Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2404 / 97
Cập nhật: 2017-08-09 10:28:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ôi chẳng biết đi đâu nên lái xe vòng vòng một lát, những sự kiện ban chiều cứ tua đi tua lại mãi trong đầu tôi. Tôi vẫn cảm thấy tức giận bản thân, điều tôi làm với Tim – nhưng tôi thừa nhận là tôi chẳng cảm thấy có lỗi với những người khác nhiều lắm – và giận Savannah hơn cả. Tôi chẳng thể nhớ việc ấy đã bắt đầu thế nào nữa. Một phút trước tôi còn tưởng tôi yêu em hơn bất cứ điều gì tôi có thể tưởng tượng ra, phút sau chúng tôi cãi nhau nổ lửa. Tôi cảm thấy bị xúc phạm bởi sự lảng tránh của em nhưng vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại giận dữ đến thế. Đó không phải vì cha con tôi rất gần gũi nhau hay là vì tôi nghĩ rằng tôi rất hiểu cha tôi. Vậy tại sao tôi lại tức giận đến vậy? Và tại sao đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể nguôi giận? Bởi vì một giọng nói yếu ớt vang lên trong tôi rằng có khi nào những điều em nói là sự thật? Dù vậy, điều đó cũng chẳng quan trọng nữa. Ông ấy bị thì sao mà ông không bị thì sao? Biết thì có thể thay đổi được gì chứ? T cứ muốn nhúng tay vào việc này đến vậy?
Trong lúc lái xe tâm trạng tôi trở nên bất ổn, tôi thay đổi thái độ từ giận dữ sang chấp nhận rồi lại thấy giận dữ. Tôi nhớ lại cảm giác ở khuỷu tay khi tôi thúc vào mũi Tim, và chuyện đó chỉ càng khiến cho tâm trạng tôi tồi tệ hơn. Tại sao anh ấy lại chạy đến chỗ tôi lúc đó chứ? Tại sao không phải là họ? Tôi đâu phải là người gây sự trước.
Và Savannah… vâng, tôi có thể qua đó vào ngày mai để xin lỗi. Tôi biết em thực sự tin vào những điều em nói và theo cách nghĩ của em thì em đang cố giúp tôi thôi. Và có lẽ, nếu em đúng, tôi cũng muốn biết. Điều đó sẽ giải thích mọi chuyện…
Nhưng sau đó tôi đã làm gì Tim? Em đã phản ứng thế nào? Anh ấy là bạn thân nhất của em, và thậm chí nếu tôi có thề việc đó chỉ là một tai nạn liệu nó có ý nghĩa gì với em không? Thế còn việc tôi đã làm với những người khác? Em biết tôi là một quân nhân, nhưng giờ đây em đã thấy được một phần nhỏ ý nghĩa của công việc ấy liệu những gì em cảm thấy ở tôi có còn như cũ nữa không?
Khi tôi về đến nhà thì đã quá nửa đêm. Tôi bước vào căn nhà tối đen, hé nhìn vào phòng làm việc của cha tôi, rồi rón rén đi về phía phòng ngủ. Ông ấy không còn thức, dĩ nhiên; ông luôn đi ngủ vào đúng một giờ cố định hàng đêm. Người đàn ông của thói quen, giờ thì tôi đã biết, Savannah đã chỉ ra điều đó. Tôi bò vào giường biết rằng mình sẽ chẳng thể nào ngủ nổi và ước gì tôi có thể quay ngược thời gian về trước buổi chiều nay. Từ cái thời khắc em trao tôi cuốn sách. Tôi đã không muốn nghĩ về điều đó nữa. Tôi không muốn nghĩ về cha tôi, Savannah hay việc tôi đã làm với cái mũi của Tim nữa. Nhưng suốt đêm hôm ấy, tôi chỉ nhìn trừng trừng lên trần nhà, không thể nào thoát khỏi những ý nghĩ ấy.
Tôi bật dậy, khi nghe tiếng cha trong nhà bếp. Tôi vẫn mặc nguyên bộ quần áo từ chiều hôm trước, nhưng tôi ngờ rằng ông cũng chẳng nhận thức gì về điều đó.
“Chào cha,” tôi lầm bầm.
“Chào, John,” ông nói. “Con có muốn ăn sáng không?”
“Dạ có,” tôi nói.
“ Có cà phê chưa cha?”
“Trong ấm ấy.”
Tôi tự rót cho mình một cốc. Khi cha tôi nấu ăn, tôi nhìn vào đầu đề bài báo, biết rằng ông sẽ đọc mục đầu tiên trước, sau đó là mục metro. Ông sẽ lờ đi mục thể thao và đời sống. Người đàn ông của những thói quen.
“Tối qua cha thế nào?” tôi hỏi.
“Vẫn vậy thôi,” ông đáp.
Tôi chẳng ngạc nhiên bởi ông chẳng hỏi gì tôi. Thay vào đó, ông lật chảo trứng ốp la. Thịt xông khói cháy xèo xèo. Đúng lúc đó, ông quay về phía tôi và tôi biết ông sẽ hỏi gì.
“Con đặt một ít bánh mì vào lò nướng dùm cha được không?”
Ông rời khỏi nhà đến sở làm lúc 7:35. Khi ông đi rồi, tôi liếc sơ qua tờ báo, chả có tin gì hay, tôi cũng chả biết phải làm gì tiếp nữa. Tôi không muốn lướt sóng cũng chẳng muốn ra ngoài, và tôi đang tự hỏi liệu mình có nên chui vào giường đánh một giấc thì nghe thấy tiếng xe đậu xịch trước cửa. Tôi nghĩ chắc có ai đó rải tờ rơi quảng cáo dịch vụ làm sạch máng xối hay đường gờ mái nhà; tôi vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, tôi sững người lại, được một phen ngỡ ngàng. Tim đổi tư thế đứng chuyển trọng lượng qua chân kia.
“Chào John,” anh nói. “Tôi biết là vẫn còn sớm nhung cậu không phiền nếu tôi ghé vào một lát chứ?”
Một dải băng rộng quấn quanh mũi anh, vùng da nơi bọng mắt thâm tím và sưng tấy lên.
“Được… tất nhiên,” tôi nói, bước qua một bên, vẫn cố chấp nhận thực tế là anh ấy đang ở đây. Tim bước qua tôi tiến vào phòng khách.
“Tôi suýt không kiếm được nhà cậu đấy,” anh nói. “Hôm tôi chở cậu về, cũng đã khuya lắm mà tôi cũng chả để ý mấy. Tôi đã lái xe vài lần trước khi có bằng lái đấy.”
Anh lại ngoác miệng cười, và tôi nhận ra anh có mang theo một túi giấy nhỏ.
“Anh có muốn uống cà phê không?” tôi hỏi, cố làm mình tỉnh táo lại. “Tôi nghĩ trong ấm vẫn còn một
“Không, không, tôi ổn mà. Tôi chẳng thể chợp mắt suốt đêm qua, tôi không muốn uống caffeine nữa. Tôi hy vọng tôi có thể ngủ một lát khi trở về nhà.”
Tôi gật đầu. “Nghe này… Chuyện hôm qua,” tôi bắt đầu. “Tôi xin lỗi, tôi thực sự không cố ý…”
Anh giơ tay lên chặn tôi lại. “Không sao mà. Tôi biết cậu không cố ý. Lẽ ra tôi phải hành động khôn ngoan hơn. Lẽ ra tôi nên ngăn mấy người kia lại mới phải.”
Tôi hỏi dò. “Đau lắm không?”
“Không sao mà,” anh nói. “Chỉ là một trường hợp cấp cứu bình thường thôi. Mất chút thời gian để gặp bác sỹ, và anh ta gọi ai đó đến cố định mũi của tôi lại. Nhưng họ thề là mũi tôi sẽ lại lành lặn như mới thôi. Có lẽ sẽ để lại một cái u nhỏ, nhưng tôi vẫn đang hy vọng là nó sẽ khiến tôi có vẻ ngoài gồ ghề hơn một chút đây.”
Tôi mỉm cười rồi lại thấy hối hận vì mình thật vô duyên.
“Như tôi nói đấy, tôi xin lỗi.”
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu,” anh nói. “Và tôi cũng cảm kích về điều đó nữa. Nhưng đó không phải lý do tôi tới đây.”
Anh chỉ về phía ghế sofa. “Chúng ta ngồi xuống đã. Tôi vẫn còn thấy hơi choáng váng.”
Tôi ngồi trên mép phần tay vịn, nghiêng người về phía trước chống tay lên gối. Tim ngồi trên ghế sofa, co người vẻ thoải mái. Anh đặt cái túi giấy qua một bên.
“Tôi muốn nói về Savannah,” anh nói. “Và về chuyện xảy ra ngày hôm qua.”
Tên em vọt ra khiến tôi lại cảm thấy căng thẳng, tôi nhìn lảng đi nơi khác.
“Câu biết chúng tôi là bạn tốt của nhau, đúng chứ?” Anh chẳng đợi tôi trả lời. “Tối qua, ở bệnh viện chúng tôi đã nói chuyện với nhau hàng giờ, và tôi chỉ đến đây để yêu cầu cậu không nên tức giận với cô ấy vì việc cô ấy đã làm. Cô ấy biết cô ấy đã phạm sai lầm và cô ấy biết việc chẩn bệnh cho cha cậu không phải việc của cô ấy. Cậu đã nói chuyện đó.”
“Vậy tại sao cô ấy không đến đây?”
“Bây giờ cô ấy đang ở ngoài công trường. Phải có ai đó phụ trách trong thời gian tôi hồi phục chứ. Mà cô ấy cũng đâu biết tôi đến đây.”
Tôi lắc đầu. “Tôi cũng chả biết tại sao lúc đó tôi lại nổi khùng bất tử vậy nữa.”
“Bởi vì cậu không muốn nghe điều đó,” anh nói, giọng chùng xuống. “Tôi cũng từng cảm thấy như cậu khi tôi nghe người ta nói thế về em trai tôi, Alan. Nó cũng mắc chứng tự kỷ.”
Tôi ngước lên. “Alan là em của anh?”
“Đúng, sao vậy?” anh hỏi. “Savannah kể cho cậu nghe về nó à?”
“Một chút thôi,” tôi nói, nhớ lại Savannah không chỉ nhắc tới Alan, mà em còn nhắc tới người anh trai rất kiên trì của cậu ấy, người đã truyền cảm hứng cho em chọn ngành giáo dục đặc biệt.
Trên ghế sofa, Tim co rúm người lại khổ sở khi chạm tới vết sưng dưới bọng mắt. “Như cậu đã biết rồi đấy,” anh tiếp, “tôi đồng tình với cậu. Đó không phải là việc của cô ấy, và tôi cũng đã nói với cô ấy thế. Còn nhớ tôi đã nói là thỉnh thoảng cô ấy rất ngây thơ chứ? Ý tôi là thế đấy. Cô ấy muốn giúp đỡ mọi người, nhưng đôi khi lại không đúng cách.”
“Không phải chỉ tại cô ấy không thôi đâu,” tôi nói. “tôi cũng có lỗi trong chuyện này. Tôi đã nói đấy, tôi đã phản ứng thái quá.”
Tia nhìn của anh như đông cứng lại. “Cậu nghĩ là có thể cô ấy đúng?”
Tôi đan những ngón tay vào nhau. “Tôi không biết. Tôi không nghĩ thế, nhưng…”
“Nhưng cậu không biết. Và nếu đúng là thế thì cũng không thành vấn đề, phải không?” Anh không đợi tôi trả lời. “Tôi hiểu mà,” anh nói. “Tôi vẫn nhớ khi ấy tôi và ba mẹ tôi có cảm giác thế nào về chuyện của Alan. Chúng tôi đã không hề biết nó mắc bệnh đó trong một thời gian dài, nêu có, thì chỉ nghĩ nó hơi bất thường vậy thôi. Mà câu biết sau rốt tôi đã quyết định thế nào không? Điều đó chẳng thành vấn đề. Tôi vẫn yêu nó, tiếp tục chăm sóc nó, và tôi sẽ vẫn mãi như thế. Nhưng… tìm hiểu về bệnh của nó cũng giúp cho mọi việc dễ dàng hơn đấy. Một lần tôi biết…tôi đoán là tôi đã ngừng hy vọng nó sẽ không cư xử theo một trình tự nhất định nữa. Không còn mong đợi điều gì, chợt tôi nhận ra rằng chuyện đó trở nên dễ chấp nhận hơn nhiều.”
Tôi cố tiêu hóa điều này. “Nhỡ ông ấy không mắc bệnh tự kỷ thì sao?” tôi hỏi. “Cũng có thể lắm chứ.”
“Vậy nếu tôi nghĩ là ông ấy bị?” Anh thở dài. “Không đơn giản đâu, đặc biệt là trong trường hợp bệnh nhẹ,” anh nói. “Không chỉ đơn giản là cậu lấy một mẫu máu rồi đem đi xét nghiệm. Có thể cậu sẽ nhận ra vấn đề nếu cậu nghĩ là có khả năng, và cũng có thể là cậu sẽ chẳng bao giờ nhận thấy. Mà cậu cũng không thể biết chắc được. Từ những gì Savannah kể về ông ấy, thành thật mà nói tôi không nghĩ là có nhiều khả năng đâu. Mà cũng có vấn đề gì đâu? Ông làm việc, nuôi dạy cậu… Cậu còn mong gì hơn từ một người cha nữa?”
Tôi cân nhắc về điều đó trong khi những hình ảnh về cha lóe lên trong tâm trí tôi.
“Savannah đã tặng cậu một cuốn sách,” anh nói.
“Tôi cũng chẳng biết nó ở đâu nữa,” tôi thừa nhận.
“Nó đây,” anh nói. “Tôi nhặt được nó trong nhà.”
Anh trao tôi cái túi giấy. Bằng cách nào đó cuốn sách dường như nặng hơn ngày hôm qua.
“Cảm ơn.”
Anh đứng dậy, và tôi biết cuộc nói chuyện đã gần kết thúc. Anh ra cửa nhưng không vội xoay nắm cửa. “Biết sao không, cậu không nhất thiết phải đọc nó,” anh nói.
“Tôi biết.”
Anh mở cửa, rồi ngừng lại. Tôi biết anh muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng, thật ngạc nhiên anh chẳng hề quay người lại. “Cậu không phiền làm giúp tôi một chuyện chứ?”
“Nói đi.”
“Đừng làm khổ, được chứ? Tôi biết cô ấy yêu cậu, và tôi thì chỉ muốn cô ấy hạnh phúc thôi.”
Tôi biết rằng mình đã đúng về tình cảm anh ấy dành cho em. Khi anh ấy ra xe, tôi quan sát anh từ cửa sổ, chắc chắn rằng anh ấy cũng yêu em.
Tôi đặt cuốn sách qua một bên và đi dạo một lát; khi trở về nhà tôi lại cố lảng nó đi. Tôi không thể nói tại sao tôi lại làm vậy ngoài chuyện bằng cách nào đó nó khiến tôi sợ hãi.
Vài giờ sau, cố xua đi cái cảm giác bất an ấy, tôi dành phần còn lại của buổi chiều để đọc nó và hồi tưởng lại những ký ức về cha tôi.
Tim nói đúng. Không có bất kỳ một chẩn đoán chính xác nào, không hề có quy chuẩn nào trong việc xác định bệnh, không có cách nào để biết chắc chắn. Một số người mắc bệnh tự kỷ có chỉ số IQ thấp, trong khi số khác, thậm chí là khá nhiều – như Dustin Hoffman nhân vật trong Rain Man – được xem là thiên tài trong một lĩnh vực chuyên môn. Một số người có thể giao tiếp tốt mà những người khác chẳng mảy may nghi ngờ; số khácthì không. Tôi đọc hồ sơ bệnh án của những bệnh nhân tự kỷ có khả năng thiên phú trong lĩnh vực âm nhạc hay toán học, họ là những thiên tài hiếm có trong nhân loại. Nhưng quan trọng nhất, tôi nhớ ra rằng khi cha tôi còn trẻ có rất ít bác sỹ những người có hiểu biết về dạng tính cách hay những triệu chứng của bệnh này và nếu chuyện gì đó không ổn chắc ông bà tôi cũng chẳng biết. Thay vào đó, những trẻ em tự kỷ hoặc rối loạn khả năng phát triển thường bị đánh đồng với những trẻ thiểu năng hay nhút nhát, và nếu chúng có những biểu như vậy chăng nữa, cha mẹ cũng sẽ để chúng lớn lên một cách tự nhiên với hy vọng một ngày nào đó con của họ sẽ trưởng thành. Sự khác biệt giữa những người mắc chứng rối loạn khả năng phát triển và những người bị bệnh tự kỷ đôi khi được tổng kết lại như sau: Một người bị bệnh tự kỷ sống trong thế giới của họ, trong khi một người mắc chứng rối loạn khả năng phát triển sống trong thế giới của chúng ta theo cách riêng của họ.
Với tiêu chuẩn đó, hầu hết những người được đề cập như trên mắc chứng rối loạn khả năng phát triển. Nhưng có một số triệu chứng cho thấy Savannah đã đúng về cha tôi. Ông có một lịch trình không bao giờ thay đổi, ông vụng về trong giao tiếp, thiếu hứng thú với những chủ đề khác ngoài những đồng xu, ông thích được ở một mình – tất cả những điều đó nghe có vẻ như là một kiểu tính cách có thể gặp ở một người nào đó, nhưng cha tôi thì khác. Trong khi những người khác có thể thoải mái với những lựa chọn tương tự, cha tôi – giống như một số người mắc chứng bệnh này – dường như bị buộc phải sống theo một lối sống với những ựa chọn đã được xác định từ trước. Ít nhất nó cũng giải thích về cách cư xử của cha tôi, và nếu đúng thì không phải là ông sẽ không thay đổi mà là ông không thể thay đổi. Dù rằng không thể đi đến kết luận chắc chắn nhưng tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Và tôi nhận ra, điều đó có thể giải thích hai khúc mắc của tôi về mẹ: Bà đã nhìn thấy điều gì ở cha? Và tại sao bà lại bỏ đi? Tôi biết mình sẽ không bao giờ biết, và tôi cũng không có ý định tìm hiểu sâu thêm.
Nhưng những tưởng tượng lại bật ra, trong căn nhà yên tĩnh, tôi có thể hình dung ra một người đàn ông trầm lặng luôn cố nói chuyện về những đồng xu hiếm có trong bộ sưu tập của anh ta với một nữ hầu bàn trẻ nghèo khổ tại một bữa tối, người phụ nữ đã dành hết buổi chiều nằm dài trên giường mơ ước về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Có lẽ cô đã tán tỉnh hoặc có lẽ không, nhưng anh ta đã thu hút cô và tiếp tục khoe khoang suốt bữa tối. Cô cảm nhận được lòng tốt và sự kiên nhẫn ở anh mà sau này anh ta đã dùng để nuôi dạy tôi.
Có thể cô đã ngầm hiểu rằng sự trầm lặng tự nhiên nơi anh cũng là biểu hiện của ít giận dữ và bạo lực. Thậm chí nếu thiếu tình yêu thì như vậy cũng đã là quá đủ, nên cô đồng ý kết hôn với anh, tưởng rằng rồi đây anh sẽ bán những đồng xu của anh để trao cho cô một cuộc sống nếu không phải là hạnh phúc mãi mãi thì chí ít cũng là vô lo mãi mãi. Cô đã có thai, và sau đó, cô nhận ra mình mắc kẹt với đấng ông chồng không hề quan tâm tới những điều cô muốn. Có lẽ, sự cô đơn sẽ tốt cho cô hơn, hay có lẽ chỉ vì cô ích kỷ, nhưng dù thế nào thì cô vẫn muốn ra đi, và sau khi đứa bé được sinh ra, cô đã rời khỏi đó thật nhanh, nhanh nhất có thể.
Hoặc, tôi nghĩ, có lẽ không.
Tôi ngờ rằng liệu có một lúc nào đó tôi sẽ tìm ra sự thật, nhưng tôi thực sự không quan tâm. Tôi đã quan tâm, tuy nhiên, là quan tâm tới cha tôi, và nếu ông có cảm thấy đau đớn vì một phần dây thần kinh trong não bị lỗi, tôi sẽ hiểu ngay rằng bằng cách nào đó ông đã xác lập những quy tắc cho cuộc đời mình, những quy tắc giúp ông hòa nhập với thế giới. Có lẽ, chúng không bình thường lắm, nhưng dù sao ông cũng đã tìm một cách để giúp tôi trở thành một người đàn ông như bây giờ. Và đối với tôi, như thế là quá đủ.
Ông ấy là cha tôi và ông đã làm hết sức mình. Giờ thì tôi đã biết. Cuối cùng, tôi cũng gập cuốn sách lại để nó qua một bên, nhìn ra cửa số, nghĩ rằng mình đã tự hào về ông như thế nào trong khi cố nuốt cơn nghẹn ngào chực trào
Khi ông đi làm về, cha tôi thay đồ rồi vào bấp bắt đầu nấu món mỳ spaghetti. Tôi nhìn ông khi ông chuyển động, biết rằng mình sẽ mình sẽ thấy giận dữ như lần trước với Savannah. Thật là kỳ lạ khi thấy kiến thức có thể thay đổi nhận thức đến thế nào.
Tôi quan sát tỷ mỷ cách ông di chuyển – cách ông mở hộp mỳ thật khéo trước khi đặt nó qua một bên và cách ông sử dụng cái xúc thành thạo khi chiên thịt. Tôi biết ông sẽ rắc thêm ít muối và tiêu vào, và một lát sau ông đã làm thế thật. Tôi cũng biết ngay sau đó ông sẽ mở hộp sốt cà, và tôi chẳng thể chứng minh rằng mình đoán sai. Như thường lệ ông cũng chẳng hỏi gì tôi, mà chỉ làm việc trong im lặng. Ngày hôm qua, tôi đã ngụy biện rằng bởi vì chúng tôi là những người lạ, nhưng hôm nay tôi đã hiểu có thể chúng tôi sẽ luôn luôn như thế. Nhưng lần đầu tiên trong đời, điều đó không khiến tôi thấy phiền lòng.
Suốt buổi tối, tôi chẳng hỏi gì ông, biết rằng ông cũng sẽ chẳng trả lời. Thay vào đó, tôi kể cho ông nghe về Savannah và về thời gian chúng tôi ở bên nhau. Sau cùng, tôi giúp ông dọn đĩa, tiếp tục cuộc nói chuyện đơn-chiều giữa chúng tôi. Khi chúng tôi thu dọn xong, ông với tay lấy cái giẻ. Rồi lau bàn, sau đó xoay xoay lọ muối và hạt tiêu về đúng vị trí chính xác của chúng. Tôi có cảm giác ông muốn nói gì thêm nhưng không biết làm thế nào, nhưng tôi cho là mình đang cố tự an ủi bản thân thôi. Không quan trọng nữa. Tôi biết ông đã sẵn sàng rút về phòng làm việc của mình.
“Cha này,” tôi nói. “Cha chỉ cho con mấy đồng xu cha mới mang về gần đây được không? Con muốn nghe lắm.”
Ông nhìn tôi chằm chằm như thể không chắc mình nghe có đúng không, sau đó đảo mắt xuống chân. Ông sờ sờ lên mái tóc lưa thưa của mình, và tôi nhìn thấy ông càng ngày càng hói hơn. Khi ông ngẩng đầu lên nhìn tôi trở lại, trông ông gàn như là đang sợ hãi.
“Được thôi,” cuối cùng ông nói.
Chúng tôi cùng đi vào phòng làm việc, và khi tôi cảm thấy tay ông nhẹ nhàng đặt lên lưng tôi, tôi chỉ có thể nghĩ được rằng tôi chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với ông đến vậy trong ngần ấy năm cuộc đời.
>
John Yêu Dấu John Yêu Dấu - Nicholas Sparks John Yêu Dấu