Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2404 / 97
Cập nhật: 2017-08-09 10:28:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
hoảng năm giờ, tôi về tới nhà, mặc dù không còn cảm giác bị cháy nắng nhưng những vết sạm vẫn hằn rõ trên da khi tắm. Nước bắn tóe trên đầu và vai khiến tôi có cảm giác như bị chích, và mặt tôi nóng bừng lên như thể tôi đang lên cơn sốt. Tôi cạo râu lần đầu tiên sau khi trở về nhà, chọn lấy một chiếc quần soọc sạch sẽ và một trong những cái áo sơ mi có một hàng cúc rất đẹp màu xanh sáng. Lucy đã mua cái áo này cho tôi và thề rằng đó là màu hợp với tôi nhất. Tôi xắn tay áo lên và không đóng thùng, sau đó lục tung tủ giày để tìm cho mình một đôi xăng đan.
Qua khe cửa tôi có thể thấy cha tôi đang ngồi bên bàn làm việc và nó làm tôi thấy áy náy bởi đây đã là đêm thứ hai tôi không ăn tối cùng ông. Tôi cũng không dành ngày cuối tuần ở nhà với ông. Ông sẽ không phàn nàn, tôi biết thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi. Sau thời gian chúng tôi không còn nhắc tới những đồng xu nữa thì bữa sáng và bữa tối là thứ duy nhất chúng tôi chia sẻ cùng nhau, và giờ đây tôi thậm chí còn tước đi của ông điều đó. Có lẽ tôi đã thay đổi nhiều hơn là tôi nghĩ. Tôi ở nhà ông, ăn thức ăn ông nấu, và tất cả những gì tôi hỏi ông là liệu tôi có thể mượn xe của ông được không. Nói cách khác, tôi chỉ nghĩ đến bản thân mình và lợi dụng ông. Tôi tự hỏi Savannah sẽ nói gì về điều này, và tôi nghĩ tôi cũng đã biết câu trả lời. Đôi khi Savannah như một giọng nói vang lên trong đầu tôi, và bây giờ nó đang thì thầm với tôi rằng nếu tôi cảm thấy có lỗi, có lẽ tôi đã làm sai điều gì đó. Tôi sẽ sửa chữa bằng cách dành cho ông nhiều thời gian hơn. Tôi thừa nhận rằng tôi chỉ nghĩ thế để giảm nhẹ cảm giác tội lỗi, nhưng tôi cũng không biết phải làm gì hơn.
Lúc tôi mở cửa, cha hơi giật mình khi nhìn thấy tôi. “ Chào cha”. Tôi nói và ngồi vào chỗ của mình.
“ Chào John”. Ông vừa nói vừa đưa tay lên vuốt mái tóc đã rất thưa của mình. Khi tôi không nói gì thêm, ông nhận ra rằng ông nên hỏi tôi câu gì đó. “ Hôm nay con thế nào?” cuối cùng ông cũng cất tiếng hỏi.
Tôi xoay người về phía ông. “ Thật ra thì rất tuyệt ạ. Con đi chơi cả ngày với Savannah, cô gái mà tối qua con đã kể với cha ấy.”
“ Oh.” Ông đảo mắt về hướng khác tránh cái nhìn của tôi. “ Con chưa kể cho cha nghe về cô ấy bao giờ.”
“ Chưa ư?”
“ Chưa, nhưng không sao đâu. Cũng đã muộn rồi.” Đây là lầnông dường như nhận ra rằng tôi diện đồ đàng hoàng hoặc ít ra là ăn bận như cái cách mà ông luôn muốn nhìn thấy nhưng lại không thể nào bắt tôi mặc kiểu đó.
Tôi kéo chiếc áo sơ mi ra khỏi móc. “ Vâng, con biết, phải gây ấn tượng tốt với cô ấy chứ, phải không cha? Con sẽ dẫn cô ấy đi ăn tối,” tôi nói. “ Con mượn xe của cha được không?”
“ Ừ… được chứ,” ông nói.
“ Ý con là cha có cần nói tối nay không? Con có thể gọi điện hỏi mượn bạn con cũng đuợc.”
“ Đừng,” ông nói. Ông thò tay vào túi lấy chìa khóa cho tôi. Hơn 90% các ông bố sẽ ném chìa khóa về phía con trai; nhưng cha tôi lại trao chúng tận tay cho tôi. “ Cha ổn chứ?” tôi hỏi.
“ Chỉ hơi mệt thôi,” ông đáp.
Tôi đứng dậy và nhận lấy mấy cái chìa. “ Cha?” Ông ngước lên lần nữa.
“ Con xin lỗi vì dạo này không dùng bữa tối thường xuyên với cha được.”
“ Không sao đâu,” ông nói. “ Cha hiểu mà.”
Mặt trời đã bắt đầu hành trình trở về mệt mỏi, và tôi nhận ra rằng, bầu trời ở đây là một cuộn những màu sắc rực rỡ trái ngược hoàn toàn với bầu trời hoàng hôn nước Đức. Đường sá thật là tồi tệ, như mọi tối chủ nhật khác, phải mất đến gần ba mươi phút để quay lại bãi biển và tìm chỗ đậu xe.
Tôi đi thẳng vào nhà mà chẳng buồn gõ cửa. Hai gã ngồi trên ghế sofa xem bóng chày nghe thấy tôi vào. “ Này,” một gã lên tiếng, giọng chẳng hề chào đón hay ngạc nhiên.
“ Hai người có thấy Savannah ở đâu không?”
“ Ai cơ?” một gã hỏi lại, rõ ràng là có chú ý đến tôi một chút. “ Đừng bận tâm. Tôi sẽ tìm thấy cô ấy ngay thôi.” Tôi băng qua phòng khách tới chiếc bàn phía sau, thấy cái gã mà tôi đã gặp ở bữa tiệc nướng hôm trước và một vài người nữa, nhưng vẫn không thấy Savanna đâu. Tôi cũng không tìm thấy em ngoài bãi. Tôi quay người lại khi có cảm giác ai đó đang choàng tay qua vai mình
“ Anh đang tìm ai thế?” em hỏi.
Tôi xoay người lại. “ Một cô gái,” Tôi trả lời. “ Cô ấy có xu hướng thích đánh rơi thứ gì đó ngoài bãi, nhưng nếu nói đến lướt sóng cô ấy là một học sinh xuất sắc.”
Em chống tay lên hông, và tôi bật cười. Em mặc quần soọc và một cái áo dây mùa hè, với đôi má phớt hồng, và tôi thấy là em cũng dùng một ít mascara và son nữa. Trong khi tôi yêu vẻ đẹp tự nhiên của em – tôi là một cậu bé trên bãi biển – em trông ấn tượng hơn là tôi nhớ. Khi em nghiêng người về phía tôi, hương chanh từ mùi nước hoa em dùng xộc vào mũi tôi.
“ Thì em là một cô gái nè?” Em nói. Giọng em vừa có vẻ tinh nghịch lại vừa nghiêm túc, và ngay lập tức, tôi choàng tay ôm lấy em.
“ Oh,” tôi nói, giả vờ ngạc nhiên. “ Là em sao?”
Hai gã ngồi trên sofa liếc về phía chúng tôi, rồi lại quay lại phía màn hình.
“ Mình đi dược chưa?” Tôi hỏi.
“ Để em lấy ví đã,” Em nói. Em tìm thấy nó trên chiếc bàn trong bếp, rồi chúng tôi bước ra cửa. “ Chúng ta đang đi đâu đây?”
Khi tôi nói với em, em hơi nhướng mày lên.
“ Anh đang dẫn em đến cái nhà hàng có tên là Kẻ lang thang ( Shack) ư?”
“ Anh chỉ là một quân nhân với mức lương bèo bọt thôi. Đó là nơi duy nhất anh có thể đưa em đến.”
Em đấm tôi một cái khi chúng tôi rảo bước. “ Hãy xem đấy, đấy là lý do em không bao giờ hẹn hò với người lạ.”
Quán Shrimp Shack ở trung tâm Wilmington, là một địa danh lịch sử giáp với sông Cape Fear. Một đầu là điểm du lịch điển hình với những cửa hàng quà lưu niệm, một vài nơi chuyên bán đồ cổ, những nhà hàng cao cấp, quán cà phê, và những văn phòng môi giới động sản. Đầu kia, Wilmington trưng ra những đặc trưng của một thành phố cảng lao động: những kho hàng lớn, một vài trong số đó bị bỏ hoang, và một vài tòa nhà văn phòng chỉ mới cho thuê được một nửa. Tôi ngờ rằng những du khách đổ xô đến đây mỗi mùa hè chưa bao giờ mạo hiểm đặt chân tới đầu bên này của thành phố. Đây là hướng tôi rẽ. Từng chút một những đám đông mờ dần cho đến khi không thấy ai đi bộ trên vỉa hè nữa và khu vực đổ nát cũng từ từ hiện ra.
“ Đây là đâu?” Savannah hỏi.
“ Chỉ một chút nữa thôi,” tôi đáp. “ Ngay trên kia, phía cuối đường ấy.” “ Nhưng đâu có đường lên trên ấy.”
“Ừ,” tôi trả lời “ Người chủ ở đấy không quan tâm du khách có đến đó hay không. Anh ấy chưa bao giờ bận tâm đến điều đó.”
Một phút sau, tôi chạy xe chậm lại và rẽ vào một bãi đỗ xe nhỏ bên cạnh một kho hàng. Hàng tá xe đã đậu kín phía trước Shrimp Shack, chúng luôn luôn ở đó, và nơi này cũng không hề thay đổi. Từ khi tôi biết tới nơi này, nó trông có vẻ đã xuống cấp thảm hại, với một hàng hiên rộng, lộn xộn, sơn tróc từng mảng, và một hàng mái ngói xiêu vẹo như thể sắp rơi, dù đó là dấu tích của một trận bão từ những năm bốn mươi của thế kỷ trước. Phía ngoài được trang trí bằng những tấm lưới, vài trục bánh xe, những biển đăng ký, một mỏ neo cũ, và một vài chuỗi sắt gỉ. Một chiếc thuyền vỡ được dựng sát cửa ra vào.
Trời nhập nhoạng tối khi chúng tôi tiến vào lối cửa vào. Tôi tự hỏi liệu mình có nên nắm tay Savannah không, nhưng cuối cùng tôi vẫn không làm gì cả. Trong khi tôi có thể có vài lần thành công với phụ nữ dưới tác động của hormone, tôi có rất ít kinh nghiệm khi đối mặt với những cô gái tôi thích. Mặc dù chúng tôi chỉ mới quen nhau được một ngày, tôi biết mình đang lạc vào một vùng đất hoàn toàn lạ lẫm. Chúng tôi bước qua hàng hiên xiêu vẹo, và Savannah chỉ vào con thuyền. “ Có lẽ đó là lý do tại sao anh ta lại mở một nhà hàng. Bởi vì thuyền của ảnh đã chìm.”
“ Có thể lắm. Hoặc có thể ai đó chỉ để nó ở đây và ảnh cũng không buồn dời nó đi nữa. Em sẵn sàng chưa?”
“ Em chưa bao giờ sẵn sàng hơn lúc này,” Em đáp và tôi đẩy cửa bước vào.
Tôi không biết em mong đợi điều gì nhưng trông em có vẻ hài lòng khi bước vào bên trong. Có một dãy bar dài ở một bên, những cửa sổ nhìn ra dòng sông, và trong khu vực bàn ăn là những băng ghế gỗ loại dùng cho những dịp picnic. Một vài nữ phục vụ với mái tóc chải bồng đang di chuyển giữa các bàn, nhà hàng dường như chẳng thay đổi nhiều kể cả cách bài trí. Không khí trong quán ám mùi ngầy ngậy của dầu mỡ chiên và mùi thuốc lá, nhưng bằng cách nào đó dường như nó lại rất phù hợp. Hầu hết các bàn đã kín chỗ, nhưng tôi đề nghị một bàn gần chiếc máy hát tự động. Nó đang chơi một bản nhạc đồng quê, nhưng tôi không thể nói với bạn ai hát bài đó. Tôi vốn là một fan classic-rock.
Chúng tôi lách qua những chiếc bàn. Phần lớn khách ở đây trông như dân lao động: công nhân xây dựng, người làm vườn, lái xe… Tôi đã không còn nhìn thấy những chiếc mũ bóng chày NASCAR từ… để xem, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều như thế. Một vài gã trong đơn vị tôi là fan của đội này, nhưng tôi chưa bao giờ thấy hứng thú với những gã lái xe vòng vòng cả ngày hay xem xem tại sao họ không đăng những bài viết về động cơ tự động thay cho những mục tin thể thao. Chúng tôi ngồi đối diện nhau và tôi chăm chú nhìn Savannah.
“ Em thích những chỗ thế này,” em nói. “ Đây có phải là nơi anh hay tới khi anh còn sống ở đây không?”
“ Không, chỗ này chỉ dành cho những dịp đặc biệt thôi. Anh thường hay đến Leroy’s hơn. Đó là một quán bar gần bãi biển Wrightsville.” Em với tay lấy một cuốn menu nằm giữa những ống khăn ăn kim loại, những chai tương cà chua và tương ớt Texas Pete. “Chỗ này tốt hơn chứ,” em nói. Rồi mở menu ra. “ Nào, món gì ngon nhất ở đây nhỉ?”
“Tôm,” tôi đáp.
“ Thật sao?” em hỏi lại.
“ Nghiêm túc đấy. Tất cả những món mà em có thể nghĩ ra. Em biết cảnh trong Forrest Gump không, lúc Bubba kể cho Farrest về tất cả những cách chế biến tôm ấy? Nướng, xào, nướng than, tôm Cajun, tôm sốt chanh, tôm Creole, cocktail tôm…Chính là chỗ này đấy.”
“ Anh muốn ăn gì nào?”
“ Anh muốn một phần tôm lạnh với sốt cocktail bên cạnh. Hoặc là tôm chiên.” Cô ấy đóng menu lại. “Anh chọn nhé,” cô nói, đẩy menu trượt về phía tôi. “ Em tin anh.”
Tôi đẩy menu về phía đám khăn ăn.
“ Vậy thì?”
“ Tôm lạnh. Trong một cái xô. Đó là kinh nghiệm được đúc kết nhiều năm đấy.”
Em nhìn dọc theo những chiếc bàn. “ Vậy anh đã dẫn bao nhiêu cô đến đây rồi? Ý em là để đúc kết được cái kinh nghiệm ấy đấy.” “ Tính cả em nữa á? Để anh nhớ xem.” Tôi gõ gõ tay lên bàn. “ Một.”
“ Anh nói thật đấy.”
“ Đây là nơi anh và bạn anh đến khi tụi anh muốn ăn cái gì đó thay vì uống. Không gì ngon hơn thức ăn sau một ngày lướt sóng mệt lả.”
“ Em sẽ tìm ra sớm thôi.”
Cô bồi bàn xuất hiện và tôi gọi món. Khi cô ấy hỏi chúng tôi có muốn uống gì không, tôi xua tay đi.
“ Trà ngọt đi ạ,” Savannah nói. “ Hai ly,” tôi thêm vào.
Sau khi cô bồi bàn đi khỏi, chúng tôi bắt đầu nói chuyện và không hề bị gián đoạn kể cả khi đồ uống được mang đến. Chúng tôi lại nói về cuộc sống trong quân ngũ, dù là lý do gì đi nữa thì dường như Savannah cũng thực sự bị nó cuốn hút. Em cũng hỏi tôi về thời gian tôi lớn lên ở đây. Tôi kể cho em nghe nhiều hơn là tôi định kể về khoảng thời gian trung học và có lẽ là quá nhiều về quãng thời gian ba năm trước khi nhập ngũ.
Em lắng nghe rất chăm chú, đặt những câu hỏi, và tôi nhận ra rằng đã khá lâu rồi tôi không có những cuộc hẹn hò kiểu này; một vài năm hoặc có lẽ là nhiều hơn. Kể từ lúc chia tay với Lucy. Tôi đã không tìm thấy bất kỳ lý do nào cho việc đó, nhưng khi ngồi đối diện với Savannah, tôi đã nghĩ lại về quyết định của mình. Tôi thích được ở một mình với em, và tôi muốn gặp em nhiều hơn. Không chỉ tối nay, mà là ngày mai, và những ngày hôm sau nữa. Mọi thứ về em, cách em dễ dàng cười phá lên thế nào, nét thông minh của em đến sự quan tâm rõ ràng đối với những người khác khiến tôi có cảm giác tươi trẻ và thoải mái. Sau đó dành thời gian với em cũng khiến tôi nhận ra rằng trước đây mình đã cô đơn đến thế nào. Tôi không tự thừa nhận điều đó, nhưng chỉ hai ngày sau khi quen Savannah, tôi biết đó là sự thật.
“ Chọn thêm một vài bài nữa đi,” em lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi đứng dậy, thọc tay vào túi quần, lấy ra vài đồng 25 xu, thả chúng xuống bàn. Savannah tỳ hai tay lên tấm kính, chăm chú đọc những tựa đề, và sau đó chọn vài bài. Lúc chúng tôi quay lại bàn thì bản thứ nhất đã vang lên.
“ Anh biết, anh vừa mới nhận ra là nguyên cả buổi tối hôm nay anh chỉ nói suốt thôi,” tôi nói.
“ Anh cũng là một gã nói nhiều,” em quan sát.
Tôi mở bộ đồ ăn ra khỏi cuộn khăn ăn. “ Thế còn em? Em biết mọi điều về anh vậy mà anh chẳng biết gì về em cả.”
“ Chắc chắn là anh biết,” em nói. “ Anh biết em bao nhiêu tuổi, nơi em học, chuyên ngành của em, và sự thật là em không uống rượu. Anh biết là em đến từ Lenoir, sống trong một trang trại, yêu ngựa, và tình nguyện trong mùa hè để xây những căn nhà cho tổ chức Habitat for Humanity. Anh biết rất nhiều nữa là đàng khác.”
A, tôi đột nhiên nhận ra là tôi biết. Cả những điều mà em không đề cập tới. “ nhưng bao nhiêu đó chưa đủ,” tôi nói. “ Đến lượt em.”
Em nghiêng người về phía trước. “ Hỏi em đi.”
“ Kể cho anh nghe về ba mẹ của em,” tôi nói.
“ Được thôi,” em đáp với tay lấy cái khăn ăn. Em lau đi những vệt mờ do hơi nước ngưng tụ trên cặp tròng kính.
“ Ba mẹ em đã có một cuộc hôn nhân hai mươi lăm năm nay, và họ vẫn sống hạnh phúc và yêu nhau như lúc ban đầu. Họ gặp nhau từ thời sinh viên ở bang Appalachian, và mẹ vẫn làm việc ở một nhà băng trong vài năm cho đến khi em ra đời. Từ đó, mẹ trở thành một bà nội trợ và mẹ giống như tất cả những bà mẹ khác. Mạnh thường quân, lái xe tình nguyện, huấn luyện viên đội bóng của tụi em, chủ tịch PTA, tất cả những việc đại loại như thế. Giờ em đi rồi thì bà dành cả ngày để làm những việc tình nguyện khác - ở thư viện, trường học, nhà thờ, bất cứ việc gì. Ba em là giáo viên dạy lịch sử ở trường, và ông ấy cũng là huấn luyện viên đội tuyển bóng chuyền nữ từ hồi em còn bé. Năm ngoái họ đã lọt vào trận chung kết khu vực nhưng lại để thua. Ông ấy cũng là người trợ tế của nhà thờ, ông quản lý nhóm thanh niên và ca đoàn. Anh có muốn xem hình không?”
“ Chắc rồi,” tôi nói.
Em mở ví rồi lôi một tấm hình trong đó ra, đẩy về phía tôi, những ngón tay em lướt qua tay tôi. “ Chúng đã hơi nát một chút ở phía ngoài sau khi rơi xuống nước,” em nói, “nhưng vẫn có thể nhìn thấy được.”
Tôi xoay xoay bức hình. Savannah giống ba nhiều hơn giống mẹ, hoặc ít nhất em cũng thừa hưởng mái tóc sẫm màu từ ông.
“ Ba mẹ em là một cặp rất đẹp đôi.”
“ Em rất yêu họ,” em nói lấy chiếc ví về. “ Ba mẹ là những người quan trọng nhất đối với em.”
“ Nếu như ba em là một giáo viên thì tại sao em lại sống ở một nông trại?”
“ Oh, đó không thật sự là một nông trại. Nó đã từng là một nông trại khi ông em còn sở hữu nó, nhưng ông đã phải chia ra từng mảnh và bán bớt để chi trả cho các khoản thuế. Khi ba em được thừa kế thì chỉ còn khoảng mười mẫu Anh với một ngôi nhà, chuồng gia súc và một bãi quây. Nó giống một cái sân lớn hơn là một nông trại. Tụi em thích gọi như vậy hơn, nhưng em đoán là từ nông trại gợi lên những liên tưởng hơi khác hả?”
“ Anh biết em nói là em đã chơi thể dục dụng cụ, nhưng em có chơi bóng chuyền trong đội ba em không?”
“ Không,” em đáp. “ Ý em là, ông ấy là một huấn luyện viên giỏi, nhưng ông ấy luôn khuyến khích em làm những việc em muốn. Và bóng chuyền không phải là thứ ấy. Em đã thử và em chơi được lắm đấy, nhưng đó không phải là thứ em thích.”
“ Em yêu những con ngựa.”
“ Từ khi em còn bé cơ. Mẹ đã tặng em tượng một chú ngựa khi em còn bé xíu, và điều đó khởi đầu cho mọi thứ. Em có con ngựa đầu tiên vào giáng sinh năm em tám tuổi, và đó vẫn là món quà giáng sinh tuyệt nhất em từng nhận. Slocum. Một con ngựa cái già dễ chịu, nó hoàn toàn phù hợp với em. Thỏa thuận là em phải chăm sóc nó – cho nó ăn, chải ng và giữ chuồng luôn sạch sẽ. Ngựa, việc học, thể dục dụng cụ, và chăm sóc cho những con vật khác nữa tốn rất nhiều thời gian.”
“ Những con vật khác?”
“ Khi em còn bé, nhà em giống như một trang trại vậy. Chó, mèo, thậm chí cả lạc đà không bướu nữa. Em không chịu được khi thấy những con thú bị bỏ rơi. Ba mẹ em cũng cho phép em đưa chúng về. Thường thì luôn có khoảng năm sáu con vật trong nhà em. Thỉnh thoảng một người chủ sẽ đến, hy vọng tìm được thú cưng bị mất, và rồi anh ấy sẽ rời đi mang theo một con vật nào đó trong nhà em nếu anh ấy không tìm thấy nó. Nhà em giống như là một trại thú vậy.”
“ Ba mẹ em quả là kiên nhẫn.”
“ Đúng thế đấy,” em nói, “ nhưng họ cũng không chịu được khi nhìn thấy chúng mà. Mẹ em còn tệ hơn cả em nữa, bà chẳng bao giờ có thể từ chối chúng.”
Tôi ngẫm nghĩ. “ Anh cược là em học rất giỏi.”
“ Xuất sắc chứ. Em là học sinh đọc diễn văn tốt nghiệp của lớp đấy.”
“ Tại sao anh chẳng lấy làm ngạc nhiên nhỉ?”
“ Em không biết,” em nói. “Tại sao thế?”
Tôi không trả lời. “ Em đã có bạn trai bao giờ chưa?”
“ Oh, bây giờ chúng ta lại nói đến cả chuyện bạn trai cũ của em cơ đấy?”
“ Anh chỉ hỏi vậy thôi.”
“ Thế anh nghĩ thế nào?”
“ Anh nghĩ,” tôi nói, kéo dài những âm cuối, “ anh không biết.”
Cô ấy cười phá lên. “ Bỏ qua, bỏ qua. Một bí ẩn nhỏ sẽ luôn tốt cho tâm hồn. Thêm nữa, em sẵn sàng cá là anh sẽ tìm ra câu trả lời sớm thôi.”
Người bồi bàn đến mang theo một xô tôm và vài chén sốt cocktail, đặt nó trên bàn, châm thêm trà cho chúng tôi với sự thành thạo của một người đã làm việc đó từ rất lâu. Cô quay gót đi sau khi hỏi chúng tôi có cần gì thêm nữa không.
“ Nơi này là một huyền thoại về sự hiếu khách đấy.”
“ Cô ấy chỉ đi làm việc của mình thôi,” Savannah nói với tay lấy một con tôm. “ Và thêm nữa, em nghĩ cô ấy biết là anh đang tra hỏi em và muốn để em lại với điều tra viên của em đấy.”
Cô ấy kẹp vỡ càng tôm rồi bóc vỏ, sau đó nhúng vào nước sốt trước khi cắn một miếng nhỏ. Tôi cũng với tay lấy ra một cặp cho vào đĩa.
“ Anh muốn biết gì thêm nữa?”
“ Anh không biết. Những điều khác nữa. Điều gì là tốt nhất ở trường đại học?”
Em ngẫm nghĩ trong khi lấy thêm vào đĩa. “Giáo viên giỏi,” cuối cùng em nói. “ Ở trường đại học, anh có quyền được chọn giảng viên, anh cũng có thể tự sắp xếp lịch học. Em thích vậy, trước khi em đi, ba đã khuyên em điều đó. Ông nói chọn lớp dựa trên giảng viên bất cứ lúc nào em có thể, chứ không phải chọn theo môn học. Em nghĩ, ông biết là phải học những môn bắt buộc mới lấy được bằng, nhưng quan điểm của ông là những giáo viên giỏi thật vô giá. Họ truyền cảm hứng cho anh, làm anh vui, và anh kết thúc môn, học được cả tấn kiến thức mà thậm chí anh còn chẳng nhận ra.”
“ Bởi vì họ có những đam mê đối với lĩnh vực chuyên môn của họ,” tôi nói.
Em nháy mắt, ”Chính xác. Và ông ấy đúng. Em đăng ký những môn mà em chưa từng nghĩ là mình cảm thấy hứng thú hoặc là không liên quan gì tới ngành học của em. Nhưng anh biết không? Em vẫn còn nhớ như in những bài học ấy như thể em đang học nó vậy.”
“ Anh bị ấn tượng đấy. Anh tưởng em sẽ nói rằng điều tuyệt nhất ở trường đại học là những trận bóng chuyền cơ. Nó giống như là một thứ tôn giáo ở Chapel Hill.”
“ Em cũng thích những thứ đó nữa. Em thích những người bạn mà em quen rồi thì sống xa ba mẹ và tất cả những thứ khác. Em học được rất nhiều điều kể từ khi em rời Lenoir. Ý em là em có một cuộc sống tuyệt vời ở đó, và ba mẹ em cũng rất tuyệt, nhưng em được… che chở quá mức. Em đã có một vài trải nghiệm.
“ Như thế nào?”
“ Nhiều lắm. Giống như cảm giác áp lực khi uống rượu hay đấm tay những chàng trai khi em đi ra ngoài. Năm đầu đại học, em đã rất ghét UNC. Em không nghĩ là em hợp với nó. Em cầu xin ba mẹ cho em về nhà hoặc chuyển trường, nhưng họ không đồng ý. Em nghĩ họ biết rồi em sẽ hối tiếc, và có lẽ họ đúng. Em đã cho là họ đã quyết định sai lầm cho đến năm thứ hai, em gặp vài cô gái có cảm quan giống em về sự vật, và mọi chuyện đã tốt lên rất nhiều. Em gia nhập vài nhóm sinh viên Cơ Đốc giáo, dành các sáng thứ bảy tại một nhà tế bần ở Raleigh để phục vụ người nghèo, và em không còn cảm thấy bị áp lực với tất cả những điều đó nữa, những bữa tiệc, những cuộc hẹn, hoặc những chàng trai. Và nếu em đến dự tiệc em không còn thấy căng thẳng. Em chỉ đơn giản chấp nhận sự thật là em không phải làm tất cả những việc mà người khác làm. Em có thể làm điều mà em cho là đúng.”
Tất cả những điều này đã giải thích tại sao em lại đi với tôi tối qua, tôi nghĩ. Và ngay lúc này, đó là cả một vấn đề.
Em cười rạng rỡ. “ Em đoán anh cũng như vậy. Trong vài năm gần đây, em đã trưởng thành nhiều. Cả hai chúng ta đều đã trải qua những giai đoạn khó khăn, chúng ta có những điểm chung.”
Tôi cười. “ Ừ. Ngoại trừ việc anh đã phải tranh đấu nhiều hơn em.”
Em lại tỏ ra trầm ngâm. “ Ba em luôn nói rằng khi anh phải đấu tranh với điều gì đó, hãy nhìn tất cả mọi người xung quanh anh và nhận ra rằng mỗi người chúng ta đều phải đấu tranh với một điều gì đó, và đối với họ, điều đó cũng khó như những điều mà anh đang trải qua.”
“ Nghe có vẻ ba em là một người rất thông minh.”
“ Cả ba và mẹ. Em nghĩ họ đều tốt nghiệp trong top 5 của trường. Đó là cách họ gặp nhau. Cùng học trong thư viện. Giáo dục thực sự rất quan trọng đối với cả hai người, và họ coi em là một dự án của họ. Ý em là em biết đọc trước cả khi em vào mẫu giáo, nhưng họ làm như đó chỉ là một việc cỏn con. Và họ đối xử với em như thể một người lớn kể từ khi em biết nhận thức.”
Trong một khoảnh khắc, tôi tự hỏi liệu cuộc đời của tôi có khác đi không nếu những người đó là ba mẹ tôi, nhưng tôi xua cái ý nghĩ đó ngay lâp tức. Tôi biết cha đã làm điều tốt nhất ông có thể cho tôià tôi cũng không hối tiếc về con đường mình đã chọn. Có thể là tôi hối tiếc về hành trình tôi đã đi qua nhưng không phải là đích đển. Bởi vì dù cho điều gì đã xảy ra đi chăng nữa, bằng cách nào đó thì giờ tôi vẫn ngồi đây ăn tôm trong một nhà hàng nhỏ ở thị trấn với một cô gái mà tôi biết rằng mình sẽ không bao giờ quên.
Sau bữa tối, chúng tôi trở về nhà, yên tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. Nhạc vẫn ì ầm, nhưng hầu hết mọi người đều đang thư giãn quanh đống lửa trại, giống như ban sáng. Tim ngồi giữa họ, hăng say nói chuyện. Thật ngạc nhiên, Savannah nắm lấy tay tôi, ngăn tôi lại trước khi tôi nhập hội.
“ Đi dạo một chút đã,” em nói. “ Em muốn tiêu cơm trước khi lại ngồi xuống.”
Trên đầu chúng tôi, những cuộn mây lơ lửng tản ra giữa những vì sao, giữa vầng trăng tròn vành vạnh, nửa muốn đi nửa muốn ở dùng dằng không dứt đến tít tận chân trời. Một làn gió nhẹ hôn lên má tôi, và tôi có thể ngay thấy tiếng sóng rì rầm bất tận. Thủy triều lên, chúng tôi di chuyển cũng khó khăn hơn, sóng xô vào bờ cát. Savannah vịn một tay lên lưng tôi khi em gỡ đôi xăng đan ra, một chiếc, rồi lại một chiếc. Khi em làm xong, tôi cũng làm điều tương tự, và chúng tôi sánh bước bên nhau trong im lặng.
“ Ngoài này thật là đẹp. Ý em là, em luôn thích những ngọn núi, nhưng nơi này cũng có vẻ đẹp của riêng nó. Thật là… bình yên.”
Tôi cảm thấy những từ ngữ như thế cũng có thể dùng để mô tả em, và tôi không chắc phải nói gì.
“ Em không thể tin là em chỉ mới gặp anh ngày hôm qua,” cô ấy thêm vào. “ Dường như em đã biết anh từ lâu lắm.”
Tay em ấm áp và thoải mái trong tay tôi. “ Anh cũng đang nghĩ điều tương tự.”
Em trao cho tôi nụ cười mơ mộng, ngước nhìn những vì sao. “ Em tự hỏi Tim sẽ nghĩ gì về chuyện này,” em thì thầm. Em nhìn tôi. “ Anh ấy nghĩ em hơi ngây thơ.”
“ Đúng chứ?”
“Thỉnh thoảng,” cô ấy thừa nhận và tôi cười phá lên. Em tiếp. “ Ý em là, khi em nhìn thấy hai người sánh vai nhau bước đi thế này, em đã nghĩ, ôi thật lãng mạn. Em không nghĩ là họ sẽ đi ra phía sau những cồn cát. Nhưng sự thật là thỉnh thoảng vẫn làm như vậy. Em chỉ không nhận ra điều đó trước đây, và em thấy rất ngạc nhiên khi em nghe kể lại. Em không chấp nhận được. Như tôi qua, sau khi anh đi. Em nghe kể về hai người ở đây, họ đã làm điều đó, và em không thể tin nổi.”
“ Anh sẽ thấy ngạc nhiên hơn nếu chuyện đó không xảy ra.”
“ Nhân tiện, đó là điều em không thích về trường đại học. Họ bất cần hậu quả và tự cho phép mình thử nghiệm… bất cứ điều gì. Sex, rượu hay thậm chí là ma túy. Em biết nghe có vẻ lạc hậu, nhưng em không thể chấp nhận được. Có lẽ, đó là lý do tại sao em không muốn ngồi bên lửa trại với tất cả những người khác. Thành thực mà nói, em cảm thấy thất vọng vì hai người bọn họ, và em không muốn ngồi đó cố giả vờ là em thấy thoải mái. Em biết em không nên phán xét, và em chắc họ là những người tốt bởi họ đến đây để giúp đỡ, nhưng em vẫn không chịu được, sao vậy nhỉ? Có nên để dành những điều thiêng liêng như vậy cho người anh yêu không? Để điều đó trở nên thực sự có ý nghĩa?”
Tôi biết em không muốn trả lời, và tôi cũng không gợi chuyện. “ Ai kể cho em nghe về hai người bọn họ?” thay vào đó tôi hỏi.
“ Tim. Em nghĩ anh ấy cũng thấy thất vọng, nhưng anh ấy có thể làm gì được chứ? Đá họ ra khỏi nhóm chắc?”
Chúng tôi đã đi bộ khá lâu nên chúng tôi quay trở lại.
Từ đằng xa, tôi có thể nhìn thấy ánh lửa lập lòe. Sương có mùi mằn mặn, và những con còng biển rải rác khắp nơi trên những cái lỗ chúng vừa mới đào.
“ Em xin lỗi,” em nói. “ Em nói hơi quá.”
“ Vì cái gì?”
“ Vì đã… tỏ ra quá ám ảnh bởi những điều như vậy. Em không nên phán xét. Em chẳng có quyền gì để mà phán xét họ.”
“ Tất cả mọi người đều phán xét,” tôi nói. “ Đó là bản chất con người.”
“ Em biết. Nhưng…em cũng không hoàn hảo mà. Chỉ có Chúa mới có quyền phán xét, và em đã học được rằng không ai có thể đoán được ý trời.
Tôi cười.
“ Gì chứ?” em hỏi.
“ Những điều em nói làm anh nhớ đến vị giáo sỹ của tụi anh. Ông ấy cũng nói những điều như vậy.”
Chúng tôi tản bộ trên bãi biển, và khi gần về tới nơi, chúng tôi bước lên khỏi mép nước, tới chỗ cát mềm. Chân chúng tôi trượt đ theo mỗi bước đi, cà tôi có thể cảm thấy Savannah níu chặt tay tôi hơn. Tôi tự hỏi liệu em có bỏ tay tôi ra khi chúng tôi tới gần đống lửa, và tôi thấy thất vọng khi em làm vậy.
“ Này,” Tim gọi với ra, giọng anh chàng rất thân thiện. “ Hai người đây rồi.”
Randy cũng ở đó, đeo vẻ mặt sưng sỉa thường lệ. Nói thật, tôi đã bắt đầu chán ngấy cái vẻ bất bình của hắn ta. Brad đứng sau Susan, cô đang dựa vào ngực anh. Susan dường như đang phân vân liệu có nên giả vờ vui vẻ, để có thể thăm dò Savannah, hay tỏ ra buồn chán vì lợi ích của Randy. Những người khác, rõ ràng chẳng mảy may quan tâm, tiếp tục câu chuyện dang dở. Tim đứng đó, chiếu tia nhìn về phia chúng tôi.
“ Bữa tối thế nào?”
“ Tuyệt lắm,” Savannah nói. “ Em đã được thưởng thức đặc sản địa phương. Tụi em đã đến quán Shrimp Shack.”
“ Nghe vui đấy,” anh nhận xét. Tôi cố tìm ra bất kỳ dấu hiệu ghen tỵ ngấm ngầm nào trong giọng điệu của anh nhưng chẳng hề thấy gì. Tim hất đầu ra hiệu. “ Tham gia với tụi này không? Tụi này mới xả hơi một tý, chuẩn bị cho ngày mai nữa.”
“ Thực ra thì em hơi buồn ngủ. Em tiễn Jim ra xe rồi về. Mai phải dậy lúc mấy giờ vậy?”
“ Sáu. Ăn sáng rồi đến công trường lúc bảy giờ rưỡi. Đừng quên kem chống nắng. Chúng ta sẽ ở ngoài trời cả ngày đó.”
“ Em nhớ rồi. Anh nhắc mấy người kia nữa nhé.”
“ Anh nhắc rồi,” anh nói. “ Mai anh cũng sẽ nhắc lại lần nữa. Nhưng đợi mà xem – vài người sẽ chẳng chịu nghe đâu và rồi sẽ bị quay lên.
“ Gặp lại anh ngày mai hén.” em nói.
“ Được rồi.” Anh ta chuyển sự chú ý sang tôi. “ Rất vui vì hôm nay cậu đã đến.”
“ Tôi cũng vậy,” tôi nói.
“ Nghe này, nếu cậu cảm thấy buồn chán trong vài tuần tới, tụi này vẫn luôn cần được giúp một tay đấy.”
Tôi cười. “ Biết ngay mà.”
“ Tôi vẫn là tôi thôi” anh ấy nói, thõng hai tay xuống. “ Dù sao thì tôi vẫn mong là sẽ gặp lại cậu.”
Chúng tôi bắt tay. Tim trở về chỗ, Savannah quay về phia căn nhà gật gật đầu. Chúng tôi ra phía cồn, ngừng lại để mang sandal vào, sau đó men theo lối đi bằng gỗ, băng qua những đám cỏ biển xung quanh nhà. Một phút sau, chúng tôi đứng trước chỗ để xe. Trong bóng tối, tôi không thể nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt em.
“ Tối nay rất vui,” em nói. “ Và cả ngày hôm nay nữa.” Tôi nuốt vào. “ Khi nào anh có thể gặp lại em?”. Đó là một câu hỏi đơn giản, ngoài dự kiến, nhưng tôi ngạc nhiên khi nghe thấy sự khao khát trong giọng nói của mình. Tôi vẫn chưa hôn em.
“ Em cho là,” cô ấy nói, “ điều đó tùy thuộc ở anh. Anh biết em ở đâu mà.”
“ Thế tối mai thì thế nào?” tôi buột miệng nói ra. “ Anh biết một chỗ khác có một ban nhạc, vui lắm.”
Em vén tóc ra sau tai. “ Thế tối hôm sau đó nữa thì sao? Được chứ? Ngày đầu tiên đến công trường thì luôn … rất hào hứng nhưng mà cũng rất mệt nữa. Tụi em sẽ tổ chức một bữa tiệc tối, và thực sự là em không nên vắng mặt.”
“ Ừh, được,” tôi nói, nghĩ thầm rằng chẳng được chút nào.
Dường như em nghe thấy điều gì trong giọng nói của tôi. “ Như Tim nói đấy, anh được chào đón ở đây bất kỳ lúc nào.”
“ Không đâu, ổn mà. Tối thứ ba cũng được.
Chúng tôi vẫn đứng đó, một trong những khoảnh khắc lúng tùng mà có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quen được, nhưng em quay đi trước khi tôi kịp trao cho em một nụ hôn. Thông thường, tôi sẽ tiến tới đề xem chuyện gì sẽ xảy ra; có thể tôi không dễ để cảm xúc điều khiển, nhưng tôi khá bốc đồng và thường hành động rất nhanh. Với Savannah, tôi cảm thấy tê liệt một cách kỳ quặc. Em cũng chẳng vội vàng gì.
Một chiếc xe đi ngang qua, phá vỡ câu thần chú. Em quay bước trở vào nhà, rồi ngừng lại đặt tay lên cánh tay tôi. Một cử chỉ ngây thơ, em hôn lên má tôi. Gần như là kiểu hôn của em gái, nhưng môi em thật mềm mại và mùi hương của em nhận chìm tôi thậm chí ngay cả khi em đi khỏi.
“ Em thực sự đã rất vui,” em thì thầm. “ Em không nghĩ là em sẽ quên được ngày hôm nay sau một khoảng thời gian rất, rất dài nữa.”
Tôi cảm thấy tay em rời khỏi cánh tay tôi, và rồi em biến mất trong tiếng thì thầm, rút lui lên cầu thang.
Tối hôm ấy, tôi nhận ra mình đang trằn trọc trên giường, hồi tưởng lại những việc vừa xảy ra. Cuối cùng, tôi ngồi bật dậy ao ước có thể nói với cô ấy nhiều hơn rằng ngày hôm nay có ý nghĩa nhiều như thế nào với tôi. Bên ngoài cửa sổ, một ngôi sao băng vụt qua khiến bầu trời sáng lòa trong giây lát. Tôi muốn tin rằng đó là một điềm lành, mặc dù, tôi cũng không chắc nữa. Thay vào đó, tất cả những gì tôi có thể làm là tua đi tua lại nụ hôn má dịu dàng của Savannah hàng trăm lần và tự hỏi liệu tôi có thể yêu một cô gái mà tôi chỉ mới gặp ngày hôm trước hay không.
John Yêu Dấu John Yêu Dấu - Nicholas Sparks John Yêu Dấu