"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Ám Ma Sư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Vô Tranh
Upload bìa: Vô Tranh
Số chương: 236 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2021-09-01 14:42:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74: Cùng Tới Khiêu Khích (2)
ám người tách ra, chỉ thấy một thiếu niên mặc võ bào màu trắng, cùng một thiếu nữ mặc khôi giáp màu bạc cùng nhau đi tới, hai người trăm miệng một lời, liếc nhìn nhau, đều cảm thấy hơi ngạc nhiên.
- Là Vương Phi của vương gia và Chu Huyên của Chu gia.
- Chu Huyên, đây chính là một trong tam đại nữ thần của học viện chúng ta.
- Ở đâu, ta xem với, mau cho ta xem một chút.
- Đừng có chen, chen cái gì mà chen, ngươi gấp đi đầu thai sao.
- Mẹ nó, ai cầm gậy chọc mông ta đó, biến thái.
Nghe nói Vương Phi và Chu Huyên xuất hiện ở khu kiểm tra của đê cấp ban, đám đông lập tức ồn ào lên, những học viên đã kiểm tra xong của ban khác cũng đều ùa tới xem, vây chật kín nơi này.
- Vương Phi và Chu Huyên đều là đệ tử của cao cấp ban, hai người bọn họ tới đây làm gì?
- Ngươi ngu quá, lúc trước Diệp Huyền dạy dỗ Chu Ngạn và Vương Việt một bài học, hai người bọn họ rõ ràng là tới đây để báo thù.
- Mẹ nó, tiểu tử này một lần đắc tội với cả hai đại gia tộc, trước kia đánh thì sướng tay, bây giờ báo ứng tới rồi.
- Đừng nói nữa, im lặng chờ xem đi.
Trong nhất thời, đám người xì xào bàn tán với nhau, lửa nhiều chuyện bừng bừng thiêu đốt, máu cũng sắp sôi trào luôn rồi.
Trong đám người Vương Phi nhìn về phía Chu Huyên cười khẽ một cái, bày ra một bộ phong độ thân sĩ nói:
- Hoá ra là Chu Huyên tiểu thư, không biết lần này vì sao Chu Huyên tiểu thư lại tới đây?
Chu Huyên vẫn luôn lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng Vương Phi của Vương gia mở miệng nói chuyện với nàng, nàng cũng không thể ngó lơ, chỉ thản nhiên nói:
- Vương công tử cần gì phải thử lòng nhau, mục đích của ta và ngươi là gì, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.
- Ha ha, Chu Huyên tiểu nói đúng, nếu đã vậy thì do Vương Phi ta hỏi thừa rồi, bất quá, tên Diệp Huyền này sỉ nhục đệ tử Vương gia ta, lại còn hãm hại khiến cho đệ đệ của ta bị đuổi học, ta thân là ca ca, nếu như không ra mặt cho đệ đệ thì ta cũng không xứng là đệ tử Vương gia.
- Đương nhiên, bỉ nhân cũng biết mục đích tới đây của Chu Huyên tiểu thư, ngươi yên tâm, Diệp Huyền này ta nhất định sẽ chừa lại một hơi cho hắn, sau đó giao cho Diệp Huyền tiểu thư xử trí, không biết Chu Huyên tiểu thư thấy thế nào?
Không thể không nói, những lời này của Vương Phi nhẹ nhàng như ngọc, ôn văn nho nhã, vừa thể hiện một vị ca ca tốt, lại cho thấy tình đoàn kết hữu ái của đệ tử đại gia tộc, cuối cùng càng không mất phong độ thân sĩ, suy nghĩ cho tâm tình của Chu Huyên, làm cho người ta nhịn không được muốn vỗ tay khen ngợi, một ít nữ học viên háo sắc đã sáng rỡ hai mắt.
- Nếu Vương công tử đã nói vậy thì Chu Huyên ta cũng chừa mặt mũi cho Vương Phi ngươi, bất quá tên Diệp Huyền này cuối cùng phải để lại cho ta, dám đả thương đệ đệ Chu Ngạn của ta, Chu Huyên ta cũng muốn nhìn xem là tên nào dám ăn gan hùm.
Lời vừa dứt thì trong mắt Chu Huyên đột nhiên loé lên một tia lãnh lệ, sát khí lộ ra, rõ ràng cô nàng này cũng là một nhân vật hung ác.
Trong mắt Vương Phi loé lên, khẽ cười nói:
- Đương nhiên rồi.
Nói xong gã liền đi thẳng tới trước mặt Diệp Huyền, miệng nhếch lên cười.
- Ngươi chính là Diệp Huyền? Ha ha ha, mục đích của ta ngươi hẳn là cũng biết, làm rùa đen rụt cổ tránh né bao ngày nay, hôm nay thế nào lại không tiếp tục trốn nữa?
Vương Phi lạnh lùng mở miệng, có một loại khí thế cao cao tại thương và cảm giác ưu việt in hẳn trên mặt gã không chút giấu giếm, ánh mắt gã nhìn về phía Diệp Huyền giống như hoàng đế nhìn một tên ăn mày, ngoại trừ cao cao tại thượng thì còn mang theo sự khinh miệt toát ra từ trong khung.
Có loại người nào mà Diệp Huyền chưa từng gặp qua, chỉ liếc nhìn gã rồi thản nhiên nói:
- Ta còn cho là con chó nào đang sủa đây, hoá ra là chó săn của Vương gia.
- Ngươi…
Vương Phi giận tím mặt, tức giận tới mức thiếu chút nữa thổ huyết. Trong học viện này nào có học viên nào dám nói chuyện với mình như vậy, lại còn là ở trước mặt đông người như thế này!
- Ngươi nói cái gì?
- Ha ha, chó lại bắt đầu sủa rồi.
- Ngươi…
Ánh mắt của Vương Phi giống như dao găm, hận không thể thiên đao vạn quả Diệp Huyền, cắn răng:
- Hy vọng lát nữa ngươi vẫn có thể cuồng vọng như vậy.
Vốn gã còn cho rằng khi Diệp Huyền bị mình chặn đường thì nhất định sẽ hoảng sợ, không ngờ Diệp Huyền lại vô cùng trấn định, lại còn cuồng vọng kiêu ngạo như vậy, khiến cho gã mất đi phong độ vốn có.
Lúc này La Chiến giáo quan bước ra:
- Vương Phi, các ngươi muốn làm gì, nơi này là nơi kiểm tra của đê cấp ban, các ngươi đều trở về chỗ của mình cho ta.
Vương Phi hít một hơi thật sâu, vất vả lắm đè được lửa giận trong lòng xuống, cố gắng giữ vững phong độ, mỉm cười nói:
- La giáo quan, Diệp Huyền học đệ đã ức hiếp đệ đệ của ta, ta thân là ca ca đương nhiên phải ra mặt cho đệ đệ, kính xin La giáo quan đừng nhúng tay vào cho phải.
La giáo quan nhướng mày.
- Ta mặc kệ chuyện rối rắm của các ngươi, Vương Phi, nếu như các ngươi vẫn không lui xuống thì đừng trách ta không khách khí.
Uy nghiêm của giáo quan mặt lạnh vừa xuất ra thì tâm thần của học viên ở đây đều chấn động, xem ra hôm nay không xem được náo nhiệt rồi.
- Ha ha.
Vương Phi cười lạnh:
- Tên què kia, ta gọi ngươi một tiếng La giáo quan là do tôn trọng ngươi, bất quá nếu ngươi đã không tự biết xấu hổ thì thôi đi, chỉ bằng ngươi còn không quản được Vương Phi ta.
Tất cả học viên ở đây đều kinh hãi, cư nhiên dám gọi giáo quan mặt lạnh là tên què, tên Vương Phi này điên rồi sao.
- Ngươi nói cái gì?
Ánh mắt của La Chiến khựng lại, toàn thân đột nhiên phóng xuất ra sát khí nồng đậm, sát khí được luyện ra từ trong chiến trường huyết hải, khiến cho tất cả học viên ở đây đều hoảng sợ lùi lại.
- Ha ha, tên què kia, ngươi đừng doạ ta, thật đáng tiếc nói cho ngươi biết, hôm nay Vương Phi ta đã đột phá tới cảnh giới nhất giai võ sĩ rồi, bắt đầu từ học kỳ sau ta sẽ tới Huyền Linh học viện ở vương thành tiến tu, ta không còn là học viên của ngươi nữa, ngươi cũng không có tư cách quản ta, huống hồ gì đây là xung đột giữa học viên bọn ta với nhau, chẳng lẽ La giáo quan ngươi còn muốn nhúng tay vào việc của học viện hay sao? Mặc dù ngươi là lão sư của Tinh Huyền học viện, nhưng Vương gia ta cũng không phải nhà nghèo không quyền không thế, nếu ngươi muốn ra tay thì phải nghĩ kỹ hậu quả trước đã.
Huyền Thiên Hồn Tôn Huyền Thiên Hồn Tôn - Ám Ma Sư Huyền Thiên Hồn Tôn