A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Tửu Đồ
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 404 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 820 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 3 - Chương 29: Tiết Thu (29)
hẳng qua chỉ là kẻ tặc thôi!
Trái tim của Vương Nhị Mao thắt lại, giống như bị một dao đâm vào, nhỏ máu tí tách.
Chưa từng có người nào dùng lời tương tự sỉ nhục hắn, nhưng ánh mắt, thần thái của Trương Văn Kỳ lúc nói chuyện lại hết sức quen thuộc đối với Vương Nhị Mao. Y nhớ năm xưa mình trăm phương ngàn kế tặng đồ vật quý hiếm cho Chu Ninh để mong nhận được chút tình cảm của đối phương, lúc ấy, Chu đại tiểu thư cũng từng có thái độ như thế với y, không cự tuyệt, cũng không cảm tạ, chỉ thản nhiên nhìn y, khiến y thấy mà huyết dịch trong người trở nên lạnh lẽo, giống như nước đá chảy qua tim.
Vương Nhị Mao còn nhớ rất rõ, tận đến thời khắc cuối cùng hai người chung đụng, thái độ của Chu Ninh cũng là như này, khoảng chừng sau khi nàng mất đi khả năng đứng vững thì vẻ kiêu ngạo trong mắt nàng rốt cuộc mới lộ ra một chút dịu dàng, nhưng chút dịu dàng này không phải là dành cho y, Vương Nhị Mao biết rõ.
Không phải y, trước khi lâm chung Chu Ninh cuối cùng cũng đã cảm động trước sự chân thành của y, nhưng lại không hề có một tia yêu say đắm gì với y cả. Vương Nhị Mao vẫn tự hỏi vì sao lại thế, hôm nay rốt cuộc y đã tìm được đáp án, nhưng mà đáp án này sao lại sắc nhọn như thế, băng lạnh như thế.
Chỉ là một kẻ tặc thôi!! Hóa ra, trong lòng cô ấy, y thủy chung chỉ là một kẻ tặc. Chỉ là một kẻ tặc! Những lời này giống như cây chùy đập vào lỗ tai y, đâm phá cổ họng y, chọc thẳng xuống dưới, xuyên qua lục phủ ngũ tạng y mà vẫn không chịu dừng, mặc kệ máu chảy bao nhiêu, mặc kệ bao nhiêu nước mắt, vẫn cứ tìm về nơi sâu ở trong trái tim mà đâm, không dứt, không ngừng không nghỉ.
Còn tiếp tục bị đâm như vậy nữa, Vương Nhị Mao biết mình sẽ điên mất. Y biết nên giải quyết như thế nào rồi, sớm có Trương đại trại chủ làm mẫu rất tốt rồi.
- Trói tên cẩu quan đó tại cây cột cho ta, lão tử phải tự tay móc tim hắn!
Kìm nén cơn thở dốc nặng nề, y dùng giọng nói không thuộc về mình gầm lên:
- Còn có nanh vuốt của hắn nữa, lão tử hôm nay phải móc hết!
Chúng thân vệ sửng sốt, hai mắt mở to quay lại nhìn chung quanh. Bọn họ rất quen thuộc tính cách của Vương Nhị Mao, biết y không phải là hạng người tàn nhẫn hiếu sát. Trương Văn Kỳ thuộc quan lớn Đại Tùy, không thể không giết, nhưng đối với một người thanh liêm và có cốt khí như vậy, nhóm lâu la càng muốn đối phương chết thoải mái hơn một chút.
- Thất thần làm gì, còn không mau động thủ!
Vương Nhị Mao nhấc kinh đường mộc lên, gõ vào bàn rung động.
- Vâng... Vương đô úy, chúng ta...
Nhóm thân binh không dám phản kháng cấp trên đang phẫn nộ, lại cũng không đành lòng thi hành mệnh lệnh, chỉ trợn mắt than thở.
Đang lúc chần chừ, Trương Trư Bì đứng dậy, ngăn giữa Vương Nhị Mao đang lâm vào trạng thái điên cuồng, quay xuống dưới hét to ra lệnh:
- Do dự cái gì, Vương đô úy có nói là mổ thịt hắn ngay đâu, trước tiên dẫn cẩu quan tới đây, ta còn có mấy câu muốn hỏi hắn.
Chúng thân vệ thầm thở phào nhẹ nhõm, lao xuống hạ đường, kéo Trương Văn Kỳ vào đại sảnh, ấn quỳ trước nền đá. Trương Văn Kỳ không chịu quỳ xuống, đầu gối cong xuống bị đá liên tiếp vài cái, cuối cùng không chống đỡ nổi ngồi bệt xuống đất, cười lạnh nhìn đám người Trương Trư Bì.
Trương Trư Bì biết rằng gã quan viên này cũng là một kẻ kiêu ngạo hiếm thấy, cũng không muốn tiếp tục làm nhục gã, cười cười, ra vẻ ôn hòa hỏi:
- Mới vừa rồi ngươi nói trước khi chết muốn đối mặt với chúng ta, bằng không chết sẽ không nhắm mắt, chẳng lẽ là vì trước khi chết muốn tìm cơ hội sỉ nhục chúng ta hay sao?
Đề cập vấn đề này, trên mặt Thái Thú Cấp quận Trương Văn Kỳ hòa hoãn hơn một chút, lắc lắc đầu, cười lạnh nói:
- Đám mâu tặc các ngươi lấy ngàn người tập kích bất ngờ quận thành, cũng coi như là có can đảm, có thể lợi dụng lòng trắc ẩn của sai dịch thuộc hạ ta đối với dân chúng mà lừa mở cửa thành, cũng có thể nói là có chút kiến thức, cho nên lúc trước Trương mỗ nghĩ bọn ngươi tuy là đám loạn phỉ nhưng đã làm rất tốt, xứng với tám chữ “Hữu đảm hữu thức, cảm tác cảm vi” (có can đảm, có kiến thức, dám làm dám chịu), cho nên muốn hỏi một câu, ai ngờ thấy bộ dạng các ngươi như vậy, chứng minh có hỏi cũng như không! Bỏ đi, muốn giết cứ giết, đừng có nói cái gì mà mổ bụng móc tim mà dọa Trương mỗ, chẳng là chết mà thôi, chết như nào thì có gì khác đâu!
Bởi vì nguyên nhân tuổi tác và kinh nghiệm lý lịch, Trương Trư Bì bình tĩnh hơn nhiều so với Vương Nhị Mao, cũng chỉ cười lắc đầu, không chút nào tức giận với lời nói ngang ngược của Thái Thú Cấp quận.
- Hai quân giao chiến, vốn chính là xuất hết bản lĩnh. Chứ chẳng lẽ khi triều đình phái quan quân đi đánh dẹp, chúng ta ở mãi một chỗ tươi cười chào đón hay sao?
Thái Thú Cấp quận Trương Văn Kỳ bị hỏi đến sững sờ, sau đó nhanh chóng đáp trả:
- Cho nên tuy rằng Trương mỗ khinh thường hành vi của các ngươi, nhưng cũng khâm phục sự can đảm và kiến thức của các ngươi. Đáng tiếc các ngươi là những nam nhi tài giỏi, nhưng lại không ra sức vì nước, mà lại đi làm kẻ tặc! Tuy rằng nổi danh cực nhanh, nhưng lại bị bêu danh muôn đời!
- Chó má mẹ nhà ngươi!
Vương Nhị Mao đẩy Trương Trư Bì ra, giành đứng trước mặt Thái Thú Cấp quận. Lửa giận trong lòng y vẫn chưa tan hết, sắc mặt vẫn đỏ bừng, nhưng ánh mắt đã bình thản hơn so với ban nãy, cách nói năng cũng rành mạch hơn.
Chỉ vào mũi của Trương Văn Kỳ, y tiếp tục mắng.
- Nếu lão tử giống như ngươi, ngày ngày ngâm trong bồn tắm sơn son, có thịt cá để ăn, còn tạo phản gì chứ? Ngươi mở to mắt mà nhìn chung quanh xem, các huynh đệ trong này có người nào là không bị các ngươi chèn ép không còn đường sống mới phải cầm đao không?
Nhìn vẻ mặt không phục của Trương Văn Kỳ, Vương Nhị Mao quay người lại, chỉ tay vào một gã lâu la gần mình nhất.
- Liễu Lão Tam, ngươi hãy nói cho tên cẩu quan này biết, vì sao ngươi không đi thi làm quan mà lại phải đi làm tặc!
- Ta...ta...
Lâu la binh không quay lại, sờ sờ gáy mình than thở:
- Ta...nhà ta nghèo đến nỗi ngay cả không có cơm để mà ăn, nào có tiền đi học chứ? Năm đó, là năm thiên hạn ấy, nhà ta thiếu thuế quan phủ, đám nha dịch bèn lấy đất đai nhà ta đi, cha ta ôm chân bọn chúng cầu xin, đã bị bọn chúng đá hộc máu...
Mở đầu vài câu, gã còn nói năng lắp bắp, nhưng càng về sau, nỗi bi phẫn từ trong lòng dâng cao, ánh mắt đỏ ngầu, nói gần như là hét, bổ sung.
- Ta thấy dù sao cũng không còn đường sống nào, liền cầm búa xông ra ngoài, bọn chúng không cho ta sống, ta cũng không cho bọn chúng sống yên, dù sao cũng đều là chết, không bằng trước khi chết kéo theo vài cái đệm lưng!
- Ngươi, Chu Lão Căn, ngươi đang sống yên lành, vì sao lại muốn làm thổ phỉ?
Vương Nhị Mao lại tùy tiện tìm một gã lâu la khác, lớn tiếng chất vấn.
- Ai nguyện lòng đi làm thổ phỉ chứ? Không đủ ăn đủ mặc, không đi làm thổ phỉ, thì ta sống thế nào được đây?
Chu Lão Căn trừng mắt với Trương Văn Kỳ, oán hận đáp.
Không để cho Trương Văn Kỳ có cơ hội nói, Vương Nhị Mao liên tiếp chỉ điểm, điểm liên tiếp hơn mười lâu la, không ngờ tất cả đều là sống không nổi, bị buộc phải bí quá hóa liều đấy.
Thái Thú Cấp quận Trương Văn Kỳ hãy còn không tin, mở to tròng mắt tìm người ủng hộ, Vương Nhị Mao nghi ngờ trong lòng gã đang nghĩ gì đó, lại chỉ một gã nhìn bề ngoài rất nhã nhặn, lớn tiếng hỏi:
- Còn ngươi, Viên Thủ Tự, ngươi từng đọc sách, sao không đi thi làm Huyện lệnh, Quận thủ hả?
Người này mặc trang phục nha dịch rất quen thuộc Trương Văn Kỳ, vừa rồi là gã động lòng trắc ẩn, mới kéo chúng quan lại đang ở dưới miệng đao vào đại sảnh, dẫn phát một trò khôi hài vừa rồi.
Không thể nghĩ Viên Thủ Tự tuy rằng bề ngoài lịch sự nho nhã, nhưng trong lòng lại căm hận triều đình Đại Tùy còn hơn cả Liễu Lão Tam, Chu Lão Căn.
- Nhà của ta có một trăm ba mươi mẫu đất, vốn cuộc sống cũng yên lành đấy, không biết tên Vương bát đản nào hạ lệnh, muốn nhà ta chuyển đến ở trong thành, nói là đề phòng cướp, đi rồi lại không cấp phát lương thực ăn, của cải nhà ta chưa tới hai năm thì hết, phải bán hai muội muội phải làm nha hoàn nhà người ta mà cũng chỉ đổi được ba đấu gạo...
Nghĩ đến việc mình thất lạc muội muội, gã không nói được nữa, chỉ khom người ôm quyền về phía Vương Nhị mao, nghẹn ngào nói:
- Thuộc hạ biết sai rồi, hễ là cẩu quan triều đình thì đều đáng chết, thuộc hạ nhất thời mềm lòng, xin Đô úy trách phạt!
- Thái Thú đại nhân, ngươi còn có lời gì để nói? Còn cần ta tìm vài người nữa để hỏi không?
Vương Nhị Mao vừa nâng Viên Thủ Tự dậy, vừa cười hỏi Trương Văn Kỳ đang ngẩn người. Một ván cờ thắng trong nháy mắt này, làm tâm trạng của y thoải mái hơn, chỉ có điều sự đau đớn vẫn như tảng đá đè nặng trên ngực, làm cho y mỗi lần hít thở đều cảm nhận rõ sự hiện hữu của nó.
Trương Văn Kỳ xuất thân quan lại thế gia, dù biết mấy năm nay dưới sự cai trị của Đại Tùy càng ngày càng kém, nhưng lại không nghĩ rằng kém đến thành tình trạng như này. Những người này nếu không đi làm nghề buôn bán không vốn này thì sao có thể sống sót được, ngay cả gia đình tử tế của Viên Thủ Tự cũng mất đi thứ có thể dựa vào để sinh tồn. Gã là người đọc sách chính trực, không còn mặt mũi nào tiếp tục nói xạo, liền hạ giọng nói:
- Hôm nay ta bại trong tay các ngươi cũng không hề oan uổng. Đáng tiếc lời này lại không cách nào để Hoàng thượng biết, nếu không Trương mỗ nhất định liều chết trình lên khuyên ngăn.
Khai Quốc Công Tặc Khai Quốc Công Tặc - Tửu Đồ