Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Dạ Thánh Môn Dùng Chiêu Khích Tướng
àng lúc càng nhiều binh lính tràn vào bên trong phủ Đại tướng quân, mà số người chết cũng càng lúc càng tăng. Thậm chí toàn bộ cơ thiếp của Đại tướng quân đều bị sát hại, nhi nữ của hắn cũng bị giết chết không ít. Bên trong phủ Đại tướng quân xác người chất cao như núi, máu chảy thành sông.
Đại tướng quân vẫn đang giao đấu với mật vệ, hắn băn khoăn không hiểu thứ công phu bí hiểm mà kẻ địch đang sử dụng. Mặc dù công phu của hắn không hề thua kém, đôi lúc còn chiếm thế thượng phong nhưng bản thân hoàn toàn không thể thoát ra để cứu gia quyến cùng thuộc hạ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị giết ngay trước mắt. Hắn gần như điên cuồng, xuất chiêu liều mạng hơn, nhìn cảnh từng người thân một ngã xuống hắn chẳng còn gì để lưu tình.
Võ công phi phàm của Đại tướng quân khiến mật vệ không ngăn cản nổi. Mật vệ không sợ đọ sức với Đại tướng quân nhưng bản thân hắn không có được sự liều mạng sống mái như người đang đối địch. Hắn lui về sau một bước ánh mắt nhìn về hướng Đại tướng quân tỏ sự kính ý rồi đột nhiên hướng về phía đồng bọn phất tay nói: « Rút lui! »
Sau đó hắn tung người biến mất khỏi phủ Đại tướng quân, những người khác cũng lần lượt rời đi. Đại tướng quân điên cuồng hét lớn đuổi theo đám người đã mất tích rồi dừng lại xoay người nhìn thi thể chất đầy ở hậu viện, nhìn đám thân tín trung thành còn sót lại, đột nhiên ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên: « An Nhâm Kình, Viên Thiệu Uy ta thề kiếp này không đội trời chung với ngươi! Ta nhất định báo thù cho thân tín cùng người nhà ta đã chết, ngươi cứ chờ đó cho ta! A —— a —— »
Binh sỹ rối rít quỳ xuống hướng về Viên Thiệu uy hô vang tràn đầy nhiệt huyết: « Thề chết theo Đại tướng quân! »
Viên Thiệu Uy xoay người nhìn về phía hoàng cung, ánh mắt tràn ngập hận ý cùng sát khí, phía sau hắn là binh sỹ, bọn hạ nhân còn sống sót đang quỳ rạp đất. Nơi này không phải là chiến trường cho nên dù bọn họ nhiều người nhưng không thể phát huy được sức mạnh của số đông. Bởi vì khoảng sân quá nhỏ, nhiều người không thể tràn vào cùng một lúc. Trên chiến trường bọn họ có thể bày binh bố trận, thổi kèn ra hiệu lệnh, còn ở đây là phủ Đại tướng quân, những công cụ đó không có đất dụng võ.
Trên chiến trường binh sỹ có dịp phát huy hết khả năng, còn ở đây không gian chập hẹp, tập hợp vội vã lại phải đối mặt với cường địch, kết cục thảm thương không thể chỉ hình dung trong một hai từ.
Lúc này có một người lảo đảo chạy vào, vốn những binh sỹ kia muốn ngăn lại nhưng khi nhìn thấy bộ quân phục trên người hắn thì vội đưa tay dìu lấy, giọng người bị thương đứt quãng nhưng không ngừng hô: « Ta muốn gặp Đại tướng quân, ta muốn gặp Đại tướng quân … »
Các binh sỹ còn lại không hề do dự dìu hắn đi tới chỗ Viên Thiệu Uy: « Đại tướng quân, có một binh sỹ bị bị đả thương muốn gặp người! »
Viên Thiệu Uy cũng đã sớm dời tầm mắt chuyển đến người vừa mới tới, người hắn chằng chịt vết thương đoán chừng chẳng mấy chốc nữa sẽ mất mạng liền vội vàng bước nhanh tới trước mặt hắn hỏi: « Đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại bị thương nghiêm trọng đến vậy? »
Binh sỹ kia ngẩng đầu, rốt cuộc đã gặp được Đại tướng quân, trên mặt hắn lộ ra nụ cười mừng rỡ. Hai tay hắn đẩy tay hai binh sỹ đang đỡ bên cạnh, thoáng chốc hắn ngã xuống. Cho dù gục trên mặt đất hắn vẫn cố ngẩng đầu nhìn Viên Thiệu Uy lúc này cũng đã ngồi xổm xuống. Viên Thiệu Uy tự mình đỡ hắn rồi nói lần nữa: « Không nên gấp, có gì cứ từ từ nói, cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? »
Binh sỹ bị thương thở hổn hển, người không còn chút sức lực nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng kiên định nhìn Viên Thiệu Uy nói: « Đại tướng quân, thuộc hạ liều chết … chạy từ hoàng cung đến đây để gặp được ngài. Hôm nay… hôm nay Tiêu tướng quân đi tới quân…. quân doanh nói là phụng mệnh Đại tướng quân tối nay sẽ phải… sẽ phải tiến vào hoàng cung, cho nên Tiêu tướng quân đã mang ba nghìn binh quân xông vào hoàng cung. Nhưng bên trong hoàng cung đã sớm bố trí mai phục, toàn bộ ba nghìn binh sỹ đã hy sinh. Thuộc hạ bởi vì… lúc ấy bị đánh ngất xỉu mới may mắn thoát chết, mà khi thuộc hạ tỉnh lại thấy Tiêu tướng quân căn bản… không phải là Tiêu tướng quân ».
Ánh mắt Viên Thiệu Uy đã đỏ lại một mảng, so ra còn đỏ hơn màu mắt huyết sắc của An Kỳ Lạc, trong ánh mắt tràn đầy hận ý. Hắn biết Tiêu tướng quân tuyệt đối không phải loại người làm ra những chuyện này. Vậy thì người mang theo ba nghìn binh sỹ tấn công hoàng cung là ai? Cho dù là kẻ nào, Viên Thiệu Uy cũng nhất định băm thây vạn đoạn!
Tay Viên Thiệu Uy nắm chặt tay người binh sỹ, toàn thân tràn đầy sát khí, gầm nhẹ nói: « Là kẻ nào? Là ai giả mạo Tiêu Tuyệt? »
« Khụ khụ! » Binh sỹ kia kịch liệt ho khan, miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, biết mình sẽ không thể qua khỏi, hắn liều mạng nói mấy lời cuối cùng: « Thuộc hạ không biết, người kia thuộc hạ không nhận ra hắn, chỉ thấy hắn kéo mặt nạ xuống sau đó quỳ gối trước mặt Hoàng thượng cung kính nói một câu, hắn nói… hắn nói… »
“Hắn nói gì?”
« Hắn nói Hoàng thượng có muốn đối phó thì đối phó với Đại tướng quân. Khụ ~ » Binh sỹ ho một tiếng rồi cố sức tiếp tục nói: « Thuộc ha, thuộc hạ cho là chuyện này… nhất định phải nói cho… Đại tướng quân biết, cho nên nằm giả chết, sau đó đợi Cấm vệ quân vận chuyển thi thể của tất cả các huynh đệ ra khỏi cung rồi mới chạy tới gặp… Đại tướng… quân ».
Phủ đại tướng quân vốn chìm trong im lìm, khi binh sỹ nọ thốt ra những lời cuối cùng ngay cả một thanh âm cũng không có. Sau một hồi lâu, tất cả những người còn lại nhất tề quỳ xuống hướng về Viên Thiệu Uy hô to: « Xin Đại tướng quân vì các huynh đệ tử nạn mà báo thù! »
Lời phát ra như tiếng sấm dậy vang trời. An Nhâm Kình ở trong chính điện của Long Dương cung đột nhiên cả kinh, trong lòng cảm thấy sợ hãi như có đại nạn sắp sửa tới.
Rối loạn, tất cả đều rối loạn. Buổi tối hôm đó Đại tướng quân xuất binh tấn công thiên lao cứu Hoàng hậu, đồng thời thái tử bị cấm túc An Cẩn Mặc cũng đi theo ra ngoài. Đại tướng quân Lâm Nguyệt quốc đã chính thức làm phản. Nhưng cũng không thể nói là làm phản được, dù sao bên cạnh hắn còn có thái tử điện hạ, chỉ cần thân phận thái tử còn giữ vững một ngày thì hành động của hắn không bị xem là mưu phản đoạt vị.
Đêm hôm đó, người của phủ Đại tướng quân bị tàn sát gần hết, Đại tướng quân chỉ còn hai nam tử, một nữ nhi và một tiểu thiếp may mắn sống sót. Hắn vốn có 5 nam tử, bốn nữ nhi và sô số thê thiếp vậy mà giờ đây chỉ còn lại từng ấy người.
Gặp phải biến cố lớn như vậy hắn lặng im không nói nhưng trong lòng ôm hận vô cùng. Có lúc hắn hoài nghi chuyện này không phải do An Nhâm Kình gây ra nhưng nghĩ đến lời binh sỹ kia nói trước lúc chết chút nghi ngờ trong lòng liền tan biến. An Nhâm Kình, An Nhâm Kinh! Hắn nhất định phải báo thù!
Cấm vệ quân đã bao vây toàn bộ phủ Đại tướng quân, Lâm Nguyệt thành cũng bị phong tỏa. Đại tướng quân cũng không phải đang ngồi không, binh lính của hắn và cấm vệ quân đang giằng co nhau từng giờ từng khắc. Phủ của Tiêu Tuyệt cũng đã sớm bị câm vệ quân vây quanh, nếu như không phải hắn tới phủ Đại tướng quân trước thì chỉ sợ giờ này đã sớm bị bắt nhốt vào thiên lao.
Trong Lâm Nguyệt thành tin đồn bắt đầu lan truyền khắp nơi, Hoàng thượng phái mật vệ lẻn vào phủ Đại tướng quân hành thích. Đại tướng quân phủ trong một đêm mà bị tận diệt gần hết. Nhưng mà đồng thời Đại tướng quân cũng phái binh lính đánh vào hoàng cung, ý đồ soán ngôi đoạt vị. Vì những chuyện này bây giờ Đại tướng quân và Hoàng thượng đã hoàn toàn đối địch với nhau, quân lính của hai bên cũng giằng co nhau từng chút một. Tuy vậy điều khiến người ta khó hiểu là vì sao Đại tướng quân không đich thân dẫn đầu đội quân tấn công hoàng cung?
Bên trong ngự thư phòng, An Nhâm Kình nhíu chặt mày suy nghĩ mông lung. Hắn biết chuyện Đại tướng quân phủ bị diệt môn, ai ai cũng nói là do hắn phái mật vệ lẻn vào hành thích. Nhưng mà rõ ràng hắn không hạ lệnh. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng nhẽ có người âm mưu tác oai tác quái? Nghĩ tới nghĩ lui tất cả vẫn mơ hồ.
Hắn muốn gặp Đại tướng quân để làm sáng tỏ sự nghi ngờ trong lòng, nhưng mà Đại tướng quân dường như quyết tâm sống mái với hắn, biết đâu lời hắn muốn nói chưa kịp nói ra thì bị chặn họng, mà dẫu có nói ra được chắc gì Đại tướng quân đã tin. Quả thực trong thâm tâm hắn cũng có ý đồ cho Đại tướng quân phủ bị diệt môn.
Tầm mắt An Nhâm Kình lại rơi vào ngọc tỷ đang nằm trên bàn, ánh mắt hắn lóe lên. Phải chăng ngọc tỷ này cũng là có người cố ý đặt vào Phượng Dương cung? Vì sao làm như vậy? Hơn nữa Hoàng hậu cũng từng xúi giục hắn, lừa gạt hắn nhằm hãm hại An Kỳ Lạc. Chuyện đã phát sinh một thời gian, mặc dù hắn không muốn tra cứu nhưng mơ hồ nhận thấy biết đâu chuyện này lại liên quan đến nàng.
Hoàng hậu vốn không bao giờ an tâm, chỉ cần còn một hoàng tử tồn tại ngôi vị Thái tử của con trai nàng vẫn còn bị uy hiếp, nàng không cho phép bất kỳ hoàng tử nào ngoại trừ An Kỳ Lạc đe dọa hài tử của nàng. Có thể nàng cho rằng An Kỳ Lạc tuyệt đối không thể nào uy hiếp nổi vị trí Thái tử, đồng thời có lẽ nàng cũng e ngại lỡ giết hắn rồi vạn nhất sự việc xảy ra như lời cao tăng kia đã nói, đại họa sẽ kéo đến.
Mắt An Nhâm Kình lóe lên, hắn nhất định phải sớm làm rõ mọi chuyện. Nếu tiếp tục đối địch với Đại tướng quân cả Lâm Nguyệt quốc sẽ náo động, đến lúc đó nước láng giềng Thanh Tố quốc sẽ nhân cơ hội tấn công biên giới, đại nạn là điều khó tránh khỏi.
Trong lúc An Nhâm Kình đang âm thầm tính toán một trong những mật vệ của hắn xuất hiện bước tới trước người hắn khom người lạnh lùng nói: « Khởi bẩm Hoàng thượng, ty chức có chuyện quan trong muốn báo cho người biết! »
Khi thấy mật vệ xuất hiện, An Nhâm Kình biết nhất định sẽ có chuyện, hơn nữa là chuyện rất quan trọng. Nếu không có chuyện gì nhất định mật vệ sẽ không tùy tiện xuất hiện vào ban ngày. Ánh mắt hắn nguy hiểm híp lên nhìn, trầm giọng hỏi: « Có chuyện gì? »
« Ty chức phụng mệnh Hoàng thượng điều tra phủ Đại tướng quân nhưng không phát hiện ra có điều gì khác thường. Mấy vị tướng quân vẫn đang ở trong đó bàn chuyện, về phần là chuyện gì ty chức chưa tra ra được vì ở đó có binh lính canh giác nghiêm ngặt. Nhưng ty chức phát hiện được một chuyện rất kỳ quái, thì ra toàn bộ thê thiếp, con cái, thậm chí là hạ nhân trong phủ không hề bị giết. Họ được an bài vào một chỗ vô cùng bí ẩn. Nơi đó cũng có thủ vệ canh gác nghiêm ngặt khiến ty chức không giám lại gần! »
Nghe vậy mắt An Nhâm Kình không ngừng chớp, mặt lại càng trầm xuống, lạnh giọng hỏi:
« Ngươi nói có chính xác không? »
« Ty chức đảm bảo chắc như đinh đóng cột »
« Nếu như không thể tới gần làm sao ngươi biết ở trong đó là con cái, thê thiếp, hạ nhân của Viên Thiệu Uy? »
« Mặc dù không thể tới gần nhưng mà thuộc hạ vẫn có thể nhìn thấy từ xa, hơn nữa ở nơi đó thỉnh thoảng có người ra vào. Rất có thể bên trong phủ Đại tướng quân căn bản không hề phát sinh chuyện diệt môn như tin đồn. Chẳng qua Đại tướng quân cố ý bày chuyện khiến cho tất cả mọi người tin rằng hắn đối nghịch với Hoàng thượng là do tình thế ép buộc! »
An Nhâm Kình âm trầm, thì ra hết thảy đều do hắn suy nghĩ quá nhiều. Người đứng đằng sau kia dĩ nhiên chính là Viên Thiệu Uy. Hắn hướng phía mật vệ phất tay nói: « Ngươi lui xuống đi, nếu có phát hiện gì thêm quay lại bẩm báo cho trẫm! »
“Dạ!”
Rất nhanh chóng mật vệ biến mất khỏi ngự thư phòng, An Nhâm Kình cũng lâm vào trầm tư. Hắn tin lời của mật vệ bởi vì từ thủa khai quốc đến nay mật vệ tồn tại chính là để bảo vệ quốc gia, lý do sinh tồn của bọn họ chính là để phục dịch đại hoàng đế, lòng trung thành của họ tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Điều An Nhâm Kình không ngờ tới chính là mật vệ kia sau khi rời ngự thư phòng không tiếp tục đi dò xét chuyện của Viên Thiệu Uy, hắn rẽ sang một phương khác là Dạ Thánh môn.
Đứng trước An Kỳ Lạc hắn khẽ khom người nói: « Chủ tử, tất cả đều đang tiến hành theo yêu cầu của ngài! »
An Kỳ Lạc lạnh lùng cười một chút, nhẹ gật đầu một cái nhìn mật vệ hỏi: « Hoàng thượng không hoài nghi các ngươi sao? »
« Chủ tử yên tâm, chúng ta đã cùng làm việc với hắn trước đây, hắn tuyệt đối không thể nghi ngờ sự trung thành của mật vệ! » Chần chờ một lúc lại nói tiếp: « Chủ tử, chuyện ngài đã nói sẽ thực hiện chứ? »
« Dĩ nhiên, sau khi mọi chuyện chấm dứt các ngươi sẽ không còn phải núp ở chỗ tăm tối cả đời, có thể quang minh chính đại đi lại dưới ánh mặt trời. Lời ta đã nói không bao giờ rút lại! »
Đây là lời nói thật, đợi sau khi chấm dứt mọi chuyện hắn sẽ cho bọn họ trở lại cuộc sống dưới ánh sáng. Trái tim hắn đã không còn lạnh lùng như trước, hắn chỉ muốn mọi việc nhanh nhanh chóng chóng được giải quyết để hắn cùng Tịch nhi đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi trong thiên hạ.
Mật vệ nghe xong ánh mắt mong đợi nhìn về phía An Kỳ Lạc rồi khom người nói: « Đa tạ chủ tử giúp đỡ! » Trong thanh âm có sự ức chế, kích động đã dồn nén bấy lâu. Bọn họ mong chờ cuộc sống như vậy đã nhiều năm rồi, chỉ cần chuyện này kết thúc bọn họ sẽ có lại được cuộc sống tự do.
Ai nguyện ý cả đời sống trong u tối? Ai nguyện ý cả đời bị người khác điều khiển, khống chế? Có người nào sinh ra đã bị ép buộc phải dùng cả tính mạng của mình để phục vụ Hoàng thượng? Họ đã sống trong thế giới đen tối này quá lâu, đột nhiên có người xuất hiện nói có thể mang tới tự do, có thể giúp bọn họ ung dung sống dưới ánh mặt trời, có thể làm những điều mình thích, có ai không động tâm? Có ai không mong đợi?
Cũng chỉ vì một câu nói của người kia bọn họ liền phản bộ quá khứ suốt mấy chục năm qua. Điều này quả thật buồn cười! Thân là mật vệ, đã thề trung thành phục vụ Hoàng thượng, nhưng chỉ vì một câu nói mà dễ dang phản bội chủ nhân, điều này thật sự không thể không suy nghĩ. Nhưng bất kể vì cái gì, khí thế phát ra từ người kia khiến bọn họ bị thuyết phục, bọn họ cam tâm tình nguyện phản bội quá khứ. Mặc dù mong muốn được tự do nhưng nếu hiện tại người đó nói đột nhiên đổi ý muốn bọn họ thuần phục bọn họ cũng sẽ không hề do dự.
An Kỳ Lạc ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn vẻ mặt có chút kích động của mật vệ, đột nhiên nói: « Không nên cao hứng quá sớm, chuyện vẫn chưa biết bao giờ mới kết thúc, nói không chừng đến lúc ấy ngay cả tính mạng cũng không còn ».
Mật vệ sửng sốt nhưng ngay sau đó ánh mắt xuất hiện sự cuồng nhiệt, hướng An Kỳ Lạc cung kính nói: « Chủ tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ giữ lại cái mạng này đợi đến ngày tự do đó! »
An Kỳ Lạc nhắm hai mắt, lời nói ra lạnh băng: « Ngươi quá kích động, tâm trạng như vậy không nên có, ngươi trở về ngâm mình trong nước đá đi! »
« Thuộc hạ cáo lui! »
Trong phòng khách chỉ còn lại An Kỳ Lạc, Lam Tịch Nguyệt từ từ bước ra nhìn về hướng mật vệ mới rời đi đột nhiên nói: « Tại sao ngâm mình vào nước đá? Trực tiếp ngâm trong hàn đàm không được sao? »
An Kỳ Lạc khẽ cười ôm eo nàng từ phía sau, nhẹ nhàng lôi một cái nàng đã đến gần người hắn, hắn bế nàng ngồi trên đùi mình, cúi đầu khẽ hôn lên gương mặt nàng rồi cười tươi nói: « Ngay cả mũi nhọn cũng không dám ngâm ở hàn đàm thì làm sao mật vệ đó có thể chịu được? »
Lam Tịch Nguyệt nghe vậy ngẩng đầu khẽ cười nhìn hắn nói: « Nói như vậy ta thực sự vô cùng lợi hại, vẫn chạy đến hàn đàm bơi được một hồi ».
Nghe những lời này An Kỳ Lạc không nhịn được nhíu mày, ôm nàng càng chặt hơn, lẩm bẩm nói: « Sau này không cho phép nàng làm chuyện như vậy nữa, có biết hay không? » Chẳng nhẽ nàng không biết hắn đau lòng muốn chết hay sao? Nói như vậy cũng không thèm để ý bộ dạng hắn.
« Được! » Lam Tịch Nguyệt đáp lời rất nhanh, sau này có chuyện đó hay không còn phải xem xét nhưng bây giờ cứ tạm thời trả lời vậy để hắn khỏi dài dòng. Có đôi khi nàng không khỏi hoài nghi, An Kỳ Lạc có phải là người đa nhân cách hay không, nếu không sao có những lúc hắn lại dài dòng văn tự với nàng như vậy?
An Kỳ Lạc đưa tay nâng mặt nàng, thần sắc bất mãn nhìn nàng nói: « Mỗi lần nàng đáp ứng nhanh chóng đều chứng tỏ nàng không hề lưu tâm! »
“Ai nói?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
« Dĩ nhiên không phải, mỗi lần ta đồng ý đều rất chân thành! »
“Tịch nhi…”
Lam Tịch Nguyệt rụt người trong ngực hắn, chu miệng nói: « Không phải vốn rất chân thành hay sao? » Ánh mắt nàng nhìn xa, đột nhiên ngồi thẳng người nhìn hắn hỏi: « Ban đầu ngươi thành lập Dạ Thánh môn là vì cái gì? Sao bây giờ ta thấy dường như ngươi muốn giải tán Dạ Thánh môn? »
An Kỳ Lạc kéo nàng trở lại ngực hắn, nụ cười nhẹ như mây trôi, gió thổi: « Làm như vậy không tốt sao? Đợi mọi chuyện kết thúc chúng ta sẽ rời xa nơi này đi tới những chỗ nàng từng muốn đi. Lúc đó Dạ Thánh môn tồn tại cũng không còn ý nghĩa, chi bằng giải tán để mọi người thích làm việc gì thì làm, ai cần đến nơi nào thì đến! »
Lam Tịch Nguyệt ngọ ngậy trong ngực hắn, đôi mi thanh tú cong lại nói: « Ngươi vẫn không chịu trả lời câu hỏi của ta, ban đầu ngươi vì cái gì mà thành lập Dạ Thánh môn? Còn nữa, ngươi thật sự muốn cùng ta đến những chỗ đó sao? Vạn nhất đó chỉ là chỗ ta thuận miệng nói nhảm thì phải làm sao? »
« Nàng hỏi nhiều như vậy ta biết trả lời thế nào? »
« Đương nhiên trả lời lần lượt từng câu một! »
An Kỳ Lạc bất đắc dĩ cười khổ, ôn nhu nói: « Bất kể chỉ là chỗ nàng thuận miệng nói ra, nơi nào chỉ cần Tịch nhi muốn đến ta sẽ hết lòng cùng nàng tìm tới. Ta tin tưởng lời Tịch nhi không phải là thuận miệng nói nhảm cho nên chỉ cần đi tìm sẽ nhất định tìm được ».
Lam Tịch Nguyệt bất mãn lẩm bẩm: « Vẫn quên câu hỏi thứ nhất ». Nhưng nếu như hắn không muốn trả lời nàng sẽ không ép buộc hắn.
Đáy mắt đong đầy nụ cười, An Kỳ Lạc nâng một sợi tóc của nàng lên đùa bỡn và nói: « Mới lúc bắt đầu ta muốn đóng vai một Vương gia vô năng khiến ọi người e ngại đôi mắt của ta nhưng sẽ nghĩ ta không thể nào uy hiếp được bọn họ. Ta không muốn phải sống thế cả đời, từ lúc nhận được một cuốn sách bí ẩn, ta đã bắt đầu bố trí tất cả, ta muốn những kẻ đã từng ăn hiếp ta phải trả giá thật nhiều. Mọi chuyện sẽ vẫn tiếp tục như vậy cho đến khi ta gặp nàng ».
Lam Tịch Nguyệt nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, cười xấu xa một chút rồi nói: « Nghe khẩu khí của ngươi sao ta có cảm giác ngươi rất không vui khi gặp phải ta? »
An Kỳ Lạc kéo tóc nàng nhưng nhẹ nhàng không để nàng đau, chỉ là muốn trừng phạt nàng một chút: « Không cho nói linh tinh, nàng biết rõ không thể nào như vậy ».
Lam Tịch Nguyệt kéo tóc trở lại, nhẹ nhàng hỏi: « Thế sao ngươi lại muốn giải tán Dạ Thánh môn? Chẳng lẽ ngươi không còn muốn những người đó phải trả giá nữa sao? »
« Dĩ nhiên không phải, Dạ Thánh môn vẫn còn chưa giải tán đó thôi! Tịch nhi nói xem, để cho Lâm Nguyệt quốc diệt vong không phải là hình phạt lớn nhất hay sao? Một khi kinh thành đã mất chúng ta sẽ rời khỏi chốn này, cũng để cho các môn nhân sống cuộc sống mà bọn họ muốn ».
Từ trong ngực hắn, nàng đưa tay nâng mặt hắn tò mò đánh giá từ trên xuống dưới, lẩm bẩm nói: « Làm sao ta cảm thấy ngươi đột nhiên thiện lương như vậy? »
Trên mặt An Kỳ Lạc có nụ cười bất mãn nho nhỏ, hắn ôm eo nàng thì thầm vào tai: « Còn không phải do nương tử dạy dỗ rất tốt sao? »
« Ta có dạy ngươi sao? » Ngay cả chính nàng cũng không phải là người thiện lương, làm sao có thể dạy hắn?
An Kỳ Lac ý cười đầy mặt, bế nàng đi về phía chiếc giường, vừa đi vừa cười vừa nói: « Đương nhiên là có nương tử bên cạnh ta thì ta còn cần những người đó làm gì? Ta sẽ cảm thấy bọn họ vô cùng chướng mắt, chỉ mong bọn họ mau chóng biến mất cho rồi! »
Nhìn hướng An Kỳ Lạc bước đi, trong mắt Lam Tịch Nguyệt xuất hiện vẻ để phòng, nàng giãy dụa muốn thoát khỏi, hay tay chống trước ngực hắn khẩn trương hỏi: « Ngươi muốn làm gì? »
An Kỳ Lạc cười gian tà một tiếng, cắn nhẹ trên mặt nàng nói: « Nàng cứ hỏi đi? »
« Ách, không nên! »
« Nương tử, thân thể của nàng bình phục rồi phải không? »
« Vậy thì sao? »
« Vậy nàng có nhớ lời ta nói? »
« Nói cái gì? »
« Lúc nàng mới bình phục sau hôn mê ta nói chờ thân thể nàng bình phục rồi mới tính! »
« Không… Không phải, thân thể ta còn chưa bình phục mà, a… ta đột nhiên cảm thấy đầu của ta… Ối! »
Còn chưa để nàng nói hết lời hắn đã ngăn chặn chiếc miệng nhỏ của nàng bằng chính miệng hắn. Hắn cầm cự được mấy ngày qua quả thực vất vả, đợi được thân thể của nàng hồi phục hắn nào có thể dễ dàng bỏ qua! Nếu mà buông tha nàng như vậy hắn cảm thấy thật có lỗi với bản thân đã chịu đựng khổ cực suốt sáu ngày vừa qua. Từ lúc nàng tỉnh dậy, sau khi khích bác quan hệ giữa phục hoàng và Đại tướng quân đến bây giờ đã là sau ngày, ở nơi này hắn đã quả thực vô cùng an phận J
Nhìn gương mặt đỏ lựng của Lam Tịch Nguyệt mặt An Kỳ Lạc cũng ửng lên, hắn ôm nàng bước nhanh về phía phòng ngủ, cúi đầu thì thầm bên tai nàng: « Tịch nhi, mặt nàng đỏ như vậy có phải cũng mong đợi rất lâu rồi phải không? »
Sóng mắt Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng lưu chuyển, đáy mắt nàng hiện lên một tia giảo hoạt, nàng vòng tay qua cổ hắn, tiến tới bên tai hắn thì thầm: « Tướng công, người ta đã rất chờ mong! »
Đúng như Lam Tịch Nguyệt dự đoán, nghe được câu này người An Kỳ Lạc cứng lại, mặt đỏ tưng bừng như thái dương. Trong mắt hắn hiện lên tia ảo não, tại sao mỗi lần Tịch nhi có ý đồ sắc dụ hắn hắn luôn không thể nào nhịn được trong lòng run run, cả người như bay lơ lửng trên mây?
Nhìn bộ dạng hắn Lam Tịch Nguyệt không nhịn được cười, thì ra hắn rất dễ đỏ mặt, chỉ cần dụ dỗ một chút, buông lời mập mờ một chút nhất định mặt hắn đã đỏ hơn trái gấc. Nhưng mà nàng rất thích bộ dạng này của hắn, nàng ghé sát hơn vào mặt hắn, vươn cái lưỡi thơm tho khẽ liếm vành tai hắn nói: « Tướng công, xem ra mặt ngươi còn đỏ hơn cả ta! »
Tay ôm chặt, sắc mặt đỏ, hô hấp không yên, tim đập thình thịch như trống nện, còn thêm miệng đắng lưỡi khô., tất cả biều hiện này đều là vì nàng, cơ hồ An Kỳ Lạc bước đi không nổi. Hẵn khẽ nghiêng mặt cắn nàng một cái nhưng không dám cắn mạnh vì sợ nàng đau, hơi thở nóng bỏng phả trên mặt, trên cổ nàng, hắn nói: « Không sao cả, dù sao nơi này không có ai, bị nương tử bắt gặp không cần xấu hổ. Chẳng qua vì gặp được nương tử tốt mới khiến ta bị hấp dẫn, có phải nàng đã chuẩn bị lãnh hậu quả rồi phải không? »
« Ưm! » Lam Tịch Nguyệt thẳng thắn thừa nhận, dĩ nhiên nàng đã chuẩn bị xong ngay từ lúc hắn ôm nàng, hơn nữa nàng thật ra cũng có một chút mong chờ nên mới trực tiếp nói ra. Nhưng có thể nàng sẽ không biết một chuyện đó là câu trả lời thành thực này của nàng thiếu chút nữa khiến An Kỳ Lạc nhất thời không cầm giữ nối, thiếu chút nữa khiến hắn ngay cả phòng ngủ cũng không kịp đi tới J
Bên trong Lâm Nguyệt thành cục diện đang ở thể giằng co giữa hai phe An Nhâm Kình và Viên Thiệu Uy. Lòng dân trong thành lại càng bàng hoàng, đường sá trước đây vốn phồn vinh náo nhiệt giờ đây thưa vắng, chỉ một trận gió thu thổi qua đất bụi cùng lá cây bay đầy.
Cách Lâm Nguyệt thành ba ngàn dặm, bên trong Thanh Minh thành mặc dù bề ngoài bình thản nhưng lòng dân cũng ngầm cảm nhận được sự sôi trào. Lục vương gia đã bắt đầu biểu hiện rõ dã tâm, hoàng đế Lam Vũ Đỉnh cũng bắt đầu đề phòng. Trưởng công chúa phân vân đứng ở giữa, nhưng có vẻ nàng hơi nghiêng về phía hoàng đế bởi vì người phu quân của nàng, Đại tướng quân Duẫn Duệ thần phục chính là Lam Vũ Đỉnh.
Tình cảnh Thanh Minh thành hiện tại không khá khẩm hơn Lâm Nguyệt thành là bao. Tuy vậy trong Mãn hương lâu vẫn là cảnh ca múa thái bình, oanh oanh, yến yến, lời nhỏ lời to, cảnh tượng đèn đuốc say mê. Khúc Vân Kỳ đang ngồi trong chính cảnh tượng như vậy, hắn bình sanh tính phong lưu ngồi uống rượu luôn có mỹ nhân hầu hạbên cạnh nhưng không hiểu sao hôm nay hắn lại tỏ ra vô cùng nhàm chán.
Gặp gỡ Ti Đồ Triệt thật vất vả, cả ngày hắn bận rộn đủ chuyện, không có thời gian bồi hắn uống rượu. Có mấy người có được bản lính uống rượu như vậy, có thể uống tận hứng hết lần này tới lần khác. Mà Ti Đồ Minh kia cũng không biết biến mất đằng nào. Ti Đồ Triệt ngày đêm bận rộn chuyện mà hắn gọi là rất trọng yếu, còn bản thân Khúc Vân Kỳ thì không muốn về Phiêu Miểu sơn trang gặp lão đầu tử, cũng không muốn bị ép buộc thành gia thất.
Rốt cuộc hắn thấy mình nhàn rỗi quá độ đến nỗi cả người sắp mốc meo, đưa tay kéo đại nữ tử bên cạnh nhưng lại phát hiện bản thân ngay cả nửa điểm hăng hái cũng không có. Hắn phiền muộn đẩy nàng ta ra, cảm giác mình giống như đang mắc bệnh, hơn nữa là một loại bệnh vô cùng nghiêm trọng bởi vì từ lúc nào các cô nương xinh đẹp không còn câu dẫn được hứng thú của hắn.
Ánh mắt Khúc Vân Kỳ nguy hiểm híp lên, đây thật sự không phải là chuyện tốt, nhưng mà hắn phải làm sao mới thoát khỏi tình cảnh khốn khó trước mắt? Hắn không hề muốn tiếp tục như vậy, cho dù không bị đên cũng chết vì nhàm chán. Ngay cả một người uống rượu cùng cũng không kiếm ra được.
Dốc giọt rượu cuối cùng trong chén, Khúc Vân Kỳ dứt khoát đứng dậy, bước chân hướng lên lầu, dù sao không ai có thể ngăn được hắn, mà thực tế cũng chẳng có ai đến cản trở hắn. Một mình thật sự chán, phải đi tìm Tư Đồ lão huynh để giao lưu trao đổi tình cảm, không biết lão huynh hiện giờ đang làm gì, những chuyện đó chẳng biết bao giờ mới làm xong?
Vẫn chưa đi tới cửa nhưng hắn đã nghe được thanh âm mập mờ truyền ra từ bên trong. Đầu tiên Khúc Vân Kỳ tỏ ra sửng sốt nhưng ngay sau đó lại ảo não, không cần suy tính đẩy ngay cửa bước vào. Theo thanh âm tiếng cửa mở là tiếng kinh hô của nữ tử, Khúc Vân Kỳ bỏ ngoài tai cất bước tiến vào.
Ti Đồ Triệt không vui nhíu mày không kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào kẻ vừa đột nhập vào phòng, thanh âm lạnh lùng cùng bất đắc dĩ nói: « Ngươi muốn làm gì? »
Khúc Vân Kỳ trực tiếp lại thẳng giường, đưa tay vén màn nhìn nữ tử đang ở phía dưới Ti Đồ Triệu. Cô nương ấy chưa kịp kêu thành tiếng thanh âm của Khúc Vân Kỳ đã vang lên trước một bước: « Đi ra ngoài! »
Lời thốt ra thật lạnh lùng khiến nàng ta không nhịn được mà rùng mình, Ti Đồ Triệt rời khỏi nàng ta, y phục nửa kín nửa hở để lộ ra lồng ngực khiêu gợi, mấy sợi tóc ẩm ướt còn dán trên ngực hắn, hướng cô nương còn chưa thỏa mãn lãnh đạm nói: « Ngươi đi ra ngoài trước! »
Cô nương đó ai oán nhìn Ti Đồ Triệt một cái, quay đầy nhìn Khúc Vân Kỳ oán hận một cái, sau đó mới lưu luyến nhặt y phục rơi đầy trên sàn mặc vào người rồi xoay người rời khỏi gian phòng.
Đợi khi trong phòng chỉ còn hai người, Ti Đồ Triệt không kiên nhẫn nhìn Khúc Vân Kỳ nói: « Khúc Vân Kỳ, ngươi có biết ngươi thật đáng ghét hay không? Hôm nay tới tìm ta có chuyện gì quan trọng? »
Tầm mắt Khúc Vân Kỳ dừng lại ở lồng ngực lộ ra của Ti Đồ Triệt, ánh mắt trong khoảnh khắc đó trở nên u ám, đột nhiên hắn nhào vào ngực Ti Đồ Triệt, ánh mắt nhìn Ti Đồ Triệt nguy hiểm dị thường, khóe miệng cũng hiện lên nụ cười tà mị nguy hiểm, nhón tay đặt ở trên mặt Ti Đồ Triệt, hắn nói: « Đột nhiên ta phát hiện ra hình như ta yêu ngươi, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ? »
Ti Đồ Triệt nhíu mày, mắt hiện lên tia ảo não cùng toan tính, giọng nói phát ra bén nhọn: « Khúc Vân Kỳ, ngươi thật quá đáng, đừng trách ta trở mặt vô tình! »
Khúc Vân Kỳ nào có để ý ánh mắt uy hiếp ấy, hắn cau mày nói: « Mỗi lần ngươi thốt ra cũng chỉ toàn là những lời này, nói nhiều không thấy mệt sao? Có muốn ta giúp một tay nghĩ ra câu khác mới mẻ hơn không? Không bằng ngươi đổi sang nói sau này muốn gả cho ta đi! » (Hirameki: Hahaaaa, suýt ngã té ghế vì cười J J J)
« Khúc Vân Kỳ, ngươi… »
« Xuỵt! » Khúc Vân Kỳ đưa tay ngăn Ti Đồ Triệt nói tiếp, hắn cười nói: « Ngươi còn nhớ ta đã từng nói với ngươi một việc? Ta nói rồi: nếu có một ngày gặp được người tửu lượng còn cao hơn ta ta muốn kết nghĩa huynh đệ với người đó hoặc lấy người đó làm thê tử ».
Ti Đồ Triệt sửng sốt, trong lòng đột nhiên hiện lên dự cảm xấu, lông mày nhíu chặt trầm giọng nói: « Vậy thì sao? Tửu lượng của ta so ra với ngươi cũng không tốt hơn, không phải sao? »
Khúc Vân Kỳ khẽ gật đầu: « Đúng vậy a, tửu lượng của ngươi so ra không tốt hơn ta nhưng là người so tài với ta nhiều nhất, có đúng vậy không? »
« Khúc Vân Kỳ, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? »
« Ta chẳng biết ta muốn gì cả, chỉ là ta muốn thực hiện chuyện ta đã nói thôi, rốt cục đã gặp được người như vậy thì đã nói là phải làm, Khúc Vân Kỳ ta không phải là loại người nói lời mà không giữ lời! »
Trong lòng Ti Đồ Triệt càng lúc càng bất an nhưng thần sắc bề ngoài vẫn không đổi nói: « Vậy thì sao? Ngươi muốn kết thành huynh đệ đương nhiên ta không có ý kiến! »
Khúc Vân Kỳ cười tươi như hoa, cúi đầu nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Ti Đồ Triệt. Bất kể thế nào hắn cũng sẽ không buông tha, ánh mắt nguy hiểm nheo lại nói: « Lời ngươi nói ra có chút không đúng a, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không biết người kia vốn không phải là nam nhân, nàng ấy vốn là công chúa Thanh Tố quốc, hiện tại chính là Kỳ Vương phi của Lâm Nguyệt quốc —— Lam Tịch Nguyệt, ngươi nói ta đoán có đúng hay không? »
Huyết Sắc Yêu Đồng Huyết Sắc Yêu Đồng - Nặc Nặc Bảo Bối