Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 276 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 534 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54: Phương Gia
<
ô Nguyên Mi không nói một lời, đỡ tay nha hoàn chậm rãi trở về Yến Quy viện của mình.
<
Nàng đi rất chậm, nguyên bản đầu đang cụp xuống dần dần nâng lên, lau khô nước mắt, lần nữa treo lên nụ cười tươi tắn, nguyên bản sắc mặt tái nhợt cũng trở nên hồng nhuận, bước chân yếu nhược cũng trở nên bình thường.
<
Nha hoàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghiêm cẩn thủ phận, ngậm miệng lại.
<
Giữa đường gặp được Trần Đông Mai.
<
Phương Sóc Chương có ba thị thiếp, Tô Nguyên Mi là thanh mai trúc mã của hắn, Trần Đông Mai và Chúc Thi là do cấp trên đưa tới.
<
Sau khi lão ma ma ở phủ Thái Tử rời khỏi, Phương Sóc Chương chuyển giao mọi chuyện trong nhà cho ba người, người quản lý là Trần Đông Mai, nàng làm việc ổn trọng nhất.
<
Trần Đông Mai nhìn thấy Tô Nguyên Mi thì dừng bước chân, cũng không tới gần nàng, đạm mạt cười một tiếng nói:
<
"Tô tỷ tỷ là từ bên kia của lão gia tới sao?"
<
Nụ cười trên mặt Tô Nguyên Mi ngọt ngào không chê vào đâu được:
<
"Đúng vậy, vừa tặng canh bổ dưỡng cho lão gia, chàng bệnh vừa mới khỏe, nhưng còn mệt. Trần muội muội đây là đi chỗ nào vậy?"
<
Đây là đang khoe tình cảm giữa nàng và lão gia tốt lắm sao?
<
Ánh mắt Trần Đông Mai tối sầm lại, bất động thanh sắc đánh trả nói:
<
"Không đi chỗ nào, chỉ đi chung quanh một chút. Gần đây lão gia bị bệnh, mọi chuyện trong phủ đều phải do ta nhìn chằm chằm, đã nhiều ngày thật sự có chút mệt mỏi, cho nên muốn tản bộ, nghỉ ngơi một chút."
<
Tô Nguyên Mi chỉ mỉm cười:
<
" Vậy thì Trần muội muội tiếp tục dạo đi, ta mang thai mấy tháng, thân thể có chút ăn không tiêu, mới vừa rồi lão gia còn dặn ta hảo hảo tĩnh dưỡng. Ta không thể bồi Trần muội muội rồi."
<
"Tô tỷ tỷ đi thong thả."
<
Trần Đông Mai nhìn theo Tô Nguyên Mi đi xa, nụ cười trên mặt nhạt xuống.
<
"Có cái gì tài giỏi chứ."
<
Trần Đông Mai cười lạnh một tiếng:
<
"Sinh hay không sinh còn chưa biết chắc, thần khí cái gì."
<
Nha hoàn ở một bên thấp giọng nói tiếp:
<
"Chỉ là, nữ nhân sinh hài tử chính là xông vào quỷ môn quan, có xông qua được hay không còn phải xem vận khí của nàng ta. Nếu như sinh hạ được hài tử, là trai hay là gái còn không nhất định á."
<
"Sinh được cũng không nhất định nuôi sống được đâu."
<
Trần Đông Mai nhẹ giọng bổ sung một câu, cùng nha hoàn thông thả đi tiếp.
<
Mà bên kia, Tô Nguyên Mi trở về phòng ngủ ở Yến Quy viện, lúc này liền quăng ngã đồ vật bày trên bàn trang điểm.
<
"Thường, Nhuận, Chi!"
<
Tô Nguyên Mi ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm gương mặt mình trong gương đồng, trong tay nắm một cây trâm vàng, lực đạo mạnh đến nỗi một tay cũng muốn bẻ gẫy trâm cài.
<
Nha hoàn vội vàng đưa tay nắm lấy tay nàng, ở một bên nói:
<
"Di nương xảy ra chuyện gì á? Mặc dù sinh khí cũng không đáng để đạp hư thân thể của chính mình nha! Người còn đang mang thai đó!"
<
Lời của nha hoàn làm Tô Nguyên Mi bừng tỉnh.
<
Nàng vội vã bỏ trâm cài trong tay xuống, lấy tay đỡ lấy thắt lưng, hít sâu một hơi.
<
"Di nương, đến cùng là người đã xảy ra chuyện gì? Nhưng mà lão gia nói cái gì..."
<
Nha hoàn không yên nhìn Tô Nguyên Mi.
<
Tô Nguyên Mi than nhẹ một tiếng, trưng ra bộ mặt tối tâm làm cho người ta kinh hãi.
<
Một màn ở trong thư phòng lại hiện lên trong đầu nàng.
<
Nàng bưng canh bổ dưỡng vào thư phòng, lòng tràn đầy vui mừng đi tới bên cạnh phu quân.
<
Phương Sóc Chương ngồi trên ghế tựa, trước mặt bàn bày văn phòng tứ bảo, hắn ngồi dựa lưng vào ghế, ngửa đầu, duỗi tay phải xoa thái dương.
<
Tô Nguyên Mi đặt canh bổ xuống bàn, ôn nhu nói:
<
"Lão gia, thiếp thân đến giúp chàng ấn ấn nhé?"
<
Nói cho hết lời, nàng liền muốn tiến lên, Phương Sóc Chương dừng lại động tác, ngồi thẳng người sau đó trợn mắt nói:
<
"Không cần, ngươi liền đứng chỗ kia đi."
<
Tô Nguyên Mi không hiểu, giả vờ không nghe thấy tiếp tục bước về phía trước, chỉ mỉm cười nhìn Phương Sóc Chương, nhu tình đầy mắt.
<
Phương Sóc Chương nhìn lại nàng.
<
Vốn là Tô Nguyên Mi đang ẩn tình đưa tình nhìn Phương Sóc Chương, thời gian trôi qua dần dần trở nên có chút dao động bất định.
<
Nàng có chút không biết làm sao, không biết tại sao Phương Sóc Chương lại nhìn nàng như vậy?
<
Trong mắt hắn chỉ có xem kỹ cùng đánh giá, nửa điểm ôn nhu cũng không có.
<
"Lão gia..."
<
Dần dần Tô Nguyên Mi cũng thu hồi tầm mắt, khẽ gọi Phương Sóc Chương một tiếng.
<
Phương Sóc Chương chỉ nhàn nhạt cúi mắt, mở miệng.
<
"Ngươi có thai, sau này nên dưỡng thai cho tốt, không có việc gì thì đừng tới phòng bên này."
<
Phương Sóc Chương vừa thốt lên xong, trong lòng Tô Nguyên Mi chợt cảm thấy lạnh lẽo.
<
Hắn có ý gì?
<
"Chuyện trong phủ có Đông Mai quản lý, mấy ngày này ta mắt lạnh nhìn, nàng nhưng là người làm việc có chừng mực, ta cũng không cần quan tâm. Chỗ của mẫu thân đã có Thi nhi hầu hạ, ngươi cũng không cần thường chạy tới tiểu viện của lão nhân gia bà. Ngươi cứ thanh thản ổn định mà sinh hạ hài tử."
<
"Lão gia..."
<
Tô Nguyên Mi không nhịn được, lã chã chực khóc nói:
<
"Ý của chàng là gì? Thiếp thân quan tâm chàng, quan tâm lão thái thái là sai sao? Chàng đây là..."
<
Trước kia, Phương Sóc Chương cảm thấy cho dù Tô Nguyên Mi ở trước mặt hắn khóc lóc, trong đó phong tình cũng là Thường Nhuận Chi kém hơn so với nàng.
<
Nhưng bây giờ nhìn, lại phát hiện Thường Nhuận Chi lúc trước và Tô Nguyên Mi bây giờ, bộ dáng khi khóc lên, kỳ thực là bất đồng.
<
Trước kia Thường Nhuận Chi ở trước mặt hắn khóc thút thít, làm hắn thấy ngán ngẩm.
<
Mà khi Tô Nguyên Mi khóc thút thít trước mặt hắn, hắn lại sinh tâm thương tiếc.
<
Là vì cái gì?
<
Đại khái là vì Thường Nhuận Chi khóc chưa khơi gợi lên mỹ cảm, làm hắn phiền chán; mà Tô Nguyên Mi khóc lên như lê hoa mang mưa, có thể kích thích ý muốn bảo hộ của hắn.
<
Nhưng mà, đây là vì sao nhỉ?
<
Bởi vì một cái là thật thương tâm, cho nên khóc được thực, mà một cái khác là giả vờ khổ sở, cho nên khóc được giả.
<
Trong lòng Phương Sóc Chương đột nhiên phát lên một cỗ vô lực.
<
Tại sao trước kia hắn không có phát hiện ra hả?
<
Là hắn sai rồi...
<
"Ngươi thông minh như vậy, cần phải hiểu rõ ý tứ của ta."
<
Giọng nói Phương Sóc Chương nhàn nhạt, cũng không quanh co lòng vòng cùng Tô Nguyên Mi:
<
"Lão thái thái vì cái gì hội nghĩ cách ngầm chiếm đồ cưới của Nhuận Chi, vì cái gì lão nhân gia bà xem Nhuận Chi không vừa mắt, Nhuận Chi vì cái gì thể yếu nhiều bệnh, ma ma trong phủ Thái tử vì cái gì hội thỉnh từ... Một cọc một chuyện như vậy, đều có bút tích của ngươi."
<
"Lão gia!"
<
"Ngươi không cần ở trước mặt ta kêu oan, nói là người khác oan uổng ngươi."
<
Phương Sóc Chương lại xoa xoa thái dương:
<
"Việc này, đều là ta tự mình cho người điều tra ra, không có người ở trước mặt ta nói nửa câu chửi bới ngươi."
<
Phương Sóc Chương nhìn về phía Tô Nguyên Mi, nguyên bản nhu tình không còn sót lại chút gì.
<
"Từ lúc ta và Nhuận Chi hòa ly, ta liền bắt đầu cho người ta tra xét. Đương nhiên, lúc ta phát hiện chuyện này ở giữa khắp nơi đều có ngươi, nói thật ta cũng rất ngoài ý muốn. Có thể sự thật thắng ở hùng biện, chẳng sợ ta không tin nữa, không thể không thừa nhận sự thật này."
<
Phương Sóc Chương hơi hơi ngồi thẳng thân thể:
<
"Ta không thể hiểu rõ tại sao ngươi lại muốn nhằm vào Nhuận Chi như thế, có lẽ ngươi nhận định, nếu không có Nhuận Chi, ta sẽ đỡ ngươi lên làm thê?"
<
"Lão gia?"
<
Trong lòng Tô Nguyên Mi khủng hoảng lan tràn.
<
Phương Sóc Chương bật cười:
<
"Mi nhi, ngươi là thanh mai trúc mã của ta, ta là dạng người gì, ngươi không phải hiểu biết mười phần, cũng sẽ hiểu biết năm sáu phân đi."
<
Phương Sóc Chương nhìn thẳng Tô Nguyên Mi.
<
"Ta nghĩ ngươi rất hiểu ta, cũng rất lý giải ta, cho nên ngươi tới kinh tìm ta, ta không nói hai lời tiếp ngươi vào phủ, cho ngươi tất cả chỉ trừ bỏ địa vị chính thê, những thứ sở hữu ở ngoài ta có thể cho... Ta cho rằng, đối với ngươi đây là lựa chọn tốt nhất, lại không nghĩ rằng, ngươi vẫn chưa thỏa mãn."
<
Phương Sóc Chương than nhẹ một tiếng, thu hồi tầm mắt, ánh mắt phiêu xa.
<
Kế Thê Kế Thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt