Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2404 / 97
Cập nhật: 2017-08-09 10:28:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
hải công nhận là anh toàn đưa em đi ăn những chỗ rất tuyệt thôi,” Savannah nói, nhìn quanh quất phía sau. Xa xa, chúng tôi có thể nhìn thấy một hàng ài những người xếp hàng rồng rắn từ quán Joe’s Burger Stand đến giữa bãi đậu xe lát sỏi.
“ Quán này ngon nhất thị trấn mà,” tôi nói, cắn một miếng bánh lớn.
Savannah ngồi cạnh tôi trên bãi cát, trông ra biển. Những chiếc burger thật là tuyệt vời, ngon và dày, dù món khoai tây chiên kiểu Pháp có hơi ngậy, chúng vẫn ghi điểm. Khi em ăn, Savannah say sưa ngắm biển, và trong ánh nắng của buổi chiều tà, tôi nghĩ em dường như có cảm giác đang ở nhà còn hơn cả tôi nữa.
Tôi lại ngẫm nghĩ cách em nói về cha tôi. Cách em đối xử với mọi người, kể cả tôi. Em có một khả năng hiếm có là làm vừa lòng bất cứ ai khi em ở cùng họ mà không phải ép mình làm những việc mình không muốn. Tôi chưa bao giờ gặp ai giống em, kể cả về hình dáng lẫn tính cách, và tôi tự hỏi tại sao em lại thích tôi. Chúng tôi là hai bản thể hoàn toàn khác nhau. Em là một cô gái vùng núi, tài năng và ngọt ngào, được nuôi dạy bởi các bậc phụ huynh chu đáo, luôn bảo bọc em; còn tôi là một quân nhân có hình xăm ở cánh tay, sống cuộc sống quân ngũ gian khổ, và hầu như là một người lạ trong căn nhà của chính mình. Nhớ lại cách em đối xử với cha tôi, tôi thấy biết ơn cha mẹ em vô cùng vì đã nuôi dạy em trở thành người như thế. Khi em ngồi cạnh tôi, tôi ao ước rằng giá mà mình có thể giống em hơn. “Anh đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói dịu dàng của em kéo tôi về với thực tại. “Anh tự hỏi tại sao em lại đến đây?” tôi thú nhận.
“ Bởi vì em rất thích biển. Em không thường đến đây lắm. Chỗ em ở không hề có những con sóng hay những thuyền câu tôm như ở đây.”
Khi nhìn thấy biểu hiện của tôi, em huých nhẹ vào tay tôi. “Đùa thôi,” em nói,” em xin lỗi, em đến đây là vì em muốn đến đây.” Tôi đặt phần còn lại của chiếc burger xuống, tự hỏi tại sao mình lại thấy lo sợ nhiều như thế. Đó là một cảm giác hoàn toàn mới mẻ với tôi, cảm giác mà tôi không chắc mình đã gặp phải bao giờ chưa. Em lại vỗ nhẹ lên cánh tay tôi, chạy ào ra ngoài biển. “ Ngoài kia thật là đẹp. Tất cả những gì chúng ta cần là hoàng hôn trên biển, và nó sẽ rất hoàn mỹ.”
“Chúng ta sẽ phải đi đến đầu bên kia của đất nước,” tôi nói.
“ Thật sao? Anh đang cố nói với em là mặt trời lặn ở đằng tây đấy à?” tôi ghi nhận tia nhìn tinh nghịch trong mắt em.
“Anh nghe người ta nói vậy,”
Em chỉ ăn hết một nửa cái bánh burger phô mai, và đặt nó lại vào trong túi, sau đó bỏ thêm cả phần của tôi vào nữa. Chiếc túi đã nặng hơn vì thế gió không thể thổi tung nó lên nữa, em sải bước về phía tôi, cái nhìn tán tỉnh, vô tội. “ Anh có muốn biết em đang nghĩ gì không?” em hỏi.
Tôi chờ đợi, uống lấy tia nhìn của em.
“ Em nghĩ em ước rằng anh sẽ ở đây với em trong vài ngày cuối này. Ý em là, em thích gặp gỡ mọi người nhiều hơn. Chúng ta sẽ cùng nhau ăn trưa, và bữa tối ngày hôm trước cũng thật vui, nhưng em lại có cảm giác rằng điều gì đó không đúng, giống như em vừa đánh mất thứ gì đó vậy. Cho đến khi em nhìn thấy anh trên bãi biển và em nhận ra rằng đó chính là anh.”
Tôi nuốt khan. Trong một cuộc đời khác, trong một thời điểm khác hẳn tôi đã hôn em, nhưng mặc dù tôi rất muốn, tôi đã không làm vậy. Thay vào đó, tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn em chằm chằm. Em bắt gặp tia nhìn mất tự chủ của tôi.
“ Khi anh hỏi em tại sao em đến đây, em đã muốn đùa một tý bởi vì em nghĩ câu trả lời đã quá rõ ràng. Ở bên cạnh anh bằng cách nào đó em có cảm giác… rất đúng đắn. Thật dễ dàng, giống như là nó phải như thế. Giống như cảm giác giữa ba mẹ em. Họ rất thoải mái khi ở cùng nhau, và em nhớ rằng có lúc em đã rất muốn biết cái cảm giác ấy.” Em ngừng lại. “Em muốn anh gặp họ vào một ngày nào đó.”
Cổ họng tôi khô khốc. “Anh cũng rất muốn gặp họ.”
Em trượt tay vào tay tôi một cách dễ dàng, những ngón tay em đan vào ngón tay tôi.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong yên lặng. Chỗ rìa nước, những con nhạn biển vùi mỏ trong cát để tìm thức ăn; một đàn mòng biển bay tan tác khi sóng xô vào bờ. Trời đã nhá nhem, những đám mây trở nên sẫm màu. Trên biển, tôi có thể nhìn thấy rải rác những cặp đôi đang tản bộ dưới bầu trời màu chàm loang lổ.
Khi chúng tôi ngồi cạnh nhau, không gian tràn ngập tiếng sóng vỗ rì rầm. Tôi ngạc nhiên bởi cảm giác mới mẻ về mọi vật. Mới mẻ nhưng vẫn thoải mái, như thể chúng tôi quen nhau từ lâu lắm. Nhưng chúng tôi thậm chí còn không phải là một cặp tình nhân thực sự. Một giọng nói vang lên trong đầu nhắc nhở tôi, nó như cảnh báo rằng bạn sẽ không bao giờ đạt được điều đó. Hơn một tuần nữa, tôi sẽ quay lại Đức và tất cả mọi thứ ở đây sẽ chấm dứt. Tôi đã sống chung với những đồng đội của tôi đủ lâu để biết rằng một mối quan hệ ngăn cách bởi Đại Tây Dương sẽ kéo dài bao lâu. Tôi nghe những chàng trai trong đơn vị thề rằng họ đã yêu sau những chuyến nghỉ phép trở về nhưng những mối quan hệ ấy chưa bao giờ kéo dài cả.
Trải qua những ngày này với Savannah khiến tôi tự hỏi liệu mình có thể đi ngược lại những lẽ thường ấy không. Tôi muốn em nhiều hơn, và cho dù chuyện gì có xảy ra giữa chúng tôi, tôi biết tôi cũng sẽ không bao giờ quên được em. Nghe có vẻ điên rồ, nhưng em đã trở thành một phần của tôi, và tôi thấy sợ hãi với cái sự thật là ngày mai có thể chúng tôi sẽ không còn được bên nhau nữa. Hoặc là ngày hôm sau, hay là ngày hôm sau nữa. Có lẽ, tôi tự nhủ, chúng tôi có thể đánh bật mọi trở ngại.
“Ở ngoài kia!” tôi nghe thấy em la lên. Em chỉ ra ngoài đại dương mênh mông. “Trong con sóng lớn.”
Tôi quét mắt một lượt ra đại dương màu bàng bạc nhưng không thấy bất kỳ điều gì.
Bên cạnh tôi Savannah đột nhiên đứng bật dậy, bắt đầu chạy ra biển.
“Đi nào!” em hét với ra sau. “ Nhanh lên!”
Tôi đứng dậy cà cũng bắt đầu chạy theo em, bối rối. Tôi chạy thật nhanh, thu hẹp dần khoảng cách giữa chúng tôi. Em ngừng lại ở rìa nước, tôi có thể nghe thấy tiếng em thở dồn dập.
“ Có chuyện gì vậy?” tôi nói.
“ Ngay ngoài này!”
Tôi nheo nheo mắt và nhìn thấy điều em muốn nói. Ba trong số chúng đang cưỡi sóng, một con bị tụt lại phía sau, sau đó mất hút khỏi tầm mắt trong những vùng nước nông, chỉ xuất hiện lại một lần trên những lối nhỏ ra biển.
“ Những con cá heo nhỏ,” tôi nói. “ Chúng bơi qua đảo này hầu như mỗi chiều.”
“ Em biết.” em nói, “ nhưng giống như chúng đang l vậy.”
“ Ừ, anh cũng thấy thế. Chúng đang đùa giỡn đấy. Bây giờ mọi người đều đã lên bờ hết rồi, chúng cảm thấy an toàn để chơi đùa.”
“ Em muốn bơi với chúng. Em luôn muốn bơi với những con cá heo.”
“ Chúng sẽ ngừng đùa giỡn, hoặc chúng sẽ bơi ra xa hơn để em không thể chạm vào chúng. Chúng chơi đùa theo cách đó. Em sẽ thấy chúng khi lướt sóng. Nếu chúng tò mò, chúng sẽ đến gần khoảng vài feet và cho em chạm vào một lần, nhưng nếu em cố đuổi theo, chúng sẽ cho em hít bụi đấy.”
Chúng tôi tiếp tục quan sát những con cá heo nhỏ khi chúng bơi ra khơi xa, và đột nhiên mất tăm khỏi tầm nhìn dưới bầu trời đã trở nên tối dần.
“ Có lẽ chúng ta nên đi thôi,” tôi nói.
Chúng tôi quay lại xe, ngừng giữa đường chọn điểm ăn tối.
“Anh không chắc ban nhạc đã biểu diễn chưa, nhưng có lẽ sẽ không lâu nữa đâu.”
“ Không sao mà, em chắc là chúng mình sẽ tìm được việc gì khác để làm. Hơn nữa, em cảnh báo nah trước, em không phải là một vũ công giỏi đâu.”
“ Mình sẽ không đi nếu em không muốn. Mình cũng có thể đến chỗ khác mà, nếu em thích.”
“ Chỗ nào cơ?”
“ Em có thích thuyền không?”
“ Loại nào?”
“ Loại lớn,” tôi nói. “Anh biết một nơi chúng ta có thể nhìn thấy USS Bắc Carolina.”
Em làm mặt xấu, và tôi biết câu trả lời là không. Đây không phải lần đầu tiên tôi ước tôi có một chốn cho riêng mình. Một lần nữa, tôi xua đi cái ảo tưởng rằng em sẽ theo tôi về nhà nếu tôi muốn. Nếu tôi là em, tôi cũng sẽ không đi. Rốt cuộc, tôi cũng chỉ là một người b
“Đợi đã,” em nói, “ em biết một chỗ mình có thể đến. Em muốn chỉ cho anh chỗ này.”
Một cách thích thú, tôi hỏi, “ Chỗ nào cơ?”
Nhóm của Savannah chỉ mới bắt đầu công việc của họ từ ngày hôm qua, nhưng họ làm việc hiệu quả một cách đáng ngạc nhiên. Hầu hết phần sườn đã hoàn thành, phần mái cũng đã được dựng lên. Savannah nhìn ra ngoài cửa kính xe trước khi xoay qua tôi.
“ Anh có muốn đi dạo một vòng không? Xem tụi em đã làm được gì?”
“ Muốn chứ,” tôi nói. Tôi theo em ra khỏi xe, ánh trăng chảy tràn trên mái tóc em. Khi tôi bước trên đám mùn cưa của công trường, tôi có thể nghe thấy những bài hát từ radio phát ra từ cửa sổ một căn bếp nhà hàng xóm. Bước thêm vài bước trên lối vào, Savannah chỉ về phía căn nhà với niểm tự hào hiển hiện. Tôi di chuyển đủ gần để trượt cánh tay tôi quanh người em, và em nghiêng đầu tựa vào vai tôi một cách thoải mái.
“ Em đã dành mấy ngày qua cho nơi này đấy,” em gần như thì thầm trong màn đêm yên tĩnh. “ Anh nghĩ sao?”
“ Tuyệt lắm,” tôi nói. “Anh cá là gia đình chuyển tới đây sẽ rất vui mừng.”
“ Đúng vậy. Và họ là một gia đình tuyệt vời. Họ thật sự xứng đáng với nơi này bởi vì chúng được dành cho riêng họ. Bão Fran đã phá hủy nhà cửa của họ, nhưng giống như những người khác, họ không mua bảo hiểm lũ lụt. Đó là một bà mẹ đơn thân với ba đứa con nhỏ - chồng cô ấy đã bỏ rơi mẹ con cô ấy từ một năm trước – và nếu anh gặp họ, anh sẽ rất quý họ cho mà xem. Những đứa trẻ đều học rất giỏi và hát trong ca đoàn của nhà thờ. Chúng rất lễ phép và ngoan ngoãn… Anh có thể nói rằng mẹ chúng đã cố gắng hết sức để dạy dỗ chúng, anh biết không?”
“ Em đã gặp họ.”
Em gật đầu về phía căn nhà. “Họ đã ở đây suốt mấy ngày qua.” Em thẳng thắn. “ Anh có muốn xem bên trong không?”
Miễn cưỡng tôi để em dẫn đi. “ Em dẫn đường đi.
Căn nhà không rộng lắm – bằng với nhà cha tôi – nhưng phần nền sáng hơn nên trông nó như rộng hơn thêm. Savannah nắm tay tôi dẫn đến từng phòng, chỉ ra từng đặc điểm riêng, trí tưởng tượng của em đầy ắp những chi tiết. Em chìm đắm trong những ý tưởng về giấy dán tường nhà bếp và màu gạch lót cho hành lang, loại vải mành cho phòng khách, và trang trí mặt lò sưởi thế nào. Giọng nói em biểu cảm một cách kỳ diệu và niềm vui hiển hiện như khi em nhìn thấy những chú cá heo con. Trong một lúc, tôi tưởng như đang nhìn thấy niềm vui sướng của một đứa trẻ. Em dẫn tôi quay lại cửa trước. Xa xa, những tiếng sấm đầu tiên ì ầm truyền lại. Khi chúng tôi đứng trước cửa chính, tôi kéo em lại gần.
“ Cũng sẽ có một hiên nhà nữa,” em nói, “ với đủ không gian cho một bộ ghế đá hay thậm chí là cả một chiếc xích đu. Họ sẽ có thể ngồi ngoài này vào những đêm hè, và tụ tập ở đây sau khi đi lễ nhà thờ về.” em chỉ ra. “ Nhà thờ của họ ở ngay đằng kia. Nên nới này thực sự là một nơi hoàn hảo dành cho họ.”
“ Em có có vẻ hiểu rõ bọn họ quá.”
“ Không, không hẳn thế,” em nói. “ Em chỉ mới nói chuyện với họ một chút thôi, nhưng em đoán thế. Em vẫn như thế với mỗi ngôi nhà bọn em xây dựng – em đi dạo quanh căn nhà và cố tưởng tượng xem những người chủ sống ở đây như thế nào. Điều đó làm cho công việc xây nhà thú vị hơn rất nhiều.”
Mặt trăng đang chơi trò trốn tìm với những đám mây, bầu trời tối đen. Phía đường chân trời, những tia chớp rạch những đường loằng ngoằng sáng lóa, và một lúc sau, những hạt mưa nhè nhẹ rơi xuống, lộp bộp trên mái nhà. Những cây sồi dọc đường phố, nặng nề trút lá, gió sột soạt trên mái nhà trong tiếng sấm vang động.
“ Nếu em muốn đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây trước khi có bão.”
“ Chúng ta chẳng còn nơi nào để đi, nhớ chứ? Hơn nữa, em luôn yêu những cơn giông.”
Tôi ôm em chặt hơn, hít lấy mùi hương của em. Tóc em có mùi thật ngọt ngào, giống như mùi dâu tây chín. Khi chúng tôi nhìn ra ngoài, cơn mưa đã bắt đầu trở nên xối xả, mưa rơi xeo xéo trên trời. Đèn đường hắt vào, soi sáng một nửa khuôn mặt em trong bóng tối, sấm đì đùng trên đầu, mưa như trút xuống. Tôi nhìn thấy mưa rơi trên những đám mùn cưa trên sàn, tạo thành một ng bùn rộng, và tôi thấy cảm ơn ông trời bởi dù trời mưa, nhiệt độ vẫn rất ấm. Ở bên này, tôi tìm thấy một vài thùng rỗng. Tôi để em lại một bên và bắt đầu tìm thêm, sau đó sắp xếp chúng thành một chỗ ngồi tạm. Dĩ nhiên là chẳng thoải mái chút nào nhưng còn hơn là cứ đứng mãi. Khi Savannah ngồi xuống cạnh tôi, tôi chợt nhận ra rằng đến đây là một việc làm đúng đắn. Đây là lần đầu tiên chúng tôi ở cùng nhau một mình, nhưng khi chúng tôi ngồi cạnh nhau, tôi có cảm giác như chúng tôi sẽ bên nhau mãi mãi.
John Yêu Dấu John Yêu Dấu - Nicholas Sparks John Yêu Dấu