A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 540 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:27:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34 - 35
hương 34
Có câu nói: ai yêu ai, ai không may.
Trong chuyện tình cảm, bên yêu nhiều hơn luôn nằm trong tình huống bất lợi, đó là một bất đẳng thức. Trả giá càng nhiều, yêu lại càng sâu, mà lại còn bị thương tổn nặng hơn. Nhưng dù có bị tổn thương nặng, vẫn càng yêu càng sâu, trả giá lại càng nhiều… Một cái vòng lẩn quẫn.
Cho nên nói, chữ “luyến” của “Luyến ái” là từ phần trên của “biến” và phần dưới của “thái” trong “Biến thái” tạo thành.
(*) Mọi người nhìn hé:
恋: đây là từ “luyến”. 变态: còn đây là từ “biến thái”
Chỉ cần dính tới chữ “Luyến” này, thì đều là kẻ điên.
Trước mắt tôi, có một kẻ điên như thế đang ngồi.
Vương Uyển Dung trước đó còn la hét khóc lóc đòi hương tiêu ngọc vẫn, bây giờ đang ngồi bên cạnh tôi mỉm cười hạnh phúc vỗ về cái bụng nhỏ mới chỉ hơi nhô lên, đến cả khóe miệng cũng ngập tràn nụ cười ngọt ngào chết người, tôi hơi toát mồ hôi.
Phụ nữ vừa kết hôn hạnh phúc đến mức toàn thân phát sáng này thật sự không phù hợp với không khí bên Tây viện của tôi chút nào.
Hai tháng trước, An Lăng Nhiên lấy một cái cớ, dọn tới phòng sách ở tiền viện ở; Túc Phượng cũng lấy lý do “Dạo này sức khỏe không tốt” cự tuyệt thỉnh an của tôi mỗi ngày; đến ngay cả mấy lão bà tử, nha hoàn của Tây viện cũng theo An Lăng Nhiên đi hơn phân nửa, chỉ còn lại mỗi Kỳ Nhi, Vương mụ mụ và một lão đầu bếp hầu hạ với giám thị tôi. Nô bộc trong viện ít đi, bảo vệ bên ngoài lại tăng thêm bảy tám người, bản công chúa có muốn tìm một lỗ nhỏ lẻn ra ngoài chơi cũng không được, Vương mụ mụ cũng không còn dễ nói chuyện như lúc trước, mỗi ngày cố mở to mắt, chỉ hận không được một ngày hai mươi bốn giờ tôi không rời khỏi mắt bà ta.
Tôi hoàn toàn, bị giam lỏng.
Nguyên nhân rất đơn giản, tôi bán đứng “Văn Mặc Ngọc”, thông minh như điểu lão đầu, có ngốc mà bỏ cửa không sao, đã sớm hoài nghi tôi biết con trai bà ta là “Văn Mặc Ngọc”, ước chừng, cũng đang bắt đầu hoài nghi tôi là người do Huyền Nguyệt phái tới, chuyện của Lý Đình Chính lần này, An Lăng Nhiên bị tổn hao mất một “tay trái vai phải”, Mục vương phủ bắt đầu đề phòng tôi cũng là chuyện bình thường.
Nếu đã bị giam lỏng, tôi cũng lười diễn trò tiếp.
Vừa không đến nhà lớn cãi lộn, cũng không được ra khỏi viện, mỗi ngày nhìn chằm chằm hoa mẫu đơn mà ngây người ra, đọc sách, cũng là cách tốt để phí thời giờ.
Tôi nghĩ, lãnh cung trong hoàng cung chắc cũng tương tự thế.
Cho nên, mới nãy Kỳ Nhi báo, nói biểu tiểu thư sắp sang đây thăm, bản công chúa có hơi không tin vào tai mình.
Tôi biết hôm nay Vương Uyển Dung trở về thăm biểu tỷ điểu lão đầu, nhưng còn biết nhớ tới ân nhân cứu mạng mẫu tử nàng là tôi đây thật sự là đáng quý.
Tôi với Kỳ Nhi lụt tung hết căn phòng gần cả buổi trời, mới tìm được một ít trà bích loa xuân lãnh hồi tháng trước, do tiểu ngu ngốc uống còn dư lại trước khi đi. Thật là không có biện pháp, từ lúc bị giam lỏng, tôi cũng vô cớ bị thu hồi luôn quyền lợi cung phụng vốn có hàng tháng, càng không nói tới trà này.
Ai ngờ đâu, vừa mới bưng trà đặt xuống bàn, Vương Uyển Dung lại cười cong mắt, nàng nói: “Tướng công ta nói, uống trà không tốt cho con, hay là mang cho ta một cốc nước ấm đi.”
Tôi có hơi không chịu nổi bộ dạng tiêu chuẩn của một người vợ hiền lành, dịu dàng lúc này, bèn quyết định dùng lời kích nàng một phát.
Tôi nói: “A, mới có ba tháng, đã thấy bụng, có phải là tính sai thời gian không?”
Phàm là nữ nhân, đều rất nhạy cảm đối với chữ “mang thai”, cái này cũng giống như “tính sai thời gian” với phụ nữ mang thai, bởi vì thời gian đúng hay sai có liên quan đến trong sạch và chung thủy của một nữ nhân.
Tôi còn tưởng nghe bản công chúa nói vậy, Vương Uyển Dung sẽ quay lại bộ dạng khổng tước như lúc trước, đấu khẩu với tôi, ai ngờ, tôi chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu nói: “Tướng công ta nói, là thai song sinh, cho nên mới có bụng sớm hơn so với người khác một chút.”
Tôi thật thất vọng, vô cùng thất vọng.
Dáng vẻ hừ mũi mỗi ngày trước đó, chìa đuôi khổng tước cãi nhau với tôi đâu mất rồi?
Kỳ Nhi lắm lời đứng một bên chớp mắt hỏi: “Biểu tiểu thư, biểu cô gia thật là lợi hại, chỉ cần bắt mạch, đã có thể nhìn ra trong bụng ngài có hai người con trai?!”
Vương Uyển Dung lấy khăn tay che miệng cười khanh khách hai tiếng mới sẳng giọng nói: “Huynh ấy mà biết à, là Trương đại phu nói, sau đó tướng công mới nói cho ta.”
Tôi run rẩy, không thể không cảm thán ôi tình yêu vĩ đại.
Nói chuyện mới mười câu, Vương Uyển Dung câu nào cũng thêm “Tướng công ta nói” vào phía trước, tình cảm ngọt ngào không cần nói cũng biết. Tôi thật sự nhớ nhung hai tháng rối bù đầu không ngồi dậy nổi trước đó, mấy câu mắng to Lý Đình Chính là ‘mặt người dạ thú’ của Vương Uyển Dung.
Tôi vốn còn lo lắng Vương Uyển Dung sau khi quay về Lý gia sẽ không chịu được, hoặc là Lý Đình Chính để lộ bản tính thực, đối xử thờ ơ với nàng, giờ xem ra, là tại bản công chúa nghĩ nhiều rồi.
Vương Uyển Dung không chỉ không trách tôi hôm đó tự mình quyết định, còn kéo tay tôi giải bày tâm sự.
Nàng nói: “Liêm Chi, người khác không biết, nhưng ta đoán hôm ấy Thất điện hạ đột nhiên xông vào, náo loạn mọi chuyện lên nhất định là do ngươi bày ra, bằng không hôm đó ngươi cũng không lấy thuốc dưỡng thai gạt ta là tạng hồng hoa. Nhờ có ngươi, ta mới không làm chuyện ngu ngốc mà hại đứa con trong bụng mình, chứ không thì… tướng công ta chắc chắn sẽ oán hận ta.”
Da mặt tôi cứng đờ. Cái gì mà người khác không biết, người trong khắp thiên hạ này đều biết tôi là gián điệp, chỉ có thiếu phụ ngu ngốc đang ngập trong hạnh phúc ngọt ngào như bà mới không phát hiện thôi.
Tôi lười giải thích, chỉ đang tò mò là rốt cuộc Vương Uyển Dung làm thế nào mà hòa thuận trở lại với Lý Đình Chính.
“Không phải ngày đó ngươi nói Lý Đình Chính là đồ vương bát đản sao? Làm thế nào mà…”
Tôi còn chưa kịp nói xong, ánh mắt giết người của Vương Uyển Dung liền bắn sang: “Không được nói tướng công của ta như vậy!”
Tôi chậc lưỡi, quả nhiên… thanh quan khó đoạn việc nhà.(*)
(*) đại loại là cho dù có là thanh quan cũng khó mà công tư phân minh.
Trong đôi mắt ngờ nghệch của Vương Uyển Dung ánh lên sự phức tạp, “Kỳ thật vào cái đêm Thất tịch mà tướng công đến tìm ta, chẳng qua là muốn giải thích với ta. Hóa ra huynh ấy vẫn không đón ta hồi phủ là vì có kẻ thù đuổi giết, huynh ấy sợ kẻ thù lôi ta ra uy hiếp, nên mới diễn trò hưu ta ra khỏi phủ, đến cả mẹ chồng cũng được tướng công bí mật sắp xếp đến ở trong một ngôi chùa.”
Dừng một chút, Vương Uyển Dung phun nước bọt rồi mới nói tiếp: “Lúc đầu ta mới không nên nghi ngờ nỗi khổ tâm của tướng công, nhưng tướng công nói càng ít người biết càng tốt, nếu không nhờ ngươi, thì ta đã tự giết chết cốt nhục của mình rồi, ân hận cả đời, huynh ấy cũng sẽ thương tiếc đến suốt đời.”
Tôi bị nghẹn nước trà, cùng Kỳ Nhi đưa mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Kỳ Nhi cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu, xem ra, chúng tôi quả là người cùng phe.
Cái gì kẻ thù, tôi không hề tin. Lý Đình Chính có nỗi khổ trong lòng, nên mới cố ý hưu Vương Uyển Dung, đưa mẹ mình lên ẩn trên núi là thật, nhưng đề phòng kẻ thù cũng là giả.
Nếu như bản công chúa đoán không sai, Lý Đình Chính lo mình với An Lăng Nhiên khởi sự thất bại, liên lụy thê nhi, nên mới có chuyện ba năm nhọc lòng cùng Vương Uyển Dung “yêu đương vụng trộm”.
Nói vậy, lần này tôi thật là… có lòng tốt đi làm chuyện xấu. Lý Đình Chính với Vương Uyển Dung gương vỡ lại lành, bụng vợ mình lại đang to nhanh, không biết hắn lại tính toán làm gì.
Quả nhiên, Vương Uyển Dung kéo áo tôi khẽ nói: “Liêm Chi, lần này ta đến đây chính là muốn cáo từ ngươi và biểu tỷ. Tướng công nói, cừu gia chưa trừ, ta với con một ngày cũng không an toàn, cho nên cuối tháng này ta sẽ rời kinh đến nơi khác để an thai.”
Tôi trầm mặc, nóng vội đến thế… xem ra, ngày tiểu ngu ngốc và Huyền Nguyệt khởi sự không còn xa.
Phụ nữ có thai cảm xúc dao động pha đại(*), không biết Vương Uyển Dung là vì không nỡ xa bản công chúa, hay là luyến tiếc cuộc sống an nhàn ở Mục vương phủ, nói xong, đoạn khóc sướt mướt suốt.
(*) dao động pha đại: nếu ai không nhớ lật Vật Lý 12 xem giúp mình. Ở đây chắc có nghĩa là lên xuống thất thường.
Tôi với Kỳ Nhi nói thêm một lúc nữa, Lý Đình Chính mới đến rước Vương Uyển Dung đi.
Lý Đình Chính xem ra cũng là một chính nhân quân tử, bản công chúa hại hắn như thế, hắn gặp ta vẫn hành lễ thăm hỏi, không thiếu chút nào lễ tiết.
Tôi nói: “Biểu dượng không cần đa lễ như vậy, mấy ngày trước Liêm Chi đã đắc tội, xin ngài lượng thứ.”
Lý Đình Chính dìu ái thê, cười đến vô cùng xán lạn.
Chậc chậc, đôi vợ chồng son này đứng trong Tây viện đến ngọn cỏ khô cũng không thấy của tôi, thật là vô cùng châm chọc.
Hắn nói: “Đình Chính mới nên cảm tạ ngài mới đúng. Lúc đầu vì chút hiểu lầm nho nhỏ, thiếu chút nữa khiến cho nương tử bỏ đi cốt nhục của chúng ta, mặc dù công chúa phá hủy chút cục diện, nhưng không có ảnh hưởng đến toàn cục, ngược lại còn cứu ba mệnh thê nhi ta, cũng coi như là sai lầm kịp sửa. Ta tin công chúa không phải là người bụng dạ ác độc, lúc đó cũng vì xót cho Uyển Dung nên mới bày ra hạ sách này, cho nên… nếu có chút gì hiểu lầm, vẫn là nên sớm giải thích rõ ràng với người trong lòng mình thôi.”
“Đừng như ta với Uyển Dung, vì một nghi ngờ nho nhỏ mà giày vò một thời gian dài, tội gì chứ?”
Nói xong, vợ chồng son liền ngọt ngọt ngào ngào, sóng vai nhau rời khỏi Tây viện.
Tôi thổn thức không thôi, Lý Đình Chính quả không hổ là thuộc hạ của An Lăng Nhiên, nói tới nói lui chín quẹo mười tám ngoặt, ý bảo mưu kế nho nhỏ của tôi không phá hư được đại cục của An Lăng Nhiên, còn khuyên tôi đi giải thích với tiểu ngu ngốc.
Thật là buồn cười, mượn đỡ một câu nói của Minh huynh: nếu giải thích có tác dụng, thì cần gì tới cảnh sát?
Lại nói, bản công chúa đến giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện cúi đầu trước An Lăng Nhiên, tôi càng chẳng có cái gọi là “người trong lòng”, thứ mà tôi tâm tâm niệm niệm, bất quá là ngày khời sự không xa, cũng có nghĩa là tôi nên sớm tính toán cho tương lai của chính mình.
Hưu thư, vẫn là đường ra duy nhất của tôi.
Kỳ Nhi thấy tôi kinh ngạc nhìn bóng dáng hai người Lý Đình Chính rời đi đến ngẩn người, cho là tôi khó chịu trong lòng, đoạn lặng lẽ nói: “Công chúa, ngài thấy thế nào?”
Tôi hít thở một hơi xong, mới nói: “Nữ nhân, phạm – tiện a…”
Nghe vậy, Kỳ Nhi đờ ra ba giây, mới cười ha ha.
“Công chúa, ngài có thể độ lượng thế là tốt rồi, ta tưởng ngài ở trong Tây viện hoang vắng lâu ngày nên ngốc, rồi nhớ nhung người nào đó ấy chứ!”
Tôi đờ người, oán niệm trừng mắt liếc nhìn Kỳ Nhi một cái.
Nha đầu này, thật sự là càng lúc càng lớn mật. Mấy ngày trước thấy bản công chúa ngồi trong thư phòng nhìn chữ viết của An Lăng Nhiên đến ngẩn người liền hung hăng chế nhạo tôi một phen, mỗi lần tôi chăm sóc mẫu đơn trong viện, cô ấy cũng nhiều lời nhiều lẽ.
Chậc chậc, đúng thật là thói đời càng ngày. Hổ lạc bình dương bị chó khi a!
Tôi đánh lạc hướng nói: “Vương Uyển Dung này, mấy ngày trước còn náo loạn nói tuyệt đối không tin Lý Đình Chính nữa, còn bảo sẽ cắt đứt sạch sẽ với hắn, vậy mà bây giờ lại nhu tình mật ý như thế, ai!”
Đúng thật là y chang như phạm – tiện, nữ nhân sao thì mới khổ vậy đấy chứ?
Kỳ Nhi chống cằm “Ồ” nói: “Sao ta lại cảm thấy câu nói này có chút chua nha? Công chúa, đừng bảo là ngài đang ghen tị nha?”
Tôi đang định mở miệng quở trách, lại đột nhiên ngửi thấy mùi gì khét khét.
“Ngươi khẳng định không phải mùi khét mà là mùi chua à?”
Kỳ Nhi nhíu mày, rõ ràng cũng ngửi thấy mùi.
Phút chốc, Kỳ Nhi liền hô ra tiếng ở sau lưng tôi.
“A! Công chúa, nhà kho bốc cháy.”
“Người đâu rồi, mau đi lấy nước!”
“Đi lấy nước!”
…………
Ái chà, quả là lòng người dễ thay đổi!
Bản công chúa thất sủng, bây giờ đến cả cháy cũng chả ai thèm đến giúp, tôi với Kỳ Nhi đứng ở khu đất trống la hét cả buổi trời cũng không thấy ma nào, bất đắc dĩ, tôi đành quấn váy lên, co giò định chạy đi.
Kỳ Nhị vội kéo tôi ngược trở lại nói: “Công chúa, người làm gì thế?”
Tôi mặc kệ Kỳ Nhi, “Cứu hỏa ấy! Đợi người của tiền sảnh tới, chắc kho hàng đã cháy thành tro rồi.”
Kỳ Nhi hét to: “Công chúa bỏ đi, dù sao cũng đều là mấy thứ không đáng giá, cháy thì cứ cháy.”
“Cái gì mà cháy thì cứ cháy, trong đó còn có của hồi môn của ta!”
“Công chúa đừng lo, vàng thật không sợ lửa!”
“Còn có khăn tay Nguyệt Nhi thêu cho ta vào tháng trước!”
“Tiểu thư bụng dạ hiền lành, sẽ không trách ngài đâu. Đợi ngày mai ta giúp ngài đi xin làm lại cái mới.”
Tôi rốt cuộc nổi giận, dùng sức đẩy Kỳ Nhi ra, chống nạnh nói: “Trong đó còn có búi tóc cùng với bức tranh tiểu ngu ngốc tặng cho ta, ai đền cho ta?!”
Nói xong, cả tôi và Kỳ Nhi đều sửng sốt.
Người sau càng kinh ngạc hơn, trợn mắt há hốc mồm dữ hơn, khóe miệng lại hơi giật giật mà lệch sang một bên, tôi cảm thấy, đây có thể coi là điển hình của “Cười trên nỗi đau của người khác.”
Tôi chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình, sao lại ngu ngốc đến nỗi bị Kỳ Nhi dụ chứ.
Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ cảm thấy lúc trước tiểu ngu ngốc đối xử rất tốt với tôi, lần này lại thật sự phải là tôi xin lỗi hắn, cho nên bản công chúa hiền lành xinh đẹp nhưng vẫn có chút áy náy, nên định giữ lại bức tranh và mấy búi tóc hắn tặng lúc trước, về sau có cầm hưu thư ra khỏi phủ cũng có cái làm kỷ niệm.
Lúc khóe miệng Kỳ Nhi sắp ngoác tới mang tai, cô ấy nói: “Công chúa nói “Bách Hoa Liên Chi” đúng không? Nếu không… chờ dập tắt lửa rồi, ta cũng đi tìm thiếu gia thỉnh cầu?”
Hai chữ cuối cùng còn kéo dài âm, thay đổi mùi, chọc tôi nổi hết cả da gà.
Tôi không còn lời nào để nói, vì thế dứt khoát xoay người, chạy về phía kho hàng.
Bách hoa liên chi…
Ngay tại lúc này, đám cỏ dại sinh tồn trong lãnh cung Tây viện, là châm chọc đến cỡ nào.
Cho tới bây giờ đều chỉ thấy người mới cười, người cũ khóc.
Tôi cũng giống như Trần hoàng hậu kim ốc tàng kiều kia, đã từng có, chẳng qua là trong hồi ức thôi. Nhưng tôi so với bà ấy còn đáng buồn hơn, hết thảy mọi chuyện là đều do bản công chúa tự mình bày ra.
Kỳ Nhi ở phía sau hét hai tiếng, thấy cản lại không được, vì thế lành lạnh nói: “Nữ nhân, phạm – tiện a!”
Tôi nhắm mắt quyết không dừng bước, nha đầu chết tiệt này, coi bộ phải nên dạy dỗ một phen.
Lần này cô ấy không phải nói Vương Uyển Dung, mà là tôi!
Trong nháy mắt vọt vào kho hàng ngập tràn biển lửa, tôi đột nhiên nhớ tới một câu: Bởi vì chân ái, cho nên phạm – tiện.
Phật nói, A di đà phật, tội lỗi tội lỗi.
Tôi nói, hết thảy đều là ảo giác, ảo giác.
Chương 35
Tôi cảm thấy, gần đây tôi càng trở nên thông minh.
Nhớ lại hồi trước khi cùng bạn bè thảo luận về đề tài ‘thông minh’, bọn tôi ngạc nhiên phát hiện, những người được gọi là tinh anh đứng đầu trong trường đều là bọn xấu nam xấu nữ, còn những người bình thường xếp sau, thì đều là tuấn nam mỹ nữ. Sau khi bước vào xã hội, định luận này càng được chứng thật hơn, vì thế tôi vẫn tin rằng thượng đế rất công bằng, những mỹ nữ xinh đẹp dễ thương đều dại dột đòi chết, còn bọn người dị dạng bằng phẳng như trẻ sơ sinh thì lại cực kỳ thông minh.
Đến Mục vương phủ, tôi mới phát giác mình lầm to rồi.
Sai hoàn toàn.
Từ An Lăng Tiêu, Túc Phượng, cho đến An Lăng Nhiên, Văn Mặc Ngọc, không người nào là cây đèn cạn dầu.
Đến lúc này, tôi mới đột nhiên nhớ tới một đạo lý lớn mà cha già ở nhà có dạy: mỹ nhân cũng không phải bẩm sinh đã ngu xuẩn, chỉ là bị cái vẻ bề ngoài mê hoặc, cả ngày chỉ quan tâm đến dung mạo, ăn mặc, mặt khác người ngoài lại thích cái vẻ ngoài này, nên hết sức giúp đỡ, lúc này mới phát hiện ra sự lười biếng và ngu xuẩn của bọn họ. Ngược lại, người xấu xí không ai thương tiếc, chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân để chứng minh chính mình, cho nên, trong lịch sử những người tài giỏi đa số đều là những người xấu xí. Cái này cùng với “càng lương thiện thì càng nghèo” cũng là một đạo lý.
Vì thế, gần đây tôi suy nghĩ càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng thông minh.
Bởi vì, bản công chúa bị hủy dung.
Không có tướng mạo xinh đẹp, tây viện này của tôi liền biến thành lãnh cung danh chính ngôn thực. Không người thương tiếc, không người đối hoài, tôi đành phải dựa vào sự thông minh của mình mà tìm kế sinh nhai.
Kỳ thật, lửa cháy trong nhà kho cũng không lớn lắm, lúc tôi vọt vào cũng chỉ hít phải hai ngụm bụi. Nhưng tục ngữ có nói, họa vô đơn chí, lúc tôi còn chưa tìm được cái hộp đựng búi tóc thì đã lảo đảo va vào cái cột một cái, hôn mê bất tỉnh.
Đến khi tôi tỉnh lại, má bên phải đã bị dán một miếng băng gạc thật dày, Kỳ Nhi đỏ mắt nói, lúc mọi người tìm được tôi, má phải của tôi đã bị lửa làm bỏng, dù Trương Thế Nhân y thuật có cao tới đâu, trên mặt vẫn để lại một vết sẹo to bằng ngón tay cái.
Tôi nằm trên giường không nói gì, đúng là người xui xẻo, đến uống nước cũng bị mắc nghẹn.
Bệnh không lâu, An Lăng Tiêu cùng với Túc Phượng đã tới hai lần, nói vài câu khách sáo, để lại chút thuốc bổ rồi đi; Trần Hiền Nhu bận tâm vì tôi còn là công chúa, còn là dâu trưởng của An Lăng gia, nên cũng đã đến một lần, liếc mắt sơ qua, thầm khen người này vứt mấy miếng nhân sâm vụn lại rồi túm mông đi, bà ta đi chân trước, tôi sau lưng liền đem mấy miếng vụn nhân sâm này bỏ vào chén của Vượng Trạch.
Thật lòng thật dạ ngồi khóc ở bên giường tôi hai ba ngày mới chịu về vẫn là An Lăng Nguyệt, đại tiểu thư nàng mang cái gì tới tôi cũng không nhớ lắm, chỉ biết nàng kéo tay tôi khóc nức nở: “Chị dâu, tội gì phải vậy chứ? Ca ca không vong ân phụ nghĩa đâu, huynh ấy không thật lòng thích Trại Nguyệt công chúa đâu.”
Một câu thức tỉnh người trong mộng.
Tôi thế mới biết, hóa ra là hai tháng này không một ngọn cỏ nào trong tây viện của tôi ăn năn hối hận, tiểu ngu ngốc cũng đã cùng với đương triều công chúa Trại Nguyệt ‘tình cờ’ gặp gở ở ngoại thành, cũng nhất kiến chung tình. Khoảng thời gian này, tiểu công chúa điêu ngoa bốc đồng dính lấy phụ hoàng của mình muốn ông ta chỉ hôn mình cho An Lăng Nhiên.
Tin tức An Lăng Nhiên không còn là tên ngốc nữa trong một đêm đã lan truyền nhanh chóng, truyền khắp Lạc Vân Quốc, danh hiệu ‘thiên hạ đệ nhất mỹ nam’ rốt cuộc cũng danh xứng với tên, nghe vậy giờ ngày nào cũng có một đống nữ tử thèm khát phương dung của tiểu thế tử kiển chân mà chờ cả ngày trước cửa Mục vương phủ.
Thật là… sĩ chưa tới ba ngày, phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Lúc tiểu ngu ngốc chân chính đứng cạnh bên giường của tôi, tương đối xa cách, tôi chỉ cảm thấy thế sự xoay chuyển, hết thảy, đều đã thay đổi.
Ngày đó cưới Ô bố Lạp Thác, là vì mượn sức của Đại Hãn Hạp Hách Quốc; hôm nay, tiếp cận Trại Nguyệt công chúa, là vì nội ứng ngoại hợp. Ngày khởi sự của bọn họ, sợ là gần sắp rồi.
Đôi mắt đào sáng rực của An Lăng Nhiên không chút gợn sóng, hắn chỉ nhẹ giọng nói: “Vết thương đã đỡ hơn chưa?”
Nắng gắt cuối thu đúng là thời khắc ăn thịt người, vết thương của tôi lại còn đang kéo vảy, mỗi ngày đều đau và ngứa đến khó chịu, có thể tốt được sao?
Có điều bản công chúa vẫn rất có cốt khí nói: “Tốt nhiều rồi.”
Chắc là mấy ngày gần đây yêu đương với Trại Nguyệt công chúa rất suông sẻ, tiểu ngu ngốc nghe thế thì vui mừng cười nói: “Vậy tốt rồi, nàng cố nghỉ ngơi cho khỏe đi, có thời gian ta lại đến thăm nàng.”
Nói xong, liền phất ống tay áo, đi mất dạng.
Tôi ngồi trên giường sững sờ, ngược lại còn hi vọng hắn chưa bao giờ tới.
Nếu không đến thăm, đã nói lên rằng hắn còn giận tôi, trong lòng còn giận chứng minh tâm hắn còn có chỗ cho tôi, tôi cũng có thể tự bào chữa, tự nói với chính mình rằng Trại Nguyệt công chúa bất quá chỉ là quân cờ muốn tôi ghen thôi.
Bây giờ, hắn hớn hở như gió mà đến đây, ở lại một lát, rồi lại hớn hở đi.
Ví như một câu kịch rất buồn nôn: không sợ người hận ta, chỉ sợ người chưa bao giờ đặt ta ở trong tim.
Kỳ Nhi nói đúng, Trại Nguyệt cũng chỉ là một quân cờ thôi.
Tôi cũng thế.
Tôi nghĩ, cũng không cần thiết lại đi bận tâm chuyện mình đối với An Lăng Nhiên rốt cuộc là yêu, hay là không thương nữa rồi.
Trước mắt, chuyện tôi hẳn phải nên phải lo lắng là làm sao ra khỏi phủ.
Chậc, không biết ‘hủy dung’ có được tính là bệnh hiểm nghèo, có được hưu không nhỉ?
……………
Đêm khuya gió lớn trăng mờ, tôi nhìn người đang ngồi trong phòng nhàn nhã uống trà – Huyền Nguyệt, thầm cười nhạt.
Tôi cảm thấy, Mục vương phủ quả là có nhiều nhân tài, ra vào tự nhiên.
Đêm hôm đã khuya khoắt thế này, mà cũng có mấy con ruồi bọ bay đến quấy rối giấc ngủ? Lúc trước là Văn Mặc Ngọc, lần này lại đến Huyền Nguyệt. Chẳng qua là, người trước tới thăm tiểu ngu ngốc; còn Huyền Nguyệt lúc này, là tới thăm bản công chúa tôi.
Huyền Nguyệt tự châm trà tự uống, thấy tôi ở trên giường ngồi dậy, lại còn vô liêm sỉ nói: “Công chúa ngủ no rồi à?”
Tôi bước tới trước mặt Huyền Nguyệt đoạt lấy chén trà trong tay hắn, đối phó với loại người vô liêm sỉ biện pháp tốt nhất chính là – vô liêm sỉ hơn.
Tôi bi thương nói: “Đêm dài đằng đẵng, bản cung phòng không gối chiếc, làm sao có thể ngủ ngon cho được?”
Huyền Nguyệt run lên rất rõ ràng.
Tôi không ngừng cố gắng cười nịnh nói: “Nếu không thì… Thất điện hạ bồi bản công chúa tiếp vậy?”
