Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 212
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 678 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:53:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 103: Không Bằng Nhân Cơ Hội Làm Thêm Chút Chuyện!
dit: Spum-chan
Beta: Kaze
Đêm phương Bắc tới sớm, chưa chờ mọi người xuống được núi, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt, gió Bắc xuyên qua khe núi, phát ra âm thanh vù vù.
Toàn thân Thẩm Thiên Lăng đều bị áo choàng bọc kín, chỉ lộ ra hai con mắt bên ngoài.
“Có lạnh không?” Vậy mà Tần Thiếu Vũ vẫn còn không yên lòng.
“Nóng chết.” Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.
“Sao lại nóng được.” Tần Thiếu Vũ sờ sờ mặt y.
“Sao không thể chứ.” Diệp Cẩn ở một bên nói, “Trên người mang theo noãn ngọc, trước khi xuất phát đã uống một chén thuốc giữ nhiệt, hiện tại còn bị ngươi bọc thành bánh bao, không nóng mới là lạ.”
“Sắp không thở nổi rồi.” Thẩm Thiên Lăng giật nhẹ áo, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, đành phải cởi bớt một ít áo choàng.
“Ngươi thật sự cảm thấy ta như vầy thích hợp đi mật thám sao?” Thẩm Thiên Lăng khó khăn đưa bàn tay ra, “Đường còn đi không được.”
“Ngươi không cần đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta ôm ngươi.”
Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng rất là phức tạp.
“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu hắn.
“Cảm thấy giống như ngươi đang ôm một cái chăn mật thám.” Thẩm tiểu thụ nói lời thật tâm, “Có chút não tàn.”
“Phụt.” Diệp Cẩn bật cười.
“Nói thật, không bằng để ta với Tiểu Cẩn đi xem xét trước.” Thẩm Thiên Phong nói, “Dù sao còn chưa rõ tình huống bên trong, vạn nhất có cơ quan, nhiều người sẽ khó tránh khỏi đánh cỏ động rắn.”
“Cũng được.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Chúng ta đến trạm dịch đợi tin tức trước, các ngươi đi đường cẩn thận.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, mang theo Diệp Cẩn đi về phía sơn thôn. Tần Thiếu Vũ thì ôm lấy Thẩm Thiên Lăng, thi triển khinh công đi về phía trạm dịch.
“Đại ca bọn họ có thể nguy hiểm hay không?” Sau khi đến nơi, Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng.
“Tất nhiên sẽ không, cho dù toàn bộ sơn thôn toàn là quân đội của Chu Giác, thì đối với Thiên Phong mà nói cũng không tính là vấn đề, huống chi còn có Diệp Cẩn ở, không sao đâu.” Tần Thiếu Vũ giúp cởi áo choàng, “Đúng là đầu mồ hôi, ngày mai cho ngươi mặc ít một chút.”
“Đâu chỉ thế.” Thẩm Thiên Lăng móc ra bốn năm khối noãn ngọc từ trong ngực, “Trên người cũng toàn mồ hôi.”
“Nhiều như vậy?” Tần Thiếu Vũ có chút bất ngờ, “Ta chỉ cho ngươi một khối.”
“Ừ, còn lại đều là Diệp đại ca cho.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nói nếu ta bị cảm lạnh, không chừng ngươi sẽ đi hủy cả ngôi sơn thôn kia.”
Tần Thiếu Vũ: …
“Ủa, trên này còn có chữ.” Thẩm Thiên Lăng hiếu kỳ cầm lấy một khối ngọc bội màu hồng, “Trước đó không để ý.”
“Là Thiên Phong cho y, đây không phải noãn ngọc bình thường, là Hỏa Long thạch.” Tần Thiếu Vũ nói, “Diệp Cẩn có chút sợ lạnh, mỗi khi đến mùa đông thì tay chân đều lạnh, Thiên Phong liền bỏ ra số tiền lớn mua vật này từ Hồi Cương về cho y, tự mình dùng đao khắc thành.”
“Vậy chẳng phải là rất quý sao.” Thẩm tiểu thụ có một chút cảm khái.
Ca hắn thật quá thâm tình rồi, tự tay làm lễ vật gì đó, quả thực chính là tình thánh!
Mà trong Tuyết Sơn cách đó không xa, Thẩm Thiên Phong đang giúp Diệp Cẩn làm ấm tay, “Sao lại không mang Hỏa Long thạch theo.” Vốn y phục đã mỏng, còn không sợ lạnh đánh hư người.
“Quên rồi.” Diệp Cẩn rút tay về, “Làm chính sự.”
Thẩm Thiên Phong còn định nói chuyện, ai ngờ bị y hung tàn liếc cho một cái, đành phải thôi.
“Âm u quá, nếu không phải dưới mái hiên có đèn lồng, thì giống hệt như quỷ thôn.” Diệp Cẩn nói, “Một chút nhân khí cũng không có.” Thôn xóm bình thường dù có đến đêm khuya, cũng có sẽ đôi chút động tĩnh, làm gì có chỗ nào giống ở đây, đừng nói là phu canh gõ mõ cầm canh, ngay cả một tiếng chó sủa cũng chẳng có.
“Cũng là quan địa phương không làm tròn bổn phận.” Thẩm Thiên Phong nói, “Bằng không tình huống dị thường như thế, nên sớm phát hiện mới phải.”
Diệp Cẩn nghe vậy nhíu mày, “Vì sao nơi nào cũng có quan địa phương không tròn bổn phận vậy?”
“Nếu có thể chọn, sẽ không có ai chịu ở lại một địa phương hoang vu thế này.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tuyệt đỉnh thanh quan trong triều không nhiều, kẻ đại gian đại ác cũng ít, đa số còn lại chỉ là người bình thường, không cầu có công lớn, nhưng cầu không có lỗi nặng, thứ họ ao ước nhất là được giàu có an ổn sống hết một đời. Bị sắp xếp đến nơi thâm sơn cùng cốc này, trong lòng tất nhiên sẽ không thoải mái, càng đừng nói chi nơi này còn có một đám phản thần thổ phỉ, bất cẩn một chút là có thể toi mạng. Dưới tình huống này, sẽ không có mấy ai hạ quyết tâm chăm lo việc nước, phần lớn đều lựa chọn vô tri vô giác mà sống, tất nhiên cũng sẽ không xen vào việc của người khác.”
“Nhát gan.” Diệp Cẩn lắc đầu.
“Đi thôi.” Thẩm Thiên Phong nắm tay y, “Vào xem.”
Khinh công của Nhật Nguyệt Sơn Trang độc bộ thiên hạ, gần như chỉ trong nháy mắt, hai người đã lướt qua tường vây, dừng trên một nóc nhà. Trên đường tuyết đọng rất dày, đạp lên tất sẽ lưu lại dấu vết, Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn cũng trong nháy mắt liền hiểu được, vì sao nơi này vào đêm lại không có một bóng người —— như thế này nếu có người ngoài xâm nhập, thì có thể dựa vào dấu chân trên tuyết mà phát hiện ra, từ đó tìm cách đối phó. Khôn khéo đến mức này, cũng khó trách thôn trang này vẫn luôn che mắt thế gian.
“Bây giờ phải làm sao?” Diệp Cẩn khẽ nhíu mày.
“Kỳ thật cũng xem là chuyện tốt.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ít nhất chỉ cần đừng nháo ra động tĩnh lớn, thì đêm nay sẽ không có ai phát hiện chúng ta.”
“Đường thì không thể đi rồi.” Diệp Cẩn nói, “Trong viện đằng trước được quét dọn rất sạch sẽ, vào xem.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, ôm lấy thắt lưng y rồi vững vàng đứng trong viện, lặng yên không một tiếng động tựa như chim ưng.
Giống với thôn Đông Bắc bình thường, trong viện cũng không có nhiều thứ, dưới mái hiên trồng mấy cây ớt cây ngô, hình như không có gì khác thường.
Hai người ngồi xổm bên cửa sổ nghe ngóng một hồi, trong phòng ngoại trừ tiếng ngáy khò khè, cũng không có tiếng động gì khác. Dưới mái hiên treo y phục vừa được giặt xong, sớm đã đông thành băng, Diệp Cẩn đứng lên nhìn nhìn, sau đó kéo Thẩm Thiên Phong đi ra tiểu viện.
Trên đường toàn là tuyết, hai người đành phải dừng trên một thân cây.
“Lạnh chết.” Có tuyết đọng rơi trên cổ, Diệp Cẩn nhíu mày oán giận.
“Đã nói với ngươi phải luôn mang theo Hỏa Long —— ”
“Câm miệng!” Diệp Cẩn trừng hắn.
Thẩm Thiên Phong: …
“Trong viện vừa rồi, có cái gì khác thường không?” Diệp Cẩn hỏi.
“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Phong nói, “Toàn là nam nhân.”
“Không tệ nha, cái này cũng có thể phát hiện được.” Diệp Cẩn xoa xoa cằm hắn.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Cái này chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?”
“Nghe tiếng hít thở, trong phòng chỉ có ba nam nhân.” Diệp Cẩn nói, “Y phục treo dưới mái hiên cũng không thấy có áo váy, giặt không được sạch lắm, rõ ràng không phải do nữ nhân làm.”
“Đến vài viện nữa xem đi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Xem thử có phải đều là như vậy hay không.”
Diệp Cẩn gật đầu, bị hắn ôm nhảy xuống một sân viện khác.
Vẫn toàn là tiếng ngáy của nam nhân.
Viện thứ ba rồi viện thứ tư, hai người liên tục mật thám bốn năm tiểu viện, nhưng vẫn không tìm ra tung tích của một nữ nhân, cả một thôn xóm, gần như toàn là nam nhân.
“Nơi này nhất định có vấn đề.” Diệp Cẩn nói, “Gần đây triều đình đóng quân ngoài bảy tám chục dặm, có thể bảo bọn họ chuẩn bị tiễu trừ.”
“Chúng ta cũng có thể trở về rồi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tiếp tục ở đây nữa, ngươi sớm muộn gì cũng nhiễm phong hàn.”
“Ai nói.” Diệp Cẩn ngạo kiều, “Lão tử là thần y!”
“Thần y sẽ không bị bệnh sao?” Thẩm Thiên Phong quệt quệt mũi y.
“Ngươi câm miệng!” Diệp Cẩn ngứa mũi, xoa xoa rồi định đứng lên, lại cảm thấy xa xa hình như có chút vấn đề, vì thế dùng cánh tay đẩy đẩy Thẩm Thiên Phong, “Ngươi nhìn chỗ đó.”
“Cái gì?” Thẩm Thiên Phong theo ánh mắt y nhìn qua, chỉ thấy đằng trước có một đại viện, nhìn qua sáng sủa hơn phòng ốc chung quanh rất nhiều, hơn nữa hình như còn có người đốt đèn đi qua đi lại.
“Gia đình giàu có?” Diệp Cẩn hỏi.
“Mấy nơi dùng để âm thầm nuôi quân thế nào, sao lại có gia đình giàu có.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nhưng nếu nói đó là sân viện của sĩ quan, thì còn có thể hiểu được.”
“Quản hắn là ai, đi xem trước đi.” Diệp Cẩn nói, “Nói không chừng sẽ có phát hiện mới.”
Thẩm Thiên Phong ôm chầm eo hắn, mũi chân mượn lực phóng về phía trước.
Nhưng Thẩm đại hiệp và Diệp cốc chủ hiển nhiên đều đã xem nhẹ một việc.
Đó chính là chỉ cần hai người đi mật thám, thì tất sẽ đụng phải xuân cung sống, lần nào cũng đúng, trăm lần thử trăm lần linh.
Vì thế lần này…
“A…” Nghe thấy từng trận oanh thanh yến ngữ trong phòng, tâm tình Diệp Cẩn không thể phức tạo hơn được nữa.
Thẩm Thiên Phong cũng có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn thật cẩn thận vạch mái ngói lên, nhìn vào trong.
Ngươi còn dám nhìn! Diệp Cẩn căm tức nhìn chằm chằm hắn, cẩn thận sau khi trở về lão tử cho ngươi quỳ bàn giặt đồ đó, quỳ mười cái!
Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày, ý bảo Diệp Cẩn cũng nhìn vào trong đi.
Ai muốn nhìn mấy thứ này, sẽ hư mắt biết không! Diệp cốc chủ vô cùng ngạo kiều, trong lòng thầm lầm bầm, sau đó tùy ý liếc nhìn bên trong một cái, thoáng chốc đã sợ đến ngay người!
Lúc ở Bái Kiếm Sơn Trang, gặp phải là một nam một nữ yêu đương vụng trộm!
Ở ngoài Độ Kiếp tự, gặp phải chính là cảnh tượng dâm loạn một nam nhiều nữ!
Mà giờ này khắc này, nhìn mấy chục nam nam nữ nữ không mặc y phục ở trong phòng, Diệp cốc chủ có chút choáng đầu hoa mắt, cảm thấy mình tam quan (*) đang tại ầm ầm sụp đổ.
(*) Tam quan là chỉ thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan.
Thẩm Thiên Phong cũng không muốn để y nhìn mấy thứ này nhiều, vì thế nắm cằm y, hơi hơi dùng lực chuyển sang hướng khác, sau đó tiếp tục nhìn một mình.
Diệp Cẩn yên lặng quyết định, sau khi trở về phải dùng nước thuốc rửa mắt cho hắn.
Hình ảnh hoang đường trong phòng còn đang tiếp tục, thậm chí có xu thế càng lúc càng nghiêm trọng, quả thực chính là khó coi. Sau một lát, Thẩm Thiên Phong nhẹ nhàng buông mái ngói, ôm Diệp Cẩn thả người nhảy lên, xẹt qua trong trời đêm yên lặng, dừng trên đường nhỏ ngoài thôn trấn.
“Bẩn chết a!” Diệp Cẩn lay lay áo hắn.
“Đúng là rất bẩn.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nhưng cũng phát hiện được không ít thứ.”
“Có thể phát hiện cái gì chứ.” Diệp Cẩn giận, “Có cái gì đáng nhìn, còn nhìn lâu như vậy!” Không biết xấu hổ.
“Mấy nam tử nọ dáng người khôi ngô, trong phòng còn có đao kiếm, hiển nhiên không phải nông phu bình thường, chắc là người tham gia quân ngũ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Hơn nữa mấy nữ tử kia cũng dùng xưng hô ‘quân gia’.”
“Vô sỉ!” Diệp Cẩn trừng hắn, “Không chỉ xem, mà còn dám nghe!”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Không cho quậy.”
Diệp Cẩn đá đá hắn, hừ nói, “Còn có phát hiện gì?”
“Mấy cô nương này cũng không phải nữ tử đàng hoàng gì.” Thẩm Thiên Phong nói.
“Cái này không phải quá vô nghĩa sao, cô nương nhà lành ai lại này này nọ nọ như vậy chứ?” Diệp Cẩn vẻ mặt ghét bỏ.
“Nếu ta không đoán sai, hẳn là được Chu Giác mua lại từ thanh lâu.” Thẩm Thiên Phong nói, “Mục đích là cho mấy nam tử kia tiết dục.” Dù sao đều là thanh niên tráng niên, ba năm năm cũng không thể không chạm vào nữ nhân.
“Vô sỉ! Đê tiện! Xấu xa! Hạ lưu!” Diệp cốc chủ nắm chặt nắm tay.
Thẩm Thiên Phong buồn cười, cúi đầu hôn nhẹ y.
“Làm cái gì đó!” Diệp Cẩn chà chà mặt, hung hãn nói, “Sau đó thì sao?!”
“Tình huống trong thôn cũng đã thăm dò khá rõ ràng, kế tiếp chỉ cần thông báo cho triều đình thanh trừ thổ phỉ, cũng không còn liên quan tới chúng ta nữa.” Thẩm Thiên Phong nói, “Thế nhưng ta còn muốn làm một việc.”
“Làm cái gì?” Diệp Cẩn hỏi.
“Số lượng cô nương trong phòng tuy không ít, nhưng… dù sao cũng có nam nhân cả một thôn.” Thẩm Thiên Phong suy nghĩ tìm từ thích hợp, “Không chỉ luôn là mấy nữ tử này được.”
“Sau đó thì sao?” Diệp Cẩn hỏi.
“Nếu là đồ vật, âm thầm trộm đến thì cũng không có ai phát hiện, nhưng đây rõ ràng là cô nương gia, muốn đưa một nhiều người như vậy vào trong thôn, thì không thể lén lút tiến hành được.” Thẩm Thiên Phong nói, “Cho nên ta hoài nghi có người sẽ nương theo danh nghĩa khác, quang minh chính đại vào thanh lâu mua cô nương, sau đó mới âm thầm đưa đến chỗ này.”
“Cho nên ngươi muốn khoan kinh động triều đình, để tránh đánh cỏ động rắn, thừa dịp này tra xem ai đã liên tục mua cô nương?” Diệp Cẩn đoán.
“Không sai.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tai mắt Chu Giác quá nhiều, có thể nhổ một cái thì hay một cái.”
“Cũng là ý kiến hay.” Diệp Cẩn nghĩ nghĩ, “Đi thôi, đi về thương lượng với Thiếu Vũ trước.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, ôm lấy y chạy nhanh như bay, xẹt qua mặt tuyết mờ mịt, thế nhưng ngay cả một dấu chân cũng không lưu lại.
Diệp Cẩn ghé vào đầu vai hắn, cảm thấy có chút sùng bài.
Dưới loại tình huống này nếu đổi thành Thẩm tiểu thụ, nhất định sẽ chủ động dùng mấy lời âu yếm đáng yêu tiến hành khen ngợi, hơn nữa chủ động dâng lên lưỡi hôn, nói không chừng còn có thể khoe ra cái bụng mặc người vuốt ve, quả thực nhu thuận hơn bất cứ thứ gì.
Nhưng giữa Diệp cốc chủ và ba chữ ‘nhuyễn nhu thụ (mềm mại đáng yêu)’, hiển nhiên cách xa ngàn dặm sơn thiên trọng thủy, vì thế y không chỉ không có lưỡi hôn, mà còn há miệng cắn Thẩm đại thiếu một ngụm, tỏ vẻ “Lão tử hoàn toàn không sùng bái ngươi”, quả thực không thể ngạo kiều hơn được nữa.
Cổ truyền đến từng trận đau đớn, Thẩm Thiên Phong hoàn toàn không biết mình đã làm gì chọc y mất hứng, nhưng may là thành thân nhiều năm đã sớm tập thành thói quen, bởi vậy cũng không hỏi nhiều, trực tiếp ôm về trạm dịch.
“Cuối cùng cũng trở lại.” Thẩm Thiên Lăng đang cùng Tần Thiếu Vũ chờ trong phòng, sau khi nhìn thấy hai người đều đứng lên, “Thế nào?”
“Thật sự có chút thu hoạch.” Thẩm Thiên Phong nói, “Thôn trang kia có vấn đề.”
Thẩm Thiên Lăng híp mắt, “Các ngươi thật sự đi mật thám?”
“… Không thì sao?” Thẩm Thiên Phong khó hiểu.
Thẩm Thiên Lăng chỉ chỉ cổ mình, “Khụ khụ.” Dấu hôn gì đó, còn dám lộ liễu hơn nữa không, sắp chảy máu luôn rồi!
Tẩu tử hắn quả là hung hãn mà.
Tần Thiếu Vũ cũng sờ sờ cằm, “Thật sự là… khá hưng trí.”
Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ nhìn về phía Diệp Cẩn.
“Toàn suy nghĩ gì đâu không!” Diệp Cẩn sắc bén, “Xấu xa.”
Các ngươi thì không xấu xa hả, mật thám về lại có thêm dấu hôn. Thẩm tiểu thụ ở trong lòng lầm bầm, ân ân giữa băng thiên tuyết địa gì đó, đản đản thật là vô cùng đáng thương.
“Còn muốn nói chính sự hay không?” Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.
“Nói.” Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một ly trà.
“Ta cùng Tiểu Cẩn âm thầm dò xét bốn năm viện, phát hiện ở bên trong toàn là nam tử, một nữ nhân cũng không có.” Thẩm Thiên Phong nói.
“Cái này giống với suy đoán trước kia của chúng ta.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Dù sao cũng không phải cuộc sống bình thường, không cần phải nuôi không mấy nữ tử.”
“Nhưng trong một đại viện ở đó, lại toàn là nữ nhân.” Thẩm Thiên Phong dừng một lát, “Sau đó còn có không ít nam tử, ở trong cùng một gian phòng làm chuyện kia.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ca y và tẩu tử y rốt cuộc có loại vận khí gì a, vì sao lần nào cũng gặp được loại chuyện này?
Sớm biết như vậy, ta đây cũng đi theo a!
Thẩm tiểu thụ có một chút đáng khinh.
“Suy nghĩ gì đó!” Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu y.
“Không nghĩ gì cả.” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nhìn nam nhân của y.
“Bẩn chết!” Vừa nghĩ đến loại hình ảnh này, Diệp Cẩn lập tức bắt đầu muốn đánh người.
“Sau đó thì sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Tiếp theo có kế hoạch gì?”
“Ta muốn nhân cơ hội này, tìm xem rốt cuộc là ai đã chuyên chở mấy nữ tử này.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tất nhiên không thể là người bình thường, tám chín phần là quân cờ lớn có tiền có thế, bằng không sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Thanh lâu lớn nhất gần đây ở đâu?”
“Tất nhiên là trong thành trấn lớn rồi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nhưng hiện tại sắc trời quá muộn, ngày mai chúng ta mới đi hỏi chủ nhân trạm dịch.”
“Cũng được.” Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng định quay về phòng, đi tới cửa lại lộn trở về, đưa cho Diệp Cẩn một khối ngọc bội, “Đa tạ.”
“Đưa ta làm cái gì.” Diệp Cẩn ngoài ý muốn, “Lăng nhi sợ lạnh.”
“Noãn ngọc Lăng nhi có đã đủ nhiều rồi, huống hồ đây là Thiên Phong cho ngươi.” Tần Thiếu Vũ đặt lên bàn, “Ngoan ngoãn lấy lại đi.”
Diệp Cẩn tùy tay nhét vào trong túi, thong thả trở về phòng, bóng dáng vô cùng ngạo kiều.
“Còn cho là ngươi quên mang theo.” Thẩm Thiên Phong đi theo sau y vào phòng, đóng cửa lại nói, “Sao lại không nói cho ta biết.”
“Nói cho ngươi làm gì, mắc công dài dòng lải nhải.” Diệp Cẩn ngồi bên bàn rót nước uống.
Thẩm Thiên Phong lấy ngọc bội từ trong túi y ra, rồi lại buộc lên cổ y, “Ta biết ngươi là vì tốt cho Lăng nhi, nhưng cũng phải tự chăm sóc cho mình, tay chân toàn thân đều lạnh lẽo, nếu bị bệnh thì làm sao đây.”
“Ta là thần —— ”
“Biết ngươi là thần y.” Thẩm Thiên Phong cắt ngang lời y, đưa tay ôm người vào trong lòng, thở dài nói, “Toàn vì người khác suy nghĩ, khi nào mới chịu nghĩ cho ta.”.
“Ta nghĩ cho ngươi làm gì.” Diệp Cẩn mạnh miệng.
“Nếu ngươi bị bệnh bị thương mệt mỏi, ta sẽ đau lòng.” Thẩm Thiên Phong ghé vào tay y nói.
“Buồn nôn chết.” Ta Diệp Cẩn nóng hổi.
Thẩm Thiên Phong càng ôm y chặt hơn, “Là lời thật tâm đó.”
Ai muốn nghe lời thật tâm của ngươi! Diệp cốc chủ trong lòng ngạo kiều, sau đó thấp giọng hừ hừ, “Lần sau sẽ không.”
Thẩm Thiên Phong cười cười, cúi đầu hôn nhẹ y.
Sáng sớm hôm sau, ông chủ trạm dịch đã ở trong viện quét tuyết —— nơi này vốn thuộc quyền sở hữu của triều đình, sau này dịch quan sinh bệnh về quê, triều đình lại chậm chạp không tìm người đến thay, vì thế Ngâm Vô Sương liền phái tâm phúc trong Vô Tuyết Môn tạm thời đến đóng quân trước, cũng có thể cho tiểu thương dân chúng một chỗ nghỉ chân.
Là tâm phúc Ngâm Vô Sương, tất nhiên cũng tính là người một nhà, không cần phải giấu diếm gì cả. Vì vậy Thẩm Thiên Phong cũng không lòng vòng, trực tiếp liền hỏi hắn chuyện có liên quan tới thanh lâu trong thành trấn.
“Thanh lâu tất nhiên là có.” Lão bản gật đầu, “Ở hơn mười dặm trong thành, hình như tên là Tường Thụy lâu.”
Thẩm Thiên Lăng xen mồm nói, “Nghe giống như nơi ăn cơm.”
Diệp Cẩn vô cùng sắc bén, “Ngươi nghe cái gì cũng tưởng là nơi ăn cơm.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Tình tẩu tử thân thiết đâu rồi!
“Trong phạm vi vùng này có phú hộ nào không?” Tần Thiếu Vũ nhịn cười.
“Phú hộ?” Ông chủ nghĩ nghĩ, “Phú hộ giàu nhất là ông chủ Lý trong thành, hiệu buôn tên là Thuận Phong.”
Thẩm Thiên Lăng đoán, “Tiêu cục?”
Ông chủ giật mình, “Sao công tử lại biết?”
Quả nhiên a, Thuận Phong toàn là chuyển phát nhanh. Thẩm Thiên Lăng khiêm tốn nói, “Đoán mò.”
“Thật đúng là tiêu cục.” Lão bản nói, “Nhưng không vận chuyển đồ vật, mà chủ yếu là hộ tống thương đội qua Tuyết Nguyên mờ mịt, dù sao nếu không có dân bản xứ dẫn đường, thì sẽ rất dễ lạc đường trong tuyết.”
“Thuận Phong tiêu cục.” Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Phong, “Có người quen nào trong Thành Nhẫn Đông không?”
“Đúng là có người của ta.” Thẩm Thiên Phong nói, “Lúc trước trong Nhật Nguyệt Sơn Trang có đầu bếp, tên là Khang Đại Phúc, nhìn ta lớn lên từ nhỏ. Sau lại gả nữ nhi duy nhất đến nơi này, mẫu thân liền cho ông một ít bạc, rồi phái người hộ tống ông đến Thành Nhẫn Đông để an hưởng tuổi già.”
“Tin được không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Hẳn là không có vấn đề gì, ông là người thành thật, không có giá trị gì với Chu Giác.” Thẩm Thiên Phong nói, “Huống hồ Khang thúc vốn là người của Nhật Nguyệt Sơn Trang, nghe ngóng một chút là có thể biết được, Chu Giác cho dù có thiếu người tới đâu, thì cũng không muốn hạ thủ với ông.”
“Chúng ta lập tức đi tìm ông ta đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Dù sao cũng là người địa phương, làm việc thuận tiện hơn chúng ta nhiều.”
“Được.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Đến đều đến đây rồi, chỉ diệt trừ một thôn trang không khỏi có chút lỗ vốn, tất nhiên phải làm thêm vài chuyện nữa mới đủ!”
Không sai! Diệp Cẩn vẫn còn phẫn hận trong phòng, lần hành trình này không chỉ rất lạnh, hơn nữa tối hôm qua còn nhìn thấy nhiều thứ không sạch sẽ như vậy!
Mắt sắp mù biết không!
Quả thực không thể càng hạ lưu hơn nữa!
Thẩm tiểu thụ yên lặng cách xa tẩu tử y một chút.
Bộ dạng muốn ăn thịt người này là muốn quậy cái gì đây.
Quá hung ác.
Thành Nhẫn Đông cách trạm dịch không xa, nhưng để tránh cho đánh cỏ động rắn khiến người của Chu Giác phát hiện, mọi người vẫn chọn buổi tối mới bắt đầu gấp rút lên đường. Thẩm Thiên Lăng một bên đánh ngáp một bên cảm khái, cảm thấy hình như mình đã về lại lúc mới bắt đầu quay phim, ngày đêm điên đảo gì đó, mệt đến muốn chết muốn sống.
“Mệt sao?” Tần Thiếu Vũ ghé vào tai y hỏi.
“Tốt lắm.” Thẩm Thiên Lăng dụi dụi mắt, nhưng ta là chuyên nghiệp!
Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ y, “Nhịn chút nữa đi, chúng ta lập tức đến ngay.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, ngoan ngoãn tựa vào đầu vai hắn.
“Ngọt chết!” Diệp Cẩn đi phía sau bọn hắn, sắc bén ra kết luận.
Thẩm tiểu thụ ở trong lòng dựng thẳng ngón giữa đáng yêu, ngươi không ngọt chết sao, vậy xuống khỏi ngực ca ca ta đi!
“Hắt xì.” Diệp Cẩn đánh hắt xì.
Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút, yên lặng ngừng oán thầm.
Bằng không nhất định sẽ bị ca ca đánh.
So với thôn Bắc Tầm yên tĩnh không người, Nhẫn Đông Thành hiển nhiên phồn hoa hơn rất nhiều. Khi mọi người tới thì mặt trời đã mọc lên từ phía Đông, trên đường đã có tốp năm tốp ba người bán hang rong bắt đầu bày sạp.
“Làm sao đây?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Dịch dung.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ít nhiều gì cũng là thành trấn lớn, có hương nhân từ bên ngoài cũng không có gì lạ.”
“Nhưng cùng lúc xuất hiện bốn người, cũng sẽ khiến người khác chú ý.” Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở.
“Ta và ngươi vào là được.” Thẩm Thiên Phong nói, “Khang thúc trước đây hiểu rõ ngươi nhất.”
Hết
Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San