From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 212
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 678 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:53:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72: Có Đại Thần Muốn Gả Khuê Nữ!
ời vừa nói ra, mày Tần Thiếu Vũ hơi nhăn lại, Diệp Cẩn cũng sửng sốt một chút —— thường ngày y hay tiếp xúc với dược liệu thực tạp, vì vậy khi nhìn thấy thôi tình dược trong dược quán, cũng không cảm thấy có gì bất ổn, lần này nhờ Thẩm Thiên Lăng nói ra mới kịp phản ứng, nơi này là Thái Y viện trong đại nội Hoàng cung, tất cả dĩ nhiên đều là bày bố vì Sở Uyên, nhưng hắn đến nay vẫn một thân một mình, sao có thể sử dụng mấy thứ này.
“Sao các ngươi đều không nói gì vậy.” Thẩm Thiên Lăng có chút 囧.
Diệp Cẩn đến trước ngăn kéo, nhìn kỹ qua một lược, rồi mới nhẹ nhàng thở ra —— dược liệu này được sắp xếp rất chỉnh tề, có vài món còn phủ bụi trên mặt, nhìn không giống từng bị dùng qua.
“Đợi đến khi đại điển chấm dứt, đi hỏi Hoàng Thượng một chút.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nói không chừng hắn đã sớm biết.”
Diệp Cẩn gật đầu, lại đẩy ngăn kéo về chỗ cũ.
Ở trong dược quán có chút chán, Thẩm Thiên Lăng đứng đợi một hồi rồi đi ra ngoài sân ngồi, ôm Mao Cầu phơi nắng.
“Ăn cái này.” Tần Thiếu Vũ đưa cho y một cây dược liệu.
“Cái này phải ăn như thế nào.” Thẩm Thiên Lăng buồn cười, “Chẳng lẽ không phải nên sắc thuốc nấu canh rồi mới ăn sao.”
“Là hoàng tham (*), rất ngọt.” Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh y, “Lúc còn nhỏ ta thường xuyên lấy ăn vặt.”
Thẩm Thiên Lăng bỏ vào trong miệng nhai nhai, quá nhiên thấy rất ngọt, thật sự có thể nhai luôn trong nửa ngày.
“Chíp!” Mao Cầu vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm thứ nương nó ăn, ánh mắt không thể cơ khát hơn được nữa.
Tần Thiếu Vũ xé một miếng đưa cho nó.
Mao Cầu lập tức tràn đầy vui vẻ, ngậm lên trên bàn chăm chỉ mổ, tuy rằng ao vào rất giống một lát cây, nhưng vẫn không thể ném được, đây chính là lương tâm của kẻ tham ăn!
“Làm Hoàng đế thật khó lòng phòng bị.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Người bên cạnh không tin được, ngay cả sinh bệnh cũng không thể yên tâm uống thuốc.”
“Ngôi vị trên vạn người, muốn ngồi an ổn dù sao cũng phải trả giá đắt.” Tần Thiếu Vũ lấy xuống một đóa hoa mai trên đầu y, “Ngươi không phải Sở Uyên, làm sao biết hắn sẽ không vui vẻ khi ngồi trên đó.”
“Cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng tựa vào lòng hắn, “Người người đều có chí hướng riêng.”
“Trong thiên hạ, ngươi có biết mệnh ai tốt nhất không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, “Ta?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Là ta.”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Người khác có ta đều có, người khác không có ta cũng có.” Tần Thiếu Vũ cười nhẹ.
Những lời này tuy rằng nghe qua rất tự kỷ, nhưng hình như thật sự không tìm ra chỗ để bác bỏ, Thẩm Thiên Lăng vô vàn cảm khái, kẻ đứng trên thiên ạh gì đó quả nhiên rất phiền.
“Cho nên ngươi phải quý trọng ta cho tốt.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa lòng bàn tay y.
“Vậy cũng không nhất định.” Thẩm Thiên Lăng rầm rì, “Tương lai nếu gặp được người có tiền có thế hơn ngươi, ta lập tức leo tường!” Quả thực có chí hướng.
Vì thế chờ đến khi Diệp Cẩn từ dược quán đi ra, chỉ thấy Thẩm Thiên Lăng đang mỉm cười chạy trong viện, Tần Thiếu Vũ ở phía sau đuổi theo, vẻ mặt hai người đều vui vẻ, miệng Mao Cầu ngậm một sợi hoàng tham, cũng đang hưng trí bừng bừng xem náo nhiệt, hai mắt đậu đen rất có tinh thần!
“Không chơi.” Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm trong góc tường, cười đến chảy nước mắt.
Tần Thiếu Vũ kéo y đứng lên, tuy không nói gì, nhưng dù là ai cũng có thể nhìn ra sủng nịnh trong mắt hắn, thật giống như đang đối mặt với bảo bối đáng quý nhất trên thế gian.
Nhìn hai người kia đang cười đùa vui vẻ như hài tử, tâm tình Diệp Cẩn cũng thoải mái đôi chút, tuy phát hiện ở dược quán khiến y có chút không thể hiểu rõ, nhưng vô luận thế nào, nhìn thấy người có tình được ở bên nhau, luôn là chuyện khiến người ta cảm thấy vui sướng.
Tiền điện còn đang tiếp tục mở tiệc chiêu đãi, Diệp Cẩn một mình một người trở lại nơi ở, từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ cẩm bào nguyệt bạch nhìn nhìn, sau đó vuốt phẳng rồi đặt lên giường, lại cảm thấy như thế này rất dễ bị nhìn thấy, cho nên dùng chăn che khuất, nhưng che lại hình như sẽ bị nhăn, vì thế đành phải từ từ kéo ra.
Bốn phía yên tĩnh vô thanh, chỉ có thanh âm tí tách của đông tuyết tan chảy rơi xuống mái hiên. Diệp Cẩn ngồi ở bên bàn ngơ ngẩn cả người, đột nhiên nhớ tới hình như nút thắt được chưa đính chặt, vì thế quyết định xe chỉ luồn kim muốn may lại cho chặt, ai ngờ còn chưa chuẩn bị tốt, cửa phòng đã bị người “chi nha” đẩy ra.
Diệp Cẩn nhanh chóng nhét y phục xuống dưới chăn.
“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong đi vào phòng, “Tìm xung quanh đều không thấy ngươi, sao lại một mình chạy tới phòng ngủ.”
“Sao ngươi lại ra ngoài.” Diệp cốc chủ rất là bình tĩnh.
“Yến hội đã bắt đầu, ta ở chỗ đó cũng không thấy có gì thú vị.” Thẩm Thiên Phong ngồi ở bên giường, “Sao mặt lại hồng như vậy, không thoải mái?”
Diệp Cẩn nói, “Đúng vậy, phát sốt.”
“Đang tốt lành sao lại phát sốt.” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, đưa tay thử độ ấm trên trán y. Thứ nhất, bời vì vừa rồi Diệp Cẩn xác thực có chút xấu hổ chột dạ, thứ hai, quan tâm quá sẽ bị loạn, cho nên Thẩm Thiên Phong cảm thấy y thật sự bị sốt rồi.
“Uống thuốc chưa?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“… Uống rồi.” Diệp Cẩn nhìn trời.
“Thân thể không khỏe, sao lại không phái người đến nói cho ta một tiếng.” Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, giúp y cởi bỏ vạt ngoại bào, “Ngủ một giấc cho tốt, ta đi bảo trù phòng nấu chút canh gừng cho ngươi.”
Diệp Cẩn khó lòng giãi bày, đành phải để hắn giúp mình cởi y phục và giày, xốc lên một góc chăn rồi chui vào.
Tuy rằng Thẩm Thiên Phong cảm thấy tư thế lên giường của y có chút kỳ lạ, bất quá cũng không nghĩ nhiều, vừa mới đứng lên chuẩn bị đi gọi nội thị, thì thấy Diệp Cẩn đột nhiên nhíu mày một cái.
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong trong lòng bất an.
“… Không có gì.” Diệp Cẩn rất bình tĩnh.
“Sao lại không có gì, ngươi rốt cuộc bị làm sao?” Thẩm Thiên Phong nắm lấy tay y.
Diệp Cẩn: …
“Ta đi tìm thái y.” Thấy y không nói gì, trong lòng Thẩm Thiên Phong càng không được yên, đứng lên muốn đi ra ngoài.
“Ngươi tìm thái y làm gì!” Diệp Cẩn giận, “Ta lại không bị gì… đau.”
“Cho ta kiểm tra một chút.” Thẩm Thiên Phong xốc chăn lên, “Có phải lại bị thương chỗ nào hay không.” Không thì sao lại vừa nhíu mày vừa hít khí lạnh.
Diệp Cẩn không thể nhất quyết cướp chăn tới cùng, nên đành phải cương cứng ngồi trên giường, để tránh y phục đè dưới thân bị lộ.
Nhưng trừ phi mắt Thẩm đại hiệp có tật, nếu không muốn không nhìn thấy cũng rất khó.
“Nhìn cái gì!” Diệp Cẩn tạc mao, bắt đầu tính toán dùng một gậy đánh ngất hắn.
Thẩm Thiên Phong ôm y vào lòng, tay kia thì cầm lấy bô y phục, chỉ thấy phía trên còn đang ghim một cây kim sáng chói.
Toàn thân Diệp Cẩn nóng hôi hổi, chuyện bị đâm hai kim này quả thực dọa người!
“Cho ta?” Tuy nói đã sớm cảm giác được việc này, bất quá Thẩm Thiên Phong vẫn không nói toạc ra, bằng không dựa theo tính tình của người trong lòng, không chừng sẽ bạo phát thêm nửa tháng.
“Ngươi suy nghĩ nhiều.” Diệp Cẩn rất là bình tĩnh, “Ta làm cho ta, không cẩn thận làm hơi lớn thôi.”
Thẩm Thiên Phong bật cười, cúi đầu hôn nhẹ y, “Cám ơn.”
“Cám ơn ta làm cái gì.” Diệp Cẩn lung tung đoạt lấy bộ y phục, “Ta lại không định cho ngươi, sửa nhỏ một chút thì ta có thể mặc rồi.”
“Nếu ta muốn thì sao?” Thẩm Thiên Phong vừa ôn nhu lại vừa có tính tình rất tốt.
“…” Diệp Cẩn đấu tranh bản thân hết nửa ngày, rốt cuộc mới mở miệng nói nhỏ như muỗi kêu, “Ta là miễn cưỡng làm tặng ngươi đó.”
“Ừ, mặc thì rất tiếc.” Thẩm Thiên Phong ghé vào lỗ tai y nói.
Không có tiền đồ! Diệp Cẩn chôn mặt trước ngực hắn, “Đường đường là Võ lâm Minh chủ, mặc một bộ y phục lại tiếc sao.”
“Không giống.” Thẩm Thiên Phong cùng y mười ngón giao nhau, “Đây là Tiểu Cẩn tự tay làm.”
Lỗ tai đỏ bừng nóng hổi, Diệp Cẩn quyết đoán che lại cái miệng của hắn, “Chúng ta đổi đề tài!”
“Đổi cái gì.” Thẩm Thiên Phong kéo tay y xuống.
“Khi nào yến hội chấm dứt?” Diệp Cẩn hỏi.
“Hẳn là còn một canh giờ nữa.” Thẩm Thiên Phong nói, “Mộ Hàn Dạ làm người rất cởi mở, yến hội cũng rất náo nhiệt.”
Diệp Cẩn đem chuyện phát hiện được tại dược quán hôm nay nói với hắn.
“Thôi tình dược?” Thẩm Thiên Phong cũng có chút giật mình.
“Ta không quen với thái y, nên cũng không đến hỏi.” Diệp Cẩn nói, “Dược liệu này xem ra đã rất lâu không được dùng qua, bất quá cũng không nên xuất hiện, vì phòng ngừa vạn nhất, ta còn muốn hỏi Sở Uyên rõ ràng.”
“Ngươi cũng không cần quá lo lắng.” Thẩm Thiên Phong nói, “Mấy ngày hôm trước ta có so mấy chiêu với Hoàng Thượng, nội lực của hắn rất ổn, không giống như trúng độc thể hư.”
“Võ công của hắn như thế nào?” Diệp Cẩn hỏi.
“So với lúc trước thì tinh tiến rất lớn, mặc dù không tính là tuyệt thế cao thủ, nhưng cũng có thể bảo vệ mình.” Thẩm Thiên Phong nói, “Trước khi chúng ta xuất phát tới Đông Bắc, ta sẽ điều động thêm vài ám vệ đến đây, âm thầm phụ trách bảo hộ Hoàng Thượng.”
“Sở Uyên sẽ không chấp nhận như thế.” Diệp Cẩn lắc đầu.
“Khinh công của Nhật Nguyệt Sơn Trang độc bộ thiên hạ, không ai có thể dễ dàng phát hiện.” Thẩm Thiên Phong nói, “Thường ngày bọn họ sẽ không xuất hiện, chỉ để ngừa vạn nhất mà thôi.”
Diệp Cẩn cười cười, “Thẩm gia thay hắn làm quá nhiều chuyện.”
“Về công Thiên Phàm là tướng quân, tất nhiên phải vì triều đình làm việc.” Thẩm Thiên Phong nói, “Về tư Hoàng Thượng là ca ca của ngươi, ta tất nhiên phải bảo vệ hắn chu toàn.”
Diệp Cẩn gật đầu, như có như không thở dài.
Người của Hoàng gia, trời sinh chính là mệnh lao lực a…
Yến hội chiêu đãi Thất Tuyệt Vương rất long trọng, ai nấy cũng có uống chút rượu, lúc này tất nhiên không thích hợp để nói chuyện chính sự, vì thế sau khi xem xong màn ca múa long trọng, chúng đại thần liền hành lễ cáo lui, Mộ Hàn Dạ được an bài ở trong Thiên Điện, Sở Uyên cũng không mấy khi không đến Ngự Thư Phòng, một mình trở về chỗ ở muốn nghỉ ngơi một hồi.
“Chíp!” Mao Cầu vui sướng vọt vào trong lòng hắn.
“Sao ngươi lại ở đây.” Sở Uyên bật cười, nhẹ nhàng xoa xoa mấy sợi lông trên đầu nó.
“Ta mang nó đến.” Diệp Cẩn từ trong phòng đi ra.
“Tiểu Cẩn?” Sở Uyên đặt Tiểu Phượng Hoàng lên bàn, “Tìm ta có việc?”
“Gần đây có uống thuốc gì hay không?” Diệp Cẩn hỏi.
Sở Uyên lắc đầu, “Trừ dược hoàn ngươi cho trẫm để điều dưỡng trước đó, thì không uống thứ gì khác.”
“Dược thiện thì sao?” Diệp Cẩn hỏi, “Trước khi ăn cơm có thử độc hay không?”
“Có.” Sở Uyên nói, “Ngân châm còn chưa dùng hết.”
“Lại đây để ta bắt mạch.” Diệp Cẩn ngồi ở bên bàn đá.
Sở Uyên tuy không hiểu đã phát sinh chuyện gì, bất quá vẫn đem cổ tay đưa qua.
Hai ngón tay Diệp Cẩn đặt trên mạch đập của hắn, xem xét một hồi mới buông tay, “Ừm, không có chuyện gì.”
“Rốt cuộc là làm sao?” Sở Uyên khó hiểu.
“Trong dược khố (kho thuốc) có thôi tình dược, ngươi có biết chuyện này không?” Diệp Cẩn hỏi.
Sở Uyên gật đầu, “Trẫm biết.”
Cư nhiên biết!
Diệp Cẩn nghi hoặc, “Dùng làm gì?”
Sở Uyên cười lạnh, “Có thái y bị Chu Giác mua chuộc, bất quá không tính là chuyện lớn.”
“Cái này cũng không tính là chuyện lớn?” Diệp Cẩn nhíu mày, “Thái y là người dễ dàng hạ độc ngươi nhất.”
“Trong triều có nội gian, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.” Sở Uyên nói, “Hắn cũng không gây nổi sóng gió gì, lúc trước từng lén lút hạ dược một lần, kết quả vừa vặn bị Tiểu Sơn nhìn thấy, trộm chạy tới nói cho trẫm biết.” Tiểu Sơn là đồ đệ Diệp Cẩn thu lúc trước, tuổi không lớn cũng rất thông minh, sau này có một lần đi vào Hoàng cung bị lão thái y nhìn trúng, vì thế Diệp Cẩn liền để hắn lưu lại trong cung, coi như là để thêm người chiếu ứng Sở Uyên.
“Sau đó thì sao?” Diệp Cẩn hỏi.
“Thái y kia thường ngày tính tình yếu đuối, cũng không biết Chu Giác đã dùng biến pháp gì để thu mua hắn.” Sở Uyên nói, “Bất quá hiện tại hắn đã bị trẫm nhốt vào đại lao, dược này là lưu lại cho những người khác xem, để cho bọn họ biết, nếu muốn ám toán trẫm, thì chỉ có một con đường chết.”
Diệp Cẩn không biết mình nên nói cái gì.
“Một ngày nào đó, trẫm sẽ đem Chu Giác và tai mắt của hắn thanh lí sạch sẽ một lần.” Đáy mắt Sở Uyên có chút hàn ý.
“Có cần an bài thêm vài người cho ngươi không?” Diệp Cẩn hỏi.
Sở Uyên lắc đầu, “Trẫm tự mình có chừng mực.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Cẩn ôm Mao Cầu đứng lên, “Nghỉ ngơi một hồi đi, ta cũng trở về.”
Sở Uyên nói, “Buổi tối cùng nhau dùng cơm không?”
“Hôm nay không rảnh.” Diệp Cẩn đi ra ngoài, “Ngày mai đi.”
“Buổi tối ngươi có việc sao?” Sở Uyên ở phía sau y hỏi.
“Không có!” Diệp Cẩn cũng không quay đầu lại một lần.
Sở Uyên: …
Đó là vì sao?
“Vạn tuế gia.” Tứ Hỉ ở một bên nhỏ giọng nói, “Trước đó tiểu vương gia là từ Ngự Thiện Phòng tới đây, nghe nói là tự mình nấu canh cho thẩm đại thiếu gia.”
Nguyên lai là như vậy a… Sở Uyên bật cười.
Thật đúng là tính tình mạnh miệng mềm lòng.
Từ hôm đó về sau, Mộ Hàn Dạ đều an an phận phận ở trong cung, khiêm tốn biết chừng mực lại còn nho nhã lễ độ, khiến ấn tượng của người trong Sở quốc đối với hắn đề cao không ít, thậm chí còn có đại thần bắt đầu âm thầm suy nghĩ, nếu tương lai hai nước có quan hệ ổn định, phải đem nữ nhi của mình gả qua.
“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ chạy vào trong nhà, sắc mặt rất hoảng loạn.
“Làm sao vậy?” Hoàng Đại Tiên giật mình, cư nhiên còn có chuyện có thể dọa hắn thành như vậy.
Mộ Hàn Dạ nói, “Vừa rồi ta ra ngoài Ngự Hoa viên, gặp phu nhân của Triệu tướng quân.”
“Sau đó thì sao?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày, “Ngươi phi lễ người ta?”
“Sao A Hoàng lại nói ta như thế.” Mộ Hàn Dạ rất ủy khuất, hơn nữa nắm chặt thời gian mà bộc bạch, “Trong lòng ta từ đầu tới cuối, đều chỉ có chỗ cho một mình A Hoàng.”
“Vậy thì có chuyện gì?” Hoàng Đại Tiên rót một ly trà.
Mộ Hàn Dạ nhanh chóng bưng lên đến uống cạn, “A Hoàng thật là tri kỷ, biết rót trà an ủi bổn vương.”
Hoàng Đại Tiên: …
Ngươi cũng không sợ nóng sao.
Hơn nữa đó là ta rót cho mình nha.
“Mùa đông lạnh, cổ áo của Triệu phu nhân lại thấp như vầy!” Mộ Hàn Dạ khoa tay múa chân một phen.
Hoàng Đại Tiên khinh bỉ, “Xạo!”
“Ta căn bản là không có nhìn.” Mộ Hàn Dạ ngồi xuống trước mặt hắn, “Mở miệng liền hỏi ta có cưới vợ hay chưa.”
“Triệu phu nhân coi trọng ngươi?” Hoàng Đại Tiên giật mình.
“Có khả năng.” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, tự kỷ nói, “Dù sao bổn vương cũng oai hùng bất phàm như thế.”
Hoàng Đại Tiên rất muốn đem đầu của hắn nhúng vào ấm trà.
“Bất quá hình như nàng càng muốn gả nữ nhi cho ta.” Mộ Hàn Dạ nói, “Còn cho ta một bức tranh.”
Hoàng Đại Tiên vẻ mặt ghét bỏ.
“Là ở trong này.” Mộ Hàn Dạ lấy ra một bức tranh từ trong tay áo, nhanh chóng mở ra đặt lên bàn, chỉ thấy trên đó vẽ một nữ tử đang tuổi thanh xuân, má hồng hàm xuân, hai mắt ẩn ẩn đưa tình, đúng chất thần thái của tiểu nữ nhi.
Hoàng Đại Tiên nói, “Không tệ.”
Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Không đẹp bằng A Hoàng.”
“Trừ phi là người mù.” Hoàng Đại Tiên chỉ chỉ tờ giấy kia, “Bằng không đều sẽ cảm thấy nàng rất đẹp.”
“Ta đây cũng không muốn, ta chỉ muốn một mình A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ nghiêng qua hôn một cái.
Hoàng Đại Tiên đối với tật xấu này của hắn rất không biết nói gì, vì thế đứng lên nói, “Ta vào trong viện ngồi một chút.”
“Ta bồi A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ giống như keo dính.
Hoàng Đại Tiên ở trong lòng lắc đầu, vừa đẩy cửa phòng lại nhìn thấy Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng.
“Tần huynh.” Mộ Hàn Dạ rạng rỡ.
Thẩm Thiên Lăng nói, “Xem ra tâm tình của Thất Tuyệt Vương rất tốt.”
“Quả thật không sai.” Mộ Hàn Dạ nói, “Bởi vì A Hoàng đang ghen vì ta.”
Hoàng Đại Tiên: …
Loại tự tin này của ngươi rốt cuộc từ đâu chui ra a?
“Nga?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Mộ huynh lại ở xung quanh trêu hoa ghẹo nguyệt?”
“Tất nhiên không phải.” Mộ Hàn Dạ quyết đoán lắc đầu, “Là có người coi trọng bổn vương.”
“Ai?” Thẩm Thiên Lăng hiếu kì.
Mộ Hàn Dạ vui vẻ mở ra bức tranh được cuộn tròn trong tay, “Chính là vị cô nương này.”
“Quá thật rất đẹp.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
“Đẹp chỗ nào.” Mộ Hàn Dạ vang dội nói, “Kém xa A Hoàng.”
“Cô nương nhà ai?” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục hỏi.
“Nghe nói là nữ nhi Triệu tướng quân.” Mộ Hàn Dạ trả lời.
“Triệu tướng quân, Triệu Càn?” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Thật đúng với tính cách của hắn.”
“Xin chỉ giáo?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Triệu Càn là tướng quân có tiếng không lạnh không nóng, cũng có tiếng là cây cỏ đầu tường(gió thổi chiều nào cỏ theo chiều đó) cộng thêm ba phải.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lần này hắn cố ý mượn sức ngươi, hẳn cũng vì nhận định rằng quan hệ của Thất Tuyệt quốc và Sở quốc trong tương lai nhất định không tệ, cho nên mới muốn sớm chiếm được tiện nghi.”
“Người như thế cũng có thể làm tướng quân?” Mộ Hàn Dạ nghe vậy khinh thường, “Nếu là ở Thất Tuyệt quốc, chỉ sợ đã sớm bị cách chức biếm về nhà.”
“Cũng không thể nói như vậy.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Lãnh thổ Thất Tuyệt quốc không lớn, cho nên ngươi có đầy đủ tinh lực và năng lực khiến mỗi một chuyện đều trở nên hoàn mỹ, nhưng diện tích lãnh thổ của Sở quốc mở mang tới cỡ nào, Hoàng Thượng nhất định không thể suy xét đến mỗi một nơi, cho nên mới cần trung thần lương tướng phụ trợ giang sơn xã tắc, cũng cần loại người phái trung lập hai đầu ba phải như Triệu Càn này, bằng không nếu trong triều chỉ có hai phái trung gian, thì rất dễ gây nên xung đột lớn.”
Tần Thiếu Vũ cười cười, hiển nhiên cũng rất đồng tình với cách nói của y.
“Cũng đúng.” Mộ Hàn Dạ ngồi ở bên bàn, “Vậy nói thử xem, vì sao hắn lại đột nhiên muốn gả nữ nhi của mình cho ta? Theo lý, ta là lần đầu tiên đến Sở quốc, Sở hoàng cũng chưa rõ ràng tỏ vẻ sẽ kết minh với ta, nếu thật sự có tình tình là cây cỏ đầu tường, thì cũng phải đợi đến khi tình thế rõ ràng rồi mới đưa ra quyết định chứ.”
“Nói tiếp xem?” Tần Thiếu Vũ nhìn Thẩm Thiên Lăng.
“… Bởi vì hắn đợi không nổi?” Thẩm Thiên Lăng nói thử.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ta cũng đoán như thế. Nhưng có thể khiến một cây cỏ đầu tường nóng long tìm chỗ dựa như thế, chỉ có một loại khả năng, đó là nếu còn không tỏ rõ lập trường, thì rất có khả năng sẽ bị kéo xuống nước. Ta đoán lúc trước Chu Giác đã thử đến tìm Triệu Càn, mà Triệu Càn tuy rằng cự tuyệt cùng hắn qua lại, nhưng cũng không muốn để Sở Uyên biết chuyện này, dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
“Mà mấy ngày nay Hoàng Thượng liên tiếp nhìn thấu âm mưu Chu Giác, đầu tiên là thái y kế tiếp là Độ Kiếp tự, Triệu Càn là lão bánh quẩy (gần gần như lão hồ ly, nhưng không thông minh bằng), không thể không cảm nhận được biến hóa của hướng gió.” Thẩm Thiên Lăng nói tiếp, “Cho dù trước đó hắn từng cự tuyệt Chu Giác, nhưng lừa gạt không báo với Hoàng Thượng cũng khó thoát tội, vì thế vẫn luôn chột dạ. Vừa lúc Thất Tuyệt Vương đến Vương Thành, hắn liền cảm thấy đó là một cơ hội.”
Dù rằng Sở Uyên chưa tỏ rõ thái độ muốn kết minh, nhưng quy cách tiếp đãi Mộ Hàn Dạ đã thuyết minh rất rõ vấn đề này, hơn nữa lần này cùng đến Vương Thành còn có đám người Tần Thiếu Vũ, không thể nghi ngờ gì chính là cho Thất Tuyệt quốc thêm một lợi thế thắng chắc. Triệu Càn thấy ở trong mắt không thể không động tâm.
“Quân cờ của Chu Giác bị nhổ hết một đám, Triệu Càn hẳn là lo lắng hắn sẽ chó cùng rứt giậu, lấy chuyện lúc trước bắt buộc mình làm tòng phạm, cho nên mới nhanh chóng bắt lấy một cây cỏ cứu mạng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Dù sao hiện nay ở trong triều người vừa có quyền thế vừa có lực ảnh hưởng lại cần thành thân, ngoại trừ Hoàng Thượng, thì chỉ có Mộ huynh.”
Mộ Hàn Dạ bật cười, “Ta nói sao lại trùng hợp như vậy, đi dạo trong Ngự Hoa viên cũng có thể gặp được, nguyên lai là cố ý ở đó chờ ta.”
“Xem ra người ta đã quyết tâm muốn gả nữ nhi cho ngươi rồi.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ bờ vai của hắn, trêu chọc nói, “Mộ huynh thật diễm phúc.”
“Tần huynh hâm mộ?” Mộ Hàn Dạ nhướn mày.
Thẩm Thiên Lăng nheo mắt lại.
“Tất nhiên không phải.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Trên đời này ngoại trừ Lăng Nhi, những mỹ nhân khác ở trong mắt ta đều là cát bụi.”
Thẩm tiểu thụ có một chút đắc ý, âm thầm liếc hắn một cái.
Mộ Hàn Dạ học theo nói, “Trong mắt ta cũng chỉ có A Hoàng.”
Hoàng Đại Tiên ngồi trên ghế làm bộ ngẩn người.
Nội tâm Mộ Hàn Dạ đầy thất vọng, bởi vì hắn cũng vô cùng muốn liếc mắt đưa tình a.
“Tóm lại cũng đã tự mình tìm tới cửa rồi, không bằng tương kế tựu kế đi?” Tần Thiếu Vũ mở ra bức tranh nhìn thoáng một cái.
Mộ Hàn Dạ chấn kinh, “Cái gì gọi là tương kế tựu kế, chẳng lẽ ta thật sự phải cưới nàng?”
“Nếu mộ huynh nguyện ý, cũng không phải không thể.” Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, “Bất quá ý của ta là, không bằng mượn cơ hội này loại trừ Lưu Nhất Thủy?”
“Ân?” Thẩm Thiên Lăng nổi hứng thú.
“Hiện tại Hoàng Thượng không thể động đến hắn, là vì không có thóp, tùy tiện trị tội Thừa tường khó tránh khỏi bị người vẽ chuyện, nói không chừng còn bị người có tâm địa lợi dụng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho nên lúc trước mới nghĩ rằng, nếu hắn vẫn không có động tĩnh, vậy đành phải chờ đến sau khi bắt được Chu Giác, mới xét nhà hạ ngục luôn một thể, bất quá bây giờ đã có cơ hội, tất nhiên nên giải quyết càng sớm càng tốt.”
“Nhưng người chủ động tìm tới cửa lần này là Triệu Càng, có liên quan gì tới Lưu Nhất Thủy?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Ngươi không nên xem nhẹ loại lão bánh quẩy này, có thể ở trong triều như cá gặp nước nhiều năm như vậy, năng lực cảm ứng của hắn ắt phải linh mẫn hơn bất cứ ai.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Về sự bất thường của Lưu Nhất Thủy, ngay cả Hoàng Thượng cũng có thể cảm nhận được, huống chi là hắn?”
“Chúng ta đây có nên tìm Hoàng Thượng và đại ca thương lượng trước hay không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Tất nhiên.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Bất quá trước đó, Mộ huynh không ngại tình cờ gặp vị Triệu tiểu thư này một chút chứ?”
Biểu tình Mộ Hàn Dạ cực độ không tình nguyện, “Thất Tuyệt quốc đã có Vương hậu A Hoàng rồi.”
Hoàng Đại Tiên sắp nôn ra máu, đây là cái xưng hô gặp quỷ gì?
“Nữ nhi do phòng nhỏ (vợ bé) của Tướng quân Sở quốc sinh ra, không có tư cách làm Vương hậu Thất Tuyệt quốc.” Tần Thiếu Vũ nói, “Triệu Càn sẽ không thể không biết điểm này, hắn chỉ muốn tìm một chỗ dữa vững chắc mà thôi.”
“Vậy mà đã lấy nữ nhi làm lợi thế?” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Một cô nương như hoa như ngọc, sao lại gặp phải một người cha như thế.”
Tần Thiếu Vũ e sợ thiên hạ bất loạn nói, “Nếu Mộ huynh đau lòng, đón về luôn cũng được.”
“Hắt xì!” Mộ Hàn Dạ còn chưa mở miệng, Hoàng Đại Tiên ở bên cạnh đã cảm thấy ngứa mũi, vì thế liền đánh cái hắt xì vang dội.
Hết
Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San