There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Bạch Sắc
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Nguyen Ngoc Hai
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1720 / 24
Cập nhật: 2017-03-13 15:47:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48: Ngoại Truyện 1
àn Thiên Thiên rõ ràng cảm giác được Hàn Tự đang trốn tránh cô.
Trước kia, anh trai cô ít nhất cũng về nhà hai ngày mỗi tuần, hiện giờ giống như thần rồng thấy đầu không thấy đuôi, hỏi thăm nhiều nơi mới biết được, cả một tháng này anh ấy đều ngủ tại một nhà trọ gần công ty. Hàn Thiên Thiên rất ít khi nào tra hỏi quấy rầy người khác, nên lúc này thấy bực bội trong mình.
"Mẹ, Hàn Tự có bạn gái nên quên mẹ rồi, có muốn con giúp mẹ kéo anh ấy trở về, dạy bảo anh ấy thật tốt không?"
Hàn Thiên Thiên phát huy cái cô giỏi nhất - Châm ngòi thổi gió, nhưng tiếc thay là bà Hàn không đồng ý, chỉ bỏ lại một câu, "Anh con bận rộn công việc, con đừng đi quấy rầy anh".
Anh ấy bận rộn? Bận cùng Lãnh Tĩnh quấn lấy nhau thì có? Trong lòng Hàn Thiên Thiên kìm nén tức giận, phương pháp trút giận đương nhiên là mạnh tay quét thẻ phụ của Hàn Tự. Lực lượng bản thân nhỏ bé, sẵn tiện gọi thêm ba cô bạn tốt cùng đi phung phí. Tầng cao nhất là nhà ăn, một đám con gái tới ăn uống một trận, sau khi Hàn Thiên Thiên ăn xong món tráng miệng chờ phục vụ đưa hóa đơn và lấy lại thẻ.
"Thưa cô, thẻ của cô đã bị thấu chi rồi, phiền cô đổi lại thẻ khác?"
Nghe phục vụ nói vậy, Hàn Thiên Thiên nhất thời vui mừng nhướng mày, rất là vui vẻ theo đi đến bàn tiếp tân để đổi thẻ. Đúng lúc này, hai vị khách nam nữ đi lướt qua cô. Hàn THiên Thiên nhìn thấy hơi quen mắt, ánh mắt còn đang đuổi theo hình ảnh của họ, vừa lúc ấy hai người kia vừa đi vừa cười.
Hàn Thiên Thiên liên tiếp sửng sốt.
Quan trọng không phải là Hàn Tự đi cùng một cô gái ăn cơm.
Mà quan trọng là người con gái đó không phải Lãnh Tĩnh!
Cô đứng ngây người tại chỗ trong mấy phút, phục vụ đứng trước mặt cô vung tay qua lại mấy lần nhưng cô vẫn chậm chạp không phản ứng, "Cô ơi? Cô ơi?"
Hàn Thiên Thiên bỗng nhiên thức tỉnh, lấy một thẻ tín dụng khác đổi lại thẻ bị thấu chi trước đó, quay đầu đi ngay, chỉ bỏ lại một câu, "Trước tiên khoan hãy thanh toán, giúp tôi dọn bàn"
Đảo mắt nhìn lại bàn gần cửa sổ của cô, sát vách là bàn của Hàn Tự và người phụ nữ kia. Vách ngăn theo phong cách cổ điển che chắn tầm mắt nhưng không ngăn được âm thanh của họ. Hàn Thiên Thiên dựng thẳng lổ tai nghe xem bọn họ đang nói gì.
Dung Tư? Hợp tác? Đưa ra thị trường? Những tin tức này bị lổ tai của cô tự động loại bỏ, chỉ nghe phần quan trọng.
"Có phải không hợp khẩu vị không?"
"Đồ ăn thì không có vấn đề, chỉ có rượu này..."
Hàn Tự ngoắc tay bảo phục vụ đi qua, "Đổi chai khác......."
"Không cần phiền phức như vậy, ở chỗ tôi có bình Lafite năm '82, nếu không.... đến phòng tôi, vừa uống vừa nói chuyện?"
Hàn Thiên Thiên bị mấy câu này trong nháy mắt đánh trúng dây thần kinh, cắn răng mới nhịn kích động muốn lật bàn, trong lòng hy vọng: Họ Hàn kia, anh đừng bao giờ, đừng bao giờ đồng ý! Tuy nhiên... cô chỉ biết mở to mắt nhìn Hàn Tự đứng dậy đi theo người phụ nữ đó.
**
Hậu quả của việc không tin ma quỷ là Hàn Thiên đi tới phòng cách đó không xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Tự đi vào Động tàm ti của yêu nữ, một đi không trở lại. Để lại một mình cô, một mình bị rơi vào tình cảnh anh-trai-của-mình-bán-thân chưa kịp hoàn hồn.
Sau khi tỉnh hồn lại, phản ứng đầu tiên là phải nhanh chóng ngăn cản tất cả. Hàn Thiên Thiên không nói hai lời lập tức đi về phía căn phòng kia, giơ tay gõ cửa. Ngay khi bàn tay cô chỉ cách cánh cửa 0,01 cm, nhưng là sau một phần tư nén nhang đó, sự việc bắt đầu đi theo chiều hướng phát triển không ngờ tới, bởi vì ngay lúc đó, cánh cửa đã được mở.
Hàn Thiên Thiên giật mình đến mức hai mắt đều trợn tròn. Hàn Tự dường như không tỏ ra ngạc nhiên như cô, mãi tới khi cô túm lấy cánh tay anh kéo ra ngoài, lúc này Hàn Tự hơi hơi nhíu mày.
---- Anh làm như vậy không thấy có lỗi với... Tổ quốc, có lỗi với... nhân dân, có lỗi với... thân phận của anh, có lỗi với... cha mẹ sinh ra anh, có lỗi với... cha mẹ em, có lỗi với... Lãnh Tĩnh, có lỗi với....... em gái của anh sao?
Lời nói dõng dạc còn chưa suy nghĩ kỹ đã nói ra khỏi miệng, Hàn Tự đã che kín miệng cô, đến gần bên tai cô nhẹ giọng nói, "Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh trở ra, nghe lời".
Hàn Thiên Thiên vẫn chưa kịp nói chuyện như trước, cánh cửa đã 'Ầm' đóng lại.
**
Tiếng đóng cửa còn 'ong ong' trong đầu Hàn Thiên Thiên, khi anh đến bên tai cô nói chuyện, môi anh không chú ý chạm tới làn da mỏng trên vành tai cô, mơ hồ có chút nóng lên, ký ức không hề xa lạ đó nhưng lại khiến người ta sợ hãi. Hàn Thiên Thiên dùng sức lắc mạnh đầu, không muốn nghĩ tới.
Ngoại trừ làm theo lời anh nói ngồi bên ngoài đợi, Hàn Thiên Thiên cũng không biết chính mình có thể làm gì, thời gian không biết từ lúc nào đã qua hơn nửa giờ, vẫn chưa thấy Hàn Tự trở ra, điều này không khỏi làm người ta liên tưởng đến vấn đề nào đó có chút kiên trì.
Bóng đêm bên ngoài cũng ngày càng dày đặc, bị sắc màu ấm trong hành lang bao quanh cũng rất dễ làm người khác quên đi sáng tối bên ngoài. Hàn Thiên Thiên ngồi trên ghế sô pha, gần như muốn ngủ đến nơi.
Đúng lúc này, cửa phòng mở.
Không phải là Hàn Thiên Thiên cố tình giả bộ ngủ, thật sự là bởi vì cô không muốn thấy hình ảnh anh anh em em gì đó.
Tỷ như, bàn tay yêu nữ như có như không chỉnh sửa cổ áo cho người nào đó như thế nào; lại ví dụ như, khuôn mặt Hàn Tự bình tĩnh ra sao nhưng vẫn chọc làm cho người khác thèm muốn.
"Rượu vẫn còn chưa mở, thế mà đã đi, không thấy tiếc sao?"
Hàn Tự cười lui ra phía sau nửa bước, tránh được bàn tay của cô ta đặt trên cổ áo của anh, "Cô Lý, hợp tác vui vẻ".
Hàn Thiên Thiên từ đầu đến cuối đều nhắm hai mắt nên dĩ nhiên đã bỏ lỡ sắc mặt của yêu nữ khi Hàn Tự tránh né cánh tay của cô ta. Hai người bắt tay theo công thức hóa, Hàn Tự bỏ đi không chút do dự, ngay khi xoay người nhìn thấy người con gái nằm ngủ say trên ghế sô pha, sắc mặt khẽ thay đổi.
Yêu nữ không bỏ qua sự biến hóa trên sắc mặt của anh, "Người này là?"
Hàn Tự cười theo kiểu nước đôi, yêu nữ tự động tiêu hóa gợi ý trong im lặng của anh, vừa tỉnh ngộ xong lại khó tránh khỏi xen lẫn một chút hối tiếc, "Thì ra là thế...."
Hoàn toàn không nghe được bọn họ đang nói gì, Hàn Thiên Thiên cảm giác được có người vỗ nhẹ mặt cô, "Thiên Thiên?"
Giọng nói của Hàn Tự gần trong gang tất, cô sống chết cũng không chịu mở mắt.
Cảm giác công chúa được ôm trên tay không hề tuyệt vời như được viết trong tiểu thuyết, đặc biệt là cách nhìn của người đang giả vờ ngủ say. Cô vừa không thể ôm lấy cổ anh, lại không thể cong hai chân mình lên theo góc độ thoải mái hơn, đầu và chân luôn luôn bị đụng vào vách tường hay những vật thể gì không rõ, còn phải lo lắng váy ngắn của cô có bị gió thổi bay để lộ cái gì không.
Hàn Thiên Thiên cứ như vậy kinh hồn bạt vía, bị đưa đến chỗ ngồi cạnh ghế lái. Có lẽ là anh đang thay cô thắt dây an toàn, góc độ khom người vừa lúc làm tóc của anh phất qua xương quai xanh của cô, □ ngứa truyền đến tận đáy lòng. Hàn Thiên Thiên tự hỏi, không biết cuối cùng đến lúc nào anh mới xuất phát, đột nhiên có một bàn tay xoa mặt cô.
Đối với Hàn Thiên Thiên mà nói, đây không khác gì là một cực hình, đầu ngón tay kia dọc theo mái tóc cô chậm rãi vuốt xuống, tựa như vẽ lại nửa bên mặt của cô, cuối cùng tóc mai của cô được đẩy ra sau tai, cánh tay kia cũng nhẹ nhàng chạm nhẹ vành tai cô. Hàn Thiên Thiên giống như bị bứt râu mèo, lập tức nhảy cao ba thước, đầu trực tiếp đụng vào nóc xe-----
"Oa------!"
Bãi đỗ xe vang vọng tiếng kêu đau của Hàn Thiên Thiên, thật lâu sau còn chưa ngừng lại.
**
Hàn Tự ngồi vào ghế lái, chờ cô ồn ào xong mới khởi động xe, chạy ra khỏi bãi đỗ xe. Hàn Thiên Thiên xoa đàu liếc trộm anh, ngoại trừ hai chữ "Bình tĩnh" này ra cô thật không tìm được từ nào khác để hình dung biểu tình của anh lúc này, nó làm cho người ta không khỏi hoài nghi một loạt hành động quái dị vừa rồi của anh chỉ là ảo giác của cô.
"Từ lúc nào em có xỏ lỗ tai?"
Anh đột nhiên xoay đầu qua chỗ khác hỏi cô, Hàn Thiên Thiên khẩn trương thu hồi tầm mắt, "Tại sao anh đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Tùy tiện hỏi thôi"
=.=
Hàn Tự cũng thấy quen với biểu tình muốn nói lại thôi của cô, trực tiếp hỏi cô, "Vừa rồi muốn phát biểu ý kiến cao siêu gì?"
Giọng nói của anh mang theo chút ảm đạm, gần như muốn dung hòa với bóng đêm bên ngoài cửa xe. Nếu anh nói như vậy, Hàn Thiên Thiên cảm thấy chính mình không cần thiết muốn nói chuyện từ trước đã ấp ủ, xoắn xuýt chính mình, "Anh cùng cô ta bên nhau?"
"Người nào?"
"Người phụ nữ vừa rồi".
"Không có"
Nữ Phó Giáo sư tâm lý học Hàn Thiên Thiên dùng ánh mắt chuyên nghiệp kiểm duyệt người đàn ông trước mặt mình trong giây lát, cười rộ lên. Nhưng mà nụ cười còn chưa hoàn toàn mở rộng thì cô đã cau mày, bởi vì nhớ tới một việc khác----
"Vậy.... anh cùng cô ấy hiện tại thế nào?"
"Cái gì?"
Hàn Thiên Thiên vì lối suy nghĩ của bản thân mình đã bật ra mà xám hối, lúc này mới bổ sung, "Người em nói là Lãnh Tĩnh".
Ánh mắt của anh trong một giây đờ đẫn, nhưng chỉ tồn tại trong một giây.
Nếu đem so sánh giữa người phụ nữ vừa rồi với Lãnh Tĩnh, Hàn Thiên Thiên rõ ràng thích Lãnh Tĩnh hơn. Cũng không phải không nghĩ tới, nếu cô nhất định phải có một người chị dâu, Lãnh Tĩnh quả thật là một lựa chọn không sai, ngoại trừ điểm này, Hàn Thiên Thiên cảm thấy mắt nhìn của bản thân và người anh trai này vẫn cực kỳ nhất trí.
Nếu như sự tình có phát triển, thông thường sẽ trả lời câu nói kia--- trời không theo ý người, "Lần trước trong ngăn kéo của anh em nhìn thấy chiếc nhẫn, anh có thật là định tặng cho cô ấy?" - Hàn Thiên Thiên nhìn một bên mặt anh yên lặng đầy ý tứ, chờ đợi anh giải thích.
Nhìn chung là kinh nghiệm hành nghề của Phó Giáo Sư Hàn Thiên Thiên, đúng là so với tâm tư của ông anh này càng kín đáo hơn, người bình tĩnh thản nhiên, cô thường hay đem người giống như vậy so sánh với loại "Phi nhân loại", kiểm tra triệu chứng bệnh tật như sau: Chưa từng trãi qua thất bại, chưa từng trãi qua tình cảnh không khống chế được, không có quá vui vẻ hay quá sầu khổ, tất cả đều là mặt lạnh.
Im lặng rất lâu, "Phi nhân loại" Hàn tiên sinh nhàn nhạt trả lời, "Cái đó là anh nhất thời có ý nghĩa nông nổi mà mua, huống chi đã bị anh làm mất rồi".
Giọng nói thản nhiên, tươi cười thản nhiên, nhưng Hàn Thiên Thiên biết, anh không vui, khuôn mặt bình tĩnh này dường như được hiện lên rất nhiều cảm xúc, nhưng cô không muốn hỏi đến cùng.
"Anh và chị ấy... chia tay rồi sao?"
Lại là một khoảng thời gian yên lặng chết tiệt, "Anh và cô ấy, chưa từng có bắt đầu".
**
Hàn Thiên Thiên vì một lý do tự đặt ra nên đã tiến hành một hành trình chữa thương cùng lúc với hành trình gia đình. Sau khi hội nghị nghiên cứu và thảo luận bế mạc, cô có một kỳ nghỉ dài hạn, vé máy bay cho cả nhà đều đã mua xong. Hàn Thiên Thiên cũng không cho phép có người vắng mặt, đơn giản không làm gì thì tới công ty Hàn Tự lải nhải vài câu, cả ngày bị đủ phiền, chỉ chốc lát anh đã mở miệng.
"Em hỏi thư ký của anh rồi, cô ấy nói toàn bộ có thể giúp anh sắp xếp nghỉ một tuần".
"....."
"Việc công ty đưa ra thị trường không phải là phản hồi tốt lắm sao? Tự chiêu đãi bản thân một chút chắc cũng không quá đáng chứ?"
"......."
"Ba mẹ kết hôn tròn kỷ niệm một năm, lúc Tết anh đã đồng ý sẽ cùng đi nghỉ phép với họ, làm người phải nói chữ tín đồng chí Hàn à!"
Anh cuối cùng cũng không kiên trì được, nhưng là đem thẻ ngân hàng nhét vào tay cô, "Anh hiện tại không thể phân thân, nếu không em đi tới phòng thiết kế đối diện chọn vài bộ trang phục mới?"
Hàn Thiên Thiên cũng không phải là người dễ dàng bị xua đuổi như vậy, nói không được Hàn Tự, cô còn có thể đến chỗ mẹ già kính yêu trong nhà khua môi múa mép, không ngờ bị ba nghe được, Hàn Thiên Thiên đi sai một nước cờ, cuối cùng rơi vào thế kết cuộc bị cha mẹ hai người hợp lực giảng đạo, "Cho dù là anh của con có dung túng con, nhìn con cũng không thể như vậy không phân biệt được cái gì là chủ yếu và thứ yếu, đương nhiên là sự nghiệp quan trọng hơn".
Phía trên đè nặng điểm ưu tú của Hàn Tự, Hàn Thiên Thiên sớm đã quen với lý do thoái thác của cha mẹ, nửa đùa nửa giận nói, "Ba, mẹ, hai người thừa nhận đi, Hàn Tự kỳ thật là con ruột của hai người, con mới đúng là con mồ côi của chú Trần Tự".
Ông Hàn tuyệt đối là không mở được chủ ý vui đùa này, khiển trách một câu, "Càn quấy!" - Cái này muốn cho Hàn Thiên Thiên phải quay về tự kiểm điểm.
Thông thường những lúc như thế này của bọn họ có thể được tránh được dưới sự che chở của mẹ, nhưng lần này mẹ Hàn cũng không giúp cô, "Con cũng không phải không thấy ảnh chụp của chú Trần Tự, có thể thấy người trong ảnh và Hàn Tự giống như y một khuôn đúc. Đi, tự kiểm điểm đi".
Chuyện này ở nhà thật ra không tính là bí mật gì, cô và Hàn Tự từ nhỏ đã bị cha mẹ mang theo đi tảo mộ chú Trần Tự. Hàn Thiên Thiên cũng nghe không ít về sự tích quang vinh của người bạn tốt này của cha, cô nói vậy thật ra chỉ là nói đùa, khiến cho ba giận tới mấy ngày trời, Hàn Thiên Thiên dứt khoát trốn tị nạn trong nhà trọ Hàn Tự.
Tên gọi hoa mỹ là 'Tị nạn' thật ra là 'Tu hú chiếm tổ chim khách', người tăng ca thành nghiện Hàn Tự thường xuyên không ở nhà, Hàn Thiên Thiên đặc biệt sẽ hợp lý sử dụng không gian, đặt thêm mấy trăm thước một bàn trước cửa, không mở party mới thật đáng tiếc.
Nhưng tốt xấu gì cũng là thành phần tri thức cấp cao, Hàn Thiên Thiên cũng biết chừng mực, mỗi lần xác định có thể trước khi Hàn Tự về nhà sẽ đem đám yêu nữ đồng thời nhóm bạn gái lả lướt của cô đuổi đi, đem nhà cửa khôi phục lại nguyên trạng.
Hàn Tự không nhận biết được rượu ngon càng ngày càng ít, mà hầm rượu càng ngày càng trống rỗng. Hàn Thiên Thiên cũng càng ngày càng chột dạ, nhưng chẳng qua ưu điểm của phái Nhạc Thiên (yên vui) là có thể một mặt tự an ủi bản thân, Hàn Tự bận rộn như vậy khẳng định sẽ không rảnh đi kiểm tra hầm rượu, một mặt tiếp tục mở party, tiếp tục trộm rượu uống, cuối cùng... bị bại lộ----
Đêm nay trước tiên Hàn Tự về nhà.
Hàn Tự vừa vào cửa đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
Đương nhiên, mấy cô gái trong các loại áo ngủ cũng kinh sợ, đưa mắt nhìn nhau, "Hôm nay không phải là đêm của phụ nữ sao?" - Sau đó đồng loạt nhìn về phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
Hàn Tự xoay đầu nhìn về phía cổng, lại cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay mình, xác định chính mình không đi nhầm, lúc này mới ý thức được một khả năng khác, sắc mặt trầm xuống, "Hàn Thiên Thiên ở đâu?"
Không lâu sau, Hàn Tự tìm đếm chỗ có đáp án---- Hàn Thiên Thiên ngồi trên sàn dựa vào tủ Tivi, một tay cầm chai rượu, một tay cầm ly rượu, tự rót uống một mình tự sướng.
Hàn Thiên Thiên cả đời có ba cái yêu: dạy nghiên (dạy học&nghiên cứu), trang phục đẹp, rượu ngon.
Hàn Tự cả đời có ba cái hận: giờ này phút này, người không chút nào làm gương cho người khác - Hàn Thiên Thiên, không mặc trang phục xinh đẹp để lộ hai chiếc đùi thon trong chiếc áo sơ mi của anh - Hàn Thiên Thiên, say như chết - Hàn Thiên Thiên.
Đợi cho khách trong nhà bị mời đi hết, hiện trường được dọn sạch sẽ, Hàn Tự quay đầu nhìn lên, cô vẫn ôm chai rượu ngồi đó, thử lấy chai rượu trong tay cô, cô lập tức ôm chặt.
"Hàn, Thiên, Thiên!"
Cách gọi cả tên họ của cô như vậy tuyệt đối là người đang nổi giận, thế nhưng Phó Giáo Sư Hàn đã sớm say không nhìn ra phương Bắc, giờ phút này lại ngẩng đầu lên nhìn anh cười ha ha.
Hàn Tự không hiểu sửng sốt. Trước mặt là khuôn mặt tươi tắn này, kia là đôi môi nhỏ bé hồng hồng......
Hàn Tự nhắm chặt mắt, sau đó mở ra lần nữa, lập tức đoạt lấy chai rượu trong tay cô, "Không cho phép uống rượu nữa. Rửa mặt, đi ngủ, ngay lập tức".
Hàn Thiên Thiên chao đảo đứng lên, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm chai rượu trong tay Hàn Tự, còn chưa đứng vững, cả người chồm tới muốn cướp lại, "Trả đây!"
Hàn Tự nghiêng người tránh, mới vừa tránh khỏi tay cô, lại cảm thấy không ổn, mắt thấy cô gần như ngã sấp xuống sàn, nhanh chóng lôi cô trở về.
Cô đánh lên người anh, nhưng anh đúng lúc ngã đụng phải Tivi, chai rượu lảo đảo ngã, rượu đỏ rơi tung tóe, 'tí tách' rơi trên sàn nhuộm một màu đỏ.
Hàn Thiên Thiên nhìn thấy chai trống không, ủy khuất mếu máo, "Anh đền cho em!"
Thế nào gọi là hai con ngươi sáng như vì sao? Hình ảnh đổ vỡ trong mắt cô không phải là ngôi sao mà là hình ảnh ngược của anh.
Hàn Tự cảm thấy trí nhớ của mình sắp bị ánh mắt của cô làm cho rung động, theo bản năng cúi đầu tránh đôi mắt ấy, nhưng mà đập vào mắt anh là cánh tay của cô, đôi chân của cô, cùng với chiếc áo ngủ rộng, cổ áo mở rộng tới bờ vai, nhìn xuyên suốt tới quần áo phía trong, rãnh ngực như ẩn như hiện đang phập phồng lên xuống, giống như đang nhắc nhở, nơi ấy có bao nhiêu mềm mại tinh tế........
Đêm hỗn loạn này, cuối cùng kết thúc theo cách này: Hàn Tự mở chai nước nho nhét vào tay Hàn Thiên Thiên, cô nằm co mình trên sô pha uống từng chút từng chút một, lại vẫn cứ nghĩ chính mình đang uống rượu, hết sức vui vẻ, nhưng anh ngồi trên sàn lưng dựa vào ghế sô pha bên cạnh, bên tai là âm thanh nhóp nhép uống của cô.
Cảnh tượng này, không hiểu sao rất....... mê người.
Trong lòng Hàn Tự có một giọng nói liên tục cố gắng thuyết phục anh: Hàn Tự, chỉ bởi vì lâu rồi mi không có phụ nữ, chỉ là như vậy thôi........
Khách Trọ, Đừng Như Vậy Khách Trọ, Đừng Như Vậy - Lam Bạch Sắc Khách Trọ, Đừng Như Vậy