Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Yên Mang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 87 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 506 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:23:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 14: Nhớ Cho Kĩ Ai Mới Là Người Đàn Ông Của Em!
ắt thấy Lâm Á Linh sắp bị người ta kéo ra ngoài, không ai ngờ Lương Thiên Dật sẽ xuất hiện, hơn nữa còn quát hai người bảo vệ kia: "Các người buông cô ấy ra!"
"Thiên Dật!" Có lẽ Lâm Á Linh không tưởng tượng nổi Lương Thiên Dật sẽ ra mặt vì mình nên cô ta kích động nói năng lộn xộn."Mau cứu... cứu em! Em sai rồi...... Ô ô, sau này em không dám... nữa, em nhất định sẽ tuân theo anh..." Cô ta nói tới đây đột nhiên tỉnh ngộ, nhận ra chẳng phải chính mình đang làm trò trước mặt Lương Thiên Dật, thừa nhận bản thân không tuân thủ bổn phận, nửa đêm nửa hôm đi câu dẫn Lương nhị thiếu ư? "Không đúng, ý em là sau này sẽ không bao giờ... chọc Nhị thiếu gia tức giận nữa. Anh ngàn lần đừng để người ta đuổi em đi! Em không xa anh được! Ô ô......"
Lương Thiên Dật hoàn toàn không muốn nghe cô ta giải thích, anh ta chuyển ánh mắt u lãnh về hướng em trai đang đứng ở góc cầu thang, khóe môi mím chặt, sau một lúc lâu mới nói: "Người đàn bà nay đi hay ở do tôi quyết định!" Lời nói rất rõ ràng: ngoại trừ Lương Thiên Dật, bất cứ ai cũng không có quyền đuổi Lâm Á Linh đi.
Lương Tuấn Đào nắm chặt quả đấm rồi chậm rãi buông ra. Từ lúc gặp chuyện không may, đại ca cứ ủ rũ không phấn chấn, hơn nữa tâm tính mẫn cảm yếu ớt. Trong cơn thịnh nộ hắn đuổi Lâm Á Linh đi thành ra xem nhẹ cảm giác của Lương Thiên Dật rồi.
Hắn cường thế như vậy, nhất định đã khiến Lương Thiên Dật cảm thấy áp lực, cho rằng đứa em trai kia không để mình vào mắt.
Lương Tuấn Đào nén giận, lạnh lùng nói một câu: "Được rồi! Tự đại ca quyết định đi, em về phòng đây!" Nói xong, hắn xoay người, không quay đầu mà đi nhanh lên lầu.
*
Hành lang lầu hai cũng trải thảm dày, mặc dù đêm khuya yên tĩnh nhưng không hề nghe thấy tiếng bước chân qua lại.
Lương Tuấn Đào đẩy cửa phòng, bên trong sáng lên ánh đèn nhỏ, hắn thay dép trong nhà ở ngoài cửa rồi mới bước vào phòng ngủ.
Không thấy Lâm Tuyết ở đó, Lương Tuấn Đào nhìn khắp một lượt, ánh mắt ngưng lại tại chỗ rèm cửa thấp thoáng ban công.
Hắn đẩy rèm ra, ngoài ban công kê một cái bàn mây thủ công của nước Pháp, lúc này Lâm Tuyết ngồi dựa vào ghế, trên chiếc bàn tinh xảo đặt máy tính xách tay đã khởi động, cô đang chuyên chú quan sát nội dung bên trong.
Tiện tay gõ gõ lên thủy tinh, đôi mắt thâm thúy của người đàn ông hiện lên một tia phức tạp, nó xuất hiện nhanh chóng như mây ở chân trời, không thể nắm chắc.
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Tuyết đang chuyên chú liền ngẩng đầu lên, thấy Lương Tuấn Đào trở về, cô đứng lên hỏi: "Quân khu có chuyện khẩn cấp ư? Sao đột nhiên muộn vậy còn triệu tập hội nghị?"
"Ừ!" Lương Tuấn Đào gật gật đầu, cũng không nói gì thêm. Hắn bước nhanh về bên này, tùy tiện ngồi vào một chiếc ghế, dựa hẳn nửa người vào trong rồi thuận tay ném "pằng" phong bì trên tay lên mặt bàn.
Lâm Tuyết giật mình, cô nhạy cảm nhận ra lửa giận và sự buồn bực từ động tác ném phong bì vừa rồi của hắn. Mi mắt cô khẽ nhướng, đáy mắt trong veo liếc về tuấn nhan như họa, cô nghiêm túc quan sát người đàn ông bên cạnh trong chốc lát giống như đang đoán nguyên nhân giận dữ của hắn.
Lương Tuấn Đào có vẻ hơi mệt, hắn nhắm mắt, có thể to lớn lười biếng dựa nửa người vào ghế, bất động không câu nào một lúc lâu.
Trong không khí mơ hồ tràn ngập hỏa dược, nguy hiểm, căng thẳng lại không thiếu sự ưu thương khó hiểu..
Bàn tay mềm mại từ từ chạm vào phong bì trên bàn, bên trong căng phồng, khi cầm lấy có cảm giác nặng trịch. Phong bì không được dán kín, Lâm Tuyết vươn tay lấy vật bên trong ra …. là một sấp ảnh.
Ánh mắt vừa chạm đến ảnh chụp, nhất thời cô trợn tròn mắt, bởi trên ảnh đều là hình cô và Hoắc Vân Phi dây dưa cùng một chỗ.
Chính là hôm cô thử xe trên đường cao tốc cùng Hoắc Vân Phi rồi bị vây hãm phải giảm tốc độ, để mặc tên lưu manh kia ức hiếp. Chính là lúc cô đấu súng với hắn, sau khi khéo léo thắng được lại bị cưỡng hôn....
Ảnh chụp hơi mờ, hình như là cắt từ phim chụp trong nháy mắt nhưng chân thực đáng tin, những tấm ảnh này đều là thật!
Cô sánh vai đứng cùng Hoắc Vân Phi, hắn tới gần khuôn mặt thanh lệ, vẻ mặt ái muội và ánh mắt mê đắm không chút che dấu dục vọng trần trụi với cô.
Một tấm khác là cảnh Lâm Tuyết sóng vai thi bắn với hắn, cô cầm súng lục ngắm mục tiêu, Hoắc Vân Phi lại nhân cơ hội tựa sát vào mặt cô, ngửi ngửi tóc mai bị gió thổi bay.
Ảnh chụp tiếp đó càng nóng bỏng hơn, có cảnh Lâm Tuyết chủ động hôn Hoắc Vân Phi, có cảnh Hoắc Vân Phi đặt cô trên cửa xe, cùng cô hôn môi, những tấm ảnh kiểu này là nhiều nhất, dường như có thể nối liền thành một loạt động tác.
Khoảng hơn hai mươi tấm ảnh, mỗi tấm đều thể hiện rõ quan hệ không thể phủi bỏ giữa Lâm Tuyết và Hoắc Vân Phi.
Bàn tay mềm mại run lên nhè nhẹ, Lâm Tuyết không ngờ chuyện của mình cùng Hoắc Vân Phi đến ngày đó lại bị người ta chụp trộm. Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, hẳn không phải do cố sức sắp đặt, mà những ảnh chụp này cũng không quá rõ nét. Ngẫm nghĩ một lát, cô khẳng định hẳn là thuộc hạ của Hoắc Vân Phi chụp ảnh bọn họ, có lẽ lúc ấy cảm thấy kích thích chơi thật vui hoặc muốn sau này đưa cho Hoắc Vân Phi làm hắn vui vẻ, tóm lại lúc đó chưa xác định được mục đích nhưng sau này phát hiện ra thân phận của cô nên từ đoạn video, mới lấy hình ở nhiều góc độ ái muội gửi cho Lương Tuấn Đào.
Lâm Tuyết cũng vừa mới biết được thân phận của Hoắc Vân Phi, hóa ra hắn là Tam công tử Hoắc gia, trùm buôn lậu thuốc phiện chiếm cứ Tam Giác Vàng!.
Mạc Sở Hàn biết điều này, có thể thấy bản thân hắn không trong sạch gì nên cô mới quyết định điều tra hắn. Nếu phát hiện Mạc Sở Hàn dính líu đến thuốc phiện, cô nhất định sẽ thừa dịp này mà đưa hắn vào nhà giam.
Nhưng ảnh chụp trước mắt mới là vấn đề nghiêm trọng, Lâm Tuyết chưa từng chủ động nói thẳng với Lương Tuấn Đào việc mình đã trải qua một hồi nguy hiểm ái muội như vậy cùng Hoắc Vân Phi.
Lương Tuấn Đào vẫn nhắm mắt như đang tựa vào ghế ngủ say, Lâm Tuyết biết hắn đang cố gắng áp chế lửa giận, đợi mình thẳng thắn giải thích.
