I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Ám Ma Sư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Vô Tranh
Upload bìa: Vô Tranh
Số chương: 236 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2021-09-01 14:42:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 223: Trần Tinh Phát Uy (1)
heo như tính tình của Diệp Huyền, võ giả bình thường căn bản không thể vào được pháp nhãn của hắn, nếu như không phải do học viện an bài nhiều người vào ở cùng một ký túc xá thì hắn cũng sẽ không ở cùng một chỗ với võ giả bình thường làm gì.
Chỉ là không ngờ, hắn còn chưa ngại người khác vào ở chung thì đám võ giả vào sau này đã la lối ỉ ôi, coi đình viện của mấy người Diệp Huyền vô ở trước thành của ký túc xá của bọn chúng, ra lệnh chỉ huy như đúng rồi.
Điều này khiến cho Diệp Huyền tức tới mức bật cười, thiên hạ to lớn, quả nhiên loại người ngu xuẩn cuồng vọng nào cũng có.
- Hai người các ngươi còn đứng sững ở đó làm gì? Tai tiếc hay mắt mù hả? Còn không mau thu dọn đồ đạc cho ta.
- Thành sư huynh có lòng từ bi, không truy cứu chuyện trước đó các ngươi ra tay mạo phạm, các ngươi còn không mau quỳ xuống cảm tạ Thành sư huynh nhân từ tốt bụng đi.
- Mau cầm đồ đạc của mình đi ngay đi, gian phòng của hai người các ngươi bọn ta muốn lấy.
Mấy tên thiếu niên này thay nhau cười lạnh, trong lòng cảm thấy vô cùng bội phục với quyết định của Thành sư huynh.
Ha ha, trong đình viện này cư nhiên có hai mỹ nữ như vậy, bởi vì có cái gọi là gần quan được ban lộc, đuổi hai tên tiểu tử đó đi, tới chừng đó, đình viện này chẳng phải là thiên hạ của bọn họ rồi sao, tới chừng đó không phải muốn làm gì thì làm cái đó sao?
Nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp về sau, mấy tên thiếu niên nọ liền lộ ra nụ cười mập mờ dâm tục.
- Một đám ngu ngốc.
Trần Tinh thấy thế không khỏi cười lạnh mở miệng, ánh mắt kia giống như đang nhìn một lũ ngu ngốc.
- Cái gì? Ngươi nói gì đó?
Mấy tên thiếu niên kia không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Ánh mắt khựng lại, tên thiếu niên hoa phục kia lập tức cười lạnh, thản nhiên mở miệng:
- Xem cách ăn mặc và giọng nói thì các ngươi chắc không phải người vương thành rồi. Một đám thôn phu quê mùa các ngươi có thể vào Huyền Linh học viện, ở quê nhà chắc cũng thường bị người ta khen là thiên chi kiêu tử, cho nên mới cuồng vọng tự đại như vậy.
- Bất quá, chẳng lẽ lão sư ở học viện cũ của các ngươi không dạy cho các ngươi biết, tới Huyền Linh học viện này thì phải làm thế nào hay sao? Chẳng lẽ không dạy cho các ngươi biết khi gặp đệ tử vương thành cần phải cụp đuôi làm người sao?
- Xem ra, các ngươi ở quê nhà hô phong hoán vũ quen rồi, nên cũng mang theo ảm giác ưu việt và tính tình cao cao tại thượng của mình tới Huyền Linh học viện luôn chứ gì?
Tên thiếu niên hoa phục cười lạnh, khoé miệng nhếch lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền với vẻ khinh thường.
- Bây giờ, ta dạy cho các ngươi biết, tới vương thành, vào Huyền Linh học viện, phải làm như thế nào. Đệ tử nhà quê chính là đệ tử nhà quê, mặc kệ thân phận của các ngươi trước kia cao quý cỡ nào, ở quê nhà có thể hô phong hoán vũ ra sao, nhưng ở nơi này, các ngươi chẳng là gì cả, tới Huyền Linh học viện này, mỗi người ở đây đều là thiên tài, các ngươi là nhờ vào may mắn cho nên mới có thể vào được Huyền Linh học viện. nhưng ở nơi này, các ngươi nhất định chỉ có thể bị giẫm đạp, phải cụp đuôi làm người, mới có thể sống được, bằng không thì các ngươi sẽ biết, sự thực rốt cuộc tàn khốc tới cỡ nào, hơn nữa, dám làm bậy ở Huyền Linh học viện còn có thể khiến cho cha mẹ và gia tộc của các ngươi gặp phải tai hoạ đó, đã biết chưa?
