People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4668 / 33
Cập nhật: 2015-11-18 12:26:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 -
õ Trung Triết nắm tay Hải Lan giữa cái gió lồng lộng từ khơi thổi vào. Họ đi sát mé biển.
Bầu trời buổi chiều với cảnh hoàng hôn đỏ rực. Cuối ngày cảnh sắc như đẹp hơn.
Nhưng không hiểu sao, cả hai đều có tâm trạng gần như lạc lõng, mệt mỏi.
- Anh Triết này! Anh đang nghĩ ngợi gì đấy?
- Thế còn em?
- Em đang nghĩ về chuyện chúng mình. Triết nhìn quạ Hình như em có cái gì phân vân?
- Vâng.. Bởi vì cuộc tình này không biết rồi sẽ đưa đến đâu?
- Em đang nghĩ đến chuyện kết thúc?
- Thế anh thì thế nào? Triết không biết trả lời sao. Bởi vì nếu cả hai lấy nhau bây giờ chưa hẳn là hạnh phúc. Nhưng nói ra thì não nề quá. Triết đã thấy rõ. Cái ấn tượng về Hải Lan yên quý ngày nào đang phai mờ dần trong tim. Mặc dù Triết vẫn còn yêu Lan... Nhưng bây giờ... Chuyện không có Lan không sống được đã trở thành dĩ vãng.
- Anh Triết, em muốn nghe anh nói thật.
- Anh vẫn yêu em.
- Chỉ có yêu thôi sao?
Triết dừng chân lại, vòng tay qua vai người yêu.
- Anh hỏi thật em, bây giờ em có thể bỏ tất cả những gì em đang có để theo anh không?
Hải Lan yên lặng. Triết nói.
- Có lẽ chúng ta phải phấn đấu thêm mấy năm nữa nhưng dù có thế nào, anh cũng không để cho em phải khổ đâu. Anh sẽ cố mang lại hạnh phúc cho em.
- Thế còn hai con của em. Thi Huệ và Thi Linh thì sao?
Triết ngập ngừng.
- Chuyện đó còn tùy Lý Minh. Biết đâu anh ấy muốn giữ con lại?
Hải Lan bất mãn.
- Anh Triết, em thấy anh đã có nhiều thay đổi.
Triết biết chuyện đó chứ. Triết còn rõ hơn cái câu "chỉ có xa nhau, mọi thứ mới đẹp" nữa. Đã lâu lắm rồi, Triết đã bỏ một khoảng thời gian dài, chờ đợi hy vọng... Nhưng bây giờ thì Triết lại thấy cái thời gian chờ đợi kia đẹp biết bao. Giấc mơ bao giờ cũng tuyệt vời hơn thực tế. Nếu đời chỉ là mơ thì hay biết chừng nào. Triết không nói ra. Triết sợ làm Hải Lan buồn. Cũng tại Triết, Lan mới vượt ra khỏi đạo lý gia đình, Lan mới trở thành người vợ phản bội. Có thế nào thì Triết cũng có trách nhiệm trên phương diện đạo nghĩa này. Bây giờ Triết không thể bỏ rơi Lan được.
Có điều nếu vấn đề không giải quyết được thì tình yêu của hai người liệu có thể kéo dài được đến đâu?
Có lẽ Hải Lan cũng biết chuyện đó. Nhưng mà cái vết nứt của Lý Minh và Lan bây giờ lớn quá. Hy vọng làm lành trở nên mong manh. Nếu Trung Triết không dứt khoát, Lan không biết rồi tương lai sẽ thế nào.
Dù gì Lan cũng là đàn bà. Lời đàm phiến dư luận hẳn Lan không chịu nổi. Nhưng đã lỡ sa chân đến nước này, quay về liệu còn kịp không?
Hải Lan thấy buồn buồn.
- Huệ Quân biết chuyện chúng ta.
Triết nói làm Lan quay qua.
- Anh đã kể cho cô ấy nghe à? Anh gặp cô ấy bao giờ đấy?
- Anh có gặp cô ấy. Nhưng anh chưa nói điều gì thì Quân đã biết hết. Cô ấy rõ thông minh.
Hải Lan không biết là Triết nghĩ gì. Hối hận về chuyện mình đã làm ư?
- Cô ấy hình như đã đoán được hậu quả.
- Hậu quả gì?
