"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 618 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1576 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:27:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 441: Thần Binh Thiên Hàng
ịch giả: khongpit
Biên: nila32
Cùng lúc đó tại một nơi ở Đông Hải.
Nơi này sóng biển mãnh liệt, nước biển chuyển sang màu nâu đối lập với màu nước trong xanh ở xung quanh.
Xa xa nhìn lại, ở trung tâm khu vực biển này mơ hồ có thể thấy được một cái vỏ trứng khổng lồ màu lam vươn lên sừng sững.
Tiến lại gần hơn để nhìn thì cái vỏ trứng kia thực ra lại là một tầng màn sáng hơi mờ.
Bốn phía bên trong hải vực, từng đạo vòi rồng màu đen nối liền giữa trời và biển liên tiếp tạo nên sóng lớn không ngừng. Những vòi rồng kia không ngừng đánh vào mặt ngoài vỏ trứng màu lam nhưng không ảnh hưởng chút nào đến vỏ trứng.
Xuyên qua màn sáng, có thể nhìn thấy một hòn đảo đen thui. Trên không, Hắc Vụ lượn lờ, thỉnh thoảng lại có những tia sáng lóe lên.
Hòn đảo đen thui kia cao hơn mặt nước khoảng hai ba mươi trượng, ở dưới mặt biển kéo dài không ngừng đến tận đáy biển, toàn bộ đảo đều là màu đen, nhìn xa tựa như một Huyền Vũ Nham Vô Phong.
Chung quanh ngọn Cô Phong màu đen có mấy trăm người thân phủ lân phiến, chia ra nổi bồng bềnh trên mặt biển, phóng thích ra quang hoa màu lam, từ sau lưng tạo thành một đạo ánh sáng lớn bằng ngón tay màu lam đánh về phía ngọn núi đen khổng lồ.
Ngọn Cô Phong chống đỡ lấy mấy trăm đạo ánh sáng màu lam đánh tới sinh ra ánh sáng rạng rỡ.
Trên không trung, lơ lửng một cái thiếu nữ xinh đẹp, vung vẩy lấy ống tay áo màu lam, từng bó một óng ánh ánh sáng màu lam từ trên người tản mát ra, cùng với phía dưới mấy trăm đạo ánh sáng màu lam hô ứng lẫn nhau.
Nếu Thạch Mục có mặt lúcnày, hẳn sẽ nhận ra thiếu nữ áo lam chính là Thánh Nữ Hải Tộc Hương Châu gắn bó keo sơn với hắn khi còn trẻ.
Theo bờ môi kia mấp máy, từng câu tối nghĩa chú ngữ thanh thúy bay ra.
Hào quang trên người ngày càng sáng, một khối hình thoi thủy tinh xuyên thấu qua tay nàng, tản ra một mảnh quang hoa chiếu rọi cả ngọn núi khổng lồ màu đen.
Những quang hoa hình thành màn sáng sáng lên, từng cái chữ triện phong cách cổ xưa dần dần hiện lên, mà trên màn sáng cũng đã tồn tại rậm rạp chằng chịt những chữ nhỏ, thình lình đã có gần nghìn chữ, giống như một quyển sách to lớn được biết bằng cổ văn.
Phía trên cùng của màn sáng thình lình hiện ba chữ triện cổ to “Tuyệt Linh Chú”.
Nhưng lúc này, một mỹ phụ mặc cung trang màu lam từ phía ngoài màn sáng đạp không mà đến bên cạnh thiếu nữ áo lam.
“Châu nhi, thế nào?” Cung trang mỹ phụ nhìn chỉ chốc lát rồi nói.
Ánh sáng màu lam quanh thân Hương Châu thu hồi dần. Hai tay chậm dần lại, thân thể nhẹ nhàng hạ xuống bên người cung trang mỹ phụ, nhẹ nói:
“Bẩm sư phụ, đã hoàn thành được gần tám phần.”
“Mấy năm này thực sự là làm khổ ngươi rồi.” Cung trang mỹ phụ gật gật đầu, nói ra.
“Sư phụ không cần quá lo lắng cho Châu Nhi, nơi đây thiên địa linh khí nồng đậm, đối với tu luyện thực sự rất có lợi. Theo tiến độ như bây giờ, tối đa ba năm nữa, Thần vật này có thể hoàn toàn thuộc về chúng ta.”
Cung trang mỹ phụ nhìn về phía ngọn núi khổng lồ màu đen, trên cái màn sáng bao quanh ngọn núi đã không còn bao nhiêu chỗ trống, tiếp theo quay đầu, vui mừng mà gật đầu với Hương Châu.
Nhưng đúng lúc này, dị biến phát sinh!
Một tiểng nổ to vang lên từ phía ngọn núi màu đen!
Cả tòa núi khổng lồ đột nhiên kịch liệt đung đưa, nhũng cột sáng màu lam cũng kịch liệt lay động, màn sáng có khắc lấy Tuyệt Linh Chú cũng chở nên mơ hồ.
“Xảy ra chuyện gì?”
Hương Châu thấy một màn như vậy, quá sợ hãi, vội vàng phi thân đến không trung, ống áo nhanh chóng vũ động, thi triển pháp quyết, muốn nhanh chống ổn định đại trận.
Theo trong miệng chú ngữ âm thanh, ánh sáng màu lam trên người đại thịnh, xuyên qua khối thủy tinh. Tất cả đều rọi lên màn sáng có khắc những chữ triện cổ.
“Tất cả Hải tộc nghe lệnh, toàn lực thi pháp, trợ lực cho Thánh Nữ!”
“Vâng!”
Hải tộc bốn phía đồng thanh kêu lên, ánh sáng màu lam trên người lập tức tăng vọt, nguyên bản cột ánh sáng màu lam ban đầu chỉ bằng ngón cái bây giờ đã phóng đại lên bằng cánh tay của một người, tất cả đều hợp thành một hướng đến ngọn núi khổng lồ.
Màn sáng bị ánh sáng màu lam đánh tới, tựa hồ dần dần ổn định lại, chữ triện cổ phía trên cũng lần nữa trở nên sáng rõ.
Nhưng cũng chỉ được một lát, ngọn núi khổng lồ màu đen lại lần nữa vang lên thanh âm “Chi chi”, trên thân xuất hiện vô số vết rách.
Mới đầu chỉ là một đạo, qua vài cái chớp mắt trên bề mặt ngọn núi đã xuất hiện chằng chịt những vết rách.
Không ít những cự thạch màu đen bắt đầu sụp đổ, một ít cự thạch thậm chí rơi lên người những tên Hải tộc ở phụ cận, bọn hắn cũng không né tránh, chẳng qua là dùng thủ đoạn của riêng mình để ngăn cản.
“Rống!”
Đúng lúc này, ngọn núi khổng lồ màu đen đột nhiều truyền ra một tiếng rống phẫn hận, lại như không cam lòng gào thét, chấn động đến mấy trăm tên Hải Tộc khiến cho màng nhĩ của chúng bị một hồi đau nhức.
Hương Châu gần ngọn núi khổng lồ nhất, bị trùng kích cũng là mạnh nhất, lập tức thân hình mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã từ không trung xuống.
Cung trang mỹ phụ thấy thế, sắc mặt cả kinh, đơn tay giơ lên, một đạo tơ lụa màu lam từ trong áo bay ra, quấn quanh thân Hương Châu, lập tức liền đem Hương Châu tránh khỏi mấy khối cự thạch màu đen.
Nương theo âm thanh gào thét, ngọn núi khổng lồ từ từ nhô lên, một đạo kim quang từ khe hở của những tảng đá đen bắn ra tạo thành một chấn động, rất nhanh màn sáng có khắc chữ triện cổ cùng cột sáng màu lam kia lập tức vỡ tan.
“Bành” một tiếng bạo vang!
Cả tòa núi khổng lồ màu đen rút cuộc kim quang bùng nổ, vô số cự thạnh màu đen từ trên ngọn núi ầm ầm đổ xuống, lộ ra bên trong một cây côn màu vàng to lớn cao tới hơn trăm trượng, hơn một nửa ngập sâu dưới đáy biển.
Mấy tên Hải Tộc bị loạn thạch đập nện phải nhao nhao rút lui, Thánh Nữ Hương Châu đã bay trở về dưới sự bảo hộ của pháp khí của sư phụ.
Những tên Hải Tộc trợn mắt há hốc mồm chứng kiến cây côn màu vàng cao hơn trăm trượng cứ vậy mà bay lên, lao ra khỏi mặt nước, tạo thành một tiếng nổ vang!
Bốn phía hải vực nhấc lên từng trận sóng gió động trời, đem nước biển quấy đến cuồn cuộn liên tục, vô số mạch nước ngầm khổng lồ lấy côn lớn màu vàng làm trung tâm mà hình thành một cái vòng xoáy cực đại vô cùng!
Trong quá trình bay lên, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được cây côn đang nhanh chóng nhỏ đi, chỉ trong thời gian ngắn liền biến nhỏ như cánh tay người trưởng thành, chỉ dài hơn mười trượng trôi nổi trên mặt biển, tản mát ra trận trận kim quang trói mắt.
“Cái này là…” Cung trang mỹ phụ thì thào lẩm bẩm, Hương Châu bên cạnh cũng tràn đầy vẻ khó tin.
“Oanh” một tiếng!
Màn sáng hình trứng màu lam trực tiếp bị chọc một cái lỗ thủng lớn, lập tức thiên địa linh khí bị ngăn cản lao tới, tạo thành một cái vòng xoáy Linh khí cực đại vô cùng.
Côn lớn màu vàng ở chính giữa vòng xoáy Linh khí, hóa thành một đạo màu vàng lưu quang, bay về phía tây nam, lóe lên vài cái liền biến mất ở phía chân trời.
…………………
Phụ cận đại bản doanh Hắc Ma môn, vô số ngọn núi chọc trời hóa thành phế tích, cự thạch ngang dọc, một mảnh hỗn độn.
Giữa không trung, Cự Viên màu trắng cùng Cự Giao màu vàng đang chém nhau kịch liệt.
Thân hình Cự Viên màu trắng đã nhỏ đi không ít so với lúc đầu, bạch diễm trên người ảm đạm đi vài phần, phần lớn thời gian là phòng ngự và né tránh, rõ ràng hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong.
“Hô!”
Cự Viên cuối cùng cũng không thể tránh kịp, hay tay giao nhau ngăn cản trước người nhưng vẫn bị kích này quật bay rớt ra ngoài tầm hơn mười trượng, khó khăn lắm mới ngừng lại được, miệng lớn thở dốc, nhe răng trợn mắt.
Thạch Mục bên trong cơ thể Cự Viên có thể cảm nhận rõ ràng khí tức của Cự Viên đang dần dần suy yếu, lực lượng huyết mạch trong cơ thể hắn vốn không nhiều cũng đã tiêu hao hết bảy tám phần, trong lòng không khỏi khẩn trương lên.
Cự Viên chưa kịp ổn định thân hình, Cự Giao lại lần nữa phi thân tới, há mồm phun một cái, một đoàn hỏa diễm màu vàng liền được phun ra đánh tới Cự Viên.
Cự Viên không kịp suy nghĩ, hai chân mãnh liệt đạp đất nhảy qua một bên né tránh, “Xoẹt” một tiếng!
Hỏa diễm màu vàng hầu như chạy sát qua vai của Cự Viên.
Cự Viên tuy rằng tránh thoát được một kích nhưng phần lông ở đầu vai đã cháy đen, nếu là phản ứng chậm lại một chút có lẽ đầu vai đã bị đốt thành tro bụi rồi.
“Bổn tọa xem ngươi có thể tiếp được mấy chiêu!” Cự Giao màu vàng đứng thẳng ở giữa không trung, kim quang trong mắt lưu chuyển, miệng phun tiếng người, lời nói đầy vẻ đắc ý.
Vừa dứt lời, nơi xa phía chân trời những đám mây kịch liệt cuồn cuộn, từ bên trong truyền ra mộ hồi tiếng xé gió sắc nhọn.
Có thể thấy mơ hồ một đạo kim quang thật nhỏ từ đằng xa bay tới, những nơi đi qua, cuồn cuộn Thiên Vân đột nhiên xoay tròn, hình thành từng cái vòng xoáy đám mây, trung tâm mơ hồ lộ ra quang hoa màu vàng.
Kim quang kia bay nhanh kinh người, gần như vượt hơn trăm dặm trong nháy mắt!
Thạch Mục đột nhiên cảm thấy một hồi rung động trong lòng.
Cự Viên giờ phút này cũng giống như cảm giác được cái gì đến, hai mắt vốn đang ảm đạm đột nhiên sáng ngời.
Cự Giao màu vàng nghe tiếng xé gió cũng ngừng tay, quay đầu nhìn về phía kim quang đang bay nhanh đến.
Chẳng qua là nhìn đạo kim quang một chút, đồng tử mãnh liệt co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, tâm tình phẫn nộ tựa hồ còn kèm theo một tia sợ hãi.
Cự giao màu vàng nhanh chóng quay đầu về phía Cự Viên, hai mắt không chút che giấu vẻ phẫn hận. Cái miệng khổng lồ lần nữa mở ra, lại một đoàn hỏa diễm màu vàng ròng được phun ra, một kích này như muốn lấy đi tính mạng của Cự Viên vậy.
Nhưng vào lúc này, trên đỉnh đầu Thạch Mục bỗng nhiên suất hiện một tiếng sét động trời!
Vạn trượng trên bầu trời, mây mù bỗng nhiên thông suốt, từ bên trong tuôn ra vạn đạo kim quang, một thanh côn lớn toàn thân lửa cháy quấn quanh, dài khoảng mười trượng đường kính bằng hai cái bát ăn cơm, từ trên trời cao hạ xuống.
Hỏa diễm màu vàng của Cự Giao cực nhanh, giờ phút này đã đi tới trước người Cự Viên, chỉ trong chớp mắt sẽ đánh lên đầu lâu Cự Viên.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn!
Cũng không phải thanh âm hỏa diễm đánh vào đầu lâu Cự Viên.
Chỉ thấy kim côn ầm ầm rơi xuống, như là mọc rễ cắm vào mặt đất, thẳng tắp đứng trước người Thạch Mục, tạo nên một trận sóng khí lan tỏa ra xung quanh tới vài dặm. Loạn thạch bị thổi bay, hỏa diễm màu vàng của Cự Giao lập tức bị đánh tan tác!
Quanh thân Cự Giao kim quang lập lòe, tạo thành một tầng kim quang bảo hộ, mặc dù tiếp nhận được gió mạnh quét qua, nhưng trong khoảng thời gián ngắn không cách nào tiến liên nửa phần!
Huyền Giới Chi Môn Huyền Giới Chi Môn - Vong Ngữ