There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2404 / 97
Cập nhật: 2017-08-09 10:28:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ảy tuần sau đó cha tôi mất, tôi được lệnh nghỉ phép khẩn cấp để tham dự lễ tang.
Chuyến bay trở về Mỹ chìm ngập trong làn sương mù. Tất cả những gì tôi có thể làm là ngắm nhìn đại dương mênh mông màu xám bên dưới tôi hàng ngàn feet, ước gì tôi có thể ở cạnh ông vào những giây phút cuối cùng. Tôi vẫn chưa cạo râu, tắm táp hay thậm chí là thay đồ kể từ khi biết tin, như thể nếu tôi tiến hành mọi việc như thường ngày thì cũng đồng nghĩa rằng tôi hoàn toàn chấp nhận cái ý nghĩ là ông đã ra đi mãi mãi.
Trong sân bay và suốt quãng đường trở về nhà, cơn giận của tôi mỗi lúc một leo thang khi những cảnh sinh hoạt hàng ngày đập vào mắt tôi. Mọi người vn lái xe, đi dạo, lui tới những cửa hàng, xử sự thật bình thường, nhưng với tôi không có gì là bình thường hết.
Chỉ đến khi tôi trở về nhà và nhớ ra rằng mình đã đóng cầu giao gần hai tuần trước. Thiếu ánh đèn, căn nhà dường như bị cô lập một cách lạ lùng trên con phố nhỏ, như thể nó không thuộc về nơi này vậy. Giống như cha tôi, tôi nghĩ. Hoặc tôi, tôi nhận ra một cách muộn màng. Bằng cách nào đó, suy nghĩ này khiến tôi có thể tiến vào bên trong.
Kẹt trong khe cửa, tôi tìm thấy một tấm danh thiếp của một luật sư tên là William Benjamin; ở mặt sau tờ danh thiếp ông tuyên bố là đại diện của cha tôi. Dịch vụ điện thoại không còn hoạt động, tôi gọi nhờ từ nhà người hàng xóm và thật ngạc nhiên khi ông đến vào sáng sớm hôm sau, với va ly trên tay.
Tôi dẫn ông vào bên trong căn nhà tối tăm, và ông ngồi xuống trên chiếc đi văng. Bộ comple của ông chắc phải trị giá hơn hai tháng lương tôi cộng lại. Sau màn giới thiệu và chia buồn với mất mát của tôi, ông nghiêng người về phía trước. “Tôi ở đây vì tôi rất quý cha cậu,” ông nói. “Ông là một trong những khách hàng đầu tiên của tôi, nên nhân tiện nói trước cậu sẽ không phải trả thêm bất kỳ một loại phí nào. Ông ấy đã đến gặp tôi ngay sau khi cậu được sinh ra để lập một chúc thư, và mỗi năm vào đúng một ngày nhất định, tôi sẽ đến để xác nhận một tờ trình, ông liệt kê những đồng xu ông tìm được. Tôi đã giải thích cho ông ấy về những khoản thuế tài sản, nên ông đã tặng chúng cho cậu từ khi cậu chỉ là một đứa trẻ.”
Tôi quá bàng hoàng để có thể nói ra bất cứ điều gì.
“Dù sao thì, sáu tuần trước ông cũng đã viết cho tôi một là thư thông báo rằng cuối cùng cậu cũng đã được sở hữu bộ sưu tập của ông, và ông muốn đảm bảo mọi việc sẽ vẫn được tiến hành theo đúng trình tự, nên tôi đến để cập nhật bản di chúc của ông lần cuối. Khi ông nói với tôi chỗ ở hiện tại của ông, tôi đã nghĩ rằng tình hình sức khỏe của ông không ổn nên đã gọi điện cho ông. Ông không nói nhiều nhưng ông đã ủy quyền cho ngài giám đốc ở đó nói chuyện với tôi. Ngài giám đốc hứa rằng ông sẽ báo cho tôi trong trường hợp cha cậu qua đời để tôi có thể đến gặp cậu. Nên tôi ở đây.”
Ông bắt đầu lục lọi valy. “Tôi biết cậu đang phải thu xếp cho lễ tang của cha, và đây là một khoảng thời gian tồi tệ. Nhưng cha cậu đã bảo với tôi rằng cậu có thể sẽ không lưu lại đây lâu và tôi nên giải quyết công việc của ông sớm. Nhân tiện, đó là lời của ông chẳng phải của tôi. Được rồi, nó đây.”
Ông trao tôi một cái phong bì, rất nặng với nhiều giấy tờ bên trong. “Di chúc của ông, một danh sách tất cả những đồng xu trong bộ sưu tập, bao gồm cả chất lượng và ngày giao dịch, và tất cả những sắp xếp cho lễ tang – tiện đây đã được trả trước. Tôi đã hứa với ông rằng tôi sẽ làm thủ tục chứng thực tất cả tài sản, nhưng đó cũngà vấn đề gì lớn, vì khối lượng tài sản khá nhỏ và cậu là người con duy nhất của ông ấy. Và nếu cậu muốn, tôi có thể tìm ra ai đó tiếp quản những tài sản mà cậu không muốn giữ và cũng có thể tiến hành thủ tục bán nhà luôn. Cha cậu cũng nói là có thể cậu sẽ không có thời gian cho việc này.” Ông đóng va ly lại. “Như tôi đã nói đấy, tôi rất quý cha cậu. Thường thì tôi sẽ thuyết phục mọi người về tầm quan trọng của việc này, nhưng không phải với cha cậu. Ông là một người rất nguyên tắc.”
“Vâng,” tôi gật đầu. “Ông ấy vẫn thế.”
Như vị luật sư đã nói, mọi thứ đã được thu xếp ổn thỏa. Cha tôi đã chọn loại dịch vụ lễ tang ông muốn, ông được mặc bộ quần áo ông chọn và thậm chí ông còn chọn luôn cả quan tài cho chính mình. Hiểu ông, tôi đoán tôi nên tôn trọng di nguyện của ông, nhưng điều đó chỉ càng củng cố thêm niềm tin rằng tôi chưa bao giờ thực sự hiểu ông.
Đám tang của ông vào một ngày tháng tám mưa ấm áp, và rất ít người tham dự. Hai người đồng nghiệp cũ của ông, giám đốc viện dưỡng lão, vị luật sư và người hàng xóm đã trông nom ông là những người duy nhất cùng tôi tham dự lễ tang. Điều đó hoàn toàn làm trái tim tôi tan nát ra thành hàng triệu mảnh, rằng cả thế giới chỉ có những người này nhận ra giá trị của cha tôi. Sau khi cha xứ kết thúc buổi cầu nguyện, ông thì thầm hỏi tôi liệu tôi có muốn bổ sung gì nữa không. Lúc đó, cổ họng tôi nghẹn lại và khô khốc, tất cả những gì tôi có thể làm là đơn giản lắc đầu từ chối.
Quay trở về nhà, tôi ngồi tạm trên mép giường của cha tôi. Ngay khi trời ngừng mưa, những tia nắng mặt trời xám xịt đan xiên qua khung cửa sổ. Căn nhà đã mốc meo, bốc mùi hăng hắc, nhưng tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi hương của cha trên gối ông. Bên cạnh tôi là chiếc phong bị mà vị luật sư đã mang đến cho tôi. Tôi đổ mớ giấy tờ ra giường. Bản di chúc ở trên cùng tiếp đến là các giấy tờ liên quan. Nhưng dưới cùng là tấm ảnh mà cha tôi đã không còn đặt trong phòng làm việc từ rất lâu rồi, tấm ảnh duy nhất của cha con tôi.
Tôi đưa nó ra trước mặt và cứ ngắm mãi cho đến khi nước mắt dàn dụa.
Chiều muộn hôm đó, Lucy, cô bạn gái cũ ngày xưa của tôi đến chơi. Đầu tiên khi cô ấy bước vào, tôi đã không biết phải nói gì. Đâu rồi cô gái rám nắng từ một thời tuổi trẻ cuồng nhiệt của tôi, thế vào chỗ cô ấy là một phụ nữ bận đồ tối màu, một chiếc quần âu đắt tiền và một chiếc áo lụa.
“Em rất tiJohn,” cô thì thầm, bước tới trước mặt tôi. Chúng tôi ôm lấy nhau, thật gần, và cái cảm giác cô ấy tựa vào tôi như một ly nước mát lạnh trong ngày hè nóng nực. Cô ấy xức một loại nước hoa nhẹ nhàng mà tôi không thể gọi tên nhưng nó gợi tôi nhớ đến Paris, dù tôi chưa từng một lần đến đó.
“Em vừa mới đọc cáo phó,” cô nói và lùi lại phía sau. “Em rất tiếc vì đã không thể đến dự lễ tang.”
“Không sao mà,” tôi nói. Tôi chỉ vào chiếc đi văng. “Em có muốn vào nhà không?”
Cô ngồi cạnh tôi và tôi nhận thấy cô không đeo nhẫn cưới, cô vô thức giấu bàn tay đi.
“Mọi chuyện không suôn sẻ lắm,” cô nói. “Em ly dị từ năm ngoái.”
“Anh rất tiếc.”
“Em cũng vậy,” cô nói, chạm vào tay tôi. “Anh ổn chứ?”
“Ừ,” tôi nói dối. “Anh ổn.” Chúng tôi cùng nhau ôn lại những chuyện ngày xửa ngày xưa; cô ấy hoài nghi rằng vì cú điện thoại cuối cùng của cô đã khiên tôi gia nhập quân ngũ. Tôi bảo với cô ấy rằng đó chính xác là những gì tôi cần vào thời điểm đó. Cô kể cho tôi nghe về sự nghiệp của cô – cô mở dịch vụ thiết kế và xây dựng không gian cho những khu căn hộ - và hỏi tôi Iraq thế nào. Tôi tả cho cô ấy nghe về cát. Cô cười phá lên và sau đó không hỏi gì thêm nữa. Cùng lúc đó, câu chuyện của chúng tôi chậm lại như thể chúng tôi cũng nhận ra rằng cả hai chúng tôi đã thay đổi nhiều tới mức nào. Có lẽ bởi vì chúng tôi đã từng rất gần gũi, cũng có thể vì giờ đây cô ấy đã là một phụ nữ trưởng thành, nhưng tôi có cảm giác là cô ấy đã bắt thóp tôi và cũng biết là cô ấy sẽ hỏi gì kế tiếp.
“Anh đang yêu ai đó, phải không?” cô thì thầm.
Tôi gập tay trên bụng và nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài, bầu trời lại tối đen và xám xịt những mây, hứa hẹn một trận mưa ra trò. “Ừ,” tôi thừa nhận.
“Tên cô ấy là gì?”
“Savannah,” tôi nói.
“Cô ấy
Tôi ngập ngừng. “Không.”
“Anh có muốn nói về chuyện này không?”
Không, tôi đã muốn nói. Tôi không muốn thảo luận về chuyện đó. Tôi đã học được nhiều điều trong quân đội như là tất cả những câu chuyện của chúng ta đều nhàm chán và dễ đoán trước kết cục, và dù người ta có hỏi thì thực ra không ai muốn nghe chúng. Nhưng tôi đã kể cho cô ấy nghe mọi chuyện từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, còn chi tiết hơn cả những gì tôi nên kể, hơn một lần cô ấy chạm vào tay tôi. Tôi đã không nhận ra rằng việc giữ chúng trong lòng lại khó khăn đến vậy, ngay khi tôi ngừng lại, tôi nghĩ cô ấy biết tôi đang cần được ở một mình. Cô ấy hôn lên má tôi khi cô ấy rời đi, và khi cô đi rồi, tôi bước qua bước lại trong căn nhà hàng giờ đồng hồ. Tôi trôi dạt từ phòng này qua phòng khác, nghĩ về cha tôi và về Savannah, cảm giác thật xa lạ, và dần nhận ra rằng mình còn một nơi khác phải đến.
John Yêu Dấu John Yêu Dấu - Nicholas Sparks John Yêu Dấu