"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 819: Yến Tử. (1)
ứa Tiên Chí
Tác giả: Thuyết Mộng Thần
Q.6 - Chương 819: Yến Tử. (1)
- Nhưng mà, đáng thương chính mình tuy kháng tính ột chút, chung quy không thể bỏ qua hoàn toàn được.
Hứa Tiên chỉ có thể đau khổ chống cự, con mắt đã sớm không nhìn thấy vật gì, ngay cả linh giác dưới hào quang này không cách nào tồn tại được, dưới ánh sáng tuyệt đối, không có chỗ cho bóng tối tồn tại.
Nhưng không có mất đi phương hướng ban đầu, bởi vì chỉ cần bay tới nơi có hào quang mạnh mẽ nhất là được, thân thể càng đau nhức thì càng tới gần hơn trước đó.
Rốt cục, đem tay va chạm vào một thứ đồ vật cứng rắn, lại ôn nhuận mà không có chút nhiệt độ nào, so với nhìn thấy trên mặt đất còn lớn hơn trước.
Hứa Tiên không suy nghĩ nhiều, hai tay ôm lấy bảo thạch, hai chân dẫm vào mái vòm, dùng toàn bộ khí lực giẫm mạnh một cái.
Có lẽ lực lượng của hắn có tác dụng, cũng có thể thái dương chỉ tinh trong thần hồn cộng minh với khỏa bảo thạch này, khiến nó nhận định sai Hứa Tiên là Đông Hoàng Thái Nhất.
Hứa Tiên cũng thật sự không ngờ là "Có lẽ", cảm giác và tư duy như bị đâm thủng, bị hòa tan, trong đầu chỉ còn một đám hào quang màu vàng chói mắt, sau đó mất đi ý thức.
Bảo thạch rơi xuống, hào quang chói mắt cũng tan biến đi, giống như tất cả chưa từng phát sinh qua, theo Hứa Tiên từ trên mái vòm cao cao té xuống dưới.
Đám người Tiểu Thanh cũng từ sau cột điện đi ra ngoài, thấy tình cảnh này, vội vàng bay lên tiếp lấy thân thể của Hứa Tiên.
Hứa Tiên sau khi ngất xỉu trong chốc lát đã tỉnh lại, tổn thương trong thân thể đã khôi phục trong chốc lát, lại còn cảm giác toàn thân thống khổ không chịu nổi. Thiên Hỏa Thần Mang trong cơ thể của hắn, nếu so với Yến Tử còn nhiều gấp trăm nghìn lần, tràn ngập mỗi tấc trong thân thể của hắn, chỉ vì thái dương chủ tinh trong thần hồn không bị phá hủy, mới lưu cái mạng nhỏ của hắn lại.
Hứa Tiên lập tức ngồi xuống, toàn lực vận chuyển thái dương chủ tinh, đem những Thiên Hỏa Thần Mang hút vào trong chủ tinh luyện hóa, mới biết rõ thái dương chi lực thì ra có thể tinh thuần như vậy. So sánh với thái dương chi lực mà hắn ngưng tụ ra, quả thật là vàng ròng và cặn bã.
Bởi vì những Thiên Hỏa Thần Mang vốn tồn tại trong thân thể của hắn, hấp thu luyện hóa cũng không khó khăn. Đợi cho hắn đem toàn bộ Thiên Hỏa Thần Mang luyện hóa, thái dương chủ tinh vô cùng sáng chói mắt. Trước đó chưa từng có. Hỏa diễm kim sắc trên bề mặt cũng tiêu giảm đi một ít, nhưng tăng thêm rất nhiều hào quang, xuất hiện một màu vàng kim nhạt hơi mờ, ẩn ẩn có màu trắng hiện ra.
Nhưng hắn không rảnh khảo cứu những chuyện này, mà hắn thò tay cầm lấy "Kim Ô chi nhãn" to như cái cối xoay, đem ý niệm của mình rót vào trong, không biết có phải vì Thái Dương tinh trong thần hồn hay không, lập tức tán thành. Kim Ô chi nhãn đột nhiên thu nhỏ lại, hóa thành một chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa của Hứa Tiên. Trong nháy mắt này, cả tòa Thái Nhất Thần Điện cổ xưa, có tân chủ nhân.
Cô Tùng đạo nhân thở dài:
- Thiên địa dị bảo, quả nhiên người có duyên thì đạt được.
Nếu như lúc trước hắn có xông vào trong thần điện này, giờ phút này chỉ sợ cũng có kết cục như Yến Tử, hơn nữa cũng chạy không thoát đám ý chí của yêu thần tập kích, một mảnh hảo tâm tránh được tai họa, xem như may mắn.
Tiết Bích không kịp nói cảm tạ, lo lắng nói:
- Nhanh giúp nàng trị liệu a!
Hứa Tiên nói:
- Khỏa Kim Ô chi nhãn cũng không có công hiệu như vậy, chỉ án theo thiết lập trước đó phóng thích Thiên Hỏa Thần Mang mà thôi.
Trước mắt Tiết Bích quay cuồn, nói không ra lời, lại nghe Hứa Tiên nói tiếp:
- Nhưng ta có lòng tin giúp nàng hút lấy Thiên Hỏa Thần Mang ra khỏi cơ thể.
Sau khi Hứa Tiên mang cái chiếc nhẫn này lên. Thái dương chủ tinh trong thân thể sinh động tới cực điểm, hơn nữa vừa rồi thu nạp Thiên Hỏa Thần Mang, khối nam châm đã tăng thể tích lên gấp mười lần, liền có thể đủ nhanh đem Thiên Hỏa Thần Mang trong cơ thể của Yến Tử hút vào.
Tiểu Thanh nhịn không được đá hắn một cước, thúc giục nói:
- Vậy ngươi còn không nhanh lên.
Ngư Nhi nói:
- Đúng vậy a đúng a!
Hứa Tiên nói:
- Vậy thì phải nhờ các ngươi tránh đi một lát đã, chỉ sợ phải cởi bỏ quần áo của a Tử mới có thể hút lấy Thiên Hỏa Thần Mang, ta sẽ nhắm mắt lại.
Thời điểm thu nạp cần dùng tay chạm vào da thịt của Yến Tử, mới có thể phát huy lực hút lên cao nhất, như vậy mới có thể xử lý Thiên Hỏa Thần Mang trong người nàng đủ nhanh được. Cho dù đạt được Kim Ô chi nhãn, dù sao hắn cũng không phải Đông Hoàng Thái Nhất, không có khả năng trong một chớp mắt đã pháp lực đại tăng.
Tiểu Thanh lộ ra thần sắc hoài nghi.
- Bỏ quần áo? Không phải ngươi có ý đồ xấu gì chứ.
Tiết Bích lại không chút do dự nói:
- Tốt, thỉnh mấy vị tránh một chút, nơi này có ta là đủ rồi.
Bọn họ cũng tránh sang một cây cột khác.
Hứa Tiên nhắm mắt lại, Tiết Bích đem quần áo tím trên người của Yến Tử cởi ra từng mảng, tầng quần áo này do lông vũ của Yến Tử hóa thành, Thiên Hỏa Thần Mang đã đố cháy thành than cốc, chỉ cần nhẹ nhàng thổi liền biến thành tro bụi, thân hình lung linh hiện ra bên dưới, bờ vai của nàng trắng nõn, trước ngực xuất hiện cảnh xuân.
Tiết Bích kéo cổ tay của Hứa Tiên ấn vào sau lưng của Yến Tử, thúc giục nói:
- Nhanh bắt đầu đi!
Hứa Tiên toàn lực khu động Thái Dương tinh, đem thần hồn chiếu sáng. Trên "Kim Ô chi nhãn" cũng tản ra hào quang nhu hòa, không có chướng mắt như trước, cung cấp viện trợ cho hắn.
Trăm ngàn cây Thiên Hỏa Thần Mang nhanh chóng bị hút vào lòng bàn tay, hòa tan trong người.
Một lát Hứa Tiên đã thanh lý xong một đống Thiên Hỏa Thần Mang chỗ hắn đặt tay, không cần Tiết Bích dẫn đạo, tay của hắn lượn qua da thịt trơn mượt, tiếp tục thu nạp Thiên Hỏa Thần Mang ở nơi khác, không sau đã khu trư Thiên Hỏa Thần Mang trên lưng của Yến Tử sạch sẽ.
Tiết Bích thấy thần sắc của Yến Tử dần dần bằng phẳng, không còn đau đớn như vừa rồi, vui mừng nói:
- Tốt một chút, cám ơn ngươi, Hứa Tiên!
Hứa Tiên lại nhắm mắt không nói, không dám du động tay bạy bạ, bởi vầy thời điểm này cũng không chắc chắn lắm, Thiên Hỏa Thần Mang càng ngày càng tiếp cận điểm bộc phát, nếu như đến lú đó không thu thập xong, dù chỉ còn lại mười cây, đối với thân thể chữa trải qua thái dương chi lực rèn luyện như Yến Tử cũng vô cùng nguy hiểm.
Tiết Bích nhìn thấy cũng khẩn trương, không cần phải nhiều lời nữa.
Tay của Hứa Tiên từ lưng trượt xuống hông của Yến Tử, xuống chút nữa chính là bờ mông trắng xinh đẹp, cảm giác rắn chắc truyền vào bàn tay của Hứa Tiên, Hứa Tiên càng đẩy nhanh tốc độ thu nạp, nhanh chóng lướt qua một vị trí khác.
Tiếp theo chính là đùi ngọc thon dài, vừa chạm vào chân ngọc, mặc dù đang nhắm mắt lại, nhưng nương tựa theo xúc giác gấp trăm ngàn lần thường nhân của hắn. Dáng người của nàng hiện ra trong lòng của hắn. Sau đó lại đưa tay xử lý Thiên Hỏa Thần Mang ở phần bụng trắng nõn, vẫn không khỏi né tránh vài vị trí mẫn cảm.
Hứa Tiên lại thanh lý đến tay của nàng, sau đó đưa lên gò má, tay của hắn vuốt qua vị trí bằng phẳng, Thiên Hỏa Thần Mang không còn lại gì.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần