Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 618 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1576 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 07:27:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 362: Nâng Cốc Nói Cười
ịch giả: Yukihana116490
Đi phía sau lưng Lệnh Hồ Khoan và Liễu Ngạn là một thân ảnh nữ tử yểu điệu tú lệ.
Thạch Mục cũng biết nữ tử này, nàng ta chính là Lãnh Nguyệt Đồng - người đã từng mất tích ở thành Vân Dực ngày đó. Lúc này Lãnh Nguyệt Đồng đang lạnh lùng nhìn xem Liễu Ngạn, trên gương mặt xinh đẹp hơi lộ vẻ âm trầm.
Thạch Mục thấy tình hình này, không kịp nghĩ nhiều liền vội xoay người, lùi trở về.
Lúc trước hắn ra tay đoạt Tinh Thạch từ trong tay Địch Phong, lại đả thương gã. Tuy việc gì cũng có nguyên nhân của nó nhưng cừu oán này xem như là đã kết xuống, lại không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp, ngay lúc này lại đụng phải Liễu Ngạn ở đây.
May mà họ Liễu kia mải nói chuyện vui vẻ với Thành chủ Lệnh Hồ, không chú ý tới bên này.
Kết quả còn chưa đi xa, sau lưng đã vang lên một tiếng kêu khẽ:
“Mục Thạch?”
Hóa ra Lãnh Nguyệt Đồng phát hiện bóng người ở góc tường có chút quen quen, liền giật mình kêu lên.
Thạch Mục vốn muốn rời đi ngay, nhưng lại nghe thấy sau lưng truyền đến một tràng tiếng bước chân, trong lòng cười khổ một tiếng, đành phải xoay người lại.
“Mục huynh! Thì ra đúng là ngươi?!”
Lãnh Nguyệt Đồng vừa trông thấy Thạch Mục liền tỏ ra hết sức cao hứng, vẻ không vui trên mặt lúc trước thoáng cái biến mất.
"Lãnh cô nương." Thạch Mục đành phải dừng bước xoay người lại.
“Mục huynh, không nghĩ tới còn có thể gặp ngươi ở chỗ này. Chúng ta có phải là rất có duyên phận hay không?” Lãnh Nguyệt Đồng vẫn hào phóng như trước, nói.
Liễu Ngạn đang nói lời tạm biệt với Lệnh Hồ Khoan, chợt thấy Lãnh Nguyệt Đồng từ bên người mình lách qua, thoáng cái liền biến mất ở một góc tường không xa. Gã liền vội vàng cáo từ Lệnh Hồ Khoan, đuổi theo.
"Thất tiểu thư…" Sau lưng Lãnh Nguyệt Đồng truyền đến thanh âm của Liễu Ngạn.
Vượt qua người Lãnh Nguyệt Đồng, Liễu Ngạn liền trông thấy Thạch Mục, gã hơi sững sờ.
“Mục huynh, ngươi biết Liễu Phó Giáo chủ sao?” Lãnh Nguyệt Đồng có chút kinh ngạc.
Thạch Mục thấy vậy, cũng dứt khoát thoải mái tiến lên phía trước, ôm quyền nói:
“Thì ra là Liễu huynh, lâu rồi không gặp. Từ khi chia tay đến giờ vẫn tốt chứ?”
“Ha ha, hóa ra là Mục lão đệ. Sao ngươi lại ở chỗ này? Đúng là để cho vi huynh tìm ngươi thật khổ đó!” Trên mặt Liễu Ngạn lập tức tràn ra sợ hãi xen lẫn vui mừng, lại bắt đầu xưng huynh gọi đệ với Thạch Mục.
“Liễu huynh thật biết đùa, ta không ở đây thì ở chỗ nào? Chẳng lẽ là ở trong biển rộng mênh mông kia sao?” Thạch Mục nửa đùa nói thật nói.
“Xem ngươi nói kìa. Sau lần tai nạn trên biển kia vi huynh đã triệu tập đội ngũ tìm kiếm Mục lão đệ khắp nơi đấy. Nhưng lại chẳng có kết quả gì. Tình huống lúc đó ngươi cũng biết, vi huynh mang theo nhiều người như vậy, phải rút lui trước cũng là bất dĩ! Chẳng qua trong lòng Mục lão đệ có trách cứ cũng là chuyện bình thường.” Liễu Ngạn nói.
“Xem ra Liễu Phó Giáo Chủ đã từng là kẻ tiểu nhân bội bạc nhỉ?” Không chờ Thạch Mục trả lời, Lãnh Nguyệt Đồng đang đứng ở một bên chợt mở miệng nói.
“Ha ha, xem ta cao hứng nhất thời đều đã quên giới thiệu, vị này chính là Lãnh cô nương - Lãnh Nguyệt Đồng, là nữ nhi nhỏ nhất của Giáo chủ bổn giáo, thương được người gọi là Lãnh tiểu Thất!” Liễu Ngạn dường như không nghe ra ý gai góc trong lời nói của Lãnh Nguyệt Đồng, vẫn ha ha cười nói.
“Không cần Liễu Phó Giáo chủ hao tâm tổn trí. Ta sớm đã có quen biết với Mục huynh rồi. Mục huynh, ngươi có vẻ rất quen thuộc với Liễu Phó Giáo chủ à?” Lãnh Nguyệt Đồng quay sang hỏi Thạch Mục.
“Làm sao lại chỉ là quen thuộc thôi? Mục lão đệ là sinh tử chi giao đến từ Đại lục Đông Châu với bổn tọa!” Liễu Ngạn nói.
Thạch Mục thấy vậy, cũng chỉ mỉm cười không nói thêm gì.
“Thật không nghĩ đến Liễu Phó Giáo chủ mà cũng có sinh tử chi giao? Đúng là làm cho tiểu nữ mở rộng tầm mắt!” Lãnh Nguyệt Đồng nói.
“Lãnh cô nương, tại hạ đúng là đã sớm có quen biết với Liễu huynh. Liễu huynh ngươi cũng đừng tự trách, tình huống lúc đó ra sao tại hạ cũng rõ ràng. Ta và ngươi đều có thể thoát ra tìm đường sống, đều là mạng lớn, vốn nên cảm thấy may mắn!” Thạch Mục nói.
“Ha ha, vẫn là Mục lão đệ nghĩ thoáng. Nhớ ngày đó ta và ngươi tuy mới quen nhưng đã thân, hôm nay gặp nhau ở đây cũng là có duyên, không bằng cùng đi uống với nhau một chén thế nào?” Liễu Ngạn nói.
Thạch Mục vốn muốn cự tuyệt, nhưng thấy Liễu Ngạn không đề cập gì tới chuyện Địch Phong, liền cảm thấy kỳ quái trong lòng. Hắn không tin Liễu Ngạn không biết tý gì về việc này. Phải biết rằng lúc trước ở Minh Nguyệt Đông Giáo, địa vị của Địch Phong cũng không tầm thường. Hơn nữa, việc này lại có quan hệ đến Tinh Thạch.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh lúc Liễu Ngạn trò chuyện vui vẻ với Lệnh Hồ Khoan. Không biết hai kẻ này lại đang dự tính âm mưu gì đây? Không lâu sau đấu giá hội của Chung Tú sẽ phải cử hành, hắn cũng muốn vào lúc này lại có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Nếu như Liễu Ngạn đã lên tiếng mời, không bằng trước đi nói chuyện xem thế nào.
“Tốt, vậy tại hạ cũng xin cung kính không bằng tuân mệnh rồi!” Thạch Mục nghĩ tới đây liền gật nhẹ đầu, liền cùng với Liễu Ngạn đi về phía một quán tửu lâu ba tầng ở cách đó không xa.
Lãnh Nguyệt Đồng thấy hai người đi xa, suy nghĩ một chút, cũng đi theo.
Thạch Mục và Liễu Ngạn mới vừa đặt mông ngồi xuống một bàn trong một căn nhã gian ở lầu ba tửu lâu thì Lãnh Nguyệt Đồng cũng theo đến, kéo ghế ngồi sát bên Thạch Mục.
“Thất tiểu thư, hay là để ngươi tới gọi món nhé?” Liễu Ngạn hỏi.
“Ngươi xem rồi chọn là được.” Lãnh Nguyệt Đồng nói.
“Ngươi có ăn kiêng cái gì không?” Liễu Ngạn hỏi.
“Ngươi thích ăn cái gì ta ăn kiêng cái đó!” Lãnh Nguyệt Đồng châm chọc.
“Xem ra đành nhờ Liễu huynh tới chọn vậy.” Liễu Ngạn nhìn qua Thạch Mục, cười mỉm nói.
Thạch Mục cũng không khách khí, gọi tiểu nhị tới, tùy ý gọi vài món ăn và chút rượu.
Không lâu sau, tiểu nhị liền bưng thức ăn và rượu lên.
Lúc này, Thạch Mục và Liễu Ngạn đã bắt đầu trò chuyện với nhau.
“Này mới vài năm không gặp, tu vi của Mục lão đệ đã đến mức này. Quả thực làm cho vi huynh chấn động, xem ra lão đệ ở Đại lục Tây Hạ trôi qua cũng không tệ lắm.” Liễu Ngạn nói.
“Ha ha, tại hạ có ngày hôm nay cũng chỉ là nhờ may mắn thôi.” Thạch Mục nhấp một ngụm rượu, nói.
“Mục lão đệ việc gì cứ phải khiêm tốn như vậy. Đến trận tai nạn trên biển ngày đó ngươi cũng có thể thoát ra tìm được đường sống, thì còn có việc gì là có thể làm khó được ngươi?” Liễu Ngạn nói.
“Mục huynh ở đây nếm hết bao khổ sở, nhưng Liễu Phó Giáo chủ lại một đường vinh danh ngồi thẳng lên địa vị cao, xuân phong đắc ý đây này.” Lãnh Nguyệt Đồng ngồi một bên chen miệng nói.
“Thật à? Không biết Mục lão đệ đã trải qua những khó khăn gì vậy? Làm sao lại quen biết với Thất tiểu thư thế?” Liễu Ngạn vẫn như trước mặt không biến sắc, hỏi.
“Liễu huynh nói quá lời, nào có khó khăn khổ sở gì. Tại hạ và Lãnh tiểu thư cùng tham gia vận chuyển hàng hóa cho Thương hội Thiên Ngô, từ đó mới biết nhau.” Thạch Mục kể sơ qua việc làm sao quen biết Lãnh Nguyệt Đồng.
“Haiz, ai mà không biết việc vận chuyển hàng hóa ở Đại lục Tây Hạ là nguy hiểm đến thế nào chứ. Chỉ cần lơ là một chút là bị cướp. Cướp đồ cũng còn thôi, đến người cũng không buông tha. Nếu Mục huynh có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, thì việc gì phải đâm đầu đi làm cái việc khổ sai này chứ?” Lãnh Nguyệt Đồng nói.
“Đúng vậy, Đại lục Tây Hạ bị Yêu thú chiếm giữ, vùng phía Đông này còn tạm, chứ ở mấy khu vực khác hầu như là thiên hạ của Yêu tộc. Nguy cơ đầy rẫy. Tốt nhất về sau Thất tiểu thư không nên đi tham dự mấy cái việc như này, tránh làm cho Giáo chủ lo lắng.” Liễu Ngạn nói.
“Liễu Phó Giáo chủ trông coi hơi bị nhiều, đều quản đến trên người bổn tiểu thư đây. Về sau bổn tiểu thư muốn đi đâu làm gì có phải cũng cần chờ sự phê chuẩn của Liễu Đại Giáo chủ mới được?” Lãnh Nguyệt Đồng nói.
“Nào có, tại hạ chỉ là quan tâm an nguy của Thất tiểu thư, chứ tuyệt không can thiệp đến việc tự do ra vào của nàng.” Liễu Ngạn nói.
“Đúng rồi, Lãnh cô nương, một kiếp lúc trước ở thành Vân Dực, tại hạ có việc mới trùng hợp tránh thoát. Về sau quay đầu lại đi tìm các ngươi thì phát hiện khách sạn lúc đó đã là một mảnh hoang tàn đổ nát. Tất cả mọi người đều gặp nạn, không biết Lãnh cô nương làm sao thoát được?” Không chờ Lãnh Nguyệt Đồng mở miệng, Thạch Mục đột nhiên hỏi.
“Đừng nói nữa, nếu không phải trên người ta có Phù lục bảo mệnh, ta và ngươi đã Âm Dương hai ngả…” Vừa nhắc đến việc này, Lãnh Nguyệt Đồng đã lên cơn tức, liền kể lại một lèo việc xảy ra hôm đó.
“Không nghĩ tới sau khi ta rời khỏi lại xảy ra chuyện như vậy. Nhưng làm sao Lãnh cô nương lại biết thủ đoạn đối phương thi triển là của Minh Nguyệt Giáo?” Thạch Mục cố ý hỏi, trong lúc hỏi khóe mắt hắn liếc qua Liễu Ngạn, yên lặng quan sát thái độ kẻ này.
Kết quả Liễu Ngạn vẫn mây trôi nước chảy như trước, vừa nghe đến đoạn Lãnh Nguyệt Đồng bị Thi hổ Địa giai công kích thì trong mắt gã vội lộ ra vẻ ân cần. Giống như gã chẳng biết tí gì về việc này cả.
“Ta từ nhỏ lớn lên ở Minh Nguyệt Giáo, thủ đoạn của đệ tử trong giáo làm sao ta lại không biết được. Có thể triệu hồi ra nhiều sinh vật Tử Linh như vậy, người bình thường sao có thể làm được? Tướng mạo của nàng ta, ta vẫn còn nhớ rất rõ đây này.” Lãnh Nguyệt Đồng nói.
“Ồ? Không biết đấy là dạng nữ tử gì mới có thể thi triển ra thủ đoạn của Minh Nguyệt Giáo ta nhỉ?” Liễu Ngạn ở một bên hỏi.
