoàn toàn chưa gặp qua!
Thấy vẻ mặt trầm tư của Lương Tuấn Đào, Lâm Tuyết không nói chuyện, cũng đang khổ cực suy nghĩ.
Đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ? Nhất định đã gặp ở nơi nào rồi!
Sau mấy phút đồng hồ, hai người bọn họ như là tâm ý tương thông một chút, gần như mở miệng cùng nói: "Giống -- Hoàng Y Na!"
Đúng vậy, sáng sớm não bộ của con người đều tỉnh táo như nhau, độ mẫn cảm cũng cao. Tối hôm qua bối rối cô không giải được vấn đề khó, trong nháy mắt tia sang hiện ra liền giải quyết dễ dàng.
Ánh mắt của cô gái này cực kỳ giống Hoàng Y Na, loại sóng quyến rũ lan tràn, hình dáng xinh đẹp vốn có hoàn toàn không thay đổi, chỉ là vẻ ngoài khác nhau mà thôi.
Lương Tuấn Đào ý thức được vấn đề có chút phức tạp, hắn dứt khoát ngồi xuống cạnh Lâm Tuyết, tiếp tục phóng lớn tấm ảnh cô gái, cẩn thận ngắm nghía từng góc độ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên tay trái cô ta.
Trên cánh tay trái cô ta có dấu vết mờ mờ, giống hình hoa mai, nhưng Lương Tuấn Đào lại như bị sét đánh, cả người chấn động.
"Sao rồi?" Lâm Tuyết vội vàng hỏi: "Phát hiện ra vấn đề gì ư?"
Lương Tuấn Đào như không nghe thấy câu hỏi, một lúc lâu sau mới thì thào tự nói: "Sao có thể thế?"
"Cô gái này có quan hệ gì với Hoàng Y Na sao?" Lâm Tuyết chỉ biết quan hệ giữa Hoàng Y Na và Hoắc gia không đơn giản, lời khai của người đàn bà này hoàn toàn không đáng tin cậy.
Đôi môi xinh đẹp gắt gao mím chặt, thật lâu sau, Lương Tuấn Đào chỉ vào vết mờ trên cánh tay trái, nói: "Đây là dùng đầu thuốc lá tạo ra, dấu vết hình hoa mai!"
Lâm Tuyết giật mình, ai lại dùng đầu thuốc lá tạo ra ấn hoa trên tay mình chứ? Trừ phi là biến thái hoặc... bị ép buộc.
Lông mày Lương Tuấn Đào càng nhíu chặt hơn, giọng hắn chậm rãi nhưng chắc chắn: " Ở vị trí này trên tay trái của Hoàng Y Na cũng có dấu vết như vậy!"
"A?" Điều này khiến Lâm Tuyết không thể tiếp tục bình tĩnh, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cô nàng kia và Hoàng Y Na là cùng một người sao?
Được Lương Tuấn Đào nhắc nhở, giờ cô mới phát hiện, cô nàng trong ảnh ngoại trừ vẻ ngoài thì những phương diện khác - bất kể là khí chất hay dáng người đều tương tự Hoàng Y Na, nhưng cô gái gợi cảm đầy đặn kia thoạt nhìn rất khỏe mạnh, còn Hoàng Y Na thì bị bệnh tật tra tấn trong thời gian dài nên hình dáng tiều tụy, bộ dạng nửa chết nửa sống.
Một người béo có thể thay đổi thành gầy, vẻ ngoài cũng có thể thay đổi (phẫu thuật thẩm mỹ) nhưng khí chất và ánh mắt của cô ta thì rất khó sửa đổi!
Lương Tuấn Đào tự tay lật xem ảnh chụp lần nữa, cuối cùng đã rút ra kết luận về nửa khuôn mặt chụp cạnh Hoắc Vân Hải trong ảnh, hắn chỉ vào khuôn mặt và cơ thể bị Hoắc Vân Hải che khuất hơn phân nửa, nói với Lâm Tuyết: "Nếu anh không nhìn nhầm, cô gái kia chính là người đàn bà tên Hoàng Y Na hư hư thực thực!"
Cho tới nay Lương Tuấn Đào đều thấy áy náy với Hoàng Y Na, hắn cảm thấy mình liên lụy khiến cô ta trở nên thê thảm, bất kể cô ta làm gì hắn cũng chưa từng trách cứ. Thậm chí, ngay lúc nãy, trước khi Lâm Tuyết tiến vào, hắn vẫn còn bận rộn làm báo cáo giảm nhẹ hình phạt cho Hoàng Y Na.
Nhưng hiện tại hắn phát hiện vấn đề quả thực hơi nghiêm trọng, thân phận Hoàng Y Na thập phần phức tạp, có thể trước đó cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ.
Một người vì sao lại muốn phẫu thuật thẩm mỹ? Đáp án chỉ có một, cô ta sợ bại lộ thân phận trước kia!
Thân phận trước kia của Hoàng Y Na là gì? Cô ta và Hoắc Vân Hải có quan hệ như thế nào? Cô ta và Hoắc gia có quan hệ ra sao?
Lương Tuấn Đào nheo mắt, trong đầu một ít tin tức linh tinh vụn vặt nhanh chóng hợp lại cùng một chỗ: hắn bắn chết Hoắc Vân Hải trước, sau đó mới quen Hoàng Y Na! Dĩ nhiên trước khi Hoàng Y Na phẫu thuật thẩm mỹ thì có quen Hoắc Vân Hải ( bọn họ cùng chụp ảnh với nhau ), sau khi phẫu thuật, cô ta vào quân bộ, còn tiếp cận Lương Tuấn Đào, chiếm được sự ưu ái của hắn...
Lương Tuấn Đào không khỏi đổ mồ hôi lạnh -- chẳng lẽ Hoàng Y Na trước để bị bắt sau lại tạo phản chứ thực ra ngay từ đầu, cô ta đã là gian tế mà Hoắc gia phái tới!
Khế Ước Quân Hôn Khế Ước Quân Hôn - Yên Mang