The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2404 / 97
Cập nhật: 2017-08-09 10:28:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
hiều hôm sau, khi tôi đứng ở bến tàu ngắm ánh trăng bàng bạc trên mặt biển, tôi tự hỏi liệu Savannah có xuất hiện không. Đêm hôm trước, tôi đã dành nhiều giờ với cha kiểm tra những đồng xu và cảm nhận sự thích thú trong giọng nói của ông khi ông mô tả chúng rồi tôi lái xe ra biển. Bên cạnh tôi là lá thư tôi viết cho Savannah, đề nghị được gặp em ở đây. Tôi đã gởi một tin nhắn trong phong bì và đặt trong xe của Tim. Tôi biết anh ấy sẽ chuyển đến tay em mà không mở nó ra dù anh ta có muốn biết nội dung của nó đến thế nào đi chăng nữa. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi tôi quen anh ấy, tôi đã rất tin tưởng anh, giống như cha tôi vậy, là mẫu người tốt hơn tôi rất nhiều.
Đó là điều duy nhất tôi nghĩ đến. Sau vụ lộn xộn, tôi không còn được chào đón tại căn nhà trên bãi biển nữa; tôi cũng chẳng muốn gặp Randy hay Susan hoặc bất kỳ ai khác, nên không thể liên lạc với Savannah. Em không có điện thoại di động, mà tôi thì cũng không biết số điện thoại bàn, để lại một tin nhắn là lựa chọn duy nhất tôi có.
Tôi đã sai, tôi đã phản ứng thái quá, tôi biết. Không chỉ với em, mà còn cả với những người khác nữa. Tôi nên đi trước mới phải. Randy và đám bạn của anh ta, thậm chí nếu họ có bự con và tự coi mình là vận động viên, họ cũng chẳng có cơ đấu lại với một người đã được huấn luyện để hạ gục người khác một cách nhanh chóng và hiệu quả. Nếu chuyện này xảy ra ở Đức hẳn tôi đã bị bắt rồi. Chính phủ sẽ không chào đón những kẻ sử dụng những kỹ năng được huấn luyện trong quân đội theo cách mà họ không cho phép.
Nên tôi đã để lại mảnh giấy lời nhắn, sau đó nhìn đồng hồ cả ngày, băn khoăn liệu em có đến không. Khi đến giờ hẹn, tôi ép mình nhìn ra sau, thở phào nhẹ nhõm khi em xuất hiện từ phía xa xa. Nhìn dáng đi, tôi biết chắc đó là Savannah. Tôi dựa hẳn người vào lan can chờ đợi.
Em khẽ dợm bước khi nhìn thấy tôi, rồi tiến đến trước mặt tôi. Không một cái ôm, cũng chẳng có nụ hôn nào cả - sự dửng dưng bất ngờ ấy khiến tôi đau đớn.
“Em nhận được lời nhắn của anh,” em nói.
“Anh mừng là em đã tới.”
“Em đã phải lẻn đi để những người khác không biết là anh ở đây đấy,” em nói
“Em nghe đến phát nhàm về việc mọi người nói sẽ xử anh thế nào nếu anh còn dám ló mặt đến đây.”
“Anh xin lỗi,” lời nói vọt ra từ miệng tôi chẳng cần lời mào đầu nào nữa. “Anh biết là em chỉ đang cố giúp thôi, anh sai rồi.”
“Và?”
“Và anh xin lỗi vì việc anh đã làm với Tim nữa. Anh ấy thật tốt, lẽ ra anh nên cẩn thận hơn.”
Em nhìn tôi không chớp. “Và?”
Tôi di di bàn chân, biết là mình không thật sự chân thành về những điều mình sắp nói, nhưng dù sao tôi biết là em vẫn muốn nghe. “Và, anh xin lỗi Randy cùng những người khác nữa.”
Em vẫn nhìn tôi chằm chằm. “Và?”
Tôi lắp bắp. Tôi lục lọi trí nhớ của mình và bắt gặp ánh mắt em. “Và …” tôi lúng túng.
“Và gì nữa?”
“Và …” Tôi cố nhớ nhưng chẳng nhớ thêm được gì. “Anh không biết,” tôi thú nhận. “Nhưng dù là gì đi nữa anh cũng muốn xin lỗi vì chuyện đó.”
Em hơi nhướng mày lên vẻ tò mò. “Chỉ vậy thôi hả?”
Tôi nghĩ ngợi. “Anh chẳng biết nói gì nữa,” tôi thừa nhận.
Mất nửa giây tôi mới phát hiện khóe môi em hơi giật giật cố giấu một nụ cười. Em tiến về phía tôi. “Chỉ vậy thôi hả?” em lặp lại, giọng thật dịu dàng. Tôi chẳng thể nói gì. Em tiến lại gần hơn và làm tôi ngạc nhiên, bởi em đang vòng tay quanh cổ tôi.
“Anh không cần phải xin lỗi,” em thì thầm. “Chẳng có lý do gì để phải xin lỗi cả. Chính em cũng phản ứng hơi quá mà.”
“Vậy buổi thẩm vấn này là sao đây?”
“Bởi vì,” em nói, “nó giúp em chắc chắn hơn về điều em vẫn nghĩ về anh khi em gặp anh lần đầu. Em biết anh là người tốt.”
“Em đang nói gì vậy?”
“Vậy đấy,” em đáp. “Sau đó - ý em là sau đêm hôm đó – Tim đã thuyết phục em là em đã sai khi em nói ra điều đó. Anh nói đúng. Em không có khả năng để đưa ra bất kỳ đánh giá chuyên môn nào, nhưng em đã ngạo mạn quá thể. Cả chuyện ở bãi biển nữa, em chứng kiến tất cả mà. Đó không phải là lỗi của anh. Kể cả chuyện xảy ra với Tim cũng không hẳn là lỗi của anh nữa, nhưng dù sao cũng thật tốt khi anh nói lời xin lỗi. Em biết là sau này anh cũng sẽ vẫn làm vậy.”
Em dựa vào người tôi, và khi tôi nhắm mắt lại, tôi biết mình chẳng muốn gì hơn là cứ ôm em thế này mãi mãi.
Sau đó, chúng tôi dành cả buổi tối trên bãi biển để nói chuyện, trao nhau những nụ hôn, tôi vuốt ve dọc hàm em và thì thầm.
“Cảm ơn em.”
“Vì cái gì?”
“Vì cuốn sách. Anh nghĩ anh đã hiểu cha hơn một chút rồi. Tối qua, cha con anh đã rất vui vẻ.”
“Em cũng rất mừng.”
“Và cảm ơn vì em đã hành động đúng như chính bản chất em vậy.”
Tôi hôn lên trán em khi em nhướng mày lên. “Nếu không phải là vì em,” tôi thêm vào, “anh đã chẳng thể nói những điều như vậy về cha anh. Em không biết là điều đó có ý nghĩa thế nào với anh đâu.”
***
Dù em phải làm việc ở công trường trong suốt những ngày sau đó, Tim đã rất thông cảm khi em giải thích rằng đó là cơ hội cuối cùng để chúng tôi gặp nhau trước khi tôi quay lại Đức. Khi tôi đón em, anh ấy cũng xuống nhà và cúi xuống cạnh chiếc xe, ghé mắt vào cửa. Các vết bầm trên mặt đã chuyển sang màu thâm đen. Anh thò tay qua cửa x
“Thật vui khi được quen biết cậu, John.”
“Tôi cũng vậy,” tôi nói rất thực tâm.
“Bảo trọng nhé.”
“Tôi sẽ cố,” tôi trả lời và nắm chặt tay anh, cảm giác có một mối liên hệ nào đó đã hình thành giữa hai chúng tôi tự bao giờ.
Savannah và tôi dành cả buổi sáng ở Fort Fisher Aquarium, bị mê hoặc bởi những sinh vật kỳ lạ được trưng bày ở đó. Những con cá nhái với cái mũi dài ngoằng, những con cá ngựa bé xíu, trong cái bể lớn nhất là những con cá nhà táng và cá hồng to lớn. Chúng tôi cười phá lên khi chúng tôi sờ vào những con ốc mượn hồn, và Savannah tặng tôi một cái móc khóa mua từ cửa hàng lưu niệm. Vì một lý do kỳ lạ nào đó mà khi nhìn thấy con chim cánh cụt được đính trên đó, em không thể thôi cười.
Sau rốt, tôi đưa em tới một nhà hàng ngập nắng gần biển, chúng tôi nắm tay nhau ngắm những con thuyền buồm lướt nhẹ trên mặt sóng. Đắm chìm trong cái cảm giác tuyệt diệu đó, phải mất một lúc lâu chúng tôi mới để ý tới nhân viên phục vụ đã đến bàn chúng tôi tận ba lần trước cả khi chúng tôi mở menu ra.
Tôi ngạc nhiên trước cái cách Savannah mở lòng thật dễ dàng và những biểu hiện dịu dàng của em khi tôi kể em nghe về cha tôi. Khi em hôn tôi, tôi nếm cái hơi thở ngọt ngào của em và chạm vào tay em.
“Một ngày nào đó anh sẽ hỏi cưới em, em biết chứ.”
“Đó là một lời hẹn ước hả?”
“Nếu em muốn thì đúng là vậy đấy.”
“Chà, sau đó anh sẽ phải hứa là anh sẽ trở về với em sau khi anh giải ngũ. Em chẳng thể nào kết hôn với người vắng mặt.”
“Đó là một thỏa thuận giữa chúng ta nhé.”
Lát sau, chúng tôi tản bộ qua những khu vườn của nông trang Oswald, một căn nhà tuyệt đẹp được phục chế lại từ trước cuộc nội chiến nơi vẫn tự hào là một trong những khu vườn đẹp nhất tiểu bang. Chúng tôi đi dọc theo những con đường lát sỏi, bao bởi những cụm hoa dại đang nở bừng ngàn vạn sắc màu dưới sức nóng lười biếng của mặt trời miền nam.
“Mai anh bay lúc mấy giờ?” em hỏi. Bầu trời trong xanh không một gợn mây đang dần trở nên mát mẻ hơn.
“Sớm lắm,” tôi nói. “Có lẽ anh sẽ phải đến sân bay trước cả khi em thức dậy nữa.”
Em gật đầu. “Tối nay anh ở nhà với cha, đúng không?”
“Anh cũng định thế. Anh đã không dành nhiều thời gian với cha, nhưng anh chắc là cha cũng hiểu –“
Em lắc đầu ngắt lời tôi. “Đừng làm thế. Em muốn anh dành thời gian cho cha. Em vẫn luôn hy vọng là anh sẽ làm thế. Đó cũng là lý do tại sao hôm nay em đi chơi với anh.”
Chúng tôi bước dọc theo một con đường rào giậu. “Vậy em muốn làm gì nào?” tôi hỏi. “Ý anh là về chuyện của chúng mình ấy.”
“Sẽ không dễ đâu,” em nói.
“Anh biết,” tôi tiếp. “Nhưng anh không muốn mọi chuyện kết thúc.” Tôi ngừng lại biết rằng không thể dùng ngôn từ để diễn tả điều mình thực sự muốn nói. Thay vào đó, từ phía sau tôi vòng tay quanh em và cố ôm em thật chặt. Tôi hôn lên cổ và tai em, thưởng thức làn da mượt mà như lụa. “Anh sẽ gọi điện thường xuyên cho em, sẽ viết thư cho em nếu không có điều kiện gọi điện, và năm tới anh sẽ về phép nữa. Dù em đang ở đâu, anh cũng sẽ đến với em.”
Em dựa vào người tôi, cố xoay lại để nhìn thấy mặt tôi. “Anh sẽ làm vậy chứ?”
Tôi ôm em chặt hơn. “Tất nhiên. Ý anh là anh thấy buồn khi phải xa em thế này, và anh ước gì anh được đóng quân ở gần đây hơn bất cứ điều gì, nhưng đó là tất cả những gì anh có thể hứa với em bây giờ. Anh có thể yêu cầu chuyển công tác ngay khi anh quay lại đó, và anh sẽ làm vậy, nhưng em không bao giờ biết được mọi chuyện sẽ như thế nào đâu.”
“Em biết,” em thì thầm. Vì bất kỳ lý do gì thì biểu hiện trịnh trọng của em cũng khiến tôi lo lắng.
“Em sẽ viết thư cho anh chứ?” tôi
“ Ứ” em trêu tôi và mọi lo lắng của tôi cũng trôi tuột đâu mất. “Dĩ nhiên là em sẽ viết,” em nói và mỉm cười. “Anh còn hỏi nữa. Em sẽ viết cho anh thường xuyên. Và như anh biết đấy, đó sẽ là những lá thư hay nhất.”
“Anh không nghi ngờ chuyện đó.”
“Em nói nghiêm túc đấy,” em nói. “Ở nhà em, chúng em viết thư cho nhau vào mỗi dịp lễ. Chúng em viết thư cho những người thân thích. Chúng em nói với họ là họ có ý nghĩa thế nào đối với chúng em và chúng em mong đợi được gặp họ đến thế nào.”
Tôi lại hôn lên cổ em. “Thế anh có ý nghĩa thế nào với em? Và em mong được gặp lại anh đến thế nào?”
Em dựa hẳn vào người tôi. “Anh sẽ phải đọc chúng trong thư thôi.”
Tôi cười phá lên nhưng tim tôi thì đang tan nát. “Anh sẽ nhớ em lắm,” tôi nói.
“Em cũng sẽ nhớ anh.”
“Giọng em nghe không giống như em đang đau khổ nhỉ?”
“Đó là vì em đã khóc rất nhiều rồi? Hơn nữa, có phải là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa đâu. Cuối cùng em cũng nhận ra điều đó. Vâng, sẽ rất khó khăn đấy, nhưng thời gian trôi qua nhanh lắm – chúng ta sẽ lại gặp lại nhau. Em biết mà. Em có thể cảm thấy điều đó. Giống như là em cảm thấy anh quan tâm đến em như thế nào và em yêu anh đến nhường nào vậy. Em biết trong tim em thời khắc này sẽ không phải là kết thúc, và chúng ta sẽ vượt qua thôi. Nhiều cặp như vậy lắm. Tất nhiên là cũng có nhiều cặp không vượt qua được thử thách này, nhưng họ không có thứ chúng ta có.”
Tôi muốn tin em. Tôi muốn tin vào điều đó hơn bất cứ thứ gì, nhưng tôi tự hỏi liệu mọi chuyện có đơn giản như vậy.
Khi mặt trời biết mất sau đường chân trời, chúng tôi quay trở về xe, và tôi chở em về căn nhà trên bãi biển. Tôi đậu xe trên con đường nhỏ gần đó để không ai nhìn thấy chúng tôi, và khi chúng tôi ra khỏi xe, tôi ôm choàng lấy em. Chúng tôi hôn nhau và tôi ôm em gần hơn, biết chắc rằng năm tới sẽ là quãng thời gian dài nhất cuộc đời mình. Tôi mong ước một cách nhiệt thành rằng giá như mình chưa từng gia nhập quân đội, giá như mình là người tự do. Như không phải là người tự do.
“Anh phải đi thôi.”
Em gật đầu và bắt đầu khóc. Tôi cảm thấy lồng ngực đau nhói. “Anh sẽ viết thư cho em,” tôi hứa.
“Vâng,” em nói. Em lau đi những giọt nước mắt và với tay lấy cái túi xách. Em lôi ra một cây bút và một miếng giấy nhỏ. Em bắt đầu nguệch ngoạc. “Đây là địa chỉ nhà và số điện thoại. Và cả địa chỉ email của em nữa.”
Tôi gật đầu. “Nhớ là em sẽ chuyển ký túc xá vào năm tới, nhưng em sẽ báo địa chỉ mới cho anh ngay khi em biết. Nhưng anh cũng có thể liên lạc với em qua bố mẹ em. Họ sẽ chuyển bất cứ thứ gì anh gửi tới.”
“Anh biết,” tôi nói. “Em vẫn có địa chỉ của anh đúng chứ? Kể cả khi anh phải chuyển đi vì nhiệm vụ mới thì những lá thư cũng vẫn sẽ tới tay anh. Cả E-mail nữa. Mạng của quân đội rất xịn đấy, thậm chí kể cả ở một nơi chẳng có gì cả.”
Em vòng tay quanh mình như một đứa trẻ. “Chuyện đó làm em sợ.” em nói. “Ý em là việc anh là một quân nhân ấy.”
“Anh sẽ ổn mà,” tôi trấn an em.
Tôi mở cửa xe lấy chiếc ví. Tôi nhét mảnh giấy nguệch ngoạc của em vào bên trong, sau đó giang rộng tay ra lần nữa. Em lao vào vòng tay tôi và tôi ôm em thật lâu, cố in sâu cảm giác cơ thể em dựa vào tôi.
Lúc này em là người đẩy ra trước. Em lôi trong túi xách ra một phong bì.
“Em viết nó cho anh hồi tối. Đưa cho anh cái gì đó để đọc trên máy bay. Đừng đọc nó trước lúc đó, được chứ?”
Tôi gật đầu và hôn em lần cuối, rồi trượt vào trong xe. Tôi khởi động máy và chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, em gọi với theo, “Chào cha hộ em nhé. Nói với ông là em sẽ ghé thăm ông trong vài tuần tới.”
Em bước lùi một bước khi chiếc xe bắt đầu lăn đi. Tôi vẫn có thể nhìn thấy em qua gương chiếu hậu. Tôi nghĩ đến việc ngừng lại. Cha tôi sẽ hiểu. Ông biết là Savannah có ý nghĩa thế nào với tôi, và ông sẽ muốn chúng tôi có một đêm cuối cùng bên nhau. Nhưng tôi vẫn đi tiếp, nhìn theo hình dáng em qua tấm gương, nhỏ dần, cảm giác như giấc mơ của tôi cũng đang trôi tuột đi.
Bữa tối cùng cha vẫn tĩnh lặng như thường lệ. Tôi chẳng còn chút sức lực nào để cố gắng bắt chuyện nữa, và thậm chí cha tôi cũng nhận ra điều đó. Tôi ngồi cạnh bàn khi ông nấu nướng, nhưng thay vì tập trung vào việc chuẩn bị, ông liếc nhìn tôi với tất cả vẻ lo lắng chất chứa trong đôi mắt. Tôi giật mình khi ông tắt bếp và tiến về phía tôi.
Khi lại gần, ông đặt một bàn tay lên lưng tôi. Ông không nói gì cả, nhưng ông cũng chẳng cần nói. Tôi biết ông hiểu rằng tôi đang đau khổ và ông chỉ đứng yên tại chỗ, như thể cố an ủi tôi và hy vọng rẳng có thể chuyển nỗi đau của tôi về mình.
Sáng hôm ấy, cha chở tôi ra sân bay và đứng cạnh tôi tại cổng chờ trong khi tôi đợi được gọi lên máy bay. Đến giờ, tôi đứng dậy. Ông đưa tay ra nhưng thay vào đó tôi ôm ông thật chặt. Ông hơi cứng người lại, nhưng tôi không quan tâm.
“Con yêu cha.”
“Cha cũng yêu con, John.”
“Cha cố kiếm thêm vài đồng xu thật xịn nhé?” tôi thêm vào rồi quay đi. “Con muốn nghe kể về chúng nữa.”
Ông nhìn xuống sàn nhà. “Cha rất thích Savannah,” ông nói. “Con bé rất tốt đấy.” Giọng ông rầu rầu nhưng không hiểu sao đó chính xác là điều mà tôi muốn nghe.
