Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2404 / 97
Cập nhật: 2017-08-09 10:28:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hời gian còn lại của kỳ nghỉ đầy ắp những sự kiện như tôi mong đợi ban đầu. Ngoài những dịp cuối tuần với cha, ông đãi chúng tôi mấy món ngon, nói liên tu bất tận về những đồng xu, thì chúng tôi cố gắng một mình bên nhau nhiều nhất có thể. Trở lại đồi Chapel, Savannah đi học vào ban ngày, và chúng tôi dành hết buổi chiều và buổi tối với nhau. Chúng tôi tản bộ qua những cửa hàng dọc đường Franklin, tới Bảo Tàng Lịch Sử Bắc California ở Raleigh, và thậm chí còn la cà vài giờ trong sở thú nữa. Còn hai ngày trước khi tôi sẽ rời thị trấn, chúng tôi ăn tối tại một nhà hàng rất đỉnh mà người bán giày đã giới thiệu. Em đã không cho tôi nhìn trước khi em sẵn sàng, nhưng khi em xuất hin ở phòng tắm trông em hoàn toàn quyến rũ. Tôi nhìn đắm đuối vào những vết hôn và nghĩ rằng mình thật may mắn khi có em.
Chúng tôi đã không làm tình lần nữa. Sau cái đêm ở cùng nhau, khi thức dậy vào buổi sáng, tôi nhận thấy Savannah đang ngắm mình, nước mắt em chảy dài trên má. Trước khi tôi hỏi em tại sao, em đã đặt một ngón tay chặn môi tôi rồi lắc đầu, ra hiệu cho tôi đừng nói gì cả. “Đêm qua thật tuyệt,” em nói, “nhưng em không muốn nói về chuyện đó.” Thay vào đó, em quấn lấy tôi và tôi ôm em rất lâu, lắng nghe hơi thở đều đều của em. Tôi biết rằng có điều gì đó giữa chúng tôi đã thay đổi, nhưng vào thời điểm đó, tôi không đủ dũng khí để tìm câu trả lời
Buổi sáng ngày tôi đi, Savannah lái xe chở tôi ra sân bay. Chúng tôi ngồi cùng nhau trên một băng ghế, chờ chuyến bay của tôi được xướng lên, em dùng ngón tay cái vẽ những vòng tròn nhỏ lên mu bàn tay tôi. Khi tôi phải lên máy bay, em ngã vào lòng tôi và bắt đầu thổn thức. Khi nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt tôi, em đã cố gượng cười, nhưng tôi có thể nghe thấy nỗi buồn mênh mang trong đó.
“Em biết là em đã hứa,” em nói, “nhưng em không thể đừng được.”
“Sẽ không sao đâu mà,” tôi nói. “Chỉ sáu tháng thôi. Rồi em sẽ ngạc nhiên là nó trôi qua nhanh thế nào.”
“Nói thì dễ lắm,” em nói, sụt sịt. “Nhưng anh nói đúng. Em sẽ trở nên mạnh mẽ hơn trong thời gian này. Em sẽ ổn thôi.”
Tôi nhìn em chăm chú tìm kiếm một dấu hiệu của sự phản đối nhưng chẳng thấy gì. “Thật đấy,” em nói. “Em sẽ ổn mà.”
Tôi gật đầu, và chúng tôi nhìn nhau đắm đuối một lúc lâu.
“Anh sẽ nhớ ngắm trăng chứ?” em hỏi. “Mỗi tháng,” tôi hứa.
Chúng tôi hôn nhau lần cuối. Tôi ôm em thật chặt và thì thầm rằng tôi yêu em, và rồi buộc mình phải buông em ra. Vác ba lô lên vai, tôi bước lên bậc thang máy bay. Ngoái nhìn lại phía sau, tôi nhận ra rằng Savannah đã rời khỏi tự lúc nào, lẫn vào đâu đó giữa đám đông hỗn loạn.
Trên máy bay, dựa người vào ghế, tôi cầu nguyện rằng Savannah đã nói thật. Dù tôi biết em yêu tôi và quan tâm tới tôi, đột nhiên tôi nhận ra rằng tình yêu và sự quan tâm không phải lúc nào cũng đủ. Chúng là những viên gạch xây nên mối quan hệ của chúng tôi, nhưng chúng sẽ không thể gắn kết được nếu thiếu thời gian bên nhau, thời gian không phải chịu sự đe dọa của chia ly luôn treo lơ lửng trên đầu. Mặc dù không muốn thừa nhận rằng có quá nhiều điều về em mà tôi không biết. Tôi nhận ra rằng một năm không có tôi đã tác động tới em như thế nào, và dù nghiền ngẫm điều đó trong nhiều giờ tôi cũng không chắc là giờ đây nó sẽ tác động tới em ra sao. Mối quan hệ của chúng tôi; tôi cảm thấy như có viên đá đang đè nặng trên ngực; giống như con quay đang xoay tít. Khi chúng tôi ở bên nhau, chúng tôi có sức mạnh để giữ cho nó xoay tròn, và tạo nên vẻ đẹp, ma thuật và giống như là, phép nhiệm màu; khi chúng tôi chia ly, nó bắt đầu chậm lại là điều không thể tránh được. Chúng tôi sẽ trở nên lung lay và bất ổn, và tôi biết tôi sẽ phải tìm ra cách nào đó để giữ cho chúng tôi không ngừng quay.
Tôi đã học được bài học từ năm trước. Tôi không chỉ viết thư nhiều hơn vào tháng bảy và tháng tám, tôi cũng gọi điện cho Savannah đều đặn hơn. Tôi lắng nghe rất chăm chú trong suốt cuộc gọi, cố gắng tìm ra bất kỳ dấu hiệu chán nản nào và khao khát được nghe bất kỳ từ ngữ nào gợi lên những tình cảm hoặc mong muốn. Lúc đầu, tôi cũng hơi căng thẳng khi gọi cho em, nhưng cuối mùa hè tôi lại chờ đợi những cuộc gọi. Việc học của em rất thuận lợi. Em về ở với bố mẹ khoảng vài tuần, và sau đó bắt đầu học kỳ thu. Trong tuần đầu tiên của tháng chín, chúng tôi bắt đầu đếm ngược đến ngày tôi xuất ngũ. Chỉ còn một trăm ngày nữa. Tính bằng ngày sẽ dễ hơn nhiều so với việc tính bằng tuần hoặc bằng tháng; bằng cách nào đó nó khiến cho khoảng cách giữa chúng tôi dần thu hẹp lại và trở nên thân mật hơn nhiều, khoảng cách chúng tôi biết mình có thể vượt qua. Phần khó khăn đã ở phía sau, chúng tôi nhắc nhở lẫn nhau và tôi thấy mình búng nhẹ những ngày trên lịch, những nỗi lo lắng về mối quan hệ của chúng tôi dần tan biến. Tôi chắc rằng không một thứ gì trên thế gian này có thể ngăn cản chúng tôi ở bên nhau.
Ngày 11 tháng chín đang đến gần.
John Yêu Dấu John Yêu Dấu - Nicholas Sparks John Yêu Dấu