Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 907: Thượng Thư.
hương 907: Thượng Thư.
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Nàng một thân cung trang, mỹ lệ đồng thời cũng thực sự chói mắt.
Nhu Gia công chúa tốn thời gian nửa ngày, thay một bộ quần áo hơi có vẻ "bình thường", không thể trách nàng động tác chậm chạp, mà là nàng ở trong tủ quần áo, muốn tìm được một bộ quần áo bình thường thực sự khó khăn.
Nhưng theo Hứa Tiên thấy, một thân quần dài khiết bạch liền thân, không chỉ không cho người ta cảm thấy bình thường, ngược lại hiển lộ khí chất của nàng, trở nên càng thêm động nhân. Đi ở trên đường nếu không dẫn tới người khác ghé mắt nhìn mới là lạ đấy. Người nhận thức Nhu Gia công chúa cố nhiên không nhiều lắm, nhưng nếu là không cẩn thận làm cho người thấy được chính mình mang công chúa đi ra ngoài tản bộ, đó chẳng phải là phiền phức sao.
Hứa Tiên nói:
- Bỏ đi, để ta thi Chướng Nhãn pháp là được!
Vì vậy cuối cùng, Hứa Tiên mang theo một tiểu nha hoàn dung nhan xinh đẹp xuất môn.
Nhu Gia công chúa ở trong thành Trường An sinh hoạt vài chục năm, số lần cung rất ít, bước trên con đường dài này càng nhìn ngang ngó dọc, thấy tất cả đều mang theo cảm giác mới mẻ, vô luận là một con chim nhỏ hay là sư tử đá ven đường đều có thể hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Nàng vừa mới nhìn một đội kiến bò qua bên chân, phục hồi tinh thần lại, Hứa Tiên đẫ đi xa, vội vã mau chóng bước theo phía sau, kéo lấy góc áo của hắn mà đi, cẩn trọng hết nhìn đông tới nhìn tây.
Hứa Tiên nhìn vào trong mắt chỉ cảm thấy lại thương cảm vừa đáng yêu, dừng bước lại đang muốn mở miệng, Nhu Gia công chúa đã một đầu va vào trên người hắn. "Ai u" một tiếng ngã nhào về phía sau.
Hứa Tiên vội vã đem nàng đỡ lấy:
- Cẩn thận một chút!
Nhu Gia công chúa hai tay ôm đầu đau đớn, ngẩng đầu dùng mắt to đen láy nhìn chằm chằm Hứa Tiên, trong ánh mắt viết rõ tám từ "Rõ ràng là ngươi bỗng nhiên dừng bước".
Đối với loại kháng nghị vô thanh này, Hứa Tiên hoàn toàn bỏ mặc, ngược lại tràn đầy tiếu ý, véo má nàng nói:
- Biết không?
Nhu Gia công chúa cho dù dũng khí có điều tăng trưởng, cũng vô pháp phản kháng lại Hứa Tiên cường thế như vậy, cũng chỉ có đành yếu ớt khẽ "ưm" một tiếng.
- Cùng...cùng không ở trên xe ngựa thoạt nhìn không quá giống nhau.
Hứa Tiên nói:
- Cẩn thận đừng đi lạc, ta sẽ không đi tìm ngươi.
Nhu Gia công chúa túm túm góc áo của Hứa Tiên, biểu thị chính mình sẽ không đi lạc, do dự mà hỏi:
- Ngươi thực sự sẽ không đi tìm ta?
Hứa Tiên kiên quyết đáp:
- Sẽ không.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Gia công chúa buồn bã, vụ khí vụ khí đôi mắt.
Hứa Tiên lập tức không đành lòng:
- Nói giỡn thôi, vô luận ngươi đi lạc đến đâu, ta đều sẽ đi tìm ngươi.
Nhu Gia công chúa nhỏ giọng nói:
- Ta biết, chỉ là nghe vào vẫn cảm thấy khổ sở.
Vì vậy Hứa Tiên minh bạch, nàng cũng không phải là thật sự ngây thơ như hắn suy nghĩ, chỉ là trái tim kia quá mức nhỏ bé và yếu ớt.
Hứa Tiên vì chuộc lỗi, mang theo Nhu Gia công chúa công chúa phường thị náo nhiệt nhất, mua cho nàng những thứ nàng thích, khi nàng phe phẩy trống lắc vui vẻ cười ra tiếng, đến lúc đó hắn lại cảm thấy hắn là phủ định phán đoán suy luận vừa rồi.
Ngày mai chính là Trung thu, trên đường cái cực kỳ náo nhiệt, trong tửu quán hồ cơ áp rượu, tiểu thương đến từ các quốc gia, buôn bán với Trung Thổ kỳ trân dị bảo hiếm thấy. Mặc dù là Hứa Tiên cũng có chút chưa từng nhìn thấy, càng đừng nói tới Nhu Gia công chúa, nhìn đến hoa cả mắt.
Một đám người xúm lại giữa trận, người sắc mục đang biểu diễn tuyệt học thổi lửa, dẫn tới một mảnh tiếng trầm trồ khen ngợi. Hứa Tiên từ xa liếc mắt nhìn, hắn cùng thường thường chơi lửa, tự nhiên không để ở trong lòng, đang muốn rời khỏi đã thấy Nhu Gia công chúa bên cạnh đang nỗ lực kiễng đầu ngón chân, hướng bên trong đó nhìn xung quanh, chỉ tiếc nàng vóc người thực sự không có ưu thế gì.
Hứa Tiên cười cười, khom lưng đem nàng cõng lên, Nhu Gia công chúa kinh hô một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, nhưng cũng không giãy dụa.
Hứa Tiên đem nàng đặt ở trên cánh tay, chỉ cảm thấy nhẹ như lông chim. Nhu Gia công chúa thấy rõ nghệ nhân thổi lửa giữa sân, liền bất chấp xấu hổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong, theo đoàn người phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi.
Hứa Tiên liền cười cho nàng bạc để nàng ném vào trong đó, nàng ra sức ném một cái, bạc lại đạp vào đầu một người ở phía trước, mới bắn rơi xuống đất. Người nọ tức giận quay đầu lại.
Nhu Gia công chúa vội vã co rụt người lại, Hứa Tiên hướng người nọ cười áy náy, lớn tiếng nói:
- Xin lỗi huynh đài, nhất thời lỡ tay, ngươi không sao chứ?
Người nọ cũng không phải lòng dạ hẹp hòi, cũng có khả năng là bị Hứa Tiên vóc người cao to uy phục, khoát khoát tay nói:
- Không có việc gì không có việc gì, lão đệ ngươi là mang nữ nhi đi ra ngoài chơi sao?
Nữ nhi ngươi muốn bị đánh sao? nguồn
Người nọ bị sát khí của Hứa Tiên chấn nhiếp, nhanh chóng quay đầu đi tiếp tục xem biểu diễn.
Nhu Gia công chúa niên kỷ vốn là có vẻ còn nhỏ, thân thể co rụt lại dựa vào trên người Hứa Tiên, phen tư thái này cũng khó trách bị người hiểu lầm.
Hứa Tiên đi vào một cửa hàng bán đồ cổ tranh chữ, lúc đi ra, Hứa Tiên hai tay trống trơn, Nhu Gia công chúa trong lòng lại ôm đầy hộp lễ, có vẻ có chút cật lực, đối với nàng lại đúng là không có gì oán giận, ngược lại cảm thấy chính mình có chỗ hữu dụng, cam tâm đảm nhiệm cu li.
Tuy rằng Hứa Tiên kỳ thực cũng không cần cu li, chỉ là cảm thấy bộ dáng này của nàng rất đáng yêu mà thôi.
Lần này Hứa Tiên đi ra chọn mua đồ vật, chủ yếu là vì chuẩn bị lễ vật cho ngày mai cần đến, trong đó tự nhiên không thiếu được lão sư ở trong kinh, Vương Văn Hội.
Làm học sinh, theo lý thuyết hẳn là thường xuyên đăng môn đến thăm, nhưng Hứa Tiên từ lúc đến kinh thành, muôn vàn sự cố vướng mắc, ngay cả giai nhân ôn nhu hương đều không có thời gian trầm mê, lại lấy đâu ra thời gian đi bái phỏng lão nhân gia hắn. Nhưng mặc dù là như vậy, ngày lễ ngày tết một phần lễ vật vẫn là không thể thiếu được.
Hứa Tiên cân nhắc như thế, Nhu Gia công chúa đi theo ở phía sau người, đã thở hồng hộc, song chưởng tê dại vô lực, hận không thể đem đồng đồ vật này ném đi, lại chợt cảm giác trong tay nhẹ đi.
Hứa Tiên đã đem hộp lễ đều nhấc lên, cười xoa xoa đầu nàng, sợi tóc ôn nhuyễn tinh tế, đem bàn tay nhỏ bé của nàng nắm ở trong lòng bàn tay, xuyên qua biển người, hướng về trong nhà đi đến.
Khi gần về đến nhà, một chiếc xe ngựa bỗng nhiên đứng ở trước mặt bọn họ, bên cạnh xa phu một người thăm dò hỏi:
- Người chính là Hứa Tiên Hứa công tử?
- Đúng, ngươi là?
- Ta là quản sự phủ Thái Sư, đại nhân nhà ta ời công tử đến trong phủ nói chuyện.
Vừa nói vừa đem cửa xe mở ra.
Thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo sẽ thỉnh. Hứa Tiên trong lòng cảm khái một chút, trước đem Nhu Gia công chúa đỡ lên xe.
Quản sự kinh ngạc nói:
- Vị tiểu thư này là?
Hứa Tiên nói:
- Đây là nha hoàn nhà chúng ta, gọi là...tiểu Nhu.
Nhu Gia công chúa liếc mắt nhìn Hứa Tiên, nhu thuận không nói lời nào.
Đương nhiên phần nhu thuận này, người bên ngoài là không thể hội được.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần