To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2404 / 97
Cập nhật: 2017-08-09 10:28:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hào buổi sáng, cha,” tôi nói, lảo đảo bước vào bếp. Nheo mắt bởi ánh mặt trời buổi sáng, tôi nhìn thấy cha tôi đứng trước bếp. Mùi thịt xông khói tràn ngập gian phòng.
“ Ồ… chào, John.”
Tôi gieo mình xuống ghế, cố gắng để tỉnh táo lại. “ Vâng, con biết là mình dậy hơi sớm, nhưng con muốn chào cha trước khi cha đi làm.
“ Oh,” ông nói. “ Được rồi. Để cha nấu thêm một ít đồ ăn nữa.” Ông có vẻ rất phấn khởi, ngoại trừ cái cau mày theo thói quen. Những lúc thế này tôi nhận ra rằng ông cũng thấy vui khi tôi trở về nhà. “ Có cà phê không cha?” tôi hỏi.
“ Trong ấm ấy,” ông nói.
Tôi tự rót cho mình một ly và tha thẩn đến bên bàn. Tờ báo vẫn nằm trên đó khi nó được giao đến. Cha tôi luôn đọc báo trong suốt bữa sáng, và tôi đủ hiểu ông để không chạm vào đấy. Ông luôn cảm thấy vui sướng khi là người đầu tiên đọc nó, và ông luôn đọc theo một trình tự nhất định.
Tôi mong đợi cha sẽ hỏi tôi về chuyện tối qua với Savannah thế nào, nhưng thay vào đó ông chẳng nói gì, và chỉ tập trung vào việc nấu bữa sáng. Nhìn vào đồng hồ, tôi biết Savannah sẽ tới công trường trong vài phút nữa, và tôi tự hỏi liệu em có nghĩ về tôi nhiều như là tôi đang nghĩ về em không. Trong thời gian gấp rút của một buổi sáng mà không nghi ngờ gì nữa là rất hỗn loạn đối với em, tôi ngờ là em thậm chí còn chả nghĩ tới chuyện đó. Đột nhiên, cái thực tế ấy làm tôi thấy đau lòng.
“ Tôi qua cha đã làm gì?” cuối cùng tôi hỏi, cố gắng kéo mình ra khỏi những suy nghĩ về em. Ông tiếp tục nấu nướng như thể không nghe thấy tôi. “ Cha?” tôi nói.
“ Hả?” ông hỏi.
“ Buổi tối của cha thế nào?”
“ Cái gì thế nào cơ?”
“ Buổi tối của cha. Có gì vui không?”
“ Không,” ông nói, “ chả có gì.” Ông mỉm cuời với tôi trước khi trở hai lát thịt trên chảo. Tôi có thể nghe thấy tiếng mỡ cháy xèo xèo.
“ Con đã rất vui,” tôi tình nguyện mở lời. “ Savannah thực sự rất đặc biệt. Thực ra, tụi con đã đến nhà thờ ngày hôm qua.”
Bằng cách nào đó, tôi tưởng ông s hỏi tôi nhiều hơn, và tôi sẽ thừa nhận với ông điều ông muốn nghe. Tôi hình dung ra cảnh chúng tôi có một cuộc trò chuyện thực sự, giống như kiểu giữa cha và con trai, rằng ông sẽ bật cười hoặc có thể ông sẽ pha trò. Thay vào đó, ông bật thêm một cái đèn. Ông đổ dầu ra một cái chảo nhỏ để làm trứng ốp la.
“Con đặt thêm một ít bánh mì nữa vào lò dùm cha được không?” ông đề nghị.
Tôi thở dài. “Được ạ,” tôi nói, biết rằng chúng tôi sẽ lại ăn bữa sáng trong yên lặng. “Không vấn đề gì.”
Tôi dành cả ngày hôm đó để lướt sóng, hay đúng hơn là cố gắng lướt sóng. Biển yên ả suốt đêm, và những con sóng nhỏ làm tôi thấy mất hứng. Tệ hơn nữa, những con sóng còn gần bờ hơn cả ngày hôm qua, nên dù tôi có kiếm được vài ngọn sóng đáng để cưỡi thì nó cũng chẳng kéo dài bao lâu trước khi chúng xô vào bờ. Nếu như là trước đây hẳn tôi đã tới đảo Oak hoặc ngược lên bờ biển Atlantic, nơi tôi có thể đi nhờ tới Shackleford Banks với hi vọng bắt được những con sóng lớn hơn. Nhưng hôm nay, tôi chẳng có tâm trạng nào.
Thay vào đó, tôi quyết định lướt sóng ở chỗ cũ. Căn nhà trên lối nhỏ nhìn ra biển, trông như bị bỏ hoang.
Cửa sau đóng kín, những cái khăn tắm không còn ở đó nữa, không ai đi ngang qua cửa sổ hay bước ra boong. Tôi tự hỏi khi nào mọi người mới quay lại. Chắc là khoảng bốn năm giờ gì đó, và tôi quyết định rời khỏi đây trước, tôi không lén theo dõi cô ấy và đó cũng là điều cuối mà tôi muốn Savannah nghĩ về mình.
Tôi rời khỏi đó lúc ba giờ và lái xe tới Leroy’s. Quán có vẻ tối và tồi tàn hơn là tôi nhớ, và tôi ghét nơi này ngay từ khi tôi bước chân vào. Tôi đã luôn nghĩ về nó như một bar thực thụ, một bar thực thụ cho nhưng kẻ nát rượu, và tôi nhìn thấy bằng chứng khi một người đàn ông cô độc ngồi vật vờ bên những ly Tennessee tuyệt hảo, hy vọng có thể thoát ra khỏi những rắc rối trong cuộc sống. Leroy cũng ở đây, hắn nhận ra tôi ngay khi tôi bước vào. Khi tôi ngồi xuống, hắn tự động mang một cái ly tới chỗ vòi bia và rót đầy một ly.
“ Lâu ngày không gặp,” hắn nhận xét. “ Vẫn sống tốt hả?”
“ Đang cố đây,” tôi lầm bầm. Liếc nhìn xung quanh khi hắn trượt ly bia xuống trước mặt tôi. “ Tôi thích cách anh trang trí nơi này đấy,” tôi nói, hất đầu ra
“ Tốt. Tất cả là để phục vụ khách mà. Cậu muốn ăn gì không?” “ Không. Như vầy là được rồi, cảm ơn.” Lấy khăn lau cái bàn trước mặt tôi, rồi vắt cái khăn lên vai, hắn đi đến những bàn khác để nhận những yêu cầu đặt món. Một lát sau, tôi cảm thấy một bàn tay đặt lên vai tôi.
“ Johnny! Cậu làm gì ở đây thế này?”
Tôi quay người lại và nhận ra một người trong đám bạn trước đây của tôi.
Kiểu ở đây là như thế. Tôi ghét mọi thứ về nơi này, kể cả đám bạn của tôi nữa. Tôi không biết tại sao mình muốn đến đây, hoặc thậm chí là tại sao mình thường đến đây chơi nữa, có lẽ không gì khác hơn là vì nó ở đây mà tôi cũng chả còn chỗ nào khác để đến. “ Này, Toby,” tôi nói.
Cao và ốm, Toby ngồi xuống cạnh tôi, và khi hắn ta ngồi trực diện với tôi, tôi nhìn thấy đôi mắt trong veo như thủy tinh của hắn. Hắn bốc mùi như thể lâu ngày không tắm, áo sơ mi nhàu nhĩ. “ Cậu vẫn chơi Rambo à?” hắn hỏi móc tôi. “ Trông cậu như vừa được nghỉ phép hả?”
“ Ừ,” tôi nói, chẳng muốn đi sâu vào vấn đề. “ Dạo này thế nào?”
“ Vẫn lông bông thế thôi. Đúng hơn là khoảng vài tuần gần đây. Tôi đang làm việc ở Quick Stop cho đến vài tuần trước, nhưng gã chủ ở đó đúng là một tên khốn.”
“ Vẫn ở nhà à?”
“ Dĩ nhiên,” hắn nói, hầu như là rất tự hào. Đổ cái chai ra ly, hắn nốc một hơi dài, sau đó tập trung vào cánh tay tôi. “ Cậu trông được đấy. Mới về phép hả?” hắn hỏi lại lần nữa.
“ Vài ngày thôi,” tôi nói biết là hắn không nhớ hắn vừa hỏi tôi xong.
“ Cậu khá lắm.”
Tôi không nghĩ ra được cái gì để nói nữa. Toby lấy thêm một chai bia khác.
“ Này, có một bữa tiệc tối nay tại nhà Mandy đấy,” hắn nói. “ Còn nhớ Mandy chứ?”
tôi nhớ. Một cô gái trong quá khứ, chúng tôi đã từng có quan hệ với nhau chưa đến một ngày. Tobi tiếp.
“ Cha mẹ cô ấy lên New York hay nơi nào đó đại loại thế, cực vui đấy. Tụi này đang tổ chức một buổi tiền-party để cho có hứng ấy mà. Cậu cũng tham gia chứ?”
Hắn ra hiệu qua vai về phía bốn chàng trai ngồi rải rác ở một bàn trong góc quán với ba chai bia rỗng trước mặt. Tôi nhận ra hai người trong đám bạn cũ và hai người lạ mặt.
“ Tôi không thể,” tôi nói. “ Tôi đã bảo với cha là sẽ về ăn tối. Dù sao cũng cảm ơn.”
“ Xử đẹp hắn đi. Sắp có một vụ nổ lớn đấy. Kim cũng ở đó nữa.”
Lại một người phụ nữ khác trong quá khứ, một lời nhắc nhở khác làm tôi co rúm lại từ bên trong. Tôi không muốn là kẻ lông bông như trước nữa. “ Tôi không thể,” tôi lắc đầu, đứng dậy, để lại ly bia đầy trước mặt. “ Tôi đã hứa sẽ ăn tối với ông. Anh biết mà.” Hắn cũng thấy có lý và gật đầu. “ Cuối tuần này đi chơi nhé. Tụi này định tới Ocracoke để lướt sóng.”
“ Có thể,” tôi nói, biết chắc là sẽ chẳng có cơ may nào. “ Cha cậu vẫn xài số cũ chứ?” “Ừ,” tôi nói.
Tôi rời khỏi, chắc chắn là hắn ta sẽ không bao giờ gọi, và tôi sẽ không bao giờ quay lại Leroy thêm một lần nào nữa.
Trên đường trở về nhà, tôi chọn lấy một ít thịt cho bữa tối, một túi sa lát, nước sốt, và vài củ khoai tây. Không có xe, việc mang túi đồ cùng với chiếc ván trượt nguyên một chặng đường dài cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng tôi vẫn muốn đi bộ. Tôi đã đi bộ trên chặng đường này trong nhiều năm, và đôi giày này còn dễ chịu hơn nhiều so với những đôi ủng tôi đã mang hồi trước.
Về tới nhà, tôi kéo cái lò nướng từ trong garage ra, với một túi than và bình chất đốt. Cái lò nướng đóng đầy bụi như thể không được dùng nhiều năm. Tôi đặt nó trên hành lang phía sau và làm sạch muội than trước khi rửa tấm lưới rồi phơi khô. Vào trong nhà, tôi tẩm ít muối, tiêu và tỏi bằm vào miếng thịt bò, bọc khoai tây bằng giấy bạc rồi bỏ vào lò vi sóng, sau đó trộn sa lát trong một cái tô lớn. Khi cái lò đã khô ráo, tôi mang một ít than đi sắp xếp lại bàn.
Cha tôi bước vào ngay khi tôi bỏ thịt lên lò nướng. “ Chào cha,” tôi nói với ra sau. “ Con nghĩ tối nay mình sẽ ăn bữa tối con nấu đấy.”
“ Oh,” ông nói. Dường như ông nhận ra thực tế là ông sẽ không được nấu ăn cho tôi. “Được thôi,” cuối cùng ông nói thêm. “ Cha thích miếng thịt thế nào?”
“ Cỡ trung,” ông nói. Ông vẫn đứng cạnh cái cửa trượt bằng kính.
“ Cha không dùng đến cái lò nướng từ khi con đi đúng không?” tôi hỏi. “ Cha phải dùng chứ. Không gì ngon bằng thịt nướng mà. Con ứa nước miếng suốt quãng đường về nhà đấy.”
“ Cha đi thay quần áo đây.”
“ Thịt nướng sẽ sẵn sàng sau mười phút nữa.”
Khi ông rời đi, tôi quay lại căn bếp, lấy khoai tây ra và tô sa lát - với sốt, bơ và nước sốt cho món thịt – đặt chúng lên bàn. Tôi nghe thấy tiếng cửa trượt bật mở, và cha tôi xuất hiện mang theo hai ly sữa lớn, trông ông giống như một khách du lịch tàu biển. Ông mặc quần soọc, vớ đen, giày tennis, và một cái áo Hawaii hoa hòe. Chân ông trắng bệch như thể ông không mặc quần soọc nhiều năm. Nghĩ lại, tôi không chắc là tôi đã nhìn thấy ông mặc quần soọc bao giờ chưa. Tôi cố gắng hết sức giả vờ là trông ông bình thường.
“ Vừa đúng lúc,” tôi nói, quay lại với cái lò nướng. Tôi lấy hai đĩa thịt nướng và đặt một đĩa trước mặt ông.
“ Cảm ơn con,” ông nói.
“ Rất hân hạnh được phục vụ cha.”
Ông thêm một ít salát vào đĩa và rưới sốt lên, rồi bóc vỏ khoai tây. Ông lấy thêm bơ, sau đó rưới sốt thịt lên đĩa, làm thành một vũng nhỏ. Như thường lệ, ông làm mọi việc trong im lặng.
“ Hôm nay cha thế nào?” tôi hỏi, như thường lệ.
“ Vẫn vậy thôi,” ông trả lờihường lệ. Ông mỉm cười nhưng không nói gì thêm.
Cha tôi, người vẫn đứng ngoài lề những phép xã giao thông thường. Tôi tự hỏi lần nữatại sao ông ấy khiến cho những cuộc nói chuyện khó khăn đến vậy và cố tưởng tượng ra ông trông thế nào khi ông còn trẻ. Ông đã làm thế nào để tìm được người đồng ý cưới ông? Tôi biết câu hỏi cuối cùng nghe có vẻ chướng tai, nhưng tôi không có ý khinh thường. Tôi thật sự tò mò. Chúng tôi ăn một lúc lâu, chỉ có tiếng những chiếc nĩa va lanh canh.
“ Savannah nói cô ấy muốn gặp cha,” cuối cùng tôi nói, cố gợi chuyện lần nữa.
Ông cắt miếng thịt bò. “ Cô bạn “nữ” của con hả?” Chỉ có cha tôi mới dùng cụm từ đó.
( Nguyên văn: Your lady friend?)
“ Vâng,” tôi nói. “ Con nghĩ là cha sẽ thích cô ấy đấy.”
Ông gật đầu.
“ Cố ấy là sinh viên UNC,” tôi giải thích.
Ông biết là đến lượt ông, và tôi có cảm giác là ông thở phào khi một câu hỏi khác được nêu ra. “ Làm thế nào mà con quen được cô ấy?”
Tôi kể ông nghe về cái túi, vẽ nên những bức tranh sống động, cố làm cho câu chuyện trở nên hài hước nhất có thể, nhưng nụ cười vẫn lảng tránh ông.
“ Đó là kiểu của con,” ông nhận xét. Một cách cắt ngang câu chuyện khác.
Tôi cắt một miếng thịt khác. “ Cha, cha có phiền không nếu con hỏi cha điều này?”
“ Dĩ nhiên là không.”
“ Cha đã gặp mẹ thế nào vậy?”
Đó là lần đầu tiên tôi hỏi về mẹ sau ngần ấy năm. Bởi vì bà chưa bao giờ là một phần trong cuộc đời tôi, bởi vì tôi không có những ký ức, tôi hiếm khi cảm thấy nhu cầu cần phải biết bất cứ điều gì về bà. Đến tận bây giờ, tôi vẫn không qu tôi chỉ muốn ông nói chuyện với tôi. Ông trét thêm bơ lên khoai tây, và tôi biết ông không muốn trả lời.
“ Cha mẹ gặp nhau tại một bữa ăn tối,” cuối cùng ông nói. “ Bà ấy là một nữ phục vụ bàn.” Tôi chờ đợi, Dường như không có gì đáng để nói thêm.
“ Mẹ có đẹp không?”
“ Có,” ông nói.
“ Mẹ trông như thế nào ạ?” ông nghiền khoai tây ra, thêm chút muối, rắc lọ muối một cách tỷ mỉ. “ Con rất giống bà ấy,” ông thêm vào.
“ Ý cha là gì?”
“ Ưmm…” ông ngập ngừng. “ Bà ấy khá… bướng bỉnh.”
Tôi không chắc mình đang nghĩ gì hay thậm chí hiểu được ý nghĩa những điều ông vừa nói. Trước khi tôi kịp hoàn hồn lại, ông đã đứng dậy khỏi bàn và với lấy cái ly.
“ Con có muốn uống thêm chút sữa không?” ông hỏi, và tôi biết ông sẽ không nói gì thêm về bà ấy nữa.
John Yêu Dấu John Yêu Dấu - Nicholas Sparks John Yêu Dấu