“Nàng kia có kiểu tóc hơi giống ta, mặc áo đỏ, tuổi không lớn lắm nhưng đã là một Thuật sĩ Nguyệt Giai. Không biết Liễu Phó Giáo chủ đã từng gặp qua người như vậy chưa?” Lãnh Nguyệt Đồng nói.
“Kiến thức của tại hạ nông cạn, nữ tử như vậy ta chưa từng thấy bao giờ.” Liễu Ngạn lắc đầu.
Ba người là bàn tán một chút về chuyện xảy ra ngày hôm đó, Liễu Ngạn thổn thức không thôi. Nếu không phải Thạch Mục đã phát hiện manh mối từ sớm, sớm có chuẩn bị tâm lý, thì thiếu chút nữa bị biểu hiện cao siêu của Liễu Ngạn lừa gạt rồi.
Đương nhiên, lúc này Thạch Mục cũng sẽ không vạch trần Liễu Ngạn.
Tâm cơ của kẻ này quá sâu, tuyệt không phải người thường có thể tưởng tượng đến. Chỉ cần hiện tại gã không đi đánh chủ ý lên hai khối Tinh Thạch chỗ Chung Tú thì Thạch Mục cũng không muốn chủ động nhắc tới việc này.
Ba người lại hàn huyên một phen, chủ đề liền chuyển đến hành trình trên biển ngày đó. Trong lời nói, họ Liễu lộ ra vẻ rất chi là cảm kích với Thạch Mục.
“Ban đầu ở trên biển, nếu không có sự nhắc nhở kịp thời của Mục lão đệ dành cho chúng ta, Minh Nguyệt Giáo ta đã không có phong quang như ngày hôm nay. Nói tới nói lui, Mục lão đệ vẫn là ân nhân cứu mạng của chúng ta đó. Đến, vi huynh trước kính một chén.” Liễu Ngạn giơ chén rượu lên, nói.
“Liễu huynh khách khí, lại nói tiếp, nếu không có Liễu huynh tương trợ, Mục mỗ làm sao đến được Đại lục Tây Hạ chứ.” Thạch Mục cũng nâng chén rượu lên, hai người cụng một cái, một hơi nốc sạch.
“Ha ha, nên ta mới nói hai người chúng ta thật sự quá có duyên.” Lúc này Liễu Ngạn đã hơi có men say, ánh mắt mê ly nói.
Lãnh Nguyệt Đồng ngồi ở một bên, nàng cảm thấy rất có hứng thú với việc hai người này đã từng trải qua ở trên biển. Liên tục quấn lấy Thạch Mục hỏi cái này hỏi cái kia, đến việc bị Hải thú tập kích, nàng cũng tỏ vẻ muốn thử một lần, làm Thạch Mục có chút dở khóc dở cười.
“Đúng rồi, Mục lão đệ, lúc đó ngươi làm sao thoát khỏi trận đại chiến của hai con đại thú kia thế?” Liễu Ngạn đột nhiên hỏi.
“Tại hạ chẳng qua là giấu mình trong một góc boong tàu vắng vẻ, bị thương cũng không nặng. Sau đó boong tàu kia liền xuôi dòng chảy đi, khi tại hạ tỉnh lại đã thấy mình cập vào bãi cát.” Thạch Mục nói.
“Cái gì nhị thú đại chiến? Mục huynh kể nghe một chút!” Lãnh Nguyệt Đồng hiếu kỳ không thôi.
“Việc này để Liễu huynh kể đi, tại hạ lúc đó gần như là hôn mê, đã phát sinh chuyện gì ta cũng không nhớ rõ lắm.” Thạch Mục nói.
Liễu Ngạn không chối từ, trực tiếp mở máy, thao thao bất tuyệt kể lại.
Kết quả là sau một chầu rượu, trong lời kể của Liễu Ngạn, gã và Thạch Mục giống như là một đôi bạn cũ xa cách lâu ngày nay mới có dịp gặp lại vậy. Hai người nâng cốc nói cười, nói chuyện trời đất.
Ít nhất, Lãnh Nguyệt Đồng dường như tin tưởng như vậy.
Một lát sau, Thạch Mục lấy cớ có việc quan trọng bên người, sớm cáo từ.
Lãnh Nguyệt Đồng thấy Thạch Mục rời đi cũng không có đuổi theo.
Chẳng qua Thạch Mục không biết, hắn vừa đi, nàng ta cũng lập tức đứng dậy, không thèm nhìn họ Liễu kia đến một cái, nghênh ngang trực tiếp rời đi tửu lâu.
Huyền Giới Chi Môn Huyền Giới Chi Môn - Vong Ngữ