"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 891: Thay Thế
ứa Tiên Chí
Tác giả: Thuyết Mộng Thần
Q.6 - Chương 891: Thay Thế
Bỗng nhiên thần sắc đại biến, trong Tử Kim Bát đúng là không có gì.
Tất cả mọi người không biết đã xảy ra biến cố gì. Gia Ngự hoàng đế càng liên tục thúc giục.
Pháp Hải nhắm mắt lại hai tay tạo thành chữ thập, thở dài nói:
- Chân nhân thỉnh ra đi, là bần tăng thua.
Vừa dứt lời, liền nghe tiếng cười từ sau điện truyền đến, trong ánh mắt kinh hỉ của Gia Ngự hoàng đế, Thái Âm chân nhân thản nhiên đi ra: đọc truyện mới nhất tại.
- Là bần đạo thắng không vũ.
Pháp Hải nói:
- Không nghĩ tới trên đời lại có phương pháp phân thân huyền ảo như vậy!
Cho dù là Thái Âm chân nhân cũng không có khả năng dễ dàng từ trong Tử Kim Bát chạy ra, giải thích duy nhất chính là Thái Âm chân nhân dùng phân thân thuật.
Nhưng đây lại không tính là gian lận, Pháp Hải dùng Thông Thiên Nhãn không thể nhìn thấu phân thân của Thái Âm chân nhân vốn là mất đi một chiêu. Mà Thái Âm chân nhân có thể sớm làm ra chuẩn bị, cũng là hắn Thiên Cơ thôi diễn chi thuật ở trên Pháp Hải, tính ra phương thức đổ đấu. Bằng không, tuyệt đối không thể ở trước mắt Pháp Hải không một tiếng động sử dụng phân thân thuật.
Thái Âm chân nhân nói:
- Đây cũng không phải là phân thân thuật, mà là bần đạo tại Nam Cương đạt được một kiện pháp bảo vốn từ Thượng Cổ Vu Tộc, tên là Thế Thân Oa Oa, chỉ cần trước đó chuẩn bị sẵn sàng, là có thể đủ trong thời khắc mấu chốt thay chân thân nguyên bản cầm đến vô dụng, hôm nay vừa lúc ứng đối được kiếp này, đây cũng là số trời.
Pháp Hải cũng chỉ đành cảm thán nói:
- Trong u minh tự có định số.
Đối với Hoàng hậu nương nương thi lễ nói:
- Nương nương, bần tăng đã tận lực.
Dĩ nhiên không chút nào dừng lại, lập tức xoay người đi.
Quần thần rung động, Gia Ngự hoàng đế vui vẻ ra mặt, mệnh lệnh khai yến. Mặc kệ Hoàng hậu nương nương bên cạnh sắc mặt tái nhợt.
Lúc này lại có thị vệ báo lại, nói lại việc trong phủ Tam hoàng tử.
Hoàng hậu nương nương cắn răng nói:
- Chân nhân quả nhiên thần cơ diệu toán.
- Nương nương khen nhầm, bần đạo lại có cơ tính gì, tất cả bất quá là thiên mệnh ngươi.
Thái Âm chân nhân một tay cầm chén, một tay chỉ thiên.
Sắp tới hoàng hôn, cửa thành đã đóng lại.
Phan Ngọc lại khóa mã ra khỏi thành, thẳng đến trong Đào Hoa Viên của Doãn Hồng Tụ, nàng tới gặp cũng không phải là Doãn Hồng Tụ.
Phan Ngọc đăng môn nhập hộ, thấy rõ chủ nhân thiệp mời kia, bái kiến nói:
- Nương nương, người triệu kiến vi thần, có ý chỉ gì?
Không cho phép Phan Ngọc có nhiều suy nghĩ, Hoàng hậu nương nương đã đi thẳng vào vấn đề nói:
- Phan Minh Ngọc, ta tới hỏi ngươi, Hứa Tiên cùng yêu đạo kia là có quan hệ gì?
Phan Ngọc lập tức đã đoán được Hoàng hậu nương nương đại khái là nắm giữ cái gì. Hiện tại trả lời quan hệ trực tiếp cùng hôn ước của Nhu Gia công chủ, lúc này cũng không giấu diếm:
- Là sư đồ.
Hoàng hậu nương nương nói:
- Ngươi vì sao không sớm bẩm báo? Chẳng lẽ là âm thầm thông đồng cùng yêu đạo kia, muốn mưu đồ gây rối? Xem ra ta đem Nhu Gia gả cho ngươi, thực sự là quyết định sai lầm.
Phan Ngọc bộ dạng phục tùng nói:
- Vô Nhai Tử chân nhân từng vào lúc Hứa Tiên còn trẻ gặp qua hắn một lần, có ý định thu hắn làm đồ đệ. Hán văn trẻ người non dạ liền đáp ứng. Sau đó gần mười năm chưa từng gặp lại, thẳng đến gần đây mới biết được, cũng bất quá gặp mặt vài lần mà thôi, cũng không phải quan hệ quá mức thân mật, càng thêm không có gì thông đồng.
Một phen lời nói này của nàng cũng là lời thật, lời nói cũng phá lệ khẩn thiết.
Hoàng hậu nương nương nói:
- Nếu không phải thông đồng, bệ hạ lại thế nào khâm điểm thám hoa, ban thưởng xuống kim bài?
Phan Ngọc không nhanh không chậm nói:
- Nương nương cũng biết dó đều là do bệ hạ gây nên, Vô Nhai Tử chân nhân mượn tay bệ hạ thi ân với Hứa Tiên, Hứa Tiên thân là nhân thần, lẽ nào có thể cự tuyệt sao? Phan gia đã vị cực nhân thân, thông đồng với một đạo sĩ, lại có ích lợi gì đây?
Hoàng hậu nương nương dùng một loại ngữ khí nguy hiểm nói:
- Nghe nói Phan gia các ngươi gần đây rất có dị động?
Tại bất cứ triều đại nào, mưu phản đều là đại tội số một.
Phan Ngọc không thể tránh được nói:
- Trong thời gian gần đây thường xuyên có phỉ loạn, doanh quân gìn giữ đất đai bất lực, phụ vương thân là Binh Bộ Thượng Thư, tự nhiên muốn chỉnh đốn và sắp đặt binh mã. Hôm nay thiên hạ thái bình thiên hạ thái bình, bệ hạ anh minh, Thái Tử thông minh, là lúc thần hạ chính trực phục vụ quên mình, phụ vương hắn thần trí cũng còn thanh minh, muốn vì bệ hạ nương nương phân ưu thêm vài năm.
Hoàng hậu nương nương ngược lại không nói gì, ở trong thái bình thịnh thế, quyền thần có lớn đi nữa cũng không dậy nổi sóng gió gì lớn. Đừng nói là Phan vương một người chính là Phan vương và Lương Vương liên thủ, cũng đừng hòng làm ra được cái gì. Phan vương chỉ cần không phải kẻ ngu si, khẳng định sẽ không có dị tâm gì. Theo như cái này thì, Lương Vương nói hoàn toàn không thể tin, hôm nay xem ra lại là bản thân vì yêu đạo kia làm loạn trận cước, ngờ vực vô căn cứ.
Hơn nữa Hứa Tiên phẩm tính đã sớm hiển lộ không thể nghi ngờ, người như vậy lại thế nào rắp tâm hại người đây?
- Cũng là bản cung đa nghi, ngươi đứng lên đi!
- Tạ ơn nương nương!
Phan Ngọc trong lòng thở phào một hơi, biết được đã qua một cửa này.
Sau đó bầu không khí hiển nhiên dễ dàng hơn rất nhiều, Hoàng hậu nương nương một phen hỏi han ân cần, sau đó rốt cục nói rằng:
- Nhu Gia thân thể nàng đã tốt hơn không sai biệt lắm, tràng hôn sự này đã kéo dài quá lâu, cung lại để Khâm Thiên Giám một lần nữa chọn ngày hoàng đạo, thời gian đã định vào mười ngày sau để các ngươi thành hôn đi sao!
Phan Ngọc làm bộ vui mừng, thiên ân vạn tạ.
Hoàng hậu nương nương nói:
- Ngươi chớ có quên ước định cùng với bản cung.
- Vi thần nếu được kim chi ngọc diệp như công chúa, tuyệt không dám lưu luyến nhìn ngó bên cạnh, tham luyến nữ tử khác nữa.
Phan Ngọc nghiêm trang, có ngụy trang này, mới có thể hoàn mỹ che giấu chân thân của nàng.
Thanh Loan ngự kiếm đi dạo ở trên bầu trời, cảm ứng lấy tin tức truyền đến trong bảo ngọc:
- Chính là ở đây!
Giương mắt nhìn thành quách phía xa:
- Ưm? Nơi này là kinh thành.
Liên tục ba ngày chạy đi không ngừng không nghỉ, để nàng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Trong lòng lo lắng là hiện tại mà bắt đầu tìm kiếm, vẫn là trước tìm địa phương nghỉ ngơi một chút. Trong lúc phân thần chưa từng phát hiện, vào lúc này, một đôi ánh mắt đã nhìn chằm vào lên nàng.
Hứa Tiên dùng Thông Thiên Nhãn xa xa nhìn nữ tử giữa mây kia, chỉ thấy nàng tóc đen bị buộc lên cao, theo gió mà bay, đứng thân trên một thân kiếm tinh tế, thân ảnh có vẻ có chút cô độc, nhưng càng nhiều lại là bảo kiếm hàm quang lãnh ngạo.
Cố nhiên đã từng nghĩ tới có thể là Thanh Loan đến hay không, nhưng lúc này đã nhìn thấy, vẫn là có một loại cảm khái nói không nên lời, nàng xác thực đã trưởng thành.
Thanh Loan đang nhìn xung quanh, bỗng nhiên có thanh âm khàn khàn già nua từ phía sau truyền đến:
- Ngươi là đang tìm hắn sao?
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần