Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70: Bị Vây Quanh Vương Phủ
am Tịch Nguyệt lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, ngoài cửa là bầu trời bao la, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì. An Kỳ Lạc đứng ở phía sau nhìn bóng lưng của nàng có chút ngẩn người. Được một lúc hắn bước đến kéo nàng vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: “Có phải nàng đang trách ta không nói trước, tự tiện quyết định trở về?”
Lam Tịch Nguyệt lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không có, ta cũng biết chúng ta không thể ở chỗ này trong thời gian quá dài”. Chẳng qua nàng vốn nghĩ có thể kết thúc một chút chuyện nhưng không lường trước được không đủ thời gian, xem ra còn cần phải chờ đợi thêm nữa.
An Kỳ Lạc vùi mặt vào cổ của nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười, hắn chỉ cần nghe được Tịch nhi nói không trách, hắn đã rất vui vẻ rồi, vốn hắn thật sự có chút lo lắng. Biết nàng ở chỗ này nhất định còn có chuyện muốn làm, còn có việc chưa làm xong, ít nhất cũng cần phải trải qua thêm một thời gian ngắn nữa mới được, nếu như bây giờ rời đi chuyện này tất sẽ bị trì hoãn mà đó lại là chút mục đích mà từ trước tới nay nàng muốn.
Hắn ngẩng đầu lên, cằm tựa trên bờ vai nàng, trong ánh mắt hiện lên một tia bất an, bộ dạng như muốn chứng thực nên nhẹ nói ở bên tai nàng: “Nếu như bây giờ trở về, chuyện nàng muốn làm sẽ không làm được, cũng không biết rốt cục khi nào chúng ta lại mới có dịp đến Thanh Minh thành, nàng có thật quyết định muốn cùng ta rời đi không?”
Nếu như nàng thật sự muốn làm xong chuyện rồi mới rời đi hắn cũng sẽ không ép buộc nàng mặc dù trong lòng chắc chắn phi thường không nỡ. Hắn vô cùng muốn mang nàng cùng trở về nhưng chỉ cần nàng không nguyện ý hắn sẽ không ép buộc.
Khóe miệng Lam Tịch Nguyệt cong lên nhè nhẹ, trong mắt mơ hồ hẩn hiện một chút ý cười, gật đầu nói: “Ừ, thật sự nếu không trở về nói không chừng Trần Tập Dũng sẽ nghĩ chuyện ngươi đến thuyết phục Dạ Thánh môn môn chủ thất bại, muội muội của hắn cũng không có hy vọng cứu được do đó sinh sự làm khó ngươi! Hơn nữa ta không thích Thanh Minh thành, nếu có thể nhanh rời đi một chút đương nhiên quá tốt rồi!”
Ở nơi này đã có Ti Đồ Triệt nàng rời đi cũng không sao a, đợi đến khi hắn điều tra rõ ràng dĩ nhiên sẽ tìm cách thông báo cho nàng. Đến lúc đó nàng tìm cơ hội khác về đây, sau đó có thể đem tâm nguyện nhiều năm hoàn thành.
An Kỳ Lạc giơ tay vòng qua bên hông nàng để hắn được ôm nàng chặt hơn nữa, mặt cũng dán lấy mặt nàng nhẹ cọ sát lẫn nhau. Sau đó hắn nghĩ đến một chuyện vốn vẫn luôn lưu tâm, nghiêng mặt nhìn nàng hỏi: “Tịch nhi, tại sao Ti Đồ Triệt giống như rất chán ghét đôi mắt của ta, lại dường như…Nhưng hình như là…”
“Không ghét ngươi”. Lam Tịch Nguyệt mở miệng nói nốt những lời kia của hắn. Sau đó nụ cười của nàng càng sâu thêm, cười hỏi: “Ngươi thật muốn biết?”
Trên mặt An Kỳ Lạc có chút ít thần sắc mất tự nhiên, sắc mặt bỗng trở nên hồng quanh co nói: “Cái đó, nếu như không tiện nói hay là thôi đừng nói”. Thật ra hắn muốn biết chết đi được, bởi vì Ti Đồ Triệt không cho hắn có cảm giác giống như sự chán ghét của những người khác khiến hắn băn khoăn muốn biết tại sao cứ thời điểm nhìn đến mắt hắn Ti Đồ Triệt lại lộ ra thần sắc như vậy.
Lam Tịch Nguyệt trầm ngâm một chút, sau đó thần sắc lạnh nhạt nói một câu như sau: “Bởi vì hắn rất ghét thỏ”.
An Kỳ Lạc rõ ràng vô cùng sửng sốt, chẳng thể ngay lập tức hiểu được những lời vừa rồi từ miệng nàng. Sau đó hắn không nhịn được, khóe miệng hung hăng giật mấy cái, thỏ có ánh mắt màu đỏ!
Thấy An Kỳ Lạc một hồi lâu chẳng có phản ứng gì Lam Tịch Nguyệt cũng không có ý tứ nhất định phải nói một câu gì đó. Chẳng qua trong mắt nàng mang theo thêm mấy nụ cười tiếp tục mở miệng: “Khi hắn còn nhỏ phi thường thích những tiểu động vật như thỏ. Nhưng có một ngày khi hắn cho thỏ ăn bị nó đột nhiên cắn vào ngón tay, hắn giãy dụa thế nào cũng không giằng ra được. Từ lúc đó hắn bắt đầu ghét thỏ bởi vì hắn cảm thấy loài thỏ thật vong ân bội nghĩa. Hắn hao tâm tổn sức uy nó ăn kết quả lại bị chính nó hung hăng cắn ột cái”.
Nghe xong An Kỳ Lạc hoàn toàn không phản đối, lại vùi mặt thật sâu vào bên trong cổ Lam Tịch Nguyệt kêu rên mấy tiếng. Hắn thề hắn nhất định phải cùng Ti Đồ Triệt bất chung chiến tuyến, đường đường là Lâm Nguyệt Quốc Kỳ vương gia, Dạ Thánh môn môn chủ lại bị đối đãi như loài thỏ!
Bị Ti Đồ Triệt gọi là Vương gia giận dữ hắn vẫn còn chưa tính sổ, dù sao ánh mắt của hắn vốn màu đỏ. Nhưng nói gì thì nói không thể đem hắn ra so sánh với thỏ nha, chẳng lẽ tên Ti Đồ Triệt đó cũng không biết hắn ghét nhất chính là thỏ sao? Sao lại đem hắn vào cùng một giuộc với loài động vật hắn ghét nhất, có cơ hội nhất định phải làm thịt Ti Đồ Triệt tuyệt đối không tha!
Toàn bộ chuyện tình bên trong Thanh Minh thành đều giao cho Ti Đồ Triệt, hơn nữa Duệ của Dạ Thánh môn cũng không theo An Kỳ Lạc trở về Lâm Nguyệt quốc mà tuân lệnh chủ nhân lưu lại Thanh Minh thành hiệp trợ Ti Đồ Triệt điều tra một ít chuyện. Về phần rốt cuộc đó là chuyện gì phải chờ Ti Đồ Triệt tới giải thích cho hắn.
Đem chuyện giao cho Ti Đồ Triệt Lam Tịch Nguyệt cũng tương đối yên tâm, phải nói là vô cùng yên tâm bởi vì qua nhiều năm như vậy chỉ có hai người bọn họ cùng nhau cố gắng. Bây giờ hai người một ở Thanh Tố Quốc, một đến Lâm Nguyệt quốc, chuyện liên lạc thật sự là rất phiền toái. Nhưng nếu có sự hỗ trợ của Dạ Thánh môn chuyện kia chắc không còn phiền phức như thế nữa. Bây giờ còn có Phiêu Miểu sơn trang thiếu trang chủ đang ở bên trong phủ tướng quân ngồi canh, không biết hắn có thể mang đến tin tức gì tốt không.
Tất cả toàn bộ những chuyện này Lam Tịch Nguyệt giao hết cho Ti Đồ Triệt. Nàng cưỡi ngựa trên đường trở về Lâm Nguyệt quốc. Lần trở về này nàng không cùng cưỡi chung một con tuấn mã với An Kỳ Lạc bởi vì mỗi người cưỡi một con tốc độ đi sẽ nhanh hơn. Nàng không muốn trì hoãn thời gian đi đường quá dài.
Con đường trở về so với lúc trước đến Thanh Minh thành có vẻ nhanh hơn một ngày. Đến ngày thứ năm hai người bọn họ đã đứng trước cổng Nguyệt Thành. Bây giờ chỉ còn hai người bọn họ, Duệ đã ở lại Thanh Minh thành còn mũi nhọn kia cũng bị An Kỳ Lạc đuổi không biết đi đâu. Những người khác trong Dạ Thánh môn tự nhiên cũng bị xua đi toàn bộ. Về phần nguyên nhân tại sao, đương nhiên là bởi vì An Kỳ Lạc không muốn nhiều người không liên quan quấy rầy, chỉ muốn còn lại hai người mà thôi.
Nguyệt thành vẫn phồn hoa như vậy, người ra người vào tấp nập đông vui. Lam Tịch Nguyệt một thân nam trang cùng An Kỳ Lạc sóng vai bước đi. Hai người đều mang mạng che mặt. Lam Tịch Nguyệt thì không sợ bởi vì người trong thành chẳng mấy ai có thể nhận ra nàng, nhưng nàng mang nó cũng chỉ bởi vì An Kỳ Lạc không muốn bất kỳ ai có thể nhìn thấy dung nhan nàng. Về phần An Kỳ Lạc, tự nhiên không cần phải nhiều lời, chỉ một ánh mắt cũng đủ bán đứng hắn hoàn toàn.
Mặc dù buổi tối khi Lam Tịch Nguyệt mới đến Lâm Nguyệt quốc đã xảy ra chuyện “ngoài ý muốn” khiến dung mạo bị hủy hoại hoàn toàn nhưng ở trong Nguyệt thành này vẫn có một số ít người biết được bộ dạng của nàng. An Kỳ Lạc không muốn ai được nhìn thấy nàng thì nàng phải nhất nhất nghe lời sao? Bất quá là vì trong lòng nàng có một chút gì đó ngọt ngào khi nghe hắn nói những lời đó, khi nhìn thấy ánh mắt hắn ở thời điểm đó.
Sau khi tiến vào bên trong Nguyệt thành hai người đi tìm chỗ buộc ngựa sau đó cùng tản bộ hướng về phía Kỳ vương phủ. Rất nhanh đã đến nơi, đứng trước Kỳ vương phủ bọn họ liếc nhau một cái nhưng mang mạng che mặt nên không nhìn ra thần sắc trong mắt đối phương, cũng chỉ có thể tưởng tưởng ra.
Không khí Vương phủ hôm nay có chút quái dị. Mặc dù cực kỳ an tĩnh nhưng hình như đang có chuyện gì đó xảy ra, có hơi hướng của nguy hiểm cho dù chỉ đứng ở cửa cũng cảm thấy được trong không khí nhàn nhạt sát khí. Hai người nhích tới gần một chút, sau đó làm như lơ đãng tiếp tục bước, chẳng qua lần này đã thay đổi phương hướng.
Ở bên cạnh Vương phủ có một nơi bí mật, cả hai cùng đưa tay gỡ tấm sa che mặt xuống. Lam Tịch Nguyệt lấy ra bịt mắt vẫn luôn mang theo đeo lên trên mặt. An Kỳ Lạc cười híp mắt nhìn nàng sau đó cùng từ từ lấy từ trong lồng ngực ra một cái y hệt cái của nàng. Nhưng có lẽ dụng cụ của An Kỳ Lạc phải được gọi là mặt nạ thì đúng hơn vì nó không hoàn toàn giống cái bịt mắt của Lam Tịch Nguyệt. Ánh mắt hắn không phải đơn thuần giống như nàng nên phải mang loại mặt nạ đó người bên ngoài nhìn vào mới không phát hiện ra ánh mắt.
An Kỳ Lạc làm như khoe khoang quơ quơ trước mặt Lam Tịch Nguyệt, khuôn mặt cười cười nói: “Nương tử, nàng nhìn xem cái mặt nạ này không hề tệ! Có phải rất giống cái của nàng không?”
Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc một cái sau đó đem tầm mắt chuyển về hướng phía Kỳ Vương phủ lãnh đạm nói: “Mau đeo lên đi, không muốn đi nữa sao?”Chẳng qua nàng đang đè nén cố nhịn cười nhưng nhịn không được, khóe môi khẽ cong lên.
Thấy Lam Tịch Nguyệt phản ứng lãnh đạm như vậy An Kỳ Lạc không hỏi có chút ủy khuất “nha” một tiếng sau đó biết điều đeo mặt nạ lên rồi cùng Lam Tịch Nguyệt tiến vào bên trong Kỳ Vương phủ. Ở bên trong phủ bọn họ rất nhanh chóng phát hiện ở những nơi kín đáo có một đại lượng cao thủ mai phục. Bốn phía lặng yên không một tiếng động, ngay cả tiếng chim hót, tiếng côn trùng ca vang cũng có thể nghe thấy. Trong Vương phủ không có một hạ nhân nha hoàn hay một bóng người đi lại… Cả Vương phủ yên tĩnh giống như một tử thành, nếu như không có không khí nhàn nhạt sát khí phiêu đãng chỉ sợ An Kỳ Lạc cùng Lam Tịch Nguyệt cũng đã cho rằng Vương phủ thật ra không có ai.
Những người đó hắn đã cố gắng làm mất đi sát khí nhưng có một số người ngay cả khi đã cố gắng che giấu thì vẫn không thể che giấu hoàn toàn. Ví dụ như sát thủ giết người hàng loạt, hai tay dính đầy máu tươi, đối với mục tiêu bị giết hận thấu xương tủy thì trên người của họ tự nhiên sẽ tản mát ra một luồng nhỏ sát khí cùng mùi máu tanh.
Trong không khí chính là có nhàn nhạt chút ít sát khí cùng máu tanh như thế, An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt đã sớm phát hiện ra. Không thể nói những người này không đủ bản lĩnh mà là An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt quá kinh khủng. Vô luận hơi thở dù là nhỏ nhất, chỉ cần có hơi thở xuất hiện bọn họ sẽ phát giác ra.
Có thể nói công phu của Lam Tịch Nguyệt không bằng An Kỳ lạc nhưng khứu giác của nàng so với hắn lại ngạy bén hơn. Đó là năng lực tích lũy được do nhiều năm sinh tồn mà có, chỉ cần một điểm dị đông nàng cũng có thể nhận ra ngay, nếu không có lẽ nàng đã sớm chết không biết bao nhiêu lần!
Hiện tại hai người đang ở hậu viện của Vương phủ. Trong hậu viện mà cũng có nhiều cao thủ mai phục như vậy xem ra tình huống phía trước thế nào càng thêm khó có thể tưởng tưởng. Lam Tịch Nguyệt nhẹ chau lông mày, lặng yên không phát ra một tiếng động bước đi nhẹ nhàng. Dưới con mắt kinh ngạc của An Kỳ Lạc đã có một cao thủ mai phục không một tiếng động lặng lẽ xuất hiện ở phía sau.
Nàng từ từ giơ tay lên, một cánh tay lén lút vòng quanh người trước mặt, một cánh tay khác chầm chậm giơ cao, từ ngón tay nghiễm nhiên bắn ra một ngân châm. Người đó còn chưa kịp phản ứng nàng đã vòng tay quanh người hắn bưng kín tai, miệng, mũi hắn lại. Khi tên đó còn chưa kịp giãy dụa, ngân châm trên tay nàng đã châm vào bên trong cổ họng hắn đồng thời làm hắn hít thở không thông mà chết.
Chỉ trong chớp mắt hắn lập tức hôn mê, Lam Tịch Nguyệt đưa tay đỡ lấy thân thể đang dần té xuống rồi nhẹ nhàng đặt trên mặt đất. Hết thảy mọi chuyện đều phát sinh trong lặng yên không một tiếng động. Rất nhanh sau đó Lam Tịch Nguyệt lại tiếp tục phương pháp tương tự để hạ thêm bảy người nữa nằm chết dí. An Kỳ Lạc thấy vậy kinh hãi không thôi. Tuyệt đối phải luyện tập cả trăm lần, ngàn lần mới có thể đạt tới thủ pháp thuần thục đến như vậy. Hơn nữa lúc giết người ngay cả chân mày cũng không nhíu, mặt không nhăn, trong mắt lại càng một mảnh trong trẻo lạnh lùng tựa hồ coi đó chỉ như là trò chơi không quan trọng thì chắc chắn không phải người thường.
Quyết đoán, ngoan tuyệt, hạ thủ không lưu tình! Đây là những từ bây giờ An Kỳ Lạc nghĩ đến trong đầu để hình dung về Lam Tịch Nguyệt, trong mắt hắn không khỏi hiện lên thần sắc đau lòng. Nàng xuất thân là một Công chúa vì sao lại phải gánh sứ mệnh làm sát thủ như vậy? Thủ pháp mà nàng vừa dùng cần phải luyện đi luyện lại cả trăm nghìn lần cơ hồ cũng chưa đạt được trình độ như thế, còn nữa tâm trạng lúc giết người vẫn giữ vẻ bình thản lạnh lùng, nàng rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ cực mới có thể đạt tới cảnh giới đó?
Thời điếm Lam Tịch Nguyệt muốn ra tay giết tên lính thứ chín An Kỳ Lạc đột nhiên xuất thủ trước nàng một bước, giải quyết nhanh gọn người kia, một chút nội lực không hề tiết ra ngoài. Nếu nội lực bị lộ ra sẽ kinh động đến những kẻ đang mai phục khác, đến lúc đó chỉ sợ tất cả cao thủ phục kích sẵn trong Vương phủ sẽ chạy cả sang hướng bên này.
Có câu nói “kiến nhiều ắt cắn chết voi”, hoàn cảnh của An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt bây giờ là đánh lén, hơn nữa công phu quả thật cao hơn so với đối phương đương nhiên có thể dễ dàng đắc thủ. Nhưng nếu cả một đoàn cao thủ hướng bọn họ nhào lên thì không chắc sẽ chiếm được thế thượng phong, hơn nữa bây giờ cũng không biết có bao nhiêu cao thủ đang mai phục trong Vương phủ. Trong loại tình huống thế này sử dụng phương pháp ám sát là tốt nhất, lần lượt tiêu diệt từng đối thủ một để cho bọn chúng thứ tự theo nhau biến mất trên thế giới này.
Tay Lam Tịch Nguyệt vẫn còn giơ ra giữa không trung, nàng quay mặt lại nhìn An Kỳ Lạc trong mắt mang theo một tia ngoài ý muốn. An Kỳ Lạc chỉ xoay đầu lại nhìn nàng một cái sau đó lại tiếp tục tiếp cận những tên lính đang mai phục. Hắn muốn tận lực giải quyết hết những người này như vậy thì Tịch nhi mới không phải tự mình ra tay. Giết người thực ra là công việc rất vất vả và nguy hiểm, nhất là thời điểm khi ám sát, cả người phải ở trong trạng thái tập trung cao độ. Nếu giữ trạng thái này lâu sẽ vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận sẽ để lộ dấu vết.
Thấy An Kỳ Lạc giết người tựa hồ so với nàng còn thuần thục hơn Lam Tịch Nguyệt không tiếp tục đứng nguyên tại chỗ mà quan sát hắn. Nàng xoay người hướng về phía những kẻ mai phục khác. Khắp hậu viện Kỳ Vương phủ thây người rơi la liệt khắp nơi nhưng vẫn lặng yên không một tiếng động, thậm chí ngay cả mùi máu tươi nhàn nhạt cũng không hề lộ ra trong không khí.
Hai người đó ngay cả giết người cũng không để té máu, những tên lính đã chết kia nằm trên mặt đất quả thực giống như đang ngủ thiếp đi. Dù là thiếp đi ở nơi kín đáo nhưng cả một đám người ở trong hậu viện Vương phủ cùng ngủ quả thật lộ ra vẻ kỳ quái vô cùng.
Những chỗ bí mật trong hậu viện dều có thi thể còn thân ảnh An Kỳ Lạc cùng Lam Tịch Nguyệt đã biến mất không thấy đâu, hậu viện vẫn một mảnh yên tĩnh. Chẳng qua nét bất đồng so với lúc trước chính là có thêm mấy tiếng côn trùng kêu vang, thỉnh thoảng có một hai con chim nhỏ đậu trên ngọn cây phát ra tiếng hót. Nơi này so sánh với ban nãy xem ra náo nhiệt hơn một chút.
Dọc theo đường đi trên căn bản không thấy bóng người mà những thân ảnh có thể nhìn thấy chính là những người mai phục ở chỗ bí mật đã bị giải quyết xong xuôi không cần phải e sợ bị theo dõi nữa. Điều tối trọng yếu bây giờ là phải làm rõ tình hình trong Vương phủ, không nên phung phí thêm thời gian giết người.
Càng đi về phía trước người mai phục hai bên càng nhiều, nhưng vẫn thủy chung không nhìn thấy thân ảnh bọn hạ nhân đâu.
Nhẹ chau lông mày, hai người lại tiếp tục cẩn thận né qua những chỗ mai phục hướng về phía sảnh trước. Những kẻ ở phía sau mặc dù đã cố ý buông tha nhưng cũng bị giết bớt không ít. Khi hai người tiến tới gần sảnh trước mơ hồ nghe thấy thanh âm nói chuyện truyền đến. Thanh âm không lớn nhưng cũng đủ để bọn họ phát hiện nó phát ra từ sảnh trước.
Hai thân ảnh tung người vọt lên trên nóc nhà, giải quyết gọn sáu người mai phục ở trên đó xong nhẹ nhàng nhấc miếng ngói để lộ khe hở nhỏ nhìn xuống phía trong phòng khách. Chỉ thấy Trần Tập Dũng đang ngồi ở thượng vị. Đó là chỗ bình thời chỉ có An Kỳ Lạc mới được phép ngồi, thỉnh thoảng Lam Tịch Nguyệt cũng có ngồi qua mấy lần. Phía dưới hắn còn có hai quan viên khác trong triều. Một người là Binh bộ thị lang Giang Nguyên Tân, người còn lại Hình bộ thị lang Lâm Thành Văn. Ba người ngồi ngay ngắn bên trong phòng khách, nhỏ giọng thảo luận chuyện gì đó.
Trần Tập Dũng cao cao tại thượng, trong ánh mắt có một chút nhàn nhạt oán giận, hướng hai vị thị lang đại nhân ở dưới nói: “Không biết hai vị đại nhân còn có vấn đề gì, nếu như không có chuyện gì chúng ta cứ làm như thương lượng vừa rồi”.
Giang Nguyên Tân và Lâm Thành Văn liếc nhau một cái rồi cùng hướng Trần Tập Dũng chắp tay nói: “Hết thảy đều theo ý tứ của Trần thống lĩnh là được, chẳng qua nương nương bày mưu đặt kế sai vi thần đến đây giúp Trần thống lĩnh chút chuyện nhỏ mà thôi, không có ý muốn nhiễu loạn kế hoạch cùng ý tứ của Trần thống lĩnh”.
Đứng trên nóc nhà hai người liếc nhau một cái, bọn họ hình như đến chậm một bước rồi. Vừa lúc ba người đó thương lượng xong chuyện mới đến. Bất quá từ trong câu nói vừa rồi cũng nghe ra được một chút ý tứ. Nương nương ở đây hẳn chính là Hoàng hậu nương nương, bà ta lại muốn gây sự với Kỳ Vương phủ sao? Cũng không biết Hoàng thượng có biết chuyện này hay không. Nếu cấm vệ quân xuất động Hoàng thượng cho dù không ủng hộ thì ít nhất cũng không phản đối.
Lam Tịch Nguyệt nhẹ cắn môi trầm ngâm một chút, ánh mắt chớp động nhẹ nhàng, sau đó quay đầu nhìn về phía An Kỳ Lạc nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Trong mắt An Kỳ Lạc hàn quang lóe lên, nhìn Trần Tập Dũng phía dưới khóe miệng cúp một tia cười lạnh nói: “Xem ra Trần Tập Nhã không cần tiếp tục sống nữa rồi, mới có vài ngày mà hắn đã nhịn không được. Cho dù có thần phục ta, người như vậy cũng không nên tin dùng, huống chi cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ hắn sẽ thần phục!”
Hắn xoay đầu lại cười với Lam Tịch Nguyệt rồi tiếp tục nói: “Tịch nhi có tính toán gì hay không? Ta bây giờ chỉ muốn Trần Tập Nhã chết, mạng của Trần Tập Dũng hẳn cũng không thể kéo dài nhưng ta còn muốn lợi dụng hắn nên để hắn sống lâu thêm một chút giúp chúng ta đạt được mục đích”.
Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, giờ phút này mặt trời vừa ló dạng khỏi tầng mây. Nàng đưa tay cầm mái ngói bị nhấc lên nhẹ nhàng đặt trở lại chỗ cũ tránh để ánh mặt trời chiếu rộng, ánh sáng sẽ lọt vào trong phòng khách, đến lúc đó sẽ khiến người ta chú ý. Nàng liếc mắt nhìn An Kỳ Lạc một cái rồi nói: “Đây là chuyện của ngươi, đừng hỏi đến ta phải nên làm như thế nào”.
Nụ cười nơi khóe miệng An Kỳ Lạc lớn ra một chút nhưng vẻ ủy khuất trong mắt cũng lớn dần lên, hắn nói: “Ta chẳng qua muốn biết ý của Tịch nhi có giống ta hay không thôi, do đó sẽ biết chúng ta tương thân tương ái cỡ nào, nàng cứ như vậy để cho cơ hội tốt bỗng nhiên qua mất sao?”
Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn một cái, cong khóe miệng lên sau đó lạnh lùng nói: “Chẳng qua Trần Tập Dũng chỉ là một con cờ trong tay Hoàng hậu, muốn đạt mục đích thì phải tính sổ với bà ta chứ không phải ở chỗ này làm khó một con tốt nhỏ”.
Nghe vậy An Kỳ Lạc cười hớn hở, vui mừng đưa tay ôm eo thon của nàng nhằm hướng không dễ bị người khác phát hiện mà biến mất khỏi Vương phủ, nhưng vẫn không quên nhẹ thì thầm bên tai nàng: “Chúng ta quả nhiên vô cùng tâm đầu ý hợp, ngay cả ý nghĩ cũng giống hệt nhau”.
Ra khỏi Vương phủ Lam Tịch Nguyệt liền tránh ra khỏi ngực hắn. Ở nơi này rồi thì không cần phải lo lắng có người mai phục xung quanh, do đó cũng không cần phải tận tâm tận lực chú ý không gây ra tiếng động.
Lồng ngực không còn được ôm Lam Tịch Nguyệt nhất thời cảm thất trống trải nhưng đối với ánh mắt của nàng như vậy hắn ngoan ngoãn biết điều không động thủ lần nữa, chỉ mở miệng nói: “Mấy ngày hôm trước ta nhận được tin phụ hoàng muốn thả Thái tử ra khỏi thiên lao bởi vì chuyện ngọc tỷ kia không có chứng cớ cụ thể, cũng không nhận định được chuyện mất nó có liên quan đến Thái tử. Nhưng hai ngày trước khi thả Thái tử ra Trần Tập Dũng đột nhiên hướng hắn bẩm báo ý tứ của Hoàng hậu sai hắn lục soát Kỳ Vương phủ để tìm cơ hội giá họa cho ta. Trần Tập Dũng cảm thấy làm như vậy không hợp đạo lý nên cam tâm tình nguyện đắc tội với Hoàng hậu chứ không chịu phụ Hoàng thượng, hắn đem chuyện bẩm báo với phụ hoàng. Phụ hoàng nghe xong chuyện này lập tức bỏ ý định thả Thái tử ra sau đó nhằm hướng Phượng Dương cung đi tìm Hoàng hậu”.
Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng nghe rồi nhanh chóng phân tích tình hình. Hoàng thượng vốn đã muốn thả Thái tử ra nhưng đột nhiên Hoàng hậu gây sự kiện kia nên Hoàng thượng lại một lần nữa sinh hoài nghi đối với Thái tử, đương nhiên sẽ không thể thả hắn. Mà Hoàng hậu từ Trần Tập Dũng mà biết được chuyện này có liên quan tới An Kỳ Lạc nên mối thù đối với hắn càng thêm sâu một bước.
Vậy nên nàng biết Trần Tập Dũng đã mất đi lòng tin đối với An Kỳ Lạc, cho là An Kỳ Lạc có lẽ cũng không đủ sức cứu muội muội của hắn ra. Thậm chí hắn cho rằng những lời nói ban đầu kia chắc cũng chỉ là trò lừa gạt mà thôi. Do đó vừa nghe Hoàng hậu ra lệnh phải đợi trong Kỳ Vương phủ hắn đã vui mừng chờ An Kỳ Lạc trở về tự chui đầu vào lưới.
Hẳn hắn vô cùng tự tin đã bố trí nhiều cao thủ mai phục trong Kỳ Vương phủ như vậy, những người đó không chỉ là cấm vệ quân mà còn là cao thủ đại nội, thậm chí là cao thủ chốn giang hồ. Những cao thủ đại nội là do Hoàng hậu phái đến cho hắn nếu không khả năng của hắn cũng chỉ có thể thống lĩnh cấm vệ quân, cùng lắm là tìm thêm mấy cao thủ giang hồ.
Bây giờ trong Kỳ Vương phủ có một đại lượng cao thủ và cấm vệ quân, hẳn là phải đến gần vạn cấm vệ quân ẩn nấp bên trong sương phòng Vương phủ đợi Trần thống lĩnh ra lệnh một tiếng là tất cả sẽ lao ra tóm gọn An Kỳ Lạc. Nếu như bọn họ để hắn chạy thoát thì các cao thủ mai phục hai bên mé sẽ xuất thủ. Cho dù An Kỳ Lạc có ban đầu sáu tay cũng trốn không thoát khỏi vòng vây bắt.
Bây giờ Lam Tịch Nguyệt và An Kỳ Lạc không thể quay về Vương phủ. Nếu Trần Tập Dũng cùng phe bên phía Hoàng hậu vậy thì tự nhiên hắn cũng có thể nói với Hoàng hậu một chút chuyện của nàng. Hoàng hậu có thể không phòng bị nàng hay sao?
Nghĩ tới đây Lam Tịch Nguyệt không khỏi nhíu mi, ngầng đầu nhìn An Kỳ Lạc nói: “Không đúng, nếu ngay cả phụ hoàng cũng nghĩ chuyện mất trộm ngọc tỷ có liên quan đến Thái tử thì vì sao hắn còn để cho Trần Tập Dũng đến Kỳ Vương phủ bắt người?” Có lẽ không phải mục đích chính là tới bắt người? Tại sao phải tới đây? Chắc chắn không phải tới Vương phủ ngồi một chút đợi uống trà. Hoàn toàn không thể có khả năng đó. Hai vị thị lang đại nhân kia nói Hoàng hậu nương nương phái bọn họ đến đây hiệp trợ Trần Tập Dũng. An Kỳ Lạc ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa nhàn nhạt nói: “Mấy ngày hôm nay An Thấm Như đã tỉnh lại, bây giờ hẳn đã có thể rời giường đi lại được một chút. Hôm nàng ta tỉnh lại đột nhiên nói muốn gặp phụ hoàng bảo có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo phụ hoàng”.
Khóe miệng Lam Tịch Nguyệt gợi lên nét cười lạnh, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện ngày hôm nay có phải liên quan đến An Thấm Như?” Nàng ta bản tính điêu ngoa, hơn nữa không biết thế nào là nặng nhẹ, từ nhỏ đã quen thói kiêu căng đang trong Kỳ Vương phủ gặp chuyện như vậy sẽ ghi hận trong lòng, sau này nhất định tìm cơ hội trả thù. Có thể những chuyện này có quan hệ với Hoàng hậu, chắc hẳn trước khi An Thấm Như gặp Hoàng thượng Hoàng hậu đã sớm nói với nàng ta chút chuyện.
An Kỳ Lạc chuyển tầm mắt trên người nàng, gật đầu cười nói: “Nương tử thật thông minh, vừa đoán liền trúng!” Lam Tịch Nguyệt không nhịn nổi trợn mắt lên tiếp tục nói: “Chắc hẳn An Thấm Như sẽ nói với phụ hoàng sở dĩ nàng bị đánh thành trọng thương thế này, thậm chí thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn là bởi vì nàng đả thương người khác, cũng bởi vì nàng thấy được ngọc tỷ trong Kỳ Vương phủ đang muốn cầm mang về giao cho phụ hoàng thì có người phát hiện ra. Nàng cùng người đó tranh chấp đả thương người đó, đang lúc rời đi đụng phải ta. Còn chuyện sau này, Tịch nhi thông minh như vậy ta tin tưởng không cần nói tiếp nàng cũng đoán đã đoán được”.
Lam Tịch Nguyệt cúi đầu trầm tư, nhẹ cắn môi đột nhiên nhìn hắn nói: “An Thấm Như chắc là sẽ nói những lời đó, chúng ta có thể khẳng định chuyện này nhất định có liên quan tới Hoàng hậu, mà phụ hoàng vốn xem ngươi không vừa mắt lại nghe nữ nhi mình sủng ai nhất nói như vậy, cũng thấy thân thể nàng ta nay suy yếu như thế cho dù trong lòng có chút nghi ngờ nào cũng bị dẹp bỏ hết, chắc chắn sẽ nhận định nàng ta không lừa gạt hắn. Cho nên sự hoài nghi của hắn sẽ từ An Cẩn Mặc chuyển sang cho ngươi. Không biết An Cẩn Mặc bây giờ thế nào?”
An Kỳ Lạc vô tội nhún vai nói: “Đã từ thiên lao đi ra ngoài, bây giờ hẳn đang ở trong phủ Thái tử”.
“Tại sao nói như vậy?”
“Không biết tại sao từ khi hắn ở trong thiên lao ra chỉ ở trong phủ Thái tử, mỗi ngày trừ việc vào triều ra thời gian còn lại không ra khỏi cửa, không rời quá phủ nửa bước. Cho dù có chuyện cần tìm người khác cũng phân phó cho bọn hạ nhân đi làm. Có vẻ như hắn đột nhiên an phận thủ thường, không giống bộ dạng của một Thái tử”.
Thấy thế An Kỳ Lạc cúi đầu ghé sát vào mặt Lam Tịch Nguyệt. Lần đầu tiên thấy bộ dạng Tịch nhi đáng yêu như thế, thật đáng yêu a. Nếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng như vậy thì thật tốt, không đúng, mỗi thời khắc đều có thể nhìn thấy thì tốt hơn!
Lam Tịch Nguyệt ghé bên tai hắn nhẹ giọng nói thầm điều gì đó. Trong mắt An Kỳ Lạc gợn lên tia sáng kỳ dị nhưng ngay sau đó có chút không yên lòng quay đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Tịch nhi, hay là chúng ta đổi lại một chút đi, nếu vạn nhất…”
Hắn còn chưa nói hết lời Lam Tịch Nguyệt đã ngoảnh mặt đi nơi khác, chỉ lạnh lùng thốt một câu: “Không nên!” Sau đó An Kỳ Lạc không thể phản đối. Còn có thể sao? Khẩu khí nương tử đã kiên quyết như vậy, cho đến bây giờ hắn cũng biết nàng không hề dễ dàng thay đổi quyết định bao giờ, huống chi hiện thời không còn bao nhiêu thời gian, sao có thể dùng giằng cùng nàng đây!
Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, đưa tay nhẹ xoa mái tóc dài của nàng, chỉ nói một câu: “Vậy nàng cẩn thận một chút!”. Đột nhiên sau đó xoay người biến mất.
Lam Tịch Nguyệt yên lặng nhìn về phía An Kỳ Lạc đã biến mất, sau đó đột nhiên xoay người lắc mình hướng về phía ngược lại, đó cũng chính là hướng Kỳ Vương phủ. Nàng lại lắc mình một lần nữa tiến vào bên trong phủ. Lần này vẫn là tiến vào từ phía sau nhưng có vẻ dễ dàng hơn lần trước rất nhiều, nàng cũng không trực tiếp đi tìm Trần Tập Dũng mà lại nhằm hướng phòng ngủ mà bước tới.
Ở những gian phòng ngủ này quân mai phục xem ra còn đông hơn gấp mấy lần so với bên ngoài. Tuy vậy, trước hết hiện tại vẫn nên để ý đến những binh lính nào cản trở đường tiến vào phòng của nàng. Tất nhiên nàng nhanh chóng giải quyết bọn chúng gọn gàng y hệt như đã từng làm. Vào lúc thân ảnh nàng biến mất trong sân những chỗ bí mật cũng đã rải đầy xác người.
Lam Tịch Nguyệt lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước cửa phòng, sau đó nhẹ nhàng ghé tai vào sát khe cửa, nếu như bên trong có người nàng sẽ lại giải quyết hết tất cả bọn chúng. Mặc dù lúc này Lam Tịch Nguyệt cảm nhận trong phòng không hề vương vấn bất kỳ chút hơi thở nào nhưng không thể đảm bảo người ở bên trong căn phòng này không phải là cao thủ công phu cực đỉnh, nhân lúc nàng không phòng bị sẽ đón đầu tấn công nàng. Đó không phải là chuyện không thể nào xảy ra.
Trong tay áo nàng còn một chút thuốc bột đặc thù nhưng đây chưa phải là lúc thích hợp cần dùng đến nó. Lượng thuốc còn lại không nhiều lắm, thật sự không thể lãng phí trong hoàn cảnh này được.
Lam Tịch Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng từ từ mở cửa phòng, đến khi khe hở đủ ột người lách qua nàng cất bước đi vào, sau đó lập tức đóng kín cửa phòng lại. Như vậy nếu lỡ như trong phòng có gì đó bất thường nàng sẽ có đủ thời gian hạ thủ đối với không chỉ một người mà có thể cùng lúc cả mấy người.
Nàng cẩn thận quay đầu nhìn chung quanh tìm xem có dấu vết khác thường trong phòng hay không. Nhưng điều khiến cho nàng kinh ngạc chính là nàng chẳng thể nào phát hiện nổi một giấu vết khác thường. Cẩn thận quan sát thêm một lần nữa nàng mới yên lòng, xem ra đúng là không có quân mai phục. Dù sao bên ngoài đã bố trí nhiều người như vậy tin tưởng chỉ cần có bóng dáng lạ xuất hiện bên ngoài sẽ lập tức phát hiện ra ngay, căn bản không cần phải sắp xếp mai phục thêm phía trong.
Tất cả mọi gian phòng trong Vương phủ Trần Tập Dũng đều có thể cho quân lính mai phục ngoại trừ gian phòng của Kỳ vương gia. Phòng nào cũng có thể che giấu hàng ngàn hàng vạn cấm vệ quân, riêng phòng của An Kỳ Lạc thì tuyệt đối không được. Chiếu theo luật lệ của Lâm Nguyệt quốc đã quy định, một mình tự ý xông vào thư phòng hoặc phòng ngủ của các Vương gia, Hoàng tử sẽ bị khép vào tội đại nghịch bất kính. Vì vậy Trần Tập Dũng đương nhiên sẽ không ngây ngốc đem cấm vệ quân đến chỗ này.
Lam Tịch Nguyệt cũng không rõ vì sao Lâm Nguyệt quốc lại có quy định cổ quái như thế. Nhưng nàng biết luật pháp này đã mang lại cho nàng sự tiện lợi không ngờ. Chính là sợ đắc tội với An Kỳ Lạc nên bọn họ không giám cả gan xông vào nơi này. Nếu trên tay Trần Tập Dũng có thánh chỉ thì có thể xông vào được, nhân lúc An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt phản kháng sẽ không từ thủ đoạn bắt hai người bọn họ quy án.
Sau khi xác nhận chắc chắn trong phòng chỉ có một mình, Lam Tịch Nguyệt đưa bàn tay chạm vào đai lưng, nhẹ nhàng giật ra. Nàng cởi áo ngoài, bên trong chỉ còn sót lại một cái yếm. Vóc người nàng cũng từ từ lộ rõ.
Nếu bây giờ thực sự có người ở nơi này, đoán chừng không cần Lam Tịch Nguyệt nhọc công tìm kiếm cũng sẽ bị lộ. Chỉ ngắm nhìn dáng người nàng cũng đủ khiến hắn xịt máu mũi, nam nhân nào trông thấy nàng đều nhịn không được muốn nhào lên, không thì ít nhất cũng sẽ phải ngừng thở vì nhan sắc quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi ngay cả chính bản thân Lam Tịch Nguyệt cũng không phát hiện ra.
Cho nên đến khi Lam Tịch Nguyệt đưa tay muốn tháo nốt cái yếm xuống, động tác mới làm được nửa vời thì nàng đột nhiên xuất thủ, giữa kẽ hở của hai ngón tay ngân châm nhanh chóng thoát ra hướng phía tủ quần áo mà phóng tới. Nàng không hề kiểm tra qua chỗ tủ quần áo xem nơi đó có người hay không bởi vì vạn nhất nếu có, chỉ cần mở cửa tủ ra là đã có thể công kích trực tiếp người bên trong. Bây giờ nàng khẳng định được trong đó có người, hơn nữa lại là một nam nhân.
Trong lúc ngân châm sắp sửa xuyên qua khe hở tủ quần áo đột nhiên bị chặn lại, từ bên trong tủ một nam tử nhảy ra, khuôn mặt tươi đẹp nhìn Lam Tịch Nguyệt, nhất là ánh mắt chăm chú vào hai cánh tay ngọc đang lộ ra của nàng. Hắn tâm đắc đánh giá một phen sau đó cất lời khen ngợi: “Thật không nghĩ đến trên đời lại có một mỹ nhân như vậy, hôm nay ở Kỳ Vương phủ coi như không uổng công. Nhưng mà ngươi là ai? Tại sao tới nơi này? Còn trút bỏ xiêm y cho ta xem! Chẳng lẽ ngươi biết bổn vương ở chỗ này nên cố ý muốn tới câu dẫn bổn vương sao?”
Khóe miệng Lam Tịch Nguyệt khẽ cong lên lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sinh, vẻ phong tình vạn chủng hướng về phía nam nhân. Nàng không ngại lộ ra hai cánh tay trong không khí, ngoài ra còn có khoảng trống phía sau lưng nữa. Ngay cả áo tắm hai mảnh (Hirameki: là bikini đấy) nàng cũng đã thường xuyên mặc. Bây giờ nàng mặc một cái yếm, phía dưới là quần mỏng so sánh với áo tắm hai mảnh tác dụng che chắn lớn hơn rất nhiều.
Nàng đi tới phía trước mặt nam tử kia, khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ tươi cười nhưng ánh mắt vẫn cẩn thận đề phòng, nàng giơ một cánh tay đặt nhẹ lên bờ vai hắn, cười mỵ hoặc nói: “Ngươi mới vừa rồi tự xưng là bổn vương, chẳng lẽ là một Vương gia sao? Nhìn con mắt của ngươi chắc không phải Kỳ Vương gia, vậy tại sao lại ở trong Kỳ Vương phủ, còn núp trong tủ treo quần áo trong phòng ngủ của hắn nữa?”
Nam tử khẽ nheo ánh mắt lại, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nhìn Lam Tịch Nguyệt, cúi đầu xem xét toàn bộ thân hình của nàng một cái, sắc mặt tràn đầy vẻ tán thưởng hỏi: “Ngươi là người phương nào? Vì sao tới đây?”
Khuôn mặt Lam Tịch Nguyệt vô tội hướng sát nam tử kia hơn một chút, cơ hồ sắp áp vào trên người hắn, vểnh cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt ủy khuất nói: “Người ta thiên tân vạn khổ lẻn vào đây, nơi đây lại là phòng ngủ của Kỳ Vương gia, hơn nữa ta vừa tiến vào là bắt đầy cởi quần áo muốn trốn vào trong chắn, ngài nói xem ta đây là muốn làm gì?”
Tinh quang trong mắt nam tử chợt lóe, đưa tay tóm lấy eo nhỏ của nàng, kéo nàng lại gần hơn cúi đầu dán chặt lấy lỗ tai của nàng rồi hỏi: “Ngươi tới câu dẫn An Kỳ Lạc? Tại sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm tháy ánh mắt của hắn rất khó coi, rất tà ác sao? Hơn nữa ánh mắt ấy lại bất đồng so với người khác, đối với một cô nương mỹ lệ hắn hoàn toàn làm như không thấy nhưng lại chỉ thích Lam Tịch Nguyệt bị hủy dung, dung mạo xấu xí không chịu nổi”.
Khóe miệng Lam Tịch Nguyệt gợi lên nét cười quyến rũ, dán chặt trên người hắn, để hắn tùy ý ôm nói: “Ta chính là thích nam nhân tà ác, nhất là ánh mắt của hắn, càng tà ác như vậy càng khiến cho ta mê muội”. Tay nàng nhẹ nhàng vẽ nên những vòng tròn lên ngực hắn, cười mỵ hoặc nói: “Vậy ngài là ai? Tại sao trốn trong tủ quần áo? Chẳng lẽ ngài cũng muốn độc đáo giống như Kỳ Vương gia, muốn nấp để rình coi Lam Tịch Nguyệt bị đại hỏa đốt dung nhan trông như thế nào? Hay là ngài cũng bị cái gì đó mê hoặc, càng là nam nhân tà ác thì càng đặc biệt hứng thú?”
Hắn cười nhẹ một tiếng, xuy ra một hơi thở nhẹ bên tai Lam Tịch Nguyệt, cười nói: “Ta đối với ngươi bây giờ càng thêm cảm thấy hứng thú.”
Huyết Sắc Yêu Đồng Huyết Sắc Yêu Đồng - Nặc Nặc Bảo Bối