Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43: Ngọc Tỷ Thật Giả
ắc mặt của An Nhâm Kình rõ ràng âm trầm xuống, hướng Trần Tiến lạnh lùng, Trần Tiến lập tức lĩnh mệnh hướng cửa ngự thư phòng đi ra ngoài, hướng người đứng ở ngoài- An Cẩn Mặc, hành lễ nói: “Ra mắt Thái tử điện hạ, Hoàng thượng mời ngài!”
Đối với Trần Tiến, An Cẩn Mặc không dám vênh váo tự đắc, dù sao cũng là một trong những mưu thần đắc lực bên cạnh phụ hoàng, cho dù hắn thân làThái tử cũng nhất định phải tôn trọng vài phần.
An Cẩn Mặc hướng Trần Tiến gật đầu một cái, coi như là đáp lễ, sau đó cất bước đi vào bên trong ngự thư phòng. Nhìn An Cẩn Mặc đi qua bên người, tay ôm một cái hộp dùng gấm vóc bao quanh, trong mắt Trần Tiến thoáng hiện thần sắc phức tạp, nếu như không ngoài tình huống đã dự đoán, ở trong đó hẳn chính là ngọc tỷ.
Thái tử vì sao vào lúc này trùng hợp tìm được ngọc tỷ? Chuyện này thật sự là có quá nhiều chỗ làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa! Đi vào ngự thư phòng, An Cẩn Mặc hai tay cầm ngọc tỷ đưa tới trước mặt An Nhâm Kình, trong giọng nói mang theo sự mừng rỡ: “Phụ hoàng, nhi thần không phụ sở thác, đem ngọc tỷ mất trộm tìm trở về!”
An Nhâm Kình đưa tay nhận lấy ngọc tỷ, cẩn thận kiểm tra một phen, trong mắt hiện lên tia hàn quang, ánh mắt phức tạp nhìn An Cẩn Mặc một cái, tiện tay đưa ngọc tỷ cho Thừa tướng nói: “Thừa tướng, ngươi xem một chút, ngọc tỷ này có vấn đề gì hay không!”
Thừa tướng có hơi sửng sốt, cùng Trần Tiến liếc nhau một cái, vội vàng đưa hai tay nhận lấy ngọc tỷ, vô cùng cẩn thận nghiên cứu, mà Trần Tiến cũng nhịn không được tò mò hướng tầm mắt đặt cả vào ngọc tỷ trong tay Thừa tướng.
Hoàng thượng nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ phát hiện ngọc tỷ có chỗ không ổn sao? Nếu không, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không nói như vậy, cũng không hành động như vậy! Thử hỏi một Hoàng đế, làm sao có thể tùy tiện đem ngọc tỷ ột gã đại thần nghiên cứu? Chẳng phải sẽ coi như là bất kính với liệt tổ liệt tông cùng giang sơn xã tắc! Nghiên cứu ngọc tỷ trong tay, thần sắc trên mặt Thừa tướng càng ngày càng cổ quái, một lúc sau cầm ngọc tỷ quỳ trên mặt đất, cúi rạp người hướng An Nhâm Kình nói: “Hoàng thượng thứ tội, vi thần cho là ngọc tỷ này cũng không phải là ngọc tỷ thật, ngọc tỷ giả này dùng chất liệu gỗ tạo nên!”
Nghe vậy, An Cẩn Mặc cả khuôn mặt tái dại, bước nhanh đi tới trước mặt Thừa tướng, xách ngọc tỷ từ trên mặt đất lên, tiến tới trước mặt hắn quát: “Ngươi nói gì? Lời mới rồi ngươi lặp lại lần nữa xem!” “Điện hạ, ngọc tỷ này là giả!”
Mặc dù An Cẩn Mặc giơ ngọc tỷ lên cảm thấy rất khó chịu, nhưng từ trước đến giờ Thừa tướng trung nghĩa căn cứ kết quả nghiên cứu thực tế nói ngọc tỷ này đúng là giả. Hình như là có cái gì đó từ trong đầu chợt lóe lên, nhanh đến mức làm cho An Cẩn Mặc cũng không kịp nắm bắt được, yên lặng nhìn “ngọc tỷ”, trong mắt hàn quang lóe lên, hắn đã bị trúng kế.
Hắn chỉ nghĩ giả dụ phụ hoàng tới lục soát phủ Thái tử, nếu là từ trong phủ Thái tử tìm ra ngọc tỷ, vậy hắn coi như có trăm ngàn lần há mồm cũng sẽ không nói rõ ràng được hắn thực không giấu ngọc tỷ. Nhưng không nghĩ tới, người kia căn bản là một chút cũng không thèm để ý ngọc tỷ này có thể bị tìm thấy trong phủ Thái tử hay không, mục đích thực sự của hắn chính là muốn Thái tử đích thân đem ngọc tỷ giao cho phụ hoàng.
Nghĩ tới đây, toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh, ngọc tỷ giả, đem ngọc tỷ giả giao cho phụ hoàng, cho dù hắn là đương kim Thái tử cũng không giúp hắn giữ được cái mạng nhỏ này! Vội vàng quỳ đến trước mặt An Nhâm Kình, luôn miệng cầu xin tha thứ nói: “Phụ hoàng thứ tội, nhi thần cũng không biết đây là ngọc tỷ giả…”
“Đủ rồi!”
An Nhâm Kình nhìn hắn, không muốn nghe tiếp, đích thân đi xuống, khuôn mặt thất vọng nhìn hắn nói: “Trẫm thật sự không nghĩ ngươi dám làm ra loại chuyện này, mua chuộc người trộm lấy ngọc tỷ còn không sợ, bây giờ lại còn ngụy tạo một ngọc tỷ giả, ngươi trong mắt còn coi trẫm tồn tại hay không?”
“Phụ hoàng —— “
An Cẩn Mặc mở to hai mắt, không dám tin nhìn An Nhâm Kình, một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện ở trong đầu hắn, những lời này của phụ hoàng là có ý gì? Chẳng lẽ cho là ngọc tỷ này do hắn làm giả sao?
Mồ hôi lạnh từ trên trán An Cẩn Mặc rơi xuống, nhỏ giọt trên mặt đất ướt nhẹp một mảng, bò đến trước mặt An Nhâm Kình, bám gấu long bào nói: “Phụ hoàng, chẳng lẽ người cho là nhi thần làm sao? Làm sao có thể? Ta không làm như vậy, phụ hoàng chẳng lẽ ngay cả người cũng không tin ta sao?”
An Nhâm Kình trong mắt xuất hiện một tia chần chờ, nhưng cuối cùng hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Không phải là trẫm không muốn tin tưởng ngươi, mà là việc ngươi làm thật sự vượt quá giới hạn, cho dù trẫm muốn không tin cũng khó!”
“Phụ hoàng, nhưng…”
An Nhâm Kình không nhịn được hướng hắn phất phất tay nói: “Được rồi, ngươi muốn nói gì trẫm biết hết, cho nên không cần nói, hiện tại nói cái gì cũng đã không có chỗ dùng.
Ngươi mua chuộc Thác Dã Hoành trộm lấy ngọc tỷ, sau đó có ý đồ đối với Thác Dã Hoành giết người diệt khẩu, chẳng qua hắn mạng lớn không chết, nhưng là so sánh với đã chết còn bi thảm hơn, bản thân mình dù chuyện bại lộ rồi vẫn không dễ dàng cam lòng, đã thật vất vả mới lấy được ngọc tỷ ra ngoài, cho nên ngụy tạo một ngọc tỷ khác, muốn dùng cái này lừa dối trẫm. Hừ! Ngươi cho rằng loại tiểu xảo này có thể giấu diếm được trẫm sao?”
An Cẩn Mặc luống cuống, phụ hoàng tại sao có thể nói như vậy? Hắn rõ ràng không làm gì cả, hắn cũng bị oan uổng, túm long bào của An Nhâm Kình luôn miệng nói: “Không phải, phụ hoàng, không phải như thế! Nhi thần cũng là bị hãm hại, nhi thần cũng không biết ngọc tỷ này tại sao lại ở trong phủ Thái tử, tuyệt đối có người muốn hãm hại nhi thần, cho nên bọn họ mới có thể đem ngọc tỷ bỏ vào trong phủ Thái tử, muốn dùng cái này hãm hại nhi thần. Phụ hoàng, ngài nhất định phải làm chủ cho nhi thần, nhi thần thật sự là không làm gì cả!”
An Cẩn Mặc càng hoảng hốt càng loạn, ngọc tỷ đã xuất hiện ở phủ Thái tử, chuyện này cho nói ra chắc không có ai tin. Mà An Cẩn Mặc mới vừa rồi tuyệt đối cũng không nói hắn tìm được ngọc tỷ ở trong phủ Thái tử, rõ ràng nói là hắn tìm được ngọc tỷ về, bây giờ đem ngọc tỷ trả lại cho Hoàng thượng.
Nếu là tìm được về, vậy thì khẳng định không phải là tìm được ở trong phủ Thái tử, vậy xem ra lời hắn nói trước sau mâu thuẫn, độ tin cậy dĩ nhiên giảm xuống rất nhiều. Hơn thế, vốn là cũng đã không thể nào tin được lời hắn nói.
Thừa tướng cùng Trần Tiến cúi đầu lẳng lặng đứng ở bên cạnh, không nói lời nào, chuyện của Hoàng thượng cùng Thái tử điện hạ có thể nói chính là chuyện nhà của hoàng thất, hơn nữa còn liên quan đến thể diện hoàng gia, bọn họ làm thần tử thật sự không nên nhiều lời, lắm chuyện không ổn vạn nhất còn rước họa vào thân! Trong Kỳ vương phủ, Lam Tịch Nguyệt ngạc nhiên nhìn ngọc tỷ trong tay An Kỳ Lạc, ấp úng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ngọc tỷ trong phủ Thái tử là giả? Ngọc tỷ chân chính vẫn ở trên tay của ngươi?”
An Kỳ Lạc cười híp mắt khó mà thấy được bộ dạng khả ái nhìn Lam Tịch Nguyệt, cân nhắc ngọc tỷ trong tay nói: “Đó là đương nhiên, bất quá bây giờ ngọc tỷ giả sợ rằng đã đến tay của phụ hoàng, không biết bọn họ có phát hiện ra ngọc tỷ giả hay không? Nếu như bị phát hiện, Thái tử điện hạ có thể sẽ phải gặp tai ương!” Lam Tịch Nguyệt đi tới trước mặt An Kỳ Lạc, cẩn thận nhìn ngọc tỷ nhẹ nói: “Ngọc tỷ hôm qua nhìn thấy y hệt như vậy, trông y như đồ thật”.
Nhìn nụ cười gần ngay trước mắt, An Kỳ Lạc không nhịn được thất thần, lăng lăng nhìn nàng một lúc sau mới phát ra âm thanh: “Cái này ngươi cũng nhìn ra được?”
“Ừ!”
Lam Tịch Nguyệt lông mi nhẹ nhàng mà phe phẩy, da thịt trơn bóng như ngọc, An Kỳ Lạc không nhịn được đưa tay ra xoa xoa gương mặt nàng, lúc Lam Tịch Nguyệt còn ngây người nhẹ nhàng lôi kéo nàng ngồi lên trên đùi hắn, ôm nàng thật chặt không để cho nàng đứng lên. Lam Tịch Nguyệt có chút khí cùng địa cực quay đầu đi nhìn An Kỳ Lạc, lạnh giọng nói: “Buông tay!”
An Kỳ Lạc nửa điểm cũng không có ý tứ muốn thả tay, ngược lại càng thêm dùng sức, sắc mặt có một chút hồng lên, sau đó đột nhiên hôn lên đôi môi vô số lần khiến hắn thất thần. Lam Tịch Nguyệt bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, hắn làm sao đột nhiên lại hôn nàng rồi? Không phải rõ ràng bị nàng hôn một chút mặt hắn cũng sẽ đỏ hồi lâu sao?
Làm sao đột nhiên như vậy… Sau đó nàng không nghĩ nổi nữa, vẻ mặt có chút hoảng hốt nhìn khuôn mặt hắn đỏ sẫm một màu, thiếu chút nữa có thể so sánh với màu sắc ánh mắt. An Kỳ Lạc hô hấp có chút dồn dập, gương mặt giống như bị hỏa thiêu, tay càng thêm ôm chặt lấy Lam Tịch Nguyệt, không rời được khỏi môi của nàng, hắn đã sớm nếm thử, thật sự là quá thơm tho ngọt ngào! Lam Tịch Nguyệt đang giãy dụa từ từ yên tĩnh lại, nhẹ nhàng nhắm mắt, bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy vạt áo trước ngực hắn cũng chậm rãi buông ra, hoàn toàn để trên cổ hắn.
Huyết Sắc Yêu Đồng Huyết Sắc Yêu Đồng - Nặc Nặc Bảo Bối