Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Tửu Đồ
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 404 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 820 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 139: Tây Cố (10)
iệc của chính mình, tự mình quyết định, tự mình vượt qua. Buổi sáng ngày mai, mọi chuyện đều tốt rồi hả? Xảo nhi vẫn còn nhỏ chưa trải qua nhiều việc, cũng không rõ lời của lão nhân nói có ý gì. Đành gật đầu theo bản năng, cùng mọi người ra phía sau nghỉ ngơi.
- Cứ cho là thiếu gia không đánh tiểu thư đi! Nhưng người sẽ tha thứ cho tiểu thư sao?
Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu nàng, khiến nàng trằng trọc không ngủ được. Vài lần vểnh tai lên muốn nghe xem có động tĩnh gì không, nhưng ngoài tiếng bước chân binh lính đi tuần bên ngoài, thì không nghe được âm thanh nào khác.
- Sao ngươi lại ở chỗ này? Ai thả ngươi ra?
Nhìn người từng là vị hôn thê của mình gạt lệ, cơn tức giận của Trình Danh Chấn đã tiêu tan lại dâng lên. Từ lúc mình rơi vào lao tù sống chết chưa biết, nàng đều không tới hỏi thăm qua.Cho dù là phái người đến hỏi thăm vài câu cũng chưa từng. Tuy nói sau khi xuất giá sẽ thay trượng phu suy nghĩ, nhưng rõ ràng trượng phu của nàng tính mưu hại bản thân không phải sao? Nàng lúc ấy là không hiểu biết, hay biết được mà cố ý làm bộ hồ đồ.
Chỉ trong chốc lát kế hoạch đã được vạch ra, lúc này đã bị phẫn uất trong lòng và hận thù che lấp hết. Hắn nhìn Tiểu Hạnh Hoa chằm chằm, xem đối phương rốt cuộc có thể đưa ra đáp án gì. Hiện giờ gặp nạn, lại nghĩ đến ta đây, đúng không? Muốn dựa vào mẫu thân ở bên kia nói vài lời hay, muốn ta với ngươi trở lại như trước kia? Cửa nhỏ đều không có? Ít nhất tự giải thích trước nghe rất hợp lý, đừng mơ tưởng có thể tìm ra cách nào lừa ta!
Nếu lúc này Tiểu Hạnh Hoa ngẩng đầu lên, nhất định có thể nhìn thấy những thay đổi không ngừng trong lòng của hắn. Bộ dạng hắn bây giờ không chỉ tức giận, mà còn rất thất vọng. Đối với biểu muội thất vọng, đối với tình cảm vô tư của hai người nhiều năm qua mà thất vọng. Nhưng nàng không có dũng khí ngẩng đầu lên, càng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn. Thút tha thút thít khóc thật lâu mới, ngồi sụp xuống, vừa nhặt mảnh sành vỡ lên, vừa nức nở nói:
- Đúng, đúng Thất đương gia để muội tới hầu hạ huynh. Nàng ta nói nếu muội không đến sẽ giết chết phụ mẫu của muội! Ô ô, nàng ta rất lợi hại, dùng dao nhỏ dọa rạch lên mặt của muội!
Nửa câu nói sau, có ý như là trách cứ. Hai người lúc nhỏ, mỗi khi Hạnh Hoa bị người khác ức hiếp, vốn cũng là khóc lóc như vậy tìm đến biểu ca hỗ trợ. Trình Danh Chấn trong lòng không khỏi mềm lòng, khe khẽ thở dài. Lập tức lại xệ mặt xuống, thấp giọng quát lớn:
- Không phải vẫn chưa rạch sao? Ngươi khóc cái gì? Không muốn hầu hạ ta? Vẫn cảm thấy ta không xứng để cho ngươi hầu hạ đúng không?
- Không, không phải, Tiểu Cửu ca, muội không có ý đó!
Sợ hãi giống như con mèo con, cả người Tiểu Hạnh Hoa khẽ run rẩy.
- Muội nguyện ý hầu hạ Tiểu Cửu ca. Tiểu Cửu ca đừng nói cho Thất đương gia. Tiểu Cửu ca muội van huynh. Ô ô…
Nàng vừa khóc vừa quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu xuống đất.
- Đứng lên, đừng làm như vậy, mẫu thân ta trông thấy, lại cho là ta đánh ngươi!
Trình Danh Chấn lại thở dài, giọng điệu nói chuyện đã trở nên nhẹ nhàng hơn đôi chút.
- Đứng lên, ta ghét nhất người khóc. Ngươi chờ một chút ta đi lấy sàng ki.
- Để muội, muội đi!
Tiểu Hạnh Hoa từ trước giờ chưa bao giờ nhiệt tình như vậy, chân tay luống cuống chạy ra bên ngoài tìm dụng cụ để thu dọn mảnh sứ vỡ. Nàng đã bị dọa tới mức sợ như vậy, Trình Danh Chấn trong lòng cũng bớt giận hơn rất nhiều. Cởi áo khoác ngoài khoác lên giá áo, bưng chậu rửa mặt đi ra bên ngoài múc nước.
Bình thường những việc vặt vãnh này đều do hai tiểu nha đầu là Liễu Diệp và Quất Tử thay nhau làm. Hôm nay không biết vì sao, Trình Danh Chấn bảo bọn họ đi hết rồi. Tuy nhiên việc này không làm khó Trình Danh Chấn, hắn trời sinh ra đã có sức khỏe tốt, không cần ai ở bên hầu hạ, sẽ cảm thấy dễ dịu hơn. Ít nhất không cần phải để ý đến động tác của mình, tránh làm các tiểu nha đầu sợ tới mức nhảy dựng lên giống như long chim tước, trừng mắt to hướng mình cầu xin thương xót.
Trong chiếc thau đồng có đủ nước ấm. Rửa mặt thêm một ít hương liệu, cùng với nước ở ngõ Lư Thỉ thì có mùi thơm không gì so sánh nổi. Khi rửa mặt, hắn có thói quen nhắm mắt lại, đi đến bên cạnh tìm khăn. Sờ đến một bàn tay mềm mại ấm áp, sau đó Tiểu Hạnh Hoa rất nhanh rụt tay cầm Kiêm khăn về phía sau, lại từ từ đưa qua, lo sợ làm Trình Danh Chấn tức giận. (Chú thích 1)
- Tự ta lau được rồi!
Trái Tim Trình Danh Chấn run lên, nhanh chóng hạ thấp giọng giải thích. Trước kia cùng Tiểu hạnh Hoa gặp nhau sớm chiều, hắn không chú ý đến bàn tay biểu muội mềm mại như vậy. Hôm nay lơ đãng chạm nhẹ một chút, có cảm giác ấm áp, mềm mại như tơ lụa vậy, thậm chí sơ với tơ lụa còn có phần hơn một chút.
- Là Thất đương gia muốn muội tới hầu hạ huynh!
Tiểu Hạnh Hoa lại cúi đầu đáp lại một tiếng, học bộ dạng của tỳ nữ, cẩn thận thay Trình Danh Chấn lau mặt, lau tay. Việc này nàng căn bản nàng chưa làm bao giờ, lau nửa ngày cũng không làm giọt nước ở lông mi khô đi chút nào, ngược lại khiến mặt hai người đều đỏ bừng.
- Để ta tự mình làm, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm nữa rồi!
Trình Danh Chấn không còn cách nào khác lắc lắc đầu, giành lấy chiếc khăn, vắt khô, sau đó tự mình lau nước trên mặt. Đã thành thói quen, hắn sau khi rửa mặt mới rửa chân. Nhưng Tiểu Hạnh Hoa đứng trước mặt, khiến hắn cảm giác không được tự nhiên.
- Muội đến hầu hạ huynh rửa chân!
Tiểu Hạnh Hoa khẽ cắn môi, cúi đầu, bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài. Hơn nửa năm không gặp, thân thể nàng đẫy đà hơn một chút. Đặc biệt lúc khom người lấy sức, nhìn từ sau lưng lại, có mấy đường cong mượt mà hiện lên, giống như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ.
- Đùa với nàng một chút cũng tốt! Nhìn sau lưng Tiểu Hạnh Hoa xinh đẹp nhu mì, Trong lòng Trình Danh Chấn nảy ra một trò đùa.
- Không biết Đỗ Quyên hù dọa muội ấy thế nào, mà muội ấylại sợ tới mức phục tùng như vậy.
Nghĩ đến cảnh Đỗ Quyên cầm cây dao ở đến gần mặt biểu muội, hắn lại cảm thấy Tiểu Hạnh Hoa rất đáng thương. Một cô nương thấy một con sâu cũng thét chói tai, một nữ chủ trại chém người không chớp mắt. Chỉ sợ so với tú tài gặp được binh đại gia còn thê thảm hơn.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, ít nhất Đỗ Quyên sẽ không làm khó nàng. Đợi ngày mai phóng thích vợ chồng Chu Vạn Chương rồi, liền bảo bọn họ đi thật xa. Đang tính toán xem làm thế nào để không làm khó đối phương, sau đó nói cho nàng biết. Tiểu Hạnh Hoa đã dùng một chậu gỗ bưng nước lạnh đến. Trước tiên lấy ấm nước nóng ra khỏi bếp, sau đó pha vào nước lạnh. Sau đó cho tay vào thử xem còn lạnh không, mang đến bên chân Trình Danh Chấn.
Nhìn Tiểu Hạnh Hoa lúc trước ở trước mặt mình chỉ biết làm nũng, giờ khúm núm như nữ tiểu nô, Trình Danh Chấn không giả bộ được nữa. Tự mình tháo giày, tất, đem chân ngâm vào nước. Sau đó dùng cánh tay ngăn cản cánh tay Tiểu Hạnh Hoa đang chuẩn bị cho vào chậu, nhẹ nhàng nói:
- Hay là thôi đi. Ngươi chắc chắn không biết làm, đi nghỉ ngơi đi, ta tự mình làm!
- Thất, Thất đương gia bảo muội phải hầu hạ huynh cho tốt!
Tiểu Hạnh Hoa lui về phía sau nửa bước, lại cẩn thận đi lên phía trước.
- Nàng ấy nói nếu để cho nàng ấy biết được ta làm không tốt…
Nước mắt chảy ròng ròng, rơi xuống chậu nước, chạm mu bàn chân Trình Danh Chấn làm hắn như mềm ra.
- Thì, trước tiên chém cha ta, sau đó chém mẹ ta!
- Được rồi, được rồi, nàng ấy hù dọa ngươi thôi. Thất đương gia còn nói rạch ở trên mặt ngươi mấy nhát dao đúng không? Không phải đến bây giờ nàng ấy vẫn chưa ra tay sao?!
Trình Danh Chấn cảm thấy bộ dạng của biểu muội vừa đáng thương, vừa buồn cười, mím môi an ủi.
- Nàng ấy là người nổi tiếng mạnh miệng nhưng yếu lòng. Ngươi đi ngủ đi, ta không nói cho nàng ấy biết là được!
- Thật ạ? _ Tiểu Hạnh Hoa nhìn trộm vẻ mặt của trình Danh Chấn, xác nhận đối phương không phải nói láo. Mấy ngày nay, nàng bị Đỗ Thất đương gia làm cho sợ hãi. Đám hộ viện đại viện Chu gia vốn vỗ ngực cam đoan, dù cho hảo hán Ngõa Cương trại có đến đây, bọn họ ít nhất có thể thủ được hơn nửa tháng. Ai ngờ chưa tới một ngày rưỡi, võ sư và bọn hộ vệ người chết, người bị thương, không còn sức mà chống cự.
Lúc đó nhìn thấy nữ chủ trại xông vào, cầm trong tay hai thanh đao, nhìn thấy nam nhân iền chém. Hễ dám cản đường nàng, đều bị chém làm hai mảnh.
- Từ nhỏ đến lớn đã khi nào ta gạt ngươi. _ Trình Danh Chấn bĩu môi, thấp giọng đáp lại.
Thì ra họ Chu kia mới là tên công tử gạt người, cưới thê tử đàng trước, sau lưng vẫn đi vào kỹ viện chơi bời! Cùng lúc ấy trong lòng hắn dâng lên một chút kiêu ngạo, một chút tiếc nuối, và một chút không cam lòng. Nếu lúc ấy hắn “Độc” hơn một chút, không nghĩ nhiều cho nàng như vậy, họ Chu làm sao có cơ hội? Bà nó, trên thế gian này, bất kể chuyện gì, con người nếu như theo khuôn phép cũ đều chịu thiệt!
- Tiểu Cửu ca đúng là không lừa gạt ta! _ Tiểu Hạnh Hoa bê chậu nước rửa chân lên, sâu kín nói. Lúc này nàng mới dám nhìn thẳng vào Trình Danh Chấn. Gần nửa năm không gặp, góc cạnh trên trán đối phương càng rõ ràng, gương mặt hơi bị rám đen một chút, nhưng màu đen thật khỏe khoắn. Tựa như một khối bàn thạch, nhìn qua làm người ta chỉ muốn dựa vào.
Đã từng có trong tay cơ hội, để khối bàn thạch này hoàn toàn thuộc về nàng. Có thể để nàng dựa vào cả đời không có ấm ức gì. Nhưng hiện tại…
- Cậu và mợ đều không sao! _ Thấy đối phương không chịu đi, Trình Danh Chấn đành phải nói thật.
- Trương Đại đương gia lần này ra tay hiệp nghĩa. Chỉ cần không phải ức hiếp dân lương thiện, không lạm sát. Đương nhiên, nếu trong nhà nhiều của cải, thì không nói tới!
Vừa lau chân, hắn vừa bổ sung.
- Sau khi thẩm xong án Chu gia, bọn họ sẽ được phóng thích. Ta chuẩn bị phương tiện, chút vàng bạc tơ lụa, các ngươi cầm đi đến chỗ khác sống. Đừng ở huyện Quán Đào này nữa, nơi này tường thành bị phá rồi, sớm muộn cũng có kẻ nhòm ngó tới!
Chú 1: Trước đời Đường, công việc hàng ngày của người Trung Nguyên là lấy tơ, đay, cát là việc chính. Vải bông không thông dụng. Kiêm, tức một loại vải bông mềm mại. Gia đình giàu có thường dùng để rửa mặt.
i, càng muốn đắp cho được một hình tượng thiện lương và dũng cảm trong lòng mình, để ký thác trong bóng đêm. Bọn họ tin tưởng Trình Danh Chấn vô tội, cũng tin tưởng Trình Danh Chấn không phải nguyên nhân tai hoạ. Tuy rằng người thiếu niên đã không còn là Hương Dũng Giáo đầu của huyện Quán Đào, mà là Cửu Đương Gia dưới trướng của Trương Kim Xưng.
- Ngày mai thẩm vấn người của Chu gia. Thê tử của Trình Giáo đầu, chính là bị lão họ Chu cướp đi đấy!
Trong đêm đen, có người nhẹ giọng nói thầm. Mang theo vài phần chờ đợi, vài phần khoái ý.
- Ngày mai mọi người đều sang đây xem!
Đám dân chúng dần tản ra, nhỏ giọng ước hẹn.
- Xem đôi cẩu nam nữ kia có kết cục tốt đẹp gì! Họ Chu kia đích thực là bị mù, có con gái ngoan lại không gả cho Trình Giáo đầu, mà lại gả cho lão Chu gia lòng lang dạ sói!
- Đem cẩu nam nữ buộc vào tảng đá, rồi đem thả trôi sông đi!
Dân chúng thật thà, yêu cũng đơn giản, hận cũng đơn giản.
Người ngoài cuộc không hiểu được sự tình bên trong, nói tự nhiên ngoài miệng rất sảng khoái. Lời nói truyền đến tai Trình Danh Chấn, lại làm hắn nổi giận ở trong lòng. Việc này cơ bản không thể nào mà quên được. Không quan tâm nói như thế nào, nhưng đám dân chúng đều xuất phát từ lòng tốt. Nhị công tử của Chu Gia đoạt thê tử của Trình Danh Chấn, sau đó lại còn hãm hại hắn bị bỏ tù. Hiện giờ hắn như thế này, chắc khiến nhị công tử Chu gia và người nữ nhân không thủ tiết kia chết không có chỗ chôn, ác giả ác báo, không có gì đáng trách.
Khai Quốc Công Tặc Khai Quốc Công Tặc - Tửu Đồ