Giờ khắc này ngay cả bản thân cô cũng thấy áy náy bởi cô cứ liên tục gây scandal, đầu tiên là Mạc Sở Hàn, giờ đến Hoắc Vân Phi, mà lần nào Lương Tuấn Đào cũng bao dung, tin tưởng cô vô điều kiện, còn triệu tập phóng viên giúp cô nói chuyện, thay cô làm sáng tỏ tin đồn, nâng niu cô... Nghĩ đến hắn từng vì mình mà làm mọi chuyện, tên "Đồng bọn hợp tác" này thật sự đã làm việc quá với chức vụ!
"Rất xin lỗi, " bởi đuối lý nên giọng nói của Lâm Tuyết rất nhỏ, "Sợ anh hiểu lầm nên em không kể chuyện này với anh, lúc đó sự việc phát sinh đột ngột, em hoàn toàn không thể khống chế được!"
Đột nhiên mở to mắt, khuôn mặt Lương Tuấn Đào chẳng khác gì lồng băng, khóe môi khêu gợi nhướng lên một tia hình cung lành lạnh, hắn quan sát cô một lúc lâu rồi hỏi: "Em biết hắn khi nào?"
"Em không biết hắn!" Lâm Tuyết cảm thấy vẻ mặt Lương Tuấn Đào có chút cổ quái, ánh mắt nhìn cô ngoài uất giận còn có một loại suy nghĩ phức tạp giống như đang nghiên cứu xem cô còn bao nhiêu ẩn tình chưa bị hắn phát hiện.
Sau khi hơi hơi do dự, cô kể lại tỉ mỉ kỹ càng chuyện ngày ấy trên đường cao tốc thử xe với Hoắc Vân Phi cho Lương Tuấn Đào nghe, cô không muốn vì việc này mà hắn sinh ra hiểu lầm không cần thiết."Sự việc cơ bản là vậy! Lúc ấy em cũng không còn cách nào khác, hắn dẫn theo nhiều người vây hãm em, em không muốn hôn hắn... hắn sẽ không để em đi!"
Lương Tuấn Đào không ngờ Lâm Tuyết sẽ giải thích như vậy, tim hắn đập mạnh và loạn nhịp nửa ngày, do dự có nên tin cô hay không?
Cũng bởi những tấm ảnh này, quân bộ đã hạ lệnh chuẩn bị dẫn độ Lâm Tuyết, giao cho bên tra vấn quân sự xử lý, do Lương Tuấn Đào cứng rắn áp chế mệnh lệnh, kiên trì muốn đích thân thẩm vấn cô.
Nói là thẩm vấn, thật ra là cùng Lâm Tuyết nói chuyện phiếm, nhưng thái độ của hắn so với bình thường lạnh nhạt cứng rắn hơn chút. Trong lòng hắn rất loạn, "nội quỷ" ẩn núp bên cạnh hắn là ám chỉ Lâm Tuyết sao? Lương Tuấn Đào có nên tin cô không? Nhưng bất luận thế nào, hắn cũng không thể giao cô cho bên thẩm vấn quân sự, đừng nói là làm, ngay cả nghĩ đến cũng khiến trái tim hắn co rút đau đớn.
Không tồi, Lâm Tuyết đã đưa ra lời giải thích hợp lý, dù ngoài dự liệu khiến Lương Tuấn Đào giận dỗi không thôi (cô dám lén lút cùng người đàn ông xa lạ thử xe ), nhưng dù gì, so với kết quả cô là nội gián Hoắc Vân Phi phái đến cạnh hắn cũng tốt hơn chút.
Lương Tuấn Đào tình nguyện tin tưởng Lâm Tuyết, tin rằng cô không dối trá. Không cần cái gì mà thiết bị phát hiện nói dối hay chuyên gia phát hiện nói dối, dựa vào hiểu biết của hắn về cô, dựa vào đôi mắt trong veo kia, hắn tin tưởng cô vô điều kiện.
Ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Tuyết dần dần nhu hòa, Lương Tuấn Đào trầm ngâm hồi lâu rồi vươn ra một cánh tay rắn chắc, vẫy tay với cô, nói: "Lại đây!"
Nhìn bộ dáng hắn, Lâm Tuyết vốn không muốn phản ứng nhưng xấp ảnh đặt trên bàn khiến cô có chút lo lắng. Tuy chần chừ nhưng cô vẫn từ từ bước qua, ước chừng cách hắn 3 thước thì dừng lại.
Đáy mắt Lương Tuấn Dào nheo lại nguy hiểm, hắn mím chặt môi, thật lâu sau, lặp lại lời nói lần nữa: "Lại đây, vào trong lòng anh!"
Thủ trưởng đại nhân ra lệnh không thể cãi được, nhưng xà vào ngực hắn...chẳng phải giống như chui đầu vô lưới sao? Lâm Tuyết hơi hơi do dự.Nguyên tắc của Lương nhị thiếu là: Lâm Tuyết không tới thì hắn sẽ qua! Sau khi mất hết kiên nhẫn, hắn dứt khoát vỗ bàn đứng dậy, giống như liệp báo nhanh nhẹn nhào về phía trước, thành công bắt được cô."Quỷ nhỏ, anh bảo em xà vào lòng anh, em không nghe thấy sao? Hả? Dám không để ý tới anh à? Muốn bị đánh đúng không?"
Lương Tuấn Đào vỗ 2 cái vào mông Lâm Tuyết, hắn ôm lấy cô, sau đó bước đến trước tay vịn ban công tinh xảo rồi đặt cô lên lan can, dùng hai cánh tay rắn chắc nhốt chặt cô lại.
Mặc dù là lầu hai nhưng tư thế bị đặt trên lan can này thoạt nhìn rất nguy hiểm, Lâm Tuyết theo bản năng ôm chặt eo Lương Tuấn Đào, nhíu mày quở trách: "Anh nổi điên làm gì? Mau thả em xuống!"
"Để em ở đây hóng gió chút cho đầu óc thanh tỉnh." Lương Tuấn Đào cúi xuống ngắm nhìn khuôn mặt thanh lệ, lòng hắn có vô số suy nghĩ, trong đó ý nghĩ đuổi không chịu đi nhất chính là: nếu tra ra cô là nội gián Hoắc Vân Phi phái tới, hắn nên xử lý cô thế nào đây?
"Anh bị bệnh à? Tự anh nằm ở đây thổi đi!" Lâm Tuyết cho rằng bình dấm chua này lại bốc lên chứ đâu biết đằng sau còn có một vụ án phức tạp khác."Mau thả em ra!"
"Cô nhóc." hắn xoa nhẹ hai má nhẵn nhụi của cô, giọng nói âm mị: "Sợ anh không?"
Sợ hắn làm gì chứ? Lâm Tuyết giận dữ liếc Lương Tuấn Đào một cái, nói: "Không sợ."
"..." Câu trả lời chắc chắn như vậy khiến hắn không khỏi ngẩn ngơ, trong lòng ngũ vị pha trộn.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Có thể đừng đùa nguy hiểm thế này không?" Lâm Tuyết nằm nghiêng trên lan can, động cũng không dám động, cô chỉ có thể ôm lấy hắn, cẩn thận tránh né không để mình ngã xuống dưới. "Bày em ở chỗ này thú vị lắm sao? Anh có phải người bị biến thái không?"
Lương Tuấn Đào vốn định thẩm vấn cô mấy chuyện nhưng thấy cô căng thẳng sợ hãi, trái tim hắn trở nên mềm nhũn. Hắn ôm Lâm Tuyết xuống lan can cũng chưa thả cô ra. Hắn đặt cô ở đó, dùng cánh tay sắt khóa lại rồi mở miệng, giọng nói hơi hơi cứng rắn: " Hỏi em vài chuyện, trả lời cho đàng hoàng!"
"Biết rồi!" Lâm Tuyết phối hợp ôm lấy thắt lưng Lương Tuấn Đào,khuôn mặt dán vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc. Lương lưu manh muốn chơi trò giở giọng đứng đắn với cô ư? Cô cứ thích đi ngược lại đấy! Lâm Tuyết dùng chính thân thể mềm mại nhẹ nhàng cọ cọ thân thể hắn, rất nhanh đã cảm thấy nơi nào đó trên thân thể người đàn ông kia thay đổi.
Tên sắc phôi này, quả nhiên không làm cô thất vọng.
Lương Tuấn Đào hít một hơi, cô gái nhỏ này muốn làm gì chứ? Thi triển mỹ nhân kế với hắn ư? Hắn cúi đầu hung hăng hôn xuống cái miệng nhỏ mê người kia, vừa thở hổn hển vừa nói: "Thành thật chút đi! Kìa... Anh có chính sự muốn nói với em!"
Được lắm, vẫn có thể không quên việc chính! Lâm Tuyết âm thầm bật cười, nghiêng đầu dí dỏm, hỏi hắn: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Em và Hoắc Vân Phi... thật sự không có quan hệ đặc biệt gì chứ?" Lương Tuấn Đào vừa chờ đợi lại vừa sợ hãi đáp án của cô. Nếu cô lừa hắn... hắn không biết mình có thể chịu nổi hay không?
"Cuối cùng anh muốn nói gì?" Lâm Tuyết sắc bén cảm nhận được sự rối rắm và khác thường của hắn, cô nghi ngờ hỏi: "Anh nói thẳng ra đi, em sẽ dễ hiểu được có chuyện gì đang xảy ra!"
Lương Tuấn Đào cắn răng, kiên quyết buông thân thể mềm mại kia ra, hắn sợ chính mình lại không khống chế nổi bèn xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía cô, thở dốc trong chốc lát để cơn khô nóng qua đi rồi mới dùng giọng điệu lãnh đạm nói: "Ở trước mặt anh, tốt nhất em không nên giấu diếm chuyện gì, cần nói gì thì nói. Bất kể lai lịch thân phận của em ra sao, chỉ cần thẳng thắn, thành khẩn, anh có thể bảo vệ em!"
Điều này đã đủ khoan dung rồi! Cho dù Lâm Tuyết là người của Hoắc Vân Phi, chỉ cần cô thành thật rõ ràng, hắn có thể bảo hộ cô. Chỉ cần Lương Tuấn Đào này muốn bảo vệ người nào thì không ai đụng vào được!
"Đồ thần kinh!" Lâm Tuyết chẳng muốn tiếp tục nói mấy lời quái lạ với kẻ khó hiểu này, cô vòng qua hắn đến trước bàn cầm máy tính lên.
Nhìn bộ dáng điềm nhiên như không ấy, Lương Tuấn Đào thậm chí còn cảm thấy chính mình đang chuyện bé xé ra to. Chẳng lẽ, cô và Hoắc Vân Phi thực sự là tình cờ gặp gỡ sao?
Trong đáy mắt hiện lên tia nhọn lạnh lẽo, hắn như thuận miệng hỏi: "Kia là máy tính lấy từ Thu Cẩm Viên à?"
Đó là vật quan trọng Mạc Sở Hàn để lại ở Thu Cẩm Viên, bên trong hẳn là lưu giữ rất nhiều thông tin trọng yếu, thấy Lâm Tuyết có hứng thú với vật này, hắn nói: "Nhất định máy tính được cài đặt mật mã khởi động nhỉ? Cứ giao cho anh, ngày mai anh sẽ bảo chuyên gia máy tính phá mật khẩu!"
"Không cần, em đã giải được rồi!" Lâm Tuyết đưa màn hình máy tính ra trước mặt hắn triển lãm một chút, quả nhiên webpage đã mở ra.
Lương Tuấn Đào không khỏi trố mắt, hắn đi qua, vươn tay kéo lại, nhanh chóng xem một lần, hỏi: "Có tra đươc thông tin gì hữu dụng không?"
"Có chứ! Rất nhiều!" Lâm Tuyết thấy cuối cùng hắn cũng hỏi đến chính sự, liền ngồi xuống, nói: "Đây là máy tính của Mạc Sở Hàn, bên trong giữ ít thông tin. Em đã giải được một số văn kiện có mật khẩu, còn một ít chưa phá xong, đợi ngày mai giao cho chuyên gia máy tính trong quân khu đến phá mật mã, nhất định sẽ có phát hiện mới!"
Lương Tuấn Đào cố tình để ý tới sự biến đổi trên khuôn mặt cô, so với bình thường vẫn giống nhau, giữa sự thanh lãnh lộ ra vẻ điềm tĩnh hoàn toàn không có mùi vị mưu mô! Hắn hít sâu một hơi, ngấm ngầm cảnh báo bản thân: nhất định phải giữ đầu óc tỉnh táo, dù Lâm Tuyết có phải nội gián hay không cũng phải đề cao cảnh giác, không thể lộ ra bất cứ chuyện cơ mật quân sự gì với cô.
Nói nửa ngày vẫn không nghe thấy lời đáp lại, Lâm Tuyết ngẩng đầu nhìn thần sắc Lương Tuấn Đào, cảm thấy hắn hơi hơi mất tập trung, cô bèn dừng lại, hỏi ngược hắn: "Có phải anh mệt không?"
So với việc đứng đây miên man suy nghĩ rối rắm vấn đề của cô, không bằng cùng cô đến bên giường giao lưu đi! Về phần những chuyện khác, ngày mai nói sau.
Lương Tuấn Đào gật gật đầu, hắn trực tiếp dùng hành động nói chuyện. Tắt máy tính xong, hắn ôm Lâm Tuyết về phòng ngủ.
