A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 276 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 534 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67: Bằng Chứng
<
hường Nhuận Chi mím môi, hỏi:
<
"Đại tẩu và Cửu hoàng tử phi quan hệ tốt lắm sao?"
<
Triệu Thanh Dao ngừng động tác trên tay, suy nghĩ một lát nói:
<
"Cũng không tính là tốt lắm, bất quá chúng ta xem ra, Đừng tỷ tỷ thật là một người khéo léo, không có người chán ghét nàng. Chỉ có thể nói nàng thật biết cùng người ở chung, cũng thật biết điều hòa quan hệ với đại gia. Có nàng ở chung, mặc dù tỷ muội chúng ta xảy ra chuyện phân tranh gì đó, rất nhanh sẽ được hòa hảo."
<
Thường Nhuận Chi tiếp tục hỏi:
<
"Nghe nói trước một ngày khi Cửu hoàng tử phi xuất giá bị ngã gãy chân... Đại tẩu có đi thăm nàng không?"
<
"Thăm hả? Không có."
<
Triệu Thanh Dao lắc đầu:
<
"Nói đến cùng nàng đã là Hoàng tử phi, thân phận không giống như trước. Với quan hệ của ta và nàng, ngược lại là không nghĩ tới nàng mới gả ra ngoài liền đệ thiếp mời đi xem nàng. Bất quá cũng có tỷ muội đưa thiếp mời qua, Đừng tỷ tỷ đều để ma ma bên người qua lại với các nàng, nói nàng tốt lắm, nói chúng ta không cần lo lắng, chờ nàng dưỡng tốt, lại tụ một chỗ vui đùa."
<
Triệu Thanh Dao thở dài:
<
"Ai cũng không nghĩ tới vết thương của nàng sẽ chuyển biến xấu, rất nhanh buông tay rời khỏi nhân gian... Lúc nghe được tin tức này, chúng ta đều khiếp sợ."
<
Thường Nhuận Chi trầm ngâm không nói, gác châm tuyến vào khay trên sạp.
<
Triệu Thanh Dao tiếp nhận, một bên lấy tú tuyến xâu kim bên trong ra, một bên nói:
<
"Đại khái là tác dụng di tình đi, bởi vì Đừng tỷ tỷ đi sớm, trên dưới phủ Phụ Quốc Công đều bi thống, chỉ có thể gửi gắm tình cảm cho nữ nhi khác ở phủ Thái tử. Vị Mạc nhũ nhân kia coi như là lấy hết vinh quang của Đừng tỷ tỷ."
<
Thường Nhuận Chi nhất thời bình hô hấp, một lát sau làm bộ như nghi hoặc hỏi:
<
"Nghe qua đại tẩu thường lui tới cùng nhóm tỷ muội rất tốt, cần phải thập phần quen thuộc với phủ Phụ Quốc Công mới phải. Sao giống như đại tẩu rất xa lạ Mạc nhũ nhân vậy?"
<
Triệu Thanh Dao cả cười, đưa tay điểm nhẹ lên trán Nhuận Chi:
<
"Mạc nhũ nhân kia rất giống với muội, là người tính tình hũ nút, từ nhỏ đã không thích cùng chúng ta chơi cùng một chỗ, sau này khi lớn lên cũng không thấy bóng dáng nàng. Đừng tỷ tỷ nói nàng tính tình buồn, không thích ra ngoài chơi, chúng ta tự nhiên cũng không tốt gấp gáp đi tìm nàng ngoạn, không phải sao?"
<
Còn có một câu Triệu Thanh Dao không dám nói trước mặt Thường Nhuận Chi.
<
Đến cùng thì xuất thân của Mạc nhũ nhân là thứ nữ, thật giống như Thường Nhuận Chi cũng là thứ nữ không cùng các nàng lui tới, các nàng cũng sẽ không thể cưỡng cầu. Ai đáng giá đi kết giao cùng thứ nữ chứ? (*Suy nghĩ gì vậy chứ?*)
<
Lời này ở trước mặt Thường Nhuận Chi, tự nhiên Triệu Thanh Dao sẽ không nói ra.
<
Nhưng theo lời của nàng, đã đủ để Thường Nhuận Chi hiểu rõ trong lòng, theo như suy đoán của nàng, hơn phân nửa là sự thật.
<
Mạc nhũ nhân bây giờ, chính là đích nữ phải gả cho Cửu hoàng tử.
<
Vị Cửu hoàng tử phi đã qua đời kia, mới là người không được coi trọng, một thứ nữ phai mờ ở trước mặt mọi người.
<
Triệu Thanh Dao nói xong liền thở dài:
<
"Có thể là do phủ Phụ Quốc Công đối với cái chết của Đừng tỷ tỷ không thể chấp nhận được, nên di chuyển phần tình cảm này tới trên người Mạc nhũ nhân, cho rằng nàng là Đừng tỷ tỷ. Nghe nói còn có người truyền, nói Đừng tỷ tỷ và Mạc nhũ nhân lớn lên rất giống nhau..."
<
Triệu Thanh Dao lắc đầu, Thường Nhuận Chi lập tức truy vấn:
<
"Làm sao, Mạc nhũ nhân và Cửu Hoàng tử phi lớn lên không giống sao?"
<
Triệu Thanh Dao cũng nhíu lông mày, suy nghĩ nói:
<
"Chuyện này hả, thật ra ta cũng không được rõ ràng lắm. Dù sao trên cơ bản chúng ta chưa thấy qua Mạc nhũ nhân kia."
<
Thường Nhuận Chi chớp chớp mắt mấy cái, nói:
<
"Muội còn tưởng rằng Mạc nhũ nhân và Cửu Hoàng tử phi lớn lên giống nhau, là giống từ khi còn nhỏ cho đến lớn."
<
Triệu Thanh Dao lắc đầu:
<
"Sớm vài năm ta không có nghe nói qua. Muội nghĩ đi, các nàng tuy là tỷ muội, nhưng đến cùng cũng không phải cùng một mẹ sinh ra, nói các nàng lớn lên có bao nhiêu tương tự, muội tin sao? Chỉ có thể nói phủ Phụ Quốc Công bên kia di tình quá sâu, lừa mình dối người."
<
Triệu Thanh Dao còn tại nói xong "Đừng tỷ tỷ" của nàng:
<
"Đừng tỷ tỷ thật là người làm cho người ta như mộc xuân phong, làm người hay xử thế không có nửa điểm không ổn, khi cùng người ở chung luôn để người ta cảm thấy bị chiếu cố chu đáo. Lúc ấy chúng ta ở chung với nhau, luôn muốn hỏi Đừng tỷ tỷ có đến hay không. Có nàng ở chung, phảng phất không có gì ngoài ý muốn, có thể chơi rất thư thái."
<
Thường Nhuận Chi đã không cần nghe xong.
<
Mỗi câu mỗi chữ để hình dung, không chỗ nào không phải đang nói với Thường Nhuận Chi, đó là Mạc nhũ nhân trong ấn tượng kia.
<
Khéo léo, để người ta như mộc xuân phong, xử sự chu đáo thoả đáng, cũng không cùng người kết oán...
<
Xét đến cùng vẫn là Thái tử phi nói một câu: Khó đối phó.
<
Thường Nhuận Chi bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
<
"Đại tẩu, vậy nhóm của tẩu sau đó có gặp qua Mạc nhũ nhân không?"
<
"Mạc nhũ nhân hả?"
<
Triệu Thanh Dao nhíu mày:
<
"Ta chưa thấy qua, các tỷ muội khác cũng chưa thấy qua."
<
Thường Nhuận Chi liền truy vấn nói:
<
"Vì cái gì chưa thấy qua đâu?"
<
"Muội lại hồ đồ, đó là cơ thiếp của Thái tử, làm sao chúng ta có thể tùy tiện thấy chứ?"
<
Triệu Thanh Dao buồn cười nói:
<
"Tỷ muội chúng ta, ai cũng không có khả năng đi làm thiếp không phải sao? Cho nên, mặc dù muốn hòa nhã giao tiếp với những gia đình khác, cũng chỉ có khả năng giao tiếp với nhân gia chủ mẫu. Phủ Thái tử có địa vị cao, có thể cùng phủ Thái tử đánh lên giao tế, hơn phân nửa đều là bà bà của chúng ta, cụ bà bà đồng lứa mới có tư cách, trong ngày thường chúng ta đều không có khả năng tùy tiện nhìn thấy Thái tử phi, huống chi là cơ thiếp trong nội viện Thái tử chứ?"
<
Thường Nhuận Chi gật đầu, than nhẹ một tiếng, biểu cảm tiếc nuối:
<
"Vậy đại tẩu cũng không có cơ hội nghiệm chứng một chút, xem Mạc nhũ nhân và Cửu Hoàng tử phi có phải hay không lớn lên thật sự tương tự."
<
Triệu Thanh Dao cười nói:
<
"Ta đi so đo cái này làm gì? Chỉ hy vọng Mạc nhũ nhân kia có thể tiếc phúc... Lúc trước phủ Phụ Quốc Công rất yêu thương Đừng tỷ tỷ, bây giờ đều chuyển dời đến trên người nàng."
<
Triệu Thanh Dao nói:
<
"Hi vọng Mạc nhũ nhân có thể liên quan Đừng tỷ tỷ kia một phần, hảo hảo sinh hoạt đi."
<
Triệu Thanh Dao cũng biết tình huống trong phủ Thái tử phức tạp, nữ nhân của Thái tử nhiều lắm, mặc dù Mạc nhũ nhân kia sinh nhi tử, nói vậy ở trong phủ Thái tử cũng quá được như bước trên băng mỏng đi.
<
Triệu Thanh Dao nghĩ như vậy, liên tưởng đến tình trạng của chính mình, không khỏi cảm thấy may mắn.
<
Vừa ngẩng đầu, đã thấy Thường Nhuận Chi đang xuất thần.
<
"Nhuận Chi?"
<
Triệu Thanh Dao gọi nàng một tiếng, thân thiết hỏi:
<
"Tinh thần muội không được tốt, có muốn nằm một lát hay không?"
<
"Không, không cần..."
<
Thường Nhuận Chi vội đứng lên, ngượng ngùng nói:
<
"Thuê thùa rất mệt mỏi, cổ có chút đau nhức, muội còn muốn quạt cho đại tẩu."
<
Nói xong liền tiếp quạt tròn trong tay nha hoàn, quạt gió cho Triệu Thanh Dao.
<
Triệu Thanh Dao cười nói:
<
"Có nha hoàn kìa, muội không cần làm vậy."
<
"Không có việc gì, tả hữu muội cũng nhàn rỗi."
<
Thường Nhuận Chi xê dịch băng bồn tới bên người, một chút một chút quạt theo băng trong bồn toát ra lãnh khí.
<
Triệu Thanh Dao liền cúi đầu thêu thùa may vá, thỉnh thoảng ngẩng đầu, liền thấy Thường Nhuận Chi lại đang ngây người.
<
Nàng buồn cười lắc đầu, cũng không nói nhiều.
<
Thường Nhuận Chi đợi cho đến lúc đại ca Thường Bằng trở về, mới cáo từ rời khỏi.
<
Thường Bằng kỳ quái nói:
<
"Nhuận Chi xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn mất hồn mất vía."
<
Triệu Thanh Dao nói:
<
"Thời tiết quá nóng, nàng thần du... Hôm nay thật sự buồn, phỏng chừng buổi tối muốn mưa lần nữa rồi."
<
Quả nhiên, thiên cương lau hắc, bắt đầu âm phong gào thét, chỉ chốc lát sau liền mưa to tầm tã.
<
Thường Nhuận Chi đứng dưới mái hiên, dựa vào vách lẳng lặng nhìn đèn lồng treo dưới mái hiên lay động trong ánh sáng nhạt, lơ lửng trong màn mưa ở tây trúc.
<
"Cô nương..."
<
Diêu Hoàng đứng ở phía sau nàng lo lắng,:
<
"Việc này, hay là cô nương cứ cho rằng mình không biết đi..."
<
Thường Nhuận Chi chậm rãi gật đầu:
<
"Hắn muốn giấu giếm, ta tự nhiên cũng sẽ không thể nói."
<
Kế Thê Kế Thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt