The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 65: Chính Xác Theo Căn Cứ Mất Tích
àng dĩ nhiên sẽ không đem những đồ này đến Lâm Nguyệt quốc, nàng ở đó vận mệnh như thế nào cũng không biết, hơn nữa bên cạnh còn có hai thân tín của Hoàng hậu, không cẩn thận sẽ để người ta phát hiện, chỗ nguy hiểm như vậy nàng làm sao có thể mang đồ tùy thân trọng yếu như vậy đi cùng? Chẳng qua nàng không nghĩ tới xem đây là chỗ an toàn nhất để cất đồ lại bị người ta phát hiện, tới bây giờ vẫn không thấy bóng dáng vật chứng đâu.
“Nàng có nói với người nào chỗ giấu những đồ này không?” An Kỳ Lạc đứng ở bên cạnh Lam Tịch Nguyệt quay đầu đánh giá chung quanh chỗ lụn bại này rồi hỏi.
Lam Tịch Nguyệt suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Không ai biết”.
“Không ai biết nàng có những chứng cớ này sao?”
Lam Tịch Nguyệt nhíu chân mày lại, gật đầu một cái nói: “Có, nhưng hắn sẽ không lấy đi những đồ này”.
Nghe vậy, trong lòng An Kỳ Lạc có một chút ghen tức, nàng giống như rất tin tưởng người kia nha, người đó là ai? Là nam hay nữ? Hẳn là nam, bởi vì hắn biết nàng không có nhiều bằng hữu, bằng hữu duy nhất chính là Duẫn Hữu Phàm, còn có một người cũng không biết hẳn có coi như bằng hữu hay không, đó là Ti Đồ Triệt. Bất kể thế nào, hai người bọn họ cũng là nam, nói cách khác, người để cho Tịch nhi tín nhiệm như vậy dĩ nhiên phải là nam nhân! Thật ra cũng có thể là nữ nhân mà, cái này chắc không có khả năng!
Nghĩ tới đây, An Kỳ Lạc bất mãn hạ miệng, thanh âm buồn bực nói: “Làm sao nàng biết hắn sẽ không? Nói không chừng chính là hắn làm! Nếu không, không người nào biết có sự việc như vậy, những đồ này như thế nào lại không thấy đâu?”
Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc An Kỳ Lạc một cái, kiên định nói: “Ta chính là biết hắn không làm như vậy, bởi vì những đồ này phần lớn cũng là hắn giúp ta tìm trở về”.
An Kỳ Lạc khinh thường chuyển mặt đến nơi khác, hắn giúp nàng tìm trở về mà giỏi sao? Bây giờ còn không phải là không còn gì nữa rồi sao?
Lam Tịch Nguyệt mặc kệ An Kỳ Lạc nghĩ cái gì, xoay người linh quang trong ánh mắt bắn ra bốn phía trong phòng, cẩn thận xem xét mỗi một góc nhỏ, phải kiểm tra một chút xem có phát hiện gì hay không. Ít nhất cũng phải biết rốt cuộc là người nào cầm những chứng cớ này đi, người kia làm sao biết những chuyện này, lấy đi những chứng cớ này có mục đích gì?
Thật ra lúc mới vừa tiến vào nàng đã phát hiện nơi này vô cùng xốc xếch, nhưng khi đó nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ vì mình đã rời đi quá lâu, hơn nữa lúc nàng từ nơi này gả đi ra ngoài ở đây không có cung nhân hầu hạ, lại càng sẽ không có người tận tâm chăm sóc, bảo vệ. Đối với những người đó mà nói, cái chỗ này căn bản cùng hoàng cung cực độ không tương xứng, tự nhiên chỗ này cũng tuyệt đối vô giá trị không cần bảo vệ.
Bây giờ nơi này xốc xếch vô cùng nhưng Lam Tịch Nguyệt phát hiện hình như sự hỗn loạn hiện tại có chút không giống như cũ, rõ ràng đã bị người nào đó xáo trộn. Người đó có lẽ biết căn cứ chính xác việc Hoàng hậu năm đó sát hại Quý phi nên đến nơi đây tìm, nhưng bởi vì không biết Lam Tịch Nguyệt rốt cuộc giấu những thứ đó ở chỗ nào, hơn nữa cũng không thể biết chính xác nàng có mang theo lúc rời Thanh Tố quốc hay không, cho nên cũng chỉ có thể lục soát tìm kiếm.
Cho dù đã vô cùng cẩn thận, trước khi rời đi đã cố bài trí lại nơi này xốc xếch như cũ nhưng nhưng bây giờ nhìn lại thấy khác lạ, Lam Tịch Nguyệt cảm giác nơi này đã khác trước lúc nàng rời đi. Ví dụ như vị trí đặt hộc tủ nàng đã vô cùng quen mắt, vậy mà bây giờ có chút dị thường.
Hít sâu một hơi, An Kỳ Lạc ánh mắt ân cần, nhàn nhạt nói: “Thật sự có người đã đến nơi này, còn ở nơi này tìm kiếm rất lâu”.
“Vậy ngươi định làm như thế nào? Muốn tìm người này sao?”
Ánh mắt Lam Tịch Nguyệt rơi vào chỗ tường nơi từng đặt chứng cứ, nhàn nhạt nói: “Làm sao tìm được? Chúng ta bây giờ ngay cả người kia là nam hay nữ cũng không biết, căn bản không thể nào tìm ra. Hơn nữa, cho dù tìm được rồi, làm sao biết rõ ràng lý do người kia tại sao muốn làm như vậy, chúng ta chuyện gì cũng không thể làm”.
An Kỳ Lạc khuôn mặt đau lòng nhìn nàng nói: “Chỉ cần tìm ra người kia nhất định sẽ có biện pháp biết hắn tại sao biết chỗ để những chứng cớ này”. An Kỳ Lạc muốn giúp nàng, hơn nữa chỉ cần nàng nguyện ý, hắn nhất định sẽ tìm cho ra người kia, tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng. Hắn không muốn thấy khuôn mặt khổ sở như vậy của nàng, mặc dù bình thường nàng không có nhiều vẻ mặt, nhưng hắn vẫn hy vọng nàng có thể có nhiều cơ hội nở nụ cười hơn, cũng có nhiều thời gian vui vẻ hơn.
Hai người không ở đây ngây ngốc kéo dài, Lam Tịch Nguyệt cũng chỉ trở về đây tìm những chứng cớ kia, bây giờ chứng cớ không thấy, dĩ nhiên không thể tiếp tục ở đây. Hai người nắm tay nhau hướng Phượng Nghi cung bay đến, chứng cớ là một chuyện, Hoàng hậu lại là một chuyện khác, nàng không thể nào không tìm thấy bằng chứng cho nên mặt giống như đưa đám ngay cả Hoàng hậu cũng không muốn đi tìm, hôm nay mục đích tới đây chủ yếu là tìm Hoàng hậu, những chứng cớ kia vốn chỉ là muốn thuận đường mang đi mà thôi.
Đối với Lam Tịch Nguyệt bây giờ vẫn còn sớm, tầm khoảng chín giờ tối, nhưng có nhiều người đã lên giường đi ngủ, ở thời đại này không có khái niệm sống về đêm, cơ hồ mọi người đã hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm. Ngay cả Lam Tịch Nguyệt sống ở chỗ này mười sáu năm, trừ những lúc ứng phó với bọn Hoàng tử, Công chúa và con cái các đại thần đến làm phiền còn lại căn bản không có gì phiền toái. Hơn nữa bản tính nàng tương đối lười, không có chuyện gì chỉ thích ngủ, có lẽ cũng đã dưỡng thành một thói quen.
Mặc dù vậy, bên trong Phượng Nghi cung đèn dầu vẫn sáng, cho dù Hoàng hậu nương nương đã ngủ Phượng Nghi cung cũng không thể chìm vào trong bóng tối, đây là quy củ đã trải qua trăm ngàn năm qua, cũng là tượng trưng cho thân phận cùng vinh dự. Mà chính cái sự tượng trưng này lại tạo điều kiện dễ dàng để người ta lẻn vào, trong đêm tối mặc dù nến hoàng cung không sáng rõ như ban ngày nhưng cũng có thể nhìn được đường đi lối lại, người chứng minh cho sự việc này chính là Lam Tịch Nguyệt và An Kỳ Lạc.
Canh giữ ở bên ngoài Phượng Nghi cung là hai tiểu thái giám đang lúc buồn ngủ, thỉnh thoảng lười nhác đảo mắt xem xét tình hình xung quanh một chút, dù sao cũng sẽ không có chuyện gì, bọn họ đứng ở chỗ này canh chừng cũng thuần túy bởi vì đây là quy củ. Hơn nữa vạn nhất thật sự có người đến Phượng Nghi cung, bọn họ sẽ nhanh chóng bẩm báo, nhất là vạn nhất Hoàng thượng tới, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ rất vui vẻ, đến lúc đó những nô tài như bọn họ cũng là thật có phúc.
Một trong hai thái giám dụi dụi mắt, hơi bất mãn ai oán nói: “Thật ra chúng ta canh gác chỗ này cũng không có việc gì làm, đã hơn nửa đêm làm gì có người nào tới quấy rầy Hoàng hậu nương nương nha? Trước kia Hoàng thượng bận việc quốc sự, đến lúc rất trễ mới có thể xem xét hết tấu chương trong ngày, sau lúc đó không chừng còn có thể tới nơi này tìm Hoàng hậu nương nương, nhưng bây giờ chỉ sợ Hoàng thượng đang ở tẩm cung của Tuyết phi, cùng Tuyết phi nương nương ôn tồn vui vẻ!”
“Xuỵt! Ngươi nhỏ giọng một chút, lời này nếu để cho Hoàng hậu nương nương nghe được, chúng ta có thể chịu không nổi!” Thái giám bên cạnh liền tranh thủ giơ ngón tay trên khóe miệng nhỏ giọng nhắc nhở.
Thái giám còn lại nghe vậy không khỏi co rúm lại một chút, cẩn nhìn quanh trước sau một hồi, thấy không có người nào mới yên lòng, khuôn mặt lại như cũ nói: “Lời ta đây là lời nói thật nha! Người nào chẳng biết gần đây Tuyết phi nương nương đang được sủng ái, Hoàng thượng không có chuyện gì liền đến chỗ Tuyết phi nương nương, hiện trong cung nhiều chủ tử như vậy nhưng so ra có người nào vượt được Tuyết phi nương nương nha? Hơn nữa ta còn nghe nói…” Nói tới đây, thái giám kia vừa nhìn bốn phía một chút, sau đó tiến tới bên tai người thái giám còn lại nhẹ nói: “Ta nghe nói, Hoàng thượng còn từng đồng ý với Tuyết phi nương nương sẽ cho nàng làm Hoàng hậu!”
Nghe vậy thái giám kia cả kinh “Nha” một tiếng, khuôn mặt vội vàng hoảng sợ nhìn thái giám đang nói chuyện với hắn, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngôn tử, lời này của ngươi cũng không thể tùy tiện nói lung tung a, nếu để cho người khác nghe được chắc chắn mất đầu a!”
Thái giám tên gọi Tiểu Ngôn Tử vô tình hướng hắn phất tay một cái nói: “Ta đây không phải bởi vì nơi này chỉ có hai người chúng ta mới có thể nói cho ngươi, ngươi vội cái gì? Hơn nữa, lời này cũng không phải chỉ một mình ta nói, hiện khắp nơi trong cung đều nói Tuyết phi nương nương muốn trở thành Hoàng hậu nương nương của chúng ta!”
“Thế… thế nếu như Tuyết phi nương nương trở thành Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương bây giờ phải làm sao đây?” Thái giám kia ấp úng nhìn thái giám bên cạnh, e sợ hỏi.
“Ta đây nào biết? Nói không chừng, nói không chừng Hoàng thượng muốn một lúc có hai Hoàng hậu!”
Lam Tịch Nguyệt quay đầu cùng An Kỳ Lạc liếc nhau một cái, mới đi xa mấy tháng không nghĩ phụ hoàng đã có thêm một vị phi tử để cưng chiều. Tuyết phi nương nương, không biết là hình thức thế nào để cho Hoàng thượng vốn mười sáu năm không lưu luyến hậu cung lại bắt đầu sủng ái hàng đêm không rời, ngay cả trong cung cũng đồn đại sẽ có hai Hoàng hậu.
“Nàng đang suy nghĩ gì?”
“Ta đang suy nghĩ, nếu như lời hai thái giám nói là sự thật, Tuyết phi nương nương được cưng chiều không có đạo lý nào Hoàng hậu nương nương lại thờ ơ nha!” Năm đó không phải bởi vì Hoàng thượng sủng ái, cưng chìều Quý phi, cho nên Hoàng hậu mới có thể thừa dịp Hoàng thượng xuất cung mà hạ độc, sau đó lại đem tất cả sai lầm đẩy cho Lam Tịch Nguyệt mới được sinh ra. Cho tới bây giờ, Lam Tịch Nguyệt vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng khi nàng vừa chào đời đã tận mắt chứng kiến mẫu thân của mình chết ngay trước mặt mình.
An Kỳ Lạc nắm chặt tay Lam Tịch Nguyệt, trong mắt có tia đau lòng, chẳng qua tia đau lòng này bị ẩn giấu dưới mặt nạ, nhẹ giọng hỏi: “Vậy nàng bây giờ định làm thế nào? Bây giờ còn muốn đi tìm Hoàng hậu sao?”
Lam Tịch Nguyệt cười lạnh hạ xuống nói: “Dĩ nhiên không! Hiện tại cũng đã trễ thế này, nàng ta hẳn đã đi ngủ, chi bằng đi đến chố Tuyết phi nương nương xem một chút rốt cuộc người này hình dáng ra sao, nếu như nàng có gặp nguy hiểm ta cũng rất thích toan tính giúp nàng một phen!”
Bây giờ đi tìm Hoàng hậu nhiều nhất chỉ có thể trừng trị một chút, dù sao Lam Tịch Nguyệt vẫn chưa muốn giết nữ nhân này, lúc nào Hoàng hậu còn chưa thân bại danh liệt Lam Tịch Nguyệt tuyệt đối không cho nàng ta chết một cách dễ dàng như vậy. Vừa hay hiện tại trong cung lại đang nói tới Tuyết phi nương nương mới được Hoàng đế sủng ái, nói cách khác chính là Hoàng hậu lại có đối thủ mới, Lam Tịch Nguyệt phải đến xem Tuyết phi này một chút đến lúc đó không chừng còn có thêm thu hoạch ngoài dự liệu!
Thấy bộ dạng này của Lam Tịch Nguyệt, An Kỳ Lạc cười vui vẻ, nàng đã có thể nói như vậy chứng tỏ đã phần nào quên chuyện vừa xảy ra trong tiểu viện cũ, mới vừa rồi nhìn thấy bộ dạng muốn giết người của nàng hắn rất lo lắng nếu như nàng thật muốn giết người hắn liệu có nên giúp nàng không, bởi vì hắn không muốn để máu những người đó làm dơ tay nàng.
“Nàng biết tẩm cung của Tuyết phi ở đâu sao?”
“Không biết!”
“Vậy làm sao tìm đây?”
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt, sau đó nhìn hai thái giám kia, buồn buồn nói: “Không biết, hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
Hai thái giám đang len lén hàn huyên sôi nổi, đột nhiên cảm giác phía sau một trận âm gió thổi qua, không nhịn được rùng mình một cái, một người xoa xoa đôi bàn tay nói: “Không nghĩ mới vừa vào thu, khí trời lập tức trở nên không giống với lúc trước, ban ngày dù nóng bức thế nào, chờ đến đêm tối vẫn có chút lạnh!”
Người thái giám còn lại cũng gật đầu nói: “Sau này buổi tối sẽ phải mặc thêm một bộ quần áo nữa, nếu không mỗi khi đứng canh đến lúc trời hửng sáng có gặp lạnh cũng đối phó không nổi”.
Bọn họ còn chưa dứt lời đột nhiên cảm giác lạnh lẽo càng sâu đậm, sau đó hoảng sợ phát hiện phía sau xuất hiện một người mang theo mặt nạ màu trắng bạc sắc, sau đó “bịch” “bịch” hai tiếng, hai người cơ hồ đồng thời ngã trên mặt đất ngất đi.
An Kỳ Lạc không giải thích được nhìn Lam Tịch Nguyệt, hắn mới vừa rồi chẳng qua là nghe theo lời của nàng mà hành động nhưng cũng không rõ tại sao nàng muốn hắn đánh bọn họ ngất xỉu, đánh ngất rồi làm sao còn hỏi được nữa? Không phải đang muốn biết tẩm cung của Tuyết phi ở đâu sao?
“Tịch nhi, tại sao muốn đánh hai người bọn họ ngất xỉu?”
Lam Tịch Nguyệt đang ngồi cạnh bên người một thái giám chỉ nhàn nhạt nói: “Để hỏi cho dễ dàng”. Sau đó ánh mắt nàng bắt đầu xuất hiện rung động, thanh âm mị hoặc thẳng truyền lỗ tai của hắn hỏi: “Nói cho ta biết tẩm cung Tuyết phi ở chỗ nào?”
Thần sắc An Kỳ Lạc không khỏi kinh ngạc, thái giám kia mở mắt ra chẳng qua là hai mắt vô thần, ánh mắt ngây dại nhìn Lam Tịch Nguyệt vô thức nói: “Tuyết phi tẩm cung chính là Quý phi điện”.
Nghe vậy, người Lam Tịch Nguyệt cứng lên một chút, Quý phi điện? Tại sao ở Quý phi điện? Nơi đó rõ ràng chính là tẩm cung của mẫu thân nàng, tại sao bây giờ biến thành tẩm cung của Tuyết phi? Trong ý thức, Lam Tịch Nguyệt vẫn xem Quý phi điện là nơi chốn mỗi mình mẹ nàng độc chiếm sở hữu, mặc dù như vậy là không thực tế, nhưng mười sáu năm qua, nơi đó vẫn thế mà Hoàng thượng lúc nhàn hạ thích nhất là đến chỗ đó nhớ lại Quý phi đã chết.
Chỉ trong nháy mắt, Lam Tịch Nguyệt bình tĩnh trở lại, tiếp tục hỏi: “Tại sao Tuyết phi có thể vào ở Quý phi điện?”
“Bởi vì, nghe nói Tuyết phi nương cùng Quý phi nương nương đã chết rất giống nhau, những thứ khác chúng ta cũng không biết”.
Lam Tịch Nguyệt lại sửng sốt, giống mẫu thân nàng ư? Nhưng ngay sau đó nàng tiếp tục nói: “Ngươi bây giờ ngủ, chờ sau khi tỉnh lại hãy quên hết tất cả những chuyện ta và ngươi vừa cùng nhau nói, chỉ nhớ rõ đã ngủ thiếp đi”.
Tên thái giám biết điều một chút gật đầu, lẩm bẩm nói: “Dạ” Sau đó ngủ thiếp đi.
Để hai tên thái giám nằm đó, hai người hướng phía Quý phi điện bay đi, tầm mắt An Kỳ Lạc ẩn chứa lo lắng. Trên đường đi hắn thỉnh thoảng quay mặt sang nhìn Lam Tịch Nguyệt, mặc dù hắn cũng không biết mình lo lắng cái gì nhưng cảm giác sau khi Tịch nhi biết vị trí của Tuyết phi là ở Quý phi điện nàng có chút trở nên không giống trước.
Hơn nữa, còn có một thứ khiến hắn thật vô cùng hiếu kỳ, công phu vừa rồi của Tịch nhi là loại công phu gì thế? Tại sao tên đó rất biết điều nghe lời nàng, tất cả chuyện đều nói cho nàng? Chẳng nhẽ đây chính là nhiếp thần đại pháp trong truyền thuyết sao? Nhưng cảm giác lại không quá giống. Hai người ở trên nóc Quý phi điện mà quan sát. Nơi này mới có tân chủ tử nên náo nhiệt hơn rất nhiều, hơn nữa thủ vệ cũng không ít, bốn phía chỗ nào cũng có cao thủ đại nội ấn nấp, nếu không phải An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt công lực thâm hậu, sợ rằng còn chưa đến gần Quý phi điện đã bị thiên đao vạn nhát.
Cẩn thận không để cao thủ đại nội bốn phía phát giác, bọn họ lẻn vào vào trong Quý phi điện, bay thẳng đến chỗ Chủ điện, đó chính là phòng ngủ của mẫu thân Lam Tịch Nguyệt lúc còn sống, tin tưởng Tuyết phi nhất định ở chỗ này. Nhưng sự việc lại ngoài dự đoán của nàng, ở đây không hề cảm nhận được hơi thở của bất kỳ ai, trống rỗng không một bóng người lại cũng không có dấu vết đã từng có người ở. Nàng hơi sửng sốt, chẳng nhẽ Tuyết phi đó không ở bên trong Chủ điện này sao?
Lam Tịch Nguyệt xoay người cùng An Kỳ Lạc liếc nhau một cái, nhẹ cắn môi có chút chần chờ nói: “Tuyết phi kia chẳng nhẽ không ở đây sao?” Đây là nơi duy nhất trước mắt nàng có thể nghĩ đến.
An Kỳ Lạc cũng không nhiều lời, trực tiếp lôi kéo tay nàng đi ra ngoài cửa Chủ điện rồi nói: “Đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao!” Mới vừa rồi hắn cũng tương đối kinh ngạc, nhưng sau đó đã nghĩ thông suốt, Thanh Tố quốc Hoàng đế này tám phần xem Tuyết phi là thế thân của Quý phi nương nương, mới vừa rồi thái giám đó không phải cũng nói sao, Tuyết phi hình dáng rất giống Quý phi nương nương.
Chỉ là hai người còn chưa ra khỏi cửa đã có một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến, nghe ra hẳn là thanh âm của một cung nữ: “Nương nương, ngài không thể đi vào nha, nếu bị Hoàng thượng phát hiện, Hoàng thượng sẽ rất tức giận!”
An Kỳ Lạc quay đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, sau đó kéo nàng tung người nhảy lên xà ngang, nhẹ nói ở bên tai nàng: “Xem ra, người chuẩn bị tới hẳn chính là Tuyết phi nương nương, không cần tìm nàng ta cũng tự động đưa chân đến cửa rồi”.
Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn một cái, không nói gì, tập trung lực chú ý đến trên mặt người có thể là Tuyết phi nương nương. Lời cung nữ kia là có ý gì? Nếu như Hoàng thượng biết nàng ta đi vào trong phòng ngủ này Hoàng thượng sẽ tức giận sao?
Theo đó một thanh âm của tiếng đẩy cửa vang lên, hai nữ tử một trước một sau đi vào, nữ tử đi phía trước dựa vào ánh sáng hắt ra từ đèn lồng nữ tử đi phía sau cầm mà đánh giá gian phòng ngủ, vô tình nói: “Hoàng thượng hôm nay khuya rồi chắc sẽ không đến đây, bây giờ cũng chỉ có hai người chúng ta, chỉ cần ngươi không nói, Hoàng thượng làm sao có thể biết ta đi vào nơi này?”
Cung nữ vẫn có chút chần chờ, vẫn cố gắng thuyết phục nữ tử kia rời đi, nhẹ nói: “Nhưng nương nương…”
Không đợi cung nữ nói cho hết lời, người được gọi là nương nương, mà chắc hẳn là Tuyết phi xoay người sang chỗ khác bén nhọn nhìn cung nữ, lạnh giọng nói: “Làm sao? Bây giờ ngay cả lời của Bổn cung nói ngươi cũng không nghe phải không? Chẳng lẽ ngươi muốn mật báo cho Hoàng thượng?”
Cung nữ bị làm cho sợ thoắt cái quỳ trên mặt đất, đèn lồng cũng tùy ý bị đặt ở bên cạnh, cuống quít dập đầu nói: “Nô tỳ không dám, nương nương bớt giận, nương nương xin bớt giận!”
Tuyết phi kia trợn mắt nhìn nàng một cái, hạ giọng nói: “Câm miệng! Ngươi muốn đánh thức tất cả mọi người, để cho bọn họ đều biết Bổn cung hôm nay đi vào nơi này sao?”
Nghe vậy, cung nữ vội vàng lên tiếng, ngẩng đầu lên sợ hãi nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nô tỳ không dám”.
Hừ lạnh một tiếng, Tuyết phi hướng cung nữ vẫy vẫy ống tay áo, đột nhiên sau đó xoay người đi vào bên trong Chủ Điện, khuôn mặt tràn đầy ghen tỵ với chỗ bố trí hết sức xa hoa, đưa tay vuốt ve vật phẩm khiến nàng có chút ao ước, lẩm bẩm nói: “Cuối cùng sẽ có một ngày, những đồ này cũng là của ta. Quý phi cái gì, hừ, bây giờ không phải đã là một người chết à, tại sao còn có thể sở hữu những đồ tốt như vậy? Thật không rõ Hoàng thượng nghĩ như thế nào, đã hai mươi năm vẫn đối với một người chết nhớ mãi không quên!”
Cung nữ khuôn mặt hoảng sợ nhìn nàng, há miệng muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra, vẫn quỳ trên mặt đất, cẩn thận mở cửa phía sau nhìn thoáng qua, mặt khách khí tựa hồ thấy không có người nào mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu như lời vừa rồi nương nương nói để cho Hoàng thượng biết, hậu quả chắc chắn sẽ không lường trước được, cả nô tài lẫn chủ tử nhất định sẽ cùng nhau bỏ mạng!
Chẳng qua Tuyết phi kia không cảm thấy lời mình nói có cái gì không phải, vẫn đi lang thang trong phòng ngủ đánh giá châu báu vàng bạc trong phòng. Vì khoảng cách từ đó đến chỗ đặt đèn lồng khá xa nên Tuyết phi không thấy những đồ vật này rõ ràng lắm, nàng quay lại cầm đèn lồng cầm trong tay tiếp tục quan sát cái phòng ngủ mà nàng có nằm mơ cũng không có được.
Tuyết phi đưa tay cầm một chuỗi châu ngọc, ghen tỵ nói: “Một người đã chết làm sao còn dùng được những đồ này a? Không bằng để cho ta là người sống tiếp tục giúp ngươi sử dụng!” Sau đó liền nhét châu ngọc đó vào trong ngực, xoay người hướng những đồ trang sức bên cạnh tiếp tục lấy.
Núp ở trên xà ngang Lam Tịch Nguyệt không thể thấy rõ ràng mặt mũi nữ nhân phía dưới, nhưng từ những đường nét loáng thoáng mà nàng nhìn được xem ra nữ nhân này giống mẫu thân nàng. Nhưng khi thấy nàng ta không kiềng kỵ chút nào đem những thứ mà mẫu thân nàng khi còn sống đã dùng qua nhét vào trong ngực, trong ống tay áo. Bàn tay Lam Tịch Nguyệt nắm lại thật chặt. Những thứ đó là đồ của mẫu thân, cho dù mang đi đốt cũng còn hơn để nữ nhân này hưởng thụ!
Cảm nhận được trên người Lam Tịch Nguyệt phát ra sát khí, An Kỳ Lạc vội vươn tay kéo nàng vào trong ngực, nhẹ nói ở bên tai của nàng: “Tịch nhi, bây giờ không phải là lúc kích động, trước tiên nên nhẫn nại”.
Thậm chí trong bóng đêm, An Kỳ Lạc cũng thấy được trong mắt Lam Tịch Nguyệt đang tản ra lục quang sâu kín giống như ánh mắt thị huyết của loài sói hung tàn nơi rừng sâu núi thẳm. Trên người nàng bén nhọn sát khí, ngay cả An Kỳ Lạc cũng nhịn không được trong lòng rùng mình, lại càng thêm ôm chặt lấy nàng, tựa hồ chỉ cần buông lỏng tay, nàng sẽ từ trước mắt của hắn biến mất.
Lam Tịch Nguyệt khóe miệng ẩn một nụ cười lạnh tàn nhẫn, ánh mắt nhìn Tuyết phi giống như là người thợ săn tốt nhất trên thế giới này đang nhìn chằm chằm vào con mồi, con mồi kia cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng không có bất kỳ tác dụng gì, nó sẽ bị nàng đuổi theo, dùng móng nhọn đâm thủng lồng ngực rồi từng giọt máu tươi lần lượt nhỏ xuống.
“Tịch nhi ——” An Kỳ Lạc thần sắc ẩn ở dưới mặt nạ tràn đầy khẩn trương, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua cái bộ dạng này của Lam Tịch Nguyệt, Tịch nhi xa lạ như vậy khiến cho hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cũng không phải vì đối mặt với sát khí bén nhọn trên người nàng mà hắn sinh sợ hãi, vì Tịch nhi xa lạ như thế cho hắn cảm giác chỉ cần buông lỏng tay dường như nàng sẽ từ bên cạnh hắn rời đi.
Khóe miệng Lam Tịch Nguyệt có một nụ cười thản nhiên, nhẹ nói: “Nữ nhân này hiện cầm trên tay toàn bộ đồ mẫu thân dùng khi còn sống, lại giấu vào trong ngực, ngươi nói xem nữ nhân này có phải rất đáng chết hay không?”
An Kỳ Lạc ôm chặt cánh tay Lam Tịch Nguyệt, bộ dạng như đang dụ dỗ, ôn nhu nói: “Là rất đáng chết, cho nên để cho ta giúp nàng giết có được hay không?”
Lam Tịch Nguyệt mím chặt môi, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không được!”
Nữ nhân còn ở dưới càng không ngừng lục lọi, cung nữ quỳ trên mặt đất bị làm cho sợ đến cả người cũng run rẩy, đột nhiên cảm giác được trên người một trận lạnh lẽo, không nhịn được co rúm lại, lén lút quay đầu xem xét bốn phía, nhưng không phát hiện ra gì cả.
Tuyết phi cũng cảm nhận được một trận lạnh lẽo, hơn nữa so với cung nữ cảm giác không biết mãnh liệt hơn bao nhiêu, lạnh đến thấu xương tủy, xoay người chung quanh nhưng cũng không phát hiện gì cả. Mà vừa lúc này, đèn lồng đột nhiên sáng ngời, thoáng cái vút qua, cây nến bên trong đèn bắt đầu thiêu đốt.
Kinh hô một tiếng, Tuyết phi không chút do dự ném đèn lồng trên mặt đất, bởi vì ném quá nhanh đèn lồng ở dưới chân của nàng tiếp tục thiêu đốt, thấy tình cảnh này, nàng quýnh lên giơ chân dùng sức đá đèn lồng đang cháy đến nơi xa. Núp ở trên xà nhà lòng bàn tay Lam Tịch Nguyệt hướng đèn lồng vận công, để cho lực ở bên trong đèn lồng hướng bên cạnh màn lăn vào, ngọn lửa chỉ nhẹ nhàng quét một chút màn kia đã bị đốt, hỏa thế cực nhanh.
Tuyết phi lúc này mới phát giác tình hình đã trở nên nghiêm trọng, nếu nơi này bị nàng đốt, Hoàng thượng nhất định sẽ trách cứ nàng, Hoàng thượng rõ ràng đã nói không cho bất luận kẻ nào vào đây, nhưng nàng chẳng những tiến vào mà còn đốt lửa. Nghĩ vậy, nàng liều lĩnh hướng cái màn còn đang rực lửa vọt tới, muốn dập tắt ngọn lửa đang không ngừng lan tràn.
Cung nữ cũng ngây dại nhìn ngọn lửa đang không ngừng lan tràn, sau đó đột nhiên như phát điên nhào tới nơi đó muốn giúp dập tắt lửa. Nếu như nơi này bị đốt, nếu như chuyện này bị Hoàng thượng biết, nàng nhất định sẽ bị chém đầu! Nàng không muốn chết, nàng còn trẻ như vậy, làm sao có thể sớm mất mạng?
An Kỳ Lạc ngạc nhiên thấy ngọn lửa lan tràn, quay đầu không giải thích được nhìn Lam Tịch Nguyệt hỏi: “Tịch nhi, nàng muốn đốt nơi này sao?”
Anh mắt Lam Tịch Nguyệt kết thành hàn băng, lãnh mắt thấy hỏa thế đã bắt đầu cắn nuốt không chỉ màn mà còn những vật khác, hờ hững nói: “So với việc để người khác lấy những đồ này, ta tình nguyện đốt hết tất cả. Dù sao mẫu thân cũng đã chết, đồ sau khi đốt đi rồi có thể đi theo mẫu thân ta!”
“Nàng tính toán cứ như vậy bỏ qua cho Tuyết phi này sao?” An Kỳ Lạc kinh ngạc nhất chính là điều này, mới vừa rồi thấy bộ dạng nàng đáng sợ như vậy hắn còn tưởng rằng Tuyết phi nhất định sẽ tính mạng khó giữ, không nghĩ nàng cũng chỉ là muốn đốt nơi này thôi!
Lam Tịch Nguyệt xoay đầu lại nhìn An Kỳ Lạc, cười lạnh nói: “Làm cho người nàng để ý nhất đến trừng phạt nàng, thậm chí giết nàng, không phải là tốt hơn sao?”
An Kỳ Kạc sửng sốt một chút, làm cho người nàng để ý nhất đến trừng phạt nàng quả thật tốt hơn, giống như nếu có một ngày, Tịch nhi đột nhiên không còn để hắn ở trong lòng, thậm chí là vì một người khác còn tìm mọi cách gây khó khăn đối với hắn, hắn chắc chắn sẽ không sống được. An Kỳ Lạc đưa mặt đến bên cạnh mặt nàng, chà chà mấy cái rồi nhẹ nói: “Tịch nhi, sau này nàng chắc chắn sẽ không đối với ta như vậy có phải không?”
Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Vậy cũng chưa chắc, còn phải xem biểu hiện của ngươi!” Khóe miệng nàng không nhịn được khẽ nhấc lên mặc dù trong lòng vẫn đang đau buồn.
Nghe vậy, An Kỳ Lạc nghiêm trang nói: “Vậy nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ không để cho nàng thất vọng”.
Đưa tay đẩy mặt của hắn ra, lãnh mắt thấy lửa đã bắt đầu tràn sang chỗ hai người, nàng nói: “Ngươi còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này ta sẽ không phản đối, nhưng trước tiên buông ta ra, ta không muốn trở thành heo sữa quay!”
An Kỳ Lạc bất mãn hạ miệng, hai tay vây quanh eo nhỏ của nàng, để cho nàng dán chặt lấy thân thể của mình, trước khi ánh lửa xâm nhập đến đó An Kỳ Lạc đã ôm Lam Tịch Nguyệt rời đi, sau lưng chỉ còn lại ngọn lửa cao ngút trời cùng điện Quý phi xốc xếch. Xa xa nhìn một chút là phụ hoàng Lam Tịch Nguyệt đang hướng Quý phi điện vội vã chạy tới, nơi đó cơ hồ ký thác tất cả nỗi lòng và tâm tư của hắn, cũng là nơi chứa những đồ đạc của nữ nhân hắn yêu nhất trong đời.
Nhưng rất tự nhiên, hắn lại trực tiếp quên đi Lam Tịch Nguyệt, nữ nhi mà người hắn yêu mến nhất dùng tính mạng đổi lấy.
Tay Lam Tịch Nguyệt nắm vạt áo trước ngực An Kỳ Lạc để hắn tùy ý ôm nàng hướng ngoài cung bay vút, nhìn cái thân ảnh cách đó không xa nàng kéo nhẹ vạt áo đang ôm nói: “Trước tiên dừng lại hoàng cung đã!”
An Kỳ Lạc rất nghe lời dừng bước, nhìn thân ảnh màu vàng cách đó không xa, có chút ngoài ý muốn hỏi: “Nàng muốn gặp phụ hoàng?” Lam Tịch Nguyệt quay mặt lại thần sắc cổ quái nhìn hắn một cái, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi có muốn gặp phụ hoàng của ngươi không?”
“Không muốn!” An Kỳ Lạc trả lời rất mau, rất kiên quyết, cũng rất thành thực.
Giật hạ khóe miệng, Lam Tịch Nguyệt lãnh đạm nói: “Ngươi không muốn gặp phụ hoàng nhưng thỉnh thoảng vẫn phải gặp. Còn ta muốn cũng không thể gặp, từ lúc mới ra đời cho đến bây giờ cũng chỉ ra mắt phụ hoàng có hai lần. Hôm nay là lần thứ ba nhìn thấy cho nên muốn hạ xuống xem một chút, đợi đến khi hắn chết cũng không biết tổng cổng ta gặp được mấy lần!
An Kỳ Lạc lẳng lặng nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lam Tịch Nguyệt ôm chặt nàng nhẹ nói: “Sau này, ta sẽ một mực bên cạnh nàng, vĩnh viễn cũng sẽ không rời nàng!”
Lam Tịch Nguyệt mím chặt môi, mới vừa lúc bắt đầu nàng có chút mong đợi nho nhỏ, mong đợi cả đời này phụ thân cũng có thể giống như papa kiếp trước thương nàng, yêu nàng, nhưng cho tới bây giờ, nàng đã không còn bất kỳ mong đợi gì, thậm chí đối với vị phụ thân này tràn đầy cừu hận, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, nàng nhất định nhìn tận mắt hắn chết ở trước mặt nàng. Cho dù không phải là nàng động tay, không phải là nàng giết hắn, nhưng là hắn nhất định sẽ chết ở trước mặt nàng.
Nàng xoay người hướng An Kỳ Lạc lộ ra một nụ cười thảm đạm, nhẹ gật đầu một cái nói: “Chúng ta rời đi thôi!” Thật sự là ngay cả Hoàng hậu cũng tạm thời buông tha, xem ra hôm nay không thích hợp làm những chuyện này, hay là hôm nào chọn ngày thật tốt tìm mẹ con bọn họ gây phiền toái!
Vốn còn muốn tìm Tuyết phi, khiến cho nàng cùng hoàng hậu gây chuyện ồn ào với nhau, tốt nhất còn có thể uy hiếp vị trí của Hoàng hậu. Về phần Hoàng hậu chắc cũng sẽ không để yên cho Tuyết phi nương nương. Hâu cung nhiều phi tần như vậy chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể gây sóng gió ngập trời, qua nhiều năm như vậy Hoàng hậu hình như vẫn không thu được nhân tâm của hậu cung, mọi người đều ngầm chịu đựng, ai bảo người ta là Hoàng hậu cơ chứ!
Lam Tịch Nguyệt không muốn nhúc nhích, cứ thế để cho An Kỳ Lạc mang theo nàng bay ra khỏi hoàng cung. Hình như mỗi lần nàng len lén đến Quý phi điện sau đó sẽ rất khó chịu, trước mắt vẫn hiện lên chuyện đã xảy ra năm đó lúc nàng mới sinh ra, còn có hình ảnh mẫu thân mỉm cười uống rượu độc. Mãi cho đến giờ khắc nhắm mắt cuối cùng, mặt mẫu thân vẫn tràn đầy hiền lành nhìn nàng, từ ái như vậy, ấm áp như vậy.
Sau khi trở lại Dạ Thánh môn, An Kỳ Lạc không mang nàng trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, mà mang nàng lên trên nóc nhà, đứng ở trên nóc nhà ôm tay nàng không buông ra. Bầu trời không có trăng sáng, nhưng đã xuất hiện mấy vì sao, quang mang đang tản ra thảm đạm, Lam Tịch Nguyệt uốn mình trong ngực An Kỳ Lạc, hai tay ôm ngang hông hắn, vùi mặt vào ngực hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc này nàng đang sầu não nhớ lại mẫu thân đã chết.
An Kỳ Lạc nhẹ vỗ về mái tóc của nàng, cúi đầu hôn lấy mấy sợi tóc, mặt nạ trên mặt đã hạ xuống, lộ ra khuôn mặt thương yêu, ôm chặt nàng ôn nhu nói: “Tịch nhi, để cho ta giúp nàng”.
Ở trong ngực của hắn, Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng lay lay mấy cái, lẩm bẩm nói: “Không phải chuyện bên trong Dạ Thánh môn ngươi đã xử lý hết sao? Nếu như xử lý xong rồi có phải nên lập tức trở về Lâm Nguyệt quốc đi?”
“Vốn là tính toán làm như vậy, nhưng hiện đang thay đổi chủ ý”.
“Tại sao?”
“Bởi vì ở chỗ này nàng còn có việc muốn làm, còn chưa muốn trở về!”
Từ trong ngực của hắn Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn có chút nghi ngờ nói: “Nhưng chúng ta không thể rời Lâm Nguyệt quốc quá lâu, ngươi cũng đã đáp ứng Trần Tập Dũng giúp hắn thay muội muội hắn cầu tình với Dạ Thánh môn môn chủ, để muội muội của hắn có một con đường sống”. Nói tới đây, Lam Tịch Nguyệt trong lòng không được tự nhiên, rõ ràng chính cùng là một người mà sao lại giống như hai người khác nhau.
An Kỳ Lạc khóe miệng ẩn chứa nét cười xấu xa, để đầu của nàng ở lại trong ngực một lần nữa ôm nàng nói: “Cho nên ta bây giờ là đang trên đường thay Trần Tập Nhã cầu tình, chẳng qua Dạ Thánh môn môn chủ thật không dễ nói chuyện, ngay cả xin hắn tha mạng cũng phải mất rất nhiều lời lẽ, ngay cả việc tìm tung tích hắn ở chỗ nào cũng không phải dễ!”
Lam Tịch Nguyệt không nhịn được cười khẽ một tiếng, cộng thêm tâm tình nàng đang cố gắng bình thường lại, tự nhiên vui vẻ hơn rất nhiều, ở trong ngực của hắn vùi sâu trong chốc lát, sau đó nói: “Đã muộn”.
Lời này để cho lòng An Kỳ Lạc động đậy, đã muộn, đó chính là nói có thể ngủ. Nhưng lúc cao hứng của hắn còn chưa kịp thức dậy, Lam Tịch Nguyệt lại nói: “Nhưng ta còn chưa muốn ngủ.”
Vòng tay An Kỳ Lạc căng thẳng nói: “Không có chuyện gì, ta đây tiếp tục nói chuyện với nàng”.
“Nhưng ta cũng không muốn nói chuyện”.
An Kỳ Lạc ủy khuất nhấp môi dưới, tiếp tục nói: “Không có chuyện gì, không muốn nói chuyện thì không nói, ta ôm nàng ở đây ngắm sao”. (Đuổi khéo mà cố tình không hiểu đây)
Lam Tịch Nguyệt khóe miệng che nụ cười nhợt nhạt, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, chỉ sợ cũng chỉ có ở trước mặt An Kỳ Lạc nàng mới lộ ra thần sắc như vậy. Nụ cười nơi khóe miệng có chút mở rộng, sau đó bộ dạng tựa như kẻ ăn quịt nói: “Nhưng chân ta mỏi”
An Kỳ Lạc vừa nghe nói chân nàng mỏi liền ôm nàng ngồi xuống trên nóc nhà, ngửa mặt nằm xuống, để cho nàng gục ở trên người của hắn, mang theo chút đắc ý nhìn nàng nói: “Như vậy được chưa? Chân cũng không mỏi nữa”.
Lam Tịch Nguyệt không ngờ tới hắn làm như vậy, thoáng cái không kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó sắc mặt có chút ửng đỏ, may là bây giờ không có ánh trăng, trên trời cũng chỉ có mấy vì sao le lói nên An Kỳ Lạc không nhìn thấy nét đỏ ửng trên mặt nàng. Nàng khẽ mỉm cười, đầu tựa vào lồng ngực của hắn, nhìn mấy vì sao nhỏ trên cao, mới vừa rồi đầu óc còn tỉnh tao bây giờ đã sinh ra buồn ngủ, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Lúc nàng mở mắt ra lần nữa mặt trời đã lên à nàng thì đang nằm trên giường ở trong phòng. Bên cạnh là An Kỳ Lạc dán chặt lấy nàng. Ngay cả lúc ngủ hắn vẫn ôm chặt nàng không chịu buông tay.
Ở trong ngực của hắn Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng giãy mấy cái, đợi hắn mở mắt mới hỏi: “Ta ngủ lúc nào?”
An Kỳ Lạc suy nghĩ, hình như cái vấn đề này khiến hắn vô cùng khó tìm câu trả lời, một lúc sau mới mở miệng nói: “Cái này ta cũng không biết, lúc ta phát hiện ra thì nàng đã ngủ”. An Kỳ Lạc thêm ôm chặt, nghiêng thân thể cùng đối mặt với Lam Tịch Nguyệt, ý cười đầy mặt nói: “Bất quá Tịch nhi ngày hôm qua rất ngoan nga, nếu như sau này cũng có thể ngoan giống như tối hôm qua thì thật là tốt!”
Trên mặt Lam Tịch Nguyệt có một tia thần sắc mất tự nhiên chợt lóe lên, sau đó đẩy An Kỳ Lạc cách ra bên cạnh, nàng muốn ngồi dậy, có chút khó chịu nói: “Một chút cũng không!”
Vừa mới vuốt lại đầu tóc lại bị An Kỳ Lạc kéo xuống, tung mình áp nàng áp dưới thân, cúi đầu ngưng mắt nhìn ánh mắt của nàng nói: “Tịch nhi, chúng ta đến lúc nào có đêm động phòng hoa chúc chân chính đây?”
Lam Tịch Nguyệt trên mặt nóng lên, ngay lập tức đẩy hắn ra khỏi người, cơ hồ muốn chạy trốn, từ trên giường nhảy xuống, sửa sang lại quần áo một chút, thần sắc lãnh đạm nói: “Hiện tại cũng đã là ban ngày, ngươi đừng bảo là đang nói mớ!”
An Kỳ Lạc lập tức đứng lên, cười híp mắt nhìn nàng nói: “Ý của Tịch nhi có phải chờ đến tối là được rồi?”
Huyết Sắc Yêu Đồng Huyết Sắc Yêu Đồng - Nặc Nặc Bảo Bối