What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 276 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 534 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 191: Ghen Tị
<
ditor: Bộ Yến Tử
<
Dường như tiểu Hàn thị bị nàng làm tức giận không nhẹ, mắng nàng mấy câu còn không thu được miệng.
<
"Biết ngươi thiện tâm, ý thiện cũng không nên dùng ở loại địa phương này! Bây giờ khen ngược, ngươi vừa đố danh ra, người khác đều đồng tình nữ quan, ngược lại chỉ trích ngươi không phải! Nói đến nói đi, sự thật là ngươi đuổi người khỏi phủ!"
<
Tiểu Hàn thị nói không kịp thở: "Người này nếu truyền đến trên đầu, không chừng ngày nào đó Thánh thượng lại cho cửu Hoàng Tử hai Trắc phi, đến lúc đó ngươi có thể làm sao đây?!"
<
Nhạc thị lôi kéo tiểu Hàn thị nói: "Thái thái không cần tức giận, tam cô nương còn nhỏ tuổi, không thể nghĩ lâu dài như vậy..."
<
"Nàng tự cho mình xử lý rất khá, không chịu suy xét tới kết quả kém cỏi nhất!"
<
Tiểu Hàn thị tát văng tay Nhạc thị ra, đứng dậy đi trở về, phút chốc quay đầu nhìn Thường Nhuận Chi nói: "Còn có thông phòng kia, cứ như vậy cho ra khỏi phủ sống?"
<
Thường Nhuận Chi chỉ có thể nói lại một lần chuyện của Vương Bảo Cầm.
<
Đó cũng là sự đồng ý của Lưu Đồng, tiểu Hàn thị nghe xong ngược lại cũng chưa nói gì khác, chỉ nói lảm nhảm: "Lúc trước Thái Tử và Sầm Vương tặng người đến, ngươi trở về Hầu phủ thảo chủ ý, ta nói với ngươi một là không thể đắc tội Thái Tử, hai là không thể truyền ra thanh danh ghen tị, ngươi lại la ó..."
<
Tiểu Hàn thị lại ngồi xuống, Nhạc thị sốt ruột nói: "Thái thái đừng chú ý mắng tam cô nương, sự tình phát triển đến bây giờ, cũng là do Mạc nữ quan làm người không an phận, ra phủ huyên thuyên nói loạn bại hoại danh dự tam cô nương... Nên làm sao đây, còn muốn thái thái cho tam cô nương chủ ý, không thể để Mạc nữ quan cứ như vậy liên tục bại hoại thanh danh tam cô nương..."
<
Thường Nhuận Chi vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nhận sai nói: "Mẫu thân, là nữ nhi nghĩ xóa... Ngay từ đầu không có đứng ở điểm cao, ngược lại khiến cho Mạc nữ quan chui chỗ trống, nữ nhi biết sai rồi, mẫu thân đừng nóng giận, vì nữ nhi chọc tức thân thể chính là nữ nhi đắc tội quá..."
<
Tiểu Hàn thị nhìn Thường Nhuận Chi như vậy, tức giận cũng tiêu một nửa.
<
"Ngươi đó." Tiểu Hàn thị lắc đầu, tận tình khuyên nhủ: "Lúc trước ngươi thừa nhận ngươi ghen tị, nhưng chỉ có trong lòng ngươi biết, sao có thể biểu hiện ra ngoài? Bên cạnh đều dễ nói, nếu Thánh thượng thật sự hạ chỉ ban cho cửu Hoàng Tử một hai Trắc phi, ngươi không phải mất nhiều hơn được sao?"
<
Thường Nhuận Chi cười khổ, tâm nói A Đồng sẽ không nhận.
<
Tiểu Hàn thị đang nói, cửa phòng "Phanh" một tiếng bị mở ra.
<
Lưu Đồng đứng ở cửa, sắc mặt trịnh trọng lễ một cái với tiểu Hàn thị và Nhạc thị, nói: "Nhạc mẫu và di nương yên tâm, tiểu tế tuyệt đối sẽ không cưới Trắc phi. Đó là kháng chỉ, cũng tuyệt không nuốt lời. Trong phủ này, vĩnh viễn chỉ có mình Nhuận Chi. Nếu làm trái lời thề, thiên lôi đánh xuống."
<
"Ai u, cửu Hoàng Tử này..."
<
Tiểu Hàn thị vội xua tay, muốn đi lên che miệng hắn, lại không dám mạo phạm, trong lúc nhất thời thật sự chân tay luống cuống.
<
Nhạc thị lệ đầy vành mắt, nhìn Lưu Đồng lại nhìn Thường Nhuận Chi, trong mắt vừa là vui mừng, lại vừa đau lòng.
<
Biểu hiện của Thường Nhuận Chi so với bất luận kẻ nào đều bình thường, ôn nhu hỏi Lưu Đồng: "Không phải xuất môn làm việc sao, sao lại trở về?"
<
Lưu Đồng giống như bình thường hồi đáp nàng: "Quên đồ, trở về lấy."
<
Thường Nhuận Chi cười cười: "Làm gì tự mình đi một chuyến."
<
"Thuận tiện cũng trở về xem ta không có ở đây, nàng đang làm gì." Lưu Đồng nhìn nàng cười cười, đi vào trong nhà, nói với tiểu Hàn thị và Nhạc thị: "Nhạc mẫu, di nương yên tâm, nếu như thanh danh Nhuận Chi ghen tị truyền đến trước mặt Thánh thượng, cũng có ta một mình gánh chịu."
<
Tiểu Hàn thị chần chờ nhìn Lưu Đồng, thấy vẻ mặt hắn chân thành tha thiết, không giống hư ngôn, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng thả xuống.
<
Gật gật đầu, tiểu Hàn thị nói: "Cửu Hoàng Tử có việc, vẫn nên đi trước đi. Ta với Nhuận Chi nói chuyện một lát."
<
Lưu Đồng cũng không ép buộc, gật đầu nói: "Vậy nhạc mẫu và di nương bồi Nhuận Chi trò chuyện, tiểu tế cáo lui trước."
<
Lưu Đồng lễ một cái mới chịu đi, tiểu Hàn thị thở dài, nói với Thường Nhuận Chi: "Cửu Hoàng Tử ngược lại là thật tâm xem ta cùng di nương ngươi đối đãi như trưởng bối."
<
Dừng một chút, bà ta nói: "Cũng bởi vì hắn đối với ngươi chân tình yêu thương."
<
Thường Nhuận Chi thấp cúi đầu.
<
"Thôi, cửu Hoàng Tử đã có thái độ này, ta cũng yên tâm rất nhiều." Tiểu Hàn thị ngồi xuống nhẹ giọng nói: "Nhưng mà ngươi không thể cái gì cũng không làm."
<
Thường Nhuận Chi nhìn bà ta, thành tâm thỉnh giáo nói: "Mẫu thân có chủ ý gì?"
<
Tiểu Hàn thị lặng im một lát, hỏi Thường Nhuận Chi: "Trong phủ cửu Hoàng Tử không phải có hai thông phòng sao? Một người rời phủ, còn người kia đâu? Làm người như thế nào?"
<
Thường Nhuận Chi hiểu rõ ý tứ tiểu Hàn thị.
<
"Một người khác còn ở trong phủ, làm người nhát gan sợ phiền phức, cũng không gây chuyện." Thường Nhuận Chi đáp trả tiểu Hàn thị một câu, chần chờ nói: "Mẫu thân là muốn... Để con nâng đỡ nàng ta sao?"
<
"Trong phủ Hoàng tử chỉ có một chính phi là ngươi, không có Trắc phi, không có thị thiếp, quả thực không thể nào nói nổi." Tiểu Hàn thị nói: "Sầm Vương phi gia thế hiển hách, từ nhỏ quen điêu ngoa, nàng ta quản Sầm Vương không cho nạp Trắc phi và thị thiếp, cũng không ai dám nói gì. Nhưng mà ngươi lại không giống vậy."
<
Tiểu Hàn thị nhìn Thường Nhuận Chi nói: "Hầu phủ chúng ta đã suy thoái, tuy ngươi có đại tỷ tỷ thân phận là Thụy Vương phi, nhưng không thể luôn dựa vào danh vọng của nàng."
<
Thường Nhuận Chi gật đầu.
<
Tiểu Hàn thị tiếp tục nói: "Tiện nghi người khác, chẳng bằng ngươi tự tạo ra tiện nghi. Thông phòng kia, ngươi tìm cơ hội đề nàng ta thành thị thiếp đi, cũng có thể chặn miệng những người khác."
<
Thường Nhuận Chi hơi cúi đầu.
<
Nàng có chút không đồng ý.
<
Chẳng sợ chính là treo danh vọng, vẫn không thể làm cho lòng nàng thấy thoải mái.
<
"Tam cô nương cứ nghe theo thái thái đi." Nhạc thị làm dịu nàng, nói: "Thái thái là vì tốt cho tam cô nương."
<
Tiểu Hàn thị cũng nhìn Thường Nhuận Chi.
<
Thường Nhuận Chi thở dài.
<
Nàng cũng biết đây là biện pháp tốt nhất, nàng như cường thịnh trở lại, cũng không có ý tứ gì khác.
<
Thường Nhuận Chi chậm rãi gật đầu, nói: "Nữ nhi đã biết, mẫu thân, di nương yên tâm đi."
<
Tiểu Hàn thị vui mừng cười, vỗ nhẹ tay Thường Nhuận Chi: "Hảo hài tử, mặc dù người nọ thành thị thiếp, cửu Hoàng Tử không đụng nàng ta, nàng ta cũng chỉ là thị thiếp trên danh nghĩa mà thôi. Tình thế như thế, ngươi không cần để tâm vào chuyện vụn vặt."
<
"Nữ nhi sẽ không." Thường Nhuận Chi gật đầu nói.
<
Tiểu Hàn thị nhìn nàng cười cười, đứng dậy nói: "Vậy ta cùng di nương ngươi đi về trước." Dừng một lát, tiểu Hàn thị nói: "Nữ quan kia dùng lời đồn ý đồ hãm hại ngươi, chờ ngươi nâng thông phòng kia lên làm thị thiếp, cũng dùng phương thức đồng dạng đánh trả. Tốt nhất, đi trước mặt Sầm Vương phi nói nữ quan kia sở làm việc, còn có thể thêm một câu, nói nữ quan kia quyến rũ cửu Hoàng Tử. Tin tưởng Sầm Vương phi đối với những chuyện này, sẽ cùng ngươi có điều cộng minh."
<
Thường Nhuận Chi kinh ngạc ngẩng đầu.
<
Tiểu Hàn thị nhìn nàng nói: "Nhuận Chi, sau việc kinh động này hi vọng ngươi nhớ lấy, diệt cỏ, phải trừ tận gốc. Ngươi chèn ép được nàng ta, triệt để làm cho không thể lật người mới thôi."
<
Tiểu Hàn thị cùng Nhạc thị trở lại Hầu phủ, Thường Nhuận Chi hoãn hoãn thần, nhìn Diêu Hoàng hỏi: "Mới vừa rồi ngươi nghe ta và thái thái nói?"
<
Diêu Hoàng nuốt nước miếng, nhẹ nhàng gật đầu.
<
Tiểu Hàn thị chỉ nàng dùng chiêu này, có thể nói là cực ngoan.
<
Rõ ràng để nàng mượn tay Sầm Vương phi phế đi Mạc nữ quan!
<
"Cô nương..." Diêu Hoàng khẩn trương nhìn Thường Nhuận Chi: "Lời thái thái nói, ngài sẽ nghe theo sao..."
<
Thường Nhuận Chi không nói, nửa ngày sau mới than nhẹ một tiếng: "Đi đến chỗ Đoạn Nhu Nam trước đi."
<
Dừng một lát, nàng nói: "Vừa vặn, cũng có thể hỏi một chút bí mật của nàng ta, đến cùng là cái gì."
<
Kế Thê Kế Thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt