Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 212
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 678 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:53:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 203: Phiên Ngoại: Liên Thành Cô Nguyệt X Ngâm Vô Sương 9
dit & Beta: Spum-chan
Trong bóng tối hỗn loạn, tựa như có cái gì vang lên bên tai, cố gắng muốn nghe rõ, nhưng lại cảm thấy âm thanh lúc gần lúc xa, đằng trước có ánh sáng mơ hồ, mông lung hiện ra bóng dáng một người, Liên Thành Cô Nguyệt chau mày, muốn vươn tay chạm tới nhưng toàn thân lại như bị rút hết sức lực, chẳng thể nhúc nhích nổi, trong lòng hắn gấp gáp, cắn răng tận lực đấu tranh một lúc sâu, vậy mà thật sự mở mắt ra được.
“Ngươi tỉnh rồi.” Bên tai truyền đến âm thanh vui vẻ của một nữ tử trẻ tuổi, sau đó lại nghe nàng nói, “Mau đi báo cho lão phu nhân, vị công tử này tỉnh lại rồi.”
Liên Thành Cô Nguyệt chau mày, trong đầu thoắt hiện vô số mảnh kí ức rời rạc, rồi đột nhiên nhớ tới chuyện ngày đó, hắn lập tức xốc chăn lên muốn xuống giường, nhưng lại cảm thấy tay chân bủn rủn, nếu không phải gia đình bên cạnh nhanh tay thì hắn đã ngã nhào xuống đất rồi.
“Ngươi nằm xuống đã.” Nàng kia cũng bị giật mình, nhanh chóng giúp gia đinh đỡ hắn nằm xuống, “Ngâm trong biển quá lâu, hàn khí xâm nhập vào tận xương tủy, phải điều dưỡng cho tốt mới được.”
“Ở đây là đâu?” Liên Thành Cô Nguyệt khàn giọng hỏi.
“Lan Gia tiều.” Nữ tử nói, “Lúc thuyền buôn của chúng ta đi ngang qua chổ gần Tang Hồn Loan thì thấy ngươi đang hôn mê bất tỉnh bám vào ván gỗ, vì thế liền cứu ngươi lên, cả lão phu nhân cũng nói, bà chưa bao giờ gặp được ai có mạng lớn như ngươi đâu.”
(Chữ tiều trong Lan Gia tiều là bãi đá, san hô,… mình nghĩ chắc nó cũng là một dạng đảo > “Còn cứu được người nào khác không?” Liên Thành Cô Nguyệt nắm chặt ống tay áo của nàng, vội vàng nói, “Cũng là một nam tử khoảng hai mươi tuổi, mặc áo trắng.”
“Không có.” Nữ tử lắc đầu, “Chỉ thấy mình ngươi thôi.”
Liên Thành Cô Nguyệt nghe vậy ngã ngồi xuống giường, qua một hồi lâu cũng không mở miệng.
Nàng kia vừa phái tỳ nữ đi rót nước, vừa đỡ hắn ngồi dậy, dè dặt hỏi, “Ngươi gặp nan trên biển sao? Công tử áo trắng kia là bằng hữu của ngươi?”
“Là ám toán.” Giọng Liên Thành Cô Nguyệt khàn đi, nhớ lại ánh lửa tận trời ngày đó, cả người tựa như bị đao xé rách.
Thấy hắn như vậy, nữ tử cũng thức thời không hỏi nhiều nữa, đưa trà nóng lên để hắn nhuận cổ.
“Lão phu nhân.” Bên ngoài truyền đến tiếng của gia đinh, sau đó liền thấy một bà lão thái thái tóc bạc trắng đi tới, bà đeo châu ngọc đầy người, rất có phong thái của chủ mẫu nhà giàu.
“Lão phu nhân.” Nhưng người trong phòng cũng đồng loạt hành lễ.
“Tỉnh rồi sao”. Lão phu nhân ngồi trên ghế, kiểm tra mạch cho hắn, “Đúng là mạng lớn, vậy mà lại cứu được.”
“Y thuật của phu nhân nhà chúng ta rất cao minh, là người cứu sông ngươi đó.” Nàng kia ở bên cạnh nói.
Liên Thành Cô Nguyệt khẽ gật đầu, “Đa ta lão phu nhân.”
“Nhìn vết chai trên tay ngươi không giống là thương nhân, mà là người luyện võ mới đúng.” Lão phu nhân nói, “Sao lại một mình xuất hiện ở Tang Hồn Loan?”
“Ta vốn định đến Nhiễm Sương Đảo tìm Quỷ Thủ Thân Y.” Chắc vì đêm đó ngâm trong biển quá lâu nên môi của Liên Thành Cô Nguyệt trở nên khô nứt, nói thêm mẫy chữ mà cổ họng đã như bị lửa đốt.
“Đến Nhiễm Sương Đảo?” Lão phu nhân nghe vậy nhíu mày, “Vậy thì không nên đi về hướng này.”
Quả nhiên …… Vẻ mặt Liên Thành Cô Nguyệt khổ sở, kể sơ lại mọi chuyện.
“Khó trách.” Lão phu nhân nói, “Kẻ thù muốn giết ngươi sao?”
Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, “Ta không có kẻ thù ở đây, vậy nên mấy tên giả mạo kia chắc hẳn là đến vì phu nhân của ta.”
“Đám xấu xa kia lá gan cũng lớn thật, dám đến cả Tang Hồn Loan.” Nàng kia lẩm bẩm một hồi, đột nhiên hai mắt sáng lên, “Có khi nào là do đám điên kia làm không?”
“Ai cơ?” Liên Thành Cô Nguyệt truy hỏi.
Nữ tử nói, “Cái j mà Thanh Long Mãnh Hổ thất thập nhị cung?” Trong lòng Liên Thành Công Nguyệt chợt lóe lên một tia sáng.
“Đúng rồi đúng rồi, ủa mà sao ngươi biết.” Nàng kia kinh ngạc, sau đó lại nghi hoặc hỏi, “Phu nhân của ngươi có phải là người xưng là đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên, tên Ngâm Vô Sương không?”
“Là hắn.” Liên Thành Cô Nguyệt cũng bất chấp toàn thân vô lực, sốt ruột nói, “Cô nương còn biết gì nữa không?”
“Ngươi đừng gấp.” Nàng kia nhìn theo lão phu nhân, thấy bà khẽ gật đâu, mới tiếp tục nói, “Tang Hồn Loan là một eo biển chết ở Nam Hải, kỳ thật trước đây nó cũng không phải gọi như vậy, nhưng từ mấy năm trước nơi đó bắt đầu phủ đầy sương mù suốt ngày, thường xuyên có thuyền mất tích, về sau việc này truyền ra, thuyền buôn qua đây thà chấp nhận đi đường vòng cũng phải thay đổi tuyến đường, nơi đó cũng trở thành một chổ hoang vắng.”
“Thiên Sát Cung thì sao?” Liên Thành Cô Nguyệt truy hỏi, “Còn nữa, sao ngươi lại biết Ngâm Vô Sương?”
“Nhị thiếu gia trời sinh đã có thể phân biệt phương hướng trong sương mù, cho nên thuyền buôn nhà ta cũng không bị ảnh hưởng gì, vẫn tiếp tục đi bằng đường tắt gần Tang Hồn Loan.” Nữ tử nói, “Những tưởng nơi đó đã không còn bóng người qua lại, ai ngờ có lần lại gặp một con thuyền, trên đó có hơn mười nam tử mặc áo đen, trông có vẻ không được bình thường, vui vẻ ồn ào nói mình là Thiên Sát Cung gì đó, còn nói mình có võ công cao cường không sợ sương mù ở Tang Hồn Loan, muốn đến Trung Nguyên cầu hôn, cưới đệ nhất mỹ nhân Ngâm Vô Sương về.” Dừng lại một chút, nữ tử lại nói, “Lúc trước còn tưởng đệ nhất mỹ nhân là cô nương, sau này nhị thiếu gia lại nói đó là nam tử, cho nên chúng ta cũng nhớ rõ tên của hắn, hắn là phu nhân của ngươi sao?”
“Phải.” Liên Thành Cô Nguyệt ho khan, “Nơi này cách Tang Hồn Loan và Nhiễm Sương Đảo xa bao nhiêu?”
“Cách Tang Hông Loan khoảng năm sáu ngày đi thuyền.” Lão phu nhân nói, “Về phần Nhiễm Sương Đảo, không ai biết cụ thể ở đâu, ta chỉ có thể dự tính sơ lược, ước chứng nười lăm người sáu ngày.”
“Khi nào ta mới có thể khôi phục?” Liên Thành Cô Nguyệt lại hỏi.
“Ít nhất cũng phải hơn mười ngày.” Lão phu nhân nói, “Phải xua sạch hàn khí, bằng không sẽ để lại mầm bệnh.”
“Ta đợi không nổi.” Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, cố nén đau nhức khẩn cầu, “Xin lão phu nhân dùng biện pháp nhanh nhất để chữa trị, ta muốn đi tìm Vô Sương.”
“Nhanh nhất cung phải năm sáu ngày, cần gì nóng lòng nhất thời.” Lão phu nhân nói, “ Huống hồ cho dù có trị hết, ngươi cũng không nhất định có thể vào Tang Hồn Loan, hành tung của Thiên Sát Cung rất quỷ dị, không ai biết vị trí cụ thể rất cuộc ở đau.”
“Ta dẫn ngươi đi.” Lúc mọi người nói chuyện, lại có một năm tử trẻ tuổi từ ngoài cửa đi vào, bộ dáng nhìn khá giống thư sinh.
“Nhị thiếu gia.” Nàng kia chào hỏi.
“Ngươi sao?” Lão phu nhân nghe vậy nhíu mày.
“Mẫu thân.” Nam tử kia nói, “Chuyện đi đến cảng cá lần này con trùng hợp nghe được một tin, hắn là thiếu chủ của bộ tộc Liên Thành.”
“Thật sao?” Lão phu nhân nghe vậy kinh ngạc, nhìn Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ngươi là con trai của Thập Tam Nương?”
Liên Thành Cô Nguyệt ngạc nhiên, “Phu nhân biết mẫu thân ta sao?”
“Thật sao.” Nghe nhắc như vậy, lão phu nhân mới cảm thấy mi mục của nam tử trẻ tuổi trước mắt có chút quen thuộc, vì thế cười nói, “Biết thì có biết, nhưng đã là chuyện của hai ba mươi năm trước, sau này nàng mai danh ẩn tích, ta cũng gả đến Nam Hải, liền mất liên lạc.”
“Tang Hồn Loan cắn nuốt không ít thuyền buôn, ta cũng đã sớm muốn vào đó xem xét.” Nam tử kia nói, “Lần này vừa lúc đi cùng Liên Thành huynh, cũng tiện bề giúp đỡ bề giúp đỡ lẫn nhau.”
“Lão phu nhân.” Liên Thành Cô Nguyệt chịu đựng đau nhức, xoay người xuống giường định quỳ xuống, lại bị nâng dậy.
“Mà thôi, ta đồng ý với các ngươi, nhưng cần phải cẩn thận.” Lão phu nhân khẽ nhíu mày, nói với đứa con thứ hai, “Nghe những gì Liên Thành thiếu chủ nói vừa rồi thì đám người kia hẳn không đơn giản, không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Rồi lại nói với Liên Thành Cô Nguyệt, “Muốn ngươi đợi mấy ngày nữa sợ là không được rồi, ta sẽ nhanh chóng chữa khỏi cho ngươi, nhưng chỉ sợ phải chịu chút đau khổ.”
Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu nói cảm ơn, tuy ít nhiều cũng đã có hi vọng, nhưng trong lòng hắn vẫn trần ngập lo âu.
Nhị thiếu gia của Lan Gia tiều tên Lan Khê, là người cầm lái của thương đội Lan gia, cũng là nhân vật mấu chốt liên lạc giữa toàn đảo nhỏ này và thế giới bên ngoài.
Trước kia hắn thường xuyên nghe mẫu thân kể về chuyện năm xưa, cho nên cũng có chút ấn tượng với Thập Tam Nương, lúc đến làng chài nghe mấy người giang hồ nói Liên Thành Cô Nguyệt đang ở đây, còn đang nghĩ xem có nên đi bái phỏng hay không, sẵn tiện hỏi thăm tình hình gần đây của Thập Tam Nương rồi trở về kể lại với mẫu thân dỗ bà vui vẻ, nhưng về sau vì quá bận rộn nên đành từ bỏ. Chỉ là vạn vạn không ngờ tới, hai người lại dùng cách này để gặp mặt nhau.
Con thuyền đễn Nhiễm Sương Đảo kia rõ ràng có vấn đề, rất có thể thuyền phu thật sự đã bị hại. Lúc này Lan Khê liền phái một chiếc thuyền nhỏ đến gần Nhiễm Sương Đảo trước, hi vọng có cơ hội gặp được người trên đảo, cũng tiện đem việc này báo lại cho Quỷ Thủ Thần Y. Lão phu nhân thì một lòng trị thương cho Liên Thành Cô Nguyệt, hàn khí nhập xương vốn nên chậm rãi điều dưỡng, nhưng giờ vì quá cấp bách nên khổ sở phải tăng cao rấ nhiều. Ngâm mình trong nước thuốc nóng rát, Liên Thành Cô Nguyệt cắn chặt răng, trán toát mồ hôi lạnh, để lão phu nhân chậm rãi đâm ngân châm vào huyệt đạo, thầm mong có thể mau chóng khôi phục võ công, sớm mang y trở về bên cạnh.
Mà trong một hải đảo khác, sương mù âm u lan tràn bao phủ, mang theo từng trận tanh hôi của tảo biển, khiến người ta buồn nôn.
Trong một toàn trạch viện trống rỗng, hai tay Ngâm Vô Sương bị trói ra sau lưng cột chặt trên trụ sắt, tóc đen rối bời, hai mắt lạnh lẽo.
“Lại gặp mặt rồi.” Nam tử áo đen mang bộ mặt dữ tợn cười đến vô cùng xấu xí, kề sát vào ngấm nghía ngũ quan của y, “Hơn mười năm không gặp, ngươi quả thực không khiến ta thất vọng, càng ngày càng xinh đẹp.”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Trong giọng điệu của Ngâm Vô Sương chẳng có chút dao động nào, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Ngày ấy sau khi nghe được tiếng đánh nhau ở đầu thuyền, y liền biết có chuyện không hay, chỉ là còn chưa kịp ra ngoài, trong khoang thuyền đột nhiên tản ra một làn sương mù, dày đến mức cả mắt cũng mở không nổi, ngay sau đó thì bị một người đánh vào gáy, mất đi tri giác.
Lúc tỉnh lại thì đã bị trói ở đây, mà nam tử áo đen trước mặt, chính là đồ đệ mà năm xưa Thiên Đao Dẫn Hương mang đến Vô Tuyết Môn làm khách, Thiên Cơ Ngôn.
Tuy lúc ấy chỉ là một đứa bé, nhưng trong lòng y đã sinh ra phản cảm với hắn, chỉ cảm thấy trên người kẻ này luôn có khí tức hắc ám gần như cố chấp, không ngờ nhiều năm không gặp, hắn lại càng thêm điên rồ, càng không ngờ đến võ công hắn lại quỷ dị đến mức này.
“Gương mặt thật xinh đẹp……” Thiên Cơ Ngôn tựa như không hề nghe thấy lời y nói, chỉ chăm chú nhìn ý, miệng thì thào không biết đang nói cái gì, qua một lsuc lâu sau lại bứt tón rít gào, “Vì sao ngươi phải lên giường với hắn? Vì sao hả?” Sau khi nói xong lại cười ha hả đầy dữ tợn, “Nhưng mà không sao, hiện giờ chỉ sợ cả thi thể của hắn cũng bị tôm rỉa hết rồi, cả mảnh da cũng không còn.”
Giữa lúc tiếng cười âm trầm vang vọng, Ngâm Vô Sương nhìn tên điên trước mặt, chỉ thấy trong đầu trống rỗng, móng tay đâm thật sau vào lòng bàn tay, nhớ tới khoảng thời gian ấm áp của hai người ở làng chài, chỉ thấy tim tựa như bong ra thành từng phiến, máu tươi đầm đìa như đao cắt kiếm đâm.
“Ngươi khóc đi, sao ngươi lại không khóc?” Thiên Cơ Ngôn gào lên trước mặt y.
Đáy mắt Ngâm Vô Sương không nổi gió cũng chẳng gợn sóng, chỉ im lặng nhìn hắn. Trái tim đạm mạc hơn hai mươi năm lần đầu tiên dấy lên lửa giận – đời này kiếp này, y chưa bao giờ hận ai đến thế.
Nếu người yêu thương đã chôn thân đáy biển, vậy mình cũng sẽ không sống một mình trên cõi đời này, chỉ là trước đó, nợ nên đòi, thù nên trả, y sẽ không làm sót một phân một hào nào.
“Không khóc cũng tốt, nếu hai mắt sưng lên thì sẽ khó coi lắm.” Thiên Cơ Ngôn dùng ánh mắt si mê nhìn y, như đang thưởng thức một món trân bảo vô giá, “Mấy năm nay hành tẩu giang hồ, cũng gặp không ít mỹ nhân, nhưng không một ai có thể so sánh với người, Thẩm Thiên Lăng kia ta cũng đã thấy rồi, bộ dạng cũng không tệ, nhưng khí chất lại kém xa ngươi cả ngàn dặm, cho dù miễn cưỡng làm ra thì cũng không phải một món trân phẩm tuyệt thế.”
“Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?” Ngâm Vô Sương nhíu mày.
“Ta cho ngươi xem thứ này.” Thấy y hỏi, Thiên Cơ Ngôn lại cúi đầu bật cười, như sợ quấy rầy đến ai đó, chỉ chỉ vách tường bên trái.
Ngâm Vô Sương nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy được một mặt tường, chỉ là còn chưa kịp hỏi, vách tường kia đã chậm rãi di chuyển, lộ ra căn phòng phía sau, hoặc nên nói là ma thuật.
Trong phòng được khảm nạm vô số dạ minh châu, vì vậy dù không có cửa số, bên trong cũng rất sáng sủa. Chính giữa đặt một ghế quý phi, phía trên có ba nữ tử mỹ mạo đang nằm nghiêng người, cả ba đều có khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, quần áo cực kỳ hoa lệ, nhưng ai cũng không hề nhúc nhích, trong mắt chẳng có chút thần thái, biểu tình trên mặt cũng là vạn năm bất biến.
Nói họ là người, chi bằng nói là búp bê.
Mặc dù đã quen thấy sóng to gió lớn, nhưng một màn như vậy, vẫn khiến Ngâm Vô Sương không khỏi rùng mình.
“Đẹp không?” Thiên Cơ Ngôn ghé vào tai y cười như mà, “Đó là mỹ nhân ta tìm được mấy năm nay đó, tuy kém xa người nhưng cũng được xem là của hiếm, kỳ thật phải có đến tám người, đáng tiếc mấy cái sau vì không hun tốt nên không bảo tồn được lâu, cuối cùng thì chỉ còn nhiêu đó thôi,”
“Ngươi đồ điên này.” Ngâm Vô Sương nhìn hắn, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, y sẽ không tin tưởng, trên đời này lại có một kẻ phát điên đến mức này.
“Ta điên sao?” Thiên Cơ Ngôn cười to, “Lão già chết tiệt kia cũng nói như vậy đó, còn đòi trục suất ta khỏi sư môn, cho nên ta liền giết lão. Mấy thứ tốt đẹp này tất nhiên phải được bảo tồn vĩnh vieenc, bằng không gương mặt hoàn mỹ như vậy, qua vài chục năm liền già đi, đáng tiếc biết bao nhiêu.”
Nhìn gương mặt vặn vẹo đến biến hình của hắn, Ngâm Vô Sương chỉ thấy dạ dày sôi trào.
Chỉ tiếc một điều, ta không đoạt ngươi tới tay sớm hơn, vậy mà lại bị người khác phá thân.” Thiên Cơ Ngôn hung hăng xiết chặt nắm tay, nóng nảy đi vòng vòng trong phòng, lại chợt dừng lại bên cạnh y, “Nhưng cũng không sao, đến lúc đó, ta cam đoan sẽ tắm cho ngươi thật sạch sẽ, một chút mùi vị của nam nhân khác cũng sẽ không còn.”
“Cút.” Giọng của Ngâm Vô Sương lạnh như băng.
“Bảo ta cút?” Thiên Cơ Ngôn chậc chậc lắc đầu, “Nhưng ta muốn ở cạnh ngươi cả đời cơ, chờ khi ngươi không động đậy được nữa, ta còn phải giúp ngươi rửa mặt chải đầu thay quần áo mỗi ngày, sao có thể nói cút là cút được?”
Vách tường lại bị đóng lại, Thiên Cơ Ngôn cầm lấy một cái hộp ở bên cạnh, sau khi mở ra, một mùi hương liền xộc vào mũi, “Đây là Thấu cốt hương mà lão già kia làm ra, đến lúc chết lão cũng không chịu nói ra phối phương, nhưng có sao chứ, cũng chẳng hơn gì cái này.” Nói xong giơ tay lên, ném hộp hương kia ra ngoài cửa sổ.
“Ngươi chính là sư phụ của Lôi Dũng?” Ngâm Vô Sương nhíu mày.
“Không sai, chính là ta.” Thiên Cơ Ngôn nói, “Ta vốn không định thu hắn làm đồ đệ, nhưng về sau lại đổi ý, ngươi có biết vì sao không?”
Ngâm Vô Sương im lặng nhìn hắn.
“Bởi vì có một lầ ta đi ngang qua quán trà, vừa lúc nghe được có người đang nói đến ngươi và Liên Thành Cô Nguyệt.” Nói xong, ngữ điệu của Thiên Cơ Ngôn lại dữ tợn hơn mấy phần, “Tất cả mọi người đều nói các ngươi sắp thành thân, chỉ có Lôi Dũng, hắn giống như ta, cảm thấy trên đời này không ai xứng được với ngươi, cho nên ta mới thu hắn làm đồ đệ.”
Ngâm Vô Sương cười lạnh, “Nếu Lôi Dũng sớm biết có kết cục như hôm nay, chỉ sợ sẽ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.” Vốn chỉ là tiểu mao tặc, cho dù có bị bắt thì nhiều nhất cũng chỉ bị nhốt vài năm, nay lại thành giang dương đại đạo, quãng đời còn lại đều phải sống trong cảnh lưu đày khổ dịch, vậy mới thật là sống không bằng chết.
“Trền đời này không ai có thể xứng với ngươi.” Thiên Cơ Ngôn đi vòng quanh người y, “Ông trời đã sinh ra ngươi hoàn mỹ đến thế, vốn nên tự đắc một mình, niên hoa bất lão dung nhan bất diệt, vĩnh vieenc giữ lại bộ dang xinh đẹp thế này.”
Ngâm Vô Sương thầm lắc đầu, chán ghét đối với hắn cũng cao hơn một tầng.
Lúc trước khi gặp mặt, y chỉ biết người này có một loại theo đuổi gần như và phát bệnh với hai chữ “hoàn mỹ”, lại không ngờ cuối cùng hắn lại áp dụng biện pháp cực đoan thế này, hủy diệt tất cả để thành toàn chính hắn.
“Nhiều năm như vậy, ta quả thực không uổng công chờ ngươi.” Thiên Cơ Ngôn nói, “Chỉ sợ tìm khắp thế gian này, cũng không tìm được ai hoàn mỹ như ngươi vậy, nhất là đôi mắt.”
“Đôi mắt?” Ngâm Vô Sương cười lạnh, ánh mắt quét qua vách tường đã sớm khép lại.
“Ta chưa bao giờ thấy được đôi mắt nào vừa đen vừa sáng đến thế.” Thiên Cơ Ngôn hai mắt si mê, như đã thấy được tác phẩm hoàn mỹ nhất cuộc đời này, nghĩ nghĩ lại nản lòng, “Chỉ là đến giờ ta còn chưa nghĩ ra cách nào có thể bảo tồn thần thái trong ánh mắt.” Những con búp bê đó dù có chế thành hoàn chỉnh đến đâu thì trong ánh mắt vẫn chỉ có một mảnh tro tàn, dù sửa thế nào cũng không sửa được.
“Bởi vì mắt liền tâm.” Ngâm Vô Sương lạnh lùng nhùn hắn, “Tâm chết, đôi mắt cũng sẽ chết theo.”
“Không đâu.” Thiên Cơ Ngôn lắc đầu, cắn răng nói, “Đôi mắt của ngươi đẹp như vậy, ta nhất định sẽ nghĩ cách bảo tồn lại.”
“Vậy ngươi cứ chờ xem.” Ngâm Vô Sương dời mắt, không muốn đối diện với hắn.
“Gần nhất mưa dầm hơi nhiều, không thích hợp khởi công.” Thiên Cơ Ngôn si ngốc nói, “Nhưng cũng không cần vồi, trước đó, ngươi còn phải được xông trong Thực cốt hương một thời gian, hơn mười ngày sau, mỗi một khúc xương của ngươi đều sẽ tản ra một loại kỳ hương, da cũng càng ngày càng trong suốt.” Một cái hộp được lấy ra, sau khi mở ra thì thất bên trong có một thứ gì đó nhìn như viên gạch, “Đây chính là Thực cốt hương, khác với Thấu cốt hương mà lào già kia làm ra, khi xông lên thì không có bất cứ mùi vị gì, nhưng lại có thể thật sự thấm vào trong xương cốt, ta vốn định hạ vào người ngươi rồi, nhưng đáng tiếc lại có vẻ không thành.” Lúc nói lại hàm chứa đầy ý tiếc tiếc nuối.
“Phòng huân hương đang được chuẩn bị, qua hai ba canh giờ nữa là ngươi có thể đi vào rôi.” Thiên Cơ Ngôn nói nhỏ, “Ngươi yên tâm, trong Thực cốt hương có khói mê, ngươi sẽ ngủ rất sâu, dù ta có làm gì ngươi cũng sẽ không thấy đau.”
Ngâm Vô Sương nhìn như không hề thay đổi sắc mặt, nhưng trong đầu lại nhanh chóng xoay chuyển.
“Gương mặt đẹp thế này, sắp sửa vĩnh sinh rồi.” Nói rồi, Thiên Cơ Ngôn hưng phấn đến mức cả âm thanh cũng đang phát run, muốn chạm vào y rồi lại thu tay lại, như sợ sẽ làm nát ngọc lưu ly, ở trong phòng vui vẻ đi quanh mấy vòng, rồi lại mở ra một cái hòm lớn, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, từng hàng đao nhỏ và ngân châm phát ra ánh sáng chói mắt.
“Đây chính là công cụ của ta.” Thiên Cơ Ngôn giơ cái hòm cho y xem. “Đến lúc đó chúng nó sẽ du tẩu dưới da ngươi, loại bỏ những bộ phận không cần thiết, sau đó thì nhồi thuốc vào.” Giộng điệu của hắn vô cùng bình thản, phảng phất như đang giới thiệu một món ăn ngon mà không phải một hành vì ma quỷ cực kỳ khủng bố nọ.
Mà có lẽ trong thế giới của hắn, những việc đó quả thật như một món ăn ngon lơ lửng trước mắt.
Tay chân bị hàn thiết khóa chặt, khí tức cũng có chút hỗn loạn, hắn là bị hạ hóa công tán. Dựa vào nội lực của mình, muốn hoàn toàn bức ra cũng không phải không thể, nhưng ít nhất cũng phải mất ba ngày, mà theo những lời hắn vừa nói, nhiều nhất là sau ba canh giờ nữa mình sẽ bị đưa đến căn phòng tràn ngập khói mê kia.
Ngâm Vô Sương nhíu mày, thừa dịp hắn thưởng thức bộ công cụ kia liền nhanh chóng quan sát xung quanh.
Bên cạnh trụ sắt có một đoạn lan can khá gồ ghề, chắc là lúc đổ đá quên mài nhẵn, ở phía ngoài trơn nhẵn lại lộ ra một đầu nhọn, có vẻ rất sắc bén.
Ngâm Vô Sương tính thử khoảng cách, sau đó cắn răng, nghiêng người qua cọ mạnh sườn mặt lên đó.
Nghe được động tĩnh phía này, Thiên Cơ Ngôn chợt quay đầu lại, sau khi thấy rõ hành động của y liền đại kinh thất sắc, nhanh chóng chạy tới muốn ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.
Tuy nói đầu nhọn rất nhơ, lại cũng đủ để lưu lại một vét sẹo dài hai tấc trên mặt, hơn nữa Ngâm Vô Sương gần như liều mạng muốn hủy dung nhan của mình, cho nên ra tay chẳng chút lưu tình, máu tươi không ngừng trào ra từ vết thương, chớp mắt đã nhiễm đỏ nửa bên mặt.
“Sao ngươi dám!!!” Thiên Cơ Ngôn thét rống lến, cả người đều lâm vào điên cuồng, giơ tay lên muốn đánh y, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt băng lãnh của y liền cương cứng lại, đánh phát tiết lauwr giận lên lan can gần đó, song quyền không ngừng đánh lên, tiếng đùng đùng vang lên không dứt, chỉ trong chớp mắt, lan can kia đã bị đánh thành một đống phế tích.
Ngâm Vô Sương thầm tính toán, nhìn căn cơ võ công của hắn, chỉ sợ cho dù mình không trúng độc thì cũng không nhất định đanh thắng được đối phương. Tuy Thiên Đao Dẫn Hương năm xưa cũng là cao thủ, nhưng lại càng say mê với việc điêu khắc và chế hương hơn, nếu thật sự luận về tu vi võ học, chỉ sợ cả một nửa của y cũng không bằng.
Chiêu thức và con đường như thế, tuyệt đối không phải do Thiên Đao Dẫn Hương dạy ra, mà giống như đã luyện một loại công phu tà môn gì đó, cho nên mới có thể tăng mạnh công lwucj trong khoảng thời gian ngắn.
Thiên Cơ Ngôn ở trong phòng nóng mảy đập đồ một hồi, mới nhớ ra mình hẳn là nên xử lí vết thương trên mặt cho y trước, vì thế gần như là lảo đảo bò lết ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau đã ôm một hòm thuốc chạy vào, tay chân luống cuống cầm máu giúp y, miệng lẩm bẩm, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cả người đều như phát điên.
“Ngươi là của ta, là của ta.” Thiên Cơ Ngôn tựa như trúng tà mà lặp lại hết lần này đến lần khác, giúp y lau hết vết máu trên mặt y xong lại tỉ mỉ bôi thuốc, sau đó lại dùng dây thừng trói chặt y lại, sau khi chắc chắn y không động đậy được nữa, mới đầu đầy mồ hôi thở phào một hơi.
Ngâm Vô Sương nhắm mắt lại, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi.
Miệng vết thương này, tốt nhất nên để lại sẹo, dù không được đi nữa thì cũng phải năm ngày mới có thể hồi phục như cũ, mà năm ngày này, đã đủ để mình bức hết độc ra.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông, Thiên Cơ Ngôn cảnh giác vểnh tau, gương mặt cũng vì nóng nảy mà trở nên âm trầm, quay đầu đi ra noài xem xét.
Hết
Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San