- Lúc gần đây em không gặp cô ấy?
Triết hỏi. Lan cười.
- Lâu lắm rồi em không gặp. Cái ánh mắt của Quân thế nào ấy, nó khiến em nhột nhạt.
- Em thử gặp đi, biết đâu Huệ Quân sẽ giúp được ta.
- Anh Triết này. Anh cần gì cứ nói thẳng ra.
Triết im lặng, lầm lũi bước. Hải Lan chợt thấy đau thắt lòng. Có lẽ giữa nàng và Triết không có duyên nợ. Chỉ có thể làm người tình.
Đi thêm mấy bước, Lan chợt nói với Triết.
- Thôi anh về trước đi, em muốn ở lại đây một mình. Một lúc em sẽ về sau.
Triết có vẻ ngạc nhiên.
- Hải Lan. Sao vậy?
- Không có gì cả. Em muốn được yên tĩnh một chút.
- Anh không muốn thấy em ngồi một mình ở bãi biển nghĩ vẩn vơ.
Lan cười.
- Anh sợ em tự tử à?
- Đừng có nói bậy.
Hải Lan quay người nhìn ra biển. Biển khơi bao la rộng lớn quá. Ngồi một mình ở đây biết đâu sẽ được mặc khải những điều phải làm.
- Anh cứ về đi.
- Vậy một lúc em về sau nhé?
- Vâng, chẳng có gì đâu.
Võ Trung Triết nhìn Lan, biết Lan có điều muốn suy nghĩ, chàng nói.
- Thôi được, anh sẽ đi một vòng xuống chợ, nửa tiếng đồng hồ nữa anh sẽ quay lại đón em.
- Một tiếng đi.
- Nhưng em phải bảo trọng nhé!
Hải Lan gật đầu. Chuyện đó Lan hiểu. Bây giờ là lúc cần phải tỉnh táo nhất để suy nghĩ. Không thể để tình yêu làm mù quáng, cũng không thể viện dẫn những lục đục trong gia đình để biện hộ. Mà phải cân nhắc thật chính xác.
Mọi thứ phải chi chỉ là một giấc mơ thì hay biết chừng nào...
o0o
Huệ Quân không biết chuyện gì đã xảy ra mà Ngô Di Lợi lại quýnh quáng lên như bị lửa đốt. Qua dây nói anh chàng muốn gặp Quân ngay.
Khi Quân đến nơi mới thấy một thảm trạng đau lòng. Lợi với khuôn mặt bơ phờ của mấy đêm mất ngủ, đầu tóc rối bù, mắt thâm quầng. Lợi giống như một người điên. Quân hỏi.
- Chuyện động trời gì xảy ra thế?
Lợi nói ngay.
- Cả tuần nay, cô ấy không thèm nhìn đến mặt tôi.
- Thế anh có đi tìm Bình không?
- Cô ấy lánh mặt, cương quyết không tiếp.
- Nghiêm trọng vậy à?
Rồi Huệ Quân nói đùa.
- Cô ấy không chịu làm cô dâu thì tôi xin thay vậy.
- Trời ơi, Huệ Quân! Đến nước này mà cô còn đùa được ự Tôi muốn đứt bóng đến nơi rồi.
- Bộ anh tưởng tôi yên ổn à? - Huệ Quân nói. - Lúc gần đây không biết ai lại ác ý, nửa đêm nửa hôm cứ gọi dây nói đến đe dọa, rồi còn cái hộp thư nữa. Hôm nào cũng có mấy cái nặc danh. Chắc tôi điên mất, phải đến bệnh viện tìm anh thôi.
- Cô chọc giận ai vậy?
- Nhiều lắm! Huệ Quân nói. - Tôi chẳng chọc ai mà cứ bị mang tiếng là cướp bạn trai của người khác.
- Ai bảo thế?
- Cái cô bạn Dương Tú Bình của anh cũng nghĩ như vậy.
Ngô Di Lợi cười.
- Giờ này mà Quân còn nói đùa được ư.
Quân đi vào vấn đề.
- Thế anh cần gặp tôi làm gì nào?
- Tôi biết Quân làm người nói năng hoạt bát. Nên nhờ Quân đi làm thuyết khách.
- Thuyết khách à? - Quân trợn mặt. - Anh nghĩ tôi là người thế nào? Ăn cơm nhà vác ngà voi cho thiên hạ? Muốn nhờ tôi thuyết phục Bình phải không? Tôi thấy ở đây về phía cô ấy không có vấn đề gì. Cái quan trọng ở đây là phía gia đình anh. Anh có khai thông được chưa? Nếu chưa tôi không dám can dự đâu, mẹ anh sẽ chửi chết.
- Huệ Quân, đừng quên chúng ta là bạn nhé.
- Bây giờ anh đem tình bạn bè ra ràng buộc tôi à?
- Thì cứ giúp đi.
- Tôi làm sao thuyết phục Bình được? - Quân nói. - Vừa không quen biết, không hiểu chuyện thì nói gì bây giờ.
- Tôi biết là Quân làm được việc mà.
- Được cái khỉ gì?
Lợi thở ra.
- Để tình trạng này kéo dài chắc tôi chết mất.
- Anh yêu cô ấy đến độ như vậy ư?
- Vâng và tôi rất sơ... Rồi sẽ không cứu kịp Bình. Mà chuyện đó thì tôi không muốn... Tôi chẳng muốn mất Bình.
- Mệt thật!
- Hết giờ làm việc tôi sẽ đưa Quân đến nhà cô ấy.
- Thế còn anh?
- Tôi sẽ đứng bên ngoài chờ kết quả.
- Ố! Tuyệt vời. Một mối tình say đắm. Sao anh lại tốt với Bình như vậy? Ước gì...
- Tôi sẽ không bao giờ quên ơn Quân đâu.
- Thật chứ?
o0o
Dương Tú Bình tiếp Huệ Quân, rồi đưa thẳng vào phòng riêng của mình.
Bình chỉ ghế cho Quân ngồi, còn mình thì ngồi nơi mép giường.
- Chị tìm tôi có việc gì?
Quân đi thẳng vào vấn đề.
- Anh Lợi nhờ tôi đến đây.
- Chị tốt quá!
- Tất cả chỉ vì tình bạn bè. - Quân nói và nhìn thẳng vào mắt Bình. - Anh Lợi muốn gặp chị.
- Nhưng tôi không muốn.
- Tại sao vậy?
- Vì không thích.
Bình nói, Quân biết là Bình cũng gàn như mình. Một sự trùng hợp lạ lùng làm Quân bật cười. - Sao chị giống tôi quá vậy.
- Cảm ơn chị.
- Chị Bình này, chị biết không, anh Lợi và tôi rất thân nhau, chúng tôi là láng giềng của nhau mười bảy năm trời, tôi rất hiểu anh ấy, chính vì vậy mà hôm nay mới dám đến đây nói chuyện với chị.
- Nhưng giữa tôi và anh ấy bây giờ đâu còn cái gì nữa?
- Hôm trước chị đã nhận lời cầu hôn của anh ấy.
- Nhưng tôi đã không đủ điều kiện làm thành viên của gia đình anh Lợi.
Huệ Quân biết cái mặc cảm của Bình, nàng nói:
- Thế hệ già và trẻ thường có những vách ngăn. Hôm ấy tôi cũng có mặt ở đấy, tôi biết. Bình thì quá thật thà, không có gì che đậy nên...
Rồi Quân cười nói.
- Tôi còn nhận thức thêm một điều nữa. Từ tiềm thức của Bình đã có một sự đối kháng. Đối kháng với cái truyền thống nề nếp cũ. Bên cạnh đó, Bình như muốn tìm hiểu xem anh Lợi trong trường hợp đó sẽ phản ứng ra sao.
Dương Tú Bình chỉ cười khi Quân nói.
- Tôi thì mù mờ... Không biết là tình yêu của hai người đến mức độ nào, nhưng tôi biết anh Lợi rất yêu chị.
- Thật không?
- Hai người rất xứng đôi nhau.
- Tại sao?
- Vì có những cái lỗ khuyết cho nhau. Anh Lợi thích được chăm sóc người khác. Còn chị, chị lại cần một người yêu thương chiều chuộng mình.
- Đó là điều kiện đủ để đưa đến hôn nhân?
Huệ Quân nhún vai.
- Quý vị đã có hơn những người khác một điều kiện, như vậy còn chưa đủ sao? Anh ấy còn là một tiến sĩ về tâm lý học nữa...
- Vậy tại sao chị lại không yêu anh ấy?
Bình hỏi, Quân đáp nhanh.
- Có chứ, nhưng tình cảm của chúng tôi có mức độ. Sau nhiều năm suy nghĩ, tôi thấy đấy chưa phải là tình yêu.
Thái độ của Quân làm Bình có vẻ dịu hẳn, Quân lại tiếp.
- Còn cái trở ngại bên gia đình anh Lợi thì tôi thấy không thành vấn đề. Anh ấy có thể thuyết phục... Cái quan trong ở đây là tình yêu của chị, anh ấy đang cần.
- Nhưng sống với anh Lợi có nghĩa là tôi sẽ hại anh ấy. Không mang lại được hạnh phúc đâu.
Bình buồn bã nói và thòng thêm một câu.
- Tôi còn làm anh ấy xấu hổ.
- Anh Lợi không phải tầm thường như vậy.
- Nhưng tôi là một cô gái không bình thường.
Quân nói.
- Chị Bình này, tại chị khiêm tốn quá đấy. - Huệ Quân vừa cười vừa nói. - Chị biết không, phái nữ bây giờ ít có ai chịu nhìn thẳng vào sự thật. Họ thích phô trương một cách giả tạo, chứ không có mấy người như chị.
- Cô cho là cô hiểu tôi?
- Nhờ ở gần anh Lợi nên tôi cũng bị nhiễm một chút nghề nghiệp của anh ấy, nên mới dám mạo muội nhận xét như vậy.
Dương Tú Bình nghi ngờ nhìn Quân. Quân lợi dụng cơ hội hỏi ngay.
- Sao chị chấp nhận gặp anh Lợi chứ?
- Để tôi nghĩ lại.
- Còn nghĩ ngợi gì nữa. - Quân nói. - Anh ấy đã đợi khá lâu.
- Được rồi, tôi sẽ liên lạc với anh ấy sau.
- Chờ gì nữa. Anh ấy đang đứng bên ngoài kìa.
Dương Tú Bình chợt lúng túng.
- Hay là để ngày mai đi... Để tối nay tôi nghĩ lại đã.
- Làm khó dễ gì nữa!
Không phải là khó dễ, nhưng như vậy nó rõ ràng hơn, vội vã quá khi gây hối tiếc.
- Thôi được! - Huệ Quân nói. - Vậy chị nhớ nhé, đừng quên điện thoại báo trước nhé.
- Vâng.
- Tôi mong là sẽ sớm nhận được tin vui của anh chị.
Dương Tú Bình lắc đầu đầu.
- Chị đừng có hy vọng quá!
- Nhưng người ta sống được ở đời là do hy vọng mà.
Hai người con gái nhìn nhau cười. Quân có vẻ vui hơn, và ít ra nàng cũng hoàn thành được nhiệm vụ.
o0o
Huệ Quân bước ra khỏi nhà Bình được Lợi đón như một thượng khách.
Lợi đưa Quân về gần tới nhà nàng, lúc Quân xuống xe, Lợi không ngăn được xúc động, ôm ghì lấy Quân hôn nàng một cái.
- Tôi sẽ đời đời nhớ ơn Quân.
Lợi sung sướng nói, Quân đẩy Lợi ra.
- Anh không trả tiền công còn định lợi dụng nữa à?
- Quân cần bao nhiêu?
- Ồ bữa nay xộp thế? à chẳng qua vì cô nàng thôi... Nhưng mà số tiền đó anh giữ lại đi. Để dành làm đám cưới vậy. Quân nói, và Lợi nháy mắt với Quân.
- Không chịu lấy tiền, thì hôm lễ cưới, bạn sẽ đóng vai bà mai cho tôi vậy. Lợi nói lại thừa cơ hôn Quân một lần nữa. Quân đẩy ra.
- Thôi đủ rồi quay về nhà mà tơ tưởng đi. à... Về liền đi, coi chừng người đẹp đang gọi cho anh đấy.
- Quân hôm nay tuyệt vời quá biết không?
Lợi nói lớn, rồi mới chịu rồ máy cho xe chạy mất.
Huệ Quân lắc đầu. Nàng không hề để ý đến là trước cửa nhà mình cũng có một chiếc xe đang đậu.
Hương Cỏ Dại Hương Cỏ Dại - Quỳnh Dao Hương Cỏ Dại