Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 765: Tiết Bích. (2)
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 765: Tiết Bích. (2)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:.vn
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Nữ tử dạy dỗ:
- Tại sao không ăn mặc đồ của ta đưa đi ra ngoài, dáng vẻ thần như thế này, sao có thể khiến người khác kính sợ được?
Nhìn qua Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh liền ngừng nói, lại thấy Hứa Tiên cùng Ngư Nhi đang nắm tay, cho nên nhíu mày, trên dung nhan xuất hiện hương vị nghiêm túc.
- Ngư Nhi. Bọn họ là người nào?
Ngư Nhi giơ tay của Hứa Tiên lên, nói:
- A Bích, đây chính là Hứa Tiên ta nhấc với ngươi nhiều lần đấy! Hứa Tiên, đây chính là ‘ muốn ăn ’ Tiên cung a Bích!
"A Bích" nhìn quét qua Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh một vòng, hào phóng cười cười, nhìn Hứa Tiên vươn tay nói:
- Tiết Bích!
Hứa Tiên thấy "Nắm tay lễ" thì có cảm giác đã thật lâu rồi, cũng vươn tay nói:
- Hứa Tiên, chữ Hán Văn.
Nhưng không thể không buông tay của Ngư Nhi ra, giờ mới hiểu dụng ý của Tiết Bích.
Tiết Bích nhìn Hứa Tiên cứ tự nhiên như vậy nắm tay của mình, đây mới thật sự là cổ lễ, thời đại Thượng Cổ con người vừa khai hóa, vứt sạch vũ khí cầm trong tay, dùng bay ra bộ dáng hữu hảo. Nhưng đối với Hứa Tiên nói ra tên quen thuộc khiến nàng ta cảnh giác, trên mặt mỉm cười không thay đổi, nói:
- Đường xa mà đến, thỉnh vào trong phòng nói chuyện!
Không để lại dấu vết đem Ngư Nhi cùng Hứa Tiên tách ra.
Mọi người cùng ngồi xuống, Ngư Nhi tự nhiên co chân thon dài lại, nắm mắt cá chân ngồi trên mặt cát. Nhưng dùng ánh mắt không cam lòng của Tiết Bích cho nên đứng lên, ngồi ở trên mặt ghế, toàn thân có bộ dáng không thoải mái, đem chân co lại rồi mới thở ra một hơi.
Sau đó hơi chất vấn, Hứa Tiên giờ mới hiểu được, Tiết Bích này chính là người Dao Trì Tiên Cung phái tới hiệp trợ Ngư Nhi thành lập tín ngưỡng. Dạy Ngư Nhi pháp thuật, làm cho nàng chú ý hình dáng là chức trách của nàng ta. Ngôn từ giản lược giỏi giang, hơn nữa vừa rồi nắm tay. Trong thoáng chốc Hứa Tiên liên tưởng tới người đeo mắt kính đen, một thân đồ vét, chính là "Chức nghiệp người quản lí" thời hiện đại.
Lắc đầu khu trục suy nghĩ này ra khỏi đầu, hiếu kỳ hỏi:
- Tại sao phải mang Ngư Nhi tới đảo này? Nàng ở hòn đảo trước kia không phải rất tốt sao?
Nhắc tới chuyện này, liền thấy Ngư Nhi mím môi lại, một bộ dáng nước mắt lưng tròng, dùng thần sắc vô cùng đáng thương nhìn qua Hứa Tiên.
Tiết Bích nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Hứa công tử, Lâm Mặc đã được thiên đình sắc phong, cử hà phi thăng. Đã không còn là Ngư Nhi trên mặt đất trước kia, làm sao sống chung với phàm nhân được? ‘ Người ’ chỉ có thể đạt được sùng kính, làm sao chiếm được tín ngưỡng!
Nguyên thần sắc của nàng là bộ dáng "Các ngươi cái gì cũng không hiểu" làm cho nội tâm của Tiểu Thanh xuất hiện cảm giác khó chịu, Hứa Tiên lại không thèm để ý, mà chỉ nói:
- Cũng không thể mang người ở tuổi của Ngư Nhi tới nơi đây được?
Tiết Bích lắc đầu cười nói:
- Điều này sao có thể, chính thần của thiên đình đều có nơi ở trường kỳ của mình, nơi đây chỉ là tạm thời thích ứng mà thôi. Một vị bằng hữu khác của ta đã xuống biển tìm nơi đặt động phủ rồi, chỗ đó đẹp đẽ quý giá tuyệt không thua kém Thủy Tinh Cung của Long Vương đâu.
Khó dấu dược thần sắc kiêu ngạo.
Hứa Tiên lắc đầu, nói:
- Ta không phải nói cái này, Ngư Nhi không phải nói chuyện cứu những người này.
Tiết Bích sững sờ.
Hứa Tiên thở dài:
- Ở chỗ này không phải quá mức cô độc sao?
Từ nhỏ bị người cô lập, cho nên nàng thích ở nơi nhiều người.
Tiết Bích thầm nghĩ: "Không xong ", quả nhiên thấy Ngư Nhi nhìn Hứa Tiên như thấy thân nhân vậy, nhào lên ôm lấy Hứa Tiên, nói:
- Vẫn là Hứa Tiên hiểu ta nhất.
Bộ ngực cao ngất dán vào ngực của hắn, khe hở sinh ra mang theo hương vị của biển cả, thân hình thiếu nữ thon dài uốn lượng trên người của hắn.
Được rồi, trong nháy mắt đó, Hứa Tiên có cảm giác mình đã bị ánh mắt của Tiểu Thanh cùng Tiết Bích giết chết, sau đó khích lệ Ngư Nhi một hồi mới ngồi xuống.
Tiết Bích hỏi:
- Hứa công tử cùng vị cô nương này cũng là người tu hành a! Nếu như ta nhớ không lầm, Chu Tước Thất Tinh Bộ Dực Hỏa Xà Bạch Tố Trinh hôm nay là thê tử của ngươi.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Làm sao ngươi biết?
Tiết Bích mỉm cười, nói:
- Ta là Huyền Vũ Thất Tinh Bộ nhị thập bát tinh túc, là nữ tử trong hai mươi tám tinh túc, người không gia nhập Dao Trì Tiên Cung cũng không nhiều.
Trong lời nói mang theo một tia khinh miệt.
- Đã như vầy, ta đây nói thẳng, thỉnh ngươi sau này không nên tới gặp Lâm Mặc, thánh mẫu nàng cũng không thích người trong nội cung thân cận với nam nhân, nàng tương lai thành tựu tuyệt đối không phải ngươi có thể tưởng tượng. Nếu như cho rằng thi chút ân tình, có thể đạt được báo đáp, ta khuyên ngươi nên bỏ đi cái suy nghĩ này trong đầu là tốt nhất, chuyện này là tốt cho ngươi và cả Lâm Mặc.
Hoàn toàn là bộ dáng cự tuyệt người ngàn dặm.
- À?
Ngư Nhi cảm thấy hai mắt của mình mờ mịt, cảm giác hào khí có chút cổ quái.
Tiểu Thanh mạnh mẽ đứng dậy, nói:
- Ngươi nói đủ chưa vậy?
Với tính tình của nàng, nhịn tới bây giờ đã là cực hạn, mạnh mẽ đánh ra một chưởng, lại bị một hào quang ngăn cản, không cách nào tiến thêm một bước.
Tiết Bích cúi đầu uống trà, nói:
- Bạch Tố Trinh ở chỗ này còn không sai biệt lắm, các ngươi còn kém xa lắm đấy!
Tiểu Thanh càng nổi giận, lại bị Hứa Tiên chặn ngang. Giãy dụa không được.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Không trùng hợp, ta vừa vặn có một số việc muốn thỉnh Ngư Nhi hỗ trợ, hơn nữa chỉ sợ muốn nói chuyện.
Tiết Bích cũng mỉm cười nói:
- Ngươi mơ tưởng.
Ngư Nhi hiểu được, cuống quít ngăn cản.
Hứa Tiên nhìn Ngư Nhi nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không đả thương nàng.
Tiết Bích cười lạnh nói:
- Vậy đến thử xem!
Đi thẳng ra ngoài cửa.
Hứa Tiên thầm than một tiếng, với tư cách một người văn minh truy cầu bình thản. Nhưng mỗi lần tới cuối cùng, đều dùng tới nắm đấm để nói chuyện. Thật sự là "Tâm của ta vô cùng trong sáng, không biết làm sao ánh trăng luôn không soi sáng tâm ta", nữ nhân như vậy không giáo huấn một chút thì không rõ lý lẽ mà.
Ánh trăng như bạc, cát trắng biển đen.
Động thân đứng trên bờ cát, Tiết Bích cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng hai mươi tám tinh túc đều dễ nói chuyện như Bạch Tố Trinh hay sao?
Vì bảo vệ nữ thần tương lai, lúc này đây, nên giáo huấn hắn thật sâu sắc.
Hứa Tiên thở dài thật sâu, nói:
- Ai, khó nói chuyện thì ta đã gặp qua! Nhưng đẹp như ngươi lại khó nói chuyện thì quá điên cuồng rồi.
Vừa mới uống vài ly rượu, nhưng giờ phúc này đã biến mất không còn tâm hơi, nhìn lên trên thải vân còn đang cất giấu một thi thể.
Tiết Bích nói:
- Khuất phục một nam nhân như ngươi, thật là khiến người ta khinh thường.
Nàng mặc dù biết Hứa Tiên tu hành, nhưng nàng chỉ cho rằng là Bạch Tố Trinh dạy hắn đạo pháp mà thôi, tu thành chút ít công phu mèo quào, cũng không để vào mắt. Nhưng bởi vì pháp môn Tinh Túc Hải không lộ linh lực ra ngoài, giấu sâu ở trong cơ thể.
Thần sắc Hứa Tiên lãnh đạm, nói:
- Phiền toái ngươi không nên nói bậy về nàng ta, với tư cách là quan nhân của nàng, ta sẽ khuất phục ngươi ngay tại đây.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần