Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Khinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 694 / 3
Cập nhật: 2023-03-26 22:39:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ối mặt với loại sự việc quan trọng như vậy, hắn phi thường trầm tĩnh, ngược lại đối với một ít việc nhỏ khác thì lại tính toán chi li, nhất định phải chọc cho nàng tức giận thì hắn mới thật cao hứng. Nghĩ đến những ngày này, hắn thường đem mọi chuyện làm cho xấu đi, chọc cho nàng bực mình phản kháng lại, miệng hắn bất giác để lộ ra ý cười, thật sự là, so với tiểu hài tử không khác nhau là mấy.
Hắn thực hợp tác, chỉ cần là nàng bưng thuốc tới, hắn tuyệt không nói hai lời uống cạn sạch. Chỉ cần là nàng đến bôi thuốc thay băng, hắn ngay cả mày cũng không nhíu, mặt cũng không nhăn một chút, để mặc cho nàng tùy ý đùa nghịch.
Đôi lúc nàng có việc không thể trì hoãn, nàng sẽ thỉnh Toàn bá đến hỗ trợ, Toàn bá lại chuyên ở sau lưng nàng bày tỏ oán giận than phiền, ông bảo rằng trong cuộc đời mình chưa từng gặp qua nam nhân nào có tính tình tệ hại như hắn, đúng là thối nam nhân, không xứng đáng, lại cũng không muốn làm. Cho nên trải qua vài lần sau, chuyện của hắn, nàng liền hoàn toàn không giao cho ai khác, mà hắn tuy rằng luôn dùng miệng châm chọc, làm cho nàng bực mình, nhưng đối với nàng mà nói, hắn cũng được coi như là một bệnh nhân thực ngoan.
Cái loại cảm giác này, lại tới nữa...... Hắn nhìn nàng ngồi bên cạnh, dùng miệng thổi thuốc mà mỉm cười, trong lòng có loại cảm xúc không thể tả nổi, có cả thỏa mãn lẫn vui sướng, hắn thích loại cảm giác được nàng toàn tâm toàn ý chăm sóc, lau người, thay quần áo, thay thuốc, băng bó, cho uống thuốc cũng như đút cơm cho ăn, làm mọi việc cho hắn những việc mà hắn có thể làm, hay không thể làm, nàng đều nhất nhất vì hắn mà làm.
Hắn chính là mất đi trí nhớ, nhưng may mắn không có bỏ lỡ mất đi cảm giác, bọn họ trong lúc đó, giống như có một số loại hiểu biết nào đó tồn tại giữa họ. Hắn trong tiềm thức, lý trí luôn luôn tự nói với chính mình, hắn không thích loại cảm giác cổ quái này, nhưng hắn cũng không có cách gì có thể khống chế loại cảm giác này, không thể khống chế ánh mắt của mình luôn muốn dõi theo nàng, cũng không thể khống chế nội tâm cũng như suy nghĩ của chính mình luôn hướng đến nàng.
Nàng tính tình thuần lương, ôn nhu như nước, cũng không phải là một nữ tử đặc biệt xinh đẹp, nhưng nàng bên môi luôn nở nụ cười, cho tới bây giờ đều là thanh thoát nhẹ nhàng, làm cho người ta trái tim cũng như tâm tính đều theo vẻ mặt tươi cười kia có cảm giác nhẹ nhàng mà sảng khoái.
Hắn nhớ rõ chính mình trong lúc ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bàn tay của nàng cẩn thận chăm sóc, mềm mại mà tinh tế. Còn có cặp mắt kia thật to tròn, trong sáng, khóe miệng khi cười cong lên rạng rỡ tựa như bầu trời đầy sao sáng không một gợn mây đều cùng một dạng giống nhau.
Hắn thích trêu chọc nàng, nhìn nàng biểu tình ra một vẻ mặt tức giận, bất bình mà không nói điều gì, nhìn nàng lệ ướt tràn mi. Hắn nhất định chưa từng có thời gian quan sát một nữ tử quá lâu, cặn kẽ như vậy, hắn nhìn nàng, nhìn lại chính mình có một loại cảm thụ mới mẻ, sung sướng, cho dù mất đi trí nhớ, nhưng hắn khẳng định chính là cảm giác này.
Một chén thuốc, trên thực tế không mất quá nhiều thời gian để uống, nhưng là hai người lại đều thất thần, động tác cho ăn kia càng ngày càng chậm, uống thuốc cũng càng uống càng chậm, vì thế thìa đã đến bên môi hắn cũng dừng lại thời gian càng ngày càng dài. Ánh mắt bọn họ nhìn nhau cũng không vô thứ mà dây dưa cùng một chỗ, mắt hắn đen sâu thẳm cùng mắt của nàng trong suốt, cả hai người nhìn nhau, không khí ngưng trọng, vô cùng ái muội.
Hắn chậm rãi nâng cánh tay lên, nhìn chằm chằm vào đôi má nàng đang ửng hồng, rốt cục, nắm lấy cánh tay nàng đang cầm thìa.
Nét ửng hồng trên má nàng lại càng rõ hơn, lan rộng ra, nàng muốn giãy dụa tránh đi lại bị tay hắn nắm gắt gao tránh không được, mắt nàng không dám cùng mắt hắn đối diện, hoảng hốt cúi đầu, không nghĩ lại thắng không nổi chính mình trong tim có khao khát, lại lần nữa nhìn lên; Đôi mắt của hắn như có ma lực hấp dẫn nàng, thẳng tắp, sáng rực như muốn dùng ánh mắt để nhìn xuyên thấu những suy nghĩ được giấu kín ở chỗ sâu nhất trong lòng họ.
Hắn cổ tay có chút khó khăn, thoáng dùng sức, đem nàng chậm rãi kéo lại gần chính mình, nàng hẳn là muốn giãy dụa, như thế nào đều không thể cử động, có lẽ đã sớm đầu hàng bởi hắn cố ý quyết tâm phải kéo nàng lại gần để gần gũi nàng hơn.
Môi của hắn từng chút từng chút một tiến lại gần nàng, gần đến nỗi họ có thể cảm nhận được hơi thở cũng như lượng hơi nóng tỏa ra từ da thịt của đối phương, hắn ngửi thấy được hương thơm tỏa ra từ cơ thể nàng, hương thơm chỉ duy nhất thuộc về nàng, đó là làn hương tự nhiên của da thịt nàng, tỏa ra thoang thoảng, tầm mắt của hắn dừng lại ở môi nàng, đôi môi mềm mại lẫn ôn nhu, luôn luôn tại nơi đó hấp dẫn hắn, câu dẫn hắn …
Hắn hôn lên đôi môi của nàng, thoáng mát, mềm mại, mang theo hương vị ngọt ngào.
“Nhan nha đầu, Nhan nha đầu!”
Nghe được bên ngoài có tiếng kêu to, nàng đột nhiên giật mình mở to mắt, bật dậy hoảng hốt đẩy hắn ra.
“Chết tiệt!” Hắn ôm lấy ngực nặng nề ngã xuống giường, sắc mặt trắng bệch, trán toát ra mồ hôi lạnh.
“A, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Nàng chén thuốc trong tay cũng cầm không nổi trục tiếp rơi xuống đất, nát vụn, nàng cũng chẳng thèm quan tâm thu dọn, vội chạy nhanh lại cúi người xuống xem xét vết thương của hắn, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, há hốc miệng, vừa mới thay băng cho hắn, vết thương đã muốn lành, giờ thì hỏng rồi, miếng băng trên đã rỉ máu từ vết thương, miệng vết thương của hắn nứt ra rồi.
Đều tại nàng làm sai! Đôi mắt nàng đẫm lệ, nước mắt chực trào ra, “Thực xin lỗi.”
Hắn hít vào thật sâu, cắn răng nhịn xuống đau đớn. Nhìn hắn đau đến sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, nàng cảm thấy trong lòng thật khổ sở đau đớn, gấp đến độ nước mắt từng giọt từng giọt theo hốc mắt mà rơi xuống.
“Nàng, khóc cái gì......” Hắn cố gắng một lúc lâu mới thốt ra lời:“Ta còn chưa có chết.”
“Ta......”
“Nhan nha đầu, ta ở bên ngoài gọi con đã nửa ngày, như thế nào cũng không lên tiếng?” Trương Đông Toàn đẩy ra cửa phòng đi đến, nhìn đến một vùng bừa bãi lộn xộn dưới đất, còn có Nhan Thủy Nhu đang khóc, lập tức lớn tiếng hướng hắn quát:“Xú tiểu tử, có phải hay không ngươi lại khi dễ nó? Ta chỉ biết, cứu ngươi trở về vốn không có......”
“Toàn bá.” Nhan Thủy Nhu vội vàng lau nước mắt,“Không,huynh ấy không có khi dễ con.”
“Vậy coni khóc cái gì?” Trương Đông Toàn căn bản không tin,“Ta đã nói không thể cho hắn ở lại cạnh con tại nơi này, rất kỳ cục.”
“Toàn bá, là con không cẩn thận làm bể chén thuốc, lại làm cho huynh ấy miệng vết thương mở rộng ra, cho nên mới cảm thấy ngượng ngùng.” Nàng nhanh giải thích, miễn cho Toàn bá hiểu lầm.
“Phải không?” Hoài nghi nhìn lại tên nam nhân đang nằm ở trên giường, quả nhiên nhìn đến vết thương ở ngực hắn đã nhuộm đỏ cả lớp băng, ân, xem ra là sự thật, hoàn hảo không phải tiểu tử này khi dễ Nhan nha đầu, bằng không ông nhất định sẽ làm cho hắn biết thế nào là lễ độ.
“Trước đừng nói nữa.” Nhan Thủy Nhu cũng nhìn đến hắn, một ngực đầy máu đỏ tươi,“Giúp hắn cầm máu quan trọng hơn.” Nàng động tác nhanh chóng mang dược thảo cùng băng gạc đến, đem đoạn băng gạc vừa được băng bó cẩn thận cởi bỏ, nhìn đến chỗ vết thương đã muốn thu hẹp miệng lại lần nữa bị hở ra, làm cho nàng nước mắt nhịn không được lại rơi xuống, tay nàng run run, thanh âm tắc nghẹn cố gắng nuốt xuống:“Thực xin lỗi.”
“Ta...... Không muốn nghe thấy ba chữ đó nữa.”
“Xú tiểu tử, ngươi cho chính mình là đại thiếu gia sao? Còn......” Hắn lạnh lùng liếc mắt đảo qua một cái, làm cho Trương Đông Toàn cả người cứng đờ, sửng sốt không nói nên lời, Trương Đông Toàn ngay lập tức lại một lần nữa cố trừng mắt lại,“Ngươi muốn đùa giỡn cái gì, muốn bắt nạt con bé sao? Ta nói, có ta ở đây, ngươi đừng hòng mơ tưởng chuyện khi dễ Nhan nha đầu, ta vẫn luôn coi con bé như con gái mà đối đãi.”
“Quái lão nhân.” Hắn hừ nói, cắt ngang lời Toàn bá, vẻ thực sự mất kiên nhẫn.
“Ngươi......”
“Tốt lắm, được rồi, Toàn bá, con thực sự không có việc gì, ngài không cần như vậy, chạy qua chạy lại đến xem con.” Đối với hai người này, một già một trẻ nàng thật sự cảm thấy thực bất đắc dĩ, Toàn bá luôn lo lắng nàng bị khi dễ, cho dù ở bên ngoài làm ăn, trong lúc làm việc cũng thường hướng bên này chạy qua. Mà hắn, cũng một cái đầu, đối mặt Toàn bá căn bản là một chút tính nhẫn nại cũng đều không có, nói chuyện nghe không lọt tai, luôn chọc Toàn bá nổi giận dọa đánh.
“Không được! Vạn nhất con bị khi dễ thì làm sao bây giờ?”
“Lại không có quan hệ gì đến ông.” Hắn thì thào nói nhỏ.
“Ngươi nói cái gì?” Lão nhân gia tai cũng không còn thính nữa, nghe không rõ lắm hỏi lại.
Nhưng mà nàng nghe được, chớp mắt nhướn mày, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, mang theo một chút thẹn thùng cùng giận dữ nói:“Đừng có nói nữa, bằng không sẽ bỏ mặc huynh, không băng bó nữa.”
Lực chú ý của hắn đã thành công bị nàng thu hút vì tức giận làm cho dung nhan càng trở nên kiều diễm, câu dẫn, hắn yên lặng nhìn nàng, quả nhiên ngoan ngoãn trầm mặc, trong mắt chỉ có nàng, nhìn đến nỗi đã biến tai nàng từ từ toàn bộ chuyển thành màu hồng.
Ân, hắn, nơi đó có cảm giác căng cứng lên, nàng … khẳng định là chỗ đó cũng giống nhau … ngọt … Chết tiệt, thân thể hắn nóng quá, đều là do lão quái nhân này phá hư!
Khất Phu Khất Phu - Chu Khinh Khất Phu