Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 789: Đóng Băng.
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 789: Đóng băng.
Nguồn: Vipvanda truyện copy từ
Sưu tầm:.vn
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Trên cái cổ trắng nõn vẫn còn mang theo dấu vết bị hôn, mờ bộ ngực của nàng có dấu đỏ của bàn tay xoa bóp qua, thân thể tuyết trắng của nàng bị hắn lưu dấu vết ở khắp nơi, giống như trong tuyết dầy, bị giẫm lên một chuối dấu vết.
- Cái này, cái kia...
Hứa Tiên không biết nên nói như thế nào mới tốt, hắn vốn suy nghĩ sau độ kiếp sẽ đi cứu Ngao Ly, lại tìm cơ hội ăn tươi Tiểu Thanh, lại không nghĩ rằng, còn chưa kịp hưởng thụ tình ý sâu đậm của Tiểu Thanh đã bị nữ tử xa lạ ăn tươi trước rồi.
Hàn Mai tiên tử cũng khôi phục chú khí ụực, có chút nhu nhược đứng dậy, gật đầu nói:
- Cảm ơn.
Nhưng trên mặt của nàng không có chút biết ơn nào. Cũng không có trách cứ hay tức giận. Thần sắc của nàng khôi phục như trước kia, dục vọng lúc nãy giống như bị băng phong lần nữa, nhưng trong trái tim từng bị đánh tan của nàng, đã khắc lên hình bóng của một nam tử xa lạ.
Hứa Tiên thở ra một hơi:
- Thất lễ.
Tất cả tình huống nàng đều hiểu, cũng không cần giải thích thêm làm gì. Chắc hẳn người tu hành không giống như nữ tử nhân gian, gặp phải loại chuyện này sẽ đòi chết, hoặc là lấy thân báo đáp. Chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Chuyện này cũng không phải phim tình cảm, hắn cũng không muốn vì chuyện này, chịu trách nhiệm với một nữ tử xa lạ, nữ nhân kia vừa vặn cũng không cần hắn phụ trách, như vậy không còn gì tốt hơn.
Nhưng nghe hai người đối thoại, ai cũng không nghe ra cái gì, cũng không biết xảy ra cái gì.
Hàn Mai tiên tử đã sớm chuẩn bị tốt quần áo, dù bước chân hơi mất tự nhiên, cũng không có kiêng kỵ con mắt của Hứa Tiên.
Hứa Tiên quay đầu đi, nghe thấy tiếng sột soạt mặt quần áo của nàng, nàng ăn một khỏa đan dược khôi phục thể lực.
Hứa Tiên xoay đầu lại, thấy nàng đã khôi phục bộ dáng lạnh lùng như trước khi vừa gặp mặt, trên mặt không có một tia biểu lộ. Nếu không nhìn cản thận, sẽ không nhìn thấy dấu hôn chưa mất đi, mà thân thể của nàng đi đứng không được tự nhiên, có lẽ chuyện trước đó chỉ là một giấc mộng. Nói không rõ là ác mộng hay thanh mộng.
Nhưng loáng thoáng, cảm thấy trên gương mặt lạnh như băng của nàng mang theo chút ít gì đó. Nhưng đây không phải chuyện mà hắn cân nhắc, việc này kết thúc ở đây.
Hàn Mai tiên tử lại nói:
- Thỉnh chớ nói ra ngoài!
- Ta thề!
Hàn Mai tiên tử nháy động con mắt một cái, nói:
- Lưu lại đây với ta!
- À?
Hứa Tiên biểu lộ quái dị, sẽ không phát sinh tình cảm gì chứ?
Hàn Mai tiên tử mặt không biểu tình lặp lại lần nữa.
- Lưu lại đây với ta!
Hứa Tiên vội vàng khoát tay cự tuyệt nói:
- Thật có lỗi. Chỉ sợ chuyện này không được, ta còn có rất nhiều chuyện muốn làm.
Hàn Mai tiên tử nói:
- Vậy sao, ta biết rồi, có thể hôn ngươi không.
- A?
Hứa Tiên còn không kịp nói cái gì, Hàn Mai tiên tử đã đi lên, cầm lấy tay của hắn.
Đối mặt với dung nhan tuyệt thế gần trong gang tấc, Hứa Tiên hơi hơi do dự một chút, cũng mặc cho bờ môi lạnh lẽo kia chạm vào môi của hắn, mang theo một tia hàn khí.
Nhưng ngay sau đó cổ hàn khí này càng nặng, đông cứng cả tâm cang của Hứa Tiên, Hứa Tiên muốn tách ra, phát hiện thân thể không động đậy được.
Một đạo phù văn sáng lên, không ngừng hút bông tuyết chung quanh quấn lấy Hứa Tiên, đông cứng tứ chi, đông cứng thần hồn, sau một lát Hứa Tiên đã biến thành người băng, đông cứng biểu tình kinh ngạc trên mặt của hắn.
Hàn Mai tiên tử lui về phía sau một bước, nhìn Hứa Tiên bị đông cứng, nói một câu:
- Lưu lại đây với ta!
Chính là vĩnh viễn lưu lại ở nơi này.
Gió lạnh cuốn bông tuyết bay, khối băng càng ngày càng cứng, không phải "Băng" bình thường, mà do thủy linh chi lực ngưng kết thành huyền băng, có thể đông cứng tất cả.
Thời điểm này, thiên kiếp đã rút đi, ánh mặt trời xuất hiện. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào tượng băng của Hứa Tiên, rơi vào huyền băng óng ánh, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Khối băng "Răng rắc" một tiếng, đột nhiên xuất hiện khe hở, rất nhanh khuếch tán ra chung quanh.
Một đoàn hỏa diễm kim sắc không ngừng thiêu đốt hừng hực bên trong, đó là Thái Dương Chân Hỏa có thể hòa tan cả sắt thép, nhưng tác dụng trên huyền băng không được mạnh lắm.
Thủy khắc Hỏa!
Hàn Mai tiên tử lại hé miệng nhìn về phía khối băng, nhanh chóng tu bổ vết rách. Tốc độ hòa tan của Thái Dương Chân Hỏa không nhanh bằng tốc độ đông cứng của huyền băng.
Mắt thấy đã triệt để phong ấn lại, chỉ nghe tiếng sét "Ầm ầm" rung động, huyền băng bạo liệt.
Một khối băng bén nhọn bay xẹt qua đôi má của Hàn Mai tiên tử, cắt đứt mấy sợi tóc, lưu lại một vết thương nhàn nhạt, máu tươi tràn ra ngoài.
Hứa Tiên phá băng mà ra, nhìn thẳng vào Hàn Mai tiên tử, dùng sức cầm chặt cái cổ nhỏ của nàng, giơ nàng lên cao.
Mới lúc nãy hai người còn khăng khít với nhau như vậy, trong nháy mắt đã sinh tử tương bác.
Hàn Mai tiên tử cũng không có phản kháng, mặc cho gió lạnh thổi mái tóc và quần áo của nàng tung bay, đôi mắt màu xanh da trời lạnh lùng nhìn qua Hứa Tiên.
Lại cự tuyệt vì oán hận, vì bảo thủ bí mật, hay rửa sạch sỉ nhục này, hay nàng nói thêm cái gì khác, chỉ có hắn và nàng.
Hứa Tiên không có bất cứ tin tức gì trên mặt của nàng, huyết dịch từ gò má nhỏ của nàng chảy xuống tay của nàng, là mát lạnh.
Hứa Tiên chậm rãi buông nàng ra, nói:
- Huề nhau!
Hàn Mai tiên tử nói:
- Cảm ơn, thỉnh chớ nói ra ngoài, lưu lại đây với ta.
Đồng thời lặp lại tất cả lời vừa rồi.
Hứa Tiên cũng quay đầu đi ra ngoài, một giọt Hoàng Lương Nhưỡng nguyên dịch vàng nhạt bay tới, rơi vào tay của nàng ngưng kết thành băng.
- Hy vọng ngươi có thể tận lực khôi phục. Tham gia tiệc cưới Long cung.
Hứa Tiên không biết có phải vì mình lưu lại một giọt Hoàng Lương Nhưỡng nguyên dịch này hay không, nhưng tin tưởng cả hai trong tương lai không có bao nhiêu tương kiến với nhau.
Chuyện này đối với người tu hành mà nói là chuyện nhỏ, nhưng rốt cuộc có quan trọng hay không còn khó nói được.
Trong động băng, Cô Tùng đạo nhân, bọn người Tiểu Thanh, vẻ mặt đều lo lắng. Lôi đình ngừng lại đã lâu như vậy rồi, chẳng lẽ là độ kiếp thất bại sao?
Tiểu Thanh nhịn không được muốn xông vào xem xét, Cô Tùng đạo nhân vội vàng ngăn lại, nói:
- Thanh cô nương, thỉnh lại chờ một lát nữa, nói không chừng bọn họ đang điều tức, lập tức đi ra.
Tiểu Thanh nói:
- Lỗ mũi trâu, mau tránh ra, ta nhất định phải đi vào nhìn một cái.
Cô Tùng đạo nhân không ngớt lời nói:
- Chờ một chút, chờ một chút, nơi này không thể tự tiện xông vào.
Mọi người đang tranh chấp, Hứa Tiên từ trong động đi ra, Tiểu Thanh buông tâm thần xuống, đi tới phía trước, cầm chặt tay nàng.
Hứa Tiên nhìn nàng cười cười, Cô Tùng đạo nhân liền vội vàng hỏi:
- Hứa đạo hữu, tại sao lâu như vậy? Chẳng lẽ là?
Hứa Tiên nói:
- Chân nhân không cần lo lắng, độ kiếp đã thành công. Hàn... Hàn Mai tiên tử đang điều tức bên trong, qua lập tức sẽ ra ngoài.
Cô Tùng đạo nhân vái chào Hứa Tiên một cái.
- Đa tạ đạo hữu, đa tạ đạo hữu.
Khổ Trúc thiền sư một mực sầu mi khổ kiếm, cũng lộ ra chút ít nụ cười, tiến lên nói cảm tạ với Hứa Tiên.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần