Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 276 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 534 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 268: Thái Độ
<
iểu Hàn thị nghe xong, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái.
<
"Ngươi nói tới án tham ô, ta cũng nghe nói qua. Bất quá... Có chút khác với ngươi nói."
<
"Hả?" Thụy Vương phi vội hỏi: "Khác biệt chỗ nào?"
<
"Thái Tử nói là tham ô ngân lượng hắn ta không truy hồi bao nhiêu, trên thực tế bằng không." Tiểu Hàn thị thấp giọng nói: "Tam đệ muội ngươi nói, bạc này là tự mình Thái Tử tham."
<
Thụy Vương phi giương giương miệng.
<
"Nhà mẹ đẻ Tam đệ muội ngươi cũng là thương hộ, trên chuyện sinh ý tràng, bọn họ có thể nghe một lỗ tai. Chuyện lần này Thái Tử làm sạch sẽ, nắm lấy tham quan, nhưng ở giữa hắn ta có thể vận tác nhiều...Nghe nói đám tham quan vì bảo mệnh, đem tiền lớn nhỏ ra hiếu kính Thái Tử, Thái Tử thu tiền của người ta, lại nổi lên tâm tư giết người diệt khẩu. Quan hay thương gia thường ngày hiếu kính có thể xem thật rõ ràng."
<
Tiểu Hàn thị nói xong thì thở dài: "Ngươi nói Thái Tử muốn làm cái gì? Muốn ta nói, hắn ta một thân tật xấu, đều do tham tiền gây ra. Nói hắn ta không có tiền, ai tin?"
<
Thái Tử ba mươi tuổi xuất đầu, tiền của hàng năm hoàng đế ban cho hắn ta là cao nhất trong các huynh đệ, càng đừng nói tới hắn ta làm nhiều chuyện xấu còn có thể tham một chút, nhà mẹ đẻ đích thê của hắn ta là Thẩm gia, thủ phủ ở Đại Ngụy... Nói Thái Tử thiếu tiền, đúng sao?
<
Tiểu Hàn thị lắc đầu, Thụy Vương phi trầm mặc một lát nói: "Mẫu thân, con thật sự không nghĩ như ý Thái Tử phi. Mặc dù địa vị nàng ta cao hơn con."
<
Tiểu Hàn thị sững sờ nhìn nàng: "Vậy ngươi tính làm sao?"
<
"Lại có người đến gây sự, con sẽ để chưởng quầy đi báo quan. Báo quan không được, con ngừng kinh doanh cửa hàng. Không ai dám thuê cửa hàng của con, con liền không thuê. Nếu nàng ta muốn mua cửa hàng, chẳng sợ ra giá trên trời, con cũng sẽ không bán. Dù sao cũng chỉ là vài cửa hàng, không có tiền thu cũng không sao, con cũng không phải dựa vào mấy cái cửa hàng này ăn uống. Nhưng thái độ của con, được bày ra."
<
Thụy Vương phi nói tiếp: "Bây giờ Vương gia còn ở Yến Bắc, đã gần bốn năm chưa về, thế nhân đều biết Thái Tử và Vương gia tranh đấu. Thái Tử phi công nhiên khiêu chiến với con. A, con chẳng sợ thân cư kinh thành, có người gây trở ngại, nhưng con vẫn còn thân phận Vương phi, há có thể để người khác tự do gây rối, liền nhận túng nhận tội? Nếu Vương gia có ở đây, cũng sẽ không hi vọng con lộ khiếp, phục thấp làm nhỏ trước mặt Thái Tử và Thái Tử phi, người lùn một đầu, đọa mặt hắn."
<
Tiểu Hàn thị tán thành quyết định của nữ nhi ở trong lòng, nhưng vẫn còn chút lo lắng.
<
"Nếu như bọn hắn sử dụng ngoan chiêu, giết người phóng hỏa..."
<
"Vậy càng không sợ." Thụy Vương phi cười khẽ: "Có người gây sự, báo quan quan mặc kệ, nếu xảy ra án mạng còn không quản, con đây đã có chuyện để nói. Không sợ bẩm báo tới chỗ thánh thượng, thánh thượng việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, nhưng cũng phải gặp một lần. Thái Tử và Thái Tử phi không lo lắng thanh danh của chính mình bị hao tổn, con cũng không để ý thay bọn họ tuyên dương."
<
Tiểu Hàn thị cười cảm thán, trìu mến sờ đầu nữ nhi: "Ủy khuất Mộc Chi của ta."
<
"Nữ nhi không ủy khuất." Thụy Vương phi cười cười, thở dài một tiếng rồi cúi đầu: "Nếu so với Nhuận Chi, có thể tốt hơn nhiều. Ít nhất còn có thể ra vào tự do, không cần lo lắng một ngày ba bữa."
<
Nhắc tới thứ nữ, tiểu Hàn thị thở dài: "Nhìn hài tử kia ôn hòa nhu thuận, nhưng chủ ý lại cầm rất chuẩn, quật đứng lên ngăn không được."
<
"Nhuận Chi như vậy cũng rất tốt." Thụy Vương phi cười nói: "Đứng ở góc độ tỷ tỷ, con thương tiếc nàng; nhưng đứng ở góc độ tẩu tử, con lại cảm kích nàng."
<
Thụy Vương phi nhẹ giọng nói: "Cho tới nay người Vương gia thương nhất chính là Cửu đệ, bây giờ Cửu đệ gặp kiếp nạn, có thể có Nhuận Chi ở cùng, chắc là trong lòng Vương gia cũng tốt hơn một ít..."
<
Hai mẹ con nói đâu đâu một phen, Thụy Vương phi lại dặn tiểu Hàn thị, Thường gia phải làm việc điệu thấp.
<
Tiểu Hàn thị vuốt cằm: "Lão thái thái cũng ý thức được Thụy Vương và Thái Tử tất có một thương, vì để ngừa vạn nhất, những ngày gần đây lão thái thái mơ hồ để lộ ra ý tưởng ở riêng, chỉ là nhìn lão nhân gia bà ấy còn có chút do dự, chưa nói ra."
<
Thụy Vương phi hỏi: "Vậy mẫu thân nói sao?"
<
"Ý tưởng ở riêng này, lúc trước ta cũng nghĩ tới, sau đó hỏi qua Nhị đệ và Tam đệ ngươi, bọn chúng đều tỏ vẻ nghe theo ta và phụ thân ngươi an bài. Ta nghĩ chỗ lão thái thái khó nói, nên chiếu theo đề nghị của Nhuận Chi, trước ở riêng trong phủ xem thử phu thê bọn chúng có thích ứng không, hiệu quả không tệ. Chuyện này ta cũng không có nói với lão thái thái, cũng không biết lão nhân gia bà ấy có ý tưởng ở riêng hay là nhận thấy tình huống tiêu tiến thay đổi trong phủ."
<
Thụy Vương phi vuốt cằm: "Đã như vậy, mẫu thân nên miễn bàn đi. Nếu lão thái thái định chủ ý như vậy, bà ấy sẽ trực tiếp nói cùng mẫu thân."
<
Tiểu Hàn thị gật đầu: "Đúng rồi, gần đây lão thái thái lưu ý để Bằng Nhi có thể ngoại nhậm chức quan, tính toán cho Nhị đệ và Tam đệ ngươi đi nơi khác làm quan, không cho bọn chúng ở lại kinh thành."
<
Tiểu Hàn thị nhìn Thụy Vương phi: "Ngươi cảm thấy sao?"
<
"Lão thái thái nghĩ, luôn muốn tốt cho người trong nhà chúng ta." Trong lòng Thụy Vương phi có chút phiền muộn: "Phòng ngừa chu đáo, lão thái thái lo lắng rất phải."
<
Tiểu Hàn thị cúi thấp đầu, nửa ngày không nói chuyện.
<
"Mẫu thân..." Thụy Vương phi nhẹ giọng gọi bà ta.
<
Tiểu Hàn thị cười khổ, lắc đầu nói: "Ta không sao, chỉ là có chút luyến tiếc. Hai huynh đệ bọn chúng lớn đến bây giờ, cũng đã cưới vợ sinh con, chưa từng rời khỏi ta, vừa nghĩ tới chuyện bọn chúng phải đi thật xa, lòng ta không buông ra được."
<
Thụy Vương phi không biết nên an ủi mẫu thân mình như thế nào.
<
Con đi ngàn dặm mẫu lo lắng, chỉ sợ càng an ủi, trong lòng bà ấy càng sầu.
<
Thụy Vương phi trở nên nghiêm chỉnh, nói: "Nhị đệ và Tam đệ đều có gia thất, mẫu thân còn lo lắng bọn họ làm cái gì? Chẳng phải nên lo lắng cho Tứ đệ. Hắn cũng đến tuổi nên thân."
<
Nhắc tới Thường Âu, tiểu Hàn thị cảm thấy dở khóc dở cười.
<
"Hài tử kia... Ai, ta không lay chuyển được nó."
<
Tiểu Hàn thị khoát tay: "Lúc trước Nhuận Chi vào ngõ hẻm Trung Quan, sau khi nó biết tin, nói muốn ban đêm xông vào đó, vất vả lắm phụ thân ngươi mới đánh gãy tâm tư của nó, lúc này lại toát ra ý tưởng khác, nói muốn đi Yến Bắc phụ tá Đại tỷ phu nó, giúp Đại tỷ phu đánh nhau, nhanh chút đánh ngã người Tiên Ti, để Đại tỷ phu trở về cứu Tam tỷ cùng Tam tỷ phu."
<
Thụy Vương phi thở dài: "Không nghĩ tới Tứ đệ lại có chí khí như vậy."
<
"Chí khí cái gì, vừa nghĩ ra là làm ngay, hôm kia thu dọn đồ đạc tính toán đêm hôm khuya khoắt trèo tường bỏ đi, may mắn bị gã sai vặt gác đêm phát hiện, ồn ào lên, bằng không cũng không biết nó định chạy mất."
<
Tiểu Hàn thị bất đắc dĩ nói: "Để tiểu Tứ biết chuyện, mặt mũi mỗi ngày của Tiền di nương đều là gương mặt u sầu... Nhạc di nương nhớ Nhuận Chi, cũng không sai biệt lắm cả ngày đau khổ. Hiện tại ta sợ nhất là buổi sáng hai nàng đến thỉnh an, đối mặt hai gương mặt khổ não, tâm tình cả một ngày đều không đến nơi đến chốn."
<
Thụy Vương phi "Phốc xuy" mỉm cười: "Vậy thì mẫu thân có thể đi bồi lão thái thái lễ Phật, nói không chừng lễ Phật, tâm tình mẫu thân bình thản hơn nhiều."
<
"Bớt trêu ghẹo ta đi." Tiểu Hàn thị vỗ nhẹ tay Thụy Vương phi, nhàn thoại mấy câu, lại dặn dò nàng ta: "Chuyện giao tiếp cùng người của Thái Tử phi ngươi tự mình làm, cẩn thận một chút không nên chừa chỗ hỏng, đừng vì nhất thời nóng giận, thương đến bản thân."
<
"Con hiểu rồi." Thụy Vương phi gật đầu.
<
Kế Thê Kế Thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt