Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Tửu Đồ
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 404 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 820 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 185-1: Đằng Uyên (20)
ối với đám lâu la mà cả đời chịu sự áp bức của người khác, trước kia nhìn thấy Trưởng đình cũng phải quỳ lạy, có thể đột nhiên trở thành quan lại đứng trên cao, cho dù biết rõ sẽ không được thế giới bên ngoài thừa nhận chức tước, cũng phải toàn tâm toàn lực bảo toàn “phú quý” của chính mình. Những lời nói như vậy, Trương Kim Xưng đuổi bọn họ đi “mở mang bờ cõi”, sẽ thoải mái hơn nhiều.
Cuộc nói chuyện của hai người kéo dài rất lâu, cuối cùng cũng không thể tìm được biện pháp ứng đối tích cực. Nhưng thông qua giao lưu, hai bên đều thu hoạch được rất nhiều. Trình Danh Chấn từ lời nói của Tiết Tụng, càng hiểu rõ hơn nội bộ đầm Cự Lộc, cùng với tình trạng hiện nay, ngày trước cùng với khó khăn của toàn bộ Lục Lâm đạo Hà Bắc. Còn Tiết Tụng bận rộn phụ tá Trương Kim Xưng xử lí công việc nội bộ trong một thời gian dài, cũng thông qua miêu tả của Trình Danh Chấn, cũng thêm phần hiểu biết với những chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra ở trung nguyên trong thời gian gần đây.
Xét về tổng thể mà nói, tình thế của năm nay không mấy lạc quan với đạo Lục Lâm. Cùng với kết thúc của Chinh Liêu lần thứ ba, dân sinh các nơi đều khó thở. Thừa dịp các tướng sĩ viễn chinh vừa mới quay về nhà, còn chưa kịp có thời gian để thở, các quan viên địa phương phụ trách cá biệt đã tổ chức một loạt các cuộc phản kích đối với những hào kiệt Lục Lâm. Tháng tư, Thái Thú Du Lâm Bành Thuần đã giết chết tên Tặc soái Trương Đại Hổ. Tháng năm, Tặc Soái Diên An Lưu Già Luân xưng đế, nắm giữ mười vạn người. Không đến một tháng, liền bị Khuất Đột Thông dẫn năm nghìn phủ binh đánh bại, sau đó, Khuất Đột Thông thừa thắng xông lên, vẫn đuổi giết đến tận biên giới Đại Tùy, cuối cùng đem đầu của Lưu Già Luân, chiến thắng trở về.
Gần như cùng lúc Trình Danh Chấn và Dương Thiện diễn ra ác chiến, Lí Uyên đánh tan sáu đám mã tặc ở Lũng Hữu. Trương Tu Đà duỗi vòi đến Bắc Hải và Tế Bắc gần quận Tề, các hào kiệt Lục Lâm ở bờ bắc Hoàng Hà đã không còn sức lực phản kháng, hoặc là bị Trương Tu Đà bức hàng, hoặc là bỏ trại mà đi. Có thể nói, trừ đám quần hùng ở đầm Cự Lộc, trong trận đánh ở Hồ Ly Oa là biết lượng sức, tạo ra một diện mạo tốt đẹp cho đồng đạo Lục Lâm Hà Bắc ra, những hào kiệt Lục Lâm ở những vùng khác của Trung Nguyên đều tạm thời bị rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Đây cũng là nguyên nhân mà Trương Kim Xưng phát thiệp mời, quần hùng Hà Bắc cổ động lão như vậy. Có một trận thắng lợi, bất kể lớn nhỏ, ít nhất còn khiến cho những hào kiệt tiếp tục duy trì hi vọng. Mặc dù, không ai biết con đường trước mắt còn phải đi bao lâu, đường ra rốt cuộc ở chỗ nào?
• Vì sức khỏe của Trương Đại đương gia! Chúc Đại đương gia từ nay về sau bách chiến bách thắng, không trận nào không đánh được!
Âm thanh ồn ào náo nhiệt một lần nữa kéo Trình Danh Chấn ra khỏi trầm tư, quay lại thực tại. Tiệc rượu hôm nay đã sắp đến hồi kết, giao dịch phải làm cũng đã kết thúc, chỉ còn lưu lại niềm vui sướng vô tận.
• Lấy rượu này chúc mọi người bách chiến bách thắng, đánh cho các quan quân răng rụng đầy trên mặt đất!
Trương Kim Xưng đã uống quá nhiều, lảo đảo đứng lên, cổ họng khàn khàn đáp lễ.
• Lão Trương ta, Lão Trương ta là người thô lỗ!
Có thể nhìn ra, những gì hôm nay lão thu được ở bàn rượu không tồi, vẻ mặt đã lộ ra niềm hưng phần không thể kìm nén. Bưng chén rượu, cũng không vội nuốt xuống bụng, mà tiếp tục nói một cách say xỉn:
• Lão Trương ta chỉ biết mấy chữ, cũng không biết nói mấy lời khách khí. Mọi người xin hãy vì Lão Trương ta, còn cả Trình huynh đệ nữa, cùng nâng chén rượu này, lão Trương ta cũng không thể để cho đạo Lục Lâm đạo Hà Bắc chúng ta chịu thua kém. Các huynh đệ cứ yên tâm, sau khi hôn lễ kết thúc một tháng, các huynh đệ đầm Cự Lộc chắc chắn sẽ phải đi gặp tên Phùng Hiếu Từ khốn kiếp kia. Nào, …………………………………..
• Đại Đương gia nói hay lắm!
• Tính cho ta, đến lúc đó ta vẫy chiến kỳ cho Đại đương gia cũng được!
• Tính thêm cả ta, nguyện nghe theo lệnh Trương Đại đương gia!
Quần hùng lớn tiếng hưởng ứng, nhất tề nhấc chén rượu đặt lên môi. Lần trước trận Lê Dương vì bị cản trở bởi tên Đậu Kiến Đức, cho nên đầm Cự Lộc không xuất binh tham gia. Bây giờ Đậu Kiến Đức đã không dám giao đấu với Phùng Hiếu Từ, thì đừng trách huynh đệ chúng ta không đủ nghĩa khí! Dù sao chỉ cần chiếm được nhà kho Lê Dương, chúng ta sẽ có thể có được cơ hội phát triển lớn mạnh. Còn về việc đi theo ai, đối với rất nhiều hào kiệt Lục Lâm mà nói, khác biệt cũng chẳng có gì lớn lắm.
• Lão Trương ta, Lão Trương ta nói thêm một câu nữa!
Uống xong bát rượu, Trương Kim Xưng sai người rót đầy thêm rượu ọi người, đám người nửa say nửa tỉnh.
• Hoàng Đế Đại Tùy Dương Quảng sẽ không làm Hoàng Đế, cẩu quan Đại Tùy sẽ không làm cẩu quan. Làm hại các lão gia thiếu gia ta sống không nổi. Ừ, ừ! Tiên sư nhà nó!
Lão nhắm nghiền mắt, cố gắng ngâm nga những lời lẽ đã đọc thuộc lòng từ trước, nhưng một câu cũng không nghĩ ra. Chỉ đành ra sức dậm chân, tự biên tự diễn.
• Bà nó chứ, bố không sống nổi, cũng không thể nhìn bọn chúng tiếp tục chà đạp, cho nên ta định chặt bọn chúng ra, đổi ấy cái gốc ra đi làm thay. Hoàng đế khốn kiếp chắc chắn là không đồng ý, nhưng ta đây không quan tâm, hắn không đồng ý, kệ hắn, ngay cả hắn cũng phải chặt đi. Đỡ phải hắn làm hoàng đế, nuôi dưỡng toàn một đám thổ phỉ dưới trướng!
Lời nói vừa dứt, đám quần hùng vô cùng ngạc nhiên. Đề tài đột nhiên thay đổi khiến cho bọn họ khó mà thích ứng, cũng vượt xa tầm dự đoán của bọn họ. Đám người đó biết Trương Kim Xưng có chí lớn, không an lòng chịu thua dưới Cao Sĩ Đạt, nhưng không ngờ chí hướng của Trương Kim Xưng đã cao xa đến như vậy. Phá nhà cướp của, đó là nghề chính của chúng hào kiệt. Giết quan trục lại, cũng là nghề mua bán khiến chúng hào kiệt vui vẻ. Nhưng lật đổ Hoàng đế, tự mình làm hoàng đế, lại là điều mà rất nhiều người đến nghĩ còn không dám nghĩ. Bởi vì mục tiêu đó thật sự cao xa quá mức, xa đến nỗi không thể nào chạm đến.
• Sao, không tin ta hay sao?
Không khí bỗng nhiên yên lặng khiến cho Trương Kim Xưng có chút ngạc nhiên, lão trợn tròn mắt, lông mày dựng ngược.
• Làm quan mà khó thế sao? Khó đến không tán tận lương tâm không được hay sao? Bố mày không tin! Ta tin rằng, có thể làm tốt Đại Đương gia, chắc chắn có thể làm tốt Huyện lệnh, làm tốt Quận thủ. Có thể làm tốt Quận thủ, huyện lệnh, lại không chắc có thể làm tốt Đại Đương gia Lục Lâm đạo! Ít nhất Lục Lâm đạo chúng ta còn có lương tâm hơn đám quan phủ, cũng còn giữ chữ tín hơn đám quan phủ!
• Ồ!
Phía dưới bỗng phá lên cười. Trừ câu làm Hoàng đế không được đồng tình ra, những câu nói khác của Trương Kim Xưng, đối với mọi người mà nói, đều là nói thô nhưng ý không thô. Đặc biệt là câu: “có thể làm tốt Đại đương gia, thì có thể làm tốt Huyện lệnh, Quận thủ, nhưng có thể làm tốt Huyện lệnh, Quận thủ, chưa chắc đã có thể làm tốt Đại Đương gia!”, đúng là đã nói đến tận sâu trong lòng đám người này.
• Nguyện đi theo Trương Đại đương gia, giơ chén lên cạn nào!
Nhị Đương gia Tiết Tụng thấy đã đến thời khắc quan trọng, cũng đứng lên, nâng chén rượu lên đề nghị.
• Cạn!
Chúng hào kiệt nâng chén rượu, lại một lần nữa một hơi cạn sạch.
Khai Quốc Công Tặc Khai Quốc Công Tặc - Tửu Đồ