Tôi cố ý chìa ngón tay nhìn nhìn chiếc giường, lời nói mang theo vẻ thô bỉ dâm – tiết, kết hợp với vết bỏng khó coi trên mặt tôi, quả đúng là chả chê vào đâu được.
Bất quá, Huyền Nguyệt không hổ là hoàng tử, thấy bản công chúa như thế thần thái cũng không hoảng hốt mà bỏ chạy, chỉ ngượng ngùng sờ sờ mũi nói: “Công chúa còn chưa hết bệnh, Huyền Nguyệt sao dám làm càn?”
Tôi giả bộ đau lòng, lấy khăn chấm chấm nước mắt nói: “Ta biết, ngươi ghét bỏ bộ dạng của ta.”
Thật ra, tôi vẫn cảm thấy vết bỏng bằng ngón tay cái này không ảnh hưởng đến toàn cục, ở hiện đại, người ngoài nhìn không biết còn tưởng là vết xăm; nhưng ở cổ đại, trong đáy mắt nam nhân không chấp nhận dù chỉ là một hạt cát.
Tôi nói thế, cũng lường trước Huyền Nguyệt nhất định biết khó mà lùi.
Ai ngờ người này lại giật mình, hắn nói: “Người sáng mắt không nói tiếng lóng, trước kia, công chúa còn có thể dùng vẻ bề ngoài mà giữ An Lăng Nhiên vĩnh viễn bên cạnh mình, nhưng hiện tại… Thứ Huyền Nguyệt nói thẳng, tính tình Trại Nguyệt công chúa, tướng mạo cũng không thua công chúa, trước đến giờ đều là người mới thắng người cũ, công chúa có từng nghĩ tới sau này dùng cái gì để tự bảo vệ mình chưa?”
Tôi lạnh giọng: “Thất điện hạ có ý gì?”
Huyền Nguyệt lần này, tuyết đối không phải đơn giản là đến thăm.
Huyền Nguyệt cười nói: “Công chúa là người thông minh. Chuyện Lý Đình Chính lần trước, ngài đã nhìn thấu tâm tư Huyền Nguyệt, hôm nay bằng hữu ngày mai đối thủ, thế lực của An Lăng Nhiên và Túc Phượng, Huyền Nguyệt thật không dám xem nhẹ, nghĩ lại, sợ là chỉ có công chúa mới có thể giúp ta.”
Tôi lạnh lùng liếc mắt một cái, thong thả nói: “Bộ Thất điện hạ ở trong phủ té xuống nước à, hay bỏng đầu óc? Nếu ngài đã nhận định ta thích An Lăng Nhiên, ngài cho rằng ta sẽ giúp ngài hại hắn sao?”
Huyền Nguyệt chắp tay cười to: “An Lăng tiểu tử là người của ta, sao ta lại hại hắn? Chỉ là sợ ngày sau có chút gợn sóng, cho nên trước tiên dự trù áp chế một phen thôi, mà việc này người khác làm thì ta không yên tâm lắm, cũng chỉ có mỗi công chúa.”
Tôi há miệng muốn nói, lại bị Huyền Nguyệt đoạt trước, hắn nắm tay tôi nói: “Đương nhiên, công chúa cũng không làm không công. Về phía Trại Nguyệt, Huyền Nguyệt sẽ đích thân sắp xếp, bảo đảm nhất định không để bước vào cửa Mục vương phủ.”
Tay tôi run lẩy bẩy, độc nhất là lòng dạ đàn bà. Mà Huyền Nguyệt nguyên bản là một con sói.
Một con chó sói độc ác.
Hắn nhắm đúng thời cơ, thấy tôi bị vắng vẻ đến tinh thần sa sút, nên muốn lợi dụng sự đố kỵ ghen tuông của nữ nhân đi hãm hại tiểu ngu ngốc, lấy cái này củng cố giang sơn sau này.
Cho nên nói, bọn người thống trị cho đến giờ cũng không ai là người nhân từ.
Khuôn mặt Huyền Nguyệt vẫn lộ vẻ cười ôn hòa như cũ: “Công chúa, ngươi cảm thấy cuộc mua bán này thế nào?”
Rút tay mình về, quay lưng về phía hắn nhắm mắt lại.
“Ngươi nghĩ, nên làm thế nào?”
Hưu thư khó cầu Hưu thư khó cầu - Mèo Lười Ngủ Ngày