Đêm nay, động tác của hắn rất cuồng dã, mang theo phát tiết phẫn kích, điên cuồng chiếm hữu cô."Lâm Tuyết, nhớ cho rõ ai mới là người đàn ông của em!"
Cô thừa nhận mình không chịu nổi sự lỗ mãng của hắn, khung xương toàn thân đều bị tháo tung, vài lần kêu ngừng nhưng Lương Tuấn Đào hoàn toàn làm ngơ.
"Lương Tuấn Đào, đồ sắc lang!" Lâm Tuyết tức giận mắng hắn, "Anh muốn hủy hoại em sao?" Xương cốt của cô bị hắn va chạm rời rạc, đêm nay mức độ động dục của tên cầm thú này so với bất cứ thời điểm nào trước kia đều kịch liệt hơn, thật sự khiến cô không chịu nổi.
"Tiểu yêu tinh, anh muốn ăn em!" Lương Tuấn Đào cười tà mị, không kiêng nể gì.
Lâm Tuyết cắn chặt môi, không biết tại sao trong lòng có chút ủy khuất. Hắn đối xử với cô như vậy giống như biến cô thành công cụ tiết dục khiến cô rất buồn bực đau lòng.
"Anh là người đàn ông đầu tiên cũng là người đàn ông cuối cùng của em! Lâm Tuyết, bất kể trước kia em là hạng người nào, sau này em chỉ là người đàn bà của Lương Tuấn Đào anh, nếu dám nay Tần mai Sở, em hãy nghĩ xem can đảm của mình có đủ lớn không!" Hắn tới cực đỉnh phóng thích trên người cô, bá đạo áp chế cô, không chịu thả cô ra.
Vất vả đợi Lương Tuấn Đào phát tiết xong, Lâm Tuyết đưa cánh tay mảnh khảnh lên lau lau mồ hôi trên thái dương và nước mắt chảy ra từ khóe mắt, sau đó lấy tay che mắt giống như đang ngủ.
Sau khi rời khỏi thân thể cô, hắn ôm cô ngủ như thường ngày nhưng không nói mấy lời tâm tình dịu dàng thắm thiết khiến cô vui vẻ nữa.
Đàn ông thật sự là động vật bụng dạ hẹp hòi, cũng là động vật có dục vọng chiếm hữu rất lớn. Bọn họ không chấp nhận được việc người phụ nữ bên mình có bất cứ tư tưởng hoặc hành vi nào quá giới hạn, vì những tấm ảnh chụp của cô và Hoắc Vân Phi, hắn mới chà đạp cô như vậy.
Ngẫm lại, xoang mũi Lâm Tuyết dậy lên từng trận chua xót, hốc mắt cũng sinh đau. Không thể khóc, không cho phép rơi lệ. Cô cắn môi tự trừng phạt, không cho phép bản thân mình rơi lệ vì hắn.
Không có gì đáng ngại hết! Cô dùng thân thể của chính mình để trả cho sự ưu ái của hắn, việc này không liên quan gì đến tình cảm hết! Đợi đưa được Mạc Sở Hàn vào ngục, khi đó cô sẽ rời khỏi thủ đô, rời khỏi những người quen biết cô, đến một đất nước xa xôi, đến một thành thị xa lạ bắt đầu cuộc sống mới!
*
Ngày hôm sau, bầu không khí trên bàn ăn rõ ràng xuống thấp, mỗi người giống như đều mang tâm sự, đều lặng lẽ dùng bữa sáng.
Lương Thiên Dật vốn cực kì trầm mặc ít lời, sau tối hôm trước Lương Tuấn Đào chưa được anh ta cho phép đã muốn đuổi Lâm Á Linh đi, tâm tình anh ta càng kém hơn, khi thấy em trai, ngay cả liếc nhìn cùng dùng ánh mắt lạnh lùng.
Biết đại ca bất mãn với mình, Lương Tuấn Đào cũng lười giải thích. Hắn ôm một bụng buồn phiền, đâu có tâm tư suy nghĩ mấy việc nhỏ nhặt này! Lại nói Lâm Á Linh thật sự đáng ghét, hắn dựa trên nguyên tắc tinh lọc không khí chung quanh mà đuổi cô ta đi, điều này cũng đâu quá phận!
Không rõ vì sao đại ca cố tình muốn giữ người đàn bà mắc ói này bên người, mỗi ngày tự làm bản thân chán ghét, chẳng lẽ sinh lý tàn tật sẽ dẫn đến tâm lý biến đổi kỳ quái ư?
Lâm Á Linh vì chuyện tối qua mà chột dạ, đương nhiên không dám nhiều lời, tránh làm ầm ĩ đến mức ngay cả Lương Thiên Dật cũng không giữ nổi mình. Cô ta hiểu rõ trong cái nhà này phân lượng của Lương Tuấn Đào vẫn quan trọng hơn một chút, nếu chọc hắn tức giận, hậu quả không thể lường được.
Lương Trọng Toàn bảo người giúp việc bưng một đĩa gà xào sắc hương đủ cả đến trước mặt Lâm Tuyết, nói: "Đây là do đầu bếp mới tới đặc biệt chế biến, con nếm thử chút đi!"
Lâm Tuyết đang vùi đầu ăn cơm có chút kinh ngạc, Lương Trọng Toàn sao lại để ý tới việc cô thích ăn gà xào nhỉ? Trong lòng hơi hơi ấm áp, cô cung kính, cẩn thận đáp lại: "Cám ơn ba."
Lưu Mỹ Quân bĩu môi không hài lòng, buồn bực tích góp từng tí một trong nhiều ngày cuối cùng cũng bộc phát, ngữ điệu ngầm chứ chê cười: "Xem ra vẻ ngoài đúng là được người ta ưu tiên nhất rồi (chỗ này mình edit theo ý hiểu của mình @@), tuy Á Linh cũng xinh đẹp, nhưng bề ngoài không giống mẹ Lâm Tuyết nên không nhận được đãi ngộ tốt như vậy!" Lời nói này ám chỉ Lương Trọng Toàn đối với mẹ đẻ của Lâm Tuyết là Hứa Tịnh Sơ vẫn tình cũ khó quên.
Sau khi Lưu Mỹ Quân thốt ra lời này, không khí trên bàn ăn càng cứng ngắc, đám người giúp việc chung quanh ngay cả thở cũng cẩn thận hơn.
Lương Trọng Toàn giống như hoàn toàn không hiểu vợ mình đang ném đá giấu tay, vẫn hiền từ giải thích cho Lâm Tuyết: "Chuyện tối qua ba hiểu,Tuấn Đào không liên quan gì đến chuyện này! Nó rất xứng đáng với cương vị người chồng. Không phải ba ca ngợi con trai mình đâu, từ lúc Tuấn Đào đăng kí kết hôn cùng con, nó đã hoàn toàn kiềm chế tính phóng đãng, không còn ầm ĩ gây ra việc tình ái nữa. Ba biết đây đều là công lao của con, con có thể kéo được trái tim nó về, trói được con ngựa tính tình ngang tang này, cám ơn con đã khiến Tuấn Đào thay đổi theo chiều hướng tốt như vậy. Nhưng vợ chồng ở chung, thỉnh thoảng xung đột là chuyện không tránh được, hy vọng các con có thể bao dung, thông cảm cho nhau một chút, con ngoan, mọi chuyện ba đều thấy cả."
Không khí bữa sáng hôm nay cứng ngắc, hơn nữa Lương Tuấn Đào cũng không thân mật thì thầm nói nhỏ cùng Lâm Tuyết giống thường ngày, càng không gắp đồ ăn cho cô, Lương Trọng Toàn liền nhận ra vợ chồng son đang giận dỗi nhau! Vốn tưởng chuyện Lâm Á Linh dụ dỗ Lương Tuấn Đào tối qua bị Lâm Tuyết biết được, Lâm Tuyết ghen tuông tức giận nên hai người mới giận nhau nhưng ông đâu biết bên trong còn ẩn tình khác.
Lâm Tuyết cũng cảm thấy không phù hợp, nhất là bộ dạng thấp thỏm không yên của Lâm Á Linh giống như cô ta hận không thể chui xuống gầm bàn để không làm ai chú ý nữa, hành vi này không phù hợp với tác phong cường hãn mạnh mẽ của cô ta.
Còn Lương Thiên Dật, dù ngày thường cũng trầm mặc kiệm lời nhưng hôm nay anh ta lạnh lùng hơn, quanh vị trí ngồi đều bốc lên hơi lạnh khiến người khác muốn coi nhẹ cũng khó.
Mà Lương Tuấn Đào lại càng khỏi phải nói, khoảng cách như quăng xa đến hai vạn dặm, khuôn mặt băng sơn, không để ý đến ai bao gồm cả cô.
Lâm Tuyết có cảm giác nhất định tối qua đã xảy ra chuyện gì đó mà mình chưa biết. Lấy bất biến ứng vạn biến, cô nhẹ nhàng giương môi, bất động thanh sắc nói: "Con hiểu rồi, ba cứ yên tâm."
