A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2404 / 97
Cập nhật: 2017-08-09 10:28:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
hững cái thùng các tông khá cứng và cũng chẳng dễ chịu gì, khiến tôi tự hỏi đó có phải là hành động khôn ngoan không, nhưng dường như Savannah lại chẳng bận tâm mấy. Hoặc giả vờ là chẳng hề bận tâm. Em ngồi xuống, cảm thấy rìa thùng các tông cứa vào da, rồi lại nhổm dậy.
“Anh xin lỗi, tôi nói, “anh tưởng làm như vậy sẽ thoải mái hơn.”
“Không sao mà. Chân em rã rời cả ra và bàn chân lại rất đau nữa. Thế này là tốt lắm rồi.”
Vâng, tôi nghĩ, đúng là thế. Tôi nhớ lại những đêm phải trực gác, khi ấy tôi đã tưởng tượng mình đang ngồi cạnh cô gái trong giấc mơ của tôi và có cảm giác rằng mọi thứ trên đời đều ổn. Giờ dây, tôi biết mình đã đánh mất thứ gì trong ngần ấy năm. Khi tôi cảm thấy Savannah tựa đầu vào vai mình, tôi ước mình chưa từng nhập ngũ. Tôi ước mình không đóng quân ở nước ngoài, và tôi ước mình đã chọn con đường khác, nơi dẫn tôi trở thành một phần trong thế giới của em. Để là một sinh viên ở Chapel Hill, dùng kỳ nghỉ hè để xây những ngôi nhà, để cùng em cưỡi ngựa.
“Anh có vẻ suy tư thế?” tôi nghe em hỏi.
“Anh xin lỗi,” tôi nói. “Anh chỉ đang nghĩ về buổi tối hôm nay.”
“Những điều tốt đẹp, em hy vọng thế.”
“Ừ, những điều tốt đẹp,” tôi nói. Em khẽ ngọ nguậy, tôi có thể cảm thấy chân em cọ nh vào chân tôi.
“Em cũng thế. Nhưng em đang nghĩ về cha anh,” em nói. “Ông ấy có hay cư xử như tối nay không? Ông luôn luôn ngượng ngùng và nhìn đi nơi khác khi ông nói chuyện với người khác à?”
“Ừ,” tôi nói.
“Tại sao vậy?” “Chỉ là tò mò thôi,” em nói.
Cách đó vài feet, cơn bão dường như đã đạt tới đỉnh điểm, mưa như trút. Mưa ào ào trắng xóa quanh căn nhà như những thác nước. Chớp lập lòe, chỉ vài giây sau, sấm nổ ầm ầm như tiếng đại bác. Nếu có những cửa sổ, tôi tưởng tượng ra chúng sẽ giật dữ dội đến thế nào. Savannah nép sát vào tôi hơn, và tôi vòng ôm lấy em. Em ngồi khoanh chân, tựa hẳn và tôi, và tôi có cảm giác như thể tôi có thể ôm em thế này mãi mãi.
“Anh hoàn toàn khác với những chàng trai em quen,” em mở lời, giọng em thấp, âu yếm vang lên bên tai tôi. “Trưởng thành hơn và ít …lông bông hơn, em đoán thế.”
Tôi mỉm cười, tiếp lời em. “Và đừng quên anh cắt đầu đinh và có những hình xăm nhé.”
“Ừ, đầu đinh và những hình xăm nữa…à, nó cũng là một phần của anh, nhưng không ai hoàn hảo mà.”
Tôi huých nhẹ vào khủyu tay em, giả vờ giận dỗi. “À, nếu anh biết là em sẽ cảm thấy thế nào thì anh đã không xăm hình rồi.”
“Em không tin anh,” em nói, trả đũa. “ Nhưng em xin lỗi – em không nên nói thế. Em chỉ đang nghĩ là em sẽ cảm thấy thế nào nếu em cũng có một cái. Cái của anh làm em liên tưởng tới một điều … chắc chắn, và em cho là nó cũng có vẻ đúng.”
“ Điều gì cơ?”
Em chỉ vào những hình xăm, bắt đầu với những ký tự tiếng Trung. “Cái này mách bảo em rằng anh luôn sống theo kiểu của anh và chẳng hề quan tâm người khác nghĩ gì. Cái biểu tượng bộ binh thể hiện rằng anh rất tự hào với việc anh đang làm. Và vòng dây thép gai…nào, cái đó nói lên anh là ai khi anh còn trẻ.”
“Nghe khá giống phân tích tâm lý đấy. Anh chỉ nghĩ rằng bởi vì anh thích những hình vẽ này thôi.”
“Em đang nghĩ tới việc lấy một chứng chỉ ngành tâm lý học.”
“Anh nghĩ là em đã có một cái rồi chứ.”
Dù gió vẫn tiếp tục gào rú, cuối cùng mưa cũng đã bắt đầu thưa dần. “Anh đã yêu bao giờ chưa?” em nói, đột ngột chuyển chủ đề.
Câu hỏi của em làm tôi lúng túng. “Nó khá buồn.”
“Em nghe nói rằng có những điều không lường trước được làm tăng thêm vẻ bí ẩn của phụ nữ.”
“ Cũng đúng đấy. Nhưng để trả lời cho câu hỏi của em thì anh không biết.”
“Làm sao mà anh lại không biết chứ?”
Tôi lưỡng lự, cố nghĩ ra câu trả lời. “Anh đã từng hẹn hò với một cô gái vài năm trước, lúc đó, anh biết là anh đã yêu. Ít nhất, đó cũng là điều anh tự nhủ với mình. Nhưng giờ đây, khi nghĩ lại, anh chỉ…không chắc về điều đó nữa. Anh quan tâm đến cô ấy, ở bên cô ấy anh thấy rất vui, nhưng giờ đây khi tụi anh không còn bên nhau nữa, anh hiếm khi nhớ đến cô ấy. Tụi anh ở bên nhau, nhưng tụi anh không phải là một cặp, nếu điều đó có lý.”
Em xem xét câu trả lời của tôi, nhưng không nói gì.
Tôi quay qua em. “Còn em thế nào? Em đã yêu bao giờ chưa?”
Em sa sầm nét mặt. “Chưa,” em nói.
“Nhưng em cũng từng nghĩ là em đã yêu. Giống như anh, đúng không?”
Khi em hít một hơi sâu, tôi tiếp. “ Trong quân đội, tụi anh cũng dùng một chút chiến thuật tâm lý. Và bản năng mách bảo anh rằng em cũng từng có một mối quan hệ nghiêm túc trong quá khứ.”
Em mỉm cười, nhưng thoáng gợn buồn. “Em biết là anh sẽ nhận ra mà,” em nói giọng nhẹ nhàng. “Nhưng để trả lời cho câu hỏi của anh, có, đã từng. Suốt năm đầu đại học. Và có, em đã nghĩ là em yêu anh ấy.”
“Em chắc là em không yêu cậu ta chứ?”
Mất một lúc lâu em mới trả lời. “Không,” em thì thầm. “Em không chắc.”
Tôi nhìn em chằm chằm. “Em không cần phải nói với anh đâu –“
“Không sao mà,” em nói, giơ cao tay chặn tôi tiếp.
“Nhưng thật khó. Em cố quên điều đó đi, em thậm chí còn chẳng kể với ba mẹ em chuyện này. Hay bất kỳ ai cả. Đó giống như là kiểu chuyện mỳ ăn liền, anh biết đấy? Những cô gái tỉnh lẻ vào đại học và gặp một anh chàng đẹp trai năm cuối, chủ tịch hội sinh viên. Anh ấy nổi tiếng, giàu có và lịch lãm, và cô nàng năm nhất ảo tưởng rằng anh ấy có thể có cảm tình với ai đó giống như cô. Anh ấy đối xử với cô rất đặc biệt và cô biết những nữ sinh năm nhất khác khá ganh tỵ với cô, nên cô cũng có cảm giác là mình thật đặc biệt. Cô nàng đồng ý đi nghỉ đông tại một khách sạn ngoài thị trấn với anh ta và vài cặp khác, dù cô ấy đã được cảnh báo rằng anh ta không phải là loại lịch lãm như anh ta vẫn thường thể hiện, và thực tế anh ta là loại con trai sẽ lên giường với bất kỳ cô gái nào anh ta gặp.”
Em nhắm mắt lại, như thể tập hợp thêm năng lượng để có thể tiếp tục.
“ Cô ấy phớt lờ những phán xét từ bạn bè, và dù cô ấy không uống rượu anh ta vẫn vui vẻ mang ra một ly soda, cô ấy bắt đầu thấy đầu óc quay cuồng, anh ta đề nghị đưa cô trở về phòng đề cô có thể nghỉ ngơi. Và điều tiếp theo cô ấy biết là họ đang hôn nhau trên giường, ban đầu cô ấy không thích thế, nhưng căn phòng cứ xoay tròn xoay tròn, và điều đó thực sự không xảy ra với cô rằng có lẽ người nào đó có thể là anh ta đã cho thứ gì đó vào trong soda rằng gạ gẫm một người như cô là mục tiêu của anh ta.”
Những từ ngữ từ em tuôn ra nhanh hơn, ríu vào nhau. “Và sau đó anh ta bắt đầu sờ soạng trên ngực cô, xé rách váy cô, sau đó là quần trong của cô, nhưng khi anh ta chạm vào cô, anh ta quá nặng và cô không thể kéo anh ta ra được, cô cảm thấy thật sự bất lực và muốn anh ta ngừng lại bởi cô chưa từng làm việc đó trước đây, nhưng cô quá chóng mặt cô không thể nói, cũng không thể kêu cứu, và có lẽ anh ta đã có cô theo cách của anh ta ngoại trừ việc một vài cặp khác cũng ở trong phòng chứng kiến chuyện đó, và lảo đảo bước ra khỏi phòng, giữ chặt lấy váy mình. ằng cách nào đó, cô tới được phòng tắm ở hành lang và khóc ở đó, những cô gái khác đi nghỉ đông cùng cô bước vào nhìn thấy khuôn mặt nhòe nhoẹt mascara và chiếc váy rách bươm của cô, và thay vì an ủi cô, họ xúm vào cười nhạo cô, hành động như thể cô nên biết trước chuyện này sẽ xảy ra và cô đáng phải chịu điều đó. Cuối cùng, cô cũng gọi được cho một người bạn của cô, đến đón cô về, và anh ta đủ thông minh để không hỏi bất cứ chuyện gì trong suốt quãng đường về nhà.”
Khi em kết thúc, tôi cứng người vì tức giận. Tôi không phải là thánh đối với phụ nữ, nhưng tôi chưa một lần trong đời nghĩ dến việc ép buộc một người phụ nữ làm việc mà cô ấy không muốn.
“Anh xin lỗi,” đó là tất cả những gì tôi có thể thốt ra.
“Anh không phải xin lỗi. Đó không phải là lỗi của anh.”
“Anh biết. Nhưng anh không biết nói gì hơn. Trừ phi…” tôi dài giọng, một lát sau em quay về phía tôi. Tôi có thể nhìn thấy những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má em, và sự thật là em đang khóc trong yên lặng làm tôi đau đớn.
“Trừ phi sao?”
“ Trừ phi em muốn anh… Anh không biết. Đánh cho hắn một trận nhừ tử?”
Em cười buồn. “Anh không biết là đã bao nhiêu lần em muốn làm điều đó với hắn đâu.”
“Anh sẽ làm điều đó cho em,” tôi nói. “Chỉ cần em cho anh một cái tên thôi, nhưng anh hứa là anh sẽ không khiến em dính vào vụ này đâu. Anh sẽ lo phần còn lại.”
Em siết tay tôi. “Em biết là anh sẽ làm thế.”
“Anh nghiêm túc đấy.” tôi nói.
Em cười uể oải, trông vừa chán đời lại vừa đau đớn.
“Đó là tại sao em không nói với anh. Nhưng tin em đi, em rất cảm động. Anh thật ngọt ngào.”
Tôi thích cách em nói, và chúng tôi lại ngồi cạnh nhau, tay trong tay. Mưa cũng đó ngừng hẳn, từ đây tôi lại có thể nghe thấy tiếng radio từ nhà hàng xóm vẳng qua. Tôi không biết bài hát này, nhưng tôi nhận ra một điệu Jazz cổ điển. Một cậu trong đơn vị tôi rất mê nhạc Jazz.
“Nhưng dù sao thì,” em tiếp lời, “ý em là năm đầu tiên đại học với em chẳng dễ dàng gì. Và đó là lý do tại sao em muốn nghỉ học. Ba mẹ em nghĩ rằng vì em nhớ nhà nên họ bắt em ở lại. Nhưng… điều tệ hại đó khiến em ngộ ra được một điều. Rằng em có thể vượt qua được điều đó và sống sót. Ý em là, em biết điều đó hẳn rất tệ - tệ hơn rất nhiều – nhưng đối với em, là em có thể xoay xở tốt trong thời gian đó. Đó là điều em đã học được từ khoảng thời gian tồi tệ đó.”
Khi em nói xong, tôi nhớ ra điều gì đó mà em đã từng nói. “ Có phải Tim đã đưa em về nhà từ khách sạn tối hôm đó không?”
Em ngẩng lên, giật mình.
“Em còn có thể gọi ai được nữa?” tôi giải thích.
Em gật đầu. “Vâng, em đoán là anh nói đúng. Và anh ấy rất tuyệt. Hôm ấy, anh ấy không hề hỏi chi tiết và em cũng không kể với anh ấy. Nhưng từ đấy anh ấy hơi bảo vệ em quá, và em không thể nói là em nhớ.”
Trong im lặng, tôi nghĩ về sự dũng cảm mà em đã thể hiện, không chỉ tối hôm đó, mà cả sau đó. Nếu em không kể với tôi, tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ rằng có chuyện gì đó tòi tệ đã xảy ra với em. Tôi ngạc nhiên bởi dù có chuyện gì xảy ra em vẫn thể giữ cho mình một cái nhìn lạc quan như thế về cuộc sống.
“Anh hứa anh sẽ là một quý ông hoàn hảo,” toi nói.
Em xoay qua tôi. “Anh nói gì cơ?”
“Tối nay. Tối mai. Bất cứ khi nào. Anh sẽ không bao giờ giống hắn.”
Em di di ngón tay dọc theo xương hàm tôi, và tôi cảm thấy da tôi như bị thiêu đốt dưới sự tiếp xúc của ngón tay em.
“Em biết,” em nói, giọng trêu chọc. “Thế anh nghĩ tại sao em lại ở đây với anh vào giờ này?”
Giọng em rất dịu dàng, và một lần nữa, tôi cố cưỡng lại cái ham muốn được hôn em. Đó không phải điều em cần, không phải bây giờ, mặc dù thật là khó để nghĩ tới việc
“Anh có biết Susan đã nói gì sau cái đêm đầu tiên đó không? Khi anh rời đi và em quay lại chỗ bọn họ ấy?”
Tôi chờ đợi. “Cô ấy nói trông anh rất đáng sợ. Giống như anh là người cuối cùng trên thế giới này cô ấy muốn ở cùng ấy.”
Tôi cười toe toét. “anh đã nghe nhiều điều còn tệ hơn cơ,” tôi bảo đảm với em
“ Không, anh hiểu sai ý em rồi. Ý em là em nghĩ cô ấy còn không biết mình đang nói cái gì đâu, bởi vì khi anh giúp em lấy cái túi ở bờ biển, em nhìn thấy sự trung thực và tự tin và thậm chí là một chút dịu dàng nữa, nhưng không hề đáng sợ chút nào. Em biết nghe thật điên rồ, nhưng em có cảm giác em đã biết anh từ lâu rồi.”
Tôi quay đi mà không trả lời gì.
Dưới đèn đường, đám sương mù cuộn lên từ mặt đất ẩm ướt, hơi nóng còn sót lại trong ngày. Dế bắt đầu gáy, hát vang bài ca của riêng chúng. Tôi nuốt vào, cố làm dịu cổ họng đột nhiên trở nên khô rát. Tôi nhìn Savannah, rồi nhìn lên trần nhà, rồi lại nhìn xuống chân, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt em lần nữa. Em siết chặt tay tôi, và tôi hít vào một hơi thật sâu, kinh ngạc với sự thật là tại nơi kỳ lạ này, tôi biết bằng một cách nào đó tôi đã phải lòng một cô gái phi thường tên là Savannah Lynn Curtis.
Em nhìn thấy biểu hiện của tôi nhưng không hỏi gì thêm. “Em xin lỗi nếu em khiến anh không thoải mái,” em thì thầm. “Thỉnh thoảng em vẫn vậy. Ý em là em hơi sốt sắng quá. Em nói thẳng tuột những điều em nghĩ mà chẳng hề suy xét là người khác sẽ cảm thấy thế nào.”
“Em không làm anh không thoải mái đâu,” tôi nói, nâng khuôn mặt em xoay về phía tôi. “Chưa từng có ai nói với anh những điều tương tự trước đây.”
Tôi định ngừng lại nhưng tôi nhận ra rằng nếu tôi giữ những lời này trong lòng, giây phút này sẽ qua đi và tôi sẽ không thể nói ra những lời này nữa. “Em không biết là những ngày vừa qua có ý nghĩa thế nào với anh đâu,” tôi bắt đầu. “Gặp được em là điều tuyệt vời nhất từng xẩy đến với anh.”
Tôi ngập ngừng, biết rằng nếu mình ngừng lại ở đây, mình sẽ không bao giờ có thểra những lời này với bất kỳ ai nữa. “Anh yêu em,” tôi thì thầm.
Tôi luôn tưởng tượng rằng nói những lời này sẽ khó khăn biết nhường nào, nhưng không hề. Trong cả cuộc đời tôi, tôi chưa bao giờ chắc chắn về bất kỳ điều gì, và tôi chưa từng hy vọng về điều gì nhiều hơn là một ngày nào đó tôi được nghe em thốt ra những lời này với tôi, nhưng tôi chắc chắn về tình yêu tôi trao cho em không một chút vị lợi hay mong đợi được đáp trả. Ngoài trời, hơi đất bốc lên lạnh lẽo, tôi có thể nhìn thấy những vũng nước lung linh trong ánh trăng. Những đám mây bắt đầu tản ra, và những ngôi sao hiếm hoi nhấp nháy lấp lánh, như thể đang nhắc nhở tôi điều tôi vừa thú nhận.
“Anh có tưởng tượng ra điều gì như vậy chưa?” em hỏi. “Ý em là anh và em ấy?”
“Không,” tôi nói.
“Anh làm em sợ một chút đấy.”
Bao tử tôi quặn lên, từng cơn từng cơn, tôi chắc rằng em không có cùng cảm nhận như tôi.
“ Em không phải trả lời anh đâu,” tôi bắt đầu. “ Không phải vì thế mà anh nói điều đó ra-“
“Em biết,” em cắt ngang lời tôi. “Anh không hiểu rồi. Em không sợ bởi vì anh nói những lời đó với em. Em sợ bởi vì em cũng muốn nói những lời đó: Em yêu anh, John.”
Đến tận bây giờ, tôi vẫn không chắc làm thế nào mà điều đó xảy ra. Chúng tôi đang nói chuyện và em nhìn thẳng vào mắt tôi. Trong một giây, tôi tự hỏi liệu nếu tôi hôn em câu thần chú giữa chúng tôi có bị phá vỡ, nhưng đã quá trễ để ngừng lại. Và khi đôi môi em bắt gặp môi tôi, tôi biết rằng mình có thể sống một trăm năm có thể đi thăm thú tất cả các nước trên thế giới nhưng sẽ không có gì có thể so sánh được với khoảnh khắc này khi lần đầu tiên tôi hôn cô gái trong những giấc mơ của tôi và tôi biết tình yêu của tôi là bất diệt.
John Yêu Dấu John Yêu Dấu - Nicholas Sparks John Yêu Dấu