"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 212
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 678 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:53:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 145: Chuyện Gì Cũng Phải Làm Từng Bước Một!
dit: Spum-chan
Beta: Kaze
Theo lời đội tiên phong đi vào sa mạc ngày đó, khói mê đám Binh lính Diêm La kia phun ra chính là có mùi như đốt da trâu. Mộ Hàn Dạ nói, “Còn nhớ nguồn nước đó ở đâu không?”
“Không nhớ.” Tạ Kim lắc đầu, “Ở trong sa mạc toàn đi lung tung, sao còn tâm trí ghi nhớ mấy việc đó, cũng không phải muốn đến lần thứ hai a.”
“Vậy từ biên cảnh đến Thành Lạc Nhật, đi khoảng mấy ngày?” Mộ Hàn Dạ lại hỏi.
“Chừng bảy tám ngày.” Tạ Kim nói, “Nhưng trong lúc đó có khi vì bão cát quá lớn, cho nên phải trì hoãn một hai ngày.”
Mộ Hàn Dạ gật đầu, những vấn đề khác cũng không nhiều.
“Nhị thúc ta không sao chứ?” Trước khi rời đi, Tạ Tiểu Dương đuổi theo hỏi.
“Không đâu.” Thẩm Thiên Lăng xoa xoa đầu nó, “Ngươi ngoan ngoãn ở trong này, nghe theo đại phu là được.”
“Dạ.” Tạ Tiểu Dương gật gật đầu, nhìn theo mọi người ra y quán.
Sau khi trở lại phủ An Bình Vương, Mộ Hàn Dạ trải bản đồ trên bàn, dùng mực đỏ vẽ một vòng tròn, “Có thể trong vòng sáu bảy ngày, từ chợ biên cảnh La Sát quốc tới Thành Lạc Nhật, chỉ có thể đi qua từ chỗ này.”
“Mấy cái vòng này là gì?” Tần Thiếu Vũ chỉ vào bản đồ hỏi.
“Là ốc đảo trong sa mạc.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng tùy theo hướng gió và hướng cát chảy, mọi lúc đều có thể biến mất hoặc lại xuất hiện lần nữa, không thể tìm được nơi cố định.”
“Nếu lời Tạ Kim là thật, vậy cái gọi là Binh lính Diêm La kia cũng sẽ hoạt động trong khu vực này.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bằng không khói độc kia cũng sẽ không thể kéo dài.” Dù sao trong đại mạc lúc nào cũng có thể bị bão cát quét qua, đừng nói là khói độc, cho dù là một con trâu, không chừng cũng sẽ bị thổi bay mất.
“Thổ phỉ nói tiếng Hán, người của Chu Giác sao?” Thẩm Thiên Lăng đoán.
Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Bằng không có thổ phỉ Sở quốc nào, chịu từ ngàn dặm xa xôi chạy tới cướp bóc La Sát quốc, cũng đâu phải nhà giàu rửng mỡ. “Càng đừng nói là còn muốn gặp La Sát Vương.
“Vậy tiếp theo phải làm thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Mộ Hàn Dạ khóe miệng giương lên, “Trước phải bắt hai tên đến hỏi chuyện đã.”
Thẩm Thiên Lăng sắc mặt khó hiểu.
“Nếu đám thổ phỉ này nói muốn gặp La Sát Vương, tất nhiên phải có tổ chức, không thể chỉ là một hai tên lâu la lẻ tẻ.” Tần Thiếu Vũ giải thích, “Ý của Mộ huynh là, Chu Giác rất có khả năng đã phái một nhánh quân đội đến La Sát quốc trước, nếu có thể bắt vài tên trở về, vậy thì thật quá tốt, ít nhất có thể biết được tiếp theo Chu Giác định làm gì.”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Nếu thuận lợi, vậy thì rất tốt. Nhưng phải trà trộn vào La Sát quốc bắt người, chỉ sợ cũng không dễ dàng nhỉ?”
“Ta định phái ảnh vệ cải trang thành thương nhân, cùng Diêm lão nhị đến La Sát quốc lần nữa.” Mộ Hàn Dạ nói, “Vừa lúc mượn danh đến bàn vụ buôn bán thuốc phiện với Môn Sa Khắc, cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.”
“Ngoại trừ ảnh vệ, còn hai người có thể đi.” Tần Thiếu Vũ nói.
“Tần huynh cũng muốn đi?” Tâm tình Mộ Hàn Dạ cực tốt, đưa tay vỗ vai hắn, “Đúng là huynh đệ tốt.”
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Mộ huynh suy nghĩ nhiều, ta hoàn toàn không định đi.”
Mộ Hàn Dạ: …
“Diêu Khiêm và Phạm Nghiêm?” Thẩm Thiên Lăng đoán.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhéo nhéo mặt y, “Đã nói chỉ có Lăng nhi hiểu ta mà.”
“Vậy cũng tốt.” Mộ Hàn Dạ ai đến cũng không cự tuyệt —— tóm lại chỉ cần có người của Truy Ảnh Cung đi cùng, thì mình đều xem như có lời, hoàn toàn không có lý do gì để cự tuyệt!
“Phạm Nghiêm võ công cao cường, Diêu Khiêm tâm tư kín đáo, có hai người bọn họ ở đó, cho dù thương đội không chiếm được tiện nghi, ít nhất cũng sẽ không thiệt thòi lớn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta sẽ lập tức phái ám vệ đi truyền tin, ra roi thúc ngựa, ước chừng nay mai sẽ đến.”
Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Lần này làm phiền Tần huynh.”
“Khách khí.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Đợi sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Mộ huynh cứ từ từ bù lại tổn thất cho ta.”
Thẩm tiểu thụ nghe vậy rất 囧囧, vào lúc này chẳng phải nên nói mấy câu như “Huynh đệ tốt phải nói nghĩa khí, đây là việc ra phải làm” gì đó sao, chủ động đòi đền bù tổn thất gì đó, nam nhân của y quả là da mặt dày.
Mộ Hàn Dạ cười sang sảng, “Tần huynh khỏi hi vọng, đòi tiền không có, có ta cũng không đưa.”
Hoàng Đại Tiên bóp trán.
Thẩm Thiên Lăng: …
Da mặt tên này cũng không mỏng bao nhiêu a.
Đã nói đúng là hồ bằng cẩu hữu mà.
“Phía vương thúc phải làm thế nào?” Đợi đến khi Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng rời đi, Hoàng Đại Tiên mới vừa rót trà vừa hỏi.
“Nếu người trong đại trướng thật sự là giả, ngươi cảm thấy mục đích của hắn là gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Lá thư A Diễm đưa tới lúc trước, chỉ đề ra hai yêu cầu.” Hoàng Đại Tiên nói, “Một là để ta tới Thành Lạc Nhật chiêm tinh, hai là muốn một đội binh tinh nhuệ, cùng vào đại mạc tìm hiểu nguyên do.”
Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Nếu ta đồng ý yêu cầu của hắn thì sao?”
Hoàng Đại Tiên nhíu mày, “Ý của ngươi là…”
“Quan hệ của ta và Vương thúc luôn rất tốt, yêu cầu ông đề ra, chưa chắc ta sẽ không đồng ý.” Mộ Hàn Dạ nói, “Mà nếu làm như ý hắn, có lẽ giờ ngươi đã sớm rơi vào hiểm cảnh trong sa mạc, vậy nói xem ta đây phải làm thế nào?”
“Cho nên mục đích cuối cùng của hắn, là dẫn dụ ngươi vào đại mạc?” Hoàng Đại Tiên tỉnh ngộ.
Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Đây là suy đoán hợp lý nhất.”
“Hiện giờ nếu ngươi đã nhìn thấu âm mưu của hắn, vậy chắc cũng không còn vấn đề gì lớn.” Hoàng Đại Tiên nói đúng chỗ, “Điều duy nhất cần xác nhận, chính là người ngồi trong trướng chủ soái rốt cuộc là ai, nếu thật là có người giả mạo, vậy Vương thúc chân chính đang ở đâu.”
“Đi thôi.” Mộ Hàn Dạ kéo hắn ra ngoài, “Là thật hay giả, thử một lần sẽ biết.”
“Nhưng hình như hắn vẫn không định nói chuyện.” Hoàng Đại Tiên nhắc nhở.
“Thì sao.” Mộ Hàn Dạ nhếch khóe miệng, “Không nói được, nhưng vẫn có thể nghe. Trừ phi hắn triệt để giả ngây giả dại, nếu không thì vẫn có biện pháp.”
Trong trướng chủ soái, An Bình Vương đang lật xem binh thư, đột nhiên nghe thông báo Mộ Hàn Dạ đến đây, vì thế vội vàng ra ngoài nghênh đón.
“Vương thúc không cần đa lễ.” Vẻ mặt Mộ Hàn Dạ có chút lo âu.
An Bình Vương vẫn không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt rõ ràng đang hỏi hắn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Vương thúc có còn nhớ công chúa Đạt Trát không?” Mộ Hàn Dạ đi vào trong trướng, “Con gái lớn nhà A Kì Lực.”
An Bình Vương đề bút, viết xuống trên giấy “Xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Đại Tiên thầm lắc đầu, không nói nhớ cũng không nói không nhớ, chỉ hỏi xảy ra chuyện gì, đúng là khôn khéo.
“Vừa nhận được thư của mẫu hậu, nói A Kì Lực lại đưa tới một lá thư, đòi gả Đạt Trát cho A Diễm, nói dù không làm chính thất, thì làm tiểu thiếp cũng được.” Mộ Hàn Dạ hỏi, “Vương thúc thấy thế nào?”
An Bình Vương lại viết lên giấy —— A Diễm cảm thấy thế nào?
“Tất nhiên là không chịu việc này còn cần phải hỏi sao.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “A Diễm đã thấy qua nhiều mỹ nhân, Đạt Trát nhan sắc bình thường, sao có thể lọt vào mắt hắn. Chỉ là Vương thúc cũng biết rõ, thế lực của A Kì Lực ở thảo nguyên phương Bắc cực kỳ rộng lớn, Đạt Trát tuy chỉ là con gái của thê thiếp, nhưng gả cho A Diễm làm thiếp cũng không phải không xứng. Đối phương đã có thành ý như thế, nếu chúng ta cự tuyệt, chỉ sợ thương lộ sau này sẽ không dễ đi a.”
An Bình Vương nhíu mày, hiển nhiên là lâm vào trầm tư.
“Vương thúc.” Mộ Hàn Dạ rất là có thành ý, có tư thế không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
Sau một lúc lâu, An Bình Vương rốt cục gật đầu, viết lên trên giấy —— đại cục làm trọng, hết thảy tùy Vương Thượng định đoạt.
“Không thì ta gọi A Diễm đến đây?” Mộ Hàn Dạ lại nói, “A Diễm từ nhỏ đã bị thẩm nương chiều hư, chỉ sợ có thêm mẫu hậu, cũng chưa chắc có thể khuyên nổi hắn. Dù Vương thúc không thể nói chuyện, nhưng A Diễm cũng sẽ nghe lời người nhiều hơn.”
An Bình Vương gật đầu, cũng không có nhiều ý kiến.
“Vậy thì rất tốt, Vương thúc nghỉ ngơi thêm đi, chúng ta không quấy rầy nữa.” Mộ Hàn Dạ định dẫn Hoàng Đại Tiên đi, lại bị An Bình Vương giữ chặt, trên giấy viết —— Vương Thượng thấy chuyện có quỷ trong đại mạc thế nào?
“Ta đã hỏi qua đội tiên phong, đúng là có chút kỳ quái.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng về chuyện quỷ thần, còn phải để Tiểu Viễn làm phép mới biết được chính xác.”
Hoàng Đại Tiên: …
An Bình Vương gật đầu, dùng khẩu hình nói, “Cũng được.”
Mộ Hàn Dạ cười cười, dẫn Hoàng Đại Tiên ra khỏi phòng. Trên đường đi ánh mắt dần lạnh xuống, đợi đến khi về phòng, đã tràn ngập vẻ lo lắng.
“Có vấn đề?” Hoàng Đại Tiên vào cửa liền hỏi.
“Hoặc là hồ đồ, hoặc là giả mạo, ngươi cảm thấy là loại nào?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Không thể là hồ đồ.” Hoàng Đại Tiên lắc đầu.
“Không sai.” Mộ Hàn Dạ nói, “Cho nên hắn là hàng giả.”
“Vì sao?” Hoàng Đại Tiên nói, “Chuyện công chúa Đạt Trát là bịa ra sao?”
“Là thật.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nếu bịa ra một lời nói dối, lỡ như Vương thúc vẫn chưa bị đánh tráo, chỉ bị Chu Giác tạm thời mê hoặc, chẳng phải là sẽ biết ta đã nhận ra điểm khác thường sao, làm vậy ngược lại còn đánh cỏ động rắn.”
Hoàng Đại Tiên nhíu mày, “Vậy sao ngươi lại chắc chắn như thế?”
“Bộ tộc phương Bắc vẫn luôn muốn đưa người sang liên minh với Thất tuyệt quốc, lúc trước là muốn đem Đạt Trát gả cho ta.” Mộ Hàn Dạ nói.
Hoàng Đại Tiên: …
“Lúc đó ta còn chưa gặp ngươi, nhưng cũng không muốn cưới nàng, vì thế nói thành A Diễm cũng không sai.” Mộ Hàn Dạ dõng dạc.
Hoàng Đại Tiên nghẹn lời nhìn hắn, mình không muốn thành thân liền giao cho đệ đệ, loại ca ca này cũng không tốt được chỗ nào a.
“Đạt Trát tính cách có tiếng mạnh mẽ, dung mạo cũng không thể xưng được với tuyệt sắc, tất nhiên A Diễm sẽ không chịu.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng Vương thúc lại rất thích, cảm thấy nếu A Diễm cưới nàng, không chừng có thể hết lêu lỏng, về với chính đạo. Đáng tiếc cuối cùng vẫn không qua nổi các thẩm nương của A Diễm, tâm không cam lòng không nguyện cự tuyệt cửa hôn nhân này, nhưng trong lòng vẫn luôn tiếc nuối, mỗi lần đoàn tụ với người nhà đều đem chuyện này ra nói.”
“Cho nên nếu hắn là An Bình Vương thật, lúc nãy khi nghe nói phía thảo nguyên vẫn chưa hết hy vọng, còn muốn gả người tới, thì nên không cần nghĩ ngợi mà lập tức đồng ý, nói không chừng còn mừng rỡ như điên. Dứt khoát không thể bình tĩnh như lúc này?” Hoàng Đại Tiên hiểu ra.
Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Hơn nữa trên mu bàn tay Vương thúc có một vết sẹo, mới vừa ta nhân cơ hội nhìn thử, tuy trên tay người trong trướng cũng có, nhưng hình dạng lại không mấy giống nhau.”
Hoàng Đại Tiên thầm kinh ngạc, ngày thường đã quen thấy hắn bừa bãi tùy tiện, không ngờ cũng sẽ có lúc thận trọng như thế.
“Tiếp theo phải làm thế nào?” Đáy mắt Hoàng Đại Tiên có chút lo lắng, có một câu không hỏi ra được. Nếu người trong trướng kia là giả, vậy An Bình Vương chân chính có thể đã gặp bất trắc hay không?
“Không đâu.” Mộ Hàn Dạ nhìn ra tâm tư của hắn, lắc đầu nói, “Vương thúc không sao đâu.” Như là an ủi hắn, càng như đang an ủi chính mình.
“Ừ.” Hoàng Đại Tiên nói, “An Bình Vương đối với Thất Tuyệt quốc mà nói, có địa vị rất quan trọng. Cho dù Chu Giác thật sự bày mưu bắt cóc ông, thì cũng phải hầu hạ ăn uống thật tốt. Một là không chừng sau này sẽ có chỗ hữu dụng, hai là cũng tự chừa đường lui cho mình.”
Mộ Hàn Dạ cười cười, “Thật biết nói đạo lý.”
“Ăn ngay nói thật mà thôi, ta hiểu Chu Giác hơn ngươi mà.” Hoàng Đại Tiên nói, “Hắn nhát như chuột, quen thói đi một bước xem ba bước, bất cứ lúc nào cũng sẽ không đẩy mình vào tuyệt cảnh.”
“Ta sẽ phái ảnh vệ đi điều tra trước.” Mộ Hàn Dạ nói, “Bốn phía Thành Lạc Nhật đều là đại mạc mờ mịt, hơn nữa lúc nào cũng có thể gặp phải quân binh ở biên cảnh Thất Tuyệt quốc, lén chuyển người đi sẽ không dễ dàng. Nếu Vương thúc thật sự bị bắt, có tám chín phần là còn ở trong thành.”
Hoàng Đại Tiên gật đầu, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương cho hắn.
Mấy ngày kế tiếp, ảnh vệ Thất Tuyệt quốc âm thầm đi quanh một vòng trong thành, lại vẫn không tìm được tung tích của An Bình Vương. Ám vệ Truy Ảnh Cung thì đưa đội tiên phong và chú cháu Tạ Kim trở về Vương Thành tìm Thái y chữa trị, lại đi giao thư cho Diêu Khiêm và Phạm đường chủ, nhờ hai người bọn họ đi tìm Diêm lão nhị, cùng bàn bạc chuyện giả trang thành thương đội lẫn vào La Sát quốc, đồng thời dùng bồ câu đưa tin cho Diệp Cẩn, cũng muốn hỏi rõ xem đó rốt cuộc là độc dược gì. Mộ Liệt Diễm cũng cùng ám vệ trở về Thành Lạc Nhật, một là vì quan tâm phụ thân, hai cũng là bởi vì… muốn thấy Thẩm Thiên Lăng nhiều hơn.
Trong lòng biết rõ quan hệ của y và Tần Thiếu Vũ, nên Mộ Liệt Diễm cũng không có bao nhiêu vọng tưởng, chỉ là trong lòng rất thích, mong có thể gặp y thêm mấy lần cũng tốt lắm rồi. Nhưng Tần cung chủ hiển nhiên sẽ không quản hắn rốt cuộc là muốn nhìn hay muốn làm cái gì khác, vốn đã ít khi để Thẩm Thiên Lăng ra ngoài, giờ lại càng hận không thể nhốt hắn ở nhà cả ngày, sợ bị người khác nhìn thấy.
Nam nhân của y thật là biến thái mà… Thẩm tiểu thụ vô cùng cảm khái!
Nhưng dù trong lòng có chút ít kháng nghị, nhưng dù sao hiện tại cũng không phải lúc gây chuyện. Huống hồ trong Thành Lạc Nhật ngoại trừ nhà bằng đá đen thì cũng chỉ có đường bằng đá đi, không có gì để ngắm, cho nên miễn cưỡng xem như nghe lời, mỗi ngày đọc sách pha trà, rồi lại cùng Hoàng Đại Tiên tán gẫu, ngày cũng thanh thản mà trôi.
Đương nhiên nếu tên lưu manh nào đó có thể cách xa ra một chút, thì càng thanh thản hơn.
“Ngươi buông con ra!” Thẩm Thiên Lăng lòng đầy căm phẫn.
“Không.” Tần Thiếu Vũ hoàn toàn cự tuyệt.
“Chíp!” Hai móng vuốt Cục Bông quấn lại một chỗ, bị cha nó xách lơ lửng giữa không trung, mắt đậu đen sáng long lanh —— đây là muốn chơi ném cao cao sao!
Thật là vô cùng sảng khoái.
“Ma Giáo cũng không đê tiện bằng ngươi đó!” Thẩm tiểu thụ giận dữ.
“Không sai.” Tần cung chủ rất là tự hào.
Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng, da mặt mỏng chút đi được không.
“Hoặc là vén áo lên cho ta hôn bụng, hoặc là ta ném con ra ngoài.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không cho chọn cái khác.” Rất là lãnh khốc vô tình.
Thẩm Thiên Lăng rất muốn đập đầu hắn.
Tần cung chủ không hề nhúc nhích.
“Vậy ngươi ném con ra ngoài đi.” Thẩm Thiên Lăng cam chịu, “Dù sao cũng không phải chưa từng bị ném.” Chắc đã sớm quen rồi.
Cục Bông khoái trá xòe ra hai cánh, biểu tình thật đáng yêu.
Giây tiếp theo, liền bị cha nó ném ra ngoài.
Một giây sau đó, nương nó liền bị cha nó ôm lên giường.
Ám vệ vừa vô cùng đau đớn, vừa thay hai người đóng lại cửa sổ.
Ban ngày ban mặt, còn được không a.
“Đứng lên!” Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.
“Không.” Tần Thiếu Vũ vói tay vào quần y, “Cho ta sờ mông chút đi, dù sao cũng không có gì để làm.”
Thẩm Thiên Lăng choáng đầu hoa mắt, vừa vô lực lại vừa tức giận.
“Mềm.” Tần cung chủ miêu tả chi tiết cảm xúc trên tay.
Lỗ tai Thẩm tiểu thụ đỏ lên, mềm cái đầu ngươi!
“Lăng nhi Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ hôn đến hôn y bên tai y, tỏ rõ ý đồ.
Không thể đợi đến buổi tối sao… Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, lập tức cảm thấy có một con chó to đang liềm liếm mình, từ môi trượt đến cổ, cuối cùng cọ cọ trên xương quai xanh.
Thẩm Thiên Lăng nhận mệnh, nhắm mắt lại chờ bước tiếp theo.
Một lúc lâu sau Tần Thiếu Vũ vẫn không hề nhúc nhích.
“Hửm?” Thẩm Thiên Lăng buồn bực mở mắt ra, hiệu suất không đúng nha thiếu hiệp. Nếu đổi là bình thường, lúc này hắn phải dừng ở bụng mới đúng!
“Vừa rồi ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng thành thành thật thật nói, “Nghe ngươi thở dốc á.” Lưu manh.
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Hỏi thật ngươi có, có nghe tiếng đàn không?”
“Tiếng đàn?” Thẩm Thiên Lăng vểnh tai, tỉ mỉ lắng nghe nửa ngày, “Không có, ngươi có nghe lầm hay không?” Dù sao nơi này cũng là quân doanh, sao lại có tà âm như thế.
Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, lại lắng nghe một hồi, cảm thấy hình như đúng là không có âm thanh gì cả. Vì thế tiếp tục giở trò lưu manh, đưa tay ấn ấn điểm nhỏ trước ngực y.
Thẩm Thiên Lăng kéo cái chăn ở bên cạnh, lừa mình dối người che mặt lại, mặc cho hắn vừa cắn vừa liếm trên ngực mình, thật muốn lẩm bẩm.
Nhưng không đợi y kịp lẩm bẩm, Tần Thiếu Vũ lại bất động rồi.
Thiếu hiệp ngươi đừng như vậy chứ a! Thẩm tiểu thụ vô cùng không hài lòng, phục vụ không chuyên nghiệp chút nào, nhất định không kiếm được tiền.
“Ngươi thật sự không nghe được sao?” Tần Thiếu Vũ lại hỏi.
“Tiếng đàn?” Thẩm Thiên Lăng vẫn lắc đầu, “Thật sự không có, cũng không thể có được, có phải gần đây ngươi quá mệt mỏi rồi không?” Lãng tai gì đó.
Giữa mày Tần Thiếu Vũ vẫn có chút nghi ngờ, đơn giản ngồi dậy tiếp tục ngưng thần lắng nghe.
Thẩm Thiên Lăng y phục bất chỉnh phong tình vạn chủng nằm trên giường, trong lòng rất 囧, bởi vì nam nhân của y đang khoác áo không nói một tiếng, biểu tình hình như có chút phiền muộn.
Vì thế làm diễn viên chuyên nghiệp, trong đầu Thẩm tiểu thụ bỗng lóe lên câu quảng cáo của bệnh viện nam khoa ở kiếp trước —— áp lực suy thận thường niên, khiến lão Tần không dậy nổi trước mặt thê tử.
Hình ảnh đúng là rất giống a!
Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San