- Bản thiếu gia nhân hậu tốt bụng, cho nên bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, mau thu dọn đồ đạc lập tức rời khỏi nơi này, bằng không ta sẽ dạy cho các ngươi biết phải làm người thế nào.
Tên thiếu niên hoa phục nói xong thì thản nhiên nhìn Trần Tinh và Diệp Huyền.
- Ta nhổ vào, đúng là xui xẻo mà, hôm nay không phải gặp kẻ ngu ngốc thì chính là mấy tên ra vẻ, chẳng lẽ Huyền Linh học viện này không có người nào bình thường một chút hay sao?
Trần Tinh trực tiếp phun một ngụm nước bọt trên đất.
Thiếu niên hoa phục kia đột nhiên biến sắc.
- Thành sư huynh, đừng nói nhiều với bọn họ nữa làm gì, thứ rác rưởi như vậy, không dạy cho chúng một bài học thì chúng không biết trời cao đất rộng là gì đâu.
- Nói đúng lắm, trực tiếp đuổi đi là được rồi, nếu như không đi thì đánh một trận rồi đuổi ra ngoài.
- Một đám tân sinh tới từ nông thôn mà thôi, ở vương thành này còn không phải để chúng ta muốn làm gì thì làm hay sao.
Bốn tên thiếu niên lập tức nổi giận đùng đùng, nhào tới, cả đám đều phóng huyền khí ra.
- Các ngươi muốn làm gì?
Lãnh Dĩnh Oánh quát lên.
- Vị mỹ nữ này, chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi cứ qua một bên đứng đi, cứ yên tâm, hai vị mỹ nữ các ngươi có thể tiếp tục ở lại nơi này, ca ca ta cam đoan, có chúng ta ở đây, trong vương thành này không ai dám khi dễ các ngươi đâu.
- Ha ha, Lãng ca nói không sai, hai tên chết tiệt kia sao có thể so được với chúng ta, có chúng ta ở đây, cam đoan các ngươi vô cùng an toàn.
- Ha ha, hai vị mỹ nữ, các ngươi cảm thấy mấy vị ca ca thế nào?
Mấy tên thiếu niên lộ ra nụ cười dâm đãng, ánh mắt dò xét Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y từ trên xuống dưới.
- Thế nào cái đầu ngươi!
Trần Tinh giận tím mặt, mụ nội nó, nữ nhân của Huyền thiếu mà bọn chúng cũng dám đùa bỡn, thế này không phải là tìm chết sao.
Tung người một cái, Trần Tinh liền vọt vào bên trong đám người, tung ra một quyền, trực tiếp đánh về phía tên mỏ nhọn lúc nãy vừa bị mình đánh ngã.
Tên mỏ nhọn kia thấy thế thì trong lòng sợ hãi, gã không dám đỡ đòn, vội vã lùi lại phía sau.
- To gan lắm, cư nhiên còn dám động thủ, thực coi mấy người chúng ta chỉ ngồi không thôi sao.
Mấy tên khác cũng đều ra tay.
- Vài tên tôm tép mà thôi, cũng dám ra vẻ trước mặt Trần gia tam thiếu ta.
Đối mặt với thế tiến công của ba người, Trần Tinh không lùi mà còn tiến tới, vẻ mặt hung ác nhảy vào trong đám người.
Phanh phanh!
Trong lúc giằng co, mặc dù đã cố hết sức né tránh, nhưng Trần Tinh vẫn bị một tên đánh trúng sau lưng, phát ra một tiếng vang trầm đục, nhưng gã giống như không phát hiện vậy, siết chặt nắm đấm, cũng hung hăng nện lên mặt một tên khác.
Binh!
Người nọ hét thảm một tiếng, mũi lập tức nở hoa, máu tuôn xối xả, vội vàng bụm mũi lùi về sau.
Trần Tinh giống như nắm được tinh tuý khi đánh nhau, lực chú ý không hề bị phân tán, trực tiếp ngắm ngay một tên đánh liên hồi, nhưng gã bị cả đám người bao vây, cũng bị đánh trúng vài quyền, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung tợn.
Huyền Thiên Hồn Tôn Huyền Thiên Hồn Tôn - Ám Ma Sư Huyền Thiên Hồn Tôn