Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 764: Tiết Bích. (1)
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 764: Tiết Bích. (1)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:.vn
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Hứa Tiên khẽ giật mình, nói:
- Ách, dường như không có linh nghiệm như vậy a.
Tiểu Thanh khoanh tay nói:
- Ngươi không phải là đến tìm cái gì thiên phi nương nương chứ, phía dưới ngươi không thấy sao? Nếu không cứu sẽ chết mất.
Hứa Tiên đang muốn cứu, liền nghe lão ngư dân lớn tuổi quát:
- Oắt con, đến thời điểm này, còn khách khí làm gì, đợi đến lúc nàng già rồi mới tới cứu chúng ta a, chúng ta sớm muộn gì cũng chết rồi.
Nhưng sau đó chính lão ngư dân lại hô: (.
- Mụ tổ nương nương cứu mạng!
Ngư dân trẻ tuổi nói:
- Phụ thân a, ngài cũng gấp tới mức hô lên rồi, còn dùng sức lực giáo huấn ta.
Bỗng nhiên Tiểu Thanh chỉ vào một hướng trên biển, có chút sững sờ nói:
- Cái đó... Đó là cái gì?
Hào quang bảy màu phá tan màn đêm và cuồng phong bay tới, giống như trên đại dương bao la này có một tòa bảo sơn to lớn, đang bay về hướng này, trong nháy mắt đã tới gần nơi đây, nương theo đó là tiếng trả lời:
- Đến đấy, đến đấy!
Hứa Tiên đã thấy rõ thân ảnh trong hào quang bảy màu kia, có da thịt như mật ong, thiếu nữ hai chân thon dài, đang vượt sóng biển mà tới.
Không son phấn, vẫn bộ dáng như trước kia. Chỉ có hào quang bảy màu xứng với phong độ của nàng bây giờ.
Một đạo hào quang bảy màu đánh tan cuồng phong và sóng gió đang đánh úp tới hai ngư dân kia, làm cho Tiểu Thanh dùng tay che mắt lại, cảm thấy có chút không thể tới gần, nói:
- Đó... Đó là cái gì?
Hứa Tiên nói:
- Bảy màu là tín ngưỡng chi quang, trong suốt là công đức thần quang. Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, công đức tạo hóa của nàng hôm nay, phong thần làm tiên. Chỉ bằng công đức này có thể khiến cho thần phật tránh lui, vạn tà bất xâm.
Ngư Nhi đạp phá sóng biển, hào quang sau lưng của nàng hóa thành cánh tay bắt lấy hai ngư dân mang vào trong bờ, phụ tử ngư dân dập đầu tạ ơn rối rít, tỏ vẻ về tới nhà nhất định sẽ thờ phụng tế tự. Lờ mờ có thể nhìn thấy thân ảnh nữ tử trong hào quang bảy màu, dường như mỉm cười với bọn họ, nhưng không nói một lời, không khỏi thầm than: quả nhiên là thiên phi thần nữ, trong nội tâm sùng kính càng tăng thêm vài phần.
Nhưng Hứa Tiên nhận ra, vẻ mặt của Ngư Nhi đang co quắp, bị người ta nói lời cảm tạ muốn trả lời, nhưng lại nghĩ tới cái gì đó, muốn nói lại thôi. Ngón tay đang xoắn xuýt ở sau lưng nàng, thở dài trùng trùng điệp điệp, sau đó bay vào trong biển.
Hứa Tiên vội vàng vượt theo, kêu:
- Ngư Nhi.
Ngư Nhi giật mình quay đầu lại. Thấy rõ người tới, kinh hỉ nói:
- Hứa Tiên!
Tiến lên giữ chặt tay của Hứa Tiên, nói:
- Sao ngươi tới đây? Ngươi lâu quá không tới, làm hại ta chờ đợi trong thất vọng a.
Tiểu Thanh nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên, Hứa Tiên gãi đầu, âm thầm đổ mồ hôi lạnh, giống như đang bị phát hiện khoản nợ phong lưu vậy.
- Ta luôn bị công việc quấn thân, không thể tới thăm nguoi, thật sự xin lỗi.
Ngư Nhi cười tủm tỉm vẫy tay, nói:
- Không có sao, không có sao, đi thôi, chúng ta trở về.
Giữ chặt tay Hứa Tiên bay về một hướng, lặng lẽ nghiêng mắt nhìn Tiểu Thanh, cũng không đáp lời. Thực sự không phải là có tâm tư gì đó, bởi vì nàng không hiểu đối nhân xử thế cho nên không nói cái gì.
Trên đường Hứa Tiên hỏi:
- Vừa rồi tại sao ngươi không trả lời hai ngư dân kia?
Vừa nhắc tới chuyện này, trên mặt Ngư Nhi hiện ra một tia sầu khổ, nói:
- A Tử a Bích đã thông báo, không thể nói chuyện.
Hứa Tiên biểu lộ cổ quái, nói:
- A Tử a Bích là ai?
Tại sao lại có hai cái tên này?
- Từ trên trời xuống, từ cái nội cung gì đó, người rất tốt, nhờ có các nàng dạy ta pháp thuật, còn muốn mang ta đi vào nội cung đó, giống như ta đã là người trong nội cung của các nàng vậy.
Ngư Nhi hoa chân múa tay vui sướng giải thích, nhưng càng nói càng hồ đồ.
Tiểu Thanh bất mãn nói:
- Này, nội cung cái gì là sao?
Hứa Tiên duỗi tay nắm chặt tay của Tiểu Thanh, nói:
- Là Dao Trì Tiên Cung a!
Ngư Nhi vỗ mạnh tay của mình, hô lên:
- Đúng, chính là Dao Trì Tiên Cung! Hứa Tiên ngươi biết thiệt nhiều a!
Tiểu Thanh ấp úng nói:
- Dao Trì Tiên Cung, đã từng là mục tiêu của tỷ tỷ?
Xem ra cũng từng là mục tiêu của nàng ta, hiện tại nữ tử nhân loại gần hai mươi tuổi đứng trước mặt của nàng, cũng đã gia nhập sao?
Chuyện này không ngoài dự liệu của Hứa Tiên, biết rõ cách sử dụng tín ngưỡng, hơn nữa đột nhiên gia tăng nhiều miếu thờ thế này, sau lưng đương nhiên là có người thao túng trợ giúp tác quái a, tập hợp tất cả chuyện này, cũng chỉ có Dao Trì Tiên Cung thu nạp nữ tử trong thiên hạ, với tư cách đứng đầu nữ tiên thiên hạ, Dao Trì thánh mẫu không có khả năng không nhìn ra tiềm lực nữ thần tương lai của Ngư Nhi.
Từ cách nói nào đó, Ngư Nhi trời sinh chính là tài liệu làm nữ thần, thậm chí không cần tốn hao quá lớn tâm tư cũng thành công hơn Tam Thánh Mẫu nhiều lắm. Bởi vì một bộ phận của tín ngưỡng tới từ sợ hãi, bởi vì Ngao Ly dùng sấm sét đánh chết kẻ xấu nên gia tăng rất nhiều miếu thờ, ngã phật từ bi cũng không ít lần nói tới địa ngục luân hồi.
Nhưng bản thân của thần không thể gây nên nổi sợ này, bằng không chính là tà thần. Bản thân phật môn cũng không thể dùng địa ngục áp bức người khác được.
Ngư Nhi đã có giúp đỡ tốt nhất, ở trên biển cả này, mọi người sợ hãi với biển cả là chí thượng, cho nên biến thành tín ngưỡng Ngư Nhi. Mà nàng dựa vào nội tâm tinh khiết đi cứu giúp người khác, cho nên mang tới công đức vô hạn.
Loại hình thức này, làm cho nàng trong tương lai không xa. Còn vượt xa Tam Thánh Mẫu, còn hơn Thái Sơn nương nương, thậm chí còn hơn bản thân Dao Trì thánh mẫu là siêu cấp nữ thần. Vào thời đại của Hứa Tiên, còn rất nhiều người mê tín chuyện này, còn làm cho người ta chú ý là, miếu thờ và tín đồ của nàng vẫn tồn tại tới sau này.
Ngư Nhi nói:
- Ta không muốn đi nơi đó, nhưng quả đào ở đó ăn rất ngon, hình như tên là bàn đào a?
Quả bàn đào! Tiểu Thanh cùng Hứa Tiên đều trợn mắt há hốc mồm.
Uy uy, nói chuyện phải chú ý tới cảm thụ của người khác chứ. Hứa Tiên lắc đầu, đây chẳng lẽ chính là kết quả của công đức, may mắn tới liên tục sao? Chính mình lợi dụng vô số ngẫu nhiên cùng trùng hợp tu hành, nói không chừng còn không thuận buồm xuôi gió bằng nàng ta, nhưng tất cả chuyện này là nàng nên có được, đó là vì nàng cô độc một mình du đắt người khác trong biển cả. Dùng tâm linh của nàng thu nhận thống khổ và hạnh phúc của người khác.
Dưới thiên cổ, chỉ có một mình nàng thôi.
Tầm nhìn nhanh chóng thấy rõ hòn đảo, nhưng không phải làng chày vốn có của Ngư Nhi, mà là đảo hoang sâu trong biển, phía trên có một ngôi nhà nho nhỏ. Nhắc tới chuyện này, trên mặt của Ngư Nhi mang theo sầu khổ, nói:
- A Tử và a Bích bảo ta tới ở đây.
Hứa Tiên lập tức thấy được cái gọi là "A Bích ", một thân khoác giáp nhẹ màu đen trên vai, nữ tử đầu đội mào mũ đen. Giáp nhẹ buộc vòng quanh thân thể nhu mì của nàng, nhưng không phải bao phủ rất chặc chẽ, ở ngực và đùi có da thịt tuyết trắng, làm cho nàng có hấp dẫn rất cao.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần