Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 212
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 678 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:53:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61: Ở Trên Bàn Rất Biến Thái A!
hông biết Thất Tuyệt Vương có tìm được Vương hậu chưa?” Sở Uyên hỏi hắn.
“Tìm được thì thế nào.” Mộ Hàn Dạ vẻ mặt phiền muộn, “Cho dù có thể tìm được người, cũng không thể tìm lại tâm a.”
Sở Uyên kinh ngạc, xem tình hình này, Hoàng hậu của hắn là theo người bỏ trốn?
“Bất quá cũng không sao.” Không đợi Sở Uyên mở miệng, Mộ Hàn Dạ rất nhanh liền tự an ủi bản thân.
Sở Uyên gật đầu, thuận miệng an ủi nói, “Trung Nguyên chúng ta vốn có câu, gọi là thiên nhai hà xử vô phương thảo (trên thế gian nơi nào không có hoa cỏ).”
“A Hoàng nhà ta không phải cỏ.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Hắn là một đóa đại mẫu đơn nở rộ.”
Sở Uyên biểu tình phức tạp.
“Ta nhất định có thể khiến hắn toàn tâm toàn ý yêu thương ta.” Mộ Hàn Dạ nắm chặt quyền đầu, tình thế bắt buộc.
Sở Uyên khách sáo, “Thất Tuyệt Vương quả nhiên thật tâm với Vương hậu.”
Mộ Hàn Dạ nghe vậy đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
Sở Uyên: …
“Ta cũng cho rằng như vậy.” Sau một lúc lâu, Mộ Hàn Dạ nghiêm túc nói, “Sở hoàng cùng ta thật sự là tri kỷ.”
Sở Uyên cảm thấy cả đời này mình cũng không muốn có một tri kỷ như vậy.
“Sở hoàng có muốn nghe ta cùng A Hoàng yêu nhau thế nào không? Thập phần triền miên a.” Mộ Hàn Dạ tha thiết chờ đợi, “Nói không chừng còn có thể cho chút đề nghị.”
Sở Uyên lắc đầu nói, “Đây là chuyện nhà của Thất Tuyệt Vương, trẫm vẫn không nên can thiệp mới tốt.”
“Vậy Sở hoàng có muốn gặp A Hoàng không?” Mộ Hàn Dạ chưa từ bỏ ý định.
Sở Uyên vẫn cự tuyệt như trước, “Trong tục tập Hán nhân, trừ phi là lễ mừng long trọng, bằng không Hoàng hậu không nên dễ dàng ra khỏi hậu cung.”
Đáy mắt Mộ Hàn Dạ lộ ra thất vọng, “Vậy cũng chỉ có thể đợi tới khi đến Vương đô, ta mới mang A Hoàng nhà ta tới gặp Sở hoàng, thuận tiện kể cho ngươi nghe chuyện xưa về tình yêu oanh oanh liệt liệt giữa ta và hắn.”
Sở Uyên nói, “Vậy hiện tại không ngại nói chính sự trước chứ? Trẫm —— “
“Bộ dáng A Hoàng nhà ta cực kỳ đẹp a.” Mộ Hàn Dạ kìm lòng không được nói, “Thật giống như hồ ly tinh.”
“Thất Tuyệt Vương!” Thanh âm Sở Uyên mang theo vài phần ngoan lệ.
Mộ Hàn Dạ thức thời giơ tay, “Được rồi, ta cam đoan về sau sẽ không dễ dàng nhắc tới A Hoàng nữa.”
Vẻ mặt Sở Uyên hòa hoãn một chút, “Không biết Thất Tuyệt Vương có từng lui tới với Bì Cổ Tam Thế”
“Không có.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Bất quá có mấy lần hắn lại chủ động tới tìm ta.”
Sở Uyên đối với việc này cũng không bất ngờ, dù sao La Sát Vương vẫn luôn đối với ngàn dặm ốc thổ Trung Nguyên như hổ rình mồi, mà hắn nếu muốn mang binh đánh vào Sở quốc, Thất Tuyệt Vương không thể nghi ngờ xem như là chướng ngại lớn nhất, lại không thể cương quyết xuất binh quét sạch, bởi vì như vậy tất sẽ kinh động đến Sở quốc, đối với La Sát quốc trăm hại mà không một lợi, cho nên chỉ có dùng ích lợi để dụ hoặc mượn sức, tranh thủ thu mua Mộ Hàn Dạ.
“Nhưng ta không đáp ứng.” Mộ Hàn Dạ nói, “Bằng không hôm nay cũng sẽ không đến Trung Nguyên.”
“Điều kiện thì sao?” Sở Uyên hỏi.
“Nga?” Gương mặt Mộ Hàn Dạ lộ vẻ khó hiểu.
“Ta không muốn cùng Thất Tuyệt Vương quanh co lòng vòng.” Sở Uyên nói, “Làm vua một nước, không ai không muốn quốc gia của mình có được lợi ích lớn nhất. Thất Tuyệt Vương cự tuyệt La Sát quốc, có lẽ đơn giản là vì điều kiện không hợp khẩu vị thôi.”
“Sở hoàng suy nghĩ nhiều.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Đời này của ta chỉ muốn cùng nhà ta… trường tương tư thủ, ngày ngày ngắm hoa nhìn mây, vậy là đủ rồi.” Bởi vì lúc trước từng cam đoan sẽ không nhắc tới A Hoàng, cho nên Thất Tuyệt Vương chủ động tiêu giảm từ ngữ tiếp theo, rất là tự giác.
Sở Uyên lắc đầu, “Dựa theo lời đồn lúc trước, Thất Tuyệt Vương không phải loại tính cách này.”
Mộ Hàn Dạ giật mình mở to hai mắt, “Cái này cũng có thể nhìn ra?”
Sở Uyên gật đầu.
Mộ Hàn Dạ lắp bắp nói, “Được rồi, trừ bỏ ngắm hoa nhìn mây, ta còn muốn điên loan đảo phượng.”
Sở Uyên như có chút suy nghĩ nhìn hắn.
Hai mắt Mộ Hàn Dạ đầy chân thành, cơ hồ muốn nhảy ra hồng tâm (trái tim màu hồng).
“Vậy con dân của Thất Tuyệt quốc thì sao?” Hai người đối diện một lát, Sở Uyên nói, “Đã sống thật lâu bên trong đại mạc, Thất Tuyệt Vương không muốn thay bọn họ tìm kiếm một nơi sung sướng hơn để sống sao?”
“Tất nhiên muốn.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Nhưng một là Thất Tuyệt quốc cũng không khô cằn như Sở hoàng suy nghĩ, cảnh nội vẫn có ốc đảo và nguồn nước; hai là người nước ta tin phụng Bích Tuyền đại thần, cho nên sẽ không dễ dàng di cư, bằng không chính là tương đương với việc mất đi thần linh phù hộ.”
Sở Uyên cười cười, “Sau khi bình định phong ba lần này, có lẽ trẫm sẽ đến Thất Tuyệt quốc nhìn thử.”
“Ta chắc chắn sẽ chuẩn bị hảo tửu mỹ vị để nghênh đón Sở hoàng.” Mộ Hàn Dạ vui vẻ đáp ứng, lại nói, “Lần này đến Sở quốc, ta còn mang theo Bích Tuyền Tỳ.”
“Tần cung chủ đã phái người nói việc này với ta.” Sở Uyên gật đầu, “Hẳn là hắn cũng đã nói với ngươi chuyện Huyền Hải Ngọc từ lâu rồi nhỉ.”
“Nếu thật sự có biện pháp khiến đại mạc biến thành ốc thổ, hẳn là Sở hoàng cũng sẽ không cự tuyệt.” Mộ Hàn Dạ nói, “Đến ngày ấy, con dân Thất Tuyệt quốc ta cũng sẽ cảm kích và ghi nhớ ân tình của Sở hoàng.”
“Cái mũ này thật là lớn a.” Sở Uyên tựa tiếu phi tiếu.
“Thân là vua của một nước, tất nhiên phải có lòng nhân hậu hơn so với người bình thường mới đúng chứ.” Mộ Hàn Dạ nói, “Cái này không phải chụp mũ, mà là luận sự.”
“Tâm bệnh lớn nhất của trẫm hiện tại là Chu Giác.” Sở Uyên nói, “Nếu Thất Tuyệt Vương nguyện ý chờ, chuyện về Huyền Hải Ngọc và Bích Tuyền Tỳ, không ngại để ngày sau nói tiếp chứ?”
“Tất nhiên.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Nghe nói Chu Giác làm người rất có dã tâm, ta cũng không muốn để hắn thật sự nhấc lên quan hệ cùng Sở quốc. Nếu Sở hoàng cần, ta chắc chắn tận lực ra tay giúp đỡ.”
“Thất Tuyệt Vương chuyển đến Độ Kiếp tự ở thì được không?” Sở Uyên nói, “Trẫm sợ là phải ở nơi này chậm trễ một thời gian, đợi đến khi sự tình giải quyết xong, vừa lúc cùng nhau khởi hành đến Vương Thành.”
“Này sợ là không ổn.” Mộ Hàn Dạ sắc mặt khó xử.
Sở Uyên khẽ nhíu mày, “Vì sao?”
Mộ Hàn Dạ nói, “Bởi vì nơi này là miếu tự.”
Sở Uyên có chút bất ngờ, “Thất Tuyệt Vương không thể ở miếu tự?”
“Cũng không phải.” Mộ Hàn Dạ ngượng ngùng nói, “Nhưng ta sợ sẽ quấy nhiễu thần phật, A Hoàng là tiểu yêu tinh quấn người, hàng đêm —— “
“Vậy Thất Tuyệt Vương tùy ý là được rồi.” Sở Uyên cắt ngang hắn.
“Chúng ta cũng không ở xa, chính là tại khách sạn lớn nhất trong Tử Nhai Thành.” Mộ Hàn Dạ nói, “Sở hoàng nếu có chuyện tìm ta, trong vòng nửa canh giờ liền có thể chạy tới.”
Sở Uyên gật gật đầu, phân phó nội thị pha trà.
Hai người ở trong phòng trò chuyện một lần chính là tới nửa đêm, Hoàng Đại Tiên ở cách vách ngáp liên tục, cuối cùng thật sự nhịn không được nữa, rốt cục mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu, mơ hồ cảm thấy có người ôm mình lên, chóp mũi truyền đến hương vị cỏ xanh quen thuộc, không cần nghĩ cũng biết là ai. Vì thế ngay cả mắt cũng lười mở, đổi tư thế tiếp tục ngủ —— tóm lại một đường đến đây, mặc kệ bản thân có cường liệt phản kháng bao nhiêu, hậu quả đều là bị trấn áp, vậy cần gì phải tiếp tục phí không khí lực. Cái gọi là phá bình phá suất, đại khái chính là ý này.
Mộ Hàn Dạ ghé vào lỗ tai hắn thở dài, “Võ công tuy nói không mạnh, nhưng cũng không tính là yếu, sao lại không có chút tâm phòng bị như thế chứ.”
Hoàng Đại Tiên vốn dĩ muốn nói nếu đổi thành người khác, bản thân tất nhiên sẽ chống cự, nhưng ngẫm lại thì những lời này thật sự rất ái muội, hơn nữa nhất định sẽ bị hắn cao hứng mà suy ra hang trăm hàm nghĩa khác, vì thế kiên quyết giả bộ ngủ.
“Hay là A Hoàng biết là bổn vương, cho nên mới thuận theo như thế?” Mộ Hàn Dạ dùng ngoại y bao hắn lại.
Hoàng Đại Tiên tiếp tục gắt gao nhắm chặt mắt.
May là Mộ Hàn Dạ cũng không hỏi nhiều, sau khi chào hỏi Diệp Cẩn cùng Thẩm Thiên Phong, liền ôm Hoàng Đại Tiên nhanh chóng rời đi.
“Xem sắc mặt Mộ Hàn Dạ, cuộc trò chuyện của ngươi và hắn hẳn là không tệ.” Diệp Cẩn đứng ở cửa thư phòng.
“Sao còn chưa ngủ.” Sở Uyên có chút bất ngờ, “Đã rất muộn rồi.”
“Đã hàn huyên những gì?” Diệp Cẩn ngồi đối diện hắn.
“Chuyện giữa các quốc gia.” Sở Uyên nói, “Có điều sợ là ngươi đã sai rồi, tuy nói tính cách của Mộ Hàn Dạ không quá khiến người thích, nhưng cũng không đến mức ác liệt như Tần Thiếu Vũ, trẫm cũng không chán ghét hắn.”
“Nga?” Diệp Cẩn có chút ngoài ý muốn.
“Đương nhiên, cũng có khả năng là do hắn ngụy trang trước mặt trẫm.” Sở Uyên cười cười, “Bất quá lần đầu gặp mặt, hắn nếu có thể mở rộng cửa lòng, đó mới gọi là kỳ quái.”
“Vậy về Vương hậu của hắn thì sao?” Diệp Cẩn hỏi.
“Chuyện nhà của người khác, trẫm sẽ không hỏi nhiều.” Sở Uyên nói, “Bất quá thoạt nhìn hình như là dụng tình thâm hậu (đặt tình cảm sâu nặng).”
Diệp Cẩn bị bốn chữ “Dụng tình thâm hậu” chấn động một hồi.
“Thời gian cũng không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi.” Sở Uyên đứng lên, “Có chuyện gì sáng mai lại nói.”
Diệp Cẩn bắt đầu hối hận vì vừa rồi không ngăn lại Mộ Hàn Dạ, bởi vì y là thật tâm muốn biết hai người rốt cuộc đã hàn huyên những gì.
Lòng hiếu kỳ này thật là muốn mạng người a, sau khi trở về phòng đến khi rửa mặt xong, Diệp Cẩn vẫn còn tâm thần không yên.
“Suy nghĩ cái gì?” Thẩm Thiên Phong ở trước mặt y lắc lắc tay.
“Cũng không biết Mộ Hàn Dạ dùng biện pháp gì.” Diệp Cẩn nói, “Sở Uyên nhìn qua hoàn toàn không biết đến chuyện Hoàng Đại Tiên, hơn nữa ngay cả hiếu kỳ cũng không có.” Lúc trước rõ ràng còn chủ động hỏi mà.
“Nếu muốn biết, vì sao không hỏi Hoàng Thượng?” Thẩm Thiên Phong nói.
“Cũng không biết Mộ Hàn Dạ rốt cục đã nói gì với Sở Uyên, ta đến hỏi vạn nhất lòi ra gì đó thì sao.” Diệp Cẩn tự mình châm trà uống.
“Buổi tối không cho uống thứ này.” Thẩm Thiên Phong đè lại chén trà, “Không thì lại không ngủ được.”
“Càng quản càng rộng!” Diệp Cẩn đành phải uống nước trong.
“Là quan tâm ngươi.” Thẩm Thiên Phong giúp y thoát ngoại bào, “Nếu ngươi thật sự muốn biết, ngày mai ta liền đến tìm Mộ Hàn Dạ.”
“Chờ ngày mai làm gì.” Diệp Cẩn phân phó, “Hiện tại đi liền đi.”
“Hiện tại?” Thẩm Thiên Phong sửng sốt một chút, “Sắp nửa đêm rồi.”
“Mặc kệ.” Diệp Cẩn nhìn trời, “Ta muốn biết, không thì không ngủ được.”
“Sáng mai không được sao?” Thẩm Thiên Phong kiên nhẫn hống.
“Không được.” Diệp Cẩn rất kiên trì.
Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, cúi đầu hôn hôn cánh môi y, “Vậy chờ ta nửa canh giờ.”
“Ân?” Diệp Cẩn nghe vậy nhướn mày.
“Ta đuổi theo, hiện tại hẳn là còn chưa đi xa.” Thẩm Thiên Phong đẩy cửa liền muốn đi ra ngoài.
“Uy!” Diệp Cẩn giữ chặt hắn, “Chọc ngươi thôi.”
Thẩm Thiên Phong: …
“Nửa đêm, đầu ta lại không có bệnh.” Diệp Cẩn đi đến bên giường, đáy mắt cất giấu ý cười nhàn nhạt.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, đi qua ngồi bên người hắn, “Đã biết là khi dễ ta.”
“Khi dễ ngươi thì đã thật sự bảo ngươi đuổi theo rồi.” Diệp Cẩn đá rớt giày xuống rồi trèo lên giường.
Thẩm Thiên Phong giúp y cởi áo tháo thắt lưng, sau đó đem người kéo vào trong lòng.
Diệp Cẩn ôm lấy cổ hắn, dùng đầu gối cọ cọ hắn.
“Đây là ở trong miếu tự.” Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, “Không nháo.”
“Trong miếu tự mà ngươi còn dám có phản ứng.” Diệp Cẩn trước sau như một vừa ngạo kiều lại sắc bén.
“Bởi vì ta thích ngươi.” Thẩm Thiên Phong xoa xoa sườn eo y, “Còn nói không phải khi dễ ta.”
Diệp Cẩn ma xát ở trong lòng hắn, thanh âm biếng nhác, “Ân, ta chính là thích khi dễ ngươi.”
Thẩm Thiên Phong ôm chặt lấy y, phất tay tắt ánh nến trên bàn.
Một đêm an ổn ngủ ngon.
Mà trong Ôn Tuyền Sơn Trang, Thẩm Thiên Lăng đang ở trên mặt nước lười biếng đánh ngáp, trên mặt tràn ngập ý tứ “Đi cả ngày rồi ta thật sự là phi thường buồn ngủ, căn bản động cũng không muốn động”.
Mao Cầu ở trong cái bồn nhỏ bên cạnh chơi đùa một hồi, rồi ngoan ngoãn nhảy ra cho cha nó lau khô, mở ra hai cánh chờ được ôm về tiểu oa ngủ, quả thực không thể càng nhu thuận hơn.
“Đi ra, ngâm một lát nữa sẽ ngất mất thôi.” Sau khi trở lại ôn tuyền, Tần Thiếu Vũ xoay người muốm ôm lấy y.
“Vị thiếu hiệp này.” Thẩm tiểu thụ vô cùng nghiêm túc, “Hôm nay ta có chút mệt.”
“Sau đó thì sao?” Tần Thiếu Vũ bật cười, đem người ướt sũng ôm ra, đặt trên thảm lớn bên cạnh.
“Sau đó chúng ta nên đi ngủ sớm một chút?” Thẩm Thiên Lăng cường điệu, “Là đơn thuần mà ngủ.”
“Không được.” Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ y.
“Vậy lên giường làm.” Thẩm Thiên Lăng nhượng bộ.
“Không được.” Tần Thiếu Vũ như trước cự tuyệt.
Thẩm tiểu thụ giận, “Ngươi đối với dân chúng như vậy sao!”
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Liên quan gì tới dân chúng chứ?”
“Mọi người đều nói ngươi đối với ta là nói gì nghe nấy.” Thẩm Thiên Lăng bọc thảm ngồi dậy, “Ta vừa rồi tổng cộng đã nói hai câu, ngươi đều đáp lại ta hai chữ không được!” Cái này cũng dám gọi là nói gì nghe nấy?!
“Mọi người còn nói Lăng nhi thích run run cái đuôi nhỏ khi cùng ta làm loại chuyện này.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ cái mông trơn bóng của y, “Cũng không thấy ngươi biến ra để ta chơi một chút.”
Thẩm tiểu thụ: …
Hạ lưu!
Tần Thiếu Vũ đem cả người lẫn thảm ôm lấy, đặt ở một bên trên bàn.
Thảm rất dày, bởi vậy cũng không mấy khó chịu. Thẩm Thiên Lăng nắm chặt thảm ngồi ở trên bàn, cảm thấy tạo hình của mình dị thường xuẩn.
“Ngoan.” Tần Thiếu Vũ hôn y.
“Nằm không được!” Thẩm tiểu thụ tiếp tục đề ra ý kiến.
“Ân, bàn nhỏ.” Tần Thiếu Vũ kéo tấm thảm để lộ ra bờ vai trơn bóng của y.
“Chẳng lẽ còn muốn ngồi ân ân!” Thẩm Thiên Lăng giận, cũng không phải thi đấu thể thao, còn phải theo đuổi tư thế có yêu cầu cao độ vậy sao!
Tần Thiếu Vũ ôm ôm y rồi tiến đến phía trước, sau đó tách ra đôi chân trắng nõn kia.
Thẩm Thiên Lăng “đùng” một tiếng mặt đỏ tai hồng, không biết xấu hổ.
Hai chân bị hắn áp đến trước ngực, bàn nhỏ đến mức chỉ có thể miễn cưỡng nằm thẳng nửa người trên. Trên nóc nhà có mấy cái lỗ hổng, vốn là vì tán đi hơi nước ôn tuyền, hiện tại nhìn ra, vừa vặn có thể thấy được bầu trời đầy sao.
Đây thật sự không tính là dã hợp sao!
Tần Thiếu Vũ hiển nhiên không có tâm tình bồi y suy nghĩ miên man, cúi đầu tinh tế hôn lên da thịt trắng mịn kia, thành kính đến mức tựa như đang hoàn thành nghi thức. Mặc dù hai người đã thành thân nhiều năm, nhưng mỗi một lần giao hảo, trong lòng đều rung động hệt như lần đầu tiên. Người dưới thân này tựa như có yêu sủng bao nhiêu cũng không đủ, chỉ thầm nghĩ muốn đem y hung hăng nhu tiến vào đáy lòng, khảm nhập vào xương cốt, ngay cả hồn phách cũng khắc lên ấn ký, đời đời kiếp kiếp vô luận y có chạy đến nơi nào, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của mình.
“Thật sự sẽ không bị người thấy sao.” Thẩm Thiên Lăng vô cùng ai oán.
Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn trụ cánh môi y.
“Ngô…” Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn, sau đó thở hồng hộc nghiêm túc nói, “Nếu như bị người nhìn thấy —— “
“Vậy ta liền làm thịt hắn.” Tần Thiếu Vũ cầm lấy cổ tay y.
Thẩm Thiên Lăng chấn kinh, “Cũng không cần bạo lực như vậy a, nói không chừng người ta là không cẩn thận.”
“Trừ bỏ ta, trên đời này không ai có thể nhìn thấy thân thể ngươi.” Hai tay Tần Thiếu Vũ nâng cao phiến mông y, “Ngoan, thả lỏng một chút.”
“Vậy ngươi cũng không thể đem người ta làm thịt!” Thẩm Thiên Lăng còn đang lải nhải.
Tần Thiếu Vũ chậm rãi tiến vào thân thể y.
“… Ân.” Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày.
“Thoải mái hay là khó chịu?” Tần Thiếu Vũ quả thực yêu điên cái biểu tình này của hắn rồi.
“Hô…” Thẩm Thiên Lăng bình ổn khí tức, sau đó tiếp tục nghiêm túc nói, “Lạm sát kẻ vô tội là không đúng.”
Tần Thiếu Vũ nắm thắt lưng y, đột nhiên kéo người y về phía mình.
“Nha!” Trong mắt Thẩm Thiên Lăng nổi lên hơi nước, cảm thấy có chút đau, “Ngươi là cố ý!”
“Cố ý thì sao?” Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai y thì thẩm, “Chỉ có ta mới có thể khiến ngươi đau.”
Đúng vậy, bởi vì ngươi biến thái nhất! Thẩm tiểu thụ ở trong lòng rầm rì, bất quá tất nhiên cũng không nói ra cái gì, bởi vì như vậy nhất định sẽ càng bị ân ân kịch liệt!
Quả thực không thể thống khổ hơn nữa.
Cảm thấy thân thể y có chút cương cứng, động tác Tần Thiếu Vũ càng làm càng nhẹ nhàng chậm rãi, bàn tay cũng ôn nhu bao lấy vật nhỏ hơi ngẩng đầu kia, muốn làm cho y càng thêm thoải mái.
Thẩm Thiên Lăng nghiêng đầu, bên tai có chút hồng.
“Gọi tướng công.” Tay Tần Thiếu Vũ hạ xuống vài phần lực.
Thẩm tiểu thụ thanh thanh cổ họng, sau đó mạnh mẽ vang dội nói, “Tướng công!”
Tần Thiếu Vũ: …
Ánh mắt Thẩm tiểu thụ thanh triệt lại đơn thuần, ta gọi rồi nga, ngươi bảo ta gọi là ta gọi, còn đặc biệt to rõ!
Quả thực nghe lời.
“Lại cùng ta nháo có phải không?” Tần Thiếu Vũ xoa xoa chiếc cằm thon gầy của y
“Ngươi lại không có quy định ngữ khí a.” Thẩm Thiên Lăng biểu tình vô tội, thiếu hiệp ngươi thật sự là quá xoi mói a.
Tần Thiếu Vũ buông tay ra.
Tiểu tiểu lăng bị đùa giỡn đến một nửa liền bị đình chỉ, phi thường không sảng khoái!
Vì thế Thẩm tiểu thụ cường liệt kháng nghị, “Ngươi là thân thích của lão bản sao, vì sao với cái trình bộ này cũng có thể đi ra tiếp khách!”
Tần Thiếu Vũ bị tức đến muốn cười.
“Ta muốn khiếu nại ngươi!” Thẩm Thiên Lăng giận dữ nắm chặt quyền đầu.
“Vậy cũng phải xem ngày mai ngươi còn có khí lực rời giường không.” Tần Thiếu Vũ đứng thẳng thân thể.
“Mau cho ta đổi người.” Eo nhỏ của Thẩm Thiên Lăng xoay đến xoay đi có ý đồ muốn bỏ chạy.
Tần Thiếu Vũ tươi sống bị ép buộc đến nửa vời, muốn phát ngoan lại sợ làm bị thương y, nhưng không phạt một chút thì thật sự không cam lòng, vì thế cúi đầu nói, “Ôm lấy cổ của ta.”
“Trình độ tệ như vậy, yêu cầu thì thật nhiều!” Thẩm tiểu thụ còn đang say mê diễn màn đại gia sảng khoái đến không thể tự kiềm chế, thập phần kiêu ngạo.
“Bảo bối ngoan, nghe lời.” Tần Thiếu Vũ cắn cắn vành tai khéo léo của y.
Thẩm Thiên Lăng rầm rì, miễn cưỡng ôm lấy cổ hán, “Ta đây phải bớt một ít tiền.“
Hai tay Tần Thiếu Vũ xuyên qua đầu gối y, cắn răng đem toàn bộ người ôm lên.
“A!” Thẩm Thiên Lăng bất ngờ không kịp phòng, hai chân theo bản năng quấn lấy thắt lưng hắn. Hai người vốn dĩ đã là tư thế thân mật nhất, sao còn có thể chịu nổi loại kích thích này, nháy mắt ngay cả đôi mắt cũng nổi lên hơi nước.
“Không nháo nữa?” Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai y cười nhẹ.
“Thả ta xuống đi.” Sức nặng toàn thân tựa hồ đều đặt ở một chỗ, hốc mắt Thẩm Thiên Lăng phiếm hồng, hai chân có chút run rẩy.
“Lăng nhi không muốn ở trên bàn, thì đành phải như vậy.” Tần Thiếu Vũ ôm chặt thân thể y, để mình có thể chặt chẽ giữ lấy y.
“Ta sai rồi.” Thẩm tiểu thụ vô cùng nhu thuận.
Nhưng hiển nhiên, đã không còn kịp rồi a…
Một đêm này, Mao Cầu ghé vào trong tiểu oa, im lặng ngủ hết một đêm.
Mà trong căn phòng ôn tuyền cách vách, cảnh xuân vẫn đang thập phần kiều diễm. Thế nên vào thời điểm giữa trưa ngày hôm sau, Thẩm tiểu thụ đã không còn nhớ rõ hai người rốt cục đã ân ân bao lâu!
“Ngoan, há miệng.” Tần Thiếu Vũ đem thìa đưa tới bên miệng y.
“Tối hôm qua ngươi thật quá đáng!” Thẩm Thiên Lăng vừa ăn cháo, vừa phẫn nộ chỉ trích nam nhân của y.
“Rõ ràng chính là Lăng nhi không tốt.” Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ, “Luôn luôn dụ dỗ ta.”
Ta dụ dỗ ngươi mới gặp quỷ! Thẩm Thiên Lăng tiếp tục giận, “Phát sốt!”
“Nghỉ ngơi một ngày thì sẽ tốt thôi.” Tần Thiếu Vũ lấy khăn mặt được thấm ướt, đặt trên trán y.
“Thu!” Mao Cầu nhìn thấy thì rất hiếu kì, vì thế chạy tới ngẩng đầu —— mau cho một cái đi.
Tần Thiếu Vũ tùy tay xé một miếng vải nhỏ, thấm ướt rồi đặt lên đỉnh đầu con của hắn.
Tuy rằng ươn ướt rất không thoải mái, nhưng Mao Cầu vẫn thực thích, một đường thật cẩn thận xê dịch đến tiểu oa, chuyên tâm ngồi xổm xuống bắt đầu giả bệnh nhân.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Sáng nay ám vệ đến đây.” Tần Thiếu Vũ giúp Thẩm Thiên Lăng lau miệng.
“Nói cái gì?” Thẩm Thiên Lăng hiếu kì.
“Ngày hôm qua Mộ Hàn Dạ đi tìm Sở Uyên, hai người hình như trò chuyện không tệ, hẳn là đã đạt thành hiệp nghị, trước cùng nhau đối phó xong Chu Giác, rồi mới nói tới chuyện của Huyền Hải Ngọc và Bích Tuyền Tỳ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Kể ra, cũng tạm thời xem là kết quả tốt nhất.”
“Cũng là chuyện tốt.”Thẩm Thiên Lăng nói, “Hiện tại La Sát quốc còn bị vây trong trạng thái chờ xem tình hình, hẳn sẽ không chủ động xuất binh, cho nên địch nhân của mọi người chỉ có một mình Chu Giác, cũng dể đối phó hơn rất nhiều.”
“Thiên Phong bảo chúng ta sớm trở về.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hôm nay thân thể ngươi không thoải mái, ngày mai chúng ta mới đi.”
“Đều là ngươi làm hại!” Thẩm Thiên Lăng nhéo mũi hắn, “Lưu manh!”
“Cũng không có biện pháp.” Tần Thiếu Vũ cầm tay y, “Hai phu thê dù sao cũng phải có một người là lưu manh, không thì chẳng phải là quanh năm suốt tháng cũng không ân ân được một lần? Nếu Lăng nhi da mặt mỏng, vậy ta đành phải cố gắng làm.”
“Cố gắng làm?” Thẩm Thiên Lăng đem mặt hắn kéo đến biến hình, nói không biết xấu hổ, rõ ràng là thích thú thì có!
Tần Thiếu Vũ nghiêng qua, hung hăng hôn trụ đôi môi mềm mại kia.
Thật sự là… thương như thế nào cũng không đủ a…
Lại qua một ngày, Thẩm Thiên Lăng tuy rằng còn chưa được thoải mái lắm, bất quá vẫn kịch liệt yêu cầu đòi trở về Độ Kiếp tự! Bằng không lần sau không chừng sẽ nhảy ra mấy địa điểm ân ân còn kỳ quái hơn a, phải biết dựa theo trình độ biến thái của nam nhân của y, cho dù là ở trên cây thì nói không chừng cũng sẽ nguyện ý thử một lần.
“Còn cam lòng mà trở về a.” Diệp Cẩn chống quai hàm, ngồi ở trong viện uống trà.
“Kỳ thật không thể nào cam lòng được.” Tần Thiếu Vũ đem Thẩm Thiên Lăng đặt xuống đất, “Nếu bọn ta hiện tại có thể rời đi, vậy thì không thể tốt hơn nữa.”
“Nằm mơ!” Diệp Cẩn đứng lên, “Trước khi mọi chuyện được giải quyết thì đừng có nghĩ muốn chạy, bằng không đánh ngươi.”
Vì sao muốn đánh nam nhân của ta! Thẩm Thiên Lăng yên lặng kháng nghị, tẩu tử của y quả thực bạo lực.
“Thiên Phong đâu?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Bồi Sở Uyên đi xin xăm.” Mặt Diệp Cẩn đầy khó chịu.
“Vậy sao ngươi không đi?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
Diệp Cẩn cả giận nói, “Lão tử vì sao phải đi, ta lại không quen biết bọn họ!”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi còn có thể dối trá hơn một chút không.
“Nga.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Nguyên lai là cãi nhau.”
“Cãi cái đầu người!” Diệp Cẩn giận dữ xoay người trở về phòng, bóng dáng thật ngạo kiều.
“Đại ca nỡ cãi nhau với y sao?” Thẩm Thiên Lăng vạn phần khó hiểu.
“Ta cũng không nỡ cãi nhau với ngươi.” Tần Thiếu Vũ kéo y đi vào trong phòng, “Nhưng bình thường thấy ngươi giận ta cũng không ít.”
“Đó không giống a.” Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, “Phẩm hạnh đại ca tốt như vậy.”
“Ân?” Tần Thiếu Vũ xao xao trán y, “Chẳng lẽ phẩm hạnh ta không tốt?”
Ngươi đâu chỉ là không tốt… Thẩm Thiên Lăng quyết đoán lắc đầu, cầm hai tay của hắn nói, “Quả thực thối nát.”
Loại chuyện như phái người đi khắp giang hồ thu phí bào hộ này, đại ca y kiếp sau cũng không làm được a.
Hết
Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào - Ngữ Tiếu Lan San