The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 276 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 534 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 242: Độn Đao
<
ditor: Bộ Yến Tử
<
Trong tất cả nha hoàn của Thường Nhuận Chi, Diêu Hoàng là người thân mật với nàng nhất.
<
Cùng Thường Nhuận Chi tương quan sự tình, cho dù là ý tưởng trong lòng nàng, Diêu Hoàng đều biết đến.
<
Bây giờ Diêu Hoàng muốn xuất giá, Thường Nhuận Chi còn có chút luyến tiếc người phụ tá đắc lực nên cạnh này.
<
Diêu Hoàng không giống Ngụy Tử, sau khi lập gia đình như cũ có thể ở bên cạnh nàng hầu hạ.
<
Phong Trà là người đọc sách, một ngày nào đó sẽ khảo thủ công danh, nhập sĩ làm quan. Diêu Hoàng gả cho hắn ta, tương lai chính là quan quyến.
<
Nào có quan quyến tùy thân hầu hạ ở bên người Hoàng tử phi làm tiểu tức phụ quản sự?
<
Cho nên gần đây Thường Nhuận Chi đang lo lắng, sau khi Diêu Hoàng ra cửa, người bên người nàng muốn tính toán làm sao.
<
Thu Lâm có thể tiếp tục làm nha hoàn kiêu ngạo, Ngụy Tử có thai, nàng ta muốn quản, Thường Nhuận Chi cũng lo lắng nàng ta đến quản.
<
Luôn muốn nhắc lại một nha hoàn bên người đi lên.
<
Nghĩ ở trong lòng, Diêu Hoàng nói: "Nô tì cảm thấy, hiện bây giờ Thanh Xuân vừa vặn đó. Huống chi ở bên người cô nương đợi, nhất là trong thời gian một năm này, học không ít, chỗ nào có thể xem như là hao phí."
<
Diêu Hoàng cười ôn nhu: "Nô tì nghĩ tới, mặc dù Phong Trà ra hiếu, cũng muốn chờ một hai năm mới có thể khoa cử khảo. Trước khi hắn không khảo thủ công danh, nô tì vẫn có thể tiếp tục hầu hạ bên cạnh cô nương. Chỉ cần cô nương không ghét bỏ."
<
Thường Nhuận Chi cười ánh mắt cong cong: "Đây chính là ngươi chủ động đề, không phải ta muốn cầu."
<
"Phải, nô tì luyến tiếc rời khỏi phủ Cửu Hoàng tử như thế cái hưu nhàn oa." Diêu Hoàng che miệng cười nói: "Hầu hạ cô nương có thể sánh bằng sau này ở bên cạnh Phong Trà vì hắn chuẩn bị ăn, mặc ở, đi lại muốn thoải mái rất nhiều."
<
"Vậy ngươi cũng vui vẻ chịu đựng." Thường Nhuận Chi cười khẽ, kéo tay Diêu Hoàng qua nói: "Mấy năm nay, cực khổ ngươi."
<
"Cô nương đừng nói như thế." Diêu Hoàng nói: "Có thể có chủ tử như cô nương, cũng là nô tì vinh hạnh."
<
Còn hai tháng nữa Phong Trà ra hiếu, cha nương Diêu Hoàng xem xét khuê nữ tuổi lớn, không có khả năng tiếp tục kéo dài hôn sự, nói vậy chờ Phong Trà trừ bỏ đồ tang, sẽ thúc giục hai người thành thân, phỏng chừng nhiều nhất không vượt qua ba tháng.
<
Cho nên, hiện tại chuyện nha hoàn bên người muốn chuẩn bị.
<
Gần đây Thu Lâm liền tiếp nhận Diêu Hoàng cây gậy, bắt đầu quản lý sự vụ bên người Thường Nhuận Chi, hảo dọn ra thời gian nhường Diêu Hoàng đi tuyển người tiếp nhận, cũng khảo sát dạy một phen.
<
Thường Nhuận Chi quan sát một đoạn thời gian cảm thấy, vốn tưởng rằng tính tình Thu Lâm càng như là Ngụy Tử, trước kia Diêu Hoàng cũng nói qua, dù sao cũng là tìm người cùng nàng nói chuyện pha trò. Gần đây thấy nàng ta xử lý chuyện, Thường Nhuận Chi lại cảm thấy nàng ta có chút phong phạm của Diêu Hoàng.
<
Âm thầm nói thầm với Diêu Hoàng, Diêu Hoàng cũng nói: "Như vậy cũng tốt, nàng ta có thể gánh được rất tốt chuyện này, tìm kiếm một nha hoàn khác trên đỉnh đến bên người dễ dàng nhiều lắm, dù sao yêu cầu không cần thiết nghiêm như vậy."
<
Thường Nhuận Chi hỏi nàng ta: "Nhìn đã nhiều ngày, cảm thấy ai tương đối thích hợp?"
<
Đến cùng là muốn Trông Hạ và Tìm Đông đều là người tiểu Hàn thị cho, Thường Nhuận Chi lắm miệng nhấc lên các nàng, hỏi: "Vậy hai tiểu nha đầu thế nào?"
<
Diêu Hoàng cười nói: "Bây giờ đều là đại nha đầu."
<
Thường Nhuận Chi mỉm cười gật đầu, Diêu Hoàng nói: "Nô tì nhìn hay là thôi đi, các nàng làm hai bậc nha hoàn, hiểu rõ điểm nhi lí lẽ, đợi đến tuổi, cô nương để các nàng lập gia đình cho thỏa đáng."
<
Thường Nhuận Chi có chút chần chờ, suy nghĩ một chút vẫn thở dài: "Ngươi nói đúng, thái thái tìm các nàng đến vì cái gì ngươi và ta đều rõ ràng, hai tiểu nha đầu không phải người thông minh, vẫn không cần đặt ở bên người ta mới tốt."
<
"Hiện tại cô nương cần là đầu óc sáng tỏ, can đảm cẩn trọng, nhưng lại trung tâm, chờ khả năng sẽ thêm phiền, vạn vạn không thể gần người."
<
Thụy Vương và Lưu Đồng mưu đồ cái gì, Thường Nhuận Chi biết, thân là nha hoàn bên người Thường Nhuận Chi làm sao Diêu Hoàng lại có thể không có chút khứu giác về điểm này?
<
Tuyển nha hoàn bên người, đương nhiên phải thận trọng.
<
Hai người nói thầm một hồi lâu, Diêu Hoàng nói: "Nô tì tuyển người tốt, sẽ giao đãi Hoa Trạch để hắn ngầm xem chi tiết, đến lúc đó lại báo cho cô nương biết."
<
Thường Nhuận Chi gật đầu, nàng cũng không muốn vì chuyện như vậy hao phí tâm thần.
<
Gần đây suy nghĩ của nàng đều bị chiến sự ở Yến Bắc chiếm cứ.
<
Quả nhiên như Lưu Đồng sở liệu, tin tức Yến Bắc quan đánh thắng trận cuồn cuộn không ngừng truyền đến, tuy rằng đều là một ít thắng, tỷ như một ngàn người đánh người ta tám trăm người, chính mình tổn hại năm mươi người, chiến báo giết người gia một trăm người như vậy, Thái tử chẳng những không gọi hảo, ngược lại lúc lâm triều công nhiên khải tấu, hi vọng Nguyên Vũ đế có thể nhanh chóng hạ thánh chỉ, để Thụy Vương khải hoàn hồi kinh, trong lời lẽ luôn nói Thụy Vương dùng độn dao nhỏ cắt thịt, rất mất phong phạm nước lớn như Đại Ngụy.
<
Đại khái bởi vì biểu hiện Thái tử quá mức vội vàng, Nguyên Vũ đế cũng không có trước tiên hồi phục hắn ta.
<
Kim lão Tướng quân lại có chuyện nói.
<
"Thái tử điện hạ có ý gì? Quân Yến Bắc Đại Ngụy ta đánh thắng trận, đúng là lúc thêm một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, Thái tử điện hạ lại muốn lui binh, thổi phòng khí diễm của người ta, diệt uy phong chính mình?"
<
Thái tử không hé răng, chỉ sai khiến người của bản thân ra nói chuyện.
<
Đại Ngụy lập quốc trăm năm, lúc ấy đều là thời đại tranh đấu giành thiên hạ người người đều dụng võ đã qua đi, bây giờ thiên hạ thái bình, thịnh hành trọng văn khinh võ, đám Hoàng tử cũng có rất nhiều người tập văn làm trọng.
<
Văn nhân mà nói chuyện đánh nhau, tự nhiên là lý luận suông.
<
Kim lão Tướng quân nghe đám mưu thần bên trận doanh của Thái tử cao đàm khoát luận, không khỏi cười lạnh.
<
"Các ngươi chưa bao giờ lên chiến trường một lần, có tư cách gì ở chỗ này chỉ trỏ?" Thanh âm Kim lão Tướng quân như hồng chung, mắng người lại không xem trường hợp, ngay cả đối với Thái tử, ông ta cũng không sợ chút nào: "Lão thần xin hỏi Thái tử, cái gì gọi là độn dao nhỏ cắt thịt? Chuyện đánh nhau, đánh thắng một hồi, thì phải là thắng? Đánh bại một hồi thì chính là đánh bại? Hai quốc giao chiến, không đánh mấy tràng, mấy chục tràng thậm chí trên trăm tràng, vậy thì tính đánh nhau cái gì, có thể phân rõ thắng bại sao?"
<
Thái tử đương triều bị Kim lão Tướng quân quát hỏi, cũng không có khả năng giả câm vờ điếc, nghẹn một cỗ lửa giận chấp tay nói với Kim lão Tướng quân: "Lão Tướng quân, cũng không phải bổn cung nói bậy. Tiên Ti đã lui binh, vì sao Đại Ngụy ta còn muốn xâm nhập địch quân, đuổi theo người Tiên Ti tiếp tục đánh? Quân Yến Bắc như vậy, không phải là đang hao phí quân lực à? Mắt xem xét lại là niên quan, toàn bộ Đại Ngụy đều lo lắng chiến sự Yến Bắc. Đại Ngụy ta là đại quốc mênh mông..."
<
"Đại Ngụy ta đại quốc mênh mông, há có thể dung một Tiên Ti nho nhỏ lấn nhục!" Kim lão Tướng quân trừng mắt hổ: "Lời ấy của Thái tử điện hạ, thứ lão thần không dám gật bừa. Chẳng lẽ bởi vì Đại Ngụy ta đại quốc mênh mông, phàm là tiểu quốc không sợ chết đến xâm phạm, chúng ta đánh trở về, người ta lùi bước, chúng ta coi như không có chuyện gì? Đây là cái gọi là khí độ đại quốc của Thái tử điện hạ?!"
<
Kim lão Tướng quân chắp tay hướng tới Nguyên Vũ đế nói: "Nếu như Tiên Ti khai chiến, giống như năm rồi, là vì trời đông giá rét làm cho áo cơm vô kế, vậy thì tính là người Tiên Ti có nguyên nhân, Đại Ngụy đánh xong, lại còn đưa qua đó một ít vải vóc lương thực cho bọn hắn, chuyện cũ sẽ bỏ qua, cũng là có thể, đây là khí độ đại quốc. Nhưng mà, Tiên Ti vô lý chủ động khai chiến, chúng ta nhường lại nhường, vậy Đại Ngụy chúng ta là cái gì? Dễ khi dễ sao! Bệ hạ! Lão thần đồng ý quân Yến Bắc thừa thắng xông lên, đánh cho người Tiên Ti không dám phạm vào hùng quan Yến Bắc ta!"
<
Kim lão Tướng quân tỏ rõ thái độ, phần lớn võ tướng đều đi theo tỏ thái độ.
<
Võ tướng mà, bút mực trong lồng ngực so không được văn thần, bao nhiêu đều có chiến tốt hơn, huống chi đối với võ tướng mà nói, chỉ có đánh nhau, thành lập tài năng công huân, bọn họ ước gì đánh trận, nói không chừng chính mình cũng có cơ hội lãnh binh xuất chiến.
<
Lưu Đồng ngầm chăm chú nhìn thần sắc Thái tử, bất động thanh sắc thủ thế.
<
Kế Thê Kế Thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt