Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 96 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 801 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:03:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 91: Thăm Dò Ban Đêm
hông biết từ lúc nào bên ngoài đã bắt đầu tí tách mưa, Nhược Nạp ngồi trong xe nhìn ra cảnh sắc mờ mịt bên ngoài, không khí ẩm ướt khiến lòng người cũng trầm lặng.
“Sao thế? Vẫn đang nghĩ tới chuyện Nam Hồng?”
“Tôi rất thất vọng về cô ấy, tôi vẫn nghĩ chúng tôi là bạn tốt, đáng tiếc cô ấy lại làm ra chuyện như vậy”.
“Tôi nghĩ cô hận cô ấy cơ, chẳng qua chỉ là thất vọng, nhìn qua hình như cô không lấy làm lạ cho lắm”.
“Tình yêu sẽ làm cho trí thông minh con người giảm đi, tôi nghĩ cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường, một cô gái dám yêu dám hận, tôi sao có thể hận cô ấy?”
“Nhưng cô đang để tâm”.
“Tôi chỉ để ý chuyện cô ấy gạt tôi, cô ấy có suy nghĩ chín chắn nhưng cũng rất đơn giản, tình yêu không thể dễ dàng tới như vậy, Tất Diêu dù gì cũng là tội phạm giết người, hơn nữa thân phận phức tạp như vậy, làm sao có thể cho cô ấy cuộc sống ổn định, tôi lo tương lai cô ấy sẽ bị thương tổn”.
“Con người luôn oán trách vận mệnh không công bằng với mình, thật ra vận mệnh hay không là do chính mình lựa chọn, chính lúc lựa chọn nên nghĩ làm thế nào để gánh chịu hậu quả mà mình đã chọn”.
Nhược Nạp gật đầu.
Trở lại phòng làm việc, Vương Xuyên chịu trách nhiệm điều tra Tiếu Viện đã trở lại.
“Trải qua điều tra, chúng tôi phát hiện Tiếu Viện cùng Vương Xuyên có quan hệ mập mờ, Vương Xuyên quả thật nghiên cứu hoa cỏ để lấy cớ nhường quyển sách kia, nhưng không thấy dấu hiệu biểu hiện bọn họ có quan hệ với bọn buôn lậu ma túy”.
“Nhìn dáng dấp bọn họ giấu diếm rất kỹ”. Lưu Cường nói.
“Chỉ cần đã làm thì sẽ không có khả năng không có sơ hở, các vị đã điều tra trung tâm nghiên cứu hoa và cây cảnh của Vương Xuyên chưa?” Lê Ngạn hỏi.
“Cậu hoài nghi nơi đó có vấn đề?” Bàng Ngọc Phong nói.
“Nếu như bọn họ thật sự có hoạt động thì nhất định phải có một nơi thích hợp ẩn giấu, mà trụ sở nghiên cứu hoa và cây cảnh là địa phương rất thích hợp, theo như tôi điều tra, nơi đó trừ Vương Xuyên thì có rất ít người tới, mà hắn và Tiếu Viện thường xuyên có mặt ở nơi đó nhất, chúng ta hẳn là nên đi xem một chút”. Lưu Cường nói.
“Tôi đi”. Lê Ngạn nói.
“Tôi cùng đi với anh”. Nhược Nạp cũng lên tiếng.
Trụ sở nghiên cứu hoa và cây cảnh của Vương Xuyên ở vùng ngoại thành, diện tích rộng lớn, lúc Lê Ngạn và Nhược Nạp tới không vội vàng đi vào mà là đi một vòng xung quanh trụ sở.
“Có cần thiết tới sớm như vậy không?” Nhược Nạp hỏi.
“Tôi muốn biết trụ sở này của hắn có vấn đề gì không”.
“Như vậy có thể nhìn ra vấn đề gì?”
“Vẫn chua, à, qua đây hỏi chứ?” Lê Ngạn chỉ vào mấy bác gái cách xa dưới một cây đại thụ hóng gió.
“Các bác, đang tán gẫu ạ?” Lê Ngạn đi qua cười nói.
“Tiểu tử, mới vừa rồi các cháu làm gì ở chỗ kia thế? Hẹn hò nhau sao lại chạy tới tận đây?” Một bác gái hỏi.
“Bác gái, chúng cháu không phải hẹn hò”. Nhược Nạp cười nói, nhưng lại không biết nói gì thêm, đành nhìn Lê Ngạn.
“Là thế này ạ, các bác, chúng cháu đang bán sỉ hoa và cây cảnh, nghe nói noi này có trụ sở cây cảnh và hoa nên chạy tới đây xem một chút, đáng tiếc không gặp ai, chúng cháu liền đi xung quanh trụ sở một vòng, thoạt nhìn chỗ này không hề nhỏ, bình thường các bác ở xung quanh đây cảm giác thế nào ạ?”
“Bán sỉ hoa và cây cảnh? Bọn họ làm cái này hả? Các cháu nghe nói qua sao? Sao chúng ta không ai biết?”
