Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2404 / 97
Cập nhật: 2017-08-09 10:28:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hời gian chỉ mang tính tương đối. Tôi biết tôi không phải là người đầu tiên phát hiện ra điều này, thuyết tương đối nổi tiếng này đã có từ rất lâu, và những thứ như năng lượng hay khối lượng hoặc tốc độ ánh sáng hay bất kỳ điều gì Einstein đã phát biểu cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều với tôi. Điều có ý nghĩa với tôi nhiều hơn là thời gian dường như kéo dài vô tận không biết khi nào tôi mới được gặp Savannah.
Sau khi chúng tôi ăn tối xong, tôi nghĩ về em; sau khi thức dậy tôi lại nghĩ về em. Tôi dành cả ngày hôm sau để lướt sóng, và dù những con sóng có tuyệt hơn hôm qua rất nhiều, tôi cũng chẳng thể tập trung nổi và đến giữa trưa tôi quyết định bỏ cuộc. Tôi phân vân liệu có nên ăn một chiếc hamburger phô mai tại một quán nhỏ bãi biển không - đây cũng là quán ngon nhất thị trấn – nhưng thậm chí dù tôi đang có hứng, tôi cũng trở về nhà, hy vọng lát nữa có thể dẫn Savannah đến đó. Tôi đọc được một ít cuốn tiểu thuyết mới nhất của Stephen King, tắm và diện một chiếc quần jean và áo polo, sau đó dành vài giờ còn lại đọc tiếp trước khi liếc nhìn đồng hồ và nhận ra chỉ mới hai mươi phút trôi qua. Đấy là tại sao tôi lại nói thời gian chỉ mang tính chất tương đối.
Khi cha tôi về nhà, ông nhìn thấy cách tôi ăn mặc và đưa chìa khóa xe cho tôi. “ Con sắp đi gặp Savannah đấy à?” ông hỏi.
“ Vâng,” tôi đáp, đứng dậy khỏi cái ghế bành, đỡ lấy chùm chìa khóa. “ Có lẽ con sẽ về hơi trễ đấy.”
Ông gãi đầu. “ Được rồi,” ông nói.
“ Mai vẫn ăn sáng chứ ạ?”
“ Được rồi.” Vì một lý do không thể hiểu nổi, giọng ông gần như run rẩy.
“ Dạ được,” tôi nói. “ Gặp lại cha sau nhé?”
“ Có lẽ lúc đó cha cũng đã ngủ mất rồi.”
“ Ý con là ngày mai.”
“ Oh,” ông nói. “ Được.”
Tôi bước nhanh ra cửa. Ngay khi tôi mở cửa ra, tôi nghe thấy tiếng ông thở dài. “ Cha cũng muốn gặp Savannah,” ông nói bằng một giọng dịu dàng, tôi hiếm khi nghe thấy.
Khi tôi rời khỏi nhà, trời vẫn còn sáng, ráng chiều dát một tấm lưới bằng vàng ròng lên mặt nước. Bước ra khỏi cửa, tôi nhận ra rằng mình đang rất bối rối. Tôi không thể nhớ được lần cuối cùng một cô gái khiến tôi bối rối thế này là từ lúc nào nữa, nhưng tôi không thể xua đi cái ý nghĩ rằng bằng cách nào đó mọi thứ giữa chúng tôi đã thay đổi. Tôi không biết bằng cách nào hay tại sao tôi lại cảm thấy như vậy, tất cả những gì tôi biết là tôi không chắc tôi sẽ làm gì nếu nỗi sợ của tôi biến thành sự thật.
Tôi không gõ cửa và t thẩn đi vào phía trong. Phòng khách trống không, nhưng tôi có thể nghe thấy những tiếng nói từ sảnh vọng xuống, và có rất nhiều người trên tầng trên. Tôi bước ra, hỏi thăm Savannah, và được biết em đang ở ngoài bãi biển.
Tôi chạy thật nhanh xuống bãi cát và khựng lại khi nhận ra em đang ngồi gần cồn cát, cạnh Randy, Brad và Susan. Em không thấy tôi và tôi nghe thấy tiếng em cười khi Randy nói câu gì đó. Em và Randy trông giống một đôi như Susan và Brad vậy. Tôi biết là không phải, có thể hai người chỉ đang thảo luận về ngôi nhà họ xây hoặc chia sẻ những trải nghiệm về những ngày này, nhưng tôi không thích điều đó. Tôi không thích em ngồi gần Randy bởi vì em cũng đã từng ngồi cạnh tôi như thế. Khi tôi đứng đó, tôi tự hỏi liệu em có nhớ cuộc hẹn của chúng tôi hay không, nhưng em mỉm cười khi em nhìn thấy tôi như thể không có gì bất ổn cả.
“ Anh đây rồi,” em nói. “ Em tự hỏi khi nào anh mới đến.”
Randy cười toe toét. Phớt lờ câu nhận xét của cô ấy, mặt anh ta lộ rõ vẻ đắc thắng. Khi con mèo đi khỏi, những con chuột bắt đầu đùa giỡn, anh ta dường như đang nói với tôi câu ấy vậy.
Savannah đứng dậy thong thả đi về phía tôi.Em mặc một chiếc áo cánh cộc tay màu trắng và một cái váy ôm nhẹ lắc lơ theo mỗi bước chân em đi. Tôi có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn chảy tràn trên vai em. Khi em tới gần, em nhón chân và đặt lên má tôi môt nụ hôn.
“ Chào anh,” em nói, vòng tay quanh eo tôi. “ Chào em.”
Em hơi nghiêng người ra phía sau, như thể đánh giá biểu hiện trên gương mặt tôi. “Anh có vẻ rất nhớ em,” em nói, giọng như trêu chọc.
Như thường lệ, tôi chẳng thể thốt lên lời nào, em nháy mắt thừa nhận sự vô dụng của tôi trước em. “ Có lẽ em cũng nhớ anh nữa,” em tiếp lời.
Tôi chạm vào đôi vai trần của em. “ Em sẵn sàng chưa?” “ Mình đi,” em nói.
Chúng tôi đi ra xe và tôi nắm lấy tay em, sự đụng chạm ấy khiến tôi có cảm giác an toàn. À, gần như là thế…
Tôi nói thẳng. “Anh nhìn thấy em nói chuyện với Randy,” tôi nói, ciểu hiện gì qua giọng nói.
Em siết nhẹ tay tôi. “ Anh thấy hả?”
Tôi thử một lần nữa. “ Anh tưởng hai người chỉ vừa mới quen nhau hồi cùng làm việc.”
“ Đúng thế. Em cũng đoán đúng nữa. Anh ấy là một chàng trai trẻ tốt bụng. Sau khi kết thúc công việc ở đây, anh ấy sẽ đến New York trong sáu tuần với cương vị bác sỹ thực tập nội trú ở Morgan Stanley.”
“Hmm,” tôi lầm bầm.
Em cố nín cười. “ Đừng nói với em là anh đang ghen nha.”
“ Anh không có.”
“ Tốt,” em kết luận, siết tay tôi lần nữa.” Bởi vì chẳng có lý do gì để phải ghen cả.”
Tôi bám lấy những từ cuối cùng. Em không cần phải nói chúng ra, nhưng tôi không thể hạnh phúc hơn bởi em đã nói. Khi chúng tôi ra tới xe, tôi mở cửa cho em.
“ Anh định dẫn em tới Oysters,” tôi nói. “ Đó là một câu lạc bộ đêm trên một lối nhỏ xuống bãi biển. Họ có một ban nhạc và chúng ta có thể khiêu vũ.”
“ Mình sẽ làm gì tới lúc đó?”
“ Em đói không?” tôi hỏi, nghĩ về cái burger phô mai tôi định ăn hồi trưa.
“ Một chút,” em nói. “ Em đã ăn nhẹ khi em về nhà nên em cũng chưa đói lắm.”
“ Vậy mình đi dạo ra biển một lúc nhé?”
“ Hmm… có lẽ để sau đi.”
Rõ ràng là em đã có dự tính gì sẵn. “ Sao em không nói cho anh nghe luôn là em muốn làm gì đi?”
Em mỉm cười rạng rỡ. “ Chúng ta đến chào cha anh nhé.”
Tôi không chắc mình có nghe đúng không nữaThật hả?”
“ Thật,” em nói. “ Chỉ một lúc thôi. Rồi chúng ta sẽ đi ăn sau đó sẽ đi khiêu vũ.”
Khi tôi ngập ngừng, em đặt tay lên vai tôi. “ Đi mà?”
Tôi không biết phải làm thế nào, nhưng cái cách em yêu cầu khiến tôi không thể chối từ. Tôi cho là tôi đang quen dần với điều đó, nhưng vẫn muốn có em cho riêng tôi nguyên cả buổi tối. Tôi cũng không hiểu tại sao em lại muốn gặp cha tôi tối nay nữa, trừ phi nó có nghĩa là em cũng chả mặn mà gì với việc ở cùng tôi tối nay như tôi đã kỳ vọng. Thành thật mà nói cái suy nghĩ ấy làm tôi thấy chán nản. Nhưng tâm trạng của em vẫn rất tốt khi em kể về những công việc mà bọn họ đã hoàn thành mấy ngày qua. Ngày mai, họ dự định sẽ bắt đầu với mấy cái cửa sổ. Randy, những từ đó bật ra, đã làm chung với em mấy ngày nay, điều dó giải thích cho “ tình bạn mới nảy sinh” của họ. Đó là cách em mô tả nó. Tôi ngờ rằng Randy cũng sẽ mô tả sự hứng thú của anh ta y như vậy. Tôi lái xe thêm vài phút nữa, và tôi nhìn thấy ánh đèn từ căn gác của cha tôi hắt ra. Tôi tắt động cơ, rút chìa khóa trước khi bước ra.
“ Anh nói với em là cha anh rất ít nói rồi đúng không?”
“ Vâng,” em nói. “ Dù thế thì cũng chẳng thành vấn đề em chỉ muốn gặp ông thôi.”
“ Tại sao vậy?” tôi hỏi. Tôi biết nghe thật kỳ quặc nhưng tôi không thể không hỏi. “ Bởi vì,” em nói, “ ông ấy là người thân duy nhất của anh, và ông là người đã nuôi dạy anh lớn thế này.” Khi cha tôi hết sock về việc tôi trở về còn dắt theo Savannah, tôi giớ thiệu em với ông, ông cào cào tay sửa lại mái tóc lơ thơ của mình và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
“ Cháu xin lỗi vì tụi cháu đã không gọi điện trước, nhưng không phải tại John đâu,” em nói. “ Là lỗi của cháu.”
“ Oh,” ông nói. “ Không sao mà.”
“ Tụi cháu đến không đúng lúc phải không ạ?”
“ Không đâu.” Ông nói hơi ngước lên, rồi lại cúi mặt xuống ngay. “ Rất vui được gặp cháu,” ông nói.
Trong một lúc, tất cả chúng tôi đứng nguyên trong phòng khách, chẳng nói với nhau câu nào. Savannah rất dễ mỉm cười nhưng tôi tự hỏi liệu cha tôi có nhận ra điều đó.
“ Hai đứa uống gì nhé?” ông hỏi, như thể chợt nhớ ra mình phải cư xử cho ra dáng chủ nhà.
“ Cháu vừa mới uống ở nhà rồi ạ, cảm ơn bác,” em nói. “ John kể với cháu bác là nhà sưu tập đồng xu.”
Ông ấy nhìn tôi, như thể hỏi xem liệu ông có nên trả lời. “ Bác chỉ thử sưu tập thôi,” cuối cùng ông nói.
“ Có phải tụi cháu đã xen ngang một cách thô lỗ không nhỉ?” em hỏi, giọng trêu chọc như em vẫn thường dùng với tôi. Tôi quá ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng cười căng thẳng của cha. Không lớn, nhưng dù sao ông cũng đã cười: Thật đáng kinh ngạc. “ Không, hai đứa không làm gián đoạn điều gì cả. Bác chỉ đang xem xét một đồng xu mới bác vừa tìm được hôm nay thôi.”
Khi ông nói, tôi để ý thấy ông đang cố gắng đánh giá phản ứng của tôi. Savannah không nhìn thấy hoặc giả vờ không nhìn thấy điều đó. “ Thật sao?” em hỏi. “ Loại nào ạ?”
Cha tôi chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia. Sau đó, trước sự ngạc nhiên của tôi, ông nhìn lên và hỏi em, “ Cháu có muốn xem không?”. Chúng tôi mất hơn bốn mươi phút trên căn gác nhỏ.
Hầu như, tôi chỉ ngồi trong đó, lắng nghe cha tôi kể những câu chuyện mà tôi đã thuộc nằm lòng. Giống như hầu hết những nhà sưu tập nghiêm túc khác, ông chỉ giữa vài đồng xu ở nhà, và tôi cũng chnẳg biết ông để số còn lại ở đâu. Ông sẽ xoay vòng từng phần của bộ sưu tập sau mỗi vài tuần, những đồng xu mới cứ xuất hiện như có phép lạ vậy. Thường thì không bao giờ có hơn một tá đồng xu trong phòng làm việc của ông và cũng toàn là những đồng không có giá trị mấy, nhưng tôi có ấn tượng là ông có thể đưa cho Savannah xem mấy đồng xu Lincoln bình thường mà vẫn có thể làm cho em mê mẩn. Em hỏi hàng tá câu hỏi, những câu hỏi mà kể cả tôi hoặc bất cứ cuốn sách sưu tập nào cũng có thể trả lời, nhưng vài phút trôi qua, những câu hỏi càng lúc càng trở nên tinh tế. Thay vì hỏi tại sao một đồng xu lại đặc biệt có giá trị, em hỏi ông đã tìm ra chúng khi nào và ở đâu, và em hào hứng với những câu chuyện mà tôi đã chán ngán trong suốt quãng thời gian niên thiếu của tôi như thể Atlanta và Charleston và Raleigh và Charlo
Cha tôi nói rất nhiều về những chuyến đi. Ông vẫn có xu hướng trầm ngâm sau mỗi một lúc, nhưng trong bốn mươi phút đó, ông nói với em còn nhiều hơn là tất cả những lời ông nói với tôi kể từ khi tôi trở về nhà. Từ góc nhìn thuận lợi của mình, tôi nhìn thấy niềm đam mê em nói, nhưng nó là niềm đam mê mà tôi đã nhìn thấy hàng ngàn lần trước đây, va nó không làm thay đổi suy nghĩ của tôi là ông dùng những đồng xu này như một cách để tránh né cuộc đời thay vì đối mặt với nó. Tôi ngừng nói với ông về những đồng xu bởi vì tôi muốn nói về những thứ khác nữa; Cha tôi ngừng nói bởi ông biết tôi cảm thấy thế nào và cũng không thể thảo luận về điều gì khác.
Và rồi…
Cha tôi rất vui, tôi biết điều đó. Tôi có thể thấy điều đó trong mắt ông như khi ông giảng giải về một đồng xu, chỉ ra dấu đúc hoặc làm thế nào để nhận biết những dấu hiệu hoặc giá trị những đồng xu khác nhau thế nào bởi vì nó có những mũi tên hoặc những vòng hoa. Ông chỉ cho Savannah một đồng xu điển hình, những đồng xu đúc ở West Point, loại ông thích nhất. Ông lôi kính lúp ra để chỉ cho cô ấy những lỗi sai, và khi Savannah nhận lấy cái kính lúp, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt hào hứng của cha. Mặc cho những ác cảm của mình về những đồng xu, tôi không thể không mỉm cười khi nhìn thấy cha tôi hạnh phúc.
Nhưng ông vẫn là cha tôi, và cũng không có phép màu xảy ra. Khi ông chỉ cho em những đồng xu và kể cho em nghe mọi thứ về chúng và làm thế nào ông sưu tập được chúng, những nhận xét của ông càng lúc càng xa rời. Ông bắt đầu lặp lại những lời mình nói và ông cũng nhận ra điều đó, bởi vì ông lại trở nên trầm ngâm hơn. Đúng lúc đó, Savannah cũng cảm thấy sự bất tiện đang gia tăng của ông bởi vì em đặt đồng xu lại bàn. “ Cảm ơn bác Tyree. Cháu nghĩ là cháu đã học hỏi được rất nhiều.” Cha tôi mỉm cười, rõ ràng là như trút được gánh nặng, và điều đó như là một lời gợi ý rằng tôi nên đứng dậy.
“ Vâng, thật tuyệt. Nhưng có lẽ tụi con phải đi bây giờ,” tôi nói.
“ Oh… được.”
“ Được gặp bác thật tuyệt.”
Khi cha tôi gật đầu thêm một lần nữa, Savannah bước tới và trao ông một cái ô
“ Thỉnh thoảng bác cháu ta lại nói chuyện nhé,” em thì thầm, và mặc dù cha tôi cũng ôm em lại, nó nhắc tôi nhớ về những cái ôm nghĩa vụ mà tôi nhận được khi tôi còn là một đứa trẻ. Tôi tự hỏi liệu em có cảm thấy khó xử khi ông làm vậy không. Trong xe, Savannah dường như đang suy nghĩ rất lung. Tôi muốn hỏi em về ấn tượng của em với cha tôi nhưng rồi lại không chắc mình có muốn nghe câu trả lời không. Tôi biết rõ cha tôi, và chúng tôi cũng không hòa thuận lắm, nhưng em nói đúng ơng là gia đình duy nhất của tôi và ông đã nuôi tôi khôn lớn. Tôi có thể phàn nàn về ông nhưng điều cuối cùng tôi muốn nghe là ai khác lại làm chuyện đó.
Tôi vẫn không nghĩ là em sẽ nói điều gì tồi tệ, đơn giản bởi vì đó không phải là bản chất của em, và khi em nhìn tôi, em mỉm cười.
“Cảm ơn anh đã đưa em tới gặp cha anh,” em nói. “ Ông ấy có một… trái tim ấm áp.”
Tôi chưa bao giờ nghe bất kỳ ai mô tả ông theo cách ấy, nhưng tôi thích điều đó. “Anh mừng là em thích ông ấy.”
“ Em thích,” em nói, vẻ chân thành. “ Ông ấy rất…dịu dàng.” Em nhìn tôi. “ Nhưng em nghĩ em hiểu tại sao anh gặp quá nhiều rắc rối như vậy hồi anh còn nhỏ rồi. Ông ấy sẽ không đánh anh như kiểu một người cha chuyên quyền.”
“Ông không làm vậy,” tôi đồng ý. Cô ấy bắn cho tôi một tia nhìn cau có vui nhộn. “Nên anh đã tận dụng ưu thế đúng chứ?”
Tôi cười phá lên. “ Ừ, anh cho là anh cũng đã tận dụng chút chút.”
Em lắc lắc đầu. “ Lẽ ra anh phải cư xử tốt hơn.”
“ Anh chỉ là một đứa trẻ.”
“Àh, giờ lại viện cớ tuổi tác cơ đấy. Anh hay mè nheo đúng không? Em chẳng bao giờ lợi dụng điểm yếu của ba mẹ em cả.”
“ Ừ, em là một cô bé ngoan. Anh nghĩ em đã nói rồi mà.”
“Anh đang chọc em đấy
“ Không, tất nhiên là không rồi.”
Em tiếp tục nhìn tôi chằm chằm. “Anh đang chọc em mà,” cuối cùng em quyết định.
“ Được rồi mà, có lẽ là một chút.”
Em nghĩ ngợi về câu trả lời của tôi. “Nào, có lẽ là em xứng đáng với điều đó. Nhưng chỉ cần anh biết, em không hoàn hảo.”
“ Không ư?”
“ Tất nhiên là không. Em còn nhớ rất rõ, hồi lớp bốn em chỉ được điểm B trong một bài kiểm tra.”
Tôi giả vờ shock. “ Không thể nào! Đừng nói vậy chứ!”
“ Thật đấy.”
“ Làm thế nào mà em vượt qua được chuyện đó?”
“Anh nghĩ sao?” em nhún vai. “ Em tự nhủ rằng mình sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa.”
Tôi không nghi ngờ gì về điều đó. “Em đói chưa?”
“ Em nghĩ là anh sẽ không bao giờ hỏi đấy?”
“ Em muốn ăn gì nào?”
Em vẽ mấy đường lên mái tóc đuôi ngựa cẩu thả, rồi thả tung nó ra. “Vậy một cái burger phô mai mứt trái cây bự thì sao?”
Ngay khi em thốt ra điều đó, tôi tự hỏi liệu Savannah có quá tốt để là hiện thực không nữa.
John Yêu Dấu John Yêu Dấu - Nicholas Sparks John Yêu Dấu