Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 96 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 801 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:03:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: Lại Vào Núi
Ở trong núi sâu, Nhược Cẩm cùng Tiểu Vũ đã theo dây thừng của ông lão hái thuốc đến bên núi đối diện.
“Sao hai người lại bị kẹt bên đó?” Ông lão thu hồi dây thừng dẫn hai người đi xuống núi.
“Không cẩn thận bị trượt rơi xuống, may mắn có chạc cây cản lại, nếu không bị rơi xuống sông rồi ạ.” Nhược Cẩm sợ dọa đến ông lão liền tùy tiện nói.
“Hai người thật đúng là mạng lớn.” Ông lão cảm thán nói.
“Bác ơi, vài ngày hôm trước mấy trận mưa to kia không phải đã làm cho đường bị lấp sao, làm sao mà bác đi lên được?”
“Hôm nay mới thông rồi, hình như trên núi có chuyện gì, huyện phái đến rất nhiều người, còn có cảnh sát, đều đi lên trên ngọn núi chỗ mấy cháu, ồ, không lẽ là vì tìm các cháu chăng?”
Trong lòng Nhược Cẩm không khỏi hưng phấn, cảnh sát đã lên núi.
“Bác à, bọn họ có khả năng thật sự là tới tìm chúng cháu, chúng cháu lạc đường đã mấy ngày, bác có thể nói cho chúng cháu biết hiện tại bọn họ ở nơi nào hay không?”
“Đi xuống ngọn núi này, cháu có thể nhìn thấy bọn họ, người đến không ít, tôi sống đã chừng này tuổi, chưa từng thấy qua nhiều cảnh sát thế, hai cháu lại kinh động được nhiều cảnh sát tới nơi này như thế. Trước kia mấy lão hái thuốc chúng tôi lên núi hái thuốc, không biết có bao nhiêu người không quay về được, nếu có thể được như hiện tại, cũng có thể bớt đi cảnh cửa nát nhà tan.”
Dưới sự chỉ dẫn của lão hái thuốc, Nhược Cẩm cùng Tiểu Vũ rất nhanh liền thấy được cảnh sát đang tìm kiếm ở dưới núi.
Tổ trưởng tổ chuyên án Bành Kiệt cùng Cục trưởng cục công an huyện tự trị Cống Sơn Lý Bảo Phong sau khi nhận được tin tức lập tức tới cùng mấy người Nhược Cẩm gặp mặt, xem qua tình hình.
Sau khi hỏi qua tình hình, Bành Kiệt không khỏi cau mày: “Vụ án rất ác liệt, hiện tại xem ra ít nhất đã có ba người tử vong, một người mất tích, kết hợp tin tức tỉnh S phát đến, nếu cũng là án nọ mà nói, vậy chính là án lớn làm cho cả nước khiếp sợ.
Lập tức liên hệ tổ trọng án tỉnh S Lưu Cường, xem bọn họ hiện tại đã đến đâu rồi, có thể nhanh chút hay không? Mặt khác, hành động tìm kiếm trong nước nhất định không được chậm trễ, tôi biết khó khăn rất lớn, nhưng mà chỉ sợ chúng ta không có thời gian, Vương Tiểu Phân có lẽ còn có hy vọng còn sống, mặt khác, chỉ sợ dã thú trên núi gây tổn hại tới thi thể nạn nhân, như vậy chúng ta càng thêm khó ăn nói với người nhà của họ.
Hiện tại trừ bỏ Vương Tiểu Phân mất tích ra, còn có một nam một nữ trước mắt sinh tử không rõ, hơn nữa người nữ kia có khả năng chính là người hiềm nghi gây án lớn nhất, đối mặt phần tử phạm tội hung tàn như thế, nhất định thông báo các đồng chí đề cao cảnh giác.”
Sau khi Bành Kiệt an bài xong, liền phái người đưa Nhược Cẩm cùng Tiểu Vũ đi nghỉ ngơi, Nhược Cẩm thay quần áo sạch sẽ, ăn cơm xong thì chăm chú nhìn đồng hồ, thời gian từng phút trôi qua, không có bất kỳ tin tức gì. Cô chạy đến trung tâm chỉ huy, yêu cầu lên núi, tham gia tìm kiếm.
“Cái này sao được, cô vừa mới từ nơi đó đi ra, thân thể còn chưa khôi phục tốt, chúng tôi không có khả năng lại phân thêm người để chiếu cố cho cô.” Lý Bảo Phong nói.
“Tôi tố chất thân thể rất tốt, hơn nữa tình hình trên đó tôi khá là rõ ràng, cho dù không thể tìm được Cố Thần Tường cùng Lý Mai, ít nhất tôi biết thi thể mấy cô gái kia ở nơi nào, hơn nữa tôi nghĩ, nếu hung thủ thật sự là Lý Mai, cô ta nhất định sợ hãi chúng tôi còn sống, bởi vì như vậy chúng tôi có thể phát hiện cô ta hiềm nghi, nói không chừng cô ta sẽ đi xuống núi để tìm kiếm thi thể chúng tôi, xác định chúng tôi có phải thật chết hay không, tôi có thể nói ọi người vị trí chúng tôi rơi xuống, cũng tốt hơn để ọi người không rõ phương hướng mà mò tìm.”
Bành Kiệt cùng Lý Bảo Phong trao đổi ý kiến một chút, cho rằng lời Nhược Cẩm cũng không phải không có lý.
“Được rồi, tôi phái hai võ cảnh cùng cô đi lên đó, tôi sẽ cho bọn họ cầm theo bộ đàm vô tuyến, đến lúc đó nhất định phải giữ liên lạc, chú ý an toàn tự thân.” Bành Kiệt nói.
Nửa giờ sau, hai võ cảnh võ trang Hình Bân cùng Vương Cát liền cùng Nhược Cẩm cùng nhau lên núi, ngay từ đầu, Hình Bân tuổi lớn chút còn lo lắng một cô gái như Nhược Cẩm sẽ theo không kịp, cố ý thả chậm tốc độ, kết quả nhiều lần bị thúc giục mau chút, làm cho hai người nam thân thể khoẻ mạnh không khỏi nhìn Nhược Cẩm với cặp mắt khác lúc trước.
Ba người đi ước chừng hơn một giờ thì tiếp cận trại Độc Long tộc, Nhược Cẩm nói: “Chúng tôi từng ngủ trọ ở trong trại này, cô gái bị hại đầu tiên tên Quý Trình Trình, buổi tối cô ta đi ra ngoài bị người lừa đến trong rừng hại chết. Vương Tiểu Phân cũng mất tích trong quá trình chúng tôi tìm kiếm Trình Trình mất tích, đến bây giờ không biết sống chết, hai người không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, chỉ cần không tìm thấy thi thể của cô ấy, tôi tuyệt đối tin cô ấy còn sống.”
“Chúng ta có cần tiến vào trong trại không?” Vương Cát hỏi.
“Không cần, sau khi xảy ra chuyện, trưởng lão trong trại lập tức không cho chúng tôi ở lại nơi đó, chúng tôi ở tạm tại một căn nhà gỗ nhỏ của thợ săn ở phía nam, tôi nghĩ người trong trại sẽ đem thi thể Trình Trình giao cho cảnh sát, hai người tìm vài người, đi đem thi thể Mạnh Lệ cùng Khổng Á Nam đưa đi ra ngoài đi.”
Hình Bân hướng Vương Cát gật gật đầu, Vương Cát nhanh chạy về phía trong trại, không bao lâu liền dẫn theo vài người trở về, Nhược Cẩm thấy bọn họ cầm trong tay túi đựng thi thể, trong lòng không khỏi cảm thấy quặn đau, hai ngày trước còn là sinh mệnh sống, hiện tại chỉ có thể ở trong những cái túi lớn này mà đưa ra ngoài núi.
Nhược Cẩm dẫn vài người tìm được nhà gỗ đã bị đốt thành phế tích, lều trại vẫn còn nguyên ở đó, xem ra thi thể cũng sẽ không bị hư hại, Nhược Cẩm hướng vài cảnh sát chỉ chỉ lều trại, vài người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đi về phía lều trại.
“Người bọn họ đã được rửa ráy sạch sẽ.” Hình Bân muốn an ủi Nhược Cẩm một chút, lại không biết nói cái gì.
“Là tôi giúp họ lau, họ bị chết cháy, thời điểm đi ra cả người đen đúa, tôi nghĩ họ trước đây đều là những cô gái thích chưng diện, khẳng định không muốn bẩn như vậy mà rời đi, tôi dùng nước mưa giúp họ rửa sạch thân thể, rồi thay quần áo sạch sẽ cho họ.”
“Tôi không tin quỷ thần, cho nên tôi không thể nói họ ở thế giới bên kia sẽ cảm kích cô, nhưng mà tôi biết, tối thiểu cha mẹ của họ, những người yêu thương họ sẽ cảm ơn cô.”
Nhược Cẩm hàm lệ gật gật đầu: “Chúng ta đi qua vách núi bên kia đi”.
“Chúng ta không trực tiếp đi xuống núi sao?”
“Thời điểm tôi phát hiện cháy, Lý Mai cùng Tiểu Vũ, chính là người cùng tôi rơi xuống núi kia, ko có ở xung quanh, chỉ có Cố Thần Tường bị người đánh trúng gáy hôn mê, nằm ở bên ngoài lều trại, tôi cùng anh ta tính đi tìm Lý Mai cùng Tiểu Vũ, lúc ấy tôi nói cho Cố Thần Tường tôi hoài nghi Tiểu Vũ là hung thủ, Cố Thần Tường muốn tập kích tôi giúp Tiểu Vũ tranh thủ thời gian đào thoát, kết quả bị tôi đánh hôn mê, lúc ấy là ngay ở bên đường đi tới vách núi kia, tôi nghĩ nếu Cố Thần Tường cùng Lý Mai không gặp nhau, nói không chừng Lý Mai khi trở về sẽ đụng phải Cố Thần Tường, hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt anh ta, hai người cùng nhau rời đi, chúng ta từ nơi này đi qua đó xem có thể từ trên đường phát hiện cái gì hay không?”
“Cô đánh hôn mê Cố Thần Tường?” Vương Cát không tin tưởng hỏi.
“Lúc ấy anh ta đã bị thương, tôi không may đánh vào đúng chỗ yếu hại thôi.” Nhược Cẩm không muốn cho người khác biết chuyện mình có võ.
“Vậy Cố Thần Tường cùng Tiểu Vũ có quan hệ gì khiến ông ta mạo hiểm như vậy?” Hình Bân nghe ra chút gì đó, không khỏi hỏi.
“Quan hệ cũng tính là không tệ, chúng tôi cũng là bèo nước gặp nhau, cụ thể là thế nào tôi cũng không quá rõ ràng.” Nhược Cẩm lo lắng đến thân thế Tiểu Vũ, liền mơ hồ nói.
Huyền Án Huyền Án - Đông Phương Ất