Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2404 / 97
Cập nhật: 2017-08-09 10:28:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
háng 6 năm 2001, tôi được nghỉ phép và ngay lập tức quay trở về nhà, bay từ FrankFurt tới New York, sau đó là tới Raleigh. Đó là tối thứ sáu, và Savannah hứa sẽ đến đón tôi ở sân bay trước khi chở tôi đến Lenoir để gặp ba mẹ em. Em khiến tôi khá bất ngờ khi kể với tôi chuyện đó một ngày trước. Bây giờ, tôi chẳng còn trở ngại gì đối với việc gặp ba mẹ em nữa. Tôi chắc rằng họ là những con người tuyệt vời, nhưng nếu tôi có thể có sự lựa chọn của riêng bản thân mình, tôi rất muốndành trọn thời gian với Savannah ít nhất là trong một vài ngày đầu. Thật khó để làm lành khi những bậc phụ huynh cứ lảng vảng xung quanh. Cho dù chúng tôi không hề có quan hệ thể xác- và cứ như Savannah thì tôi hoàn toàn chắc chắn rằng chúng tôi sẽ không bao giờ có kiểu quan hệ như thế, tuy vậy, tôi bắt chéo hai ngón tay cam đoan – tôi biết phụ huynh của em sẽ đối xử với tôi ra sao nếu tôi dắt con gái họ đi chơi quá giờ giới nghiêm, mặc dù tất cả những gì hai chúng tôi làm chỉ là nằm dài dưới ánh trăng? Đồng ý rằng, em đã là người lớn, những những bậc sinh thành thường trở nên kì quặc khi nó xảy đến với con của chính họ, và tôi thì không bao giờ ảo tưởng về tất cả mọi chuyện. Em sẽ mãi mãi là đứa con gái bé bỏng của họ, nếu bạn hiểu tôi ý tôi.
Nhưng Savannah có quan điểm riêng khi em giải thích với tôi có hai tuần nghỉ, và nếu tôi định đi thăm bố vào tuần thứ hai, thì tôi phải đi gặp gia đình em vào tuần thứ nhất. Bên cạnh đó, em có vẻ rất hào hứng về mọi chuyện đến nỗi tất cả những gì tôi có thể nói là tôi rất mong muốn được gặp họ. Tuy vậy, tôi tự hỏi nếu như tôi có thể nắm lấy tay em, và tôi phân vân rằng có thể bảo em đi lòng vòng một chút trên đường tới Lenoir không?
Khi máy bay đáp xuống, trạng thái đề phòng trong tôi trỗi dậy và tôi có thể cảm thấy cả tấm vé cũng run bấn bật dưới tay tôi. Nhưng tôi không biết phải cư xử thế nào. Liệu tôi có nên ôm lấy em ngay khi nhìn thấy em hay cùng em tản bộ một cách lịch sự, dịu dàng và trong tầm kiểm soát? Tôi vẫn không chắc chắn lắm, nhưng trước khi tôi nghĩ tới đó, tôi đã đứng trong cửa phòng chờ rồi. Tôi khoác chiếc ba lô vải len thô lên vai khi tôi đi vào đoạn đường dốc dẫn vào sân bay. Đầu tiên tôi không nhìn thấy em- có quá nhiều khuôn mặt thân thuộc xoay quanh. Khi tôi nhìn lướt chung quanh thêm một lần nữa, tôi thấy em đi ra từ phía bên trái và tôi bất chợt nhận ra rằng mọi lo lắng của mình đều không có cơ sở,i em đã nhìn thấy tôi và vội vàng chạy tới. Tôi chỉ có thời gian đặt ba lô xuống trước khi em nhảy choàng lên tôi, và nụ hôn tiếp theo đó như chứa đựng cả một vương quốc có ma lực riêng biệt, hoàn thiện với ngôn ngữ và tính chất địa lý đặc biệt, những thần thoại và phép màu diệu kì qua hàng thế kỉ. Và khi em lùi lại, thì thầm “Em nhớ anh nhiều lắm,” tôi như muốn thời gian trôi chậm lại.
Tôi không biết chúng tôi đã đứng thế trong bao lâu, nhưng cuối cùng khi chúng tôi bắt đầu đẩy hành lý đi, tôi nắm lấy tay em và tôi hiểu rằng tôi yêu em không những nhiều hơn lần cuối cùng tôi gặp em, mà còn hơn bất cứ điều gì trên thế gian này.
Trên đường đi, chúng tôi nói về những chuyện rất bình thường, nhưng đã đi lòng vòng một chút. Sau khi dừng lại ở một trạm nghỉ chân, chúng tôi dạo chơi như những đứa trẻ. Thật là tuyệt - gác lại tất cả mọi chuyện - và khoảng hai giờ sau, chúng tôi quay tôi quay về nhà em. Ba mẹ em đang đứng đợi chỗ cổng mái vòm tinh xảo thời Victoria. Thật ngạc nhiên, mẹ em ôm ngay lấy tôi khi tôi lại gần, rồi mời tôi một ly bia. Tôi từ chối, hầu như bởi vì tôi biết tôi là người duy nhất uống bia, nhưng tôi rất coi trọng lời đề nghị đó. Mẹ của Savannah, Jill, rất giống em: thân thiện, cởi mở và cứng rắn hơn nhiều so với em lúc ban đầu. Bố em cũng tương tự như thế, và tôi thật sự rất vui trong khoảng thời gian ghé thăm họ. Không hề thấy phiền chút nào khi Savannah cứ nắm tay tôi mọi lúc và dường như thấy thật dễ dàng khi làm vậy. Tới cuối buổi tối, em và tôi tản bộ thật lâu dưới ánh trăng. Khi cả hai quay lại nhà, có cảm giác gần như là chúng tôi sẽ không bao giờ chia lìa nhau nữa.
Không phải nói, tôi tự giác ngủ trong phòng dành cho khách. Tôi không hề trông đợi điều gì khác, và căn phòng tốt hơn gấp vạn lần những nơi tôi đã từng ở trước đây, với nội thất mang phong cách cổ điển và một chiếc nệm khá thoải mái. Tuy nhiên, không khí hơi ngột ngạt, nên tôi mở toang cửa sổ, hi vọng không khí vùng núi sẽ mang hơi lạnh vào trong. Đó là một ngày dài - tôi vẫn còn quen với giờ giấc bên Đức- và tôi ngủ ngay tức thì, chỉ tỉnh dậy một giờ sau khi tôi chợt nghe cửa phòng phát ra tiếng động khe khẽ. Savannah, mặc bộ pyjama thoải mái bằng vải cotton và mang vớ, đóng cánh cửa đằng sau lưng lại và nhón chân nhẹ nhàng đi về phía giường.
Em đặt ngón tay lên môi bảo tôi giữ im lặng. “Ba mẹ sẽ giết em mất nếu họ biết em đang làm gì ở đây,” em thì thầm. Em trượt vào trong giường, nằm bên cạnh tôi và kéo tấm chăn lên đến tận cằm giống như đang đi cắm trại ở Bắc Cực. Tôi vòng tay qua ôm em, yêu cái cảm giác cơ thể em dựa sát vào mình.
Chúng tôi hôn nhau và cười khúc khích hết cả đêm, sau đó em rón rén quay trở về phòng. Tôi lại chìm vào giấc ngủ, có thể là ngay cả trước khi em về tới phòng mình nữa, và tỉnh giấc bởi ánh nắng mặt trời chiếu ngoài cửa sổ. Mùi thơm của bữa điểm tâm thoang thoảng bay vào trong phòng, và tôi xỏ vội chiếc áo thun và quần jean rồi đi xuống dưới bếp. Savannah đang ngồi ở bàn, nói chuyện với mẹ trong khi bố đang đọc báo, và tôi cảm nhận được áp lực của sự hiện diện của họ.
Tôi ngồi xuống một chỗ bên bàn và mẹ của Savannah rót cho tôi một tách cà phê trước khi đặt một đĩa trứng và thịt muối trước mặt tôi. Savannah, đang ngồi đối diện, đã tắm rửa và thay đồ, có vẻ hoạt bát và tươi tắn trong ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sáng.
“Anh ngủ có ngon không?” em hỏi, mắt ánh lên vẻ tinh quái.
Tôi gật đầu. “Thực ra, anh có một giấc mơ rất tuyệt.” tôi nói.
“Thật à?” mẹ em hỏi. “Cháu mơ gì thế?”
Tôi thấy Savannah đá tôi một cái dưới cái bàn. Em lắc đầu hầu như rất khẽ. Tôi thừa nhận rằng tôi rất thích thú với cái cảnh Savannah đang tỏ ra bối rối, nhưng như thế này là đủ rồi. Tôi giả vờ suy nghĩ “Cháu cũng không nhớ nữa.” tôi nói.
“Ta rất ghét chuyện đó,” mẹ em nói. “Bữa sáng thế nào?
“Ngon tuyệt ạ,” tôi nói, “cảm ơn bác.” Tôi liếc nhìn Savannah. “Kế hoạch hôm nay thế nào?”
Em cúi người qua cái bàn. “Em đang nghĩ đến việc đi cưỡi ngựa. Anh có nghĩ là chúng ta nên đi không?”
Thấy tôi ngần ngại, em cười tươi. “Anh sẽ ổn thôi,” em thêm vào. “Em hứa.”
“Nói thì dễ mà.”
Em cưỡi con Midas; còn tôi, em đề nghị tôi cưỡi con ngựa 4 tuổi tên là Pepper, con mà bố em hay cưỡi. Chúng tôi dành cả ngày đi bộ băng qua những đường mòn gồ ghề, phi ngựa qua những cánh đồng rộng lớn, và khám phá thế giới riêng của em. Em đã chuẩn bị bữa trưa mang theo, và chúng tôi ăn ở một chỗ có thể nhìn thấy toàn Lenoir. Em chỉ những ngôi trường mà em đã học, những ngôi nhà mà em đã quen. Điều đó hiện lên trong tâm trí tôi rằng em không chỉ yêu quý nơi này, mà em sẽ chẳng bao giờ muốn sống ở một nơi nào khác nữa.
Chúng tôi ngồi trên yên ngựa trong khoảng sáu đến bảy giờ, và tôi phải cố gắng hết sức để bắt kịp Savannah, mặc dù điều đó là gần như không thể. Tôi không để cho mặt mình bám đầy những bụi, nhưng có những khoảnh khắc nguy hiểm mà Pepper gây ra, khiến cho tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là nắm thật chặt yên cương. Không có chuyện gì đến khi tôi và Savannah đang chuẩn bị đi ăn tối và tôi nhận ra cơ thể mình bắt đầu có dấu hiệu biểu tình. Từng chút một, tôi nhận ra mình đang đi cà nhắc. Những bắp thịt trong chân đau như thể Tony đã đấm mạnh vào đó hàng giờ liền.
Vào tối thứ bảy, tôi và Savannah đi ăn tối ở một nhà hàng Ý ấm cúng. Sau đó, em đề nghị khiêu vũ, nhưng lúc đó, tôi còn chẳng thể đi lại bình thường. Khi tôi đi khập khiễng về phía cái xe, em bộc lộ một thái độ quan tâm và chạy ra trước mặt để ngăn tôi lại.
Cúi xuống, túm chặt lấy chân tôi. “Em bóp ở đây có đau không?”
Tôi nhảy dựng và la lên. Vì một lý do nào đó, em thấy nó thật buồn cười.
“Em làm gì thế? Đau thật đấy!”
Em mỉm cười. “Em chỉ kiểm tra
“Kiểm tra gì chứ? Anh đã bảo rồi còn gì – Anh đau mà.”
“Em chỉ muốn thấy một cô gái nhỏ như em có thể làm cho một gã bự con, khó nuốt như anh la lên thôi mà.”
Tôi xát xát cẳng chân. “Được rồi, vậy ngừng cái trò kiểm tra ấy lại ở đây, được chưa?”
“Được thôi,” em nói. “Và em cũng xin lỗi anh nữa.”
“Nghe em chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả.”
“Có mà,” em nói. “ Nhưng thật là buồn cười, đúng không? Ý em là em cũng cưỡi ngựa lâu như anh mà em chẳng bị làm sao cả.”
“Em cưỡi ngựa suốt còn gì.”
“Em đã không cưỡi ngựa cả tháng nay rồi.”
“Biết.”
“Thôi mà. Thừa nhận đi chứ. Nó thật buồn cười, phải không?”
“Chả buồn cười gì cả.”
Chủ nhật, chúng tôi đi lễ nhà thờ với gia đình em. Cả ngày còn lại, tôi vẫn quá đau để làm bất cứ điều gì, nên chỉ nằm dài trên ghế bành cùng bố em xem bóng chày. Mẹ Savannah mang tới cho chúng tôi một ít sandwich, và tôi trải qua nguyên buổi chiều rúm ró mỗi khi tôi cố đổi tư thế cho thật thoải mái trong khi trận đấu bước vào hiệp phụ. Bố em là người rất dễ nói chuyện, và cuộc trò chuyện của chúng tôi xoay quanh chủ đề cuộc sống trong quân ngũ cho đến việc huấn luyện của ông và cả những hy vọng của ông với mấy chú nhóc này. Tôi thích ông. Từ chỗ ngồi, tôi có thể nghe thấy tiếng rì rầm to nhỏ của Savannah với mẹ từ bếp vọng lên, bất cứ khi nào mẹ em bắt đầu một mẻ giặt mới, em lại xuất hiện ở phòng khách với một giỏ quần áo để gấp. Dù đã tốt nghiệp đại học và cũng đã lớn rồi, nhưng em vẫn mang đồ bẩn về nhà cho mẹ giặt.
Tối hôm đó, chúng tôi lái xe ngược về Chapel Hill, và Savannah dẫn tôi về căn hộ của em. Căn hộ không có nhiều đồ đạc nhưng nội thất còn rất mới, và còn có cả một góc bếp và một ban công nho nhỏ phóng tầm nhìn ra khu ký túc. Dù thời tiết khá ấm áp, em vẫn bật lò sưởi, chúng tôi cùng nhau ăn bánh quy bơ giòn, ngoài ngũ cốc ra đó là thứ duy nhất còn sót lại trong nhà em. Thật ra nó tạo ra cảm giác lãng mạn khó tả với tôi, dù tôi nhận ra rằng mỗi khi ở một mình với Savannah mọi chuyện đều trở nên thật lãng mạn. Chúng tôi nói chuyện đến nửa đêm, nhưng Savannah có vẻ im lặng hơn thường lệ. Rồi em đi vào phòng ngủ. Khi em không quay lại, tôi đi vào tìm em. Em đang ngồi trên giường, và tôi ngừng lại ở cửa vào.
Em đan tay vào nhau và hít một hơi thật sâu. “Vậy…,” em bắt đầu.
“Vậy…,” tôi trả lời khi em chỉ có dấu hiệu im lặng.
Em lại hít một hơi dài khác. “Cũng trễ rồi. Em phải lên lớp vào sáng sớm mai.”
Tôi gật đầu. “Em nên ngủ một chút đi.”
“Vâng,” em nói. Em gật đầu như thể em không hề chú ý đến việc đó và quay mặt ra cửa sổ. Xuyên qua bóng tối, tôi có thể nhìn thấy ánh đèn hắt lên từ phía bãi đỗ xe. Trông em rất dễ thương khi em căng thẳng.
“Vậy…,” em lại lặp lại, như thể đang nói với cái tường.
Tôi đổi tư thế. “Anh sẽ ngủ trên ghế sofa nhé?”
“Anh không phiền chứ?”
“Không hề,” tôi nói. Thực ra, đó chẳng phải là điều tôi mong muốn, nhưng tôi hiểu.
Vẫn nhìn chằm chằm ra cửa sổ, em không hề nhỏm dậy. “Em chỉ là chưa sẵn sàng thôi,” em nói, giọng thật nhẹ. “Ý em là, em tưởng em đã sẵn sàng rồi, và thực sự em cũng rất muốn. Em đã nghĩ về nó suốt mấy tuần nay, em đã quyết định và điều đó cũng có vẻ đúng đắn, anh biết chứ? Em yêu anh và anh cũng yêu em, đó là việc mà những người yêu nhau vẫn làm. Tự nhủ như thế thật dễ nhưng giờ thì…” em khựng lại.
“Không sao mà,” tôi nói.
Cuối cùng em cũng quay mặt đối diện tôi. “Anh có sợ không? Vào cái lần đầu tiên ấy?”
Tôi tự hỏi làm thế nào để trả lời cho khéo. “Anh nghĩ có một vài khác biệt giữa phụ nữ và nam giới,” tôi nói.
“Vâng, em cũng cho là vậy.” Em vờ chỉnh tấm chăn. “Anh đang giận đấy à?”
“Không có.”
“Nhưng anh thấy thất vọng.”
“À thì…,” tôi thừa nhận, và em cười phá lên. “Em xin lỗi,” em nói.
“Em có lỗi gì đâu mà phải xin lỗi.”
Em ngẫm nghĩ. “Vậy tại sao em có cảm giác như mình đang phạm lỗi vậy nhỉ?”
“Thì bởi anh là một binh sỹ cô đơn,” tôi chỉ ra, và em lại cười phá lên. Tôi có thể nghe được nét căng thẳng trong đó.
“Cái sofa đó không dễ chịu lắm đâu,” giọng em có vẻ bứt rứt. “Và nó rất nhỏ nữa. Anh sẽ chẳng thể duỗi thẳng người. Và em cũng chẳng còn tấm chăn nào khác. Lẽ ra em nên mang thêm từ nhà lên nhưng em lại quên mất.”
“Đó là vấn đề đó.”
“Vâng,” em nói. Tôi chờ đợi.
“Em nghĩ anh nên ngủ cùng em,” em mạo hiểm ướm lời.
Tôi chờ đợi trong khi em tiếp tục đấu tranh nội tâm. Cuối cùng em nhún vai. “Anh có muốn thử không? Ý em là chỉ là ngủ thôi mà?”
“Anh sẽ làm theo bất cứ điều gì em nói.”
Lần đầu tiên trong cả buổi tối, vai em bắt đầu thư giãn. “Được. Vậy chúng ta cũng sắp xếp chỗ ngủ đi. Đợi em một phút thôi.”
Em nhỏm dậy, bước qua phòng, mở ngăn kéo. Bộ đồ ngủ em đang mặc cũng giống như bộ em đã mặc ở nhà bố mẹ, và tôi để em đó và quay lại phòng khách thay quần soọc và áo thun. Khi tôi quay lại, em đã cuộn mình trong chăn rồi. Tôi bước sang phía bên kia giường và trườn vào cạnh em. Em sửa lại tấm chăn trước khi tắt đèn, rồi nằm ngửa nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Tôi nằm nghiêng, mặt về phía em. “Ngủ ngon,” em thì thầm. “Ngủ ngon.”
Tôi biết mình sẽ chẳng thể ngủ được. Dù sao thì cũng không thể ngủ ngay. Tôi đã quá…rõ vấn đề. Nhưng tôi không muốn mạo hiểm và làm mọi chuyện rối tung lên trừ khi em muốn.
“Anh,” cuối cùng em cũng thì thào lần nữa. “Ừ?”
Em quay người đối mặt với tôi. “Em chỉ muốn anh biết đây là lần đầu tiên em ngủ cùng giường với một người đàn ông. Ý em là, cả đêm ấy. Đó cũng là một bước tiến đáng kể, đúng chứ?”
“Ừ,” tôi nói. “Đúng là một bước tiến đấy.”
Em vuốt ve cánh tay tôi. “Và nếu ai đó có hỏi, anh cũng có thể nói là chúng ta đã ngủ cùng nhau.”
“Đúng,” tôi nói.
“Nhưng anh sẽ không kể với ai, đúng chứ? Ý em là em không muốn mang tiếng, anh biết đấy.”
Tôi kìm lại để không cười thành tiếng. “Anh sẽ coi đó là một bí mật nho nhỏ giữa chúng ta.”
Mấy ngày sau là những ngày lặp lại thư thả và dễ dàng. Savannah có lớp vào buổi sáng và thường kết thúc vào sau bữa trưa một chút. Về mặt lý thuyết, điều đó cho tôi cơ hội để ngủ một chút, đó là tất cả những gì mà binh sỹ về phép vẫn mơ ước – nhưng tôi không bỏ được thói quen đã hình thành hàng năm nay. Thay vào đó, tôi thức dậy trước cả em và pha một bình cà phê trước khi xuống phố mua một tờ báo. Thỉnh thoảng, tôi cũng mua vài cái bánh mỳ tròn hoặc bánh sừng trâu; những lần khác, chúng tôi ăn ngũ cốc ở nhà, và thật dễ để liên tưởng đến lối sống của chúng tôi trong những năm đầu bên nhau, niềm hạnh phúc tự đến mà chẳng cần bất kỳ nỗ lực cỏn con nào hầu như có vẻ quá tốt để có thể trở thành hiện thực.
Hoặc, ít nhất, tôi cũng đã cố thuyết phục mình như thế. Khi chúng tôi đến ở với ba mẹ em, Savannah vẫn giống y như cô gái mà tôi hằng nhớ. Cũng giống như thế vào đêm đầu tiên chúng tôi bên nhau. Nhưng sau đó… Tôi bắt đầu chú ý tới sự khác lạ. Tôi đoán tôi đã không nhận thức đầy đủ rằng em dường như đang sống một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc kể cả khi không có tôi kề bên. Cuốn lịch em để trên tủ lạnh liệt kê hầu hết mọi thứ phải làm mỗi ngày: những buổi hòa nhac, những buổi diễn thuyết, nửa tá những ữa tiệc với bạn bè. Tim, tôi để ý, cũng được ghi thêm bằng bút chì với những bữa ăn trưa khá thường xuyên. Em đăng ký bốn môn, và cũng dạy một lớp với tư cách trợ giảng, và các buổi chiều thứ năm, em làm việc với một giáo sư trong một đề tài nghiên cứu mà em chắc chắn sẽ được công bố rộng rãi. Cuộc sống của em chính xác như những gì em vẫn mô tả với tôi trong thư, và khi em quay trở về căn hộ, em kể cho tôi nghe những sự kiện trong ngày trong khi em làm thêm chút gì đó để ăn. Em yêu công việc em đang làm,và nỗi tự hào hiển nhiên trong giọng nói của em. Em nói liên hồi trong khi tôi chăm chú lắng nghe và tôi chỉ hỏi những câu hỏi đủ để duy trì cuộc nói chuyện.
Tôi thừa nhận, chẳng có gì là bất bình thường cả. Tôi hiểu biết đủ để nhận ra rằng sẽ có vấn đề lớn hơn nếu em chẳng kể gì với tôi. Nhưng với mỗi câu chuyện mới, tôi lại có cảm giác chìm đắm, nó nhắc tôi nhớ rằng chúng tôi đang ở gần nhau thế nào, chúng tôi quan tâm lẫn nhau ra sao, bằng cách nào đó con đường khác nhau của chúng tôi đang giao thoa với nhau vậy. Kề từ lần cuối tôi gặp em, em đã hoàn tất chương trình học, tung nón tốt nghiệp, tìm được công việc trợ giảng, và đã chuyển tới sống ở căn hộ của mình. Cuộc sống của em đã bước sang một giai đoạn mới, trong khi đó có thể nói rằng tôi vẫn đang dậm chân tại chỗ, sự thật đơn giản là không có gì thay đổi trong cuộc sống của tôi, trừ phi bạn tính đến việc giờ tôi đã có thể lắp ráp và tháo rời tám loại vũ khí thay vì chỉ có sáu loại như trước kia và chồng tạp chí của tôi cũng đã nặng thêm ba mươi pound. Và, dĩ nhiên, tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ để người Nga không nghĩ đến việc xâm lược Đức với hàng tá đơn vị cơ giới nữa.
Đừng hiểu sai ý tôi, tôi vẫn rất yêu Savannah và có lúc tôi cũng cảm nhận được tình cảm của em dành cho tôi. Thực ra là, luôn luôn. Đó là một tuần tuyệt vời. Trong khi em lên lớp, tôi tản bộ trong khu ký túc hoặc chạy bộ dọc con hẻm xanh ngát, tận dụng chút thời gian rảnh rỗi. Một ngày, tôi tìm thấy một phòng tập, bởi vì tôi đang trong thời gian phục vụ quân ngũ nên họ cho tôi dùng phòng tập miễn phí. Thường thì sau khi tôi tập xong và tắm táp một chút thì cũng vừa lúc Savannah về tới nhà, và chúng tôi trải qua buổi chiều cùng nhau. Tối thứ ba, chúng tôi tham gia cùng một nhóm bạn học của em tới dùng bữa tối dưới phố Chapel Hill. Vui hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng, đặc biệt nếu xét tới việc tôi đang đi chơi với một nhóm trí-thức và hầu hết buổi trò chuyện tập trung vào vấn đề tâm lý trẻ vị thành niên. Chiều thứ tư, Savannah dẫn tôi đi tham quan lớp học và giới thiệu tôi với mấy giáo sư của em. Sau đó, chúng tôi mua đồ ăn ở một nhà hàng Trung Quốc và cùng ăn tối ở nhà em. Em đang mặc một chiếc áo buộc dây làm tôn lên làn da rám nắng của em, và tất cả những gì tôi có thể nghĩ là em là cô gái gợi cảm nhất mà tôi từng gặp
Thứ năm, tôi muốn dành thời gian một mình bên em và quyết định làm em ngạc nhiên bằng một bữa tôi thật đặc biệt. Trong khi em lên lớp, tôi đến khu trung tâm thương mại, bỏ ra một gia tài nho nhỏ để mua một bộ comple mới, một chiếc cà vạt và cả một đôi giày nữa. Tôi muốn em nhìn thấy tôi ăn vận thật đẹp, và tôi đã đặt bàn tại một nhà hàng mà người bán giày đã cam đoan là nhà hàng tuyệt nhất thị trấn. Năm sao, thực đơn lạ miệng, những bồi bàn ăn vận đỏm dáng, có cả một quán bar nữa. Đồng ý là tôi đã không báo trước với Savannah – điều đó được cho là sẽ gây ngạc nhiên – nhưng ngay khi em bước vào cửa, tôi nhận ra em đã có kế hoạch dùng bữa tối với những người bạn chúng tôi đã gặp suốt mấy ngày nay. Em trông có vẻ háo hức đến nỗi tôi chẳng buồn nói cho em về kế hoạch của tôi nữa.
Tôi không thấy thất vọng mà là tôi giận dữ. Theo cách nghĩ của tôi, tôi thấy việc cùng dùng bữa với những người bạn của em, thậm chí là thêm một ngày nữa, còn hơn cả hạnh phúc nữa. Nhưng mỗi ngày thì… Sau một năm xa cách, khi chúng tôi chỉ còn một ít thời gian bên nhau? Nó khiến tôi buồn phiền bởi vì dường như em không có cùng mong muốn với tôi. Mấy tháng qua, tôi nghĩ mãi đến việc chúng tôi sẽ ở cùng nhau nhiều hết mức có thể, bù đắp cho nguyên một năm xa cách. Nhưng tôi đã đi đến kết luận rằng hình như mình đã tưởng bở. Điều đó … có nghĩa gì?
Rằng đối với em tôi không hề có vị trí quan trọng như là em đối với tôi? Tôi không biết, nhưng với tâm trạng này, có lẽ tôi nên ở lại căn hộ của em và để em đi một mình thì hơn. Thay vào đó, tôi chỉ ngồi cạnh em, từ chối tham gia nói chuyện, hậm hực với bất kỳ người nào hỏi chuyện mình. Có lẽ tôi đã có chuyên môn trong việc đe dọa người khác, nhưng tối hôm đó thì đúng là đáng sợ. Savannah cũng nhận thấy là tôi đang rất giận, nhưng bất cứ khi nào em truy cứu căn nguyên, tôi lại tỏ ra tích cực – một cách thụ động lảng sang vấn đề khác.
Thay vào đó tôi nói “Chỉ là hơi mệt thôi”.
Em cố cải thiện tình hình bất cứ khi nào tôi cho em cơ hội. Em chạm vào tay tôi, cười cầu hòa bất cứ khi nào em nghĩ là tôi đang nhìn, tiếp mãi soda và khoai tây chiên cho tôi. Một lúc sau, dường như quá mệt mỏi với thái độ của tôi, em bỏ cuộc.
Tôi không đổ lỗi cho em về chuyện đó. Tôi có quan điểm của mình và vì lý do nào đó, Savannah bắt đầu giận dỗi tôi để mặc tôi với cảm giác thỏa mãn vì đã trả đũa. Chúng tôi hầu như chả nói gì với nhau suốt quãng đường về nhà, lúc lên giường đi ngủ, mỗi người nằm sát vào phần giường của mình. áng hôm sau, tôi đã sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện. Thật không may, em lại chẳng để mọi thế qua đi dễ dàng như vậy.
Trong khi tôi ra ngoài lấy báo, em đi mất mà chẳng hề động vào bữa sáng, và rốt cuộc tôi lại ngồi uống cà phê một mình.
Tôi biết mình đã cư xử hơi quá, và tôi định sẽ đền bù cho em ngay khi em về nhà. Tôi chẳng muốn bận tâm về chuyện vớ vẩn này thêm nữa, tôi sẽ kể cho em về bữa tối tôi đã lên kế hoạch, và sẽ xin lỗi về hành động của mình. Tôi cho là em sẽ hiểu thôi. Chúng tôi sẽ bỏ qua tất cả sau một bữa tối lãng mạn bên ngoài. Đó là tôi nghĩ chúng tôi cần, bởi vì hôm sau chúng tôi sẽ phải tới Wilmington để tới thăm cha tôi vào dịp cuối tuần.
Tin hay không thì tùy nhưng tôi muốn gặp ông, và tôi nghĩ ông cũng đang ngóng tôi lắm, theo cách của ông. Không giống như Savannah, cha có thể đợi. Tôi biết nghe thật bất công nhưng Savannah giữ một vai trò hoàn toàn khác trong cuộc sống của tôi. Tôi lắc đầu. Savannah. Luôn luôn là Savannah. Mọi thứ trong chuyến đi này, mọi điều trong cuộc đời tôi, tôi nhận ra đều dẫn tới một mối là em.
Khoảng một giờ chiều, tôi đã chuẩn bị xong, gói ghém mọi thứ, và gọi điện cho nhà hàng đặt bàn. Tôi biết lịch của Savannah và cho là em sẽ về trong vài phút nữa. Không biết làm gì, tôi ngồi trên ghế và bật tivi lên. Game show, kịch, bán hàng trên truyền hình và những talk show xen lẫn quảng cáo có những luật sư nói chuyện về pha rượt đuổi bằng xe cứu thương. Thới gian dường như kéo dài vô tận. Tôi cứ ra hành lang ngóng mãi về phía bãi đậu xe, và kiểm tra đồng hồ ba, bốn lần. Tôi nghĩ, chắc Savannah đang trên đường về nhà thôi và tôi khiến bản thân phân tâm bằng cách lau chùi máy rửa chén. Vài phút sau, tôi đánh răng lần thứ hai, sau đó lại dòm về phía cửa sổ. Vẫn chẳng thấy Savannah đâu. Tôi bật Radio lên, nghe vài bài, đổi kênh tới sáu, bảy lần trước khi tắt hẳn. Tôi lại bước ra ngoài hành lang. Không thấy gì. Sắp hai giờ rồi.
Tôi tự hỏi em đang ở đâu, cảm thấy cơn giận lại bắt đầu trào lên, nhưng cố ép mình phải kìm lại. Tôi tự nhủ rằng chắc hẳn em sẽ có một lời giải thích chính đáng cho việc này, và cố lặp đi lặp lại mỗi khi thấy không chịu nổi. Mở túi, lôi ra cuốn truyện mới nhất của Stephen King. Tôi lấy cho mình một ly nước lạnh và cố thật thư giãn trên ghế, nhưng khi nhận ra mình đang đọc đi đọc lại có mỗi một dòng, tôi lại đặt cuốn sách sang một bên.
Thêm mười lăm phút nữa đã trôi qua. Rồi ba mươi phút. Ngay khi nghe thấy tiếng xe em trong bãi đỗ, hàm tôi cứng lại và tôi nghiến chặt răng. Ba giờ bốn mươi lăm phút, emước vào. Em đang cười như thể chẳng có chuyện gì.
“Chào John,” em gọi với vào. Em đến bên chiếc bàn và bắt đầu thả cặp sách xuống. “Em xin lỗi, em về trễ, nhưng sau buổi học, một sinh viên đến và bảo em rằng em ấy rất thích giờ giảng của em, và nhờ em, em ấy quyết định chọn chuyên ngành giáo dục đặc biệt. Anh tin nổi chuyện này không? Em ấy hỏi xin ý kiến của em về việc phải làm gì, nên đăng ký những lớp nào, giáo viên nào là tốt nhất… và cái cách em ấy lắng nghe em trả lời…” Savannah lắc lắc đầu. “Giống như là… sự tưởng thưởng vậy. Cái cách em ấy như nuốt lấy từng lời em nói… Ôi nó khiến em có cảm giác như em đã làm được một điều gì đó thật lớn lao cho người khác vậy. Em đã nghe các giáo sư nói về điều đó, nhưng em không bao giờ tưởng tượng rằng nó sẽ xảy đến với mình.”
Tôi cố nặn ra một nụ cười và em vin vào đó như một gợi ý để tiếp tục.
“Dù sao thì, em ấy hỏi liệu em có thời gian để thảo luận một chút không, vài phút thôi cũng được, tụi em cứ nói chuyện này chuyện kia mãi rồi quyết định cùng nhau đi ăn. Em ấy thật sự rất giỏi, mới mười bảy tuổi đã được đặc cách tốt nghiệp sớm một năm. Em ấy đã đậu hết những bài thi AP, nên giờ em ấy đã là sinh viên năm hai, và em ấy lại sắp đăng ký học ký hè em ấy sẽ tiến rất nhanh đấy. Anh mà gặp chắc chắn sẽ phải rất khâm phục cô bé ấy cho mà xem.”
Em muốn sự hưởng ứng từ tôi nhưng tôi không thể. Thay vào đó tôi chỉ nói “Cô bé có vẻ rất tuyệt hả?”.
Nghe câu trả lời của tôi, Savannah hơi nhướng mày, và tôi cũng chả buồn giấu cảm giác của mình nữa. “Có gì không ổn à?” em hỏi.
“Không có gì,” tôi nói dối.
Em đặt cái ba lô qua một bên rồi thở dài chán nản. “Anh không muốn nói về chuyện đó chứ gì? Được thôi. Nhưng anh nên biết là em thấy mệt mỏi lắm rồi.”
“Em nói vậy là có ý gì?”
Em nhìn xoáy vào tôi. “Là vậy đấy. Cái cách anh cư xử,” em nói. “Anh không phải người biết giấu cảm xúc của mình đâu, John à. Anh đang bực mình nhưng lại chẳng thèm nói lý do với tôi.”
Tôi ngập ngừng, có cảm giác bị xúc phạm. Cuối cùng tôi cũng mở miệng được, tôi c giọng mình được bình tĩnh. “Được thôi,” tôi nói, “anh tưởng em đã phải có mặt ở nhà hàng tiếng trước…”
Em vung tay lên. “Là vì vậy hả? Tôi đã giải thích rồi còn gì. Tin hay không thì tùy, giờ tôi cũng có công việc của tôi. Và nếu tôi không lầm thì lời giải thích của tôi ngay khi tôi bước vào cửa là quá muộn màng phải không?”
“Anh biết nhưng…”
“Nhưng gì? Hay là lời xin lỗi của tôi chưa đủ chân thành?”
“Anh không có nói vậy.”
“Vậy anh muốn nói gì?”
Khi tôi không thể tìm ra từ ngữ để nói, em chống tay lên hông. “Anh muốn biết tôi nghĩ gì không? Anh vẫn giận vì chuyện tối qua chứ gì. Nhưng để tôi đoán nhé – anh cũng chẳng muốn nói về chuyện đó luôn, đúng chứ?”
Tôi nhắm mắt lại. “Tối qua, em – “
“Là tôi sao?” em không cho tôi có cơ hội nói hết câu, và bắt đầu lắc đầu. “Ôi đừng có mà đổ lỗi cho tôi! Tôi chẳng làm gì sai cả. Tôi không phải là người bắt đầu trước! Tối qua, lẽ ra đã phải rất vui kìa – sẽ rất vui – nếu anh không chường cái bộ mặt sẵn-sàng-bắn-chết-ai-đó ra.”
Em đã phóng đại mọi chuyện lên. Hoặc giả như không phải em mà mọi chuyện đúng là như thế. Tôi chỉ im lặng.
Em lại tiếp. “Anh có biết là tôi đã phải biện hộ cho anh hôm nay không? Và tôi cảm thấy thế nào? Là tôi đây, ca bài ca ca ngợi anh suốt cả năm, kể với bạn tôi anh là một chàng trai tuyệt vời đến thế nào, anh chững chạc thế nào, và tôi tự hào vì công việc của anh ra sao. Và rồi họ chứng kiến thấy cái con người mà thậm chí tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ. Anh thật … thô lỗ.”
“Em đã bao giờ nghĩ rằng anh hành động như thế là bởi vì anh không muốn đến đó chưa?”
Điều này làm em khựng lại ngay nhưng chỉ một chốc. Em khoanh tay trước ngực. “Có lẽ cách anh cư xử tối qua là lý do khiến hôm nay tôi về trễ đấy.”
Câu nói của em khiến tôi bất ngờ. Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó nhưng đó chẳng phải là vấn đề. “Anh xin lỗi về chuyện tối qua – “
“Anh nên thế!” em la lên làm tôi đau đớn thêm. “Họ đều là bạn của tôi!”
“Anh biết họ là bạn của em!” tôi ngắt lời, nhổm thẳng dậy. “Chúng ta đã đi chơi với họ cả tuần rồi!”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
“Anh chỉ muốn nói. Có lẽ anh chỉ muốn ở một mình với em. Em có bao giờ nghĩ về điều đó chưa?”
“Anh muốn ở một mình với tôi?” em hỏi ngược lại. “Được, để tôi nói cho anh nghe, chắc chắn anh không hành động như vậy. Chúng ta ở một mình sáng nay. Chúng ta cũng đang ở một mình với nhau kể từ lúc tôi bước chân vào cửa đến giờ. Chúng ta ở một mình khi tôi cố tỏ ra tử tế và muốn bỏ qua mọi chuyện, nhưng tất cả những gì anh muốn là cãi nhau.”
“Anh không muốn cãi nhau!” tôi nói, cố hết sức để không hét lên nhưng lại thất bại. Tôi quay đi, cố kìm cơn giận lại nhưng khi tôi bắt đầu nói tôi lại nghe thấy ngữ điệu đáng ái ngại trong giọng nói của mình. “Anh chỉ muốn mọi chuyện như ngày xưa thôi. Như mùa hè năm ngoái.”
“Mùa hè năm ngoái thế nào chứ?”
Tôi ghét điều này. Tôi không muốn nói với em rằng tôi không còn có cảm giác là mình quan trọng với em nữa. Những gì tôi muốn là những điều thân thuộc, có ai đó yêu tôi và không bao giờ làm việc. Thay vào đó tôi luống cuống.
“Mùa hè năm ngoái dường như chúng ta có nhiều thời gian bên nhau hơn.”
“Không phải,” em phản bác. “Tôi phải làm việc ở công trường cả ngày. Anh nhớ chứ?”
Dĩ nhiên, em nói đúng. Ít nhất là về mặt lý thuyết. Tôi thử lại. “Anh không có ý nói về thời gian tuyệt đối, nhưng dường như chúng ta đã trò chuyện cùng nhau nhiều hơn.”
“Và điều đó khiến anh buồn phiền hả? Vì tôi bận rộn? Vì tôi có cuộc sống của riêng tôi? Anh muốn tôi làm gì đây? Nghỉ dạy cả tuần chắc? Hay báo ốm trong khi tôi có thể đi dạy? Bỏ mấy bài tập về nhà?”
“Không…”
“Vậy anh muốn gì?”
“Anh không biết.”
“Nhưng anh sẵn lòng nhục mạ tôi trước mặt bạn bè của tôi?”
“Anh không có,” tôi phản đối. “Không có sao? Vậy tại sao hôm nay Tricia lại kéo tôi ra thậm thụt? Tại sao cô ấy cảm thấy có nghĩa vụ phải nói với tôi rằng chúng ta chẳng có điểm chung nào và rằng tôi đã có thể làm tốt hơn?”
Thật đau đơn, nhưng tôi không chắc là em nhận ra mình vừa nói gì.
Thỉnh thoảng cơn giận khiến người ta mất hết lý trí, tôi nhận thức điều đó rất rõ. “Anh chỉ muốn ở một mình cùng em tối qua. Đó là tất cả những gì anh cố nói với em nãy giờ.”
Câu nói của tôi chẳng tác động gì tới em.
“Vậy tại sao anh không nói với tôi?” thay vào đó em hỏi vặn lại. “Nói những câu như ‘Thật tốt nếu chúng ta làm việc gì đó khác? Anh không có tâm trạng đi chơi với mọi người.’ Đó là tất cả những gì anh phải nói. Tôi không phải người có khả năng đọc tâm trí người khác, John à.”
Tôi mở miệng định đáp lại nhưng lại thôi. Thay vào đó, tôi quay đi và tâm trí lang thang ra khỏi căn nhà. Nhìn ra ngoài hành lang, không hề giận bởi những điều em nói, chỉ… thấy buồn. Nó khiến tôi nhận ra rằng tôi đã mất em, và tôi không biết tự bao giờ bởi vì đã quá nhiều lần tôi chẳng làm gì hay bởi vì tôi hiểu quá rõ chuyện gì đang thực sự xảy ra giữa chúng tôi.
Tôi không muốn nói về chuyện đó nữa. Tôi chưa bao giờ giỏi khoản ăn nói, và tôi nhận ra điều tôi thật sự muốn em làm là bước qua bên này, vòng tay em quanh tôi, nói rằng em hiểu điều gì thực sự khiến tôi buồn phiền và tôi đừng lo gì cả.
Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra. Thay vào đó, tôi thấy mình đang nói với cái cửa sổ, cảm giác cô đơn kỳ lạ. “Em nói đúng,” tôi nói. “Lẽ ra anh phải nói với em. Và anh xin lỗi vì điều đó. Anh cũng xin lỗi vì chuyện tối qua nữa. Cả chuyện anh đã giận vì em về trễ hôm nay. Chỉ là anh đã muốn ở bên em nhiều nhất có thể trong chuyến đi này.”
“Anh nói như thể anh nghĩ tôi không mong muốn điều đó vậy.”
Tôi quay người lại. “Thành thật mà nói, anh cũng không chắc nữa.” Tôi quay đầu ra cửa, đi thẳng.
Tôi đã đi cho đến tận khi màn đêm buông xuống.
Tôi không biết phải đi đâu hay thậm chí là tại sao tôi lại ra đi thế này hay tại sao tôi lại cần được ở một mình. Tôi bắt đầu đi vào khu ký túc dưới ánh mặt trời oi ả và di chuyển từ bóng cây này sang bóng cây kia. Tôi chẳng hề kiểm tra xem liệu em có đi theo tôi không; tôi biết là em sẽ chẳng làm vậy.
Rồi tôi dừng lại, mua một chai nước lạnh từ căng tin sinh viên, nhưng dù có cảm giác trống rỗng và hơi lạnh khiến tôi tỉnh táo, tôi vẫn không dừng lại. Tôi cảm thấy cần phải đổ mồ hôi, như thể nó khiến tôi giải tỏa cảm giác tức giận, buồn phiền và thất vọng. Tôi không thể phủ nhận.
Một điều chắc chắn: Savannah bước vào cửa sẵn sàng cho cuộc cãi vã này. Những câu trả lời của em đến rất nhanh, và tôi nhận ra dường như chúng đã được chuẩn bị sẵn từ trước hơn là những lời nói tự phát, như thể sự tức giận của em đã bùng lên từ rất lâu rồi vậy. Em biết chính xác tôi sẽ hành động thế nào, và dù tôi có xứng đáng phải nhận cơn thịnh nộ của em dựa vào việc tối qua thì sự thật là em đã chẳng đếm xỉa gì tới cảm xúc của tôi hay phần lỗi của mình.
Bóng cây đổ dài trên mặt đường khi mặt trời bắt đầu lặn, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng quay về. Thay vào đó, tôi mua hai lát pizza và một lon bia từ một cửa hàng nhỏ xíu bên đường. Ăn xong, đi bộ thêm một lát, và cuối cùng quay trở về căn hộ của em. Đã gần chín giờ, đợt sóng cảm xúc như đã lắng hẳn xuống. Gần tới nhà, tôi để ý thấy ôtô của Savannah vẫn còn trong bãi đỗ. Tôi cũng có thể nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ phòng ngủ. Phần còn lại của căn nhà tối thui.
Tôi tự hỏi liệu cửa có khóa không nhưng khi tôi thử vặn, núm cửa nhẹ bẫng. Cửa phòng ngủ khép hờ, ánh sáng hắt le lói ra hành lang, tôi ngẫm nghĩ nên vào hay nên ở ngoài phòng khách. Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của em, nhưng tôi hít một hơi thật sâu và tiến vào. Tôi thò đầu vào trước. Em đang ngồi trên giường mặc một chiếc sơ mi quá khổ dài lưng chừng. Em đang đọc tạp chí và tôi vẽ ra một nụ cười cầu hòa.
“Này,” tôi nói.
Bước vào phòng ngồi ở mép giường.
“Anh xin lỗi,” tôi nói. “Về mọi chuyện. Em nói đúng. Tối qua anh đã cư xử như một kẻ lỗ mãng, anh không nên bêu xấu em trước mặt bạn bè em. Và anh cũng không nên giận dữ chỉ vì em về trễ. Sẽ không có chuyện đó nữa đâu.”
Em làm tôi ngạc nhiên bằng cách khẽ vỗ vỗ tấm nệm. “Anh lại đây,” em thì thầm.
Tôi trèo lên giường, tựa vào thành giường và trượt tay ôm quanh người em. Em dựa vào tôi, tôi thấy thật yên bình và gục đầu vào ngực em.
“Em không muốn cãi nhau nữa đâu,” em nói.
“Anh cũng vậy.”
Khi tôi vuốt ve cánh tay em, em thở dài. “Anh đã đi đâu vậy?”
“Không đâu cả, thật đấy,” tôi nói. “Chỉ đi bộ trong khu ký túc. Ăn một ít pizza. Và suy nghĩ rất lung.”
“Về em hả?”
“Về em, về anh, về chúng ta.”
Em gật đầu. “Em cũng thế.” Em nói. “Anh còn giận không?”
“Không,” tôi nói. “Anh đã nhưng giờ thì anh thấy quá mệt mỏi vì cứ phải giận dỗi nhau mãi rồi.”
“Em cũng thế,” em lặp lại. Em ngẩng lên đối mặt với tôi. “Em muốn nói với anh điều này. Em đã nghĩ mãi từ lúc anh bỏ đi,” em nói. “Em có thể nói ra không?”
“Tất nhiên rồi,” tôi nói.
“Em nhận ra rằng em là người duy nhất phải nói lời xin lỗi. Ý em là về việc dành quá nhiều thời gian với bạn. Em nghĩ đó là lý do tại sao em nổi giận. Em biết đó là điều anh cố nói, nhưng em đã không muốn nghe bởi em biết là anh nói đúng. Cơ bản là thế. Nhưng lý do của anh là sai.”
Tôi nhìn em dò hỏi.
Em tiếp. “ Anh nghĩ em dành cho bạn em quá nhiều thời gian là bởi vì anh không còn quan trọng với em như trước nữa, đúng chứ?” Em chẳng đợi tôi trả lời. “Nhưng đó không phải lý do. Thật sự là ngược lại kia. Em làm thế là bởi vì anh quá quan trọng đối với em. Không phải bởi vì em muốn anh biếtcác bạn mình mà là vì em.”
Em ngừng lại.
“Anh không hiểu em đang ám chỉ điều gì?”
“Anh có nhớ em đã nói rằng em có được sức mạnh khi ở cùng anh không?”
Khi tôi gật đầu, em trượt những ngón tay trên ngực tôi. “Em không đùa đâu. Mùa hè năm ngoái vô cùng ý nghĩa với em. Nhiều hơn là anh có thể tưởng tượng nhiều, và khi anh đi rồi, em đã suy sụp đấy. Hỏi Tim đi. Em hiếm khi làm việc ở công trường. Em biết em gửi cho anh những lá thư khiến anh tin rằng mọi vệc đều ổn nhưng không phải vậy đâu. Em khóc mỗi đêm, và mỗi ngày em chỉ ngồi một chỗ tưởng tượng, hy vọng và ước ao anh đang tản bộ ngoài biển. Mỗi lần em nhìn thấy ai đó để đầu đinh, em lại có cảm giác tim mình đập dồn dập, dù em biết đó không phải anh. Nhưng đó là vấn đề. Em muốn đó là anh. Tất cả mọi lần. Em vẫn biết việc anh đang làm là rất quan trọng và em hiểu rằng anh đang ở nước ngoài, nhưng em không nghĩ là em lường trước được mọi chuyện sẽ khó khăn đến nhường này khi anh không còn ở cạnh em nữa. Dường như điều đó đang giết chết em từ từ, và phải mất một thời gian rất lâu em mới cảm thấy bình thường trở lại. Và trong chuyến nghỉ phép này, em muốn bên anh đến nhường nào, em yêu anh đến nhường nào, một phần trong em sợ rằng em sẽ vỡ tan ra thành từng mảnh khi chúng ta chia tay lần nữa. Cho nên em cố giữ để chúng ta bận rộn, anh biết đấy. Để giữ cho trái tim em không tan nát lần nữa.”
Tôi cảm thấy họng mình nghẹn lại nhưng chẳng thể nói gì. Và em tiếp. “Hôm nay em nhận ra rằng em đã làm tổn thương anh rất nhiều. Thật không công bằng với anh nhưng đồng thời em cũng đang cố công bằng với bản thân mình. Trong một tuần nữa, anh sẽ lại lên đường, và em là người sẽ phải trù tình xem liệu mình sẽ làm thế nào để hồi phục. Mọi người có thể làm được điều đó. Anh có thể làm được điều đó. Nhưng em thì…”
Em nghiền ngẫm bàn tay mình và một lúc lâu.
“Anh không biết phải nói gì,” cuối cùng tôi thừa nhận.
Em cười phá lên. “Em không muốn một câu trả lời,” em nói, “bởi vì em nghĩ sẽ không phải chỉ có một. Nhưng em biết mình không muốn làm tổn thương anh, em chỉ hy vọng em có thể tìm ra cách nào đó để trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Chúng ta có thể cùng nhau luyện tập mà,” tôi nửa đùa nửa thật, hài lòng khi nghe thấy giọng cười của em.
“Ừ, sẽ hiệu quả đấy. Không nản chí rồi em sẽ lại lành lặn như mới nhỉ? Em ước gì nó dễ dàng như thế. Nhưng em sẽ thử. Sẽ chẳng dễ dầu gì nhưng ít nhất thì cũng không mất đến một năm ròng rã như đợt này. Đó là điều em sẽ ghi nhớ từ hôm nay. Rằng anh sẽ về nhà vào giáng sinh. Chỉ vài tháng nữa và mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi.”
Tôi ôm em thật chặt cảm nhận hơi ấm từ cơ thể em truyền sang. Tôi có thể cảm thấy những ngón tay em qua làn vải áo mỏng manh và cảm thấy em đang kéo nhẹ nó lên làm lộ ra phần da nơi bụng tôi. Cảm giác như là điện giật vậy. Tôi thưởng thức cái chạm nhẹ của em, dựa hẳn vào để hôn em.
Có một kiểu đam mê hoàn toàn khác trong cái hôn của em, thứ gì đó sôi nổi và sống động hơn nhiều. Tôi cảm thấy lưỡi em đang cuốn lấy lưỡi tôi, choáng váng bởi cái cách cơ thể em đáp ứng tôi, và hít thật sâu khi những ngón tay em bắt đầu kéo khóa quần jean của tôi. Khi tôi trượt tay mình xuống thấp hơn, tôi nhận ra rằng em hầu như khỏa thân dưới lớp áo sơ mi. Em vẫn chưa kéo khóa, và dù tôi muốn được tiếp tục hơn bất cứ điều gì, tôi vẫn buộc bản thân mình ngừng lại trước khi đi quá xa, để bảo vệ một thứ mà tôi vẫn không chắc là em đã sẵn sàng trao cho tôi.
Tôi cảm nhận thấy sự do dự của mình nhưng trước khi tôi kịp chững lại, em đã ngồi bật dậy và cởi áo sơ mi của em ra. Tôi thở dồn dập khi ngắm nhìn em, và em nghiêng người về phía trước lột áo sơ mi tôi ra. Em hôn lên rốn tôi và lên phần sườn rồi đến ngực, tôi có thể cảm thấy tay em kéo khóa quần jean của tôi.
Tôi đứng dậy cởi áo ra và thả quần jean xuống sàn. Tôi hôn lên cổ và vai em, cảm nhận hơi thở ấm áp của em vướng vít trên vành tai. Cảm giác của da em trên da tôi như thiêu ốt, và chúng tôi bắt đầu yêu nhau.
Đó là tất cả những gì tôi hằng mơ, và khi chúng tôi ngừng lại, tôi vòng tay mình quanh người em, cố gắng khắc sâu ký ức của mọi giác quan. Trong bóng tôi, tôi thì thầm với em rằng tôi yêu em đến nhường nào.
Chúng tôi lại làm tình cho đến khi Savannah ngủ thiếp đi, tôi thấy mình đang ngắm em say đắm. Mọi điều về em là cảm giác bình yên thật tinh tế, nhưng vì một lý do nào đó tôi không thể thoát khỏi cảm giác lo sợ đeo đẳng. Mọi việc vừa qua thật sự rất dịu dàng và háo hức, nhưng tôi không thể không tự vấn mình rằng liệu có dấu vết nào của sự tuyệt vọng trong hành động của chúng tôi, như thể cả hai chúng tôi đang cố bám lấy cái hy vọng rằng điều đó sẽ níu giữ mối quan hệ của chúng tôi dù tương lai có mang tới điều gì.
John Yêu Dấu John Yêu Dấu - Nicholas Sparks John Yêu Dấu