Trên máy bay, tôi ôm chiếc cặp trong đó là lá thư mà Savannah đã viết cho tôi. Mặc dù tôi muốn mở ra ngay lập tức, tôi vẫn đợi đến khi máy bay cất cánh. Từ cửa sổ tôi có thể nhìn thấy bờ biển, tôi đưa mắt tìm đầu tiên là bến tàu rồi đến căn nhà. Tôi tự hỏi liệu vó phải em vẫn còn say ngủ, nhưng tôi vẫn muốn nghĩ là em đang ở ngoài bờ biển và ngắm máy bay hơn. Khi tôi đã sẵn sàng tôi mở chiếc phong bì. Bên trong, em đặt một bức ảnh của chính em, và tôi chợt ước là mình cũng để lại cho em một tấm của tôi. Tôi nhìn khuôn mặt của em một lúc lâu rồi để sang một bên. Tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu đọc.
John thân yêu,
Có rất nhiều điều em muốn nói với anh, nhưng em không chắc là phải bắt đầu từ đâu nữa. Phải chăng em nên nói với anh là em yêu anh? Hay nói rằng những ngày vừa qua với anh là những ngày hạnh phúc nhất đời em? Hay trong thời gian ngắn ngủi bên anh, em vẫn tin rằng chúng ta sinh ra là để dành cho nhau? Em có thể nói tất cả những lời đó và tất cả đều là sự thật, nhưng khi em đọc lại những lời lẽ đó, điều duy nhất em có thể nghĩ là em ước gì em đang được ở cạnh anh lúc này, nắm tay anh và ngắm nụ cười mơ màng của anh.
Trong thời gian tới, em biết rằng mình sẽ sống lại khoảng thời gian chúng ta bên nhau hàng ngàn lần mất. Em sẽ nghe giọng cười của anh, nhìn thấy khuôn mặt anh và cảm thấy vòng tay anh quanh em. Em sẽ nhớ tất cả những điều đó nhiều hơn là anh có thể tưởng tượng ra. Anh là một quý ông hiếm có, John à, và anh là cả một kho báu với em đấy.
Trong suốt quãng thời gian chúng ta ở bên nhau, anh chưa từng ép em phải ngủ với anh, và em không thể nói là điều đó có ý nghĩa thế nào với em nữa. Nó làm cho điều chúng ta có với nhau thậm chí còn đặc biệt hơn, và đó cũng là điều em sẽ luôn nhớ về quãng thời gian của chúng ta. Giống như thứ ánh sáng trắng thanh khiết, hít vào để có thể nhìn thấy.
Em sẽ nhớ đến anh mỗi ngày. Một phần trong em lo sợ rằng cái ngày anh không còn cảm thấy như bây giờ nữa sẽ đến, rằng anh bằng cách nào đó sẽ quên đi những gì chúng ta từng có với nhau, nên đây là điều em muốn. Dù anh có đến đâu và dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, vào đêm đầu tiên của ngày trăng tròn - giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau – em muốn anh tìm nó trên bầu trời đêm. Em muốn anh nhớ đến em, nhớ về cái tuần chúng ta ở bên nhau, bởi vì dù em có đi đến đâu, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì em cũng sẽ làm giống như vậy. Nếu chúng ta không thể ở bên nhau nữa, ít nhất chúng ta cũng có thể cùng nhau chia sẻ điều đó, và có lẽ giữa hai chúng ta, chúng ta có thể biến điều ấy thành vĩnh cửu.
Em yêu anh, John Tyree, và em sẽ bắt anh phải hứa điều này. Nếu anh quay lại, em sẽ lấy anh. Nếu anh phá vỡ lời thề, anh sẽ khiến tim em tan nát.
Yêu anh, Savannah.
Ngoài ô cửa, qua làn nước mắt mờ đục của mình, tôi có thể nhìn thấy những đám mây đang tản ra bên dưới. Tôi không biết chúng tôi đang ở đâu. Tất cả những gì tôi muốn là quay lại và trở về nhà, nơi mình mãi thuộc về.
John Yêu Dấu John Yêu Dấu - Nicholas Sparks John Yêu Dấu