“Không để ý lắm, gọi là trụ sở hoa và cây cảnh nhưng chỉ thấy đưa hoa đi vào, chưa từng thấy đưa ra, hơn nữa chỉ có một hai người tới nơi này, không gặp công nhân nào hết, thỉnh thoảng thì có khách”. Một bác gái khác nói.
“Nơi này tuy nói là trụ sở hoa và cây cảnh nhưng xây cất không hề nhỏ, chỗ này xây mất mấy tháng, ầm ĩ suốt cả ngày, xe cất cây mỗi ngày một chuyến”.
“Mà cũng lạ, muốn trồng cây cảnh và hoa chẳng phải đất bùn sao, đất chỗ chúng tôi rất màu mỡ, sao bọn họ phải cho xe chở từ ngoài tới?”
“Chở ở ngoài tới”.
“Đúng rồi”.
“Bác nói nơi này không có mấy người tới là sao?”
“Cũng không hẳn, mỗi tháng có vài công nhân tới, thời gian còn lại thì chỉ một người nam tới, à, đôi khi vợ ông ta cùng con trai cũng đến, ngoài ra còn một người phụ nữ khác, tới giờ chưa từng nói chuyện với chúng tôi”.
“Đúng thế, chẳng bao giờ nói chuyện với chúng tôi, tôi cảm thấy người phụ nữ đó rất chăm tới, có khi tới tối trễ muộn mới đi, không ai biết quan hệ thế nào”.
“Lại có điểm rất kỳ quái, đôi khi có người vào mà không thấy đi ra, người đàn ông kia lại khóa cửa, mọi người nói có kỳ quái không?”
“Vậy thì có gì kỳ quái, bà có thể ngồi đây bao lâu mà biết?” Một người khác cười nói.
“Đúng rồi, sau trụ sở này là nơi nào ạ, nơi này lớn quá cháu không biết, không biết có gần con đường nào không?”
“Sau trụ sở là rừng già, bình thường không ai đi vào, nghe nói bên trong không sạch sẽ”.
“Lê Ngạn cười nói: “Vậy các bác thấy cháu nên tới lúc nào thì thích hợp?”
“Hằng ngày ông ta đều tới nhưng thời gian không cố định, hay là sáng mai cháu tới sớm một chút mà chờ”.
“Dạ, cám ơn các bác”.
“Tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Đợi trời tối thì chúng ta vào xem một chút”.
“Được”.
Đêm xuống, Lê Ngạn chọn một chỗ tường rào có bụi rậm cùng Nhược Nạp nhảy vào trong, bên trong trồng không ít hoa và cây cảnh, là chỗ ẩn thân không tệ, bởi vì có mây cho nên ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, Lê Ngạn cùng Nhược Nạp dựa vào ánh trăng yếu ớt đi về phía trước, xuyên qua một vài khóm trúc bọn thấy một cái lều hoa lớn, xuyên qua lớp nhựa trắng có thể thấy được ánh đèn le lói bên trong.
“Bên trong không phải không có người sao?” Nhược Nạp hỏi.
“Tôi hoài nghi nơi này còn có một cửa ra khác”.
“Cái này có thể thuyết phục, tại sao có người đi vào nhưng lại không thấy người đi ngoài, chẳng lẽ bọn họ lý do kiêng kị đi vào rừng già của người trong thôn?”
“Trước mắt khoan tới gần lều hoa, chúng ta đi xem xung quanh một chút”.
Hai người đi xung quanh một vòng, phát hiện trừ lêu hoa có ánh sáng thì chỉ có mấy lều hoa nhỏ, tối đen.
“Tường rào không có vấn đề, cửa ra ở trong các lều hoa sao?”
“Anh nhìn xem đây là cái gì?” Nhược Nạp chỉ chỉ vào dấu vết trên mặt đất dựa vào ánh trăng yếu ớt.
“Hình như là dấu bánh xe, không đúng, đây không phải hướng cửa lớn, mới vừa rồi chúng ta vào từ cửa lớn, không thấy dấu bánh xe này”.
“Cửa lớn kia quá nhỏ, xe không vào được, nếu không Tần Khải sẽ không để xe bên ngoài trụ sở”.
“Vậy mấy dấu bánh xe này vào kiểu gì?”
“Men theo dấu vết xem sao”.
“Đúng là thông từ bên kia lều hoa”.
“Cúi thấp xuống, có người”. Lê Ngạn chợt kéo Nhược Nạp núp sau một bóng cây lớn.
“Còn khoảng hai ngày nữa khoản mua bán này coi như xong, lão tử rốt cuộc cũng thoát khỏi khốn khổ rồi. Phi!”
“Bên Paul đã chuẩn bị rất tốt, mấy ông chủ lớn cũng đã lục tục đến, hai ngày nay rất quan trọng, kiên nhẫn một chút”.
Lê Ngạn cùng Nhược Nạp không khỏi liếc nhau một cái, hai người kia nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh.
“Bên Tất Diêu xảy ra chuyệ gì, tư lệnh nói phải giết?”
“Vì con bé Trung Quốc, thật ngu xuẩn!”
Huyền Án Huyền Án - Đông Phương Ất