Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2404 / 97
Cập nhật: 2017-08-09 10:28:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ướt sóng là một môn thể thao độc lập, xen lẫn những quãng chờ đợi buồn tẻ l những hoạt động điên cng, và bạn học được rằng phải hòa nhập với thiên nhiên, thay vì chiến đấu với nó… trở thành một phần trong đó. Dù sao thì đó cũng là những điều tạp chí nói và tôi cũng đồng ý như thế. Không có gì thú vị bằng việc bắt kịp một con sóng, lướt đi giữa hai bức tường trắng xóa khi sóng cuộn vào bờ. Nhưng tôi không thích những gã công tử bột da khô rám, tóc khét nắng vẫn lướt sóng mỗi ngày như thể đó là tất cả lẽ sống còn của họ. Không phải như vậy. Đối với tôi, nó có ý nghĩa hơn vậy nhiều. Mặc cho cái sự thật là thế gian có huyên náo xô bồ thế nào, thì khi bạn ra biển, nó cũng sẽ tan biến. Thậm chí bạn còn có thể nghe được những điều mình nghĩ.
Đó là điều mà tôi nói với Savannah khi chúng tôi ra biển vào sáng sớm chủ nhật. Ít nhất, đó cũng là điều mà tôi nghĩ là tôi đã nói với em. Suốt cả buổi đi dạo, tôi cố gắng hết sức để cái ý nghĩ là tôi thích nhìn em thế nào khi em mặc bikini không hiển hiện quá rõ ràng trên mặt.
“ Giống như lúc cưỡi ngựa, phải không?” em hỏi.
“ Lắng nghe những điều mình nghĩ. Đó cũng là lý do tại sao em thích cưỡi ngựa.”
Tôi đến sớm hơn khoảng vài phút. Những con sóng tuyệt nhất luôn xuất hiện vào buổi sáng sớm và rõ ràng là bầu trời trong xanh hứa hẹn một ngày nóng bức cũng đồng nghĩa với việc bãi biển sẽ rất đông đúc. Savannah đang ngồi xoay lưng lại phía tôi, quấn một chiếc khăn quanh mình, và phần còn lại của một đốm lứa trại trước mặt em. Mặc dù, bữa tiệc không nghi ngờ gì nữa, đã kết thúc nhiều giờ sau khi tôi đi khỏi, không còn bất kỳ một vỏ lon rỗng hay một mẩu rác nào xung quanh nữa. Ấn tượng của tôi về các nhóm du khách cũng đã thay đổi chút ít.
Dù vào giờ này, không khí đã bắt đầu oi bức. Chúng tôi vẫn dành vài phút trên bãi cát gần mép nước để bắt đầu những bài học cơ bản về lướt sóng, và tôi giải thích cho em làm thế nào để đứng trên ván trượt. Khi Savannah nghĩ em đã sẵn sàng, tôi lội ra ngoài mang theo ván và bước đi bên cạnh.
Chỉ có vài người đang lướt sóng, cũng là những người mà tôi nhìn thấy ngày hôm trước. Tôi đang cố tìm ra một chỗ tốt nhất cho Savannah để em có đủ không gian cho đến khi tôi nhận ra rằng mình không còn thấy em nữa.
“ Chờ em với!” em hét lên ngay phía sau lưng tôi. “ Ngừng lại nào…” tôi quay người lại. Savannah nhón chân lên đón lấy con sóng đầu tiên ập vào bụng em, và cả phần thân trên của em ngay lập tức sởn gai ốc. Em trông có vẻ như đang cố gắng nâng thân mình lên khỏi mặt nước.
“ Để em quen với nước đã…” Em run rẩy, thở hổn hển, rồi vòng tay lại quanh người. “Wow. Lạnh thật đấy. Khỉ thật! Nó không giống với chút xíu nào những điều mà bạn em nói.” “ Rồi em sẽ quen thôi,” tôi nói, khẽ mỉm cười.
“ Em không thích bị lạnh tý nào. Em ghét bị lạnh.”
“ Nhưng em sống ở vùng núi cơ mà, ở đấy thậm chí còn có tuyết.”
“ Đúng, nhưng bọn em có những thứ người ta vẫn gọi là áo khoác, găng tay và cả mũ nữa để giữ ấm, hơn nữa bọn em cũng không nhảy xuống biển vào buổi sáng sớm.”
“Buồn cười thật,” tôi nói.
Em tiếp tục trồi lên hụp xuống. “ Đúng, thật sự là rất buồn cười. Đúng thế đấy, geez!”.
Geez? Tôi cười toe toét. Hơi thở em đã chậm lại, nhưng da gà vẫn nổi lên. “Sẽ tốt hơn nếu em nhảy đúng vào phía trong ngay phía dưới con sóng thay vì tự hành hạ mình như thế,” tôi đề nghị.
“ Anh làm theo cách của anh, còn em sẽ làm theo cách của em,” em không hề cảm thấy ấn tượng với những hiểu biết của tôi. “ Em không thể tin được là anh muốn ra đây vào giờ này. Em đang nghĩ là có lẽ chúng ta nên đi vào buổi chiều khi nhiệt độ trên mức đóng băng.”
“ Giờ đã là gần 80 độ F rồi.”
“ Được rồi, được rồi,” em nói, cuối cùng thì cũng đã có vẻ thích nghi được. Buông tay ra, hớp lấy hớp để không khí, sau đó lại ngụp xuống khoảng một inch. Lấy chút dũng khí, em khỏa một ít nước lên cánh tay. “ Được rồi, em tới
“ Không cần vội đâu. Thật đấy. Cứ từ từ.”
“ Em tới liền mà, cảm ơn anh.” em nói, lờ đi cái giọng điệu trêu chọc của tôi. “ Được rồi,” em lại nói, có lẽ là tự nói với mình nhiều hơn là nói với tôi. Bước một bước nhỏ về phía trước, rồi lại một bước nữa. Khi em di chuyển, nét mặt hoàn toàn tập trung và tôi cũng rất thích cái vẻ mặt chăm chú của em. Rất nghiêm trọng. Rất tập trung. Rất ngố.
“ Đừng có mà cười em,” em nói, chú ý tới biểu hiện trên nét mặt tôi. “ Anh đâu có cười em.”
“ Em có thể nhìn thấy mặt anh mà. Anh rõ ràng là đang cười thầm.” “ Được rồi, anh không cười nữa.”
Cuối cùng em cũng lội ra tới chỗ tôi, khi nước quá vai tôi, em trèo lên ván trượt. Tôi giữ nó tại chỗ, cố gắng không nhìn chằm chằm vào người em, việc đó chẳng dễ dàng gì, nó ở ngay trước mắt. Tôi buộc bản thân mình dõi theo những con sóng đang cồn lên sau lưng chúng tôi.
“ Giờ sao?”
“ Còn nhớ những việc em phải làm không? Chèo bằng tay, rồi neo lại ở giữa sau đó bật dậy bằng hai chân?”
“ Hiểu rồi.”
“ Lúc đầu sẽ hơi khó một chút. Đừng ngạc nhiên nếu em ngã, nhưng nếu ngã thì cuộn người lại nhé. Thường thì sẽ phải mất khoảng vài phút đấy”. “ Được rồi,” cô ấy nói, và tôi nhìn thấy một con sóng cồn lên.
“ Sẵn sàng nhé…” tôi nói rồi tính giờ. “ Được rồi, bắt đầu chèo đi...”
Khi con sóng đánh vào chúng tôi, tôi đẩy chiếc ván trượt, truyền cho nó ít lực, và Savannah bắt lấy con sóng. Tôi không biết tôi đang mong đợi điều gì nữa, ngoại trừ việc nhìn thấy em bật thẳng lên, giữ thăng bằng, và lái con sóng quay vào bờ, nơi mà cuối cùng nó cũng mất hút khỏi tầm mắt. Đến chỗ nước cạn, em nhảy xuống khi chiếc ván bắt đầu chậm lại rồi quay người lại phía tôi.
Mặc cho khoảng cách giữa chúng tôi, tôi không thể quay đi. Chúa ơi, đột nhiên tôi nghĩ mình gặp rắc rối to rồi.
“ Em chơi thể dục dụng cụ trong vài năm,” em thừa nhận. “ Em luôn có khả năng giữ thăng bằng rất tốt. Đáng lẽ ra em nên kể cho anh nghe khi anh nói là em sẽ bị đánh văng ra.”
Chúng tôi ở dưới biển hơn một tiếng đồng hồ. Em cưỡi những con sóng khá dễ dàng; mặc dù em vẫn không thể điều khiển được cái ván, nhưng không nghi ngờ gì nữa nếu em muốn em sẽ chẳng mất nhiều thời gian để trở thành dân lướt sóng chuyên nghiệp.
Sau đó, chúng tôi trở về nhà. Tôi đứng đợi bên ngoài trong khi em lên gác. Vài người cũng đang đi lên – ba cô gái trên boong tàu đang ngắm biển một cách chăm chú – hầu hết bọn họ vẫn đang nghỉ ngơi sau bữa tiệc tối hôm trước và cũng chẳng có chỗ nào để nhìn. Savannah quay lại chỉ sau vài phút với quần soọc và áo thun, hai tay là hai ly cà phê. Em ngồi xuống bên cạnh tôi trên những bậc thang hướng ra biển.
“ Anh không hề nói là em sẽ bị đánh bật ra khỏi ván,” tôi tự bào chữa. “ Anh chỉ nói là nếu em bị thì em nên cuộn người lại.”
"Uh-huh," em nói, giọng thoáng vẻ láu lỉnh. Rồi chỉ vào ly của tôi. " Ngon chứ?"
“ Vị rất tuyệt.” tôi nói.
“ Em luôn bắt đầu ngày mới với một ly cà phê. Đó là tật xấu của em.”
“Ai cũng có một vài tật xấu.”
Em liếc qua phía tôi. “ Thế của anh là gì?”
“ Anh không có,” tôi trả lời, và em khiến tôi ngạc nhiên bằng một cái huých nhẹ vào tay.
“ Anh biết tối hôm qua là đêm trăng tròn đầu tiên không?”
Tôi biết nhưng tôi nghĩ tốt hơn hết là không thừa nhận. sao?” tôi nói.
“ Em luôn thích những đêm trăng tròn. Từ khi em còn là một cô bé. Em thích nghĩ rằng đó là một loại điềm báo. Em muốn tin là nó luôn luôn báo trước những điều tốt đẹp. Giống như là nếu em mắc lỗi thì sẽ luôn có một cơ hội để bắt đầu lại.”
Em không nói gì thêm nữa. Thay vào đó em nâng ly lên môi, và tôi nhìn thấy hơi nóng cuộn trên mặt em. “ Hôm nay em tính làm gì?” tôi hỏi.
“ Tụi em có một buổi họp mặt, nhưng đến giờ thì chả thấy gì. Xem nào, trừ buổi lễ ở nhà thờ. Chỉ mình em thôi. Chẳng ai muốn đi. Sẵn tiện mấy giờ rồi hén?”
Tôi kiểm tra đồng hồ. “ Hơn chín giờ một chút.”
“ Thật vậy sao? Em đoán là em chẳng có nhiều thời gian nữa. Buổi lễ bắt đầu lúc mười giờ.”
Tôi gật đầu, biết rằng thời gian của chúng tôi sắp hết. “ Anh có muốn đi với em không?” tôi nghe thấy em hỏi.
“ Đến nhà thờ á?”
“ Phải, đến nhà thờ,” em hỏi lại. “ Anh đi chứ?”
Tôi không chắc phải nói gì với em nữa. Điều đó rõ ràng là rất quan trọng với em, và mặc dù tôi muốn gấy ấn tuợng với em, tôi biết là câu trả lời sẽ khiến em thất vọng, nhưng tôi không thể nói dối. “ Không hẳn thế,” tôi thừa nhận. “ Đã lâu lắm rồi anh không còn tới nhà thờ nữa, ý anh là anh đã từng đến đó lúc còn nhỏ, nhưng…” tôi ngập ngừng. “ Anh cũng không biết tại sao,” tôi kết thúc câu nói.
Em duỗi chân ra, đợi xem tôi còn nói gì thêm nữa không. Khi tôi không nói gì, em hơi nhướng mày lên. “ Thì sao?”
“ Gì cơ?”
“ Anh có muốn đi với em hay không đây?”
“ Anh không có quần áo để thay. Ý anh là anh chỉ mang theo bộ này thôi, và anh nghĩ là sẽ chẳng đủ thời gian để về nhà, tắm rồi quay lại đây nữa. Được rồi, anh sẽ đi.”
Em nhìn tôi lần nữa. “ Tốt.” Rồi vỗ nhẹ vào đầu gối tôi, đây là lần thứ hai em chạm vào tôi. “ Em sẽ kiếm cho anh ít quần áo.”
“ Trông bảnh đấy,” Tim cả quyết với tôi. “ Cổ áo hơi chật một tý nhưng sẽ chẳng ai nhận ra đâu.”
Trong gương tôi thấy một kẻ lạ hoắc mặc quần kaki, áo sơ mi và đeo cà vạt. Tôi còn không nhớ nổi lần cuối mình đeo cà vạt là khi nào. Tôi không chắc là mình thích thú với mấy thứ này hay không nữa. Trong khi đó, Tim luôn lạc quan hóa mọi thứ.
“ Làm thế quái nào mà cô ấy kéo được cậu vào vụ này thế?” anh ta hỏi.
“ Tôi cũng chả biết nữa.”
Anh ta cười, cúi người buộc lại dây giày, nháy mắt với tôi. “ Cô ấy thích cậu đấy.”
Trong quân đội, chúng tôi cũng có những giáo sỹ, và hầu hết bọn họ đếu là những người rất tốt bụng. Về cơ bản, tôi biết một vài người bọn họ khá tốt, và một trong số họ - Ted Jenkins – là người mà tôi có thể tin tưởng được. Ông ấy không uống rượu, và tôi không thể nói ông ấy là một trong chúng tôi nhưng ông luôn được chào đón khi ông xuất hiện. Ông có vợ và hai nhóc tỳ, ông đã phục vụ trong quân đội hơn mười lăm năm nay. Nhìn chung, ông có những kinh nghiệm cá nhân trong cuộc sống gia đình cũng như trong quân đội, và nếu bạn ngồi xuống nói chuyện với ông, ông sẽ thực sự lắng nghe. Bạn không thể kể cho ông mọi thứ - nói cho cùng ông cũng là một sỹ quan – một vài gã trong trung đội tôi đã thừa nhận là họ đã hơi quá thoải mái khi trò chuyện với ông, nhưng tôi biết mọi việc sẽ như vậy, ông có thứ năng lực khiến bạn muốn kể cho ông tất cả. Tôi không biết điều gì khác hơn cái sự thật là ông là một người tốt và là một giáo sỹ. Ông ấy nói về Chúa tự nhiên như là bạn nói về bạn của bạn, không hề có cái kiểu thuyết giáo, chỉ là khuyến khích chúng tôi tự hiểu ra. Ông cũng không gây áp lực bắt bạn đi lễ ngày chủ nhật. Ông để bạn tự quyết định, và phụ thuộc vào điều gì sẽ xảy ra hoặc những thứ đó nguy hiểm đến mức nào, ông ấy sẽ nói chuyện với một hoặc hai người hoặc cũng có thể là một trăm người. Trước khi trung đội tôi được gửi đến Balkans, ông đã làm lễ rửa tôi cho năm mươi người.
Tôi đã được rửa tội khi còn bé nên tôi không còn phải làm việc đó nữa, nhưng như tôi nói, đã quá lâu rồi từ khi tôi đi lễ lần cuối. Tôi không còn đi với cha tới nhà thờ, tôi cũng không biết mình đang mong đợi điều gì nữa. Tôi cũng không thể thành thật nói là tôi trông đợi điều đó, nhưng sau cùng, việc đó cũng không quá tệ. Vị mục sư với giọng nói trầm trầm, âm nhạc khá ổn, và thời gian thì không kéo dài dằng dặc như cái hồi tôi còn nhỏ. Tôi không nói là tôi tiếp nhận được bất kỳ điều gì, nhưng dù thế, tôi thấy mừng vì tôi đã đến, ít ra tôi cũng có điều gì mới để kể cho cha tôi nghe. Và cũng bởi vì nó cho tôi nhiều thời gian hơn bên cạnh Savannah. Savannah ngừng lại ngồi xuống giữa tôi và Tim, tôi đã ngắm em qua khóe mắt từ khi em hát. Giọng em khá thấp nhưng em luôn hát đúng nhịp và tôi thích cái âm thanh phát ra từ khuôn miệng em. Tim ở lại, tập trung vào các quyển kinh thánh, và trên đường ra anh ấy ngừng lại để hỏi thăm mục sư trong khi Savannah và tôi đợi dưới bóng cây dương đào phía trươc nhà thờ. Tim trông rất sôi nổi khi anh nói chuyện với vị mục sư.
“ Bạn cũ hả?” Tôi hỏi, hất đầu về phía Tim. Dù đứng dưới bóng cây, tôi vẫn cảm thấy nóng và thấy mồ hôi đã bắt đầu chảy ra ròng ròng.
“ Không. Em nghĩ cha anh ấy đã kể cho anh ấy nghe về vị mục sư này. Tôi qua anh ấy đã phải dùng đến cả MapQuest để tìm ra chỗ này.” Em phẩy phẩy tay, trong chiếc váy mùa hè, em làm tôi nhớ đến một hoa khôi miền bắc. “ Em mừng là anh đã đến.”
“ Anh cũng thế,” tôi đồng ý. “ Em đói không?”. “ Lại đằng kia đi.”
“ Tụi em có một ít thức ăn ở trong nhà nếu anh muốn ăn. Anh cũng có thể trả quần áo cho Tim nữa. Em thấy là anh đang rất nóng và chả thoải mái tẹo nào.”
“ Nó còn chưa nóng bằng một nửa việc mang nón bảo hiểm, đi giày boot và mặc áo bảo hộ đâu, tin anh đi.”
Em nghiêng ngiêng đầu. “ Em thích nghe anh kể về áo bảo hộ. Tụi con trai trong lớp em không bao giờ nói mấy chuyện đó. Em thấy nó rất thú vị.”
“ Em đang cười anh đấy à?”
“ Chỉ là thêm một điểm cộng thôi mà.” Em tựa người vào thân cây một cách duyên dáng. “ Em nghĩ Tim cũng xong rồi.
Tôi dõi mắt theo hướng nhìn của em và không chú ý thấy điều gì khác lạ. “ Làm sao em biết?”
“ Thấy cách anh ấy đan hai tay vào nhau chứ? Điều đó có nghĩa là anh ấy chuẩn bị nói lời chào tạm biệt. Chỉ một giây nữa thôi anh ấy sẽ buông tay ra, anh ấy sẽ mỉm cười và gật đầu chào rồi anh ấy sẽ đi.”
Tôi quan sát Tim đang làm chính xác điều mà em dự đoán và thong thả tiến về phía chúng tôi. Tôi để ý thấy em đang rất thích thú. Em nhún vai. “ Khi anh sống trong một thị trấn nhỏ như em, sẽ chẳng có việc gì nhiều để làm ngoài việc quan sát người khác. Anh sẽ bắt đầu thấy những mẫu chung sau một thời gian ngắn.”
Theo quan điểm kiêm nhường của tôi có lẽ có nhiều điều đáng nói hơn là về việc quan sát Tim nhưng tôi đã không thừa nhận điều đó.
“ Này đằng ấy…” Tim vẫy tay. “ Hai người sẵn sàng ra về chưa?”
“ Tụi này đang đợi anh nè,” Em đáp.
“ Xin lỗi,” anh ta nói. “ Tụi anh chỉ nói chuyện một chút.”
“ Anh chỉ nói chuyện với bất cứ ai và tất cả mọi người đi ngang qua.”
“ Anh biết,” anh ta nói. “ Anh đang cố để trông có vẻ khó gần đây.”
Em cười, và trong giây lát sự thân thiết của bọn họ khiến tôi có cảm giác bị ra rìa, nhưng tất cả bị rơi vào quên lãng ngay khi Savannah khoác tay tôi suốt quãng đường ra xe. Mọi người đang đi lên khi chúng tôi trở về, hầu hết bọn họ đều mặc đồ tắm và đang tắm nắng. Vài người đứng dựa vào boong trên, những nhóm tụ tập ngoài bãi biển cũng đã quay trở lại. Âm nhạc dội ra từ một dàn máy trong nhà, bia lạnh luôn được đổ đầy và sẵn sàng, và nhiều hơn một vài người đang say xỉn: phương thuốc lâu đời cho chứng đau đầu kinh niên. Tôi không hề phán xét, một ly bia cũng tốt, thực ra tôi vừa mới bước ra khỏi nhà thờ, tôi nghĩ tôi nên bỏ qua.
Tôi thay quần áo của tôi, xếp đồ của Tim theo cách tôi học được trong quân đội, sau đó quay trở lại bếp. Tim đã làm một lớn sandwich.
“ Tự nhiên đi,” anh ta vẫy vẫy tôi. “ Tụi này có hàng tấn lương thực ấy chứ. Cậu nên biết thế - ba người tụi này đã mất cả ba giờ đồng hồ để đi mua đồ hôm qua đấy.” Anh ta rửa tay rồi lau khô chúng bằng một cái khăn. “ Tốt rồi. Đến lượt tôi thay đồ. Savannah sẽ ra ngoài trong vài phút đấy.”
Anh ta rời khỏi căn bếp. Còn lại một mình, tôi nhìn quanh. Ngôi nhà được trang trí theo kiểu nhà nghỉ miền biển truyền thống: rất nhiều đồ dùng bằng liễu gai sáng màu, đèn được làm bằng vỏ sò, những bức tượng nhỏ gắn quanh những chiếc đèn phía trên lò sưởi, những bức tranh vẽ bờ biển bằng phấn màu.
Cha mẹ Lucy cũng sở hữu một ngôi nhà thế này. Không phải ở đây mà là đảo Bald Head. Họ không bao giờ cho thuê nó, có lẽ vì họ thích nghỉ hè ở đó. Dĩ nhiên, ông già vẫn phải đi làm ở Winston-Salem, ông ta và vợ sẽ quay lại một vài ngày trong tuần, bỏ Lucy tội nghiệp lại một mình. Ngoại trừ tôi, dĩ nhiên. Nếu họ biết được chuyện gì đã xảy ra vào những ngày ấy, có lẽ họ sẽ không bao giờ bỏ chúng tôi lại một mình.
“ Này đằng ấy,” Savannah nói. Em lại mặc bikini, dù em khoác quần soọc bên ngoài. “Em thấy là anh bình thường trở lại rồi đấy.”
“ Sao em lại nói thế?”
“ Mắt anh không còn lồi lên vì cổ áo quá chật nữa.” tôi mỉm cười. “ Tim đã làm một ít sandwich này.”
“ Tuyệt. Em đói ngấu đây,” em nói, đi vòng về phía nhà bếp. “ Anh đã ăn cái nào chưa?”
“ Chưa,” tôi nói.
“ Nào lại đây. Em ghét phải ăn một mình lắm.”
Chúng tôi đứng trong nhà bếp khi chúng tôi ăn. Những cô gái nằm dài trên boong tàu không hề nhận ra chúng tôi ở đó, và tôi có thể nghe một trong số họ kể về những việc cô ấy đã làm cùng bạn trai tối qua, và không việc nào trong số đó giống với việc cô ấy đến thị trấn này với tư cách là sứ giả thiện chí của những người nghèo khổ. Savannah chun mũi như thể muốn nói, đồ nhiều chuyện, sau đó tiến về phía chiếc tủ lạnh. uống gì đó. Anh có muốn uống không?”
“ Nước là được rồi.”
Em cúi xuống để lấy vài cái chai. Tôi cố gắng để không nhìn chằm chằm vào em nhưng không thể và buồn cười hơn là tôi thấy rất thích thú. Tôi tự hỏi liệu em có biết là tôi đang nhìn em chằm chằm không và tôi cho là em biết, bởi vì khi em đứng lên, quay lại, ánh mắt em lại thoáng vẻ tinh nghịch. Em đặt mấy cái chai xuống bàn. “ Lát nữa anh có muốn lướt sóng tiếp không?”
Làm sao tôi có thể từ chối chứ?
Chúng tôi dành cả buổi chiều ngoài biển. Tôi thích nhìn em lướt sóng cũng nhiều như là nhìn em nằm dài trên ván, thậm chí còn nhiều hơn. Để khiến cho mọi việc dễ dàng hơn, em thậm chí còn yêu cầu được quan sát tôi khi em tắm nắng, và tôi có thể nhìn em thoải mái trong khi thưởng thức những con sóng.
Giữa buổi chiều chúng tôi nằm cạnh nhau trên những chiếc khăn tắm, nhưng không quá gần, hầu hết mọi người đều đang ở sau nhà. Một vài ánh mắt tò mò trôi dạt về phía chúng tôi, không ai có vẻ quan tâm là tôi ở đó, trừ Randy và Susan. Susan cau mày khi nhìn thấy Savannah; Randy, trong khi đó, chuẩn bị đi chơi với Brad và Susan đang liếm vết thương của anh ấy. Không thấy Tim đâu.
Savannah nằm sấp lười biếng sưởi nắng, thật quyến rũ. Tôi quay lưng về phía em, cố gắng chợp mát một lát nhưng lại bị phân tâm bởi sự hiện diện của em đến nỗi không thể thoải mái nổi.
“ Này,” em thì thầm. “ Nói em nghe về cái hình xăm của anh đi.” Tôi lăn đầu trên cát. “Nói cái gì mới được?” “ Em không biết. Làm thế nào mà anh có chúng, chúng có ý nghĩa gì không?”
Tôi chống khuỷu tay lên. Chỉ lên tay trái của mình, trên đó có một con đại bàng và một biểu ngữ. “ Được rồi, đây là dấu hiệu của bộ binh, và đây” - tôi chỉ vào những từ và chữ - “ đây là cách tụi anh nhận ra nhau: đại đội, tiểu đoàn, trung đoàn. Mỗi người trong đội của anh đều có một cái. Tụi anh có cái này ngay sau đợt huấn luyện cơ bản tại Fort Benning, Georgia trong buổi lễ ăn mừng.”
“ Tại sao lại có từ ‘Jump-start’ ở bên dưới
“ Đó là biệt danh của anh, anh có nó trong đợt huấn luyện, đó là sự ưu đãi của viên sỹ quan yêu dấu của tụi anh. Anh đã không lắp súng đủ nhanh, và đại khái ông ấy đã nói là ông ấy sắp jump-start (*) vào chỗ ấy của anh nếu anh không nhanh lên. Và anh bị kẹt với cái biệt danh này từ đó.”
“ Ông ấy có vẻ dễ chịu,” em đùa cợt.
“ Ừ đúng. Bọn anh thường gọi ổng là Lucifer sau lưng ổng.” em mỉm cười. “Thế cái ý châm chọc sau cái biệt danh đó là gì?”
“ Không có gì,” tôi nói gối đầu lên tay. “ Nó có trước cả khi anh gia nhập đội.”
“ Thế còn cánh tay kia?”
Một ký tự tiếng Trung. Tôi không muốn đề cập thêm về điều đó nữa nên tôi lắc đầu. “Cái đó anh có từ một lần anh bị lạc và đang trong thời kỳ tồi tệ. Nó chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“ Nó là một ký tự tiếng Trung à?”. “ Ừ.”
“ Nó có nghĩa là gì? Nó phải có ý nghĩa gì đó chứ. Như là dũng cảm, trung thành hay…?”
“ Nó là một từ khá báng bổ.”
“ Oh,” em nháy mắt với tôi.
“ Anh nói rồi mà, nó chẳng có ý nghĩa gì với anh sất.” “ Trừ một chuyện có lẽ anh không nên khoe nó ra nếu anh đến Trung Quốc.”
Tôi cười, “ Ừ, trừ chuyện đó ra,” tôi đồng tình.
Trong một lúc em chẳng nói gì. “ Anh từng nổi loạn hả?”
Tôi gật đầu. “ Từ rất lâu rồi. À, mà cũng không lâu lắm. Nhưng cũng đại loại như thế.”
“ Đó là điều anh ám chỉ khi anh nói rằng cuộc sống quân ngũ là điều mà anh cần vào thời gian đó đúng không?
“ Nó thực sự rất tốt cho anh.”
Em có vẻ nghĩ ngợi. “ Nói em nghe – nếu là hồi đó thì anh cũng sẽ nhảy xuống lấy cái túi cho em chứ?”
“ Không. Có lẽ anh sẽ cười phá lên khi nhìn thấy chuyện đó mất.”
Em đánh giá câu trả lời của tôi và tự hỏi liệu nó có đáng tin không.
Cuối cùng em hít một hơi thật sâu. “ Em mừng vì anh đã gia nhập quân đội. Em thực sự cần cái túi đó.”
“Tốt”.
“ Sao nữa?”
“ Sao gì?”
“ Anh kể tiếp về anh đi.”
“ Anh không biết phải kể gì nữa. Em muốn biết điều gì?”
“ Kể em nghe chuyện gì mà người khác không biết ấy.”
Tôi xem xét câu hỏi. “ Anh có thể nói cho em biết có bao nhiêu đồng mười đôla hình người da đỏ được đúc năm 1907.”
“ Bao nhiêu?”
“ Bốn mươi hai. Chúng không bao giờ được phát hành rộng rãi ra ngoài. Một vài người ở xưởng đúc tiền làm những đồng xu này cho họ và bạn bè họ.”
“ Anh thích những đồng xu hả?”
“ Anh không chắc nữa. Đó là một câu chuyện dài.”
“ Chúng ta có nhiều thời gian mà.”
Tôi thoáng do dự khi Savannah với tay lấy túi xách của em. “ Chờ chút,” em nói, rồi lục tung cái túi. Em lôi ra một tuýp Coppertone. “ Anh có thể sau khi anh thoa một ít kem chống nắng lên lưng em đã. Em có cảm giác như em đang bị thiêu vậy.”
“ Ồ, anh có thể hả?”
Em nháy mắt. “ Đó là một phần của thỏa thuận.”
Tôi thoa kem lên lưng và vai em và có lẽ là hơi quá tay một tý, nhưng tôi tự thuyết phục mình rằng da em đang ửng đỏ lên và bất kỳ vết cháy nắng nào cũng sẽ khiến em phải khổ sở suốt ngày hôm sau. Sau đó, tôi bỏ ra vài phút kể cho em nghe về ông và cha tôi, về những triển lãm tiền xu và về bộ sưu tập của Eliasberg. Điều tôi không thể làm là trả lời chi tiết những câu hỏi của em, bởi một lý do đơn giản là tôi cũng không chắc đó là câu trả lời. Khi tôi nói xong em hỏi lại tôi. “ Và cha anh vẫn còn sưu tập đồng xu hả?”
“ Tất cả thời gian ông ấy có. Ít nhất đó là điều anh nghĩ. Cha con anh đã không còn nói về những đồng xu nữa.”
“ Tại sao?”
Tôi cũng kể cho em chuyện giữa cha và tôi. Đừng hỏi tôi tại sao. Tôi biết tôi nên có những bước đi thật cẩn trọng để gây ấn tượng với em, nhưng với Savannah, tôi không thể làm vậy. Vì lý do nào đó, em làm tôi muốn nói sự thật dù tôi chỉ vừa mới quen em. Khi tôi kết thúc, em trông có vẻ rất nghiêm túc. “ Ừh. Anh đúng là một tên khốn,” tôi thừa nhận biết rằng người khác có thể có những lời lẽ chính xác hơn để mô tả tôi, những từ ngữ thô tục đủ để em cảm thấy bị xúc phạm.
“ Nghe cũng có vẻ đúng,” em nói, “nhưng đó không phải là điều em nghĩ. Em đang cố hình dung ra anh lúc đó, bởi vì anh dường như chẳng giống chút nào với cái người anh đang nói tới.”
Điều tôi có thể thốt ra bây giờ là những lời đó nghe có vẻ không thật, cho dù nó có là sự thật đi chăng nữa?
Tôi cũng không chắc, tôi đã chọn cách giải quyết với cha tôi và không nói gì cả. “ Cha của anh như thế nào?”
Tôi cho em một cái nhìn tổng quát về cha tôi. Khi tôi nói, em vốc một nắm cát để nó chảy tràn qua các kẽ tay, như thể đang tập trung vào cách lựa chọn từ ngữ của tôi. Cuối cùng, tôi lại khiến mình cảm thấy ngạc nhiên, chúng tôi hoàn toàn là người lạ.
“ Chính là anh đấy,” em nói, không hề phán xét, với cái giọng nhìn-nhận-vấn-đề-một-cách-thực-tế. “ Anh đã ra đi một thời gian và thậm chí chính anh cũng thừa nhận là mình đã thay đổi. Làm sao cha anh có thể hiểu anh được?”
Tôi ngồi xuống. Bãi biền vẫn còn đông người, vào giờ này những du khách vẫn còn ở đây và không ai sẵn sàng rời đi cả. Randy và Brad đang chơi ném đĩa bên rìa nước, vừa chạy vừa la hét. Một vài người khác đang lang thang cũng tham gia cùng họ.
“ Anh biết,” em nói. “ Nhưng không chỉ có như vậy. Bố con anh luôn luôn là những người xa lạ với nhau. Ý anh là, thật khó để nói chuyện với ông ấy.”
Ngay khi tôi thốt ra những lời này, tôi nhận ra rằng em là người đầu tiên khiến tôi dám thừa nhận điều đó. Thật là lạ. Nhưng sau đó, hầu hết những lời tôi nói với em đều nghe có vẻ kỳ quặc.
“ Hầu hết những người ở lứa tuổi chúng ta đều nói đó là vì cha mẹ của chúng ta.”
Có lẽ vậy, tôi nghĩ. Nhưng luôn luôn có những khoảng cách. Đó không hẳn là khoảng cách thế hệ, sự thực là cha con tôi không thể nói chuyện bình thường với nhau, trừ những câu chuyện liên quan tới đồng xu. Tôi không nói gì thêm, và Savannah đang san bằng đống cát phía trước mặt. Khi em nói, giọng em rất mềm mại. “ Em rất muốn gặp ông ấy.” Tôi quay phắt lại. “ Gì cơ?”
“ Ông ấy có vẻ thú vị. Em luôn thích những người có niềm đam mê nào đó với cuộc sống.”
“ Đó là niềm đam mê với những đồng xu, không phải với cuộc sống,” tôi sửa lại.
“ Cũng giống nhau cả thôi. Đam mê là đam mê. Đó là điều thú vị giữa cuộc sống buồn tẻ này, không quan trọng là nó hướng về cái gì.”
Em di di chân trên cát. “ Như hầu hết mọi lần. Em không nói về những thói xấu ở đây.”
“ Giống như em và cà phê.” Em mỉm cười khoe ra khoảng sưa giữa hai răng cửa. “Chính xác. Đó cũng có thể là những đồng xu, thể thao, chính trị, ngựa, hoặc âm nhạc hay niềm tin… những người bi quan nhất mà em từng gặp là những người không có bất kỳ sự quan tâm sâu sắciềm đam mê và sự thỏa mãn luôn song hành với nhau, nếu thiếu chúng bất kỳ hạnh phúc nào cũng chỉ là tạm thời, bởi vì không điều gì là vĩnh cửu. Em thích nghe cha anh nói về những đồng xu, bởi vì khi anh nhìn thấy con người nhiệt thành nhất của ông, anh sẽ nhận ra một điều rằng hạnh phúc của người khác rất dễ lây truyền.”
Tôi bị em làm cho cảm động. Dù Tim nói rằng em rất ngây thơ, dường như em trưởng thành hơn hầu hết mọi người ở lứa tuổi chúng tôi. Một lần nữa, tôi thấy em trông thật tuyệt trong bộ bikini, dường như em đang đọc một cuốn niên bạ và tôi thật sự bị ấn tượng.
Savannah ngồi bên cạnh tôi, ánh mắt em đuổi theo ánh nhìn của tôi. Trò ném đĩa đang đến hồi gay cấn, khi Brad ném đĩa, những người khác chạy theo bắt nó. Hai người họ lao vụt đi cùng một lúc, rồi họ va đầu vào nhau làm nước bắn tung tóe. Quần soóc đỏ trở về tay không, chưởi thề, và ôm lấy đầu, quần anh ta dính đầy cát. Những người khác cười phá lên và tôi phát hiện ra mình cũng đang mỉm cười, khá nhăn nhở.
“ Em có thấy không?” tôi hỏi.
“ Chờ em chút xíu,” em nói thay vì trả lời. “ Em quay lại ngay.” Em chạy về phía quần soóc đỏ. Anh ta nhìn em và dường như mặt anh ta đông cứng lại, chàng trai bên cạnh cũng thế. Savannah, tôi nhận ra rằng, sự xinh đẹp của em cũng có tác động giống nhau đến bất kỳ chàng trai nào, không chỉ mỗi mình tôi. Tôi có thể nhìn thấy em vừa nói vừa cười, chiếu cái nhìn nghiêm khắc lên các chàng trai, mấy anh này gật đầu lia lịa khi nghe em nói, trông như một thiếu niên vừa phạm lỗi vậy. Em quay lại và ngồi xuống cạnh tôi. Tôi không hỏi bởi tôi biết đó không phải là việc của mình, nhưng tôi không nén nổi tò mò.
“ Thông thường em sẽ không nói gì cả nhưng em yêu cầu anh ấy cẩn trọng lời nói bởi có rất nhiều gia đình ở ngoài kia,” em giải thích. “ Có rất nhiều trẻ con ở quanh đây. Anh ấy nói là anh ấy sẽ chú ý hơn.”
Tôi đoán mò. “ Em yêu cầu anh ấy dùng những từ đại loại như là 'khỉ thật' hay 'Geez' thay vào đó à?”
Em liếc tôi một cái. “Anh thích vậy, đúng không?”
“Anh đang nghĩ là họ có thể gia nhập đội của anh. Họ sẽ làm tăng khả năng tấn công của tụi anh lên khi tụi anh chơi trò RPG.”
Em cười khúc khích. “ Điều đó chắc còn kinh dị hơn việc chưởi thề, mặc dù em còn chẳng biết RPG là cái gì nữa.”
“ Đánh trận giả.” Mặc dù đối với tôi mỗi phút trôi qua tôi lại càng thích em hơn.
“ Em tính làm gì tối nay?”
“ Em không có dự định nào cả. À, trừ một cuộc họp mặt. Tại sao? Anh muốn dẫn em đi gặp cha anh à?”
“ Không, dù sao cũng không phải tối nay. Để hôm khác. Tối nay anh muốn dẫn em đi một vòng Wilmington.”
“ Anh đang rủ em đi chơi đấy à?”
“ Ừ,” tôi thừa nhận. “ Anh sẽ dẫn em đi bất kỳ khi nào em muốn. Anh biết em có việc phải làm vào ngày mai, nhưng có chỗ này rất tuyệt, anh muốn chỉ cho em.”
“ Những nơi thế nào?”
“ Một địa chỉ của người bản địa. Chuyên về hải sản. Nhưng còn hơn là một trải nghiệm thông thường nữa.”
Em vòng tay ôm gối. “ Thường thì em không hẹn hò với người lạ,” cuối cùng em nói, “và chúng ta chỉ mới quen nhau từ hôm qua. Anh có nghĩ là em nên tin anh không?”
“ Anh sẽ không tin.”
Em cười phá lên. “ Để xem, trong trường hợp này, em nghĩ nên có một ngoại lệ.”
“ Em đồng ý?”
“ Ừ,” em nói. “ Em dễ bị lừa bởi những gã trông có vẻ thật thà để đầu đinh. Mấy giờ nào?”
John Yêu Dấu John Yêu Dấu - Nicholas Sparks John Yêu Dấu