Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 78 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 210 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:56:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43: Tỉnh Ngộ Trong Lúc Bị Ám Sát
ditor: Miêu Tử
Beta: Lưu Nguyệt
Nhìn xa xa bầu trời như có vài tia bạch quang, trong chốc lát chiếu xuống sông Lưu Ly làm ọi người đều không kịp phản ứng.
Sau một tiếng vang thật lớn, sóng to gió lớn làm đổ tất cả thuyền hoa.
Thuyền hoa mà Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y đang đứng bị dính xui xẻo, gần như bị bạch quang đụng phải, thuyền hoa tinh xảo to lớn lập tức chia năm xẻ bảy, mọi người đều rơi xuống nước.
Nước sông vào mùa thu lạnh như băng, sông Lưu Ly không tính là rộng nhưng lại rất dài và sâu.
Linh Cưu nghe thấy tiếng rên của Tống Tuyết Y cũng biết là hắn không kịp thời nín thở, một tay ôm lấy hông của hắn, cố sức khống chế thăng bằng của hai người, đồng thời đạp hai chân ngoi lên mặt nước.
Thật may là trong nước có lực đẩy với lại thân thể Tống Tuyết Y cũng không cường tráng, Linh Cưu đỡ hắn cũng không quá khó khăn.
Chợt Linh Cưu cảm thấy hai chân giống như bị vật gì đó giữ lại, kéo thân thể của nàng xuống dưới nước.
Linh Cưu quay đầu nhìn lại phát hiện Khanh Linh Thước mặt đầy ý cười phía sau, mái tóc của nàng ở trong nước bồng bềnh, lúc này đang giương nanh múa vuốt như một ác linh, làm cho người ta phẫn hận.
Tâm tình chán ghét và tức giận nổi lên càng làm cho Linh Cưu thêm tỉnh táo, một đôi mắt ở trong nước không có chút gợn sóng
Khanh Linh Thước hừ nhẹ một tiếng, dưới lỗ mũi tỏa ra bọt khí, ánh mắt độc ác cùng châm chọc nhìn về phía Linh Cưu, miệng không tiếng động mắng “sao chổi”, “tiện nha đầu đáng chết” các loại.
Nàng ta hưng phấn cười lên, chợt buông bàn tay đang nắm chân Linh Cưu ra, đưa tay về bên hông rút ra một thanh đao nhỏ bén nhọn không chút chần chừ đâm về phía Linh Cưu.
Bỗng nhiên có một bóng dáng ngăn trước người Linh Cưu, làm ặt nàng (Linh Cưu) vốn đang bình tĩnh đột nhiên biến sắc.
“Tống……ục ục! ngô.... khục ục ục! ”
Nàng đã quên mất mình đang ở trong nước không thể nói chuyện, bị nước làm sặc khiến đôi mắt rưng rưng.
Tống Tuyết Y không nói gì, hai tay ôm nàng giống như trấn an vỗ vỗ sau lưng nàng, sau một khắc ( 15 phút) liền buông ra, nhào tới Khanh Linh Thước.
“! ”
Linh Cưu trợn tròn mắt, con ngươi co rút lại.
Khanh Linh Thước có một nỗi sợ hãi kì lạ đối với Tống Tuyết Y, cỗ sợ hãi này là do lời đồn tạo nên, mỗi lần thấy mặt nạ quỷ mị của hắn thì tâm liền sợ đến phát run. Đồng thời đối với hắn còn có một phần hận thù, vừa nghĩ tới chuyện mình bị Thanh Vân học viện đuổi học sẽ trở thành trò cười cho cả Ngự Hải trấn, ánh mắt của Khanh Linh Thước liền trở nên giận dữ, cầm dao nhỏ đâm tới Tống Tuyết Y.
Cánh tay Tống Tuyết Y bị đâm đến chảy máu, nhưng hắn không lùi lại mà tiến tới bắt lại tay đang cầm dao của Khanh Linh Thước, một tay khác bịt mũi miệng nàng ta.
Khanh Linh Thước trợn to hai mắt, ánh mắt từ hoảng sợ, sau đó hóa thành cầu khẩn cùng hận thù, hai tay hai chân dần dần mất đi lực khống chế.
Tống Tuyết Y dường như không để ý đến ánh mắt của nàng ta, hắn buông tay ra, nhìn thân thể của nàng từ từ chìm xuống đáy sông.
Một màn này xảy ra quá nhanh làm Linh Cưu không kịp phản ứng, lúc bừng tỉnh lại thì đã thấy Khanh Linh Thước chìm xuống đáy sông, toàn thân Tống Tuyết Y cũng nhuộm một màu đỏ, hắn đưa tay đến chỗ cổ họng mình, hai vai khẽ run.
Thiếu dưỡng khí!?
Linh Cưu bỗng nhớ tới hắn giống mình, đều không luyện được nội lực, thân thể so với người bình thường càng yếu hơn, thời điểm bị rơi xuống nước không chuẩn bị sẵn sàng, lại bị đâm bị thương còn phản kích, không chừng lúc này đã bị ngộp thở.
Linh Cưu quyết định thật nhanh ôm lấy Tống Tuyết Y, tháo mặt nạ của hắn ra, không kịp để ý vẻ mặt người nào đó liền áp môi mình vào bờ môi của hắn.
“……”
Mặt Tống Tuyết Y ngẩn ngơ.
Tuy không am hiểu võ nghệ, nhưng hắn lại biết rất nhiều kỹ thuật, nín thở chính là thứ học đầu tiên.
Nhược điểm duy nhất của hắn bây giờ chính là thể lực, cũng không phải thiếu dưỡng khí như Linh Cưu nghĩ.
Đôi môi bé con mềm mại, đầu lưỡi nho nhỏ đang cố gắng đẩy hàm răng hắn ra…… (Miêu: hú hú!!Hôn rồi hôn rồi:)) )
Tống Tuyết Y biết bây giờ không phải lúc phân tâm cho chuyện khác, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà thất thần.
Đôi mắt hắn đang gần trong gang tấc với mặt của bé con, da thịt trắng noãn ở trong nước trong suốt, đôi lông mi khẽ run, từng giọt nước trên đó không rõ là nước sông hay nước mắt.
Lúc này trong lòng nàng tràn ngập hình bóng của hắn, chỉ sợ hắn sẽ bỏ mạng, nàng không muốn hắn gặp chuyện không may.
Trong đầu Tống Tuyết Y khẽ than một tiếng, hé mở hàm răng, mặc cho đầu lưỡi cùng hơi thở của bé con xâm chiếm khoang miệng mình.
Một cảm giác khác thường lan tỏa ra toàn thân hắn lúc môi của hai người chạm vào nhau.
Xưa nay hắn cũng không có nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ, nhưng cũng biết hôn nhau không phải là chuyện ai cũng có thể làm, trong đầu chợt nhớ tới lời nói lười biếng của nhóc con trên thuyền – tiểu hài tử thì biết tình yêu là gì?
Lúc ấy hắn không có suy nghĩ nhiều nhưng bây giờ lại có loại cảm xúc đó.
Cưu nhi, ta không hiểu, nhưng nếu người bị giam giữu đó là nàng, ta cũng nguyện dùng tất cả cứu nàng ra.
Đó có được gọi là tình yêu không?
Nếu không phải thì cũng không sao, dù sao cõi đời này của ta sẽ không ai có thể thay thế được vị trí của nàng trong lòng ta.
Linh Cưu lúc này không biết nội tâm Tống Tuyết Y đang rung động, nàng cố gắng truyền khí cho hắn, phát hiện hơi thở Tống Tuyết Y dần trở lại bình thường mới yên tâm.
Sau đó nàng thấy mấy bóng dáng đang đánh tới chỗ hai người.
Linh Cưu rời khỏi đôi môi của Tống Tuyết Y, ánh mắt chất chứa tâm tình, chỉ còn dư lại đôi đồng tử đen thuần túy.
Nàng phát hiện ra bản thân đã sai lầm rồi.
Cho tới nay cũng đều là nàng sai.
Tống Tuyết Y sủng ái và dịu dàng với nàng, nhưng lại che giấu không để cho nàng thấy một mặt kiêu ngạo cùng lạnh lùng của hắn, đối với sự khiêu khích của Khanh Linh Thước và Tống Lưu Giác hắn luôn khinh thường đáp lại, đối với sự trả thù của bọn họ nàng cũng chẳng thèm để ý. Vọng tưởng muốn tiếp tục ước mơ của kiếp trước, trải qua những ngày bình thản.
Lúc này nàng mới đột nhiên tỉnh ngộ, tất cả đều là nàng tự lừa mình dối người, cũng bị Tống Tuyết Y bảo vệ quá tốt, cho nên không để ý tới. Nơi này không phải thời hiện đại ở kiếp trước, cái thế giới này cũng không ấm áp như Tống Tuyết Y, đây là thời đại so với hiện đại còn tàn nhẫn hơn, mạng người bị coi rẻ.
Ở nơi này chỉ một đứa trẻ cũng đã biết sử dụng thủ đoạn tàn khốc, hiểu âm mưu quỷ kế, giết người lại càng không chút do dự!
Kiếp trước nàng không thể làm người bình thường thì kiếp này cũng giống vậy!
“Khanh Linh Thước, ta thật nên cám ơn ngươi. ”
Bởi vì hành động của ngươi làm cho ta hiểu được, nếu không thể làm người bình thường, vậy thì tiếp tục bước tiếp con đường làm thiên nhãn đi.
Các ngươi ác độc, ta sẽ càng ác độc hơn các ngươi, tuyệt không lưu lại hậu hoạn!
Tống Tuyết Y nhạy cảm nhận ra khí chất của bé con bên cạnh đã thay đổi, vẻ mặt không chút biểu cảm của bé con càng làm cho khí chất của nàng trở nên thần bí, đôi mắt như có linh quang, so với nước sông còn đẹp đẽ, lạnh lẽo hơn.
“ Cấm. ”
Linh Cưu không tiếng động hô ra một câu thần chú, vận chuyển linh lực tụ lại trong lòng bàn tay, khống chế thủy linh phản kích lại.
Mọi vật đều có linh ( hồn), lúc nàng gặp Tống Tuyết Y lần đầu tiên, cây cỏ xung quanh đều là Huỳnh hỏa linh (Nguyệt: đom đóm ạ, nhưng trước đó ghi là linh, nên để thế cho liền mạch), trong nước cũng không ngoại lệ. Loại linh này nhỏ yếu gần như không có lực công kích, cũng không có trí khôn, nếu không có người khống chế nó thì đều vô hại. Nhưng khi có người biết cách khống chế thì nó sẽ rất lợi hại, giống như người tu hành có thể điều khiển hỏa linh thì sẽ trở thành lửa thật, vì thủy linh là chất lỏng, nàng không thể sử dụng thuật pháp đó, nhưng lại có thể khống chế thủy linh khiến nó nghe theo mệnh lệnh của nàng.
Thế giới trong mắt nàng cùng thế giới của người khác không giống nhau, thiên nhãn của nàng nhìn rõ một đám linh đang bơi về bốn người tập kích, chui vào mắt, mũi bọn chúng, trói buộc tay chân bọn họ.
Trình độ này chưa hoàn toàn vây khốn được Võ giả cấp ba nhưng lại đủ để cho bọn họ phiền toái, càng làm cho bọn họ sợ hãi
Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích - Thuỷ Thiên Triệt