Có những lời này, Lương Trọng Toàn liền thấy yên tâm. Ông ta mỉm cười lộ ra vui mừng, ánh mắt nhìn Lâm Tuyết càng thêm hài lòng.
"Pằng"! Lương Thiên Dật vứt đôi đũa lên bàn, không nói gì mà tự mình lăn xe chuẩn bị rời đi.
"Thiên Dật, " Lâm Á Linh thấy anh ta đi rồi cũng không dám tiếp tục dùng bữa, vội vàng đứng lên đuổi theo giúp anh ta đẩy xe.
"Cút!" Lương Thiên Dật kìm nén một bụng tức giận, lúc này quay đầu áp sát vào Lâm Á Linh gầm gừ: "Ở đâu mát mẻ thì ở đó đợi đi, đừng khiến tôi thấy ghê tởm!"
Lâm Á Linh sợ tới mức cả người run rẩy, cũng không dám đụng vào xe lăn của người đàn ông này, chân tay cô ta co rút lui sang một bên.
"Làm sao thế! Tiểu tổ tông của tôi ơi, trong lòng con tức giận thì nói ra, lửa giận lớn như vậy sẽ làm thân thể bị thương mất!" Lưu Mỹ Quân đau lòng muốn chết, bà ta tiến lên khuyên giải an ủi."Đừng giận, con cũng biết tính tình Tuấn Đào mà, trong mắt vò không được hạt cát, nó thật sự không hướng về phía con. Muốn trách chỉ trách gia phong nhà họ Lâm không tốt, sinh ra con gái vô liêm sỉ, làm liên lụy ô uế gia phong nhà chúng ta. Ôi! Không phải là em trai con muốn thanh lý môn hộ sao, tiểu tổ tông à, con cũng quá tùy hứng, sao cứ nhất định muốn giữ Lâm Á Linh lại..."
"Chê cô ta chướng mắt à?" Ngay cả con mắt của Lương Thiên Dật cũng trở nên đỏ bừng, anh ta gào thét: "Vậy các người có chê kẻ bị liệt này chướng mắt hay không? Sao không đuổi tôi đi luôn đi!"
"Trời ơi, con xem con càng xả càng thái quá kìa!" Lưu Mỹ Quân vội vàng an ủi con trai, dàn xếp ổn thoả, nói: "Được được, tùy con! Con thích giữ cô ta bên cạnh thì cứ theo ý con, coi như nuôi sủng vật chơi, chỉ cần con vui vẻ, thế nào cũng được, Tuấn Đào cũng không ý kiến!"
Lương Thiên Dật vẫn o o thở hổn hển, đỏ mặt tía tai, hiển nhiên lửa giận chưa tiêu.
Rõ ràng tối qua Lâm Á Linh đã bổ nhào vào tai họa không nhỏ, suýt nữa bị Lương Tuấn Đào đuổi đi, hơn nữa hai anh em họ vì chuyện đuổi hay không đuổi cô ta đi mà xảy ra tranh chấp! Trong lòng Lâm Tuyết nhanh chóng xác nhận được suy đoán và phán đoán của mình, khó trách sáng sớm đã thấy Lâm Á Linh thành thật như vậy, giống như không dám thở mạnh, hẳn là có tật giật mình rồi.
Lương Tuấn Đào đặt đũa xuống, từ từ dùng khăn ăn lau lau khóe miệng. Người giúp việc vội đưa trà súc miệng, hắn khoát tay không nhận."Bịch!" Để lại khăn ăn trên mặt bàn, thân thể cao lớn vĩ ngạn từ từ đứng dậy, không chào hỏi ai đã xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng ăn.
Khi bước qua chỗ xe lăn của Lương Thiên Dật, hắn hơi ngưng bước, nhìn anh trai một cái, muốn nói gì đó nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt trở vào, kết quả không nói gì mà bước nhanh ra ngoài.
Lâm Tuyết cũng ăn thật no, cô đặt đũa xuống, nhận lấy trà, súc miệng rồi đứng dậy nói với Lương Trọng Toàn: "Ba, con muốn cùng Tuấn Đào đến quân khu!"
"Ừ!" Lương Trọng Toàn vuốt cằm, dặn dò: "Tuấn Đào đôi khi giống đứa trẻ, con... kiên nhẫn với nó chút, nó có thể mau chóng thay đổi tâm tính."
Lâm Tuyết nhịn không được hơi hơi hé miệng, cô nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cũng xoay người rời khỏi phòng ăn.
Khế Ước Quân Hôn Khế Ước Quân Hôn - Yên Mang