A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Khinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 694 / 3
Cập nhật: 2023-03-26 22:39:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
hời gian chậm rãi trôi qua, hết xuân lại đến hè, hết hè lại đến mùa thu, mây mù trên núi nông lục lá cây chậm rãi thay màu áo, cây cỏ càng xanh hơn, mây trắng cũng xa hơn, tại các điền lý hoa màu cũng đã thu gặt xong, đây là thời gian nông dân nghĩ ngơi.
Hôm nay đi xuống thị trấn, đúng lúc Nhan Thủy Nhu có chút đồ muốn mua, liền nói với A Lực, muốn cùng hắn đi chợ.
“Cũng tốt, nàng xem có gì muốn mua chúng ta cùng đi mua.” Hắn sảng khoái đáp ứng, vì thế tân nương tử vui vẻ ngồi xe ngựa đi đến trấn trên.
Về sau A Lực tay nghề càng ngày càng tốt, số người tìm hắn gia công đồ càng lúc càng nhiều, vì thế hắn dùng chính tiền của mình mà mua xe ngựa, tuy rằng phải mất đến hai tháng tiền công đi làm, nhưng không thể không thừa nhận có xe ngựa lợi rất nhiều.
Tử Tiền trấn cách con sông nhỏ ở thôn mười dặm về phía trước, dọc đường đi hắn lo lắng đi quá nhanh sẽ làm nàng không thoải mái, cố ý đi chậm một chút, cho nên khi bọn họ đến nơi, chợ đã sớm nhiều người tấp nập, phi phàm náo nhiệt. Tử Tiền trấn cứ cách bảy ngày sẽ hợp chợ, tập hợp mọi người ở sáu thôn lân cận tới mua bán này nọ, hơn nữa tuy trấn nhỏ nhưng vốn liếng khá lớn nên hẳn có thể đoán độ náo nhiệt của nó.
Nhan Thủy Nhu im lặng đứng một bên, chờ hắn đem đồ đã gia công đi đổi ngân lượng, A Lực ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười, “Đi thôi, mọi việc đều đã ổn, nàng muốn mua cái gì, ta đi cùng nàng”
Nàng muốn mua chút vải dệt, quần áo nàng chuẩn bị cho hắn trong khoản thời gian nàng bận rộn, thật sự đều đã cũ, hơn nữa cũng sắp đến mùa đông, cũng nên chuẩn bị một ít quần áo ấm.
Nàng đụng đến kia vải bông mềm mại, ngượng ngùng nở nụ cười, vải thật nhuyễn, lại mềm mại đáng yêu, vừa vặn có thể lấy một ít làm quần áo còn có tã linh tinh.
Bình thường nam nhân đối với việc mua quần áo hoặc vải dệt linh tinh đều không có sự nhẫn nại, nhưng A Lực lại nguyện ý bồi nàng, hơn nữa vẫn là luôn ở một bên của nàng, trả tiền cùng lấy hàng hóa, ngay cả một tiếng oán giận đều không có, hơn nữa lão bản còn cùng hắn quen biết, bởi vì các tủ kệ trong cửa hàng đều do hắn làm, cho nên mua vật gì đó đều lấy giá ưu đãi bán cho bọn họ, lão bản vẫn còn khen ngợi nàng gả ột tướng công tốt, đã ôn nhu lại biết săn sóc.
Ôn nhu thì không chắc, nhưng săn sóc đó là chắc chắn, tướng công của nàng có bao nhiêu điểm tốt, nàng đều biết hết, ôn nhu hướng hắn cười nói: “ Ta chọn xong rồi, chúng ta về nhà đi.”
“Như vậy liền xong?” Hắn nhíu mày, nhìn trong tay mình toàn vải dệt, không hài lòng nhìn nàng, đem này nọ đồ vật gởi lại cửa hàng của lão bản, không nói liền lôi kéo nàng hướng đường cái mà đi: “Đi một vòng nữa, xem có cái gì muốn mua không?”
Đường cái thực sự phồn hoa và náo nhiệt, ăn, uống, đùa, nói về mua bán thì cái gì cũng có.
Nhưng hỏi đến tơ lụa, kim trâm châu sai, nàng toàn bộ lắc đầu, “Ta bình thường đều không dùng đến những thứ đó.”
Kia điểm tâm tinh xảo, mỹ vị ẩm thực lâu, nàng cũng lắc đầu, “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy những món ta làm không thể ăn?”
Đôi mắt ngập nước nhìn hắn, hắn nếu có thể trái lương tâm nói ra “ Không” mới thực là kì quái, cho nên đi lòng vòng suốt một canh giờ, nàng đều không cần gì, cũng không mua gì, làm cho hắn rất là bất đắt dĩ. Đứng ở trước một quầy hàng, hắn trừng mắt nhìn nàng, “Nàng không cần tiết kiệm cho ta, mấy thứ này tướng công nàng đều có thể mua được tốt.”
Nàng vẫn như trước là uyển chuyển hàm xúc cười, “Ta không có tiết kiệm tiền nha, chỉ là ta không có nhìn trúng thứ gì ma thôi.”
Thực là hắn tức chết, buồn bực quay đầu nhìn chằm chằm lò rèn đối diên, không thèm để ý tới nàng.
Lại giận dỗi, nàng thật sự là bất trị a, bộ dạng hắn cáu kỉnh như vậy làm sau nàng có thể vui đây?
Hắn vốn là vô tình đánh giá, ai biết lại bị thờ rèn một phen vô ý lộ ra đại đao hấp dẫn hắn, bả đao kia, tại sao nhìn lại quen thuộc đến như vậy? Đột nhiên trong đầu của hắn xuất hiện một hình ảnh, có một cây đao với một loại tốc độ quỷ dị đâm vào ngực một người nào đó, mà người kia, lại …….chính là hắn!
Hắn nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, sắc mặt tái nhợt hít sâu mấy cái, vì sao trong đầu hắn lại hiện lên cảnh như vậy? Mà trong khoảng thời gian gần đây hiện tượng này không ngừng mà lập lại, có khi bởi vì một câu nói, có khi lại vì một đồ vật nào đó. Chẳng lẽ, việc này liên quan đến việc hắn mất trí nhớ? Hắn lập tức cẩn thận liếc nhìn Nhan Thủy Nhu một cái, may mắn, nàng cúi đầu xem này nọ, cũng không có chú ý tới sự khác thường của hắn.
Nhan Thủy Nhu tùy ý nhìn tiểu quán bài biện này nọ, bỗng nhiên mắt sáng lên, cầm lấy cây trâm xanh biếc mà tinh tế đánh giá.
“Phu nhân thật sự là có mắt nhìn, đây chính là gia truyền chi bảo của nhà ta.” Chủ quán thấy có người ghé xem, lập tức thao thao bất tuyệt giới thiệu.
Đứng lên: “Người nhìn cây trâm này, xanh biết nhưng lại trong sáng nha, lại nhìn ở mặt trên có đóa hoa phù dung, người hãy nhìn cho kĩ, cái này cũng không phải do chúng ta điêu khắc ra, nó chính là tự nhiên hình thành.”
Tự mình hình thành? Thật đúng là rất khác biệt, nàng nhìn cây ngọc trâm, một cây trâm rất đơn giản, cũng không có họa tiết điêu khắc phiền phức, trên cây trâm chỉ có một đóa hoa phù dung đặt biệt, nữa nở nữa khép, ngượng ngùng lại xinh đẹp.
“Cây trâm này bao nhiêu tiền?”
“Gặp phu nhân biết thưởng thức như vậy, ta lấy một trăm lượng bạc thôi.”
Một trăm lượng? Nhan Thủy Nhu thật sự hít vào một hơi, chỉ cần hai mươi lượng, nàng có thể sống cả một năm, nhưng sao chỉ có một cây trâm nhỏ, lại đến một trăm lượng, nàng như thế nào cũng không có khả năng bỏ tiền ra mua nó! Nàng cẩn thận buông cây trâm xuống, chuẩn bị chạy lấy người. Ai ngờ cây trâm kia rất nhanh bị cầm lên, “Cái này bao nhiêu tiền?” Nam nhân cáu kỉnh kia đột nhiên xoay người lại chen vào nói.
“Ách….”
“Một trăm lượng không có, ta chỉ còn có sáu mươi lượng.”
Nhan Thủy Nhu một lần nữa hút không khí, nam nhân này điên rồi, mất tới sáu mươi hai lượng bạc để mua một cây trâm, sáu mươi lượng bạc kia là của bọn họ để dành suốt nữa năm nha, “A Lực, đừng mua, ta không cần.”
“A Lực!”
“Ách….” Tiểu thương ánh mắt duy chuyển, “Thấp nhất tám mươi lượng, không đủ có thể ghi sổ….”
“Ta toàn bộ gia sản chỉ có sáu mươi lượng, ngươi muốn bán liền bán, không bán ta cũng không có biện pháp.” Hắn hơi khép đôi mắt nâu lai.
“A Lực!” Nhưng hai nam nhân đều không để ý tới lời nói của nàng.
Hắn là người trời sinh đã có khí thế lập tức làm cho tiểu thương nhân phải nhượng bộ, “Được, sáu mươi lượng thì sáu mươi lượng.”
“Đây là hai mươi lượng tiền đặt cọc, còn lại bốn mươi lượng ngày mai ta……”
“A Lực!” Nhan Thủy Nhu tức giận cầm ngân lượng hắn xuất ra, liều mình kéo hắn đến một bên, “Ta thực sự rất tức giân.” Nàng tức đến cả người phát run, đôi mắt đỏ ngầu.
“Nàng…..Đừng khóc nha.” Vốn là người nào đó muốn phát giận liền bị nàng sắp khóc làm cho hoảng sợ tay chân luống cuống, “Đừng khóc, ta sẽ không nổi giận với nàng.”
“Chàng tiêu tiền phung phí.”
“Ta……….” Khuôn mặt tuấn mĩ của hắn có chút ửng đỏ, một lúc lâu sau, hắn bất đắt dĩ thở dài, “Ta chỉ là muốn, muốn yêu thương nàng, không được sao?” Nàng ôn nhu lại vừa nhu thuận như vậy, tinh tế chăm sóc cuộc sống của hắn, nhưng cho tới bây giờ nàng đều không cần cái gì, hắn cũng muốn yêu thương nàng, mua cho nàng thứ nàng yêu thích, tâm tình của hắn, nàng như thế nào lại không hiểu được đây?
Hốc mắt của nàng vẫn đỏ, bên trong ngập tràng nước mắt, dẩu dẩu môi, hơn nữa ngày vẫn là câu kia lên án hắn: “Chàng tiêu tiền phung phí.”
Hắn thật sự đối với người vợ mới cưới này một chút cũng không có biện pháp, “Tiền tiêu rồi lại có thể kiếm, ta có tay có chân, có thể nuôi sống nàng, cũng có thể mua cho nàng vài thứ nàng thích.”
“Chàng tiêu tiền phung phí.”
“Ta……..” Vừa mới nãy ai nói là nàng ôn nhu lại vừa nhu thuận?? nay muốn nổi dậy, giống nhau muốn là làm.
“Chúng ta vất vã lắm mới để dành được đến sáu mươi hai lượng bạc, chàng liền lấy đem mua cây trâm?”
“Nhưng là nàng thích.”
“Ta càng thích sáu mươi hai lượng bạc hơn.” Mắt nàng trợn trừng lên nhìn hắn, “Chàng có biết sáu mươi hai lượng bạc có thể mua cái gì không? Có thể cho con của chúng ta mua quần áo vài năm, có thể cho nó đồ ăn ngon, còn có thể cho nó đi học.”
“Đứa nhỏ?” Hắn tự nhận năng lực phân tích luôn luôn đúng, nhưng vì sao những lời nàng nói hắn nghe đều không hiểu???
“Ngốc!” Nàng hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái, “Da hổ của chàng, màu đông năm sau là có thể dùng.”
Nàng là nói…..Hắn ôm chầm lấy nàng một cái, “Nàng có mang rồi, đúng hay không?”
Nàng xấu hổ bịt miệng hắn lại, “Nơi này là trên đường lớn, có cần như vậy không?”
“Ta mặc kệ đây là đâu!” Hắn kích động hỏi: “Nhu nhi, nàng có thai, có phải hay không?”
Khất Phu Khất Phu - Chu Khinh Khất Phu